– So đấu lực phòng ngự, Tần Phàm lại thắng?
– Tần Phàm lại có được uy lực phòng ngự cường đại như vậy?
Nhìn thấy một màn vừa rồi, trên quảng trường thần điện liền nổi lên sóng to
gió lớn. Mọi người thấy Viên Cảnh Thiên bị máu tươi thấm đẫm quần áo mà Tần
Phàm vẫn không hề hấn gì. Ai cũng minh bạch trận so đấu lực phòng ngự vừa rồi,
Tần Phàm đã thắng.
– Tiểu tử này… Không thể tưởng tượng nổi a.
Trên gác cao Thần điện, Dương trưởng lão và Kim trưởng lão nhìn nhau, nhịn
không được than một tiếng sợ hãi. Dùng nhãn lực hai người bọn hắn có thể thấy
được lực công kích của Tần Phàm và Viên Cảnh Thiên đều đã đạt tới trình độ Võ
Tôn, ngay cả lực phòng ngự của bọn hắn cũng thế.
Dương trưởng lão và Kim Thượng đều nhìn ra được thể phách của Tần Phàm cực kỳ
cường hãn.
Từ trình độ phòng ngự của Tần Phàm vừa rồi, bọn hắn đoán chừng hiện giờ Tần
Phàm ít nhất có thể chịu được công kích của Tam cực Vỗ Tôn mà vẫn không bị
thương nặng.
Nói như vậy, cho dù lực công kích của Võ Tôn cao hơn lực phòng ngự của hắn thì
lực phòng ngự của Tam cực Võ Tôn cũng chưa chắc bì kịp Linh Vũ Sư như Tần
Phàm, lực công kích và lực phòng ngự của hắn có thể so sánh với Võ Tôn.
Hơn nữa, bọn hắn có thể nhìn ra được Tần Phàm vẫn chưa sử ra hết toàn lực.
Ánh mắt bọn hắn lại nhìn về phía chiến trường, nhìn lên người thiếu niên áo
xanh. Trên thần điện, xuyên thấu qua màn sáng có thể tinh tường nhìn thấy công
kích của Nhiếp Bá đã chuẩn bị xong rồi.
Bọn hắn cũng muốn nhìn một chút kế tiếp Tần Phàm sẽ đối phó như thế nào.
Mà trên chiến trường, lúc này Viên CẢnh Thiên cũng khiếp sợ không thôi, tư vị
trong lòng vô cùng khó tả. Hiện giờ hắn cũng không để ý tổn thương trên người,
chỉ là loại đả kich này khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể nào
tiếp nhận.
Từ trước đến nay, tiền vốn khiến hắn tự tin nhất chính là lực phòng ngự của
mình.
Nhưng hôm nay hắn đã bại bởi Tần Phàm, một nhân vật mới chỉ tiến vào Chân Vũ
thánh địa được nửa năm, lại là một thiếu niên mới 18 tuổi.
Giờ này, lòng tự tin, kiêu ngạo và vinh quang của hắn đã triệt để sụp đổ, biến
thành hư vô.
Hắn mạnh nhưng Tần Phàm càng mạnh hơn nữa.
Vừa rồi, tuy Viên Cảnh Thiên đã công kích được thân thể Tần Phàm nhưng hắn có
thể cảm giác được thể phách Tần Phàm cường hãn như thế nào, dù hắn sử hết toàn
lực cũng không cách nào khiến đối phương bị thương. Hắn và Nhiếp Bá đều là
Linh Vũ Sư nổi bật, sau khi đột phá Võ Tôn thì so với Võ Tôn bình thường sẽ
mạnh hơn nhiều. Hắn nổi tiếng về uy lực phòng thủ, công kích thì kém hơn Nhiếp
Bá nhưng cũng vì Nhiếp Bá quá mạnh mẽ về phương diện công kích. Trên thực tế,
sau khi tiến vào Thiên Cơ Đỉnh thì Viên Cảnh Thiên đã biết lực công kích của
mình đã tương đương với Sơ cấp Võ Tôn.
Ít nhất thì dù có gặp phải Sơ cấp Võ Tôn hắn cũng có thể đánh một trận.
Nhưng hắn lại bại bởi Tần Phàm.
Các loại ý niệm phức tạp thoáng qua nhưng ánh mắt kinh ngạc của hắn vẫn chưa
biến mất, lúc này hắn đã nghe được lời truyền âm của Nhiếp Bá.
– Vô luận như thế nào thì cuối cùng ta vẫn câu được giờ cho Nhiếp Bá, kế tiếp
giao cho hắn a.
Sau khi hít sâu một hơi, Viên Cảnh Thiên chỉ cần đơn giản đè nén tâm lo lắng
xuống, lúc này hắn căn bản không thể đả động tới Tần Phàm được nữa, vì vậy
liền co trọng kiếm trong tay lại, ý định nhanh chóng thoát ra.
Mà lúc này, với ngũ giác nhạy cảm của mình, tuy Tần Phàm không cách nào nghe
được lời truyền âm của Nhiếp Bá với Viên Cảnh Thiên nhưng hắn cực kỳ tinh
tường hết thảy biến hóa phát sinh tại tràng, hắn biết rõ Nhiếp Bá đã chuẩn bị
công kích rồi.
Đồng dạng, hắn cũng có thể cảm giác được Viên Cảnh Thiên đang muốn chạy trốn
khỏi chỗ này.
Bất quá, đối với hắn mà nói thì lúc này cũng là một cơ hội.
Song trọng giáp của Viên Cảnh Thiên đã bị hắn đánh bại, muốn ngưng tụ trở lại
thì cần một ít thời gian nhưng lúc này vì vội vã thoát đi nên đối phương cũng
trì hoãn thêm chút thời gian nữa.
Mà chút thời gian ít ỏi này chính là cơ hội của Tần Phàm.
– Viên Cảnh Thiên, chết!
Lúc này, ánh mắt hờ hững của Tần Phàm liếc nhìn bóng người cao lớn kia, Vương
trù đao xuất khỏi tay, trực tiếp đuổi theo Viên Cảnh Thiên.
– Phốc!
Ngay tại lúc Viên CẢnh Thiên chạy ra xa được 5m thì Vương trù đao đã chém một
nhát lên cổ hắn, máu tươi phun ra. Vừa rồi hàng phòng ngự của hắn đã bị Tần
Phàm công phá nên hiện giờ chưa hình thành lại.
Bị lưỡi đao sắc bén kia chém trúng, Viên CẢnh Thiên mở to hai mắt, lộ vẻ không
cam lòng, hắn quay đầu lại tựa hồ muốn liếc nhìn Tần Phàm nhưng lúc quay đầu
lại thì cái cổ kêu lên một tiếng “răng rắc” rồi rơi xuống đất.
Đại Ly Minh minh chủ, đệ nhất nhân phòng ngự Viên Cảnh Thiên cứ như vậy mà
táng mạng.
Và đệ nhất phòng ngự mới đã ra đời, hắn chính là Tầm Phào.
Trông thấy một màn này, quảng trường Thần điện như sôi sục lên. Động tác của
Tần Phàm như nước chảy mây trôi, lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng
thống khoái. Cũng không phải bọn hắn thống trị Viên Cảnh Thiên mà là bọn hắn
đều hướng tới con đường cường giả nên có người biết được thực lực của mình
không đủ để đạt được thành tích tốt tại thiên tài chiến, thậm chí có thể sẽ
mất mạng nên bọn hắn không có tư cách tham dự Thiên tài chiến, vì vậy mà thấy
may mắn.
Tất cả bọn hắn đều mục kích trực tiếp sự cường đại của Tần Phàm.
Mục tiêu của bọn hắn chính là gặp mạnh càng mạnh hơn, dùng cứng đối cứng.
Bất quá, lúc này bọn hắn chính là chờ mong màn quyết đấu tiếp theo.
Trên chiến trường, Nhiếp Bá rốt cục cũng chuẩn bị hoàn tất.
Xuất thủ!
Sóng lửa ngập trời, một tia chấn động năng lượng từ đầu phố giống như một cơn
sóng khuếch tán ra bốn phía, hỏa nguyên lực cuồng bạo không ngừng áp súc trong
không khí, sau đó toàn bộ ngưng tụ lại trên đao của Nhiếp Bá, ánh lửa kia vô
cùng chói mắt, khí tức kia thập phần nóng rực, thậm chí ngay cả tòa thành
quyết chiến này đều có thể cảm giác được.
Vào lúc này, ánh mắt của rất nhiều người tham chiến cũng nhịn không được nhìn
về phía này.
Áp súc, áp súc áp súc đến mức cực hạn.
Vào lúc này, toàn thân trường đao trên tay Nhiếp Bá đã đỏ bừng lên. Nhiếp Bá
cũng hiểu được nếu không phải hắn trả một cái giá rất lớn để đổi lấy thanh đao
này thì có lẽ lúc này thanh đao đã không chịu nổi cỗ năng lượng vô cùng cường
bạo nào mà vỡ nát.
Tay Nhiếp Bá đã run lên nhè nhẹ.
Lúc này, Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm của Nhiếp Bá cũng không phải ngưng tụ thành
mặt trận hỏa tuyến mà là ngưng tụ lại thành một hỏa cầu lớn cỡ nắm tay màu đỏ
thẫm. Hỏa cầu này tràn ngập hỏa nguyên vô cùng cường đại, không gian đều bị
chấn động, ngay cả bản thân Nhiếp Bá cũng cơ hồ không điều khiển được.
Lực lượng đáng sợ bậc này, dù là Sơ cấp Võ Tôn cũng kiêng kỵ không thôi.
– Tần Phàm, chết đi!
Nhiếp Bá dữ tợn quát to một tiếng, kích bắn hỏa cầu về phía Tần Phàm. Những
nơi hỏa cầu quét qua thì không khí cũng bị thiêu đốt, thoạt nhìn như là một
ngôi sao chổi toát ra ánh lửa tràn ngập năng lượng trong không khí, áp lực
ngập trời, hào quang rực sáng.