Đan Vũ Càn Khôn

Chương 413: Sương trắng tràn ngập. (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Xuất hiện đi.

Tần Phàm lạnh quát nói, hắn nghe được ra lần này là thanh âm bước chân, tiếng
bước chân này khác với thanh âm thời điểm yên thú xuất hiện, hắn có thể phân
biệt ra cái này là tiếng bước chân người.

Cái loại khắp mặt đất có chút chấn động này, hẳn là người tới kia muốn mượn
sương trắng yểm hộ, thừa cơ đánh lén mà tận lực phóng nhẹ bước chân.

Bất quá tuy rất nhỏ, nhưng lấy thính giác nhạy cảm kia của Tần Phàm, lại đơn
giản mà bắt đến. Bởi vì sương trắng che chắn, tất cả đồ vật ngoài phạm vi
10m đều rất khó nhìn thấy rõ ràng, nhưng thanh âm trong vòng trăm mét lại có
thể rõ ràng nghe được.

– Còn không muốn đi ra?

Sau đó Tần Phàm rõ ràng cảm giác được người trong sương mù kia hơi có chút
kinh động, nhưng lại chịu đựng không có trực tiếp đi tới, xem ra người này là
không tin Tần Phàm có thể phát hiện mình, cảm thấy Tần Phàm chỉ là dùng thanh
âm lừa dối mình đi ra mà thôi.

– Còn không muốn đi ra sao?

Khóe miệng Tần Phàm giương lên, Hỏa Vân đao trong tay giơ lên, trực tiếp chém
ra một đao về địa phương người kia che dấu, một đạo đao khí hỏa diễm cự đại,
thậm chí đánh bay những sương trắng kia dạt qua một bên, trống ra một địa
phương cực lớn.

Hắn cũng vừa muốn tìm một người biết chuyện tới hỏi thoáng một phát, hỏi một
ít sự tình về Chân Vũ thánh địa mà Tiêu Tĩnh không có nói rõ.

Nhìn Hỏa Vân đao khí chuẩn xác không sai đánh về chỗ của mình ẩn nấp, người
giấu ở trong sương mù kia rõ ràng cả kinh, sau đó vội vàng ở trong sương mù
vọt ra, cự đao hỏa diễm kia rơi vào phía trên một gốc cây khô héo cao hơn 10m,
sau đó nhanh chóng bốc cháy lên, ngược lại làm cho bốn phía sáng ngời lên một
tí, tầm nhìn cũng xa hơn.

Vào lúc này Tần Phàm cũng nhìn thấy một nam tử đang đứng ở bên cạnh cây cối
thiêu đốt kia, kinh nghi mà nhìn mình, trên người người này mặc áo da thú, như
là da của đầu lão hổ mà hắn vừa mới nhìn thấy kia, dáng người khôi ngô, ngũ
quan có chút tục tằng, không giống như là người Đại Càn quốc.

– Ngươi không phải nhân vật mới a?

Một lát sau, người nọ trầm mặt nhìn Tần Phàm hỏi.

– Xem như thế đi, hôm qua mới vào.

Tần Phàm mỉm cười nói ra.

– Vừa tiến đến đã là Linh Vũ sư?

Người nọ ngay lập tức lộ ra chấn kinh chi sắc, vì sao như vậy, vì tiến vào
Chân Vũ thánh địa, tuổi sẽ không vượt qua hai mươi hai tuổi, yêu cầu giống như
Triêu Thánh. Thiên tài như vậy cho dù là ở trong Chân Vũ thánh địa mà nói, cái
kia vẫn là thiên tài trong thiên tài.

– Tại hạ đích thật là may mắn bước vào cảnh giới Linh Vũ sư.

Tần Phàm nhún vai nói ra.

– Hừ, nhân vật mới, nói cho ngươi biết một quy tắc của Chân Vũ thánh địa, cho
dù ngươi là thiên tài, ở chỗ này cũng không nên quá xem trọng mình, ở chỗ này
tùy tiện một người đều là thiên tài! Không thể phủ nhận ông trời ban cho ngươi
thiên phú cao hơn người khác một chút, nhưng mà chỉ là khởi điểm cao hơn một
chút mà thôi, đột phá đến cảnh giới Võ Tôn cũng chưa chắc có thể nhanh hơn
người khác.

Người nọ thấy Tần Phàm không có chút nào giống như nhân vật mới, còn một bộ
không sao cả, không khỏi lộ ra có chút nổi giận.

– Cái kia tạ ơn sư huynh ngươi giáo huấn rồi, chỉ là không biết vị sư huynh
này lén lén lút lút trốn ở đó là muốn làm gì?

Tần Phàm chỉ là nhàn nhạt nói, nhớ rõ Tiêu Tĩnh đã từng nói qua những lời kia,
hắn biết rõ người này mười phần là muốn đánh chủ ý tới mình.

– Làm gì? Đương nhiên là tới giáo huấn học đệ ngươi rồi.

Quả nhiên, người nọ rất nhanh liền lộ hồi ra vui vẻ nghiền ngẫm nói.

– Ha ha, sư huynh ngược lại là biết rõ tâm ý của ta, ta chính là có một số
việc muốn hướng sư huynh thỉnh giáo đây này.

Tần Phàm cũng chỉ là bình tĩnh mỉm cười nói.

– Đem Linh Dược trên người của ngươi, còn có đồ ăn bên ngoài đều giao ra đây
một nửa, ta liền đem những thứ kia dạy cho ngươi một nửa.

Sau đó người nọ liền có chút ít trêu tức nói.

– Ách, phí cố vấn này hơi mắc tiền một tí. Đã như vầy, ta xem ra ta còn không
bằng nhanh đuổi tới thánh địa Thần Điện rồi tìm hiểu, vẫn là không muốn phiền
toái sư huynh rồi.

Tần Phàm cố ý giả bộ hồ đồ nói ra.

– Ngươi đã gọi ta là sư huynh rồi, nếu như bây giờ sư huynh muốn đánh nhau,
là rất không có lễ phép nha.

Khóe miệng người nọ giương lên, tiếp tục trêu tức nói.

– Ách, sư huynh, ta khuyên ngươi vẫn là đừng có dùng mạnh mới tốt, ta mới tới
Chân Vũ thánh địa, nhưng lại không muốn nhanh như vậy liền sinh sự, mọi người
dĩ hòa vi quý a.

Tần Phàm nghe đến đó, sao còn không biết người này muốn làm gì, bất quá vẫn là
hảo tâm nhắc nhở. Hắn nhìn ra được người này tuy cũng là Linh Vũ sư, nhưng chỉ
cần không phải đạt tới cảnh giới Linh Vũ sư đại viên mãn, rất khó là đối thủ
của hắn, hắn cũng không phải sợ.

– Ha ha, nhân vật mới vốn là vô tri không sợ ah! Bất quá ta cũng rất tò mò,
ngươi là như thế nào phát hiện được ta?

Người nọ nghe thấy Tần Phàm nói như vậy, không khỏi cười lạnh nói.

– Ta là người có thính lực rất tốt, trong vòng trăm mét cho dù có một con
muỗi bay qua ta cũng có thể nghe được, vừa rồi ta nghe được âm thanh cước bộ
của ngươi.

Tần Phàm cũng không gạt hắn, chỉ là trực tiếp chỉ chỉ lỗ tai của mình nói ra.

– Tốt, ta đây cũng muốn nhìn ngươi một chút, đến tột cùng có thể nghe được
bao nhiêu.

Trên mặt người nọ lộ ra vẻ trêu tức, sau đó vào lúc này thân hình lần nữa chậm
rãi ẩn đến trong sương mù.

Tần Phàm nhìn người nọ muốn rút đi, vừa định đuổi theo, nhưng tốc độ người nọ
cũng không chậm, tầm nhìn bốn phía quá thấp, đảo mắt liền không thấy bóng
dáng, hơn nữa lúc này cũng rất nhanh nghe không được tiếng bước chân rồi.

– Chẳng lẽ đi nhanh như vậy? Người này tựa hồ tại trăm mét bên ngoài cũng có
thể thỉnh sở mà chứng kiến ta, như thế thập phần kỳ quái.” Tần Phàm trong lòng
không khỏi nghi hoặc, dùng con mắt của hắn lực hắn tự tin cực nhỏ người có
thể so với mà vượt chính mình đấy, ở trong đó nhất định có cái gì tư hồi
mật.

Mà đang ở thời điểm Tần Phàm kinh nghi bất định, cũng rất nhanh liền nhạy cảm
mà cảm giác được sương mù phía sau mình khẽ động lần nữa, lúc này đây bằng
không phải là thị lực, cũng không phải thính lực, mà thuộc về một loại trực
giác.

Hắn cảm giác được linh khí bốn phía có một loại biến hóa, sau đó thân hình hắn
lập tức lóe lên, tránh khỏi tập kích vào lúc này, sau khi hắn đứng lại, nhìn
xem tập kích mình quả nhiên là người nọ vừa rồi, chỉ là lúc này hắn phát hiện
dưới chân người nọ vậy mà cơ hồ cùng đại địa kia liền một chỗ, hai chân đều
bị bùn đất bao khỏa lấy, trách không được không có phát ra bất kỳ thanh âm
nào.

– Xem ra ở trong Chân Vũ thánh địa thật có thể học được không ít thủ đoạn ah!

Tần Phàm trông thấy một màn này, âm thầm lấy làm kỳ, phương pháp di động như
vậy tuy không xưng là vũ kỹ thượng giai, nhưng cũng là một thủ đoạn cực kỳ cao
minh.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận