Đan Vũ Càn Khôn

Chương 390: Ra ngoài ý định. (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Hỗn đãn tiểu tử, vậy mà để cho hắn lừa một lần nữa.

Lập tức Tần Húc lộ ra giận dỗi chi sắc, sau đó lập tức đuổi theo Tần Phàm, lúc
này hắn càng thêm không thể để cho Tần Phàm chạy.

Bởi vì Tần Phàm cùng Tần Húc đều không biết tâm tư lẫn nhau, cho nên liền xuất
hiện một màn hí kịch này.

Mà qua ước chừng nửa khắc đồng hồ, Thái Tư cưỡi lấy Giác Ưng phi hành đi vào,
nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảng lớn hoang mạc, còn có một cái hố sâu cực
lớn, dấu vết kình khí cường đại tàn sát bừa bãi khắp nơi.

Đã không thể nhìn thấy bóng dáng hai người kia rồi.

– Chẳng lẽ là đến chậm?

Thái Tư thả người nhảy xuống đất, quan sát một mảnh địa vực đã gặp phải trọng
đại phá hư này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

– Xem ra là đến chậm.

Rất nhanh, Tần Khải theo sát phía sau cũng đã đi tới bên trong phiến hoang mạc
này, trong nội tâm ám thở dài một hơi, nhưng trên mặt lại cố ý lộ ra một bộ
tiếc hận nói ra.

– Tần Khải, ngươi cũng không cần ở chỗ này làm bộ làm tịch, lúc này ngươi vẫn
là suy nghĩ thật kỹ nên bàn giao với Thánh chủ như thế nào đi.

Thái Tư trông thấy lúc này Tần Khải còn lộ ra bộ dáng kia, không khỏi có chút
tức giận vô danh, quay đầu cả giận nói.

– Thái Tư, ngươi cũng không cần giống như nhi tử chết, việc này đã muốn lưu
cho Thánh chủ quyết đoán, lúc nào đến phiên ngươi khoa tay múa chân với bản
Thần Tôn, không nên quên thân phận của ngươi và ta là giống nhau.

Tần Khải cũng chỉ là lạnh lùng nói.

– Hừ…

Thái Tư vừa mới muốn phản bác lại, nhưng đột nhiên nghe được ở một phương
hướng khác truyền đến một ít thanh âm đánh nhau, trong lòng hắn không khỏi khẽ
động:

– Chẳng lẽ Tần Phàm này còn chưa có chết?

– Vậy hắn thật đúng là mệnh đủ cứng rắn.

Thái Tư không dám dừng lại, lập tức nhảy lên Giác Ưng phi hành lần nữa, khống
chế Giác Ưng phi hành lao về nơi phát ra thanh âm đánh nhau kia.

– Lão thất phu, ta không giết ngươi, lại vẫn đi tìm cái chết?

Mà đổi thành bên kia, Tần Phàm phát hiện Tần Húc lại vẫn không chịu buông tha
mà còn đuổi theo phía sau, cũng không khỏi nhiều thêm vài phần tức giận.

– Tiểu hỗn đãn, hôm nay ngươi đừng nghĩ sống rồi.

Lúc này tuy thân thể của Tần Húc suy yếu, nhưng dù sao cũng là Võ Tôn cường
giả, truy ở phía sau cũng không có rớt lại quá xa, ngược lại có xu thế càng
ngày càng gần hơn .

– Móa nó, liều mạng.

Thấy Tần Húc theo đuổi không bỏ, Tần Phàm biết rõ tiếp tục như vậy cũng không
phải biện pháp, đột nhiên thân thể dừng lại, sắc mặt âm hàn mà nhìn Tần Húc
cách mình chỉ có trăm mét tả kia.

– Tiểu hỗn đãn, nghĩ thông suốt rồi hả, không làm vùng vẫy phí công.

Tần Húc trông thấy Tần Phàm đột nhiên dừng lại, cũng là có nghi ngờ này, trên
mặt cười lạnh nói, lập tức cũng đi theo ngừng lại, âm thầm chuẩn bị lấy, tùy
thời cho Tần Phàm một kích trí mạng.

– Lão thất phu, là ngươi bức ta.

Tần Phàm cắn răng một cái, vào lúc này đột nhiên từ trong trữ vật giới chỉ lấy
ra một cái chai bạch ngọc, sau đó lấy ra bốn năm khỏa Sinh Cơ Tạo Huyết Đan bỏ
vào trong miệng, trực tiếp nuốt vào trong bụng, theo dược lực của Sinh Cơ Tạo
Huyết Đan phát huy, tứ chi của Tần Phàm bởi vì máu tươi sinh ra quá nhanh,
không ngừng bành trướng lên, tựa hồ lập tức muốn nổ tung.

Bồng…

Sau đó Hỏa Vân đao trong tay Tần Phàm cứa trên cổ tay bên phải, lập tức máu
tươi như là suối phun ra.

– Tiểu tử này muốn làm gì?

Tần Húc trông thấy một màn này, cũng không khỏi khẽ giật mình.

Mà tiếp theo trong nháy mắt, cánh tay phải của Tần Phàm bắt đầu hiện ra lân
giáp dữ tợn màu đỏ như máu, huyết mạch của Huyết Kỳ Lân vào lúc này bị thức
tỉnh lại.

– Ah…

Theo thống khổ không phải người thường có thể thừa nhận được kia truyền đến,
Tần Phàm không khỏi phát ra một tiếng gầm rú giống như dã thú, mà sau đó ý chí
trùng kích cực kỳ thô bạo thậm chí làm cho thân thể cùng linh hồn của hắn đều
lạnh rung.

Loại cảm giác này quả thật khó mà chịu đựng.

Nếu như không phải Tần Húc từng bước bức bách, hơn nữa sợ hắn còn có viện thủ
đến, hắn như thế nào cũng sẽ không muốn lần nữa thức tỉnh cánh tay Huyết Kỳ
Lân này.

– Lão thất phu, nạp mạng đi.

Thân thể của Tần Phàm lao về phía Tần Húc, máu tươi toàn thân không ngừng khởi
động, phát ra thanh âm như sóng to gió lớn.

– Bạo Huyết Kỳ Lân.

Đợi cách Tần Húc còn có hơn 10m, trong miệng Tần Phàm gầm lên một tiếng, ngay
sau đó, một đầu hư ảnh Huyết Kỳ Lân cực lớn xuất hiện ở chỗ quả đấm của hắn,
gầm thét, hướng về phía trước đánh tới.

– Nguyên lai lại là một chiêu này.

Trên mặt Tần Húc lộ ra kiêng kị chi sắc, hắn cảm thụ qua Huyết Kỳ Lân này
cường đại, nên hoàn toàn không dám coi thường, vào lúc này cũng vội vàng toàn
lực đánh ra một quyền.

– Nộ Dương phá.

Nguyên khí chung quanh rất nhanh bị thu nạp tới, ngưng tụ ra một tiểu mặt trời
hào quang sáng chói, sau đó những hào quang này lập tức hóa thành một đầu Nộ
Long màu vàng gào thét mà ra, rống giận phóng về phía hư ảnh Huyết Kỳ Lân kia.

– Tần Húc dừng tay, Tần Phàm không thể chết được.

Mà cũng vào lúc này, Thái Tư rốt cục đuổi tới, cách vài trăm mét thấy được một
màn hai người liều mạng với nhau, lập tức hét lớn một tiếng rung trời.

Oanh…

Nhưng lúc này, Nộ Long màu vàng cùng Huyết Kỳ Lân kia đã đụng vào nhau, một cổ
khí kình cường đại bạo phát đi ra, cây cối bốn phía nhao nhao ngã xuống, mặt
đất từng khúc hãm liệt, bùn đất, lá cây, mảnh gỗ vụn bay múa khắp nơi, bao phủ
thân ảnh của hai người ở bên trong.

– Vẫn là chậm một bước.

Sắc mặt của Thái Tư cực kỳ khó coi, hắn tinh tường một Linh Vũ sư cùng Võ Tôn
chính diện đối kháng như thế, là tuyệt đối không có hi vọng còn sống.

– Thái Tư Thần Tôn yên tâm, sau khi trở về, Càn Kinh Tần gia ta nhất định sẽ
hảo hảo trừng phạt Tần Húc.

Lúc này Tần Khải cũng đã chạy đến, đồng dạng chứng kiến một màn hai người toàn
lực đụng nhau cùng một chỗ, trên mặt mang một tia vui vẻ nghiền ngẫm nói ra.

Nhưng theo bụi mù rơi xuống, ở trong tràng duy nhất đứng một bóng người chậm
rãi hiển lộ ra, vui vẻ trên mặt Tần Khải kia không khỏi ngưng tụ, lập tức bày
biện ra cứng ngắc chi sắc.

– Tần Phàm.

Mà Thái Tư lại có chút không dám tin mà hai mắt tỏa sáng.

Hoàn cảnh bốn phía một đống bừa bộn, cây cối ngã trái ngã phải, đại địa khắp
nơi đều không có một chỗ lành lặn, có thể tưởng tượng được vừa rồi hai người
so đấu đã tạo thành bao nhiêu lực phá hoại!

Thân ảnh còn đứng vững kia, một thân thanh sam thiếu niên, tự nhiên là Tần
Phàm!

Lúc này tuy sắc mặt Tần Phàm tái nhợt, đầu tóc rối bời, quần áo rách rưới,
nhưng hắn còn đứng lấy! Mà Võ Tôn Tần Húc cùng hắn tương bính, ngược lại nằm
thou thóp dưới mặt đất.

Thái Tư cùng Tần Khải đều lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi!

Một Linh Vũ sư cùng Võ Tôn toàn lực đối kháng, Võ Tôn ngã xuống, Linh Vũ sư
còn đứng lấy!

Dĩ nhiên là Linh Vũ sư thắng rồi!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận