– Ha ha, Tần Hạo Dương thiếu gia, Tần Nguyệt Minh thiếu gia, việc này đã đi
qua dễ tính, mời ngồi vào nói chuyện.
Bất quá Tần Phàm cũng không muốn ở việc này làm nhiều dây dưa, chỉ là trên mặt
khẽ cười nói, đồng dạng cũng không có đem ý nghĩ trong lòng biểu hiện ra một
tia.
Trông thấy hai Tần gia này ở giữa âm thầm giao phong, bọn người Thái Hiên đều
biết điều tự nhìn nhau nói “mời dùng trà.” Riêng phần mình nhập tọa, Tần
Phàm liền ý bảo dâng trà.
Sau đó, hắn có thể chứng kiến Tần Nguyệt Minh kia ở thời điểm uống trà, lông
mày có chút nhíu thoáng một phát, mà Tần Hạo Dương thì nhấp môi xong liền như
không có việc gì buông chén trà xuống, ngược lại là không có lộ ra thần sắc
như Tần Nguyệt Minh, y nguyên rất có phong độ, nhưng Tần Phàm biết rõ hắn chưa
có uống trà.
– Không biết lần này Tần Hạo Dương thiếu gia cùng Tần Nguyệt Minh thiếu gia
tới Nam Phong Tần gia ta, là cần làm chuyện gì?
Tần Phàm trông thấy một màn này, trong nội tâm cười lạnh, nhưng trong miệng
chỉ nhàn nhạt hỏi thăm.
– Ha ha, nghe nói lần này quý gia tộc cử hành đan dược đấu giá hội, xuất hiện
Cửu Chuyển Chân Vũ đan trong truyền thuyết, cũng không có thiếu đan dược thập
phần trân quý, đây thật là đủ hấp dẫn người, cho nên tại hạ tự nhiên là bị hấp
dẫn tới.
Tần Hạo Dương tiếp tục rất có phong độ nói, trên mặt một mực mang theo dáng
tươi cười thoạt nhìn bình dị gần gũi, tựa hồ là tính tình rất tốt.
– Vậy thì đa tạ Tần Hạo Dương thiếu gia cổ động rồi.
Tần Phàm cũng chỉ khẽ cười nói, tâm cơ cùng thủ đoạn của Tần Hạo Dương này,
hắn ở thời điểm triều thánh cũng được chứng kiến rồi, trong nội tâm cũng
không dám khinh thị.
– Bất quá tại hạ đối với Cửu Chuyển Chân Vũ đan kia lại thật không dám hứng
thú, ta ngược lại là muốn biết, lần này quý gia tộc đấu giá Băng Linh Đan,
phải chăng thực sự công hiệu như lời quý gia tộc tuyên truyền?
Sau đó Tần Hạo Dương lại lộ ra nghiêm mặt thoáng có chút hỏi thăm.
– Nam Phong Tần gia ta cũng coi như kinh doanh sinh ý luyện dược trên trăm
năm, tuy không nổi danh thế nào, nhưng tự nhiên sẽ không làm sự tình nện chiêu
bài của mình.
Tần Phàm cũng chỉ là nhàn nhạt nói.
Bất quá vào lúc này hắn lại nhớ tới ban đầu trước lúc Triêu Thánh, Càn Kinh
Tần gia cử hành tràng giao họp kia, khi đó Tần Hạo Dương này hỏi qua mình có
luyện dược gì để cho người tập trung tư tưởng, tĩnh khí hay không.
– Tần Hạo Dương này tu luyện công pháp tựa hồ thập phần Cuồng Bạo, đoán chừng
hắn là cần dùng Băng Linh Đan này đến ổn định tâm thần.
Tần Phàm thầm suy nghĩ nói.
Lúc này hắn trong lúc vô tình cùng ánh mắt của Thái Hiên tiếp xúc thoáng một
phát, phát hiện hắn mang theo vui vẻ, lại liên tưởng đến vừa rồi hắn nói biết
rõ người tới là Tần Hạo Dương, sợ là hắn sớm đã biết rõ nội tình này rồi.
– Cái kia chẳng biết có thể trước cho tại hạ một khỏa, giá tiền tất nhiên sẽ
để cho Tần Phàm huynh đệ thoả mãn.
Tần Hạo Dương này nghe thấy Tần Phàm trả lời khẳng định, quả nhiên con ngươi
không khỏi sáng ngời, sau đó hỏi.
– Thật xin lỗi, đan dược lần này kỳ thật là do một cao nhân thần bí ủy thác
Nam Phong Tần gia chúng ta đấu giá, cho nên tất cả đan dược đều cần phải
thống nhất tiến hành đấu giá trong đấu giá hội, người trả giá cao thì được.
Trên mặt Tần Phàm cố ý lộ ra thần sắc tiếc nuối, bất quá cũng không khó phát
hiện trong đó có một tia nghiền ngẫm, vào lúc này lại để cho hắn cảm giác được
có một khoái cảm trả thù.
Càn Kinh Tần gia này lại uy phong thì như thế nào, còn không phải có một ngày
cầu mình sao?
– Ngươi…
Một tia nghiền ngẫm này của Tần Phàm, rất không may để cho Tần Nguyệt Minh
thấy được, hắn không khỏi lộ ra có chút giận dỗi.
Nhưng Tần Nguyệt Minh này vừa muốn nói chuyện, lại bị Tần Hạo Dương ngăn lại,
Tần Hạo Dương cũng chỉ là lộ ra nụ cười rất có phong độ nói:
– Không sao, đã như vầy tự nhiên dựa theo quy củ của quý gia tộc mà làm, bất
quá đến lúc đó tại hạ chắc chắn sẽ ra giá cao lấy được.
– Ha ha, cái kia tại hạ tự nhiên là thập phần hoan nghênh.
Tần Phàm cười cười nói.
Mặc dù biết Tần Phàm là ứng phó Tần Hạo Dương, nhưng Lý Hóa được lợi ích, tự
nhiên sẽ không vào lúc này nói chuyện.
Trên thực tế Lạc thành Lý gia hắn cùng Càn Kinh Tần gia kia ở bên trên sinh ý
cũng có một ít mâu thuẫn nhỏ, hắn đối với một ít tác phong bình thường của Càn
Kinh Tần gia kia cũng là có chút khó chịu, lúc này trong nội tâm cũng chỉ là
thầm thoải mái.
Mà huynh muội Thái Hiên một lòng muốn cùng Tần Phàm kết giao tình, càng sẽ
không nhiều lời.
– Cái kia không biết Tần Hạo Dương thiếu gia còn có sự tình khác không? Tại
hạ cùng với mấy vị hảo hữu gặp nhau, không thể tiếp tục tiếp đãi rồi.
Thấy Tần Hạo Dương và Tần Minh Nguyệt biểu diễn, Tần Phàm dứt khoát hạ lệnh
đuổi khách.
Từ khi Càn Kinh Tần gia kia bắt ra tay với hắn, hắn đã không có ý định cùng
Càn Kinh Tần gia này có chỗ trống quần nhau, hiện tại đã biết ý đồ đến của Tần
Hạo Dương, hắn cũng không cần khách khí.
– Tần Phàm, ngươi không nên quá phận!
Lúc này Tần Nguyệt Minh kia rốt cục nhịn không được nói.
– Ha ha, không sao, đã như vầy sẽ không quấy rầy Tần Phàm huynh đệ cùng bọn
người Thái huynh nói chuyện, như vậy từ biệt, nhưng hi vọng về sau có cơ hội
cùng Tần Phàm huynh đệ thoải mái chè chén một phen.
Tần Hạo Dương ngăn Tần Nguyệt Minh lại, chỉ là trên mặt tiếp tục mang theo
dáng tươi cười cực kỳ ôn hòa nói ra, tựa hồ đối với Tần Phàm hạ lệnh đuổi
khách không thèm để ý chút nào.
– Có cơ hội nhất định sẽ không cự tuyệt.
Tần Phàm đối với lòng dạ của Tần Hạo Dương này không thể không bội phục, trên
mặt khẽ cười nói, lời nói khách khí này, ai không biết nói chứ?
– Cái kia Thái huynh, Thái tiểu thư, Lý huynh, tạm biệt.
Trên mặt Tần Hạo Dương y nguyên vừa cười vừa nói, sau đó liền cùng Tần Nguyệt
Minh đi đến cửa, nhưng mà vừa mới xoay người, sắc mặt của hắn liền lập tức
lạnh lẽo, nụ cười ôn hòa kia hoàn toàn không thấy, tựa hồ cho tới bây giờ
không có tồn tại qua.
– Lần này Nam Phong Tần gia của Tần huynh ngươi cử hành đan dược đấu giá hội,
xem ra là càng ngày càng có ý tứ rồi.
Nhìn Tần Hạo Dương ly khai, Thái Hiên uống một ngụm trà, khẽ cười nói.
– Thái gia huynh muội này cùng Lý Hóa kia rõ ràng cũng là đến cầu đan, nhưng
Tần Phàm này lại lưu bọn hắn mà cố ý không cho đan dược chúng ta, làm như vậy
hơi quá đáng, tộc huynh ngươi như vậy cũng có thể nhẫn?
Ra khỏi Tần gia không xa, Tần Nguyệt Minh nhịn không được nói.
– Cái kia còn có thể làm gì?
Tần Hạo Dương chỉ là nhàn nhạt nói:
– Dù sao hiện tại Càn Kinh Tần gia chúng ta cùng Nam Phong Tần gia này còn
chưa vạch mặt, chẳng lẽ còn cùng hắn mắng nhau sao?
– Làm như vậy không chỉ có mất thân phận của chúng ta, hơn nữa còn có thể để
cho Nam Phong Tần gia kia thu lại Băng Linh Đan không đấu giá, đến lúc đó
chẳng phải là được không bù mất?
– Tộc huynh nói như vậy cũng đúng, nhưng mà cơn tức này ta thật sự cảm thấy
khó nuốt xuống được.
Tần Nguyệt Minh vẫn là cau mày nói.