Đan Vũ Càn Khôn

Chương 316: Biến cố Xuân Hòa Đường

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tòa thị trấn nhỏ này vẫn phồn hoa như ngày xưa, người đến người đi, ngựa xe
như nước, cực kỳ hối hả.

Lúc này bởi vì đã là thời gian vào đêm, cho nên ánh đèn rực rỡ mới lên, ở dưới
ngọn đèn chiếu xuống, đường cái, kiến trúc do đá xanh làm thành kia trở nên
mông lung, cảnh tượng này thật có một phong vị khác.

Đang đi tới, đột nhiên Tần Phàm phát hiện trên quảng trường phía trước rậm rạp
chằng chịt đầy người, mà những người này tựa hồ cũng là vây quanh một người
trong sân rộng.

– Phía trước phát sinh sự tình gì vậy?

Tần Phàm cũng không khỏi có chút tò mò, nhưng đám người cách trở, hắn xem
không vào được.

– Hắc hắc, bên trong có người phát luyện dược miễn phí, những mạo hiểm giả
này tự nhiên là chạy tối lấy rồi.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc truyền đến nói ra.

– Miễn phí đưa tặng luyện dược? Lại có Luyện dược sư nguyện ý làm chuyện này
sao?

Tần Phàm không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Luyện dược sư cơ bản đều là một ít nhân vật ngạo khí, giống như hắn cũng đã
xem như rất bình dị gần gũi rồi, càng đừng nghĩ có luyện dược sư làm chuyện
miễn phí tặng dược cho mạo hiểm giả rồi.

– Hắc hắc, người nọ ngược lại là từng có tiếp xúc với ngươi.

Cổ Mặc khẽ cười nói:

– Chỉ là ngươi cũng rất khó tưởng tượng đến là ai.

– Là ai?

Tần Phàm càng thêm hiếu kỳ, mà đúng lúc này, một ít mạo hiểm giả đã lấy được
luyện dược từ trong đám người đi ra.

– Lý tiên tử này thật sự là quá thiện lương, không chỉ vóc người hoàn mỹ, tâm
địa còn thiện lương, hơn nữa so với luyện dược mà Xuân Hòa Đường luyện chế bán
còn tốt hơn, chậc chậc, nếu như có thể lấy nàng làm vợ, ta tình nguyện giảm
thọ mười năm!

Những mạo hiểm giả kia vừa đi vừa thảo luận.

– Hiện tại mới vừa tối, đại đầu quỷ ngươi cũng đừng có nằm mơ sớm như vậy!
Lấy cái dạng ngươi còn muốn lấy Lý tiên tử? Ta xem cho dù nàng thực gả cho
ngươi, cũng sẽ làm ngươi xấu hổ chết!

Tên mạo hiểm giả bên cạnh cười nhạo nói.

– Ngươi biết cái gì, vừa rồi Lý tiên tử còn nhìn ta cười đấy!

Mạo hiểm giả kia phản bác nói.

– Ngươi chớ hoa si, Lý tiên tử làm người tốt như vậy, vô luận đối với ai cũng
mỉm cười đưa dược đấy, vừa rồi nàng còn nhìn ta cười hai lần đây này!

Mạo hiểm giả bên cạnh càng là lộ ra vẻ khinh thường.

– Lý tiên tử gì kia ở chỗ này miễn phí đưa tặng luyện dược, đây không phải sẽ
ảnh hưởng đến sinh ý luyện dược của Xuân Hòa Đường chúng ta sao?

Tần Phàm nghe những người kia nói chuyện, nghe là Lý tiên tử đưa tặng luyện
dược, vậy mà so với Xuân Hòa Đường hắn bán ra còn tốt, không khỏi khẽ chau
mày.

– Ta ngược lại là muốn nhìn người này đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Trong nội tâm trầm xuống, Tần Phàm lại nhịn không được tìm tòi đến tột cùng,
vì vậy hắn liền đi đến gần đám người kia.

– Dĩ nhiên là nàng!

Tần Phàm rốt cục tìm một khe hở nhìn lại bên trong, phát hiện đám người vây
quanh một nữ tử, người này mặc một thân quần áo màu trắng, trên mặt một mực
mang theo dáng tươi cười cực kỳ ôn hòa, thoạt nhìn rất bình dị gần gũi.

Bất quá nữ tử thiện lương lại xinh đẹp trong miệng mạo hiểm giả lại không phải
người khác, đúng là nữ tử thần bí gặp người giết người, gặp thú giết thú mà
hắn gặp phải ở vòng trong của Yêu Thú hoang nguyên kia, bất quá khi đó cô gái
này toàn thân quần áo đen, nhưng bây giờ lại là màu trắng, khi đó mặt mũi tràn
đầy sương lạnh, bây giờ là vẻ mặt tươi cười.

– Hắc hắc, ngoài ý muốn đúng không? Cái này là thiện ác cực hạn chi đạo, lúc
ác chi đạo tội ác tày trời, gặp người giết người, nhưng lúc thiện chi đạo lại
khắp nơi hành thiện, làm y tặng dược, quyết không sát sinh.

Cổ Mặc gượng cười hai tiếng nói ra.

– Quả nhiên là hai chủng cực hạn.

Tần Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, bởi vì khi đó hắn cũng từng mượn cô gái này để
thoát khỏi người Trấn Yêu thành đuổi giết, hơn nữa hắn đoán chừng nữ nhân này
tặng dược cũng sẽ không tặng bao lâu, dù sao một luyện dược sư luyện chế luyện
dược vẫn là có hạn, Thanh Thạch trấn này nhiều mạo hiểm giả như vậy, nàng
không có khả năng trường kỳ cung ứng.

Cho nên hiện tại hắn cũng không muốn cùng nàng khó xử, chỉ là xoay người sang
chỗ khác, yên lặng đi ra khỏi đám người.

– Tần Phàm thiếu gia.

Mà mới vừa đi ra đám người không bao xa, Tần Phàm lại đột nhiên nghe được sau
lưng có người gọi hắn, hắn quay lại, phát hiện là một tiểu nhị của chưởng quầy
Xuân Hòa Đường Tần Kim.

– Tần Phàm thiếu gia, ngài còn nhận ra tiểu nhân không?

Tiểu nhị của Xuân Hòa Đường tiến lên, cung kính nhìn Tần Phàm nói ra:

– Tiểu nhân là tiểu nhị của Xuân Hòa Đường Tần Nhị, là học đồ của Kim chưởng
quỹ.

Bởi vì Tần Phàm dùng thân phận Triêu Thánh giả của Cửu phẩm Chân Vũ thế gia
lấy được quán quân, hôm nay Tần Phàm ở Tần gia uy vọng có thể nói là cực cao,
thậm chí so sánh với mấy vị trưởng lão cũng có hơn chứ không kém, trong nội
tâm một ít ngoại sự tộc nhân, hắn được tuyên dương là thần thông quảng đại,
không gì làm không được, là tồn tại không ngừng sáng tạo kỳ tích.

Cho nên cơ hồ toàn bộ Nam Phong Tần gia đều nhận ra Tần Phàm, đều lấy Tần Phàm
mà kiêu ngạo, mà Tần Nhị này đối với Tần Phàm cũng cực kỳ tôn kính, trong nội
tâm bội phục.

– Ta nhớ được ngươi.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, lần đầu hắn tới Xuân Hòa Đường trông thấy đúng là tiểu
nhị này, nhưng tiểu nhị này ở chỗ này gọi mình, trực giác hắn cảm thấy có khả
năng đã sinh chuyện, vì vậy mở miệng hỏi:

– Làm sao vậy? Xuân Hòa Đường xảy ra chuyện gì sao?

– Không dối gạt thiếu gia, đoạn thời gian này Xuân Hòa Đường thật sự đã xảy
ra chuyện, cụ thể không bằng Tần Phàm thiếu gia theo tiểu nhân về Xuân Hòa
Đường trước rồi nói sau, như thế nào?

Tần Nhị kia không khỏi có chút đắng chát nói.

– Tốt, trở về rồi hãy nói.

Tần Phàm nhẹ gật đầu.

Đi đến trong nội đường lại lộ ra thanh tĩnh rất nhiều, thậm chí ngay cả một
khách nhân cũng không có chứng kiến, cái này cùng hai lần trước Tần Phàm đến
tạo thành tương phản đối lập thật lớn.

Tuy hắn không quá chú ý sự nghiệp gia tộc, nhưng cũng biết Xuân Hòa Đường
Thanh Thạch trấn này chính là một bộ phận chiếm sinh ý rất lớn của gia tộc,
hôm nay Xuân Hòa Đường ảm đạm như thế, cũng đại biểu doanh thu của gia tộc
giảm bớt sâu sắc.

– Chẳng lẽ thực là vì Lý tiên tử kia miễn phí tặng dược?

Tần Phàm nhíu mày, mở miệng hỏi:

– Kim thúc đâu?

– Không dối gạt thiếu gia, hôm nay Thanh Thạch trấn Xuân Hòa Đường này tạm
thời do tiểu nhân quản lý, bởi vì Kim chưởng quỹ ở trên đường vận chuyển luyện
dược gặp phải tập kích, đã bỏ mình.

Tần Nhị kia mặt mang bi thương nói.

– Kim thúc đã chết?

Sắc mặt Tần Phàm không khỏi trầm xuống, trong trí nhớ nhớ tới trung niên mập
mạp, trên mặt một mực mang theo dáng tươi cười ôn hòa kia, khi đó Tần Kim này
đã từng giúp hắn không ít bề bộn, kể cả cho Cổ Mặc tài liệu Thanh Dưỡng đan
cũng là Tần Kim hỗ trợ, còn có lần kia hắn và Tần Li tương kiến, cũng là Tần
Kim này hỗ trợ an bài.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận