Khép lại Đại Càn phong vân, Tần Phàm phát hiện mặt mình cũng có chút đỏ lên,
trong này kể lại sự tích của mình quả thực ghi giống như tiểu thuyết. Tuy một
sự tình cực kỳ bình thường, nhưng khoa trương giống như Thần Thoại vậy.
– Bởi như vậy, thanh danh của ta thật đúng là xem như nổi tiếng rồi, bất quá
may mắn bên trong không có bức họa của ta, bọn hắn nghĩ cùng ta trùng tên
trùng họ là được rồi.
Tần Phàm xấu hổ sờ lên mũi, ném Đại Càn phong vân vào trong giới chỉ.
– Một tiếng rồng ngâm nơi nước cạn, phi thẳng cửu thiên kinh Phong vân. Ha
ha. . . . ghi rất có ý tứ.
Mà rất nhanh bên tai truyền đến tiếng cười của Cổ Mặc.
– Khục khục.
Tần Phàm cũng chỉ cho là không có nghe được, nhẹ ho hai tiếng, sau đó liền bắt
đầu đi đến Kính Hồ. Nhớ tới sắp cùng Mạnh Thần chiến một trận, lòng của hắn
lại hơi hưng phấn lên.
Ra Nguyên thành, Tần Phàm một đường tiến đến Kính Hồ.
– Đây là Ô Vân Sơn mà Tô Dương nói rồi, nghe nói Phiền thành Mạnh Thần kia
đã từng một đêm giết mấy trăm đạo tặc trên Ô Vân Sơn.
Trải qua một ngọn núi mà sơn thể cùng đất đá đều hiện lên màu đen, Tần Phàm
ngừng lại, nhìn thoáng qua ngọn núi kia.
– Có lẽ không còn xa, bởi vì lúc ấy Mạnh Thần tru diệt những đạo tặc Ô Vân
trại kia, liền đến Kính Hồ dưỡng thương, vừa vặn gặp phải ba người ta cùng
Tuấn ca, tiểu Mông tử.
Tần Phàm nhớ lại tình cảnh lúc trước, ba người bọn họ tỷ thí xem ai bắt cá
nhiều nhất, kết quả kinh động đến Mạnh Thần dưỡng thương trong Kính Hồ, Tần
Phàm còn cùng hắn chiến qua một chiêu, kết quả là Tần Phàm ở vào hạ phong.
– Xem ra Mạnh Thần này rất tinh thông thủy tính. Hơn nữa trong nước phát huy
thực lực càng mạnh hơn nữa.
Tần Phàm suy nghĩ, ở trong nước chữa thương, đây không phải người bình thường
có thể làm được.
– Hơn nữa ngày đó ở thí luyện chi địa cùng hắn chiến một trận, tuy hắn không
thể làm ta bị thương, nhưng lúc ấy vũ kỹ cùng công pháp của hắn lại thập phần
kỳ lạ, không biết thời điểm hắn trong nước toàn lực phát huy, sẽ mạnh bao
nhiêu.
Bất quá Tần Phàm đối với mình cũng rất tự tin. Bởi vì trong nước hắn cũng có
thể phát huy càng mạnh hơn nữa.
Vừa đi vừa nghĩ, Tần Phàm rất nhanh đi tới bên cạnh hồ nước lúc trước, hồ nước
kia vẫn chập trùng như cũ, cá bơi chơi đùa trong đó, nhưng mà sâu không thấy
đáy.
– Không biết Mạnh Thần này đã tới chưa.
Tần Phàm dõi mắt nhìn lại trong hồ, nhưng hồ nước thật sự quá sâu, hắn không
có cách nào chứng kiến tình huống dưới đáy hồ.
– Hắn ở dưới đáy hồ.
Lúc này thanh âm lười biếng của Cổ Mặc truyền đến, dùng linh hồn chi lực của
hắn, là có thể dò xét tình huống dưới đáy hồ.
– Vậy thì dùng phương thức đặc biệt gọi hắn xuất hiện đi.
Tần Phàm đứng ở bên hồ, trên mặt mỉm cười, từ trong giới chỉ lấy ra Hỏa Vân
đao, sau đó hướng về trong hồ kia đạp nước mà đi.
– Mạnh Thần, đi ra!
Trường đao trong tay Tần Phàm dạo qua một vòng trên không trung, miệng hét lớn
một tiếng. Cao cao nhảy lên, sau đó chém một đao xuống mặt nước.
– Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, khí kình cuồng bạo nện xuống, lập tức ở trong hồ xuất
hiện một vòng nước xoáy thâm thúy, làm cho cả Kính Hồ đều bắt đầu chuyển
động.
Rầm Ào Ào!
Sau một lát, một bóng người màu đen từ trong Kính Hồ phóng lên trời, sau đó
vững vàng đứng ở trên mặt hồ, võ khí rất nhanh hong khô y phục trên người hắn.
– Ngươi rốt cuộc đã tới.
Mạnh Thần đạm mạc nói, sau đó trường kiếm trong tay chậm rãi giơ lên.
– Hắc hắc, tiểu tử này có tính cách, không cần nói nhảm, tới là trực tiếp
động thủ. Không tệ, bản Võ Thánh thích hắn, một hồi tiểu tử ngươi lưu hắn một
mạng a.
Thanh âm hứng thú của Cổ Mặc truyền đến.
– Ngươi đối với ta cũng quá có lòng tin đi à nha.
Tần Phàm bất đắc dĩ cười khổ.
– Tiểu tử ngươi dung hợp Thủy Nguyên ma chủng, trong nước còn đánh không lại
một đối thủ cùng cảnh giới, như vậy bản Võ Thánh không bằng một chưởng đập
chết ngươi, xin ngươi xuất kích đừng làm mất mặt ta.
Cổ Mặc tức giận nói.
Trên mặt Tần Phàm co rúm, nhưng lập tức cũng chậm rãi giơ Hỏa Vân đao trong
tay lên, cả người bắt đầu tiến nhập trạng thái chiến đấu.
Tuy Cổ Mặc nói thật nhẹ nhàng, nhưng chẳng biết tại sao, ở trước mặt Mạnh
Thần, hắn lại không dám có một tia sơ sẩy, lại ẩn ẩn cảm giác được trên người
hắn có một khí tức nguy hiểm.
– Người khác cũng là có cơ duyên của mình.
Tần Phàm tự tin, nhưng mà không tự phụ.
Ù ù long!
Mạnh Thần ở đối diện cũng không có bất kỳ biểu lộ biến hóa. Chỉ là trường kiếm
trong tay huy động, thanh thế cực lớn tựa hồ muốn lật toàn bộ Kính Hồ, sau đó
vài đầu Thủy Long cực lớn dài vài chục trượng, nhanh chóng thành hình quấn
giao cùng một chỗ, ở trong sóng lớn gầm thét, mãnh liệt phóng về phía Tần
Phàm, giương cái miệng cực lớn như muốn thôn phệ Tần Phàm đi vào.
– Thoạt nhìn Mạnh Thần này so với lúc trước lợi hại hơn rất nhiều.
Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, nhìn ra được một chiêu này của Mạnh Thần tạo thành
uy thế, so với lúc Triêu Thánh thì mạnh hơn rất nhiều. Bất quá hắn cũng không
lộ vẻ quá mức kỳ quái, hắn có kỳ ngộ, hắn có thể đột phá, người khác cũng có
thể.
– Cái kia tốt, thử xem uy lực Hỏa Vân đao này như thế nào!
Trong nội tâm Tần Phàm khẽ động, lập tức dùng sức nắm chặt trường đao trong
tay, nháy mắt sau đó, đột nhiên đề khí, một cỗ khí kình cường đại thốt nhiên
bạo phát đi ra!
Mà phạm vi một trượng xung quanh hắn, toàn bộ tràn ngập khí lưu cực kỳ cuồng
bạo, nước Kính Hồ càng không ngừng bị dẫn dắt lăn lộn, nhưng mà đều bị một khí
lưu tráo hình tròn ngăn ở bên ngoài.
Tần Phàm giẫm mặt nước, như giẫm trên đất bằng, khí thế trên người càng ngày
càng cuồng bạo, nhưng thân hình y nguyên vững vàng như núi, sừng sững bất
động.
Lúc này bốn phía thân thể của hắn sóng nhiệt cuồn cuộn, theo nguyên khí cùng
năng lượng hỏa diễm rót vào, thân đao trong tay trở nên đỏ lên, hồng mang lóng
lánh, chung quanh có nhiều nước hồ đã bị khí tức nóng rực này bốc hơi, sương
mù đằng đằng.
– Phá Nguyệt trục vân!
Trong miệng Tần Phàm quát khẽ một tiếng, thanh âm giống như sấm rền, sau đó
trường đao màu đen trong tay hắn giơ cao khỏi đỉnh đầu!
– PHÁ…!
Trường đao trong tay đột nhiên chém ra, khí lưu tráo hình trăng tròn lập tức
bị phá vỡ, đồng thời khí kình cường đại nhanh chóng kiềm chế ngưng tụ, một đạo
đao khí cực kỳ cuồng bạo, mang theo tố nước ngập trời, thanh thế chưa từng có
từ trước đến nay trảm về phía trước!
Oanh!
Trên mặt hồ, nước bay tung tóe, nguyên một đám cột nước lao lên, sóng lớn ngập
trời, phóng nhanh về phía Thủy Long của Mạnh Thần. Đao khí đụng vào một Thủy
Long, lập tức đánh nó thành hơi nước.
Rầm rầm rầm!
Dư kình không tiêu, ngay sau đó trận trận tiếng vang giống như sấm rền, không
dứt bên tai, đao khí kéo dài, Bá Đạo chưa giảm!
Khí lưu nóng rực đốt toàn bộ mặt nước thành sương mù, phảng phất như là một
nồi nước sôi.
– Hô, dùng tới Hỏa Vân đao này, quả nhiên là lợi hại một ít.
Tần Phàm nhìn chút ít Thủy Long kia của Mạnh Thần, đều bị mình đánh nát, biết
rõ một chiêu này là mình thắng.