– Tuy yêu thú cấp bốn chỉ giá trị 20 điểm, nhưng thắng ở số lượng nhiều,
không bằng ta cũng trước giết một ít, kiếm nhiều một ít điểm tích lũy luôn
tốt.
Tần Phàm âm thầm định giá, sau đó tìm một đống củi khô lớn, đốt lửa chiếu
sáng.
Đống lửa này ở trong đêm tối lộ ra vẻ rất chói mắt, từ rất xa cũng có thể
chứng kiến, mà Tần Phàm lại còn nướng thịt trên đống lửa, mùi thơm tản ra nồng
nặc.
Tần Phàm đúng là muốn cố ý bạo lộ mình, hấp dẫn chút ít người tham lam trong
đêm tối kia. Bất quá hắn không phải con mồi, mà là thợ săn “Ôm cây đợi thỏ”!
Đối với hắn mà nói, chỉ cần ai đến nơi đây, sẽ như con thỏ, trở thành con mồi
của hắn.
– Hi vọng không có Triêu Thánh giả mù mắt đến gây chuyện a.
Tần Phàm ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lại tùy
thời chuẩn bị chiến đấu. Mục tiêu lần này của hắn chủ yếu là yêu thú cấp bốn,
chẳng qua nếu như có Triêu Thánh giả góp vào, hắn tự nhiên sẽ không để ý nhận
lấy.
Sau khi đốt lửa, đại khái qua khoàng 10 phút, bên tai Tần Phàm hơi động một
chút, nghe được cách hắn khoảng trăm mét, có người động lá cây phát ra thanh
âm.
– Không phải yêu thú.
Tần Phàm không có mở mắt, chỉ là trong nội tâm âm thầm đoán chừng, không nghỉ
tới Triêu Thánh giả lại đưa tới trước rồi.
Nhưng qua một hồi lâu, tiếng bước chân người nọ lần nữa vang lên, nhưng nghe
lại càng ngày càng xa.
– Đã đi xa?
Tần Phàm nao nao, bất quá lập tức liền hiểu được, hẳn là người nọ nhìn thấy bộ
dạng mình không giống dễ trêu, nên lựa chọn đi ra.
Lại nói bộ dáng hiện tại này của Tần Phàm là rất có thể dọa người, thử hỏi
có bao nhiêu người dám ở buổi tối đốt một đống lửa, sau đó còn bình tĩnh ngồi
ở bên cạnh đống lửa như vậy?
Xem cái dạng này là cố ý, cũng không phải cái loại người không có kinh nghiệm
làm ra, rõ ràng là người tài cao gan lớn.
Bất quá mục tiêu của Tần Phàm cũng không phải Triêu Thánh giả, nên không có đi
để ý tới người nọ, chỉ tiếp tục nhắm mắt lại, đợi con mồi đến thăm.
Nhưng không biết là Tần Phàm may mắn, hay là không may, lại một lát sau, yêu
thú còn không có đã đến, ở một phương khác lại truyền đến một hồi tiếng bước
chân.
– Đi tới?
Tần Phàm hơi nhíu mày, âm thầm tụ kình khí, toàn thân bắt đầu kéo căng, tuy
còn không có mở mắt, nhưng vẫn lợi dụng thính giác nhận biết hành động người
đến. Nếu như người nọ thật sự không có hảo ý, dùng năng lực phản ứng của hắn,
tùy thời đều có thể chiến đấu.
Bất quá, người nọ cách Tần Phàm chừng ba mươi thước liền ngừng lại.
– Vị huynh đệ kia đừng hiểu lầm, ta không muốn đối địch với ngươi, ta đến là
muốn cùng ngươi hợp tác.
Thanh âm người nọ từ xa truyền đến, như sợ làm cho Tần Phàm hiểu lầm, cho nên
người không có đi tới.
Tần Phàm chậm rãi mở mắt, nhờ ánh lửa, liền thấy cách hắn ba mươi mét có một
Triêu Thánh giả đứng đấy, mặc áo choàng màu sắc ố vàng, dáng người người này
không tính cao lớn, nhưng con mắt tròn mép, hai đầu lông mày thoạt nhìn rất là
khôn khéo.
– Ta biết rõ huynh đệ ngươi nhất định là ở chỗ này chờ săn giết yêu thú,
nhưng mà theo tại hạ lý giải, yêu thú cấp bốn ở đây mạnh hơn yêu thú cấp bốn
bên ngoài rất nhiều!
– Yêu thú cấp bốn hạ giai ở đây tương đương với cấp bốn trung giai bên ngoài,
mà một ít yêu thú cấp bốn đẳng cấp cao, thậm chí vượt qua một ít yêu thú cấp
năm bên ngoài!
Người nọ rất có thành ý nói:
– Ta biết rõ các hạ nhất định là kẻ tài cao gan lớn, nhưng mà nhiều giúp đỡ
luôn bảo hiểm một ít, tại hạ là Võ sư bát cấp, hy vọng có thể cùng ngươi hợp
tác.
– Không cần.
Tần Phàm nhàn nhạt nhìn người nọ nói, ở chỗ này, hắn sẽ không dễ dàng tin
tưởng bất luận kẻ nào, càng sẽ không tùy tiện cùng một người xa lạ nói chuyện
hợp tác.
– Nhưng mà…
Người nọ thoạt nhìn còn muốn tranh thủ thoáng một phát.
– Nếu như trong mười tức thời gian, ngươi còn ở lại chỗ này, ta sẽ cho rằng
ngươi muốn là địch cùng ta.
Tần Phàm chỉ là lạnh lùng nói, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
– Quấy rầy rồi.
Người nọ chỉ phải chắp tay, hậm hực rời đi.
– Ồ?
Người nọ đi không lâu, Tần Phàm rốt cục đã nghe được tiếng gầm trầm thấp của
yêu thú, một lát sau, hai đầu Phi Vân Báo cấp bốn trung giai hiện ra cách hắn
chỉ vẻn vẹn 50m.
– Rốt cuộc đã tới bốn mươi điểm tích lũy.
Tần Phàm mỉm cười, chậm rãi mở mắt.
Bộ lông Phi Vân Báo này đều là màu vàng, bốn chân màu trắng, nhưng Phi Vân Báo
ở đây cùng vài con yêu thú mà hôm nay Tần Phàm gặp được rất giống như, vẫn có
một đạo hắc khí quấn quanh toàn thân, thoạt nhìn so với yêu thú mà Tần Phàm
gặp được ở Yêu Thú hoang nguyên còn dữ tợn hơn rất nhiều.
Rống!
Hai con Phi Vân Báo cấp bốn cùng một chỗ phát ra tiếng gào thét, sau đó chân
trước chúi xuống trên mặt đất, chân sau dùng sức đạp một cái, thân thể kiện
tráng cơ hồ đồng thời đánh tới Tần Phàm.
Hàm răng sắc bén ở dưới ánh lửa chiếu rọi, lộ ra vẻ vô cùng rét lạnh, tốc độ
hai đầu Phi Vân Báo cấp bốn này cực nhanh, vừa rồi vẫn còn cách hơn 50m, nhưng
đảo mắt đã tới cách 10m trước mặt Tần Phàm.
Hô!
Vào lúc đó Tần Phàm tiện tay cầm lấy một cây củi đang cháy, ném về phía con
Phi Vân Báo nhào về phía trước kia, đồng thời thân hình nhanh chóng từ trên
mặt đất nhảy dựng lên.
Bành!
Tần Phàm nắm chặt nắm đấm, ống tay áo có chút lùi về sau, lập tức như đạn pháo
nộ xông mà ra, một quyền thẳng tắp đánh vào bụng của con Phi Vân Báo dẫn đầu,
trực tiếp đánh bay nó ra sau.
Mà Phi Vân Báo bên kia, mới vừa rồi bởi vì cây củi cháy kia ngăn cản trì trệ
một hồi, lúc này cũng liền đánh tới.
Thân hình Tần Phàm lóe lên, nhưng lúc này lại cố ý nhích người một chút, tay
trái vươn ra, một tay trực tiếp ôm ở dưới xương sườn Phi Vân Báo, sau đó tay
phải hóa thành nắm đấm, một quyền đánh tới ót Phi Vân Báo cấp bốn!
– Híz-khà-zzz…
Lúc này trong rừng rậm chung quanh truyền đến trận trận thanh âm hít một hơi
lãnh khí, ngay sau đó một hồi tiếng bước chân rậm rạp chằng chịt vang lên, một
ít Triêu Thánh giả vốn vây xem vội vã chạy đi.
Ném thi thể Phi Vân Báo cấp bốn đã bị giết chết xuống đất, Tần Phàm nhìn bốn
phía quét một vòng, quả nhiên phát hiện trong phạm vi trăm mét đã không có
người khác.
Vừa rồi hắn là cố ý bạo lộ thực lực hung hãn của mình, dùng để chấn nhiếp
những Triêu Thánh giả muốn kiếm tiện nghi kia.
Nhưng thời điểm Tần Phàm vừa mới xử lý xong chiến lợi phẩm, muốn tiếp tục trở
lại bên cạnh đống lửa “Ôm cây đợi thỏ”, lại đột nhiên một hồi truyền đến tiếng
bước chân.
– Ồ?
Tần Phàm nhìn lại hướng kia, có chút ngoài ý muốn, không thể tưởng được lại có
người dám tới.
– Tiểu Mông tử?
Nhưng ngay sau đó thấy rõ người tới, con mắt Tần Phàm lại sáng ngời, kêu ra
tiếng.
– Tiểu Phàm?
Điền Mông đang chạy trốn, lúc này cũng nhìn thấy Tần Phàm bên cạnh đống lửa,
vốn là vui vẻ, nhưng lập tức cuống quít kêu lên:
– Chạy mau, phía sau có rất nhiều người đuổi tới!
– Ồ?
Tần Phàm tập trung tư tưởng nghe ngóng, quả nhiên nghe được nhiều tiếng bước
chân, có rất nhiều người đuổi theo sau lưng Điền Mông.