– Loại người này so với người tín ngưỡng Chân Thần còn đáng sợ hơn, bọn hắn
cho rằng thế giới đều là quay chung quanh bọn hắn, bất quá vận mệnh của bọn
hắn cũng là đã chú định như thế này. Bởi vì bọn họ không hiểu cảm ơn, cho rằng
người trong thiên hạ đều thiếu nợ mình, có loại tâm tính này đã chú định sẽ
không đi phấn đấu, cả ngày oán trời trách đất, thời điểm cùng người ở chung
cũng chỉ nghĩ chính mình, nhất định làm không được việc. Bọn hắn đã chú định
cả đời ăn xin, vạn kiếp không thể ngoi đầu.
Tần Phàm liếc nhìn những người này, nhàn nhạt nói.
Ai cũng có thời điểm tạm thời chán nản, nhưng nếu như lòng mang cảm ơn, không
ngừng phấn đấu vẫn có thể cải biến vận mệnh, nhưng tâm tính mấy tên khất kia
đã chú định vận mệnh của bọn hắn.
Vào lúc đó Tần Phàm bỗng nhiên nghĩ thông suốt một sự tình, kỳ thật chính thức
có thể quyết định vận mệnh nhân loại không phải là Chân Thần, trên thực tế
là chính bọn hắn, một ít người tâm tính cải biến, vận mệnh của bọn hắn sẽ
khác rất nhiều.
Hắn trước đây lợi dụng Kỳ Tích Chi Trà đi cải biến vận mệnh một ít người. Trên
thực tế chính thức phát ra tác dụng quyết định cũng không phải một chén trà
này của hắn. Mà là một chén trà này tăng cường tự tin cho những người kia, cải
biến tâm tình của bọn hắn. Lúc này mới căn bản cải biến vận mệnh của bọn hắn.
– Hắc, vậy bọn họ thực là đáng đời! Ai bảo bọn hắn vô sỉ như vậy!
Tiểu Chiến cười nói.
– Chúng ta đi thôi.
Tần Phàm chỉ là lắc đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
– Vậy không giúp trưởng lão này sao?
Tiểu Chiến hỏi.
– Không cần, chính hắn sẽ nhớ thông, hắn sẽ biết cái gì mới là mình nên để ý,
người nào mới là mình nên cảm kích, hắn biết rõ mình vì cái gì mà kiên trì sự
nghiệp của mình, hắn sẽ trở thành một thương nhân thành công đấy.
Tần Phàm chỉ là hời hợt nói, vào lúc đó hắn cảm giác mình nắm chắc đối với vận
mệnh lại chuẩn xác hơn một tí, thậm chí đã chạm vào đồ vật trọng yếu nhất của
vận mệnh.
Hạch tâm vận mệnh, đồ vật bản chất nhất vẫn là nhân tâm!
Hiểu được nhân tính, hắn cảm giác mình cũng sắp một lần nữa nắm giữ vận mệnh
chi lực này rồi.
Chuyển qua mấy đầu đường, hai người tới trước một tòa kiến trúc lộ ra có vài
phần khí tức thần thánh.
Phía trên Kiến trúc điêu khắc lấy vài chữ to “Thần Nữ cung”.
– Chỉ cần các ngươi tín ngưỡng Chân Thần, như vậy về sau các ngươi tu luyện
sẽ có thần trợ, khắp nơi may mắn. . .
Ở bên trong có thể nghe được thanh âm truyền ra, trong thanh âm này còn mơ hồ
mang theo một tia thần thánh, cái kia đối với người bình thường mà nói sẽ sinh
ra ảo giác.
– Thật sự, ta hiện tại cảm giác toàn thân mình giống như tràn ngập lực lượng,
cảm tạ Chân Thần.
Có người vui mừng nói.
– Chân Thần có thể cải biến vận mệnh của các ngươi, Chân Thần sẽ vĩnh viễn
bảo hộ các ngươi.
Thanh âm Thần Nữ kia còn nói thêm, mang theo tí ti mị hoặc.
. . .
Tần Phàm đứng ở ngoài cửa ngừng lại, hắn nghe được ra Thần Nữ này càng giống
như là một loại thôi miên cùng ám chỉ, vốn cái này đối với một ít người mà nói
có lẽ thật sự có chỗ tốt, từ nay về sau có thể nhiều một ít tự tin, nhưng đối
với một ít người mà nói thì sẽ tạo thành tin phục mù quáng, cho rằng cái gọi
là Chân Thần phù hộ có thể không làm mà hưởng.
Vốn cái này còn không có gì, quan trọng nhất là, cứ thế mãi, tiềm lực của nhân
loại sẽ thời gian dần qua bởi vì hướng Thiên Thần cống hiến Tín Ngưỡng Chi Lực
mà tiêu hao, cuối cùng sẽ biến thành gần kề để tin ngưỡng mà sinh ra.
– Người hoàn toàn chính xác có thể cải biến vận mệnh, nhưng bằng là tự tin
cùng cố gắng của mình, cũng không phải cái gọi là Chân Thần.
Trong miệng Tần Phàm vừa nói, sau đó một bước bước vào trong Thần Nữ cung.
Tần Phàm đi vào bên trong Thần Nữ Cung.
Khi thanh âm phát ra hắn còn ở ngoài cửa, nhưng lúc thanh âm còn chưa rơi
xuống, người đã đến tận cùng bên trong nội sảnh.
Đập vào mắt có thể xem đến lúc này bên trong Thần Nữ Cung rậm rạp chằng chịt
chí ít có mấy chục tín đồ Thiên Thần quỳ rạp trên đất nghe giảng, mà phía
trước những tín đồ này thì đang ngồi một người, là một phu nhân mặt mày mỹ lệ,
thực lực không cao, cảnh giới gần kề chỉ là Linh Vũ Sư, mà ở hai bên nàng đứng
hai gã Đại Hán, thực lực đều là Bán Thần chi cảnh trở lên, tựa hồ là bảo hộ
cùng hiệp trợ phu nhân này.
Tần Phàm biết rõ phụ nhân này có lẽ là cái gọi là Thần Nữ rồi.
– Nguyên lai là ngươi.
Tần Phàm chứng kiến phụ nhân này, hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là thần
sắc không thay đổi nói ra:
– Không thể tưởng được bất quá là mấy tháng không thấy, ngươi còn trở thành
Thần Nữ rồi.
Phụ nhân này, không phải người khác, đúng là một vị khách nhân ngày đó hắn bán
trà trên Hương Mãn Lâu, tên là Ôn Diệu, bởi vì trượng phu bị giết chết, cùng
con của mình sống nương tựa lẫn nhau, vốn nàng cầu Tần Phàm đem Kỳ Tích Chi
Trà mang về cho con của nàng uống, bất quá Tần Phàm không có đáp ứng.
Sau khi phụ nhân này uống Kỳ Tích Chi Trà, Tần Phàm đã từng cảm giác được vận
mệnh của toàn bộ Tần Hoàng Đảo đã có chút cải biến, thậm chí lan đến gần hắn,
nhưng mà hắn còn cảm thấy kỳ quái, một phu nhân ngay cả Võ Thánh chi cảnh cũng
không có đạt tới có thể đối với hắn tạo thành ảnh hưởng gì, hiện tại mới biết
được lúc này đây người khởi xướng Thiên Thần phục hồi của toàn bộ Tần Hoàng
Đảo có lẽ là Ôn Diệu này.
– Ngươi là…
Ôn Diệu phu nhân kia nghe được thanh âm, lúc này ngẩng đầu lên nhìn về phía
Tần Phàm, rất nhanh cũng lờ mờ nhận ra được Tần Phàm.
– Ngươi là người nào, dám ở Thần Nữ Cung quấy rối?
Bất quá vào lúc này, hai gã Đại Hán ở hai bên nàng đã bắt đầu nhìn Tần Phàm
quát to, hơn nữa đi về trước muốn bắt lấy Tần Phàm.
Bất quá tuy thực lực của hai đại hán này đạt đến Tam kiếp Bán Thần, nhưng Tần
Phàm chỉ là liếc nhìn bọn hắn, bọn hắn lập tức là hoàn toàn không thể động
đậy, uy áp Thần cấp đảo chủ của Tần Phàm phóng thích một ít, cũng đủ để cho
hai người này thành phấn vụn.
Mà mấy tín đồ Thiên Thần còn lại kia vốn là quỳ rạp trên đất, nguyên một đám
lộ ra có chút mơ mơ màng màng, nhưng nghe đến tiếng quát của Tần Phàm, những
người này cảm giác giống như một hồi đại mộng mới tỉnh, mạnh mẽ tỉnh lại.
– Bằng tự tin cùng cố gắng của mình đi cải biến vận mệnh?
Một ít người trong lòng tựa hồ bị chấn động, Tần Phàm tự nhiên không phải nói
một câu tầm thường đơn giản như vậy, hắn đem tinh thần của nhân loại xỏ xuyên
qua thanh âm, do đó trực tiếp khiến những người này cải biến chấp niệm.
Trên thực tế loại phương pháp này của hắn cùng Thiên Thần thôi miên cũng tương
tự, bất quá làm Chưởng Khống Giả vận mệnh nhân loại, hắn cảm giác mình có
quyền lợi cùng nghĩa vụ đi dẫn đạo nhân loại đi về phương hướng chính xác.
– Đại sư, sẽ không bất kính đối với Chân Thần.
Lúc này Ôn Diệu phu nhân kia mở lời nhìn Tần Phàm nói ra.