Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1792: Gặp lại Hư Thần

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Phải biết rằng trí nhớ của Tần Phàm bất thường, một khi bị tìm tòi trí nhớ tùy
thời sẽ gặp bất trắc.

Đối với Hư Thần, tuy hắn có được trí nhớ Đan Vũ Thần đều xem rất nhạt, không
có ghi hận rất sâu, nhưng nếu như muốn hắn suy nghĩ tốt về Hư Thần là không
thể nào.

– Hừ, Tần Phàm, ngươi tới nơi này làm gì.

Mà Hư Thần này nhìn qua Tần Phàm cũng không có cảm tình gì, sau khi nhìn qua
Tần Phàm thì giọng nói lạnh lùng.

– Tại đây cũng không phải nhà của Hư Thần ngươi nha, ngươi có thể tới được
chỗ này sao ta không tới được?

Tần Phàm cũng nhàn nhạt nói ra, đề phòng nhìn Hư Thần ngăn cản, hắn tự nhiên
sẽ không dễ dàng nói ra ý đồ bản thân.

– Tại đây chính là chỗ Tử Vong Hắc Liên, xem ra ngươi tới đây vì nó.

Nhưng mà Hư Thần lại nhìn ra, thời điểm này hăn tùy ý nhìn qua hoa sen màu đen
kia, sau đó trong miệng hờ hững nói ra:

– Nhưng ngươi không cần uổng phí khí lực, Tử Vong Hắc Liên này là ta muốn, ta
sẽ không để cho ngươi mang đi.

– Cái gì?

Tần Phàm nhướng mày.

Tuy hắn vất vả tới được nơi này, muốn chuẩn bị ngắt lấy Tử Vong Hắc Liên, hắn
tuyệt đối không tay không quay về. Huống chi biết rõ Tử Vong Hắc Liên sinh
trưởng trong Tử Vong Hổ Hạp chu kỳ ít nhất là mười năm, hắn cũng chờ được hắc
liên trưởng thành.

– Hư Thần, ta biết rõ ngươi còn oán hận chuyện ta giết con của ngươi. Nhưng
ngươi nên biết nếu như ta không giết con của ngươi, có lẽ ngươi và tất cả đảo
chủ đều chết trong tay của hắn. Hơn nữa lúc trước ngươi cũng hiểu lầm ta là
thiên thần dư nghiệt, ta cũng không muốn so đo với ngươi, ta biết rõ Tử Vong
Hắc Liên đối với ngươi không nhiều tác dụng, ngươi để cho ta mang đi, giữa
chúng ta ân oán xóa bỏ như thế nào?

Hiện tại tâm tình Tần Phàm bình tĩnh, hắn cũng không tính bởi vì Hư Thần mà
sinh ra thoái ý, tận lực nói chuyện với đối phương.

– Ân oán giữa ta và ngươi? Ta không nhớ rõ giữa chúng ta có ân oán gì để nói,
nhưng mà Tử Vong Hắc Liên cần thiết cho công pháp của ta, ta không thể để
ngươi mang đi.

Nghe vậy Hư Thần gương mặt lạnh lẽo, có một chút thần sắc phức tạp hiện ra,
nhưng cuối cùng nhất là nhàn nhạt nói.

– Vậy ý của Hư Thần ngươi chính là ngăn cản ta mang Tử Vong Hắc Liên đi?

Trên mặt Tần Phàm trần xuống, tuy hắn khôi phục trí nhớ Đan Vũ Thần, đem rất
nhiều thứ nhìn rất nhạt. Nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có tính tình,
trên thực tế thời viễn cổ hắn cũng không phải là người tốt tính.

– Đúng vậy, ngươi nên chết tâm đi, nhanh chóng rời nơi này, không nên quấy
rầy ta tu luyện, nếu không chớ trách ta không khách khí.

Hư Thần không cho là đúng.

– Xem ra chúng ta chỉ có thể động thủ mà thôi.

Thần sắc Tần Phàm ngược lại trở nên bình tĩnh hơn, Tử Vong Hắc Liên là thứ hắn
nguyện phải có, đến lúc này nói gì cũng vô dụng.

– Ngươi muốn động thủ với ta?

Trên mặt Hư Thần xuất hiện một tia khinh thường. Nhìn qua Tần Phàm lạnh lùng
nói ra:

– Ta xác thực nghe nói ngươi khiêu chiến Mộc Hoàng thành công, trở thành
Hoàng cấp đảo chủ, nhưng nếu như vọng tưởng so sánh với ta. Đó chính là ngươi
tự tìm khổ.

– Không thử làm sao biết.

Tần Phàm lạnh nhạt nói.

– Ha ha, hảo hảo hảo, xem ra ngươi được Viễn Cổ truyền thừa đúng là cho rằng
mình thiên hạ vô địch rồi, nếu ngươi chưa từ bỏ ý định, ta sẽ cho ngươi nhìn
thấy chênh lệch của chúng ta.

Nghe đến đó Hư Thần cười lạnh.

– Phiên Thiên Ấn, đi!

Tần Phàm không hề nói nhảm, trực tiếp khống chế Phiên Thiên Ấn tiến hành công
kích.

Ù ù ù ù —

Phiên Thiên Ấn dưới sự khống chế của Tần Phàm thì không ngừng lớn lên, sau đó
giống như một tòa núi lớn áp về phía Hư Thần, đến lúc này hắn cũng không có
khách khí, đánh bại đối phương rồi mang theo Tử Vong Hắc Liên rời đi.

– Cái thần khí này cũng không phải sai, nhưng đáng tiếc chỉ bằng chút khí lực
của ngươi thì không đủ.

Hư Thần hời hợt nhìn qua cự ấn, sau đó trong miệng nhàn nhạt nói ra, hắn cảm
ngộ thần lực nhiều năm như thế, thần lực có số lượng nhiều hơn hắn rất nhiều.

Trong nháy mắt tiếp theo Hư Thần cũng động, chỉ thấy hắn tự tin duỗi một tay
ra, trong tay hắn không ngừng ngưng tụ hào quang, kim sắc quang mang này chói
mắt, tuy tử vong chi vụ này khuếch tán hào quang ra ngoài, nhưng vẫn chiếu
sáng phạm vi ngàn mét.

Một chiêu này có chút giống Bạch Trường Thiên thi triển Lưu Ly Liệt Dương,
nhưng mà trong tay Hư Thần thi triển càng linh hoạt và cường đại, tùy ý một
kích cũng làm tâm thần người ta run rẩy.

Oanh!

Phiên Thiên Ấn sắp đè xuống thì Lưu Ly Liệt Dương bắt đầu từ trong tay Hư Thần
bay ra, trực tiếp đụng vào nhau.

– Hừ, nếu ngươi có chút thực lực đánh bại Mộc Hoàng thì chỉ giễu võ giương
oai trước mặt ta mà thôi, trước mặt Hư Thần ta thì ngươi không là cái gì cả.

Thấy lực lượng trực tiếp áp chế Tần Phàm thì Hư Thần lại hừ lạnh một tiếng tự
đắc nói ra.

– Nói bây giờ còn quá sớm đấy.

Đối mặt với đối phương khinh thị, Tần Phàm bất vi sở động, vào lúc này Ma
Tướng lâm thể, bảy đầu cánh tay cùng nhau đánh ra, thần lực hỗn hợp ma chủng
chi lực toàn bộ thi triển vào trên Phiên Thiên Ấn, uy lực của Phiên Thiên Ấn
lúc này tăng lên nhiều, đánh Lưu Ly Liệt Dương xuống dưới.

– Hừ, gian ngoan mất linh, nhưng chỉ phí công mà thôi.

Cảm giác được thực lực Tần Phàm tăng lên, Hư Thần cũng hơi có chút ngoài ý
muốn, nhưng mà chỉ lơ đãng hư lạnh một tiếng. Tại hắn xem ra, chính là như
vậy, Tần Phàm thực lực cũng còn thì không cách nào cùng hắn đối kháng.

Hư Thần tu luyện nhiều năm, Nguyên Giới của hắn vô cùng hùng hậu, hơn nữa so
với Tần Phàm lĩnh ngộ thần lực càng lâu hơn, có được ưu thế to lớn. Nếu không
phải Tần Phàm còn có được ma chủng chi lực tương trợ, căn bản tư cách làm đối
thủ cũng không có

Bọn họ đọ sức cũng không tính quá lớn khí thế, nhưng mà thuần túy là đọ lực
lượng, trong đó lực lượng đáng sợ không ít người không nhìn ra được, thậm chí
cao thủ đảo chủ tầm thường cũng không dám chén vào, nếu không hậu quả thiết
tưởng không chịu nổi.

– Sát Lục Chi Nhãn, khai mở!

Tần Phàm thấy hai người giằng co không phân cao thấp, trực tiếp mở Bạch Hổ
Nhãn. Lập tức một đạo sát ý mạnh mẽ bắn ra ngoài, những nơi đi qua tất cả lảng
tránh, cho dù là tử vong chi vụ cũng ngăn cách.

– Ồ?

Hư Thần lúc này rốt cục sắc mặt khẽ biến thành không ít, nhưng nhìn ra hăn
cũng kiêng kỵ sát lục chi quang, nhưng không tới mức sợ hãi.

Giết chóc chi quang giống như mang theo chân không, dùng tốc độ cực nhanh tới
trước mặt Hư Thần. Đạo hào quang này vô cùng chói mắt, dù là Hư Thần cũng
không dám nhin thẳng quá lâu.

– Đi.

Hắn lúc này há miệng ra, sau đó hắc quang từ trong miệng bắn ra ngoài, trong
đó dường như ẩn chứa khí tức tử vong giống Tử Vong Thần Hải Vực, vừa xuất hiện
đã làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.

Phốc!

Rất nhanh hắc quang và sát lục chi quang va chạm với nhau, cũng không có phản
ứng kinh thiên động địa như tưởng tượng, cả hai tiếp xúc chỉ có thể nghe được
tiếng nổ lớn, sau đó hai đạo quang mang bắt đầu thôn phệ lẫn nhau.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận