Không thể không nói làn da của Thái Dao phấn điêu ngọc mài, mắt to mũi thon,
tuy rằng trời sinh gương mặt non nớt không tao nhã ôn nhu như Tần Li, cũng
không lãnh diễm liêu nhân như Kỷ Huyên Nhi, nhưng lại xinh xắn đáng yêu, là
tiểu mỹ nữ nhà bên làm lòng người thương tiếc, hơn nữa giữa chân mày còn có
tia mị ý mơ màng, lại tăng thêm một loại phong tình khác hẳn.
Có thể biết được nàng ở Lạc Thành tất nhiên cũng có không ít người theo đuổi.
Nhưng mà Tần Phàm cảm thấy được mình vô phúc tiêu thụ.
– Thái tiểu thư, ngươi làm như vậy là có ý gì?
Đối mặt với hành vi thình lình của Thái Dao, Tần Phàm nhướng mày, trong lòng
không khỏi cảm thấy được có chút không thoải mái. Hắn chỉ vừa quen biết với
Thái Dao, tuy rằng có thể cùng trò chuyện vài câu, nhiều lắm thì xem như bằng
hữu bình thường, nhưng động tác này của nàng cũng sẽ rước lấy cho hắn không ít
phiền toái.
Lúc này Thái Dao cũng không nhịn được đỏ mặt, vừa rồi nàng chỉ là vì nhất thời
tức giận Tần Phàm bỏ đi như vậy mà thôi, nhưng sau khi đi qua cũng ý thức được
mình làm như vậy là không ổn thỏa, liền nhỏ giọng xin lỗi:
– Ngượng ngùng, ta biết làm như vậy sẽ cho ngươi thêm phiền toái, nhưng La
Phỉ thật sự là rất đáng ghét, ngươi giúp ta một chút, xem như Thái Dao này
thiếu ngươi một nhân tình.
Tần Phàm trầm mặc không nói, hắn nhìn ra được thân phận của La Phỉ thật sự
không thấp, có thể có tư cách quang minh chính đại truy đuổi Thái Dao, ít nhất
phải là nhị phẩm chân võ thế gia, thậm chí là nhất phẩm chân võ thế gia. Hơn
nữa hiện tại La Phỉ còn chưa đắc tội với hắn, với thực lực hiện tại của hắn tự
dưng gặp phải địch nhân như vậy đương nhiên là không khôn ngoan. Nhưng làm
người của Lạc Thành Thái gia, một nhân tình của Thái Dao cũng xem như có trọng
lượng nhất định.
– Vị huynh đài này, còn chưa thỉnh giáo, nhanh như vậy đã vội vã đi sao?
Lúc này trên mặt La Phỉ đứng sau lưng hiện lên nét hung ác nham hiểm, Thái Dao
làm như vậy không thể nghi ngờ là đánh vào mặt của hắn ngay trước mặt công
chúng, mà muốn bắt về mặt mũi, chỉ có thể tìm lại trên người Tần Phàm.
Sắc mặt Tần Phàm trầm xuống, biết nên tới cuối cùng phải tới, mà ở bên cạnh
hắn lúc này thân thể Thái Dao tựa hồ còn dựa sát hơn một chút, dùng ánh mắt
đáng thương nhìn hắn, mà giữa chân mày phát ra tia mị ý phối hợp cùng gương
mặt thiên chân khả ái của nàng, thật sự có chút làm cho người ta không đành
lòng cự tuyệt.
Sau đó chợt thấy thân ảnh La Phỉ lóe lên, đảo mắt đã đi tới trước mặt Tần Phàm
cùng Thái Dao.
– Tại hạ Lạc Thành nhị phẩm chân võ thế gia La Phỉ, không biết tôn tính đại
danh của các hạ?
La Phỉ nhìn Tần Phàm, sau đó đưa một bàn tay, trên mặt như tươi cười, làm ra
bộ dạng nho nhã lễ độ như muốn bắt tay với hắn.
– Tần Phàm!
Tần Phàm thản nhiên đáp, cũng không bắt tay La Phỉ. Loại thái độ rõ ràng là
muốn tranh đoạt tình nhân, muốn mượn bản thân mình tìm về mặt mũi, nhưng trên
mặt còn mang theo dáng tươi cười không chân thật như vậy, cùng hắn bắt tay
cũng cảm giác làm ô uế tay của mình.
– Ngươi là người của Kiền Kinh Tần gia?
La Phỉ ngẩn ra, bàn tay vươn ra không nhịn được thoáng run lên.
Tần Phàm chỉ nhàn nhạt cười, cũng không nói chuyện, không phủ nhận cũng không
thừa nhận. Nếu kết giao bằng hữu mới cần báo ra thân phận chân thật của mình,
nhưng hiện tại là gây ra địch nhân, hắn tự nhiên sẽ không ngu xuẩn đi đem thân
phận của mình nói ra. Dù sao đi nữa giữa hắn cùng Kiền Kinh Tần gia cũng rất
có “sâu xa”, hiện tại mượn danh hiệu tới dùng một chút cũng không có gì.
– Hiện tại chúng ta có thể ly khai đi.
Một bên Thái Dao bất mãn cong miệng nói, sau đó kéo tay Tần Phàm vòng qua La
Phỉ lập tức đi xuống dưới lầu.
– Không có khả năng, Dao Dao không phải rất chán ghét Kiền Kinh Tần gia sao…
Phía sau La Phỉ nhìn thân ảnh hai người rời đi, sắc mặt hết sức âm trầm khó
coi, Kiền Kinh Tần gia là nhất phẩm chân võ thế gia, hắn tự giác biết được
mình còn kém hơn họ.
– Còn gọi ta Dao Dao, giống như rất quen thuộc với hắn vậy, thật ghê tởm chết
ta.
Vừa đi xuống lầu, Thái Dao vừa nhỏ giọng lẩm bẩm nói, mà ở bên cạnh Tần Phàm
tự nhiên chỉ có thể cười khổ không thôi.
– Tốt lắm, hiện tại có thể buông tay ra rồi chứ?
Đi tới dưới lầu, phát hiện La Phỉ cũng không tiếp tục đi theo, Tần Phàm bất
đắc dĩ nói.
– Uy, ngươi có biết trong Lạc Thành có bao nhiêu nam tử muốn ta cặp tay đi
đường như vậy hay không, nhìn ngươi còn làm ra bộ dạng như không tình nguyện!
Sắc mặt Thái Dao ửng đỏ buông lỏng tay ra, bất mãn nói.
Vẻ mặt Tần Phàm rút rút, vậy phải xem là trường hợp gì đi, vừa rồi nàng cặp
tay hắn chính là làm cho hắn phải đắc tội với một nhị phẩm chân võ thế gia.
Nhưng đối với một tiểu cô nương tinh quái như thế, muốn tức giận cũng khó thể
làm được như ý.
– Không có chuyện gì, chúng ta bây giờ tạm biệt đi.
Tần Phàm mở miệng nói, hắn đã tới lúc nên đi tìm khách sạn ở trọ. Hắn tính
toán đêm nay lại dùng tiếp hai viên Trung Võ Hoàn nâng cảnh giới lên cửu cấp
võ sư đỉnh phong.
– Uy, nhìn bộ dáng của ngươi làm gì phải khẩn cấp rời khỏi như vậy, bổn tiểu
thư có chán ghét như vậy hay sao!
Thái Dao trừng mắt nhìn Tần Phàm, bất mãn nói.
Tần Phàm không nói gì, chỉ vô tội nhún vai.
– Được rồi, ta đã nói thiếu ngươi một nhân tình, bổn tiểu thư chưa bao giờ
nuốt lời, nếu lần này trong thí luyện triêu thánh gặp được ngươi, ta giúp
ngươi một chút là được.
Thái Dao bĩu môi nói, sau đó liền xoay người lại đi trước.
Lưu lại Tần Phàm đứng tại chỗ có chút ngạc nhiên, ở trong thí luyện triêu
thánh giúp đỡ mình? Nha đầu kia thật có năng lượng lớn như vậy sao?
Cười khổ một tiếng, hắn cũng thật nhanh rời khỏi nơi đó, tìm một khách điếm ở
lại. Bởi vì ngày triêu thánh khai mạc, một ít thương hộ hoặc là một ít tùy
tùng đại thế gia đều đi theo vào kinh, cho nên hiện tại phòng ở trong Lạc
Thành cũng biến thành khẩn trương, Tần Phàm xem như gặp may mắn, vừa vặn còn
tìm được một gian cuối cùng.
Đêm dài yên tĩnh, Tần Phàm ngồi xếp bằng trên giường, nhẹ nhắm mắt, ngũ tâm
hướng thiên, hắn đã dùng một viên Trung Võ Hoàn, dược lực rất nhanh phát tán,
lực đánh cường đại không ngừng đập lên khí lực của Tần Phàm, vốn với cường độ
khí lực hiện tại của hắn tự nhiên rất dễ dàng thừa nhận xuống dưới.
Cả võ sư cảnh giới cơ hồ đều dùng đan dược đến đề cao cảnh giới, điều này đối
với luyện dược sư bình thường mà nói là chuyện không thể tưởng tượng! Bởi vì
bọn họ căn bản không có được khí lực cường đại như vậy luôn không ngừng dùng
luyện dược, nhưng vì có được ma chủng, Tần Phàm cũng đã đem chuyện không thể
biến thành có thể.
Thất cách võ điền chậm rãi tràn đầy võ khí, võ khí mới sinh ra bắt đầu chảy
tới võ điền bát cách, nhưng còn nhiều hơn phân nửa cách!
Bát cấp võ sư thành!
Cảnh giới tăng lên nhìn qua như đơn giản, nhưng chỉ có một mình Tần Phàm có
thể làm được! Hơn nữa càng thêm khó khăn gian khổ cùng nguy hiểm hắn đã chịu
đựng qua khi luyện hóa ma chủng, hôm nay hắn hưởng thụ thành quả là nên có!
Bỏ viên Trung Võ Hoàn thứ hai vào miệng, một trận lực lượng đánh vào còn kịch
liệt hơn khi nãy truyền đến, Tần Phàm cau mày, nhưng trải qua nhiều lần kinh
nghiệm dùng dược, hắn đã có chuẩn bị tâm lý, đã có chút thói quen. Cho nên hắn
chỉ cắn răng, chậm rãi chịu đựng dày vò, cho tới khi võ điền cửu cách đã tràn
đầy.
Một loại cảm giác sảng khoái tràn ngập lực lượng truyền khắp toàn thân, nguyên
lai cảm giác khó chịu trong thân thể đã hoàn toàn bị quét sạch!
Cửu cấp võ sư đỉnh phong!
Chỉ còn cách tiên thiên một đường mà thôi!
Thở phào nhẹ nhõm Tần Phàm mở mắt.