Thậm chí cho dù là yêu nghiệt đại thần đảo, sau khi phát hiện xương cốt của
hắn cứng rắn hẳn cũng sẽ không chủ động đi cắn, dù sao bọn hắn vẫn còn cần lưu
lại thực lực về sau.
– Ha ha, xem ra ta rất được hoan nghênh ah!
Đúng lúc này trên mặt hắn chợt động, lộ ra ý cười, bởi vì hắn phát hiện có hai
gã lục kiếp bán thần mang theo ý cười tàn khốc hướng chỗ hắn vọt tới.
Bất quá cũng thật khó trách, hắn chỉ là một ngũ kiếp bán thần, mặt ngoài thoạt
nhìn là kẻ yếu nhất toàn trường, tìm quả hồng mềm động thủ cũng là chuyện rất
thường tình.
Nhưng đám người kia thật sự không ngờ, đây chính là một đầu lão hổ khoác da
dê.
Oanh!
Một gã lục kiếp bán thần vừa chạy tới trước mặt Tần Phàm, định thốt vài lời
đùa cợt nhưng còn chưa kịp nói ra, thân hình Tần Phàm đã chợt lóe, dùng một
loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi xông tới trước mặt hắn.
Điều này làm thần sắc người kia biến đổi, vội vàng vận chuyển nguyên giới
phòng ngự, đáng tiếc đã quá muộn.
Theo một quyền của Tần Phàm xuất ra, một khí tràng hủy diệt nhanh chóng bao
trùm lấy hắn, mang theo thương khí cùng kiếm khí tung hoành, một quyền đầu bá
đạo hung hăng đánh trúng nguyên giới hộ thuẫn của hắn.
Ca sát!
Nguyên giới hộ thuẫn trong nháy mắt bị đánh tan, sau đó quyền đầu của Tần Phàm
xông thẳng vào, Kỳ Lân Thủ xuất hiện, nguyên giới lực bùng nổ, trực tiếp nhẹ
nhàng đem tính mạng của người kia mang đi.
Mà lục kiếp bán thần còn lại đang xông về hướng hắn thấy một màn như thế hoảng
sợ vội vã thối lui, ngũ kiếp bán thần khủng bố như vậy hắn lần đầu tiên chứng
kiến, làm sao còn dám tới gần.
– Nếu đã đến thì đừng nghĩ rời đi!
Nhưng Tần Phàm cũng không dễ dàng buông tha hắn, khóe miệng hiện lên tia cười
lạnh, rất nhanh lao tới. Người kia không tránh né kịp cuối cùng chỉ có thể cắn
răng quay trở về cửa không gian truyền tống tới chiến trường thứ hai.
Đây cũng mang ý nghĩ hắn chủ động rút khỏi trận đấu.
Đương nhiên, so sánh với lục kiếp bán thần vừa rồi bị giết chết, đây là lựa
chọn tốt nhất.
Thấy vậy Tần Phàm mới bỏ qua.
Hắn xoay người lại, muốn tìm đối thủ khác tái chiến một phen.
Nhưng ngay lúc ánh mắt hắn xẹt qua toàn trường, không khỏi chậm lại, thế nhưng
hắn không thể tưởng được gặp phải người quen ở trên chiến trường thứ ba này.
Hơn nữa còn là hai người.
– Thái Hư thần đảo Diệp Nhâm cùng Ngao Lang thần đảo Âu Dương Không, thật
đúng là xảo ah…
Tiếp theo trên mặt Tần Phàm lộ ra ý cười đầy hứng thú.
Ánh mắt vừa xẹt qua toàn trường, lúc này Tần Phàm chứng kiến cách mình mấy
ngàn thước có hai thân ảnh quen thuộc.
Một người thân cao ước chừng ba thước, trên người mặc quần áo bằng da thú, cơ
thể bắp thịt cuồn cuộn, từng khối cơ thịt tràn ngập năng lượng, trong tay cầm
một cây búa màu đen, cả người thoạt nhìn hung thần ác sát.
Người này là Diệp Nhâm còn có ngoại hiệu là Dã Nhân, là người dự thi mạnh nhất
của Thái Hư thần đảo vốn có quan hệ thân mật với Mạc Lợi thần đảo, trước đó
từng có trao đổi với Tần Phàm, hắn dĩ nhiên phải nhớ rõ người này.
Người còn lại mặc áo xám tro, sắc mặt vàng như nến, tướng mạo bình thường, cả
người thoạt nhìn có chút điệu thấp, nhưng ánh mắt lạnh lùng, chẳng khác gì một
đầu độc xà đang ngủ đông.
Đó không phải người nào khác, chính là Âu Dương Không, cũng chính là thiên tài
ẩn giấu của Ngao Lang thần đảo, trước đó cũng gây cho Tần Phàm ấn tượng thật
sâu.
Lúc này Âu Dương Không cùng Diệp Nhâm tựa hồ đều nhận ra đối phương, giữa Ngao
Lang thần đảo cùng Thái Hư thần đảo vẫn luôn đối địch, hai người chỉ sợ đã sớm
được nhắc nhở, cho nên vừa chạm mặt hai người lập tức hiện lên ánh mắt hằn
thù.
– Hai người này đều có thực lực nổi bật của Ngao Lang thần đảo cùng Thái Hư
thần đảo, không biết ai sẽ mạnh hơn một ít?
Thấy một màn như vậy, trên mặt Tần Phàm xuất hiện ý cười. Nhưng hiện tại hắn
vẫn đứng nơi đó, cách hai người kia khá xa, mà đối phương còn chưa phát hiện
được hắn cho nên hắn cũng không vội vàng đi tới.
Tuy rằng trước đó hắn từng đáp ứng sẽ giúp đỡ người của Thái Hư thần đảo,
nhưng dù sao giao tình giữa hắn cùng Diệp Nhâm còn chưa sâu sắc như Mạc Thiên
Dương, tự nhiên không cần nhúng tay quá sớm. Huống chi hắn biết thực lực của
Diệp Nhâm mạnh hơn Mạc Thiên Dương không ít, hắn muốn nhìn xem thực lực của
người này đạt tới trình độ nào.
Ở bên kia.
– Dã Nhân, không thể tưởng được gặp phải ngươi ở trong này. Mạc Lợi thần đảo
cùng Thái Hư thần đảo luôn là tử đối đầu của Ngao Lang thần đảo chúng ta,
nhưng ta chỉ để mắt ngươi cùng Tần Phàm của Mạc Lợi thần đảo mà thôi. Vốn
ngươi có được thực lực tiến vào trước năm trăm, đáng tiếc ngươi gặp ta ở trong
này. Ngươi chỉ còn có thể dừng bước ở trong ngàn danh!
Âu Dương Không đối diện Diệp Nhâm, mở miệng nói.
Lúc này Âu Dương Không hoàn toàn không giữ bộ dáng bình thường như trước, một
khi phát sinh chiến đấu trên người hắn chiến ý lẫm lẫm, khí thế cùng khí tức
làm người ta không khỏi ghé mắt, mơ hồ còn mang theo sát khí thản nhiên, xuyên
thẳng huyết nhục người khác, thập phần khủng bố.
– Âu Dương Không, thực lực của ngươi đích xác không tệ, nhưng ta cũng không
phải kẻ yếu, muốn đánh bại ta, phải xem ngươi có thực lực này hay không!
Diệp Nhâm liếm liếm đôi môi khô ráo, ỷ vào thân thể cao hơn ba thước từ trên
cao nhìn xuống, trong miệng phát ra thanh âm như sấm rền.
Hắn trời sinh thần lực, hơn nữa bởi vì thể chất đặc thù nên nguyên giới của
hắn lớn hơn người bình thường rất nhiều, ẩn chứa được dung lượng khổng lồ hơn
lục kiếp bán thần khác, cho nên hắn có chút tự tin đối với chính mình.
– Ta biết Cự Nhân tộc các ngươi có nguyên giới lực nhiều hơn người bình
thường, nhưng đáng tiếc ngươi gặp ta. Ta trải qua địa ngục thí luyện, nguyên
giới lực của ta còn mạnh hơn lục kiếp bán thần bình thường, ngươi không có cơ
hội!
Nghe vậy trên mặt Âu Dương Không xuất hiện ý cười tàn khốc, sau đó không nói
thêm lời nào, giẫm một bước phóng về hướng đối phương.
– Đến đây đi, cho ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!
Chứng kiến Âu Dương Không vọt tới, Diệp Nhâm không chút sợ hãi, miệng phát ra
tiếng rít gào như sấm sét, vung cây búa màu đen trong tay xông tới.
Thân hình của hắn thật lớn, nhưng tốc độ tuyệt không chậm, khoảng cách vài
trăm thước nháy mắt liền qua, hai người rất nhanh liền va chạm vào nhau.
Xuy…
Trong tay Âu Dương Không cầm một món vũ khí như cây thước đo, thật dài, bên
trên điêu khắc thật nhiều hoa văn tinh tế mà phức tạp, một khi huy động lên,
huyết tinh lóng lánh, xẹt qua một luồng huyết hồng hướng Diệp Nhâm bổ tới.
Uống!
Diệp Nhâm thét to một tiếng, búa lớn màu đen từ trên chém xuống, giống như
thiểm điện trong đêm đen, mang theo sấm chớp mưa bão cuồn cuộn, thanh âm ma
sát bén nhọn trong không khí khiến lòng người run rẩy lên.
Khanh!
Cây búa màu đen cùng cây thước màu đỏ rất nhanh va chạm nhau giữa không trung,
thanh âm nổ vang, kình khí khủng bố tràn ra khắp chung quanh, không gian như
hoảng sợ liều mạng vặn vẹo chấn động.
– Hống…chết đi cho ta!
Diệp Nhâm rống to một tiếng như đầu mãnh thú, một thân nguyên giới lực khủng
bố thao thao bất tuyệt phóng mạnh vào trong cây búa lớn, muốn một búa trực
tiếp chém Âu Dương Không thành hai nửa.