Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1592: Lĩnh ngộ cuộc chiến

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Lúc này tuy Tần Phàm cách chiến trường chừng mấy ngàn thước, nhưng mặt đất
chung quanh hắn không ngừng bị đánh lõm xuống, chỉ là dư kình lan tới cũng đủ
làm người ta khó thể thừa nhận. May mắn Mộ Chấn vẫn luôn bận tâm Tần Phàm nên
tận lực đem va chạm dẫn dắt ra xa, nếu không với thân thể trọng thương hiện
tại của hắn chỉ sợ là lâm vào nguy hiểm.

Nhưng trên bầu trời giao chiến càng kịch liệt thì Tần Phàm càng hiểu được thêm
nhiều, đôi mắt hắn nhắm nghiền, khắp bốn phía như có trận gió vô hình gợi lên,
mái tóc dài tung bay, nếu từ xa nhìn lại sẽ cấp cho người ta một loại cảm giác
thật mơ hồ, như thật gần lại như thật xa. Hoặc là nói cảm giác kia giống như
là cảm giác cực hạn khi xuyên qua không gian.

Bồng!

Cũng ngay lúc này trên thiên không Mộ Chấn cùng Vân Chi Hạo giao kích đã ra
kết quả. Một kiếm cuối cùng của Mộ Chấn đã nhẹ nhàng đem ngón tay cuối cùng
trên hư không đánh bại, không gian mây khói khắp bốn phía tạm thời tiêu thất
một ít.

Mộ Chấn hít một hơi, thân hình thối lui ra sau mấy ngàn thước, hắn ngẩng đầu
nhìn Vân Chi Hạo, trên mặt hơi có vẻ tái nhợt.

Tuy rằng hắn đem toàn bộ công kích của đối phương phá vỡ, nhưng đối với hắn mà
nói tiêu hao tuyệt đối không ít, hắn cần phải có thời gian hòa hoãn lại.

Nhưng lúc này chính Vân Chi Hạo cũng phải chịu khổ sở, hắn khẽ cau mày, thần
sắc trên mặt có chút âm trầm, thật không ngờ mình thi triển năm lần Thiên La
Chỉ hình thành xu thế như võng lưới nhưng vẫn không thể làm thương tổn được
đối phương.

– Không hổ là từng ngâm mình trong cảnh giới thất kiếp bán thần trên trăm
năm, nguyên giới lực trong cơ thể của ngươi còn thâm hậu hơn sự tưởng tượng
của ta một ít. Ta thi triển năm lần Thiên La Chỉ cho dù uy lực không sánh kịp
chung cực bán thần vũ kỹ, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, không nghĩ ra
vẫn bị ngươi tiếp nhận được.

Tiếp theo hắn nhìn chằm chằm Mộ Chấn, trong miệng thốt lời nói không biết là
châm chọc hay là đang khen ngợi đối phương.

– Vân Chi Hạo, ngươi cũng là hậu sinh khả úy, một lần có thể thi triển liên
tục năm Thiên La Chỉ, có lẽ đã là cực hạn thừa nhận của ta, nếu ngươi thi
triển ngoài bảy chỉ, ta nhất định là không chịu nổi!

Trên mặt Mộ Chấn đã khôi phục vẻ mỉm cười nói.

– Bảy lần Thiên La Chỉ cần lực khống chế nguyên giới rất mạnh, với thực lực
mới đột phá cự đầu không lâu của ta còn chưa thể thi triển được.

Vẻ mặt Vân Chi Hạo lãnh đạm nói, dừng một chút, ánh mắt hắn biến thành lạnh
lùng, lại nói:

– Nhưng ta còn một chiêu chung cực cấp bán thần vũ kỹ, nếu ngươi còn có thể
tiếp được, ta cũng không lời nào để nói!

– Di?

Thần sắc Mộ Chấn vừa động, vội vàng âm thầm đề phòng.

Chung cực bán thần vũ kỹ do cự đầu cường giả thi triển, tuyệt đối là không tầm
thường. Cho dù chỉ mới tu luyện được chút cảnh giới thành tựu, đó cũng phải
mạnh hơn thất kiếp bán thần thi triển gấp mười lần, còn cường đại hơn lục kiếp
bán thần thi triển gấp trăm lần.

Ông ông ông ông…

Vào lúc này huyễn âm huyền bí bỗng nhiên bắt đầu vang lên bên trong thiên địa,
sau đó toàn bộ mây mù trong vòng ngàn dặm giống như chỉ trong nửa thời gian hô
hấp đã toàn bộ ngưng tụ tới mảnh đất này.

Ngay trên đỉnh đầu của Vân Chi Hạo.

Những đám mây kia không ngừng đông cứng lại, cuối cùng ngưng tụ thành mây trôi
lốc xoáy, lốc xoáy không ngừng xoay tròn, bên trong ẩn chứa vân khí khổng lồ
chẳng khác gì là vân long đang hô phong hoán vũ.

– Già Vân Hóa Thân!

Vẻ mặt Vân Chi Hạo lúc này biến thành vô cùng trang nghiêm, trong miệng chậm
rãi phun ra bốn chữ, sau đó bên trong lốc xoáy không ngừng lắng xuống, toàn bộ
quấn quanh thân thể hán, làm thân thể hắn trong nháy mắt không ngừng trướng
lớn, cuối cùng biến thành khổng lồ.

Đây là vân tướng gia nhập nguyên giới lực bên trong, uy nghiêm cường đại, như
bao trùm trời đất.

Đôi mắt hờ hững của Vân Chi Hạo uy nghiêm từ trên đám mây, chẳng khác gì như
một vị thần linh nhìn xuống Mộ Chấn.

– Đón ta một chưởng đi!

Thanh âm tôn quý, cường đại, rung động xuyên thấu truyền đến, chẳng khác gì
thanh âm thần linh viễn cổ, chỉ với thanh âm này đã đủ khiến cho linh hồn
người rung động.

Ngay tiếp theo hắn giơ cao một bàn tay, bàn tay duỗi ra, bên trên bao trùm
năng lượng dao động đáng sợ, mạnh gấp mấy trăm lần trước đó đã thi triển!

Tần Phàm ở bên dưới, toàn thân vừa khôi phục nguyên giới lực cùng thần thông
ma chủng vào lúc này đang liều mạng vận chuyển lên, tuy rằng cách xa mấy ngàn
thước nhưng da thịt của hắn cũng không tự chủ được dưới uy áp mà chấn động vặn
vẹo.

Cơ hồ như nghẹt thở!

Có thể tưởng tượng, nếu Vân Chi Hạo ngay từ ban đầu sử dụng một chiêu này, chỉ
sợ dù là mười Tần Phàm cũng không đủ chết!

Lúc này trên mặt Mộ Chấn cũng không nhịn được mang theo vẻ ngưng trọng, nhưng
hắn đã sớm có chuẩn bị, âm thầm hít sâu một hơi lấy xu thế mạnh mẽ một chưởng
đánh về phía trước.

Hô hô hô hô…

Theo một chưởng của Mộ Chấn đánh ra, có thể thấy được từng luồng hắc hỏa nóng
hừng hực tuôn trào, số lượng hắc hỏa rất nhiều, vừa xuất hiện đã khuếch tán
khắp nửa thiên không, mặc dù không thấy được rõ ràng nhưng có thể rõ ràng cảm
nhận được nhiệt độ nhất thời kéo lên không ít, thậm chí cả mây trôi nồng đậm
cũng bị bốc hơi không ít.

Hắc hỏa nhanh chóng ngưng tụ lại, kết thành một hắc sắc cự chưởng, bên trong
thiêu đốt hắc sắc hỏa diễm hừng hực, ẩn chứa năng lượng dao động vô cùng đáng
sợ, cho dù là lục kiếp bán thần dính vào sợ rằng cũng phải lập tức tan thành
mây khói.

Hắc hỏa cự chưởng hiện lên, trực tiếp đối diện già thiên vân thủ.

Chứng kiến Mộ Chấn có thể thi triển ra được công kích cường đại như vậy, Vân
Chi Hạo tự nhiên cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hai mắt hắn ngưng tụ, gia
tốc đánh xuống một chưởng.

Oanh!

Hai chưởng va chạm, cả thiên không run rẩy lên, trời đất như đổ sụp, nơi nơi
hiện lên khe không gian, thoạt nhìn rách nát, vô cùng ghê người.

Một lần va chạm cường đại thoạt nhìn là khó phân thắng bại.

– Mộ Chấn, ta đã xem nhẹ ngươi, cuộc chiến này hôm nay dừng tại đây đi!

Nhưng đúng lúc này Vân Chi Hạo bỗng nhiên lên tiếng, sau đó thân hình hắn trực
tiếp biến mất vào hư không.

– Di?

Mộ Chấn có chút ngạc nhiên cùng ngoài ý muốn.

– Nhưng mạng của Tần Phàm ta vẫn mang đi!

Nhưng trước khi Vân Chi Hạo hoàn toàn biến mất, thanh âm lãnh đạm của hắn chợt
truyền đến.

Nghe vậy lúc này Mộ Chấn giật bắn mình, vội vàng nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy
một ngón tay xuyên qua không gian trực tiếp rơi lên trên người Tần Phàm đang
không hề chuẩn bị…

Thiên La Chỉ giống như một ngọn núi khổng lồ hướng Tần Phàm rớt xuống.

– Không tốt…

Chứng kiến ngón tay rơi xuống, sắc mặt Mộ Chấn rốt cục biến đổi, hắn làm sao
cũng không nghĩ ra Vân Chi Hạo vừa thi triển Già Thiên Vân Thủ mà vẫn có thể
âm thầm thi triển thêm một lần Thiên La Chỉ.

Ngón tay khổng lồ do cự đầu cường giả đánh ra, tốc độ cực nhanh, chỉ nháy mắt
đã xuyên qua tảng lớn không gian.

Trong hư không lúc này không ngừng tràn ra gợn sóng, mà ngón tay kia chẳng
khác gì thủy quái trong hồ mở ra miệng máu hướng Tần Phàm cắn nuốt xuống.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận