Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1579: Nhận truyền thừa. (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Công hiệu tăng trưởng sinh mệnh lực là đến từ năng lực của Thanh Long Tâm,
trên thực tế sau khi lấy được Thanh Long Tâm mỗi lần hắn luyện đan đều tự
nhiên truyền nhập Thanh Long khí vào đan dược, cũng bởi vì như thế, sinh mệnh
lực của hắn luôn tăng trưởng, mới có thể mỗi khi bị trọng thương đều có thể
sống sót hơn nữa còn khôi phục lại trạng thái rất nhanh.

– Vậy…tiền bối, lần này xem như chín tiếng hay mười tiếng?

Sau đó Tần Phàm không khỏi hỏi thăm.

– Đương nhiên là mười tiếng! Ngươi sẽ đạt được toàn bộ truyền thừa của ta,
hiện tại ngươi ngồi xếp bằng trước tấm bia đá truyền thừa, chuẩn bị tiếp nhận
đi!

Lúc này trên mặt Cát Bản mang theo ý cười vui vẻ nói, có thể đem đan mạch của
mình truyền thừa cho Tần Phàm, đây là việc mà hắn thật muốn làm hiện tại.

– Tạ tiền bối!

Trên mặt Tần Phàm không khỏi vui vẻ, trong lòng đại định, vội vàng đi tới ngồi
xếp bằng trước tấm bia.

Lúc này bia đá cũng dần dần ổn định lại, chỉ riêng chữ “Cát” còn tản ra hào
quang thần bí, hơn nữa còn có một loại năng lượng thần bí cùng lĩnh ngộ không
ngừng nổi lên bên trong.

Ông!

Đột nhiên lại truyền tới một lần chấn động, quang mang trên chữ “Cát” bỗng
nhiên bắn ra, sau đó bao phủ lấy thân thể Tần Phàm, chiếu rọi lên trên gương
mặt chuyên chú của hắn, thoạt nhìn chẳng khác gì thánh thể hạ phàm.

Lúc này Tần Phàm cảm giác được có một loại tin tức thật khổng lồ truyền vào
trong đầu của hắn, sau đó hắn cảm giác toàn bộ âm thanh đều biến mất, rơi vào
trong mênh mông hư vô, chỉ còn lại bản ngã tồn tại.

Cảm giác, khứu giác, thính giác, xúc giác, ngũ giác trong nháy mắt biến thành
vô cùng mẫn tuệ.

Thậm chí hắn có thể dễ dàng nắm giữ được mỗi tia lực lượng thần bí dao động,
chẳng khác gì như đang đứng trên mặt hồ, cảm giác được dưới chân không một tia
gợn sóng.

Xuy xuy xuy xuy…

Đủ loại lĩnh ngộ không ngừng đập vào ý thức hải của Tần Phàm, vào lúc này hắn
cảm giác như toàn bộ vạn vật chung quanh đều biến mất.

Chỉ còn lại đan mạch tung hoành, không ngừng rõ ràng hơn trước mặt.

Đan mạch!

Đây chính là đan mạch vô tận trong thiên địa!

Tinh thần Tần Phàm như xuyên qua cửu tiêu, từ trên cao nhìn xuống, mỗi một
điều đan mạch giống như một mạng lưới xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Bên trong còn có một chút đan mạch đặc thù ẩn giấu bắt đầu dần dần hiện ra.

Đây chính là đan mạch hợp thành của Cát Bản.

Tần Phàm biết hiện tại mình đã bắt đầu nhận truyền thừa.

Một, hai, ba đường…mười, hai mươi…một trăm, hai trăm…một ngàn…hai ngàn…Trong
vô tình, Tần Phàm không ngừng lĩnh ngộ cùng tiêu hóa chín ngàn chín trăm chín
mươi chín điều đan mạch kia.

Trong quá trình này hắn cần dùng tinh thần lực cùng linh hồn lực đem đan mạch
toàn bộ liên tiếp cùng một chỗ, đem đan mạch vốn thuộc về Cát Bản toàn bộ tiếp
thu về.

Cát Bản trôi nổi trên tấm bia đá, gương mặt đầy vẻ hài lòng mỉm cười nhìn Tần
Phàm. Hắn nhìn ra được tốc độ Tần Phàm tiếp nhận đan mạch cũng khá nhanh, độ
phù hợp lại cực cao tới bất ngờ.

Đây cũng mang ý nghĩa Tần Phàm càng thêm dễ dàng nắm giữ, lúc sử dụng sẽ càng
thêm thuận buồm xuôi gió.

Tần Phàm không để cho hắn thất vọng, đã vượt ngoài ý muốn của hắn thậm chí là
kỳ vọng của hắn.

Cũng đủ rồi…Thanh âm than nhẹ cuối cùng của hắn mơ hồ quanh quẩn bên trong
thông đạo, sau đó thân hình dần dần mờ đi, thẳng tới khi hoàn toàn tiêu tán
trong không khí.

Luyện đan sư Cát Bản, tuyệt đại cường giả đan võ song tu, cứ như vậy mai một
trong thiên địa, thật giống như chưa bao giờ tồn tại qua.

Chỉ có truyền thừa của hắn được giữ lại, hơn nữa lại lần nữa nở rộ trên một
thiên tài trẻ tuổi.

Trong nháy mắt biến mất, trên mặt Cát Bản thật thỏa mãn, có thể có được người
thừa kế như Tần Phàm, hắn cảm thấy mình thật không sống uổng phí.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi Cát Bản biến mất Tần Phàm vẫn đang nhận
truyền thừa.

Thật không biết đã trôi qua bao lâu.

Thẳng tới lúc này.

Rốt cục truyền thừa đã tiếp cận kết thúc, mà chung quanh thân thể hắn kết
xuống một tầng tro bụi trắng, có thể thấy được thời gian trôi qua đã thật lâu.

Ông!

Ngay lúc hoàn toàn tiếp nhận xong truyền thừa, một thanh âm chấn vang cuối
cùng giữa không trung, ngay lập tức quang mang biến mất, cả không gian biến
thành tĩnh mịch sâu thẳm.

Vào lúc này Tần Phàm rốt cục chậm rãi mở mắt, trong mắt hắn hiện lên thần thái
sáng ngời, tinh thần khí giống như được thay da đổi thịt…

– Hô…

Mở hai mắt, trong miệng Tần Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người chợt buông
lỏng xuống. Hiện tại tinh thần trạng thái của hắn thập phần hưng phấn, chiếm
được truyền thừa của Cát Bản, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác như nắm giữ cả
thiên địa.

Loại cảm giác này thập phần kỳ diệu, ngoại trừ khiến đan đạo của hắn tiến bộ
thậm chí có ích lợi thật lớn đối với võ đạo.

Chứng kiến tro bụi phủ bên người, Tần Phàm biết được lần này mình nhận truyền
thừa đã phí không ít thời gian, hắn cảm ứng lại một chút, không ngờ đã trôi
qua ba tháng.

– Cát Bản tiền bối hẳn là đã biến mất…

Tiếp theo hắn ngẩng đầu lên, nhìn nhìn tấm bia đá truyền thừa trước mắt, quả
nhiên phát hiện tàn hồn của Cát Bản đã tiêu thất từ lúc nào.

– Không thể báo ân, Cát Bản tiền bối, cảm tạ!

Tuy rằng người đã mất, nhưng Tần Phàm vẫn thì thầm nói, trong giọng nói mang
theo cảm kích lẫn cảm khái, còn vương chút thương cảm.

Lần này vị tiền bối viễn cổ thực sự đã giúp hắn rất lớn.

Hai tay siết chặt lại, hắn cảm giác được mình nắm giữ được đan mạch hợp thành,
đan mạch ẩn giấu bên trong thiên dịa nhưng chỉ cần tới lúc hắn cần sử dụng
liền có thể nắm lấy.

Đây đều có được từ truyền thừa của Cát Bản.

Gần vạn đan mạch, cho dù lấy thiên phú của hắn cũng phải dùng mười năm thời
gian mới có thể làm được, hơn nữa muốn ngưng kết đan mạch còn dùng thật nhiều
linh dược tài liệu phụ trợ mới có thể hoàn thành, đó cũng là công trình thật
lớn.

Có thể nói hiện tại chiếm được đan mạch hợp thành, chẳng khác gì tiết kiệm
được thời gian cùng khổ nhọc thu thập linh dược.

Hắn đương nhiên phải cảm kích.

– Di?

Mà chỉ một lát sau, khi kiểm tra đan mạch Tần Phàm bỗng nhiên kinh ngạc phát
hiện, bởi vì trước kia hắn vốn đã ngưng kết được đan mạch do sử dụng Thủy Hỏa
Cực Đan, không ngờ đã biến mất bên trong cảm giác của hắn!

Vô luận hắn cố gắng cảm ứng như thế nào nhưng làm sao cũng không cảm ứng được
hai đan mạch kia tồn tại.

– Ta hiểu rồi, bởi vì hiện tại ta còn chưa đạt tới cảnh giới cao nhất trong
đan đạo, cho nên nhiều nhất chỉ có thể nắm giữ được chín ngàn chín trăm chín
mươi chín đan mạch, hai đan mạch hẳn đã bị dung hợp cùng cắn nuốt. Chín là cực
hạn, ta chỉ đột phá được cực hạn này mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất!

Nhưng rất nhanh hắn liền bình thường trở lại, minh bạch được toàn bộ nguyên
nhân.

Nhưng trong thời gian ngắn lấy được nhiều đan mạch như vậy, cách đỉnh cấp đan
đạo chỉ còn một bước, Tần Phàm đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhìn lại tấm bia đá truyền thừa. lúc này quang mang đã biến thành ảm đạm, thật
giống như Cát Bản tiêu tán nên mất đi động lực cùng sinh cơ cuối cùng, hoặc có
thể nói nó đã hoàn thành xong sứ mạng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận