Hư không chi môn cực lớn, tản ra một loại hào quang yếu ớt, đứng sửng ở trước
Thiên Tài Kim Bia kia.
Thanh âm của Mạc Lợi Đảo chủ rơi xuống, lúc này trên thân thể mỗi một thiên
tài trên quảng trường đều mạnh mẽ bộc phát ra một cổ bạo ngược chi khí. Tất cả
mọi người chỉ thấy ba tuyệt thế bảo vật lơ lửng ở trên không Sát Lục Bí Cảnh
kia, trong ánh mắt có một loại nóng rực, tham lam và âm thầm cất dấu sát cơ
thật sâu.
Kỳ thật lúc này đây tuyển bạt thi đấu thập phần cởi mở, mỗi người có thể
dùng bất luận phương pháp nào, thậm chí có thể cả đàn cả lũ đi săn giết
những người dự thi khác! Chỉ cần đạt được đầy đủ thiên tài quang văn, như vậy
có thể đạt được tư cách đại biểu Mạc Lợi Đảo tham gia Thần Đảo Thiên Tài
Chiến, chính yếu nhất còn có thể đạt được ba kiện ban thưởng có lực hấp dẫn
mười phần này!
Vào lúc đó, Tần Phàm nhớ tới tình cảnh ban đầu ở Vũ Thiên đại lục lần thứ nhất
tham gia Hành hương, cũng là thông qua cạnh tranh lẫn nhau đến đạt được tư
cách thăng phẩm hay bảo vệ phẩm cho gia tộc. Bất quá, lúc này đây tuyển bạt
thi đấu rõ ràng lộ ra càng thêm tàn khốc, thảm thiết, huyết tinh!
Ở thời điểm triều thánh còn có thể thông qua săn giết yêu thú đến đạt được
điểm tích lũy, hiện tại chỉ có thể thông qua săn giết những người dự thi khác
để đạt được thiên tài quang văn!
Có thể tưởng tượng, chỉ cần vừa tiến vào Sát Lục Bí Cảnh kia, nhất định rất
nhanh sẽ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu, máu chảy thành sông, vô số đích
thiên tài sẽ vẫn lạc ở trong đó. Những thiên tài này, vốn từng cái đều có thể
nói là thiên chi kiêu tử, nhưng hiện tại bất quá là một quân cờ trong tay Mạc
Lợi Đảo chủ kia mà thôi.
– Tình thế như vậy, chỉ sợ đều là Mạc Lợi Đảo chủ này cố ý thúc đẩy. Chẳng
lẽ đến lúc trình độ con người trở nên cường đại, đều sẽ xem những nhân mạng
khác như con sâu cái kiến sao?
Tần Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn xem thân ảnh cường đại ngạo nghễ đứng ở
trên Thiên Tài Kim Bia kia, trong nội tâm ẩn ẩn cảm thấy hắn có một ít tàn
nhẫn.
Ở bên trong Thần Đảo Thiên Tài Chiến lần trước, Mạc Lợi Thần Đảo toàn quân bị
diệt, ở trong đại chiến thành tích nằm dưới chót nhất, chỉ sợ là để cho vị Mạc
Lợi Đảo chủ này rất mất mặt, cho nên mới phải dùng phương thức tàn nhẫn như
vậy tới chọn thiên tài.
Có thể ở trong cạnh tranh thảm thiết như vậy thắng được, nhất định không phải
người thường.
Chỉ là một tướng công thành vạn cốt khô, từng cái thắng được đều phải đạp trên
thi thể của vô số người.
Bất quá Tần Phàm sớm đã minh bạch đến vô luận ở đâu, ở thế giới nào, trong mắt
cường giả, kẻ yếu đều là thập phần rẻ mạc. Giống như ngươi thật vất vả phấn
đấu đến xem như sự nghiệp thành công, một phương nhân vật, nhưng một khi chạm
đến lợi ích cao tầng, cũng là tùy thời có thể trở thành vật hi sinh.
Sự thật là tàn nhẫn như vậy.
Lúc này hắn căn bản vô lực đi phản kháng, lúc này cũng chỉ có thể thuận theo
tự nhiên, hắn có thể làm được đúng là không ngừng mà tăng thực lực của mình
lên, bảo vệ tốt người bên cạnh mình.
Mà sau khi Mạc Lợi Đảo chủ tuyên bố tuyển bạt thi đấu bắt đầu, ở dưới sự chủ
trì của ba gã Hoa phục lão giả thực lực Bát Kiếp Bán Thần kia, đội ngũ thật
dài rất nhanh án lấy thứ tự nguyên một đám tiến vào Sát Lục Bí Cảnh chi môn.
Có thể nhìn ra được, thời điểm thông qua cổng truyền tống kia, không ít
người còn thèm thuồng nhìn thoáng qua ba kiện bảo vật ban thưởng lơ lững trên
cửa kia mới đi vào, mà thời điểm nhìn người bên cạnh, thì cả đám đều mang theo
vẻ không có hảo ý hoặc là đề phòng thật sâu.
Lúc này sắc mặt Tần Phàm cũng lộ ra tương đối ngưng trọng, hắn biết rõ tiến
vào trong đó hắn cũng nhất định tránh không được một hồi giết chóc, bất quá
tuy hắn không phải người hiếu sát, nhưng ở dưới hoàn cảnh như vậy, hắn cũng
đành phải đại khai sát giới, hơn nữa hắn tin tưởng cho dù hắn không chủ động
đi giết người. Khẳng định cũng sẽ có không ít người muốn tới giết hắn.
Hắn lo lắng duy nhất đúng là Kỷ Huyên Nhi ở bên người mà thôi.
– Một hồi đi vào, ta sẽ mau chóng tìm được nàng, bất quá trước đó nàng nhất
định phải cẩn thận một chút. Có thể đạt được tư cách hay không đều là thứ yếu,
ta chỉ muốn nàng bình an vô sự.
Tần Phàm nắm chặt bàn tay như ngọc trắng ở bên người, thấp giọng dặn dò nói
ra:
– Nhớ kỹ, hiện tại nàng là thê tử của Tần Phàm ta, không có ta phê chuẩn,
nàng không thể có việc.
– Ta đã biết.
Nghe lời động tình như vậy, trong nội tâm Kỷ Huyên Nhi không khỏi nổi lên một
cổ tình cảm ấm áp, nhẹ gật đầu nói ra.
Buông tay ra, Kỷ Huyên Nhi rất nhanh biến mất ở bên trong Sát Lục Bí Cảnh chi
môn kia.
Nhìn xem bóng hình xinh đẹp kia biến mất, Tần Phàm chậm rãi hít một hơi, cũng
muốn bước vào trong đó.
– Tần Phàm.
Mà cũng đúng vào lúc này, Mộ Thanh Thanh ở phía sau hắn một mực không nói gì
bỗng nhiên gọi hắn lại.
– Chuyện gì.
Tần Phàm nao nao, quay đầu lại hỏi.
Thực lực của Mộ Thanh Thanh rất mạnh, trừ khi là gặp được mấy Lục kiếp Bán
Thần, nếu không hắn sẽ không quá lo lắng an nguy của nàng. Thậm chí nói, cho
dù là mấy Lục kiếp Bán Thần kia muốn giết chết nàng cũng sẽ không dễ dàng.
– Cẩn thận một chút, không nên cậy mạnh, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì. Ta
không có cách nào hướng phụ thân cùng sư công bàn giao.
Lúc này Mộ Thanh Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng nhất là ổn định lại, trong
miệng trì hoãn nói.
– Ngươi cũng thế.
Nghe vậy, Tần Phàm cười nhạt một tiếng, phất phất tay, một bước bước vào Sát
Lục Bí Cảnh chi môn. Mà thời điểm hắn tiến vào cổng truyền tống, hắn có thể ẩn
ẩn cảm giác được sau lưng hắn có vài ánh mắt tràn ngập sát khí tập trung ở
trên người của hắn.
Nguyên lai là mấy người quen đến từ Hoàng Hôn Thành cùng Bạch Mông Thành.
Hắn hiện tại, tự nhiên không có đem mấy người kia đặt ở trong mắt rồi.
Ánh sáng mãnh liệt vào lúc đó mạnh mẽ đập vào mặt, đem thân ảnh của hắn hoàn
toàn bao khỏa ở bên trong, một loại lực lượng huyền bí truyền khắp toàn thân
của hắn, rất nhanh hắn liền hoàn toàn biến mất trên quảng trường.
…
Sau một hồi hoảng hốt, Tần Phàm phát hiện mình đi tới một không gian so với
bên ngoài thì lộ ra âm trầm u ám hơn rất nhiều.
Cái không gian này có chút bao la, nhưng ở chỗ này phần lớn đều là từng tòa
Viễn Cổ u cốc cùng với sâm lâm cổ xưa dày đặc, không khí Thái Cổ hoang vu kia,
xen lẫn một cổ khí tức thô bạo thảm thiết không ngừng đập vào mặt.
Địa hình ở đây cũng không cao, nhưng phần lớn đều là lộ ra thập phần ẩn nấp,
nguy hiểm tứ phía, còn có thể ngẫu nhiên nghe được từng tiếng gầm trầm thấp
của Man Thú cường đại, để cho người không biết lúc nào bỗng nhiên sẽ từ
trong rừng rậm bên cạnh nhảy ra một gia hỏa khó chơi.
Tóm lại, Tần Phàm vừa xuất hiện ở bên trong Sát Lục Bí Cảnh này, hắn cũng cảm
giác được một loại hào khí thập phần áp lực, để cho trong lồng ngực hắn tựa hồ
có hậm hực chi khí không cách nào thư giải, rất muốn điên cuồng giết chóc .