Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1401: Giao dịch hành, nữ tử đeo cầm. (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Cầu van ngươi, ta chỉ có một ngàn Thần Tinh, ngươi bán một khỏa Vấn Kiếp đan
này cho ta a… van cầu ngươi…

Khi Tần Phàm đi ngang qua một quầy hàng nào đó, chứng kiến một trung niên nam
nhân sau khi mặc cả không thành, dĩ nhiên là quỳ trên mặt đất cầu nhân viên
bán hàng kia.

– Một khỏa Vấn Kiếp đan 1500 Thần Tinh, thiếu một Thần Tinh cũng khó có khả
năng, mua không nổi thì cút ra ngoài đi.

Nhưng nhân viên bán hàng kia lại khinh thường cười lạnh nói, đan dược ở bên
trong Tân Thế Giới căn bản là không lo lắng sẽ không có người mua, cho nên
cũng không có thái độ phục vụ gì có thể nói.

Mà thấy một màn như vậy, Tần Phàm không khỏi lắc đầu. Hắn cũng từng trải qua
giai đoạn gian nan khi vừa tới Tân Thế Giới, biết rõ Võ Thánh sinh hoạt hoàn
toàn chính xác là không dễ dàng, những người này thậm chí nằm mộng cũng muốn
trở thành Bán Thần cường giả.

Hắn biết rõ Vấn Kiếp đan này, chính là một loại đan dược có thể tăng cường cảm
ứng cho Võ Thánh đỉnh phong đối với Bán Thần Kiếp. Lúc trước hắn cũng từng
luyện chế qua, chỉ là dược hiệu hơi kém, thậm chí một hai năm mới có thể
thành công, cho nên tuy hắn phục dụng, nhưng cuối cùng vẫn là dựa vào Truyền
Thừa Chi Hồ mới đột phá đến Bán Thần chi cảnh.

Tần Phàm thấy trung niên này đáng thương, ngược lại muốn giúp hắn một chút,
bất quá đáng tiếc trên người hắn đã không có bao nhiêu đan dược cho Võ Thánh
cấp sử dụng. Hơn nữa người trung niên hán tử trước mắt này, cho dù đã trở
thành Bán Thần cường giả, đoán chừng Nhị kiếp Bán Thần, thậm chí nhất kiếp Bán
Thần đã là võ đạo cực hạn của hắn.

Võ đạo là tàn khốc như thế.

Ở bên cạnh khu giao dịch đan dược là khu giao dịch Linh Dược, phần lớn người
đều là bán Linh Dược, nhưng mà mua sắm Linh Dược lại rải rác không có mấy. Đây
là bởi vì vô luận ở nơi nào, Luyện Đan Sư dù sao chỉ là số ít, hơn nữa đại bộ
phận Luyện Đan Sư đều ở trong đại gia tộc, những người này đều có gia tộc cung
ứng luyện dược, rất ít người sẽ tới giao dịch hội mua sắm Linh Dược.

– Ngài hảo, xin hỏi ngài cần Linh Dược gì?

Mà tiểu cô nương phụ trách tiêu thụ Linh Dược kia, trông thấy Tần Phàm đến,
thì thái độ so với nhân viên bán hàng đan dược vừa rồi kia thì tốt hơn rất
nhiều, dù sao những người này cũng biết mua sắm Linh Dược phần lớn là Luyện
Đan Sư, thân phận địa vị so với người bình thường cao hơn rất nhiều.

Ánh mắt của Tần Phàm đảo qua trên kệ chứa Linh Dược, sau đó rất nhanh báo mấy
danh tự, lại hỏi mua một ít Linh Dược tạm thời không thấy được, nhưng mình
cần.

– Vị đại sư này, xin ngài chờ một lát.

Tiểu cô nương kia nghe được Tần Phàm thuần thục báo ra các loại danh tự Linh
Dược như thế, xúc giác nhạy cảm làm cho nàng lập tức cảm thấy được Tần Phàm là
một gã Luyện Đan Sư không thể nghi ngờ, lập tức thái độ trở nên tốt hơn.

Rất nhanh, tài liệu Linh Dược Tần Phàm cần toàn bộ đều bày ở trên quầy.

– Ồ? Còn thiếu Linh Diệu Chi.

Tần Phàm ở bên trên một đống Linh Dược kia nhìn lướt qua, lập tức nhìn ra
trong đó thiếu khuyết một loại Linh Dược. Loại Linh Dược này chỉ dùng để luyện
chế Thần Diệu đan, Thần Diệu đan này có thể cho người ở trong thời gian nhất
định có lực cảm ứng đại tăng, chính là đan dược mà Tần Phàm và vị luyện khí
đại sư kia ước định phải luyện chế cho hắn.

Hơn nữa theo luyện khí đại sư theo kia nói, nếu như không có Thần Diệu đan,
hắn dùng Tuyết Tinh Thiết kia luyện chế ra vũ khí phẩm chất sẽ giảm xuống một
phẩm giai.

– Vị đại sư này, thật sự không có ý tứ, Linh Diệu Chi trong giao dịch hành
chúng ta vừa vặn đã hết…

Lúc này tiểu cô nương tiêu thụ Linh Dược kia vội vàng áy náy nói.

– Đã không có? Vậy xin hỏi ở đâu có thể mua được Linh Diệu Chi?

Tần Phàm không khỏi nhướng mày, sau đó hỏi.

– Vừa rồi mới có một người cầm Linh Diệu Chi bỏ ra bán, bất quá nàng cần đổi
vật, muốn dùng Linh Diệu Chi để đổi Dịch Dương Đan, nhưng chúng ta cũng không
có loại đan dược này, cho nên không có thu mua.

Tiểu cô nương tiêu thụ Linh Dược kia trả lời nói ra, sau đó nàng hướng về một
hướng khác nói:

– Đại sư, chính là Hoàng y nữ tử kia.

– Dịch Dương Đan?

Tần Phàm hướng về phương hướng tiểu cô nương kia chỉ nhìn lại, liền chứng kiến
một nữ tử tuổi trẻ mặc quần áo màu vàng nhạt, sau lưng mang một Cổ Mộc trường
Cầm, lúc này đang bồi hồi ở quầy đan dược, tìm kiếm đan dược mình muốn.

Sau khi đi vào Tân Thế Giới này, ở bên trong điển tịch đan dược Cổ Mặc cho hắn
cùng tàng thư Mộ gia, hắn cũng xem qua không ít đan phương cùng điển tịch đan
đạo trong Tân Thế Giới, Dịch Dương Đan này chính là một loại đan dược an
dưỡng, chuyên môn dùng để khôi phục sau trọng thương, đối với Bán Thần kỹ băng
hàn tạo thành thương thế có hiệu quả trị liệu đặc biệt.

– Tốt, những Linh Dược này bao nhiêu Thần Tinh, ta mua toàn bộ.

Sau đó Tần Phàm nhẹ gật đầu nói ra.

– Đại sư, tổng cộng 3500 Thần Tinh, cám ơn.

Tiểu cô nương kia nói ra.

– Ân.

Tần Phàm đối với giá cả những Linh Dược này hơi có chút giật mình, bất quá vẫn
là sảng khoái trả tiền. Ở trước đó lần thứ nhất bên trong di tích sơn cốc kia
lấy được Thần kim, về sau hắn hỏi qua Mộ Chấn, những Thần kim này một khối
giá trị trăm vạn Thần Tinh, cho nên hiện tại hắn coi như là của cải dày đặc
rồi.

Hơn nữa những Linh Dược này luyện thành đan dược bán ra, thu Thần Tinh trở lại
còn cao hơn mấy chục lần.

Thu hồi tất cả Linh Dược, Tần Phàm liền trực tiếp hướng về nữ tử lưng cõng
đàn cổ kia đi đến. Vô luận như thế nào, Linh Diệu Chi này hôm nay hắn cũng
phải nắm bắt tới tay.

Tuổi nữ tử này hẳn là cùng Mộ Thanh Thanh tương tự, hơn nữa cũng đã đạt đến
cảnh giới Ngũ kiếp Bán Thần, phần thiên phú này ở đồng lứa là thập phần đáng
sợ. Lúc đến gần, từ bên cạnh cũng có thể thấy được gương mặt thanh tú, da thịt
trắng nõn như tuyết, một đầu tóc dài mềm mại xõa vai, tăng thêm trường Cầm sau
lưng, làm nổi bật ra một loại khí chất đặc biệt.

Trong đám người rất là hấp dẫn ánh mắt, trong mơ hồ có thể trông thấy có
không ít người đối với nàng nhìn trồm.

– Xin chào, xin hỏi trên người của ngươi phải chăng có Linh Diệu Chi?

Đi đến trước mặt nàng kia, Tần Phàm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm.

– Ngươi có đồ vật ta muốn?

Nàng kia trước là nao nao, sau đó nghe tiếng xoay người lại đánh giá Tần Phàm
thoáng một phát, mở lời hỏi. Theo chính diện nhìn lại, có thể thấy lông mày
kẻ đen của nàng dài nhỏ, bờ môi gợi cảm, đặc biệt thanh âm cực kỳ thanh thúy
êm tai, giống như là tiếng đàn ưu mỹ vang lên bên tai. Cô gái này không phải
đẹp nhất mà Tần Phàm bái kiến, nhưng thanh âm lại là dễ nghe nhất.

– Có thể qua một bước nói chuyện không.

Tần Phàm nói ra, bốn phía thật sự là ầm ĩ, rất khó nói chuyện với nhau.

– Nếu như không có Dịch Dương Đan, chúng ta không cần phải bàn lại rồi.

Nàng kia chỉ là lãnh đạm nói, là vì bình thường thói quen bị người đến gần,
cho rằng Tần Phàm cũng như những người kia

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận