Ồ?
Thấy vậy, Tần Phàm cũng phải khẽ kêu một tiếng. Vốn tưởng rằng một chiêu này
đã đủ để giải quyết Ô Tàng nhưng hắn vẫn không ngờ được người lại vẫn còn lá
bài chưa lật.
Hắn nhìn ra được đồ án trên cái mai rùa của Ô Tàng ẩn chứa lực lượng phòng ngự
vô cùng cường hãn. Đến như ẩn mình bên trong cái mai rùa này thì cho dù mình
dùng một đao sắc bén đánh tan, dư kình còn lại cũng không thể nào làm thương
hắn được.
Quả nhiên, một khác sau.
Bồng!
Ở đằng xa, hỏa diễm đao mang đánh lên cái mai rùa, bỗng nhiến lóe lên ánh lửa.
Một chiêu này của Tần Phàm rốt cuộc cũng tiêu tán, cuối cùng vẫn không thể nào
hoàn toàn công phá được phòng ngự của Ô Tàng.
– Ha ha ha!
Chứng kiến mai rùa của mình còn chưa có bị đánh bại. Lúc này Ô Tàng đầu tóc
rối bời, quần áo rách rưới nhưng vẫn hưng phấn vạn phần cười ra thành tiếng.
– Thực lực của ngươi quả nhiên cường đại, nhưng một chiêu vừa rồi hẳn là một
kích cường đại nhất của ngươi. Ngươi vẫn không có cách nào đánh bại ta. Hai
chiêu qua rồi, ngươi đã dõng dạc ước hẹn định ra ba chiêu. Hiện tại ta ngược
lại muốn nhìn xem chiêu cuối cùng của ngươi như thế nào.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã qua hai chiêu. Còn lại chỉ có một chiêu mà
thôi.
Chứng kiến một chiêu vừa rồi của Tần Phàm, kể cả Ô Tàng cũng đều tin tưởng đây
là chiêu cường đại nhất của Tần Phàm. Trên thực tế, Ô Tàng cũng thấy được Tần
Phàm mới có tu vi Võ Thánh ngũ cấp mà đã có thực lực như vậy đã là nghịch
thiên!
Không có khả năng có thể cường đại hơn nữa.
Nhìn mai rùa trên người, đây chính là vũ khí phòng ngự lớn nhất của Ô Tàng,
quả nhiên không có làm hắn thất vọng, có thể chống lại được một kích cường đại
của Tần Phàm. Hơn nữa hắn có lòng tin cho dù Tần Phàm thi triển lại chiêu vừa
rồi, hắn vẫn có thể chống đỡ.
Cho nên thanh âm Ô Tàng không hề che dấu nổi sự đắc ý, khiến cho mọi người
trong Nam Phong thành đều nghe được.
Mà mọi người trong Nam Phong Thành nghe được giọng nói của Ô Tàng, rất nhiều
người không khỏi tiếc hận lắc đầu. Một số người có nhãn lực đều nhìn ra được,
cái mai rùa trên người Ô Tàng kia đã đạt đến cực hạn, chỉ cần Tần Phàm công
kích mấy lần nữa là có thể công phá.
Bất quá Tần Phàm lại quá tự tin, dĩ nhiên định ra ước hẹn ba chiêu!
Một khi không cách nào phá vỡ được lực phòng ngự này của Ô Tàng thì Tần Phàm
sẽ thua. Dựa theo ước định ban đầu hắn sẽ tự sát tại chỗ.
Nghĩ tới khả năng này, không ít tộc nhân Tần gia Nam Phong còn quyết tâm chiến
đấu đều phải biến sắc. Nếu Tần Phàm thua, cho dù không tự sát thì đối với Tần
gia Nam Phong cũng là một đả kích rất lớn. Thậm chí có khả năng Tần gia Nam
Phong sẽ bị chìm xuống vực sâu.
Thái Văn Thiên cùng Đông Phương Nghiêu đều nhìn nhau, thấy được sự lo lắng
trong mắt đối phương. Bọn hắn chứng kiến Tần Phàm thi triển ra Địa Đao mạnh mẽ
như vậy, hai người đều cho rằng Tần Phàm đã nắm chắc chiến thắng trong tay.
Nhưng không thể ngờ được Ô Tàng lại còn có con át chủ bài như vậy.
Bọn hắn đồng dạng biết rõ Tần Phàm không thể thua!
Tần Phàm bại đối với hai nhà bọn hắn đều không có cách nào vãn hồi tổn thất!
Vào lúc đó hai người bọn họ còn âm thầm tương lượng có nên sớm ra tay giúp đỡ
hay không. Nhưng khi nhìn thấy Tần Quan đang mỉm cười đứng xem cuộc chiến thì
bọn hắn đành phải buông tha.
Bọn hắn không phải là đối thủ của Tần Quan!
Cho nên, cuối cùng hai người vẫn phải trông chờ vào Tần Phàm tự mình giải
quyết khốn cực.
– Ô Tàng, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?
Nhưng vào lúc này, nghe thấy không ít người trong Nam Phong thành đàm luận như
vậy, Tần Phàm lại liếc mắt nhìn Ô Tàng cười lạnh, nhàn nhạt nói:
– Không phải còn có một chiêu sao?
Ô ô.
Lời vừa dứt, trong nháy mắt Vương Trù Đao trong tay Tần Phàm lại chấn động
thêm lần nữa. Lưỡi đao chấn động khiến cho không khí kịch liệt chuyển dộng,
một mạch xoáy thành hình, từng tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, vang vọng
khắp nơi.
Thiên Đao Thức!
Tần Phàm đã xuất ra chiêu thứ ba.
Ông!
Tần Phàm chém ra một đao, chỉ thấy ánh đao lóe lên, giống như mặt trời giữa
màn đêm đen kịt. Vào thời khắc này, bầu trời không trăng, không sao nhưng cả
trời đêm vẫn bị chiếu sáng.
Thiên Đao ra, Thiên Hỏa hiện!
Đao trảm thiên địa, hỏa phần bát hoang.
Trong hư không không ngừng tràn ra thiên hỏa. Dưới sự đốt cháy của thiên hỏa,
tất cả các nguyên tố trong thiên địa đều nhanh chóng ngưng tụ lại, Phong chi
phiêu dật, Hỏa chi liệu nguyên, Thổ chi hậu trọng, Kim chi lợi hại, Thủy chi
cuồn cuộn, Mộc chi phồn vinh!
Bốn phía xung quanh hình thành một luồng khí xoáy không ngừng gào rít giận giữ
khiến cho cả thiên địa phải run rẩy. Trong không gian tầng tầng lớp lớp, giống
như hồ nước nhộn nhạo, đao khí như sóng biển dạt dào không ngừng ngưng tụ.
Chậm rãi xuất hiện trong thiên địa, một ánh đao trọng sinh mang theo khí thế
kinh người.
Mọi người nhìn đạo ánh đao này xuất hiện thì không ai có thể hình dung được
hình dáng lớn nhỏ của nó. Nhưng trên thực tế mọi người lại nhìn thấy hào quang
lớn bằng hạt gạo, lại là hào quang vạn trượng. Trong nháy mắt khi chứng kiến
ánh đao phô thiên cái địa này, mọi người cảm thấy như cả trời đêm chỉ còn tồn
tại mỗi ánh đao này.
Huyền bí, cường hoành không cách nào đoán được!
Mà sau khi đạo ánh đai này xuất hiện. Ngoại trừ Tần Quan và một vài cường giả
Võ Thánh ra thì tất cả những người khác đều cảm thấy khó thở! Có người phát
hiện vũ khí trong tay mình đang chấn động, nếu không cầm chặt chắc chắn sẽ bay
đi mất.
Cái này là Thiên Đao!
Nó bá đạo hơn Địa Đao rất nhiều!
Một đao này! Từ khi đạt đến cảnh giới Võ Thánh đến nay, Tần Phàm chưa hề thi
triển qua một lần nào. Đao này là do hắn quán thông ngũ hành, ngưng tụ quy tắc
tiểu thế giới trong người, ngộ ra được sự huyền bí trong thiên địa, kết hợp
với đan trù mới có thể miễn cưỡng thi triển.
Trên thực tế, hiện tại hắn còn chưa phát huy ra được uy lực chân chính của
Thiên Đao.
Nhưng Thiên Đao vừa ra cũng đủ để chấn nhiếp quần hùng!
– Trời ạ! Đây là vũ kỹ gì mà có được uy lực khủng khiếp như vậy.
Mọi người trong Nam Phong Thành thấy đạo ánh đao kia thì ngây ra như phỗng.
Nếu như Địa Đao xuất ra còn làm cho mọi người có cảm giác sóng to gió lớn.
Nhưng Thiên Đao vừa hiện, bọn họ cảm giác được như dời sông lấp biển..
Tuy mọi người cách trung tâm trận chiến rất xa, cũng không có ở gần phạm vi
chiến trường nhưng đã có thể cảm giác được một khí thế khủng bố như vậy. Nếu
như trong phạm vi chiến trường, chỉ sợ ngoại trừ cường giả Võ Thánh ra thì
ngay cả những cường giả Võ Tôn cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Mà có người tinh mắt lại phát hiện ra, mảnh đất dưới chân hai người Tần Phàm
đã bị sụt xuống, có không ít khối cự thạch ở trong phạm vi đó cũng bị hóa
thành một phấn.
– Một đao này, chỉ sợ ngay cả Tần Quan cũng không tiếp nổi.
Thái Văn Thiên cùng Đông Phương Nghiêu đều đang ở trong Nam Phong thành xem
cuộc chiến. Thấy một đao này của Tần Phàm, hai người nhìn nhau không khỏi cảm
thấy lạnh buốt toàn thân.