Đan Vũ Càn Khôn

Chương 114: Kế hoạch phát triển. (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Ở đây tổng cộng có hơn 300 vạn mỹ kim, hỗ trợ tài chính ban đầu cho Mạo
hiểm đoàn. Sau này ta hi vọng đoàn có thể tự túc, đương nhiên ta hi vọng không
phải thông qua con đường cướp đoạt.

Đại bộ phận những võ tạp này chính là Tần hạo bạch có được từ trên người,
trong đó tính cả 100 vạn Mỹ kim của mình, lần này đem ra toàn bộ, hiện giờ hắn
đã nghèo rớt mồng tơi rồi.

– Đoàn trưởng nghĩ như thế nào khi Ẩn thế Mạo hiểm đoàn chúng ta kinh doanh

Trần Kỳ trầm ngâm một hồi rồi hỏi, giống như những Mạo hiểm đoàn bình thường
đều thông qua tổ đội săn giết yêu thú hoặc là thu thập linh dược kiếm tiền.
Nhưng hắn là người thông minh, biết rõ lúc này Tần Phàm xuất tiền nhiều như
vậy thì nhất dịnh là có dụng ý khác.

– Đúng vậy, chủ yếu là muốn cho Ẩn thế Mạo hiểm đoàn trải rộng toàn bộ Đại
Kiền Quốc, âm thầm tiến vào thành phố lớn.

Tần Phàm gõ mặt bàn, nói ra. Kỳ thật hắn mượn dịp này kiến lập nên một mạng
lưới tình báo, như vậy thì ngày sau dù có chuyện gì phát sinh thì hắn cũng
biết rõ, đây cũng là mục đích chủ yếu của Mạo hiểm đoàn, lưu lại cho mình và
Tần gia một đường lui.

– Thuộc hạ đã minh bạch.

Trần Kỳ nhẹ gật đầu đáp.

– Về sau ta sẽ rất ít hỏi đến chuyện Mạo hiểm đoàn, nhưng ta hi vọng đến lúc
ta cần lực lượng Mạo hiểm đoàn thì ngươi sẽ không làm ta thất vọng.

Tần Phàm cầm bình ngọc trên bàn lên rồi lại đặt xuống, sau đó trịnh trọng nói
ra:

– Về sau ta sẽ tìm kiếm một ít người có tiềm lực trong đoàn bồi dưỡng thành
Luyện dược sư, tương lai có thể giúp ngươi đại ân.

– Như vậy thì quá tốt rồi, thuộc hạ nhất định sẽ xuất toàn lực, tuyệt không
khiến đoàn trưởng thất vọng.

Trần Kỳ đại hỉ, nói. Hắn vốn còn lo lắng về sau Tần Phàm sẽ không tiếp tục
cung cấp Luyện dược cho Mạo hiểm đoàn, như vậy thì hắn muốn phát triển cũng
thập phần gian nan rồi. Nhưng nếu như Tần Phàm có thể bồi dưỡng được Luyện
dược sư khác trong Ẩn thế Mạo hiểm đoàn thì lại khác. Hơn nữa hiện giờ Tần
Phàm như giao toàn bộ quyền lực kiểm sát Mạo hiểm đoàn cho hắn, nghĩ đến ngày
sau mình có thể khống chế một thế lực lớn như vậy, hắn như thế nào không sử
hết toàn lực?

– Mặt khác, ta hi vọng ngày sau trong Mạo hiểm đoàn thành lập nên một chi
nhánh Linh dược đoàn, chuyên dùng thu thập và tìm kiếm các loại linh dược trân
quý.

Tần Phàm lại phân phó, nếu như Mạo hiểm đoàn thật sự phát triển được như vậy
thì về sau lúc mình cần Linh dược gì thì cũng không cần mượn nhờ lực lượng của
gia tộc nữa rồi. Hơn nữa theo cảnh giới tăng trưởng thì Đan dược hắn luyện chế
càng ngày càng cao cấp, số Linh dược cần có cũng sẽ vô cùng trân quý nên đối
với hắn mà nói thì Linh Dược đoàn này rất trọng yếu.

– Thuộc hạ sẽ mau chóng xây dựng.

Trần Kỳ cung kính đáp trả. Trong Mạo hiểm đoàn vốn có một ít hảo thủ tìm kiếm
Linh dược, cái này không khó khăn lắm.

– Ân, về những chuyện khác của đoàn thì giao cho ngươi làm, nếu như có chuyện
gì cần hỗ trợ thì đi tới Xuân Hòa Đường tìm chưởng quầy Tần Kim, hắn sẽ có
biện pháp thông tri cho ta.

Tần Phàm nói ra, sau đó ngữ khí bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo, nói:

– Nhưng ngươi phải tự mình đi tìm, hiện giờ ta không hi vọng trong đoàn có
người thứ 3 biết rõ thân phận của ta.

– Vâng.

Trần Kỳ vội vàng trịnh trọng đáp, với sự thông minh của hắn thì tự nhiên sẽ
không làm chuyện ngu xuẩn kia.

Sau khi bàn giao nhắn nhủ hoàn tất, Tần Phàm đứng lên, vừa định rời khỏi thì
đột nhiên quay đầu lại, nói:

– Ngươi biết Cốc Hà không?

Cốc Hà này chính là Mạo hiểm giả biết rõ Dẫn hồn thảo theo lời Tần Kim.

– Cốc Hà? Trong những Mạo hiểm trong tại Thanh Sơn trấn thì người này coi như
có chút danh khí, gần đây độc lai độc vãng, tính tình cổ quái nhưng thực lực
lại không tệ, đã là võ sư cửu cấp đỉnh phong. Hắn đã ngừng lại tại cảnh giới
này ba năm rồi, một mực nghĩ cách đột phá đến Tiên Thiên muốn điên rồi.

Trần Kỳ nghĩ nghĩ, nói ra kỹ càng.

– Ra là vậy.

Tần Phàm mỉm cười, trong nội tâm đã hiểu được, mỉm cười nói với Trần Kỳ:

– Ta vừa vặn có việc muốn tìm hắn, xem ra còn có thể thuận tiện mời về một gã
Võ sư Tiên Thiên cho Ẩn thế Mạo hiểm đoàn chúng ta.

Nghe vậy, Trần Kỳ không khỏi nao nao, đợi đến lúc hắn phản ứng lại thì Tần
Phàm đã ra khỏi đại doanh, rời khỏi Cốc rồi.

Tửu lâu lớn nhất Thanh Thạch Trấn, Vong Ưu Lâu, xây dựng ở khu vực phồn vinh
nhất trong trấn, gọi là Vong Ưu, bởi vì nó nổi tiếng với Vong Ưu tửu, được
xưng là một lần say liền vong ưu.

Lúc này, vừa lúc mặt trời lặn thời điểm, một thiếu niên áo xanh thong dong đi
đến, hắn đi tới lầu hai lịch sự phong cảnh tuyệt đẹp, tới một chỗ gần cửa sổ
nhất ở bên trái ngồi xuống.

– Tiểu nhị, cho một vò Vong Ưu!

Thiếu niên này cười mở miệng kêu lên, sau đó thần sắc tự nhiên cầm lấy một
chén trà, tự rót cho mình một chén trà xanh, nhẹ xoay vòng trong tay, đặt
trước mũi ngửi ngửi, mới đặt lên miệng nhấp một ngụm.

Thiếu niên này dĩ nhiên là Tần Phàm rồi.

– Tiểu tử, bổn đại gia không thích ngồi cùng ngươi, cút ngay!

Nhưng vào lúc này, một gã hán tử ngăm đen sớm ngồi đối diện hắn đập chén rượu
trong tay lên bàn, sau đó lạnh lùng nhìn Tần Phàm nói.

– Ồ?

Tần Phàm lúc này mới ngẩng đầu lên, giống như vừa phát hiện ra người đối diện
vậy, nhẹ ồ lên một tiếng. Hán tử đối diện kia đầu tóc rối bời, quần áo không
chỉnh tề, mọc ra râu quai nón, nhưng thân hình cao lớn, thoạt nhìn ngược lại
cũng có vài phần khí phách.

Mà trên mặt bàn đặt một chiếc rìu màu đen, thoạt nhìn tỉ lệ sung túc, mặt bàn
cũng bị đè xuống một chút, ngược lại bộ dạng cũng hơn mười cân.

– Rượu đến đây. . .

Lúc này tiểu nhị mang theo một bình Vong Ưu tới, trông thấy hán tự ngăm đen
ngồi đối diện Tần Phàm sắc mặt liền biến hóa, nghiêng người nhẹ giọng nói với
Tần Phàm:

– Vị tiểu khách quan này, không bằng ngươi dời đi chỗ khác được không, vị đại
gia đối diện là khách quen ở đây, hắn không thích ngồi cùng với người khác.

– Không sao, rượu uống một mình không bằng cùng uống, ta xin mời vị hảo hán
này một chén có được không?

Tần Phàm vô tình tiếp nhận vò rượu, nhàn nhạt nói, một chưởng mở niêm phong
rượu, rót cho đối phương một chén, sau đó tự mình rót một chén.

– Cái này. . .

Tiểu nhị nhất thời không biết làm sao đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết nên
nói gì mới tốt.

– Ngươi cứ lui đi là được!

Tần Phàm bất mãn nhìn tiểu nhị kia, trong miệng nói.

– Vậy hai vị xin dùng chậm rãi.

Tiểu nhị kia chỉ đành bất đắc dĩ nói, sau đó lui xuống.

– Tiểu tử, ngươi là chủ tâm tự tìm phiền phức đúng không, nếu không cút ngay,
cẩn thận ngày mai không nhìn thấy mặt trời nữa.

Gã hán tử đối diện đập lên cái rìu trên bàn, trong miệng lạnh lùng nói.

– Cốc Hà, ta là tới làm một số giao dịch với ngươi!

Tần Phàm cầm lấy chén rượu uống một ngụm, sau đó mới nhàn nhạt nói.

– Giao dịch?

Cốc Hà kia cười lạnh một tiếng, nói:

– Đã biết danh tự Cốc Hà, cũng nên biết phong cách của bổn đại gia, bổn đại
gia chưa bao giờ làm tay chân cho đám đệ tử thế gia các ngươi cả, ngươi vẫn
nên cút ra xa chút đi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận