Lạc Ngưng còn chưa nói gì thì Uyển Doanh tiểu thư đã nhảy dựng lên trước, kêu
lên:
– Ngươi nói linh tinh cái gì đó, bức họa này rất tuyệt, mọi người chúng ta
đều công nhận, ngay cả Tổng đốc đại nhân cũng tự mình khen thưởng.
Lâm Vãn Vinh trong lòng kỳ quái, chẳng nhẽ bức họa này là do Uyển Doanh tiểu
thư vẽ? Không giống a, tiểu nữ này tính tình nóng như tiêu cay, làm sao có bút
pháp tinh tế như vậy
Mặc kệ là ai vẽ, dù sao thì lời đều đã nói ra ngoài miệng rồi, Lâm Vãn Vinh
cũng không sợ cô ta cười nói:
– Ta nói hắn là bại bút, tự nhiên có đạo lý của ta.
Lạc Ngưng mặt ửng đỏ nghiêm giọng:
– Lâm đại ca, xin huynh nói bức họa này bại bút ở chỗ nào?
Lâm Vãn Vinh thấy sắc mặt nàng bừng bừng, lộ vẻ xấu hổ, lại thấy nét vẻ rất tỉ
mĩ, chắc hẳn là thủ bút của nữ nhân, trong lòng cả kinh, cái này không phải do
Lạc tài nữ vẽ chứ?
Bên kia Uyển Doanh hừ nói:
– Lạc tỷ tỷ, hắn là người thích nói bậy, tự dưng phê bình bức họa của tỷ.
Nguyên lai thật sự là do Lạc Ngưng tiểu nữ này vẽ. Ngẫm lại, Lạc Ngưng được
tôn làm Kim Lăng đệ nhất tài nữ, cũng tự coi mình là kẻ thanh cao hơn người,
bây giờ dưới con mắt của bao nhiêu người khác bị Lâm Tam dùng “ bại bút” hai
chữ đơn giản để khái quát về bộ tác phẩm mà nàng tự hào, đả kích này to lớn ra
sao, nàng không khóc thành tiếng đã là cống gắng lắm rồi
Lâm Vãn Vinh khóc hay cười cũng không xong, nha đầu ngươi sao không sớm nói,
đối với Hậu công tử rắm chó kia ta còn có thể lưu lại thể diện huống chi là
nàng. Bất quá Lạc Ngưng cá tính cao ngạo, nàng chính là không muốn bởi vì quan
hệ của mình và Lâm Vãn Vinh mà ảnh hưởng tới cảm quan độc lập của hắn.
Nhìn Lạc Ngưng cắn chặt môi, sắc mặt đỏ bừng, Lâm Vãn Vinh thở dài miệng thầm
cầu khẩn, hết rồi, hết chê tài tử rồi chê tài nữ, lão tử thật là đã bị con
trâu bị đeo ách mà.
– Lâm đại ca cứ nói đừng ngại, Lạc Ngưng rất muốn được nghe huynh chỉ ra lỗi
sai.
Lạc Ngưng kiên cường nói.
– Lạc tiểu thư, bức họa này của nàng, vô luận là đường nét, bút pháp, góc độ
đều là thượng thừa.
Lâm Vãn Vinh cho cá ăn tảo trước, rồi đổi giọng nói:
– Bất quá, lại cũng có chút quá tưởng tượng.
Nhìn bộ dạng ngưng thần lắng nghe của mọi người, ngay cả Hậu Dược Bạch và Uyển
Doanh đang hừ hừ tức giận cũng lắng nghe. Lâm Vãn Vinh diễn giải tiép:
– Nhìn người trên bức họa này, vị lão giả này quần áo lam lũ, vừa nhìn liền
biết là dân chúng tầm thường đến ấm no cũng chưa được thỏa mãn, có đúng hay
không?
Lạc Ngưng nhẹ nhàng gật đầu:
– Đúng vậy, ta muốn miêu tả một nguời dân tầm thường lo lắng về tình hình
nước lũ.
Lâm Vãn Vinh than vãn:
– Lạc tiểu thư, xuất phát điểm của nàng thì tốt, nhưng nàng không biết lòng
người, không biết dân chúng. Nàng đâu có phải chịu đựng sự gian khổ, căn bản
là không rõ trong lòng dân chúng suy nghĩ gì. Dân chúng của Đại Hoa chúng ta,
trung thực nhất, và cũng nói một cách dễ nghe nhất, chỉ cần nàng để cho bọn họ
ăn no mặc ấm, cuộc sống vô lo, họ liền họp nhau coi nàng như phụ thân. Nhưng
đồng thời, với thực tại của bọn họ, nếu ngay cả cơm áo vẫn chưa đủ, bọn họ
phải lo tới chuyện khác làm gì. Vấn đề sinh tồn họ còn chưa biết làm sao, nàng
cho rằng họ nghĩ suy về nước lũ sao. Lạc tiểu thư, nàng cho rằng họ là thánh
nhân lo cho nước lo cho dân sao? Sai rồi, sai lầm quá xa rồi. Người có địa vị
thấp, sinh tồn mới là nhu cầu lớn nhất, quốc gia cùng dân tộc, cách họ tới
mười vạn tám ngàn dặm.
Tài tử, tài nữ ở đây hoàn toàn không có tiếng động, câm lặng không một lời
phản biện, bọn họ đều chỉ biết cuộc sống công tử tiểu thư, sao có thể từng
trải nghiệm qua hoàn cảnh của dân chúng cấp thấp. Tưởng rằng người trong thiên
hạ đều như bọn họ, ăn no uống đủ, mọi việc đều vô sự, liền lo cho nước cho
dân. Lâm Vãn Vinh diễn giải một phen khiến cho họ cứng lưỡi, nhưng cũng không
thể không thừa nhận hắn nói có lý.
Mọi người đều không nói gì, kể cả người xướng giọng phản đối Lâm Vãn Vinh từ
trước đến nay là Uyển Doanh tiểu thư cũng có chút kính nể liếc mắt nhìn hắn
một cái.
Lâm Vãn Vinh tâm tình nặng trĩu, tựa như bị đè ép bởi vài tảng đá lớn, mấy
loại công tử bột này, không chỉ có ở Đại Hoa vương triều mà ngay cả ở kiếp
trước của hắn cũng nhìn thấy không ít. Thoát ly hiện thực, thoát ly quần
chúng. Thật sự hảo huyền a.
Lạc Ngưng lấy bụng ta suy ra bụng người, ban đầu nàng cũng thật là kiêu ngạo
tưởng rằng khi vẽ ra bức họa này, tài tử tài nữ chỉ còn biết ngợi khen,. Bây
giờ suy nghĩ lại thực sự là đã sai rồi. Da bị thương tổn thì lông còn chỗ bám
sao, bức họa này lập ý đã sai rồi, dùng hai từ bại bút đã là nhẹ, đây hoàn
toàn là một thứ phế phẩm.
Lạc Ngưng hốc mắt đỏ lựng, gắng hết sức chế trụ nước mắt. Từ lúc nàng trưởng
thành tới nay, bởi vì tài học xuất chúng hơn người, được xưng là Kim Lăng đệ
nhất tài nữ, mặc dù cũng luôn cẩn thận khiêm nhường, nhưng trong lòng tự nhiên
có điểm tự hào nho nhỏ. Lần nầy chính là lần nàng bị đả kích lớn nhất từ trước
đến nay, tuy nàng kiên cường, trước mặt mọi người bị Lâm Vãn Vinh chê bai dù
đã giảng giải cho thông suốt, lẽ nhiên cũng chịu ấm ức không ít.
– Nếu muốn vẽ nhân sinh, trước tiên phải vẽ lòng người.
Nhìn bộ dạng như sắp ứa nước mắt của Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh cảm khái thở dài,
nói tiếp:
– Đừng khóc, đừng khóc, ta có phương pháp bổ cứu.
Lạc Ngưng lau khóe mắt, hừ nói:
– Ai khóc chứ? Ngươi có cách gì sửa nó.
Lâm Vãn Vinh lấy trong ngực ra một chiếc bút chì tự chế, cười nói:
– Phải dựa vào bảo bối này của ra rồi.
Cái bút chì này, ngoại trừ Lạc Ngưng ra, những người khác đều chưa thấy qua.
Uyển Doanh tựa hồ quên cả sự bất đồng với Lâm Tam, mở miệng hỏi:
– Lâm Tam, đây là cái gì?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười đáp:
– Đây là một con ngựa đen cùng một con ngựa trắng sau khi yêu nhau một trăm
năm hóa thành tro tàn, dùng tro cốt của chúng luyện chế mà thành, gọi là bút
chì.
Uyển Doanh nhất thời sửng sốt, “a” nhẹ một tiếng, lập tức hiểu ra, đây chính
là Lâm Tam chơi xỏ mình. Tên này thật là xấu xa, đến lúc này còn nghĩ ra
chuyện đó, nàng gắt nhẹ một tiếng, không quay đầu nhìn hắn nhưng khóe mắt lại
liếc nhìn động tác Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh cầm bút chì,nhẹ nhàng vẽ vài nét vào con mắt trong bức họa, lại
thêm mấy đường lên trên mặt, liền vỗ tay nói:
– Lạc tiểu thư, nàng chiếu theo vết mờ của bút chì vẽ lại một lần đi.
Vết bút chì cực nhạt, mọi người liếc sơ vài lần cũng căn bản không phát hiện
ra có cái gì cải biến, chỉ có Lạc Ngưng đã biết hắn không quen dùng bút lông.
Bỗng nàng “a” nhẹ một tiếng, tay trái nắm cổ tay áo, tay phải vẽ theo theo nét
mờ trên bàn, nét ấn ký được hiện rõ lên.
Lúc bắt đầu, nàng cũng không hiểu nhiều lắm nhưng càng vẽ càng ngạc nhiên, đến
cuối cùng thần sắc bắt đầu hưng phấn, nét bút càng thêm tỉ mĩ, thật lâu sau
mới ngừng bút vẽ, cao hứng kêu lên:
– Lâm đại ca, ta hiểu rồi.
Mọi người nhìn lại trên bàn đã thấy lão giả mặc quần áo lam lũ, trong mắt có
chút u sầu, tất nhiên là đã phai nhạt đi rất nhiều, trên mặt lại thoáng hiện
vài nét cười.
Nghĩ lại những lời mà Lâm Vãn Vinh vừa mới nói,mọi người có chút hiểu được.
Dân chúng bần cùng trên đê sông này tuy là có chút khổ cực, nhưng chung qui là
vẫn đủ cơm ăn, tự nhiên có nụ cười, trong mắt có ưu sầu cũng là lo lắng cho
con đê khó chống lại được nước lũ. Đứng ở góc độ bọn họ để suy nghĩ, sợ rằng
hằng năm hồng thủy đến thì hằng năm lại phải tu sửa đê điều.
Người cười mà trong mắt ứa lệ, đó là bức họa mà được miêu tả chân thật nhất.
Sự thật là Lâm Vãn Vinh đối với cách sửa sau này cũng không hài lòng lắm, dùng
bút pháp để phác lại bức họa này chỉ có thể xem như khiên cưỡng thêm vào thôi
.Nhưng những lời nói vừa rồi quá tàn nhẫn khiến cho Lạc Ngưng tiểu nữ kia xém
rơi lệ, không thể làm gì hơn là cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.
Mọi người đều thở phào, nói thật nha, bức họa này của Lạc Ngưng, bút pháp kĩ
thuật khoáng đãng tinh thâm, lại là cảm xúc mà họa nên, thật sự là khó làm
được, nếu bị phế đi thì quá tiếc.Bây giờ được cứu trở lại, thật là một may mắn
to lớn.
Uyển Doanh hừ một tiếng nói:
– Lâm Tam, ngươi đã chiếm được đại tiện nghi, mới vẻ một hai đường bút mà bức
họa của Lạc tỷ tỷ coi như tính là có cống hiến của ngươi rồi.
Ta xỉu mất, một hai bút này là cả vấn đề, Đại tiểu thư nhà ngươi có bản lãnh
thì sao không tới mà xem?
Hậu Dược Bạch tuy nhìn ra Lâm Tam có chút họa công, nhưng đối với cái cái bút
chì kỹ xảo của hắn thì cười nhạt khịt mũi, thầm nghĩ gã gia hỏa kia cũng là kẻ
tầm thường, bình họa thì đúng là cao thủ nhưng hội họa thủ pháp thì chỉ là
hạng ngu ngơ, lần sau có cơ hội liền cùng hắn so tài về họa công.
Nơi này cũng chỉ có Lạc Ngưng hiểu được ý dụng của một hai nét bút này của Lâm
Vãn Vinh. Đảo mắt liền thay đổi ý cảnh của một người. Bức họa này tính là do
bản thân ta hoàn thành sao!? Lạc Ngưng trong lòng vừa khổ sở vừa xúc động,
cộng với cả trăm phần cảm kích. Vội vàng chuyển thân chạy đi.
Uyển Doanh vội vàng kêu lên một tiếng :
– Lạc tỷ tỷ, tỷ chạy đi đâu vậy.
Lạc Ngưng dừng lại một chút nhưng không xoay người lại, dịu dàng nói:
– Uyển Doanh, các người cứ vẽ tiếp đi, ta ra chỗ này thư giãn, sẽ quay về
ngay thôi.
Uyển Doanh tức giận liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nói:
– Đều là “chuyện tốt” do ngươi làm sao?
Lâm Vãn Vinh ngây ngốc thầm nghĩ, cái đó và ta có quan hệ gì chứ. Nhìn bộ dạng
tức giận của Uyển Doanh, Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Lúc trước có một con ngựa trắng yêu một con ngựa đen…
– Ngươi muốn chết a…..
Uyển Doanh kia đúng là vua bạo lực, nghe hắn trêu chọc mình, liền phi một cước
đá tới,vừa mạnh vừa nhanh, cũng là muốn dồn hắn vào chỗ chết, khó trách có thể
làm nữ bộ khoái.
Lâm Vãn Vinh lại không muốn dây dưa cùng với nàng, co giò chạy thẳng, đi tới
phía dưới đê lớn được vài bước, đang muốn tìm chỗ đi tiểu lại thấy một thân
ảnh xinh đẹp kiều mị ngồi thẳng trên mặt đất, ngẩn người nhìn dòng sông đang
cuồn cuộn chảy.
Không thể nào, bất quá chỉ phê bình vài câu thôi mà, tiểu nữ này cũng không
nghĩ ra như vậy, muốn nhảy sông à? Lâm Vãn Vinh trong lòng kinh hãi vội vàng
kêu lên:
– Lạc tiểu thư, không nên nhảy a….
Lạc Ngưng vừa quay đầu lại nhìn đã thấy Lâm Vãn Vinh chạy dồn dập tới, nàng
nhoẻn miệng cười:
– Lâm đại ca, huynh nói cái gì vậy?
Lâm Vãn Vinh khuyên can:
– Lạc tiểu thư, nàng ngàn vạn lần không nên nhảy, vừa rồi ta chỉ là nói đùa
với nàng, nàng không nên bỏ mặt sống chết nha.
Lạc Ngưng vừa thẹn vừa tức, buồn bực nói:
– Lâm đại ca, huynh nói cái gì đó, ta cứ tới nơi này là muốn nhảy sông sao?
– Thế thì tốt.
Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh:
– Chỉ cần không nhảy sông, mọi thứ đều có thể thương lượng.
Lạc Ngưng nghĩ người có đôi khi thông minh vô cùng, lúc thì đầu óc như cái rễ
khô, thực sự không có biện pháp với hắn, liền lui ra phía sau vài bước cách xa
mép sông một chút, cười nói:
– Bây giờ huynh yên tâm chưa.
Lâm Vãn Vinh không khách khí đặt mông ngồi bên cạnh nàng nói:
– Làm ta sợ muốn chết, nguyên lai nàng không nên nhảy xuống khúc sông kia.
Lạc tiểu thư, ta nói với nàng cái này, nước Trường Giang vừa ***c vừa dơ, muốn
nhảy xuống thì ngàn vạn lần không nên chọn chỗ này. Huyền Vũ hồ nước trong
vắt, phong cảnh lại hữu tình, nhảy hồ là thích hợp nhất.
Lạc Ngưng cười liếc mắt một cái đánh giá hắn, sẵng giọng:
– Lâm đại ca, huynh khuyên giải người ta như vậy sao?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:
– Khuyên giải? tại sao ta phải khuyên nàng, nàng là một nữ tử kiên cường, còn
muốn có người khuyên giải sao?
Lạc Ngưng thần sắc buồn bả:
– Lâm đại ca, huynh nói sai rồi. Lần này ta thật sự hiểu được bản thân mình
rất kém cỏi.
Không nên nha, bất quá đây chỉ là một đả kích nho nhỏ mà thôi, như thế nào
khiến cho đại tài nữ này tâm ý nguội lạnh? Xem ra phải tăng cường giáo dục
thật nhiều a.
Lạc Ngưng thở dài ngồi ở bên hắn, nhàn nhã nhìn làn nước sông nói:
– Trước kia, ta nghĩ bản thân cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tinh thông, ngay cả
nam tử so với ta cũng không hơn, trong lòng rất là tự hào. Chính là sau khi
thấy được câu đối ở Thực Vi Tiên, trong lòng ta liền bị đả kích, hôm qua những
lời Lâm đại ca nói và hôm nay chỉ điểm về bức họa, mới để cho ta biết đến ta
bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Ngay cả bầu trời có bao nhiêu tuổi rồi cũng
không biết. Thành ra theo như lời của Lâm đại ca, ta thuở nhỏ sinh trưởng là
người nhà quan, căn bản là không có tiếp xúc với dân chúng, kinh nghiệm và
lịch duyệt đều thiếu một cách đáng thương, lại còn tự cao tự đại như vậy, bây
giờ bản thân ta nghĩ có chút chán ghét chính mình.
Tiểu nữ này thật khéo tự trách chính mình, gặp phải ta tính là nàng xui xẻo
rồi, bất quá phải bị roi vọt mới có tiến bộ, Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:
– Lạc tiểu thư, nàng là người thành khẩn lại có lòng thương người, mọi người
thích nàng không kịp, như thế nào lai chán ghét nàng. Kiên trì theo đuổi ước
mơ biết đâu đến lúc nào đó sẽ đạt được. Về phần lịch duyệt, cũng không cần
vội, chờ nàng tuổi lớn một chút, nhiều kinh nghiệm một chút thì sẽ tự hiểu
được sự tình.
Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn một cái:
– Lâm đại ca, ta nghĩ thật kỳ quái, tuổi huynh rõ ràng so với ta không lớn
hơn bao nhiêu, nhưng vì sao hiểu được nhiều thứ như vậy, lại hiểu rõ lòng
người như thế?
Vấn đề này đã không có cách trả lời nào khác, Lâm Vãn Vinh ra vẻ trịnh trọng:
– Kỳ thật ta cũng tự hỏi mình vấn đề này, câu hỏi này đối với cả một thiên
tài như ta, thật sự cũng là một chuyện nan giải.
Lạc Ngưng sửng sốt trong giây lát mới nhận ra ý hài hước của hắn, che cái
miệng nhỏ nhắn cười khanh khách:
– Lâm đại ca, huynh nói chuyện không có chút nào nghiêm chỉnh.
Lâm Vãn Vinh than vãn:
– Sự thật là vậy, ngoại trừ dùng từ thiên tài để hình dung ta, thật sự ta tìm
không được những từ khác.
Lạc Ngưng nhẹ giọng nói:
– Ta cũng nghĩ như thế.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, cô gái này cũng học xong tính hài hước của ta,
thật là có ý tứ a.
Lạc Ngưng trên mặt có chút bối rối ngồi không yên, đứng dậy nói:
– Lâm đại ca, ta đi vẽ tranh đây, huynh không cần lại theo ta nữa đâu,nếu
không, ta lại muốn chết lần nữa đó.
Nàng nói xong bỏ chạy, tưởng tượng Lâm Vãn Vinh là quái thú hồng thủy vậy.
Chà, ta có đáng sợ như vậy không, nếu không phải ngươi mời ta, ta mới làm cho
chán ghét. Nói nửa ngày, gần như đã quên chuyện tiểu tiện, đang định hành
động, đã thấy bên cạnh đột nhiên hiện ra một “ người bùn”.
Trên mặt người này toàn là bùn đất, bước đi nhẹ nhàng, khuôn mặt có chút quen
mắt,Lâm Vãn Vinh sửng sốt nói:
– Lạc đại nhân, làm sao ngài thành ra như vậy.