Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 85: Xảo thi diệu đối

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Đương nhiên. – Lâm Vãn Vinh cười, đưa cho nàng một miếng xà phòng giặt vừa
cắt ra. – Lần sau giặt quần áo cho ta, đừng quên dùng miếng xà phòng này đấy.

Tiêu Ngọc Nhược đỏ mặt, nhớ lại hôm đó bị hắn ép phải giặt quần áo cho hắn,
trong lòng có một cảm giác mơ hồ khó hiểu.

– Cái xà phòng thơm này dùng thế nào? – Tiêu Ngọc Nhược chạm vào miếng xà
phòng trơn bóng, không rời tay và nói.

– Cái này dùng để tắm…à không… dùng khi… ngâm mình trong nước. – Lâm Vãn Vinh
bèn đổi sang một từ nho nhã hơn, rồi nhìn đại tiểu thư từ đầu đến chân – Đại
tiểu thư, hôm nay nàng chưa ngâm mình đâu nhỉ, may quá, cầm lấy về thử đi,
miếng xà phòng này do chính tay ta làm, chưa có bất cứ nam nhân nào chạm tay
vào, nàng không phải ngại.

Đại tiểu thư nhìn hắn mặt đỏ bừng, chưa từng có nam nhân động vào, thế ngươi
lại động vào rồi thì không tính chắc? Nàng khẽ “ừ” một tiếng, nhận lấy một
miếng nhỏ rồi nhìn Lâm Vãn Vinh, khẽ nói:

– Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, mau nghỉ đi, ngày mai còn đến Kim Lăng thư xã
nữa.

Lâm Vãn Vinh vừa mừng vừa lo:

– Đa tạ đại tiểu thư quan tâm. Nếu xà phòng thơm này mà dùng tốt thì ngày mai
tiểu thư không ngại thì hãy mang theo, chào hàng luôn một chuyến với nước hoa.

Đại tiểu thư gật gù:

– Điều này tất nhiên ta phải biết. Nếu thực sự xà phòng có tác dụng tốt, thì
giống như nước hoa, phí tổn công xưởng và phí tổn kinh doanh đều do ta lo, còn
lợi nhuận phân chia ra sao thì phải bàn bạc cho kỹ.

Lâm Vãn Vinh cười lớn:

– Đại tiểu thư, nàng là người nhanh trí, ta cũng là người thật thà. Chúng ta
cùng phụ trách kinh doanh xà phòng, ta cũng không khuy đãi nàng, ba phần lợi
nhuận xin nhường các nàng.

Đại tiểu thư hẵng giọng, không trả lời, tiếp tục đi ra ngoài, nói:

– Ngươi cứ đi nghỉ sớm đi, còn xà phòng này chờ ta dùng rồi hãy nói.

Lần này Lâm Vãn Vinh tràn đầy tự tin. Kỹ thuật gia công loại xà phòng này đơn
giản vô cùng, rất phù hợp với phương thức sản xuất trong xưởng. Kiềm cũng là
thứ hình thành trong tự nhiên, việc cung ứng nguyên liệu không cần phải lo.
Đây đúng là vụ làm ăn một vốn vạn lời.

Thực ra Lâm Vãn Vinh đã suy đi tính lại rất nhiều lần về việc làm xà phòng.
Bất cứ xưởng gia có triển vọng nào cũng không thể chỉ cung cấp độc một loại
sản phẩm. Nước hoa dù có tốt đến đâu nhưng chịu ảnh hưởng của hoa khô quá
nhiều, chẳng may xảy ra thiên tai ngoài ý muốn thì chẳng còn gì có thể bù đắp
lại được. Chỉ duy nhất cung ứng mỗi nước hoa là một việc làm đầy rủi ro.

Bây giờ có xà phòng rồi, hai thứ bù cho nhau, nếu một trong hai có gì sai lệch
cũng không đến nỗi mất trắng. Trong tiết xuân hoa cỏ dần dần héo úa thế này,
sẽ nổi lên một sản phẩm mới là xà phòng, cùng toả sáng với nước hoa.

Thảo luận xong với Phúc bá về vấn đề kỹ thuật sản xuất xà phòng, Phúc bá tuy
chứng kiến sự ra đời của nó nhưng công thức và quy trình thì lại không hiểu
nhiều, không cần lo vấn đề bảo mật. Sản xuất xà phòng dễ hơn nước hoa nhiều,
Lâm Vãn Vinh chỉ cần nói vài câu Phúc bá liền hiểu ngay.

Sáng hôm sau, Phúc bá liền chuẩn bị theo sự giao phó của hắn. Lâm Vãn Vinh lại
nghĩ tới việc đại tiểu thư nói hôm nay sẽ đem nước hoa và xà phòng đi chào
hàng ở Kim Lăng thư xã liền ra trước cửa phủ từ sớm. Bây giờ đã là lúc hàn
đông, thời tiết rất lạnh, Lâm Vãn Vinh mặc mấy cái áo mới không bị đông thành
kem lạnh giữa tiết hàn phong.

Không lâu sau liền thấy đại tiểu thư đi từ trong phòng ra. Hôm nay Tiêu Ngọc
Nhược mặc một chiếc váy dài màu tím, khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa.

Lâm Vãn Vinh cười hơ hớ:

– Đại tiểu thư, hôm nay có hảo sự gì mà lại vui vẻ thế?

Tiêu Ngọc Nhược đến bên hắn, hẵng giọng:

– Đừng có lẻo mép nữa, xuất phát thôi. – nàng ta áp sát hắn, trên người phảng
phất một mùi hương nhè nhẹ, ngoài mùi hương con gái còn có mùi hương của xà
phòng tắm.

Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng thầm, hỏi:

– Đại tiểu thư, hôm qua nàng đã dùng thử xà phòng rồi à, cảm giác ra sao?

Tiêu Ngọc Nhược mặt ửng đỏ, khẽ đáp:

– Không tồi. Hôm nay ta cũng mang đi rồi, chào hàng luôn cùng với nước hoa.

Hai người cùng đi, đại tiểu thư lên xe, Lâm Vãn Vinh cũng mặt trơ trán bóng
chuẩn bị bước lên theo thì đại tiểu thư hẵng giọng nói:

– Lâm Tam, ta đã chuẩn bị cho ngươi một con tuấn mã, ngươi cưỡi ngựa đi bên
cạnh xe đi.

Cưỡi ngựa? Lâm Vãn Vinh nhìn sang bên, quả nhiên thấy một con ngựa đen ra dáng
cao phong tuấn mã đang đứng đó, hí vang trời. Con ngựa đen hợp với màu da khoẻ
khoắn của Lâm Vãn Vinh khiến có cảm giác ngỡ người ngựa như một.

Lâm Vãn Vinh ngày trước cũng từng cưỡi ngựa, nhưng mà là trong công viên, có
người nuôi ngựa đi bên cạnh nhưng hôm nay lại phải cưỡi một mình. Mà con hắc
mã này thân hình to cao, nhìn là biết nó là con vật không dễ đối phó.

– Sao? Chưa cưỡi ngựa bao giờ à? – Đại tiểu thư thấy hắn mặt mày nhăn nhó
liền hứng trí hẳn, chẳng mấy khi thấy hắn lép vế.

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

– Ta sợ lát sau ngã xuống, chưa biết ta cưỡi nó hay nó cưỡi ta.

Đại tiểu thư cười ha ha, thầm nghĩ ngươi thật thà quá, nàng biết thừa Lâm Tam
bản tính vô lại, hôm nay đến thư viện, thể nào cũng leo tót lên xe của mình mà
đây đâu phải lần đầu. Nàng dần cũng thờ ơ với điều đó rồi nhưng hôm nay giữa
nơi phố xá đông người, tên tiểu tử này mà chui vào xe ngựa thì còn gì là thanh
danh của Tiêu đại tiểu thư nữa. Thế nên nàng mới cố ý bày ra cách này, không
cho hắn kiếm cớ gì hết. Con ngựa đen cũng là do nàng chọn, rất hợp với Lâm Vãn
Vinh

Đại tiểu thư gọi thằng nhỏ nuôi ngựa trong phủ tới, bảo nó chỉ cho Lâm Vãn
Vinh. Thằng nhỏ tên là Tiểu Thắng, cũng quen biết Lâm Vãn Vinh, liền chắp tay
nói với Lâm Vãn Vinh:

– Tam ca, cưỡi ngựa dễ lắm, huynh lên ngựa rồi, hai chân kẹp chặt lưng ngựa,
dùng dây cương ổn định phương hướng là được.

Nó đưa Lâm Vãn Vinh đi thử vài vòng và dạy hết yếu quyết cho hắn. Lâm Vãn Vinh
bây giờ là người có võ công, việc cưỡi ngựa tất dễ dàng hơn nhiều so với người
khác. Sau khi quen rồi cũng thấy vững dạ hơn nhiều, hắn liền dẫn ngựa đi thong
thả vài bước.

Đại tiểu thư nãy giờ vẫn chau mày, thầm nghĩ, nhà ngươi mới bắt đầu học mà đã
có gan như thế rồi. Nàng có phần không yên tâm, liền sai thằng nhỏ dắt ngựa
cũng cưỡi một con theo sát Lâm Vãn Vinh để coi sóc.

Lâm Vãn Vinh ngồi trên con hắc mã, vuốt bờm nó mà cười:

– Anh bạn, làm thế nào mà chú mày lại đen thế? Còn đen hơn cả ta nữa? Có bí
quyết gì không? Ta ngày ngày luyện tập chạy lăng xăng, lại thường xuyên tắm
nắng mới có làn da khoẻ đẹp thế này đây.

Đại tiểu thư ngồi trong xe nghe mà cười thầm, ngươi thật biết tán chuyện, đến
con vật này cũng không tha. Nàng trộm kéo tấm mành lên và nhìn, chỉ thấy khuôn
mặt hắn vuông vức, dáng hình anh vĩ, một người một ngựa đều anh đỉnh bất phàm,
tràn đầy khí thế. Đại tiểu thư tim đập mạnh, nghĩ rằng con hắc mã này thật hợp
với hắn, hắn cứ giữ dáng vẻ như thế, thật khó rời mắt.

Lâm Vãn Vinh bắt đầu làm dáng vương tử với con ngựa đen này, rất đỗi vừa lòng.
Thấy đại tiểu thư vén màn nhìn mình, liền cười đáp:

– Đại tiểu thư, đa tạ nàng, lần sau ta cứ cưỡi ngựa, còn nàng cứ ngồi xe là
được rồi.

Đại tiểu thư gật đầu, dặn dò:

– Ngươi đi chậm một chút, lần đầu cưỡi ngựa đừng có hiếu thắng. – Nói rồi hạ
màn xuống. Lâm Vãn Vinh trong lòng thắc mắc, nàng tiểu thư này bắt đầu quan
tâm tới mình từ khi nào thế nhỉ. Hắn cười ha hả, hí hửng đắc chí, nghiêng ngả
trên lưng con ngựa suýt thì ngã xuống đất.

Thằng nhỏ vội vàng đỡ lấy hắn, Lâm Vãn Vinh cười dài một tiếng:

– Con hắc mã này dữ quá, rất hợp tính ta, Tiểu Thắng, chúng ta dạo một vòng
nào. – Vừa dứt lời liền kéo dây cương, vỗ vào mông ngựa một cái, con ngựa đen
***g lên phi nước kiệu.

Tiểu Thắng giật mình kinh hãi, vội chạy theo, Tam Ca bây giờ đã là nhân vật
quý bảo của nhà họ Tiêu, bây giờ mà hắn ngã thì mình sẽ trở thành tội nhân của
nhà này.

Ban đầu Lâm Vãn Vinh còn thấp thỏm, mấy lần suýt chút nữa chưa định phương
hướng, nhưng lúc này hắn có võ công, tính linh hoạt tăng lên trăm lần, chạy
được một lúc, kỹ thuật càng thuần thục điêu luyện. Cũng may là con đường ra
khỏi thành này ít người qua, con ngựa phi nước kiệu trên đường cũng không xảy
ra tai nạn.

Tiểu Thắng thấy Lâm Vãn Vinh càng ngày càng thành thạo, vội thúc ngựa chạy
theo, giơ ngón tay cái nói với Lâm Vãn Vinh:

– Tam ca, huynh thật lợi hại.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, nghĩ, từ hôm nay, ta coi như đã học thêm được một kỹ
xảo nữa. Ở thời đại này, phương tiện giao thông còn ít, học cưỡi ngựa là vô
cùng cần thiết, chưa biết chừng về sau còn phải dùng vào việc lớn.

Tiêu Ngọc Nhược nghe tiếng vó ngựa, vội vàng kéo màn cửa ra, thấy Lâm Tam đã
cưỡi ngựa đen đi ra xa, trong lòng vừ bực vừa lo, chưa học bò đã lo học chạy,
thể nào cũng ngã cho xem, lúc đấy đừng kêu ai. Trong lòng nàng thấy không an
tâm, bèn giục người đánh xe chạy vội lên.

Lâm Vãn Vinh chỉ nghe đại tiểu thư nói qua về Kim Lăng thi xã nhưng lại không
hề biết thi xã nằm ở đâu. Nghe cái tên này, chắc cũng là một cơ quan thường
trực, có lẽ ở một nơi cố định nào đấy.

Xe ngựa đi về hướng Thành Bắc, vừa đến trước thành liền thấy một cánh cổng cao
to, gạch xanh ngói đỏ, trên viết bốn chữ đại tự màu đỏ: “Kim Lăng thư xã”.

Đại tiểu thư bước xuống xe, không nói chẳng rằng đi về phía trước. Lâm Vãn
Vinh vội ném dây cương cho Tiểu Thắng rồi đi cạnh đại tiểu thư, vừa định mở
mồm thì thấy sắc mặt đại tiểu thư khó coi, không biết là ai chọc giận nàng ta.
Nàng tiểu thư này sớm nắng chiều mưa, lúc xuất phát vẫn còn tươi cười, mới có
một lúc sau mà đã lạnh như băng thế này.

Hắn đang định hỏi có phải Kim Lăng thi xã chẳng phải là ở trong Kim Lăng thư
xã hay sao, thấy bộ dạng đại tiểu thư như thế đành nuốt vào bụng.

Vào trong được vài bước, thấy càng nhiều các thư sinh qua lại. Có người đang
cầm sách đi đi lại lại học thuộc, có người đang trầm tư bên hồ, chốc chốc lại
ngoáy bút trên tờ giấy Tuyên Thành. Có nơi thì hai ba người tụ tập lại đàm
luận, ở đó có không ít cô nương.

Lâm Vãn Vinh không ngờ tới điều này, chẳng phải người ta nói “Nữ tử vô tài
tiện thị đức” hay sao? Sao lại có nhiều thiên kim tiểu thư đến đây học thơ từ
thế nhỉ?

Đại tiểu thư thấy hắn cứ nhìn ngang liếc dọc, đem bộ dạng quê mùa vào trong
này, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Thấy mắt hắn không ngừng dán vào thân
hình các cô nương, đại tiểu thư liền nổi giận, sẵng giọng:

– Ngươi đừng có liếc tiểu thư nhà người ta, để người ngoài nhìn thấy lại bảo
họ Tiêu nhà ta xúi giục ngươi.

Lâm Vãn Vinh ra vẻ oan ức, ta chỉ quan tâm sao có nhiều cô nương thích thơ từ
sách vở mà thôi, hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với con người họ. Thấy khuôn
mặt oan uổng của hắn, đại tiểu thư sẵng giọng:

– Sao, hay ta nghi oan cho ngươi?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ:

– Đại tiểu thư, ta chỉ thấy lạ là sao có nhiều cô nương lại thích mấy cái trò
thơ từ gì đó thế, chứ có nhìn ngắm gì người ta đâu? Muốn ngắm thì ta ngắm đại
tiểu thư. đại tiểu thư còn xinh đẹp hơn bọn họ vài trăm lần.

– Hỗn láo! – Tiêu Ngọc Nhược mặt đỏ bừng, nhưng bỗng hạ giọng – Lần sau không
được nói những lời như thế đâu đấy.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng ta cúi mặt xuống vẻ thẹn thùng, cái cổ trắng phản chiếu
ánh hồng hai bên má. Trông diễm lệ như hoa đào tháng ba làm cho người ta phải
ngơ ngẩn. Cưng à, nàng cứ nhẹ nhàng như thế này có phải đẹp không.

Đại tiểu thư thấy hắn ngơ ngẩn nhìn mình, trong lòng tức giận nhưng có một cảm
giác khó hiểu, nàng cắn răng ngẩng đầu lên sẵng giọng:

– Nhìn cái gì mà nhìn?

Lâm Vãn Vinh thấy sắc mặt nàng ta bỗng lạnh tanh, không còn vẻ thanh nhã dịu
dàng như hồi nãy nữa, bèn lắc đầu, ảo giác, vừa rồi chắc chắn là ảo giác, đại
tiểu thư lúc nào cũng lạnh như núi tuyết, chưa bao giờ thay đổi.

Hai người không nói gì, bỗng phía trước cất lên giọng vui mừng của một cô
nương:

– Kia chẳng phải là Ngọc Nhược tỷ tỷ ư?

Lâm Vãn Vinh vội nhìn ra trước mặt, chỉ thấy hai nam một nữ đang đi về phía
này, dẫn đầu là một cô nương tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt tươi cười,
cũng khá xinh xắn nhưng mơ hồ phảng phất một chút ương bướng khó bảo. Mới nhìn
là biết không dễ dây vào. Theo sau nàng ta là hai nam tử, người đi đằng trước
mặt mũi hồng hào, trông vô cùng phong lưu thoải mái, sau là một người dáng
hình hơi mập, khuôn mặt in rõ vẻ phú quý.

Cô nương đó chạy tới, kéo tay Tiêu Ngọc Nhược nói:

– Ngọc Nhược tỷ tỷ, đúng là tỷ thật rồi. Muội cứ tưởng là nhìn nhầm.

Tiêu Ngọc Nhược miễn cưỡng cười:

– Uyển Doanh tiểu thư, tiểu thư cũng ở đây à? Hôm nay không ở nha môn đương
trực sao?

Uyển Doanh tiểu thư gặp đại tiểu thư xem chừng rất vui, bèn kéo tay nàng mà
nói:

– Ở nha môn chẳng có việc gì để làm, muội bèn đến thư viện. – nàng vừa nói
vừa liếc nhìn công tử trước mặt, mặt ửng hồng.

Lâm Vãn Vinh liền hiểu ngay, xem ra con a đầu này có tình ý với vị công tử
tiêu sái kia, mới cố ý trốn ra đây. Nhưng đại tiểu thư nói con a đầu này ở nha
môn đương trực là sao?

– Ngọc Nhược tỷ tỷ, để muội giới thiệu – Uyển Doanh tiểu thư chỉ vị công tử
hơi mập kia mà nói – Đây là Dương Châu đệ nhất tài tử Vu Văn Pha.

Vu Văn Pha được giới thiệu, vái chào đại tiểu thư:

– Thì ra là Tiêu đại tiểu thư, tại hạ là Vu Văn Pha ở Dương Châu, xin kính
chào đại tiểu thư.

Đại tiểu thư đáp lễ, Uyển Doanh lại chỉ vào nam tử tiêu sái trước mặt:

– Vị này là Hậu Dược Bạch công tử.

– Hậu Dược Bạch ở Kim Lăng đã từng gặp Tiêu đại tiểu thư. – Vị nam tử tiêu
sái cười đáp.

Thì ra đây chính là Kim Lăng đệ nhất tài tử Hậu Dược Bạch? Chẳng phải là tên
tiểu tử đang theo đuổi Lạc Ngưng hay sao? Nhìn trông cũng được, có điều da mặt
trắng quá, trông như đàn bà, Lâm Vãn Vinh bình phẩm.

– Thì ra là Kim Lăng đệ nhất tài tử Hậu công tử, Ngọc Nhược thất lễ rồi. –
Đại tiểu thư đáp.

Uyển Doanh kéo tay đại tiểu thư nói:

– Ngọc Nhược tỷ tỷ, hôm đó nghe nói tỷ bị Bạch Liên giáo bắt đi, trong lòng
sốt ruột vô cùng, ca ca của muội lại không cho phép ra ngoài thành vì sợ gặp
nguy hiểm. Đúng là lo hão, muội đâu sợ gặp bọn cướp? Muội đi tìm mấy ngày mà
chẳng có chút tung tích nào. May mà về sau có đô chỉ huy Trình đại nhân phát
binh, tỷ tỷ bình an vô sự muội đã yên tâm nhiều rồi. Tỷ tỷ đừng lo, muội sẽ
tra cho ra tung tích bọn Bạch Liên giáo đó, báo thù cho tỷ. – Uyển Doanh tiểu
thư trang nghiêm thề thốt.

Lâm Vãn Vinh nghe xong mắt tròn mắt dẹp, cái nàng Uyển Doanh này làm bổ khoái
trong thành à? Đúng là khó mà nhìn ra. Chỉ có điều không rõ là thi nhân kiêm
chức bổ khoái hay là bổ khoái kiêm chức thi nhân?

Đại tiểu thư cười đáp:

– Uyển Doanh tiểu thư, lâu lắm không gặp, bản tính ghét ác như thù của tiểu
thư vẫn không đổi.

Uyển Doanh tiểu thư đỏ mặt, trộm liếc Hậu Dược Bạch, nói:

– Ngọc Nhược tỷ tỷ, hôm nay tỷ đến đây là có việc chi?

Tiêu Ngọc Nhược nói lại ngắn gọn, Uyển Doanh tiểu thư cười, đáp:

– Chuyện nước hoa đó muội cũng từng nghe qua, đang định chuẩn bị để bàn với
tỷ tỷ đây. Nhưng mà quy định của thi xã chỗ muội chắc tỷ tỷ cũng biết rồi,
tiên thi hậu lễ.

Tiêu Ngọc Nhược cười nhạt đáp:

– Tất nhiên là ta biết. Vậy mời Uyển Doanh tiểu thư ra đề.

Uyển Doanh tiểu thư nhìn Hậu Dược Bạch rồi nói:

– Hay là mời Hậu công tử ra đề trước.

Hậu Dược Bạch gật đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi ngâm:

– Tướng quân lập thành đông…

Dương Châu đệ nhất tài tử Vu Văn Pha nghĩ một lát rồi tiếp lời:

– Tráng sĩ hội vãn cung…

Uyển Doanh tiểu thư nói tiếp:

– Quái kỳ nghênh phong triển…

– Đại pháo oanh oanh oanh.

Đại tiểu thư chưa kịp trả lời bỗng nghe có tiếng khẽ lầm bầm đằng sau, quay
đầu lại thì là tên gia đinh Lâm Tam.

Hoá ra Lâm Vãn Vinh đứng ở bên cạnh, nghe bọn họ đối đáp với nhau thấy cũng
hay hay, trong lòng nghĩ đây có là thơ thẩn gì? Lão tử cũng đối được, đang
chuẩn bị hù bọn họ chơi, hắn đang suy nghĩ nhất thời đọc ra một câu.

Tuy hắn nói nhỏ nhưng mấy người đều đứng gần nên nghe thấy cả, Uyển Doanh tiểu
thư cười thích thú:

– Ngọc Nhược tỷ tỷ đây là gia đinh nhà tỷ à? Rất hay!

Kim Lăng đệ nhất tài tử Hậu Dược Bạch khinh khỉnh nhìn Lâm Vãn Vinh, thấy hắn
ăn mặc bần hàn, thô thiển, bèn nói:

– Bảng giải hồn thân giáp trụ. (Cua mặc một thân áo giáp)

Lâm Vãn Vinh nghe thấy liền điên tiết, mẹ nó, thằng tiểu tử này dám chửi ông
à, hắn bỗng nhanh trí cười đáp lại:

– Tri chi mãn phúc kinh luân. (Nhện đặc một bụng kinh luân)

Vừa dứt lời, mấy người phía trước đều ngẩn cả ra, Hậu Dược Bạch chửi tên gia
đinh này ai ngờ bị hắn chửi lại, nhưng hắn đối lại rất hay.

Đại tiểu thư che miệng lại, nhìn Lâm Tam khẽ cười, cái tên này cũng khôn vặt
đấy.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận