Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 77: Hội ước cùng nhị tiểu thư

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Lâm Vãn Vinh lần này nói thanh âm có hơi lớn nên mọi người đều nghe thấy, Tiêu
Ngọc Nhược trong lòng cũng quýnh quáng lên, vội nắm chặt tay Tiêu phu nhân
hỏi:

– Mẫu thân, muội muội ở đâu?

Tiêu phu nhân thở một hơi nói:

– Ngọc Sưong…., đứa nhỏ này cũng thật khờ khạo! Từ khi các ngươi xảy ra
chuyện, cũng không biết nó có chuyện gì, luôn miệng nói lời oán thán, cả ngày
trốn ở trong phòng không chịu gặp ai. Ta thì hôm đó chỉ lo nghĩ tìm biện pháp
cứu các ngươi, cũng chưa kịp quan tâm đến nó. Ai ngờ ngày hôm sau, nha đầu đó
trốn mọi người chạy đến Tê Hà tự, nói là muốn trai giới, mỗi ngày cầu chúc cho
các ngươi, ai cũng không chịu gặp…. Ôi con bé ngốc này…

Tiêu phu nhân nói xong, hai hàng nước mắt tuôn rơi, tựa hồ nhớ tới khoảng khắc
đen tối mấy ngày qua. Lâm Vãn Vinh cũng có đôi chút phản ứng: “trời ạ, lão tử
sao lại hồ đồ vậy, hoà thượng mới tới quy y ở chùa, nhị tiểu thư có muốn thì
phải đến am ni cô mới phải. Ôi ôi, biết nói sao đây! Vậy mà ta nghĩ không ra
tiểu nha đầu đáng yêu này chỉ đi cầu phúc cho hai người chứ không phải xuất
gia. Mới thế này thôi, cũng làm cho tim mình nhói đau, nha đầu này rõ ràng là
đã quá chân thành yêu thương lão tử rồi.”

Hắn cũng biết nàng nhất định vì chuyện lỡ gọi tên Lâm Vãn Vinh đêm hôm ấy
khiến hắn bại lộ thân phận, trong lòng mới day dứt không yên, đổ mọi trách
nhiệm lên bản thân. Lâm Vãn Vinh thoáng cảm khái, tiểu nha đầu này, cũng thật
là có chút ngốc nghếch, bất quá ta lại rất yêu thích.

Chính trong lúc người trong Tiêu phủ còn đang cao hứng hoan hô, lại nghe một
thanh âm vội vàng từ đâu truyền tới:

– Trời cao phù hộ, hiền muội nàng đã bình an trở về rồi.

Lâm Vãn Vinh xoay người nhìn. Thấy Đào Đông Thành từ xa vội vã chạy tới, chân
bước còn có chút khập khiễng, chắc là di chứng của việc ngã từ trên lưng ngựa
xuống đây.

Tiêu phu nhân nói với đại tiểu thư:

– Ngọc Nhược, lần này các ngươi xảy ra chuyện, may nhờ có Đào công tử trên
dưới chỉ điểm, Đô chỉ huy sứ trình đại nhân mới đáp ứng xuất binh cứu giúp,
bằng không…

– Như vậy, đa tạ Đào công tử.

Tiêu Ngọc Nhược nhạt giọng nói với Đào Đông Thành đang chạy tới.

Đào Đông Thành thở hổn hển mấy hơi, vội vàng trả lời:

– Đại tiểu thư nói gì vậy, Đông Thành nguyện vì đại tiểu thư làm mọi việc.
hôm qua ta mang quân đánh lên núi, thấy đại tiểu thư bị mang đi, ta đến chậm
một bước, lòng đang tự hối hận. Khi được người tới báo tin, biết được đại tiểu
thư đã an toàn trở về, ta vội vã tới, bây giờ thấy hiền muội hết thảy đều tốt.
ta cuối cùng cũng đã an tâm rồi.

Vãn Vinh đứng một bên nghe được thầm mắng: “Con mẹ ngươi chứ, lão tử da mặt đã
dày, nhưng không ngờ da mặt tên Vương Bát* nhà ngươi cũng không kém. Chuyện gì
tới miệng ngươi, đều thành lời hay ý đẹp hết.”

Nên biết hắn tự thân vạch mặt đào đông thành, bây giờ lại có thần công lẫn
thần thương (2 khẩu súng ^-^) hộ thể, đối với tên họ Đào không có gì e ngại,
lập tức cười nói:

– Người khác có thể không nhìn thấy, còn ta thì nhìn thấy rất rõ ràng. Hôm
qua Đào công tử cưỡi bạch mã tay cầm ngân thương, tư thế đó, thần thái đó, quả
là rất tiêu sái đó nghe!.

Đại tiểu thư trừng mắt một cái, cũng nhịn không được phải cười thầm, hôm qua
chính hắn lấy đá chọi ngã Đào Đông Thành, đều là nàng tận mắt nhìn thấy. Nàng
nghĩ: “Đào Đông Thành nọ tuy chẳng tốt lành gì, nhưng ngươi so với hắn còn xấu
xa hơn trăm lần vạn lần.”

Đào Đông Thành thầm kêu tên gia đinh này “đi chết đi” vô số lần, nhưng ngoài
miệng lại chẳng thể thừa nhận, chỉ cười vài tiếng hắc hắc, không nói nổi một
lời.

Đại tiểu thư nói:

– Mẫu thân, hài nhi đã an toàn trở về, vậy hãy đưa Ngọc Sương về lại.

Tiêu phu nhân cản lại:

– Hôm nay đã tối rồi, tính tình của nha đầu đó Ngọc Sương đó, con cũng không
phải không biết. Nó trước mặt Bồ Tát đã phát thệ, ai mà ngăn cản được. Với
lại, trải qua chuyện này, ta thấy nó tựa hồ trưởng thành lên không ít, cứ để
nó trai giới một tháng theo ý mình đi. Tiêu gia chúng ta mấy ngày gần đây xảy
ra lắm chuyện, thôi cứ cho nó thành toàn ý nguyện. Sớm mai con hãy đến gặp
Sương nhi, để cho nó yên lòng.

Lâm Vãn Vinh thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ mọi chuyện kể ra cũng hoàn hảo,
chỉ là cầu phúc. Chứ nếu để cho tiểu Sương của hắn xuất gia, lão tử lại phải
bất đắc dĩ làm hòa thượng lên viếng miếu ni cô thôi.

Mẫu nữ hai người vào nhà nói chuyện một lúc, Tiêu phu nhân biết nữ nhân không
bị tổn thất gì, trong lòng càng an tâm. Đại tiểu thư lại khen ngợi Lâm Tam một
phen: “Tuổi trẻ mà già dặn trầm tĩnh, là một tiểu gia đinh cơ trí dũng cảm.”
Nghe đại tiểu thư ca tụng, ngay cả Vãn Vinh hắn cũng bay bổng lâng lâng:
“Nguyên lai lão tử còn có nhiều ưu điểm chưa được bộc lộ, đại tiểu thư này
thật sự có con mắt biết nhìn người a.”

Tiêu phu nhân trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

– Lâm Tam, ngươi lần này trung dũng hộ chủ, lại đề xuất những phương án quý
giá đối với sự phát triển của Tiêu gia. Ta sẽ phá lệ một lần, trực tiếp đề bạt
ngươi làm cao cấp gia đinh của Tiêu phủ, lương tháng hai lượng tăng lên hai
mươi lượng. Tiêu gia ta đã mấy chục năm cơ nghiệp, với niên kỷ của ngươi mà có
thể làm cao cấp gia đinh đúng là chuyện lạ, xưa nay chưa từng có, ngươi không
nên làm ta thất vọng.

Tiêu phu nhân tính toán thật tinh minh, tên Lâm Tam này vừa có tài học, lại có
trung tâm, ngàn vạn lần không thể để hắn bỏ đi. Bà tin rằng nếu thu phục một
kẻ hạ nhân vì Tiêu gia cống hiến quả thật quá tốt, tuyệt không để Lâm Tam có ý
tưởng muốn bỏ đi.

Suy nghĩ của hắn bây giờ có chuyển biến rất lớn, lúc trước lão Nguỵ buộc hắn
tới đây, hắn thật sự rất bất mãn. Nhưng trải qua thời gian ngắn, lại cảm giác
việc làm gia đinh thật thuận ý: “Muôn hoa do ta chăm bón chờ ngày hái quả,
thăm viếng lầu xuân, quyến rũ dụ dỗ tiểu thư…, quản lí công việc Tiêu gia,
có tiền thì ta kiếm, như thế không phải khoái hoạt sao!? Thiên hạ này còn có
việc nào tốt đẹp hơn, bỏ đi làm gì?” Huống chi hắn còn muốn chờ đến sang năm
cùng đại tiểu thư tới kinh thành tìm kiếm Thanh Tuyền, có Tiêu gia nguỵ trang,
không phải thuận tiện hơn sao.

Lâm Vãn Vinh ôm quyền cười nói:

– Tạ ơn phu nhân ưu ái, ta nhất định cố gắng tận tuỵ, chết không hối tiếc,
yêu mến Đại Hoa ,yêu mến Tiêu gia, vì sự phát triển của Tiêu gia mà tận lực.

Mặc dù là hai luợng lên hai mươi luợng, nhưng số tiền này đối với hắn cũng
không thấy đủ, “đại tài bất cự, tiểu tài bất lan”, đây là quy củ làm kinh
doanh, nhất là đối với loại gian thương như Vãn Vinh này mà nói, tiền thì
không bao giờ là nhiều. Việc phu nhân tăng thêm cho hắn vài đồng tiền công,
nói vài cầu khen ngợi khích lệ, đem kiệu hoa đón nhân sĩ kể ra cũng chỉ tính
là hợp lòng người thôi

Trong đại sảnh không ngừng ăn uống, xem như vì đại tiểu thư , Lâm Vãn Vinh trở
thành cao cấp gia đinh,tại Tiêu gia là nhân vật có trong tay quyền thế thông
thiên. Ngay cả Phúc bá cũng cảm thán, danh tiếng tiểu tử này hiện giờ, thật sự
là vượt cả ta năm đó.

Về tới tiểu viện của mình, đã có chút men say lâng lâng, Lâm Vãn Vinh theo
thói quen, hướng vào trong phòng nhìn quanh. Không thấy dáng vẻ quen thuộc ấy,
lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, Tiếu Thanh Tuyền đã đi rồi. Hắn trong lòng có
chút mất mát: “Mỗi ngày đều cũng Tiếu Thanh Tuyền nói chuyện đã trở thành một
loại thói quen, thật khó thích ứng với sự thiếu vắng này.”

Hắn lấy ngọc bội của Thanh Tuyền từ trên cổ xuống, thấy ngọc thạch có luồng
lưu quang rực rỡ khác thường, thầm nhủ: “Nha đầu kia xuất thân cùng bản lĩnh
đều phi phàm, nhưng hiện tại đã là lão bà của ta, vậy mà ngay cả sống ở đâu,
phụ mẫu là ai đều không nói cho ta biết. Lần sau gặp mặt không thể không dánh
vào mông nàng.”

Ngẫm nghĩ, rồi lại nhớ tới Tần Tiên Nhi nọ. Nàng ta luôn tuy đối đầu với Tiếu
Thanh Tuyền. Nhưng khi ở Diệu Ngọc phường, mỗi ngày đều nói ca phú, hai người
ở trong phòng tâm tình vô cùng thoải mái. Chỉ là thủ đoạn hơi ngoan độc một
chút, nếu sửa đổi được thì thật quá hay.

Mấy ngày nay hắn đều không giường không chiếu, nên chưa được một ngủ ngon,
nhất thời cả người đều mỏi mệt, trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm
sau mới tỉnh dậy, trước tiên tới xưởng chế pha chế nước hoa, đây là nguyên
nhân chính dẫn tới sự việc vừa rồi cũng là mệnh căn của hắn, dù sao cũng không
thể để hoang phế được. Phúc bá cùng Thường bá sớm đã ở đây, hiện giờ hai lão
đầu đối với công xưởng cũng đã có cảm tình sâu đậm. Dù lớn tuổi mà vẫn còn có
thể vì Tiêu gia làm một phen sự nghiệp, bọn họ đương nhiên phấn chấn không
thôi.

Mấy ngày nay Lâm Vãn Vinh bị bắt, năng suất nước hoa có chút đình trệ, hiển
nhiên nguyên nhân là do không có hắn, mặt khác là mùa đông đã về, hoa cung ứng
không đủ. Vấn đề này nhất thời cũng không giải quyết được, chỉ có thể cố gắng
sản luợng mỗi tháng năm trăm bình mà thôi.

Thật ra, hôm nay Vãn Vinh không có chút tâm tư nào, một mức nghĩ tới tiểu nha
đầu Ngọc Sương, không biết Tê Hà tự là địa phương nào. Vốn hắn đối với đạo lí
phật pháp gì gì không có một điểm quan tâm, tự nhiên đối với chùa miếu của hoà
thượng cũng không có hứng thú tìm hiểu, chỉ riêng với am ni cô có chút yêu
thích.

Hỏi Phúc bá mới biết địa điểm của Tê Hà tự, chỗ này cách đây khá xa, hắn liền
tìm một cỗ mã xa, thẳng đến Tê Hà tự. Bây giờ vị thế của hắn Trong tiêu gia,
ra cửa có người đánh xe, bằng không chẳng phải là mất mặt Tiêu gia lắm sao?
Hắc hắc, xa phí này để cho Tiêu gia chi trả, coi như là tính phí công tác vậy.

Tê Hà tự ở phía đông Kim Lăng, đã có từ rất xưa, hương khói nghi ngút, cũng
khá nổi danh. Lâm vãn vinh đi dạo một chút ở bên trong, cũng muốn nhân dịp làm
việc tốt đi thắp nén hương, hỏi thăm một chút, một nén hương mất một lượng
bạc, thẻ viết tên hai lượng bạc, nhất thời khiến hắn nhảy dựng: “Sao như muốn
cắt cổ ta luôn vậy? Gia chủ ở đây không có lương tâm mà.”

Hắn chặn một chú tiểu lại hỏi thăm:

– Vị tiểu sư phụ này, xin hỏi có biết một nữ thí chủ … ?

– A di đà phật..

Tiểu hoà thượng vội vàng niệm phật nói:

– Phật môn là nơi thanh tịnh, sao có thể làm việc ác đức vậy. Thí chủ nếu có
tâm tư, hãy qua sông Tần Hoài mà tìm vậy.

Lâm Vãn Vinh ngớ người một lát, mới hiểu té ra tiểu hòa thượng này kêu lão tử
tìm kỹ nữ: “Chà, ánh mắt ý gì đây, sao lại có loại hoà thượng làm thêm công
việc tiếp thị cho xuân viện trong chùa như vậy nhỉ? Tới từ đường quả thật mới
lạ nghe.” Lập tức lấy hai nén bạc nhét vào tay tiểu hoà thượng, vẻ mặt tỉnh
như không nói:

– Tiểu sư phụ, xin hỏi ở đây có một vị nữ thiếu chủ nào không?

Tiểu hoà thượng mặt mày liền hớn hở nói:

– Có, có, đùng nói là một vị, dù mười vị cũng có, ngươi cứ đi trước, phía
trước có một khách sạn, bên trong phục vụ chu đáo, cam đoan thí chủ hài lòng
ra về. (trời…)

Lâm Vãn Vinh suýt nữa bật ngửa, vội chỉnh lại:

– Vị tiểu sư phụ à, ta chỉ muốn tìm Tiêu gia nhị tiểu thư đang ăn chay lễ
phật ở đây, nhưng không biết là ở gian phòng nào?

Tiểu hoà thượng lập tức đổi sang vẻ đạo mạo niệm phật, chỉ vào một căn phòng
bên ngoài nói:

– Tiêu nhị tiểu thư phải không? Nàng ở gian phòng đó lễ phật.

Sắc mặt hắn chuyển biến cực nhanh, một chút sơ hở cũng không có lộ ra, ngay cả
Lâm Vãn Vinh cũng tự thấy bản thân không bằng.

Lâm vãn vinh vội vàng chạy tới ngoài hương phòng nọ, từ của sổ dòm vào. Một
bóng lưng xinh đẹp lộ ra trước mắt, mái tóc dài không buộc lại xõa lên hai
vai, thân thể gầy gò khoác lên một tấm áo bào xám tro, khom nguời quỳ gối lễ
phật, hai tay tạo thành chủ thập, nàng khe khẽ cầu khẩn:

– Như Lại phật tổ, Quan Thế Âm bồ tát, xin người phù hộ Lâm Tam cùng tỷ tỷ an
lành trở về. Đệ tử Tiêu Ngọc Sương nguyện dùng tính mạng đổi cho hai người họ
được bình an. Cầu chư vị bồ tát thành toàn cho đệ tử.

Nói xong liền thành kính dập đầu.

“Vài ngày không gặp, tiểu nha đầu này hình như héo gầy đi, khiến cho người ta
thật thương cảm,” hắn thầm than trong dạ: “Từ khi bỏ cái tính điêu ngoa, quả
thực nàng khiến cho lão tử thương yêu tới tận xương tủy.”

Thấy Ngọc Sương trở nên tiều tụy như vậy, Lâm Vãn Vinh trong lòng rất đau xót,
liền thò tay vào trong lấy ra cây bút, lại thêm tờ giấy trắng, “xoát xoát
xoát” viết ra mấy chữ, dùng một cục đá nhỏ gọi, ném nó vào hương phòng.

Tiêu Ngọc Sương đang bình đạm niệm kinh phật, lại nghe bên cạnh một tiếng vang
nhỏ, một tờ giấy nhỏ rơi xuống bên người. nàng thờ ơ nhìn lướt qua, thần sắc
vẫn trầm tĩnh, tựa như không thấy mảnh giấy nọ, lại quay đầu, nhắm mắt niệm
kinh.

Lâm Vãn Vinh vừa bực mình lại cảm động: “Nha đầu kia thật là thành tâm a, tựa
hồ ngoại trừ việc cầu phúc, mọi chuyện bên ngoài đều không chút quan tâm.” Hắn
lại lấy một cục đá nhỏ nhắm thật chuẩn xác ném tiếp, rơi đúng vào bên cạnh tờ
giấy nọ.

Tiêu Ngọc Sương trong lòng có chút tức tối, nàng tới đây ăn chay niệm phật,
chính là thành tâm, ai lại hai ba lần loạn động, làm nhiễu tâm cảnh của nàng,
nhỡ đắc tội với bồ tát, như thế biết làm sao?

Nàng hướng về tượng bồ tát tạ tội, chậm rãi đứng dậy, kỳ quái nhìn thoáng qua
bốn phía, nhưng không thấy động tĩnh gì. Lại thấy mảnh giấy trên mặt đất, ẩn
hiện chữ viết, liền cúi người cầm mảnh giấy lên, chậm rãi đọc:

Thụ sắc tuỳ quan huýnh

Hà thanh nhập hải diêu

Đế hương minh nhật đáo

Do tự mộng ngư tiều

Dịch thơ hsol:

Rừng nhuốm màu quan ải

Sông đổ tràn biển khơi

Kinh kỳ mai về đến

Ngư tiều mộng chưa vơi.

“Lâm Tam..” Tiêu Ngọc Sương kinh ngạc ngồi bật dậy, trên mặt có chút mơ màng,
vẻ mặt tưởng chừng không thể tin nỗi, nước mắt hân hoan dâng trào, nàng đi
quanh phòng mấy lần, vừa khóc vừa kêu lên:

– Lâm Tam, có đúng là chàng đã trở lại? Đang ở đâu? … cái tên xấu xa này mau
ra đây!

Nàng kêu vài tiếng không có ai đáp lời, thầm nghĩ, nếu không phải ta thành tâm
lễ phật nên hoa mắt chứ, lệ châu lại rơi xuống, cầm mảnh giấy tiếp tục xem,
thấy phía dưới viết mấy chữ nhỏ: “Bên ngoài Tê Hà tự, có người chờ, ta cùng
với nhị tiểu thư ước hội, không thấy không về.”

“Chữ viết này nét chữ đặc biệt, rất có lực, không phải Lâm Tam thì là còn ai ?
Không phải là giả chứ!” Nhị tiểu thư vừa khóc vừa cười: “Người này thật xấu
xa, cái gì mà không thấy không về, thấy cũng không rời.”

Nàng ở trong phật tháp vội vàng nhắm mát chắp tay hình chữ thập cung kinh
khấn:

– Cảm tạ phật tổ hiển linh, đệ tử xin đi trước.

Nàng mừng rỡ đứng dậy, nước mắt chảy ròng, vội cởi thanh bào, chạy như bay ra
phía cửa chùa.

  • Vương Bát: Nhà sư già liền gọi biểu đệ tới ra mắt Vi Tiểu Bảo. Hắn họ Vu ở hàng thứ tám nên gọi là Vu Bát, mang ngoại hiệu là Thiếu Nhất Hoạch (thiếu một nét).

Nguyên chữ Vu thêm vào một nét thì thành chữ Vương, Vu Bát thành ra Vương Bát
(tiếng Trung Hoa gọi những quân ba que xỏ lá, đê hèn tồi bại là Vương Bát).

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận