Nàng thầm nghĩ: “Với dung mạo của mình, biết bao nhiêu nam tử sẵn sàng liều
mạng đi theo, tuyệt đại đa số so với Lâm Vãn Vinh đều xuất sắc hơn, tại sao
cuối cùng lại trao thân cho một gia đinh nho nhỏ như hắn? Đó là số mệnh sao?
Ngay cả nàng cũng không rõ.” Nghĩ tới vận mệnh, nước mắt nàng lại tuôn rơi lã
chã.
Tiếu Thanh Tuyền kêu lên “anh ninh”* một tiếng, cảm thấy toàn thân như lò lửa,
nhẹ nhàng run rẩy, hai gò má nóng bừng như bị thiêu đốt. Cuối cùng thì hỏa dục
đã hoàn toàn bị khống chế, nàng nhìn hắn, miệng khẽ thốt ra hai tiếng:
– Tướng công.
Đây là lời sau cùng trước khi nàng ngập chìm trong ái tình, nước mắt giờ như
dòng sông lung linh tận cuối chân trời, đang dần tan chảy trong dục vọng.
Lâm Vãn Vinh đặt quần áo hai người lên mặt đất, chậm rãi dìu Thanh Tuyền đã
hoàn toàn rơi vào trạng thái kích động điên cuồng nằm xuống. Nàng ôm chặt lấy
hắn, hai chân kẹp chặt lấy hông hắn, sớm đã không còn biết mình làm gì. Hắn
thầm căm tức: “Sao dược lực của loại thuốc này lại mãnh liệt đến vậy, dám đối
đãi với Thanh Tuyền của ta thế này thì lão tử nhất định sẽ băm vằm bọn cầm thú
các ngươi ra làm muôn vạn mảnh.”
Nàng chiếm tiện nghi cũng không thật nhớ ra ta. Thấy Tiếu Thanh Tuyền hai mắt
đỏ hồng, hắn biết không thể trì hoãn, ôm chặt lấy cơ thể tinh khiết của nàng,
nhục thương ưỡn ra, lập tức tiến vào con đường nhỏ âm u, đi vào đóa mai hoa
tiên diễm nằm dưới hạ thân Tiếu Thanh Tuyền (ẩn ý_ráng hiểu nhé ^.^). Nàng kêu
nhẹ một tiếng, lửa dục dồn theo xuống dưới, nàng không còn cảm thấy đau đớn,
cử động càng lúc càng dữ dội.
Cảm thụ hỏa nhiệt đang khép chặt bên dưới, Lâm Vãn Vinh sung sướng “hư hừ” mấy
tiếng: “Đã lâu không có hưởng thụ tư vị khoái hoạt loại này.” Chợt trong lòng
cả kinh, nhớ tới Thanh Tuyền có nói qua phương pháp song tu, nhìn xuống đã
thấy nàng rơi sâu vào trong tình dục, tự nhiên không thể trợ giúp hắn tu tập
theo phương pháp song tu.
Lâm Vãn Vinh một bên nhẹ nhàng cử động, một bên xem xét quyển sách nọ. Công
pháp tùy ý khởi phát một cách tự nhiên, chỉ thấy một cỗ noãn lưu từ nơi giao
hợp truyền vào cơ thể hắn, theo kinh mạch chạy tới tứ chi, như ánh mặt trời
chiếu rọi vạn vật. mọi chỗ đều thư thái. Hắn thầm nghĩ:”Đây là song tu gì thế?
sao lai kì diệu, sảng khoái tựa như đang tắm hơi vậy? Chỉ bất quá một bên đọc
sách còn một bên làm chuyện ấy, nhất tâm nhị dụng. Đọc sách cũng chẳng hay,
vừa không khoái hoạt lại còn chút khó khăn.”
Do Lâm Vãn Vinh cũng chẳng biết song tu là gì, không thể cảm giác được chỗ bất
đồng trong đó, chỉ cảm thấy cả người sáng khoái, tràn đầy khí lực. Tiếu Thanh
Tuyền lại có tư chất thượng thừa, công lực cao thâm, là một xử nữ chưa biết
mùi đời, thật sự là tiên phẩm song tu. Lúc này da tay nàng đỏ hồng, mị nhãn
như tơ, sau một phen điên cuồng, có chút tỉnh táo, e thẹn không dám mở mắt.
Chợt nàng cảm thấy công lực trong cơ thể mình mất đi bốn năm thành, trong lòng
kinh ngạc, kiểm tra thì phát hiện, một nửa công lực nọ đã truyền sang thân thể
Lâm Vãn Vinh.
“Tên xấu xa này, Song Tu gì chứ, rõ ràng là Thái Bổ.” Nàng vô cùng ngượng
ngùng, biết là hắn không biết pháp môn song tu, không hiểu cách hồi khí, mới
chuyền từ song tu thành thái bổ: “Đây quả thật là thiên ý, mình tuy tổn thất
một nửa công lực, nhưng cũng không chút tiếc nuối, sư môn còn nhiều linh đơn
diệu dược, có thể dùng thoải mái, cần ít thời gian lại có thể trở lại như cũ.
Phần công lực truyền cho hắn sẽ có tác dụng lớn, người bình thường thì không
dễ ***ng tới hắn, gặp phải cao thủ cũng có năng lực để bỏ chạy. Có lẽ sau này
hắn sẽ không chật vật tự cứu mình nữa.” Trong lòng nàng vừa cao hứng lại thấy
chút mất mát.
Nàng đang đầy tâm sự, đột nhiên dưới hạ thể lại biến động, hé mắt ra nhìn, đã
thấy hắn lồm cồm bò dậy, ôm thân thể nàng thủ thỉ:
– Thanh Tuyền, ta một mình tu luyện môn song tu này chắc có nhiều sai sót,
không bằng chúng ta cùng nhau nghiên cứu cho tốt rõ thêm một chút thiên đạo
đi!
Lời còn chưa dứt, hắn liền nhẹ nhàng bắt đầu. Thanh Tuyền kêu lên vài tiếng,
trên mặt đỏ hồng, si ngốc ngắm nhìn, như muốn ghi tạc hình bóng hắn vào trong
lòng vĩnh viễn. Ánh mắt nàng đang ngấn đầy nước mắt, bỗng nhiên bỏ hết cả
ngượng ngùng điên cuồng ôm chặt lấy Vãn Vinh, khẽ rên bên tai hắn:
– Tưóng công, yêu thiếp đi…
Chỉ một tiếng gọi ấy, không nghi ngờ gì chính là loại xuân dược tốt nhất, kích
thích Vãn Vinh lên cực điểm. Hắn rống lên một tiếng, hạ thể áp vào, cử động
dồn dập vào thân thể Thanh Tuyền.
Xuân sắc cuồn cuộn, bao phen hồng lãng**, không đến chốc lát thân thể mềm mại
của tiếu thanh tuyền run lên, toàn thân chìm trong nước mắt hạnh phúc …..
Cũng không biết qua bao lâu, nàng mới từ từ hồi tỉnh, thấy hắn ôm mình ngủ mê
mệt. Trong lòng vừa thấy ngọt ngào vừa đau khổ, bùi ngùi thở dài, rốt cuộc
cũng khó che dấu được sự thương tâm, nằm trong lòng hắn bắt đầu khóc.
Sau một hồi phát tiết, nàng mới ngẩng đầu lên, lấy ngọc bội tùy thân đeo lên
cổ hắn, nhẹ nhàng xoa hai má hắn nói:
– Chàng phải tự bảo trọng, chớ để lập lại như lần này bị người khác bắt đi.
Nói xong chậm rãi đứng dậy, lưu luyến nhìn hắn còn đang say ngủ, ngọc thể uyển
chuyển lung linh, chậm rãi mặc lại áo quần, than nhẹ một hơi, từ trong túi tùy
thân lại lấy ra một hộp nhỏ, đặt ở bên người hắn, ôn nhu nói:
– Đây là của Thác Ước Khắc sư phụ tặng thiếp, mới vừa rồi từ kinh thành mang
tới, rất thích hợp với chàng, chàng hãy nhận lấy. Mặc dù bây giờ đã có chút
công phu, nhưng lại chỉ có thể ứng phó với loại thường thường trong võ lâm,
gặp tuyệt đại cao thủ, đồ vật này là thích hợp với chàng nhất. Sau khi thiếp
đi, chàng chớ lo lắng. Nếu có duyên phận, dù cho gian khó chúng ta cũng có thể
tương phùng, còn nếu vô duyên phân thì âu cũng do thiên ý lộng nhân(2), đành
phải theo thế thôi.
Nàng nói mà lệ rơi như mưa, lấy tiếp ra một mảnh vải trắng và bút nhỏ định
viết lên vài chữ. Chợt nghe một thanh âm bên tai:
– Ai nói ta cùng nàng không có duyên phận, ta phải đi chém con mẹ nó!
Thanh âm nọ mang theo sự kiên định, Thanh Tuyền ngẩng đầu lên, đã thấy Lâm Vãn
Vinh ánh mắt lấp lánh, kiên quyết nhìn mình.
– Chàng, chàng tỉnh rồi sao?
Nàng nhẹ giọng nói, trong lòng thật ngượng ngập, một phần vì mình cùng hắn vừa
mới “thân mật”, một phần vì hắn đã nghe thấy những lời tự bạch của mình.
Lâm Cãn Vinh kéo tay nàng, ôm chặt nàng vào ***g ngực thì thầm:
– Nha đầu ngốc này, ta không tỉnh thì lão bà này đi mất mà vẫn không hay biết
gì sao?
Tiếu Thanh Tuyền tựa vào ngực hắn, nước mắt lã chã, nhẹ nói:
– Thiếp ở tại Kim Lăng đã lâu, lại cùng chàng như vậy, càng phạm phải sai
lầm. Nếu chàng thật tâm yêu thiếp, không nên ép, chờ khi làm xong mọi chuyện,
đầu tháng bảy sang năm, chàng tới Ngọc Phật Tự ở kinh thành tìm thiếp. Chúng
nếu thật có duyên chồng vợ thì sẽ gặp lại thôi.
Lâm Vãn Vinh hiểu tính cách của Tiếu Thanh Tuyền, là một nữ tử có chủ kiến,
một khi quyết định chuyện gì thì khó lòng thay đổi. Chỉ là nghe ngữ khí của
nàng, cứ nói gì “thiên ý, duyên phận” đại loại là cho tới bây giờ hắn không
tin những điều ngoài ý muốn của con người. Bèn giữ chặt tay Tiếu Thanh Tuyền
nói:
– Ta là một kẻ xấu, cho tới bây giờ không tin cái gì thiên ý, chỉ biết là
những thứ trong tay ta, thật sự rất đáng quý trọng. Nàng là thê tử của ta, dù
là lão thiên cũng không thể thay đổi sự thật, mặc cho ai cũng không thể tách
rời chúng ta.
Hắn mỉm cười nói:
– Nàng nếu bây giờ có việc, ta tự nhiên cũng không cuỡng ép nàng lưu lại. Như
vậy đi, chúng ta liền làm một cuộc đi chơi. Sang năm ngày mồng bảy tháng bảy,
chúng ta tìm nhau tại kinh thành, ai cũng không được nhờ người ngoài. Nếu ta
tìm ra nàng trước, ta liền ôm hôn nàng một trăm cái, nếu nàng tìm thấy ta
trước, ta sẽ cho nàng hôn ta một trăm cái. Nhưng nếu nàng nhờ người ngoài ra
gặp, ta liền đánh vào mông nàng một trăm cái.
Thanh Tuyền vừa khổ sở vừa buồn cười. Nghiêm giọng nói:
– Chàng là loại người gì, cho tới bây giờ cũng không nói được một câu nghiêm
chỉnh?
Lâm Vãn Vinh cầm bản tay nhỏ bé của nàng nghiêm túc trả lời:
– Ta chưa bao giờ nói nghiêm túc như vậy, ta nói đều là thật, nàng cũng biết,
những điều gì mà ta muốn ta đều làm được. Mồng bảy tháng bảy sang năm, nếu ta
không tìm thấy nàng, ta sẽ viết cáo thị ở kinh thành, họa tượng của nàng. Nói
ta tìm lão bà của ta cãi nhau, lão bà tức khí ôm cái bụng bầu to chạy đi, tiểu
nhi tử ở nhà không có sữa bú, khóc gọi mẹ. Đặc điểm nhận dạng, lão bà của ta
quốc sắc thiên hương, khí chất phi phàm, chính là thiên kim tiểu thư của gia
đình vương công quý tộc, xin các vị đại thúc đại thẩm hỗ trợ tìm giúp…
Tiếu Thanh Tuyền e thẹn kêu lên:
– Cái gì nhi tử trong nhà không có sữa… lời như vậy cũng nói ra khỏi miệng,
mắc cỡ chết được.
Nói thì nói thế, chứ nàng hiểu rõ tính cách của hắn, da mặt thật sự dày ,
người khác không dám làm, chứ hắn nhất định làm là làm được, nhưng nói không
chừng càng làm càng khiến người ta khó coi. Trong lòng nàng ngọt ngào, căn bản
đối với tên vô lại này chẳng có biện pháp nào, chỉ than nhẹ nói:
– Nhưng chàng biết không…
– Không có cái gì nhưng mà!
Lâm Vãn Vinh trực tiếp cắt lời nàng:
– Ta cùng lão bà của ta ở một chỗ, ai cũng không thể ngăn trở, dù là thiên
vương lão tử cũng không được.
Tiếu Thanh Tuyền thấy vẻ mặt hắn kiên quyết, hoan hỉ xen lẫn lo âu nhưng cũng
thấy vui hơn. “Tên xấu xa này, chẳng lẽ mà ma tinh trong số mệnh của ta?” Nàng
ngồi trong lòng hắn thầm nhủ. Tiếu Thanh Tuyền vốn định đi mà không từ biệt,
không ngờ rằng Lâm Vãn Vinh căn bản không có ngủ, bị hắn bắt hiện hình, trước
mặt tuy là một người không có tuyệt thế công phu, nhưng nàng không làm sao rời
bỏ được.
Hai người ỷ ôi một hồi, nghe Lâm Vãn Vinh nói chút lời khinh bạc, Tiếu Thanh
Tuyền ngoài mắt tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng bủn rủn, cũng may là Lâm Vãn
Vinh còn thương tiếc, không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng, chỉ là sờ mó
trên dưới một chút mà thôi.
Tiếu Thanh Tuyền giảng cho hắn rất nhiều chuyện về tu luyện công phu, hắn lại
đặt ma thủ lên xuống trên người nàng, tai phải nghe được bảy phần, tai trái
lại rơi ra sáu phần. Thanh Tuyền vừa thẹn vừa buồn cười, thầm nghĩ: “hắn có
mấy thành công lực của ta, cao thủ tầm thường khó mà động đến hắn, lại có bảo
bối hộ thân, cũng khó có nguy hiểm gì.” Nên không bắt ép hắn nữa.
Sắc trời dần tỏ rạng, đến khi sáng hẳn, Thanh Tuyền mới đứng dậy nghiêm mặt
nói:
– Thiếp phải đi rồi.
– Chờ lát nữa đi, trời hãy còn tối mà, bầu trời tối thế này liệu có đi đựoc
không? Lâm Vãn Vinh mặt dày nói.
Nàng thầm nghĩ, từ đêm qua hỗn lọan tới bây giờ, nếu đợi lát nữa trời lại tối,
sợ rằng vĩnh viễn không có đủ quyết tâm để rời đi. Bèn liếc mắt nhìn hắn một
cái, rồi không biết là buồn hay vui, càng không dám quay lại nhìn hắn, dứng
dậy rời đi, thẳng phía xa xa chạy miết.
Lâm Vãn Vinh phía sau nàng lớn tiếng hô:
– Thanh Tuyền, ta mỗi ngày sẽ nhớ tới nàng.
Thân hình nàng ngừng lại một chút, quay đầu nhìn hắn, lệ châu tràn đầy trong
mắt, chợt ân hận dằn bước một chút: “Kẻ xấu xa này, tưởng kiếm được nước mắt
của ta sao?”
Thấy thân ảnh lão bà của mình đã đi xa, hắn than dài: “ny tử này, ngay cả lão
công còn không muốn, thật là có chút tính cách.”
Hắn đi đến sơn dộng, thấy quần áo thu gọn chỉnh tề, ngẫm lại việc làm với Tiếu
Thanh Tuyền ở đây, hắn lại nhịn không được đắc ý một trận: “lão bà này của ta
thật sự chu toàn mọi việc từ ngoài vào trong.”
Đêm qua, Thanh Tuyền giải thích cho hắn một phen về công phu song tu kia, miễn
là hắn hằng ngày thành luyện tập sẽ rất có lợi. Lâm Vãn Vinh cuời he he, theo
sự chỉ dẫn xuất ra một quyền, đánh vào tảng đá làm nát bấy, so với mấy vị lão
huynh luyện ba mươi năm Đồng Tử công còn hơn nhiều. “Mẹ nó, nếu lão tử có thể
luyện thành, cái gì võ lâm cao thủ, cho dù đánh không lại, lão tử bất quá cũng
bỏ chạy được. song tu kiêm thái bổ thật là một thứ tốt a.” Lâm vãn vinh mừng
rỡ có thừa, trong lòng thầm cảm khái: “hảo công phu, thời khắc của ta đến
rồi.”
Thanh Tuyền còn tặng cho hắn cái hộp trước mặt, đêm qua hai người mãi nói
chuyện, hắn cũng quên hỏi, đây là đồ vật gì? Lại nghĩ đây là lão bà sai người
từ kinh thành mang tới, nên chắc là đồ tốt. Hắn liền mở hộp ra, là một khẩu
súng có thể bắn hai phát liên tục.
“Chà, đồ tốt thế này”, hắn mững rỡ cầm khẩu súng trong tay, cẩn thận xem xét.
Súng này làm từ thép tinh, báng súng rất kiên cố, có nó trong tay cảm giác
thập phần uy phong. Tại thời đại này, có cái thứ nằm ngoài ý tưởng con người
như thế này, thì cái thứ võ lâm cao thủ chó má gì cũng phải sợ hắn, măc dù bản
thân hắn miễn cưỡng cũng tính là một nửa cao thủ.
Cầm súng trong tay, Lâm Vãn Vinh mừng rỡ: “lão tử bây giờ trong tay có hai cái
súng, một đánh nam nhân, một chuyên đánh nữ nhân, he he. Nghe nói đây là cái
gì Ước Khắc sư phụ tặng cho Thanh Tuyền, chắc là theo thuyền lớn tới.”
Tiếu Thanh Tuyền lo an nguy của hắn, lại đặc biệt phái người dùng khoái mã phi
tám trăm dặm từ kinh thành mang tới, phần tình ý này quả thật thâm trọng.
Lâm Vãn Vinh thầm hứa: “Thanh Tuyền, vì báo đáp nàng, chờ ngày bảy tháng bảy,
ta nhất định tìm nàng, cho nàng ‘thân mật’ ta một trăm cái.”
Hắn nghĩ xấu trong lòng chốc lát, đột nhiên thấy trong người có điểm không
được tự nhiên, quay đầu lại đã thấy đại tiểu thư ngồi đó từ lúc nào, sắc mặt
đỏ bừng, tức giận nhìn hắn
Lâm Vãn Vinh cười cười:
– Đại tiểu thư, ngươi đã tỉnh rồi.
Đại tiểu thư hừ một tiếng, hai má hồng lên, dấm dẳng:
– Ta đã tỉnh dậy từ sớm.
“Đã sớm tỉnh lại? nghe ý tứ, ta vừa ‘ăn đậu hũ’ trên người Thanh Tuyền, nàng
ta thấy được sao?” Hắn biết nàng đã không thấy việc giữa hai người bọn họ tối
qua, chỉ thấy mình chiếm tiện nghi trên người Tiếu Thanh Tuyền. Da mặt hắn cực
dày, không ai dám so bì, cũng không đỏ lên một chút nào, cười ha ha nói:
– Đại tiểu thư, lần sau chú ý, không nên nhìn lén người khác.
Sắc mặt tiêu ngọc nhược đỏ bừng, hung hăng trừng mắt liếc hắn nói:
– Ngươi là đồ vô sỉ.
Thấy mặt hắn sáng ngời, Tiếu Ngọc Nhược cắn răng hỏi:
– Tiếu tiểu Thư kia, cô ấy là gì của ngươi?
– Là thê tử của ta…
Nói còn chưa hết câu, liền thấy đại tiểu thư đá một hòn đá nhỏ văng ra trước
mặt, giận dữ nói:
– Lâm Tam, chúng ta xuống núi.
** Xuân sắc cuồn cuộn, bao phen hồng lãng: ý là …mưa gió tơi bời (^.^)