– Cái gì?
Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh hãi, quả thật không dám tin vào tai mình. Chuyện này
thật ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến mức khó ngờ, hắn hít một hơi thật sâu,
nhìn Tần Tiên Nhi:
– Nàng xác thực là cô ấy đã chết? Điều này…điều này sao có thể?
Tần Tiên Nhi thần sắc lạnh xuống:
– Chết là đã chết, chẳng lẽ còn có giả sao?
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng chăm chú, thần sắc không giống giả dối, trong lòng chợt
trống trải, không thể nào, nha đầu nọ thật sự đã chết. Trời ạ, trước đó không
lâu còn đấu võ mồm với lão tử, thế nào mới đảo mắt đã không còn? Đột nhiên nhớ
tới khi mình bị dẫn đi, đại tiểu thư nọ kêu lên một tiếng tràn ngập sự quan
tâm, hắn cảm thấy trong lòng trầm lắng, nếu thật sự đại tiểu thư đã chết, Tiêu
gia sẽ ra sao, Ngọc Sương sẽ sao bây giờ? Nha đầu này mới đó đã chết thảm ngẫm
lại thật đáng thương. Trong lòng hắn rất khó chịu, trong thời gian dài như
vậy, cùng tiểu nữ tử này lắm chuyện náo nhiệt, tuy có mấy lần không thuận
nhãn, nhưng lại kết thành tình bằng hữu rất thâm hậu, giờ đây đột nhiên lại
mất đi?
Lại nhớ lúc đánh mông nàng, nhớ hình dáng kiêu ngạo của nàng, hắn thở dài,
trong lòng trầm tư, nhãn tình như xa xăm, mở bàn tay nhỏ nhắn của Tần Tiên
Nhi, trầm giọng hỏi:
– Tần tiểu thư, xin nàng nói ta biết, đại tiểu thư chết như thế nào?
Tần Tiên Nhi không trả lời, chỉ nhìn hắn rồi nói:
– Chàng thật sự quan tâm đến Tiêu đại tiểu thư như vậy sao?
Hắn trịnh trọng gật đầu:
– Đúng vậy, cô ấy là bằng hữu của ta, ta đưong nhiên quan tâm. Cô ấy bị Bạch
Liên giáo bắt đi, lại chết ở đây, ta cũng không thoát khỏi liên quan. Ta Lâm
Vãn Vinh ở đây thề, không diệt tà giáo này, ta không làm người.
Tần Tiên Nhi nghe hắn thề, đau xót, nước mắt rơi xuống nhìn hắn nói:
– Công tử, Tiên Nhi cũng là người trong Bạch Liên giáo, người cũng muốn giết
Tiên Nhi sao?
Lâm Vãn Vinh thấy vẻ mặt nàng đau đớn đáng thương, nhịn không đựoc thở dài:
– Nàng và bọn họ không giống nhau, bọn họ lạm sát kẻ vô tội, giết hại bách
tính, tội chết có thừa
Tần Tiên Nhi cười khanh khách, sắc mặt trở nên trắng bệch, giọng thê lương:
– Công tử, chàng sai rồi, Tiên Nhi là yêu nữ Bạch Liên giáo, giết người so
với bọn họ còn nhiều hơn, tội ác của Tiên Nhi, dù là mười kiếp cũng tẩy không
hết. Chàng nếu muốn giết bọn họ, tiện thể giết ta luôn đi.
Trời ạ, nha đầu kia như thế nào lại cứng đầu thế, hắn bất đắc dĩ nói:
– Tiên Nhi, nàng sao lại gia nhập Bạch Liên giáo?
Tần Tiên Nhi thần sắc thê thảm, chầm chậm đáp:
– Sư phụ ta là giáo chủ Bạch Liên giáo, ta không gia nhập, thì ai gia nhập
Hắn hung hăng nói lại :
– Sư phụ nàng đối đãi nàng thế nào? Nếu không tốt, chúng ta phải chống lại
hắn.
– Ta từ nhỏ được sư phụ nuôi lớn, lão nhân gia đối với ta ân trọng như núi,
ta sao có thể phản lại? Dù giết ta, ta cũng không thể phản bội sư phụ.
Trong mắt Tiên Nhi hiện vẻ kiên định.
Lâm Vãn Vinh có chút đau đầu, việc này thật sự là làm không đựoc. Nếu diệt
được Bạch Liên giáo, Tiên Nhi sẽ thương tâm, còn nếu bỏ mặc. Không chỉ có Ngọc
Sưong thương tâm, mà chính mình trong lòng cũng khó an tĩnh. Tần Tiên Nhi thấy
hắn thoạt lâu không nói lời nào, buồn bã cười nhạt nói:
– Công tử, người ghét Tiên Nhi lắm sao?
Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng:
– Tiên Nhi, nàng nói gì vậy, nàng liều mạng cứu ta, ta cảm kích còn không
kịp, thế nào lại ghét nàng?
Tần Tiên Nhi u oán thở dài:
– Chàng chỉ cảm kích ơn cứu mạng của ta với chàng, nhưng cũng không hơn tình
thâm nghĩa trọng chàng dành cho đại tiểu thư.
Lâm Vãn Vinh cố hiểu mấu chốt của sự hỗn loạn này, đại tiểu thư dã chết, làm
hắn phải đau đầu lo nghĩ chuyện sau này: “Ngọc sương làm sao, sự vụ lớn nhỏ
trong Tiêu gia làm sao, nước hoa làm sao đây? Trời ơi, bình thường không lưu ý
tầm quan trọng của Nhã Nhược, hôm nay xảy ra việc mới hiểu được, đại tiểu thư
này không được chết mới phải.” Tần Tiên Nhi thấy hắn thần sắc si ngốc, trong
lòng càng khổ, than oán:
– Công tử, nếu Tiên Nhi chết, chàng cũng sẽ thương tâm như vậy chứ?
– Đừng có nói ngốc thế.
Lâm Vãn Vinh vội nói:
– Nàng sẽ càng lúc càng xinh đẹp, võ công lại cao cường, không thể chết đâu.
– Ta nói, Nếu một ngày ta chết, chàng có đau lòng giống như bây giờ không?
Tần Tiên Nhi nhìn hắn hỏi.
Lâm Vãn Vinh không biết nói với nàng thế nào, khi nghe thấy đại tiểu thư đã
chết, hắn còn tâm tư đâu mà tán tỉnh Tần Tiên Nhi, đành nở nụ cười khổ nói
sang chuyện khác:
– Tiên Nhi, nàng có thể nói cho ta biết, rốt cục ai đã giết đại tiểu thư?
Tần Tiên Nhi nhìn hắn cười lạnh:
– Chàng thật sự muốn biết sao?
Lâm Vãn Vinh gật đầu, Tần Tiên Nhi trên mặt hiện lên một nụ cười quái dị:
– Đã như vầy, chàng hãy nghe cho rõ, người giết chết đại tiểu thư, xa tận
chân trời, gần ngay trước mắt.
– Cái gì, là nàng?
Lâm Vãn Vinh cả kinh nói, tin tức này so với tin tức đại tiểu thư chết càng
khiến hắn giật mình hơn.
Tần Tiên Nhi trịnh trọng gật đầu:
– Đúng vậy, là ta.
Hắn như trong mộng, nghĩ uổng cho mình tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh nhưng
không đủ đầu óc để hiểu được, vô phương suy đoán sự tình trước mắt. Tần Tiên
Nhi giết đại tiểu thư? Con mẹ nó đúng là lòng người khó đoán mà.
Lâm Vãn Vinh cố gắng bình tĩnh trở lại, môt lần nữa nói với bản thân: “Tỉnh
táo, tỉnh táo, việc này khẳng định không đơn giản như vậy. Nàng ta sao lại
muốn giết đại tiểu thư chứ?” Hắn bắt buộc mình bình tâm trở lại, nha đầu này
không có lý do gì để giết đại tiểu thư.
– Chàng bị sư huynh áp giải đi, ta không có biện pháp, không thể làm gì khác
là dùng kế Điệu Hổ Ly Sơn, vội hạ độc với Tiêu đại tiểu thư. Đợi cho độc phát
tác, thừa dịp bọn họ đi giải độc, ta liền tới cứu chàng.
Tần Tiên Nhi bình tĩnh nói.
Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, nói như vậy, nàng dùng kế này kế nọ chỉ vì cứu ta
sao? Hắn cười khổ nói:
– Tần tiểu thư, nàng dùng dược vật gì, tại sao một ngày mới chết, dùng Mông
Hãn dược thì không thể. Khi hành tẩu giang hồ chắc phải có giải dược, hãy cho
ta chút ít được không.
Tần Tiên Nhi hừ nhẹ:
– Ta là yêu nữ Bạch Liên giáo, chỉ biết giết người, chưa hề cứu người, trong
tay cũng chỉ có độc dược, làm sao mà dùng Mông Hãn dược. Tay ta vướng đầy máu
tươi, hơn nữa, cũng không có gì là toàn vẹn, ta giết cô ta một mạng, cứu chàng
một mạng, cô ta gặp chuyện ấy, nếu oán thì chỉ có thể oán mình bạc mệnh thôi.
Lâm Vãn Vinh than vãn:
– Nàng như thế nào có thể tùy tiện giết người? Nàng giết cô ấy, lại cứu ta.
Cũng là đẩy ta vào cảnh bất nghĩa? Ai, nếu như vậy, cái mạng này ta không cũng
cần nữa.
Tiên Nhi thôi khóc nói:
– Ta là yêu nữ, chuyên làm việc ác, cũng không quan tâm việc này, cô ấy có
sống lại, ta cũng giết đi.
Yêu nữ này còn hơn là lão nương của hắn. Ngươi cứ đòi chém giết, ta phải xử sự
như thế nào đây? Hắn thầm than trong lòng: “lão tử vốn tưởng rằng mình rất
thần kỳ, cho tới bây giờ còn chưa lộ bài, lại không nghĩ rằng yêu nữ tiên nhân
này so với lão tử còn tà hơn.”
Tần Tiên Nhi thấy thần sắc hắn. lòng thêm quặn thắt, hừ nhẹ:
– Ta giết cô ta cũng chẳng là chuyện đặc biệt? Cả nữ tử đêm qua đã cứu ngươi,
ta cũng muốn giết.
– Nàng còn muốn giết Tiếu Thanh Tuyền?
Lâm Vãn Vinh bị nàng giết đến phiền não, thanh âm lớn một chút quát
– Đã như vậy, nàng cũng giết ta luôn đi, ta sống chỉ thêm phiền não.
Tần Tiên Nhi sửng sốt một chút, nước mắt lại lưng tròng:
– Cô ta là Tiếu Thanh Tuyền? Chàng như muốn bảo hộ cô ta, ngay cả tính mạng
mình cũng không cần sao?
Nha đầu này, cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì. Cả ngày chém chém giết giết,
nhanh chóng trở thành nữ ma đầu rồi, khi ở tại Ngọc Diệu phường, không phải là
một nữ hài đáng yêu sao, không biết như thế nào với Bạch Liên giáo mà chỉ
trong chốc lát trở nên dã man như vậy, giáo phái này, con bà nó đúng là tà
môn.
– Nói không ra lời sao? Tiểu thanh tuyền nọ. ta nhất định phải giết.
Trong mắt Tiên Nhi hiện ra một tia lệ mang.
– Chém chém giết giết, giết hết rồi. tại sao còn muốn giết cô ta? Có phải ăn
cả hũ dấm chua không?
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói.
Mặt Tiên Nhi đỏ lên:
– Muốn giết thì giết, ăn phải dấm chua có quan hệ gì?
Nhìn hình dáng nàng còn không biết, nha đầu này, vì tính ghen tuông quá dữ dội
mà, Lâm Vãn Vinh than vãn:
– Tốt lắm, sau này đừng tùy tiện giết người. Đưa ta giải dược đi.
Tần Tiên Nhi hỏi :
– Giải dược nào?
.
– Giải dược nào nữa? Còn không rõ sao? Giải dược cho đại tiểu thư.
Hắn đáp.
“Đó là độc dược cực độc, trúng vào chết chắc, không có giải dược”. Tần Tiên
Nhi nói, giọng lại nhỏ thêm:
– Cho dù có giải dựoc, ta cũng sẽ không cấp đâu!
– Đã như vây, nàng đưa ta một phần độc dược.
Lâm Vãn Vinh nói.
– Chàng cần độc dược làm gì?
Tiên Nhi cả kinh
– Ta ăn thử xem, chắc sẽ không chết.
Hắn bất đắc dĩ nói.
Nghe hắn nói tự thân thử độc, Tiên Nhi nước mắt rơi xuống, khóc lu loa:
– Vì cô ta sao, chàng tình nguyện không cần tính mạng?
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, nha đầu này, đã ăn dấm chua còn nói không liên
quan đến ngươi. Ngẫm lại chính mình với Tiên Nhi cũng có quá trình giao hảo,
mỗi ngày tại Ngọc Diệu phường cũng cùng nàng trò chuyện, lại không nghĩ nàng
có tình thâm ý trọng với mình như vậy. Không chỉ có hai phiên ba lần báo
trước, lần này lại tự thân mạo hiểm cứu giúp. Về tình ý mà nói, hắn cảm kích
vô cùng, hoan hỉ không thôi. Chỉ là tiểu thư này máu ghen quá lớn, nếu thật
muốn lấy nàng, trong nhà còn không náo loạn tới trời sao?
Ai, bị mỹ nữ truy bắt, thật là một việc thống khổ a. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu
cừoi khổ:
– Tần tiểu thư, ta cùng Tiêu đại tiểu thư này không phải thân thiết như nàng
tưởng, ta cùng cô ấy chỉ là qua lại bình thường, không có gì là quá cả, nàng
cũng biết, cô ta là Tiêu đại tiểu thư, ta là gia nhân của Tiêu gia, ta có thể
không cứu cô ấy sao?
– Thật sao?
Tiên Nhi vội vàng ngước đầu lên hỏi, trong mắt hiện chút hoan hỉ, lệ châu vẫn
vương trên khuôn mặt, trông như hoa trong mưa, xinh đẹp vô cùng. Lâm Vãn Vinh
nhìn ngây người ngẩn ngơ, thầm nghĩ, nha đầu này, mĩ lệ như vậy, nói không
phải là yêu nữ, thật sự không ai tin.
– Yên tâm đi, ta cùng nàng ta lúc đó, ngoài trừ cãi nhau với cãi nhau, không
có gì như nàng đang ác cảm tưởng tượng đâu.
Lâm vãn vinh cười nói.
Tần Tiên Nhi ngượng ngập nói:
– Ngươi mới ác cảm.
Lâm vãn vinh đưa tay nói:
– Đưa giải dược đây.
Tần Tiên Nhi ủy khuất hừ một tiếng:
– Chàng sao biết ta có giải dược?
Lâm Vãn Vinh nghe ngữ khí của nàng, trong lòng nhất thời mừng rỡ, vội vàng nắm
chặt tay nàng:
– Bởi vì ta biết Tiên Nhi sẽ không tùy tiện lạm sát kẻ vô tội mà.
Tần Tiên Nhi thở một hơi nói:
– Công tử có điều không biết, Tiên Nhi giết người vô số, mạng người chết dưới
tay, ngay cả ta cũng không đếm hết.
– Mặc kệ nói thế nào, nàng giao cho ta giải dược, nhân tiện nói luôn ta biết
thực sự trong tâm tư nàng không có muốn giết đại tiểu thư.
Biết đại tiểu thư không có chết, Lâm Vãn Vinh trong lòng nhất thời dễ chịu đi
rất nhiều.
Tần Tiên Nhi lắc đầu nói:
– Loại thuốc này thật sự không cần giải duợc, sau một canh giờ, nàng ta liền
tự động tỉnh lại thôi.
– Thật sao?
Hắn vui vẻ nói, nha đầu này, thích hý lộng huyền hư, thật là đáng đánh.
– Cho dù thật sự thế nào, cô ta đã rơi vào tay sư huynh. Chỉ sợ là chết cũng
không bằng, ta chỉ nguyện ý cứu chàng, không muốn cứu nàng ta.
Tần tiên Nhi bĩu môi nói.
Lâm Vãn Vinh trong lòng toát mồ hôi từng trận, Thầm nghĩ tâm tư tiểu nữ này
thật sự khó có thể mài giũa, chỉ vì một nguyên nhân vi diệu, giết một người
không quen biết: “Thần ơi, tha ta đi, tiểu thư này không thể mãi ăn giấm chua
như vậy, coi như trời đất đổi thay thì mạng người vẫn quan trọng nhất, công
phu của nàng so với lão tử mạnh hơn ngàn vạn lần, chẳng lẽ thật sự muốn ta
chiếm hữu nữ tử dã man này? Nhưng còn Xảo Xảo làm sao đây. Ngọc Sương làm sao
đây? Hai tiểu nha đầu này đều là bảo bối trong tim của lão tử. Vốn Tần Tiên
Nhi sẵn máu Hoạn Thư, nếu nhân một lúc cụt hứng, giết hết cả hai người, lão tử
sẽ thật sự thống khổ suốt đời sao”
Thấy hình dáng sầu khổ của hắn, Tiên Nhi thở dài:
– Công tử, chàng rất ghét Tiên Nhi đúng không?
Lâm Vãn Vinh nói thật:
– Tiên nhi, cá tính của nàng bây giờ, sơ với khi ở Ngọc Diệu phường khác nhau
quá lớn. ta quả thật không biết người nào mới thật sự là nàng.
– Tự nhiên bây giờ chính xác mới là ta. Tại Ngọc Diệu phường chỉ là muốn diễn
kịch, không có nhiều niềm vui.
Lâm Vãn Vinh cau mày đau khổ, Tiên Nhi cũng khẽ cười nói tiếp:
– Công tử không cần lo lắng, Tiên Nhi cùng người ở một nơi, thật là vui vẻ,
tuyệt không giả dối.
“Ngươi vui vẻ, ta lại khổ.” Hắn thấy cô nàng cười như tiểu hồ tiên, Trong lòng
chợt phát nộ: “Nha đầu này, ăn dấm chua liền muốn giết người, nếu không giáo
huấn tiểu nữ này một chút, lão tử sau này không biết còn chịu bao nhiêu khổ sở
đây. Nếu không phải tạm thời phải trơ mắt, lão tử sẽ đè ngươi trên giường,
không quản ngươi là cái gì hiệp nữ cao thủ, phải kêu vài tiếng lão công ca ca,
rồi huớng lão tử xin đầu hàng!” Lâm Vãn Vinh hung ác suy tưởng, tuy không có
võ công, nhưng đối phó với nữ cao thủ như Tần Tiên Nhi, cũng có thủ pháp của
riêng mình, lập tức liền thâm trầm nhìn nàng nói:
– Tiên Nhi, nàng nếu như sau này giết người lung tung, không ai có thể thật
sự thích nàng.
Tần Tiên Nhi than vãn:
– Ta cũng không muốn giết lung tung, nhưng mà không ai quản chế ta, ta mắc
bệnh này không sửa được.
Trong mắt nàng lóe ra quang mang giảo hoạt, nhẹ giọng nói tiếp:
– Bằng không, công tử để Tiên Nhi đi theo bên người, quản chế bệnh này của
ta.
– Tốt.
Lâm Vãn Vinh giơ năm chi tán thành, có một võ lâm cao thủ, lại là tuyệt thế mỹ
nữ theo bên mình, muốn phong vân thì có phong vân.
– Nhưng mà, ta là yêu nữ Bạch Liên giáo.
Tần Tiên Nhi ai oán nói:
– Đi theo bên chàng, sợ ngay cả chàng cũng sẽ bị liên lụy.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Vậy nàng thoát ly Bạch Liên giáo đi liền được mà.
Lời này gây xúc động tới tâm sự của Tần Tiên Nhi, nàng liếc nhìn hắn thật lâu,
rồi cúi đầu, thần sắc u sầu, từ yêu nữ độc ác thủ đoạn lại biến thành một oán
phụ thùy mị.
– Công tử, chờ sau khi thu xếp mọi việc, Tiên Nhi liền vĩnh viễn đi theo bên
người chàng, có đựoc không?
Tần Tiên Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, tràn ngập hi vọng nói.
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, gật đầu nói:
– Ừ, đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau tiếu ngạo giang hồ.
Khách khách, những đại ngôn của hắn nghe không tầm thường, chiếc miệng nhỏ
nhắn của Tiên Nhi cũng phải cười duyên, trong lòng lại nghĩ, cùng hắn nói
chuyện đặc biệt khoái hoạt*, nhưng mình cũng đã nói chuyện quá một tuần trà,
không rời đi sẽ khiến cho người khác nghi ngờ,, nàng cắn môi nói với Lâm Vãn
Vinh:
– Công tử, ta phải lên rồi.
Lâm Vãn Vinh nhẹ gật đầu, vốn muốn bảo nàng chú ý chiếu cố tới đại tiểu thư,
chỉ là nghĩ tới cổ tay của nàng, lại không muốn rời. Tần Tiên Nhi nhìn hắn
thật sâu, sắc mặt ngượng ngùng nói:
– Công tử, chàng chờ ta ở đây, ta nhất định sẽ trở lại.
Lâm Vãn Vinh thấy nàng thần sắc thẹn thùng ủy mị, đang thầm nghĩ, lúc này mới
ôn nhu sao, ai ngờ lại nghe nàng nhẹ nhàng nói:
– Con hồ ly Tiếu Thanh Tuyền, ta nhất định phải giết ngươi.
Trời ạ, hắn ngã quỵ tại chỗ, ngay trong lúc này, tiểu nữ này còn không quên ăn
dấm chua, thật không còn biết tính sao.
Trong ngục thất của Tiêu đại tiểu thư, hoa phục công tử mặt tái méc đứng yên
một chỗ, Lục Trung Bình đứng sau hắn, đều như những con ve tắt tiếng, không
dám thốt một lời, Tiêu Ngọc Nhược hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
– Trung Bình, ngươi nói lúc đổi người gác đã thấy Tiêu đại tiểu thư như vậy,
nàng đã nằm trên giường hôn mê bất tỉnh sao? Thanh niên bên cạnh hoa phục công
tử hỏi.
– Đúng vậy, trong lúc đổi gác không có phát hiện động tĩnh dị thường, đại
tiểu thư cũng không có kẻ nào dám động tới. Hai sư muội vừa rồi tới kiểm tra
qua, chỉ là hôn mê, một canh giờ sau sẽ tự tỉnh lại.
Lục Trung Bình nói.
– Chậm đã, chậm đã.
Hoa phục công tử than vãn:
– Một chiêu Điệu Hổ Ly Sơn thật tuyệt, Lâm Tam sợ rằng giờ này đã cao chạy xa
bay rồi.
Thanh niên bên cạnh hoa phục công tử hỏi:
– Ngươi này vì sao chỉ cứu Lâm Tam, nhưng không mang theo đại tiểu thư? Lâm
Tam chỉ là một tên gia đinh thô bỉ, hắn có giá trị gì chứ?
– Không lẽ đây lại cùng chung một thủ pháp? Công tử, chúng ta gần đây cướp
mấy nhà đại phú hộ ở Kim Lăng thành, đều gặp một bạch y nữ tử thần bí ngăn
trở, ngày ấy bắt giữ Lâm Tam, nữ tử nọ liều cả tính mạng liều mình cứu hắn,
chẳng lẽ là cô ta gây nên?
Lục Trung Bình nói.
Hoa phục công tử lấy làm kinh hãi:
– Nếu thật sự như vậy, nơi này sợ rằng đã bại lộ, không phải là chỗ ở lâu.
Trung Bình, ngươi mang theo người của ngươi rút trước. mặt khác thông tri cho
nhân mã của Trình Đức, cứ theo kế hoạch, cho bọn họ lên núi. Lâm Tam sau này
sẽ thu thập sau.
Hắn lại liếc mắt nhìn hoa phục thanh niên bên cạnh, cười nói:
– Hôm này là ngày ngươi và Tiêu đại tiểu thư động phòng hoa chúc, bổn vương
chúc các ngươi trăm năm hòa hợp.
– Tạ tiểu vương gia.
Thanh niên nọ cảm kích nói, ba tên đồng thời cùng cười ha hả.