Tổng đốc Lạc Mẫn Lạc đại nhân ? Đó không phải là cha của tiểu Lạc sao ? Ta
cùng với tiểu Lạc có giao hảo. Lão tuy quan tâm đến nhi tử của mình, nhưng
cũng không cần phải long trọng như vậy chứ, điều này thật quái lạ.
Quay lại nhìn Lạc Viễn và Lạc Ngưng, thấy hai người cũng đều ngây dại. Hiển
nhiên là không nghĩ tới chính cha mình cũng đích thân đến tặng quà. Lạc Viễn
bối rối cười nói :
– Đại ca, đệ cũng không biết chuyện này, để chút nữa huynh gặp cha ta, rồi
huynh hỏi cho rõ ràng vậy.
Lâm Vãn Vinh trong lòng hết sức nghi hoặc. Hắn có dự cảm, vị tổng đốc Lạc Mẫn
này tuyệt nhiên không phải là loại nhân vật đơn giản.
Mấy người Đổng Thanh Sơn vội ra ngoài đón tiếp, từ ngoài cửa tiến vào một vị
sư gia dáng vẻ gầy gò, chứ không phải là tổng đốc Lạc Mẫn đích thân tới. Vị sư
gia hướng tới Lạc Viễn và Lạc Ngưng ôm quyền hành lễ :
– Xin chào thiếu gia. Xin chào tiểu thư.
Lạc Viễn gật gật đầu cười nói:
– Lưu thúc, cha ta phái người tới đây tặng lễ vật chúc mừng ư? Đây chính là
chủ nhân của tửu lâu này, Lâm công tử.
Lâm Vãn Vinh trong lòng cả kinh, đối với người ngoài, chủ nhân của Thực Vi
Tiên chính là lão Đổng. Hôm nay Lạc Viễn đích thân đến đây, sự hiện diện này
hiển nhiên có ý nghĩa phi thường. Có phải Lạc Mẫn đã biết ta mới chính là chủ
nhân của Thực Vi Tiên ? Nếu là vậy chẳng lẽ biết ta sao ? Lão đối với ta hết
sức coi trọng là tại vì sao ? Ta chỉ là một gia đinh nho nhỏ của Tiêu gia mà
thôi. Lão chính là người đứng đầu một tỉnh, uy danh cực lớn, nhưng lại đối với
một cái tửu lâu nho nhỏ coi trọng như vậy, việc này tuyệt đối không chỉ đơn
giản là vì mình cùng nhi tử lão giao hảo. Trong chuyện này tuyệt đối phải có
nguyên nhân đặc biệt.
Lục Vãn Vinh tâm tư xoay chuyển, quay nhìn Lạc Viễn, thấy hắn tuy cũng có chút
nghi hoặc, nhưng cũng không quá giật mình. Lâm Vãn Vinh trong lòng chợt nhận
định, tên tiểu Viễn này nhất định có dối gạt mình vài chuyện.
Vị sư gia hướng tới Lâm Vãn Vinh ôm quyền cười nói :
– Cung hỉ Lâm công tử. Trước đi đi, lão gia nhà ta đã đặc biệt giao phó, nhất
định phải gặp bằng được Lâm công tử, chúc mừng người. Lão gia vì thân phận
không cho phép, không thể tự mình đến đây chúc mừng, chỉ có thể giản lược biểu
lộ tấm lòng thế này thôi, hi vọng công tử không lấy làm phiền lòng.
Lâm Vãn Vinh nghe giọng hắn nói đầy vẻ lấy lòng, cảm thấy vô cùng ngờ vực. Lạc
Mẫn vốn là người đứng đầu Giang Tô. Tại Giang Tô này, cũng được xem là nhân
vật lợi hại, không biết vì sao lại xem trọng mình như thế. Theo như ý mà vị sư
gia này nói, nếu không phải vì quy củ trong quan trường, thì Lạc Mẫn đã đích
thân đến chúc mừng rồi. Trời ạ, tỉnh trưởng đích thân tới đâu phải là chuyện
nhỏ, lão Lạc này rốt cuộc là muốn gì đây?
Lâm Vãn Vinh có chút đau đầu, khẳng định không có ai biết được nguyên nhân
việc này, đây chính là biểu hiện của thủ đoạn chính trị đây. Tuy trong lòng
không ngừng tính toán, nhưng Lâm Vãn Vinh cũng là người tinh minh nhanh nhẹn,
vội vàng ôm quyền đáp :
– Lưu sư gia sao lại nói như vậy, thịnh tình của đại nhân hôm nay, tiểu điếm
cảm thấy hết sức vinh dự, được tổng đốc đại nhân để ý, ta vui mừng còn không
kịp. Xin Lưu sư gia chuyển cáo giùm tới đại nhân, nhận được hậu ý của tổng đốc
đại nhân, Lâm mỗ vô cùng cảm kích.
Lưu sư gia trong mắt đầy thâm ý, nếu là người thường, được Giang Tô tổng đốc
đề tặng biển hiệu, hẳn đã phải cúi mình bái tạ nguyện ý trung thành làm việc
cho người, nhưng tên Lâm Tam này lại vô cùng đơn giản, chỉ nói hai chữ “cảm
kích” là xong, có thể nói hắn có chỗ khác thường, tối thiểu là tính cảnh giác
của hắn rất cao.
Lâm Vãn Vinh cũng có nỗi khổ chỉ mình mình biết, hiện tại không biết rõ Lạc
Mẫn này đang có ý đồ gì, hắn thật không dám nói cái gì mà “Khuyển mã chi lao”
, việc chính trị này, một khi lỡ nhúng chân vào bãi lầy, có thể chết lúc nào
không hay, tốt nhất là phải hết sức cẩn thận.
Lạc Mẫn tuy chỉ là phái một gia sư đi tặng biển hiệu, nhưng được Tổng đốc đại
nhân tặng biển hiệu, cấp bậc của tửu lâu này đã không còn như xưa nữa. Lạc Mẫn
cho phần lễ vật này quả thực là không phải nhẹ.
Tiếp đó Lạc Viễn đặc biệt kéo tới một đám bằng hữu, cùng với một ít bằng hữu
của lão Đổng và hàng xóm xung quanh đến chúc mừng.
Thấy Lạc Viễn cũng thực sự coi trọng tửu lâu này, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm
thở dài, tên tiểu Lạc này cùng với lão tử nhà hắn giống nhau, đều là những
nhân vật không đơn giản. Hắn kéo Lạc Viễn ra một bên, hỏi thẳng :
– Tiểu Lạc, có phải cha ngươi đã nói với ngươi cái gì không?
Lạc Viễn gật đầu đáp :
– Đại ca, cha nói đệ phải cố gắng thân cận với huynh, còn nói huynh là một
nhân vật phi phàm, tất có ngày một bước lên mây, nói đệ phải cố theo đi theo
huynh.
Lâm Vãn Vinh nhíu mày hỏi, trong long xoay chuyển không ngừng:
– Còn nói thêm điều gì đặc biệt nữa không?
Lạc Viễn cười khổ nói tiếp :
– Đại ca, cha không cho đệ nhúng tay vào việc trong quan trường, có nói với
đệ cũng chỉ là nửa phần mà thôi, đệ chỉ có thể y lời làm theo. Huống chi đại
ca người năng lực xuất chúng, là đệ tận mắt chứng kiến, đi theo huynh, tuyệt
đối là không có gì phải lo.
Lâm Vãn Vinh hít một hơi, ngày đó ta cứ tự hỏi tại sao tiểu Lạc lại dễ dàng
ưng thuận là Hồng Hưng như vậy, nguyên lại là do lão Lạc ở phía sau sớm đã có
giao phó. Ta còn tưởng là do mị lực của mình có thể thu hút cả nam lẫn nữ chứ.
Lâm Vãn Vinh cười nói, hắn đã không nghĩ ra, liền không thèm nghĩ nữa, chỉ tổ
nhức đầu thêm thôi.
– Hôm nay, nhà ngươi lại đem tặng bọn ta ba phần lễ vật, là nghĩa làm sao?
Lạc Viễn thấy đại ca không trách tội, cao hứng đáp :
– Đại ca, huynh không biết tình hình nhà đệ. Nhà đệ tuy chỉ có ba người,
nhưng cũng chia ra làm ba phái, cha đệ một phái, đệ một phái, tỷ tỷ cũng một
phái. Ba người tự thân vận động, không can thiệp vào việc của nhau. Huynh là
đại ca của đệ, là bằng hữu của tỷ tỷ, là người mà cha đệ coi trọng, mỗi người
một phần lễ riêng, đều là hết sức bình thường. Cha đệ hết sức tiến bộ, trước
giờ chưa từng nhúng tay vào chuyện của đệ với tỷ tỷ. Bằng không, huynh nghĩ
rằng đệ sao có thể dễ dàng đi những chổ ‘hoa lệ’ như vậy chứ.
Lão Lạc này quả thật có điểm thú vị. Ở thời đại này đa phần cha mẹ đều nghiêm
khắc quản dạy con, Lạc Mẫn lại cho hai con tự do phát triển ‘tài năng’. Bởi
vậy khó trách Lạc Viễn công tử thì cả ngày du lãng bên ngoài, còn vị Lạc Ngưng
thiên kim tiểu thư cũng tự do tự tại, Lâm Vãn Vinh đối với lão Lạc này thật sự
có điểm hứng thú.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, thấy giờ lành đã đến, Lâm Vãn Vinh nhìn
Đổng Thanh Sơn gật gật đầu, Đổng Thanh Sơn lền trực tiếp đi an bài.
Đám người đang vây quanh quan sát phía trước tửu lâu đã tỏ vẻ sốt ruột, chợt
nghe tiếng thanh la vang lên “Đương” một tiếng, cánh cửa phía sau lễ đài mở
ra, một tên tiểu tử tuổi chừng mười tám mười chín dáng vẻ thông minh bước ra
trước đài, hướng về mọi người xung quanh nói :
– Kính thưa anh em bằng hữu, các vị hương thân phụ lão, hôm nay là ngày tửu
lâu Thực Vi Tiên chúng tôi khai trương, để báo đáp tấm thịnh tình của mọi
người, chúng tôi quyết định đề ra một chính sách ưu đãi, hoan nghênh các vị
bằng hữu quang lâm chiếu cố. Trong vòng một tháng kể từ hôm nay, phàm ai tiêu
xài tại bổn điếm mười lượng, sẽ được tặng lại một phiếu mua hàng, trị giá hai
lượng. Phiếu này tuy không thể đổi ra lại bạc để sử dụng, nhưng tại bổn điếm
có thể tùy ý tiêu phí. Cũng trong tháng này vị bằng hữu nào tiêu phí tại bổn
điếm hơn trăm lượng bạc, sẽ được tặng ngay một phiếu khách quý, nếu cầm phiếu
này đến bổn điếm ăn uống, nhất luật được giảm giá một phần tám. Hơn nữa, bổn
điếm còn chuẩn bị rất nhiều loại phiếu ưu đãi khác, bằng hữu nào mang theo các
phiếu ưu đãi này sẽ được hưởng giá ưu đãi khi ăn uống tại bổn điếm …
Tên tiểu tử này miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt. Trong lúc đó, bọn
tiểu nhị của Thực Vi Tiên sớm đã đem danh mục các loại ưu đãi dán khắp nơi.
Danh mục ưu đãi này quả thật rất có sức hấp dẫn, ví như việc ăn mười được hoàn
lại hai, còn các loại phiếu ưu đãi kích thích tiêu dùng, lập tức khiến cho mọi
người sôi sục hẳn lên.
Tần Tiên Nhân nhìn đám người đang hăm hở dưới kia, cười hỏi:
– Công tử, việc này cũng là người sắp xếp phải không?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc đáp :
– Chỉ là một chút tài mọn, Tiên Nhân tiểu thư hà tất phải bôi xấu ta.
Lạc Ngưng cười khúc khích nói :
– Lâm đại ca, chủ ý này không biết huynh làm thế nào lại nghĩ ra, thật là thú
vị, hết lần này đến lần khác khiến người ta bị gạt mà không biết.
Lạc Viễn vẫn chưa hiểu ra ý tứ, hỏi :
– Sao lại là gạt người ta chứ?
Lạc Ngưng nhìn tiểu đệ của mình cười đáp :
– Vừa rồi có nói ai xài mười lượng bạc, sẽ được tặng lại phiếu giá hai lượng.
Nếu hoàn toàn lừa gạt hết, nghĩa là dùng mười lượng bạc của mình đi mua thứ có
giá mười hai lượng bạc, hơn nữa đều phải mua hàng tại tửu lâu, cùng lắm là
được giảm giá một phần chín mà thôi, nhưng mọi người lại tưởng rằng mình tự
nhiên lại có thêm hai lượng bạc nữa. Việc ăn uống lại càng xảo trá hơn. Một
chén trà, một bát mì, một lạng thịt trâu, tính riêng ra, đều phải bốn phân bạc
ra, song kết hợp với phiếu ưu đãi thành ra một lượng bạc. Thoạt nhìn thì tưởng
là ưu đãi, thực ra không phải vậy. Bởi vì, người ta khi ăn thấy cái lợi bên
ngoài như vậy, vì để được hưởng giá ưu đãi, thì càng cố gắng chi ra nhiều tiền
mua đồ ăn, rốt cuộc tửu lâu thu về lại càng nhiều, đó không phải là xảo trá
thì là cái gì chứ?
Lạc Viễn giật mình đại ngộ, hướng Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái nói :
– Đại ca, huynh quả thực là lợi hại!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói :
– Lạc Ngưng tiểu thư, nếu nàng mà đi làm ăn, nhất định sẽ trở thành một tên
gian thương còn gian trá hơn ta.
Lạc Ngưng mặt đỏ bừng, im lặng không đáp. Lúc này đã có người lục tục kéo vào
trong điếm, bắt đầu mua bán. Tấm bảng đó quả thực có sức mạnh vô cùng, đã thấy
có người đã dùng phiếu ưu đãi mua được chút “tiện nghi” gì đó, càng khiến mọi
người thêm hăm hở.
Tuy nhiên trước đài cũng có một số không ít, trông quần áo trang phục mà đoán,
đều là người đọc qua chút sách vở, có chút cao ngạo, ra vẻ khinh thường đám
người đang tràn vào tửu lâu hòng được hưởng chút điểm lợi ích đó.
Tên tiểu tử đứng trên bục kia là do Lâm Vãn Vinh yêu cầu Đổng Thanh Sơn, trong
mấy trăm huynh đệ Hồng Hưng tinh tuyển ra, là người có khả năng ứng biến linh
hoạt nhất, đại khái giống như là những người dẫn chương trình vậy.
Tên tiểu tử này ôm quyền tiếp tục nói :
– Để báo đáp các vị hương thân phụ lạo đã hậu ái với bổn điếm, bổn điếm đã
đặc biệt tới Diệu Ngọc Phường mời hai danh ca, Tiểu Liên và Tiểu Thúy hai vị
cô nương, vì mọi người trình diễn một khúc “Tây Sương” do Tần Tiên Nhân tiểu
thư vừa sáng tác.
Nếu nói đến ai đó, đám tài tử này có thể không biết, nhưng nói đến Diệu Ngọc
Phường và Tần Tiên Nhân, bọn tài tử đứng dưới đài đều là những người có chút
phong lưu, sao có thể không biết, lập tức kêu “hảo” một tiếng tiến vào.
Tiểu Thúy với Tiểu Liên, một người quần áo màu tím đỏ, một người màu vàng
nhạt, chậm rãi bước lên bục. Hai tiểu cô nương này tuổi tuy còn nhỏ, nhưng
thân thể đã xuất chút dấu hiệu, đều thể hiện ra bên ngoài vài phần quyến rũ.
Hai người tay nắm tay, hướng mọi người cúi chào, quanh đài mọi người đều lớn
tiếng khen “hảo”
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, tiếng đàn cầm nhẹ đưa, chính là ban nhạc do
Tần Tiên Nhân đích thân mang từ Diệu Ngọc Phường tới, thời gian qua chuyên môn
luyện tập khúc “Tây Sương”, giờ đã trở nên hết sức thần thục.
“Quá bước Tây Sương một làn hương, cách vách tiểu thư chốn phòng trung …”
Tiểu Liên nắm chặt tay Tiểu Thúy, thân thể nhẹ lay động, theo tiết tấu cùng
nhau cất lời ca. Tiếng hát vừa ra, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, bài hát
này giai điệu mới mẻ, âm điệu du dương, so với các tiểu khúc cũ đều là bất
đồng, mà khó hiểu nhất là, hai vị cô nương này thân thể không ngừng đung đưa,
đều hết sức tự nhiên, không hề có chút vẻ gượng ép nào, tiểu khúc cũng sống
động dị thường, càng làm lay động lòng người.
Tiếng oanh vàng vừa dứt đoạn, bên dưới đã không còn một âm thanh nào vang lên
nữa, tiểu khúc này tuy mới hát có một nửa, nhưng thực sự là quá mới lạ, mới lạ
đến nỗi người ta khó có thể tiếp nhận nổi, tiểu khúc này vừa vang lên, còn
không kịp suy nghĩ, bất tri bất giác đã thuộc rồi.
“Ta vừa quay bước khỏi Tây Sương, mộng ảo mười năm bổng giật mình, bóng người
năm ấy còn trước mắt, viết một khúc ca tỏ nỗi lòng”
Hai tiểu cô nương tay trong tay, đứng trên đài cất giọng trầm bổng, vừa trầm
chợt đã vút cao, dưới đài đám tài tử luôn tự hào mình học rộng phong lưu,
nhưng cũng chưa từng nghe qua khúc ca mới mẻ như vậy, khiến bọn họ không ngừng
khen “hảo”, nhiệt liệt vỗ tay biểu đạt sự hân thưởng của mình.
Đứng trên lầu quan sát mọi người ở dưới, chỉ có Lâm Vãn Vinh là tâm tình khẩn
trương nhất. Thật sự mà nói, cái ca khúc mang phong cách R&B như vậy,
người thời này có chịu tiếp nhận hay không hắn cũng không nắm chắc, nhưng Tần
Tiên Nhân, hiện đang đứng trong đám đông, nàng biết tiểu khúc này nhất định sẽ
khiến người ta rúng động, bèn phối nhạc thay đổi cải tiến rất nhiều, mới có
được hiệu quả như ngày hôm nay.
Lâm Vãn Vinh thấy Tần Tiên Nhân mỉm cười nhìn mình, tựa hồ dò hỏi cảm nhận của
mình, bèn giơ ngón cái lên, Tần Tiên Nhân thấy vậy che miệng cười, nhìn hắn
không nói.
Huyết khí của đám tài tử đều đã kích phát toàn bộ, lại nghe nói tầng bốn và
tầng năm tửu lâu Thực Vi Tiên này được gọi là Phú Quý Tài Hoa, ngoại trừ đại
quan quý nhân ra, phàm ai có thể đối được một liễn đối lập tức được mời lên
lầu hưởng thụ sự đãi ngộ giành cho quý khách, bọn tài tử vốn tự phụ mình tài
hoa đều có chút động tâm.
Tên “DJ” thấy mọi người có chút kích động, liền ném ra tin chấn động cuối cùng
:
– Xin được cung cấp cho mọi người tin tốt nữa, người vì Phú Quý Tài Hoa lầu
đích thân viết liễn đối, chính là Kim Lăng đệ nhất tài nữ Lạc Ngưng Lạc tiểu
thư.
“Oanh !” như sấm nổ trời quang, đám tài tử hai coi như tài tử đều như phát
cuồng hướng tửu lâu tiến vào. Để cho Kim Lăng đệ nhất tài nữ tự thân viết liễn
không phải là chủ ý của Lâm Vãn Vinh, hắn nở nụ cười hỏi :
– Ý tưởng không tệ, rất xuất sắc, Xảo Xảo, đây có phải là do nàng nghĩ ra
không?
Xảo Xảo an nhiên cười nói :
– Đại ca, đây là do muội học tập từ huynh thôi.
Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rỡ nghĩ: “Trời, Xảo Xảo là con trùng trọng bụng
ta sao” Nhĩ rồi, bèn đưa tay ôm nàng vào lòng, nhìn gương mặt nhỏ đang đỏ bừng
lên, hận không thể cắn một miếng.
Lạc Ngưng vừa xuất hiện đã hấp dẫn hết ánh mắt mọi người tụ lại quanh mình,
nàng mỉm cười hướng mọi người hành lễ, lấy ra một cuộn giấy sặc sỡ, đem bốn
liễn đối nhất nhất đưa ra.
Thấy mọi người đều trầm tư suy nghĩ, Lâm Vãn Vinh ha hả cười nói :
– Tốt rồi, hôm nay chúng ta khai nghiệp như vậy xem như là đại công cáo
thành, hôm nay bổn lão bản xin mời mọi người vào ăn tiệc, chúc tửu lâu của
chúng ta sinh ý hưng hưng thịnh thịnh, càng ngày càng phất.
Cái loại điển lễ khai nghiệp như vậy diễn ra ở thời đại này, quả thật gây ra
chút tiếng vang. Lâm Vãn Vinh đưa ra thủ đoạn kích thích mua sắm như vậy,
không đầy mấy ngày đã truyền khắp Kim Lăng thành. Đặc biệt là hai tầng lầu
cuối với bốn bộ thiên cổ tuyệt đối, càng làm hấp dẫn của tất cả tài tử trong
thành Kim Lăng.
Kể từ đó, toàn Kim Lăng đều biết trong thành vừa mới mở một tửu lâu có tên
Thực Vi Tiên, cách thức mới mẻ, phong cách tao nhã, ngay cả tổng đốc đại nhân
cũng tự thân đề tự, Kim Lăng tài nữ còn tham gia lễ khai nghiệp, khiến cho vô
số văn nhân mặc khách ghé thăm.
Sanh ý của tửu lâu vì vậy dù muốn không tốt cũng không được. Tổng kết tính
toán lại ba ngày sau khi khai nghiệp, lợi nhuận cũng trên hai ngàn lượng bạc.
Lúc này Lâm Vãn Vinh cũng chẳng có sức đầu mà quản sự tình của tửu lâu, bởi vì
hương thủy tác phường đã cải tạo xong, lập tức sẽ bắt đầu sản xuất loạt sản
phẩm thí nghiệm đầu tiên.