Lâm Vãn Vinh vội ngẩng đầu lên. Thiếu nữ đang chạy như bay đó khoảng độ mười
bốn mười lăm tuổi, mái tóc được quấn lên một cách tùy ý, môi hồng răng trắng,
kiều diễm xinh đẹp, đang hướng về phía hắn mỉm cười, không ngờ lại là tiểu sư
muội Lý Hương Quân.
– A, tiểu sư muội.
Hắn vẫy tay chào:
– Muội cũng đến đây a!
– Còn giả vờ hồ đồ!
Lý Hương Quân dừng chân lại, nhìn về phía hắn tức giận hứ một tiếng, chuyện
nàng muốn đi tây dương học tập sớm đã nói qua với hắn rồi, vậy mà hết lần này
đến lần khác hắn cứ giả bộ chẳng biết gì.
– Tiêu gia tỉ tỉ.
Tiểu sư muội xinh đẹp như hoa lách qua chỗ hắn, kéo tay Đại tiểu thư, mỉm cười
nói:
– Có phải tỉ đã bị tỉ phu của muội lừa gạt, muốn tỉ cùng huynh ấy đi Cao Ly?
Muội nói với tỉ nha, trên đường phải cẩn thận một chút, đừng để bị chó sói tha
đi mất đó!
Tiêu Ngọc Nhược bị trêu cho mặt mũi đỏ bừng, nàng cúi đầu xuống, xấu hổ chẳng
biết nói gì.
Với độ dày da mặt của Lâm Vãn Vinh, làm sao có thể để ý đến chuyện nàng ta
trào phúng mình chứ, mắt thấy thần thái thân thiết của hai người khi đứng cùng
nhau, hắn không nhịn nổi hỏi:
– Đại tiểu thư, nàng và tiểu sư muội cũng rất quen thuộc a?
Tiêu Ngọc Nhược lườm hắn một cái rồi sẵng giọng:
– Sao nào, không được sao? Hương Quân ở trong nhà ta, còn có người nào mà
không quen thuộc chứ? Khi chàng bắc thượng kháng Hồ, mọi người chúng ta ngày
ngày đều ở cùng nhau.
– Thì ra là vậy.
Lâm Vãn Vinh bật cười ha hả.
Hắn ủy thác cho Từ Chỉ Tình tuyển lựa hơn ba mươi thiếu niên khéo tay khéo
chân, tuổi tác chừng mười bốn mười lăm, Lý Hương Quân là nữ tử duy nhất trong
đó. Nha đầu này trời sinh đã thông minh lanh lợi, mĩ lệ động lòng, quả đúng là
một mĩ nhân khuynh thành khuynh quốc tương lai, đến đây lập tức trở thành công
chúa trong đám thiếu niên này, nhất cử nhất động của nàng tự nhiên đều hấp dẫn
mục quang của những thiếu niên kia chú ý đến. Nhìn thấy nàng đứng bên cạnh một
nam nhân mặt đen, nói chuyện vẻ rất thân mật, đám thiếu niên đều cảm thấy hiếu
kì, nhưng lại không biết người này là ai.
Tháp Ốc Ni mở to đôi mắt ra nói:
– Lâm, thì ra vị Lộ Thiến tiểu thư này là thân thích của ngài? Chẳng trách
lại mĩ lệ động lòng như vậy.
– Lộ Thiến? Gì mà Lộ Thiến?
Trong đầu Lâm Vãn Vinh như bị phủ một lớp sương mù.
– Lộ Thiến chính là vị tiểu thư này a.
Tháp Ốc Ni chỉ về phía Lý Hương Quân:
– Lẽ nào ngài không biết?
Lâm Vãn Vinh há hốc miệng chẳng khép lại nổi:
– Lý Hương Quân? Lộ Thiến? Đây là chuyện gì vậy?
Tiểu sư muội cười hì hì:
– Tỉ phu, huynh thật ngốc a, đấy là tên tiếng tây của muội đó!
Lâm Vãn Vinh nhíu mày lại, kéo nàng qua bên cạnh nói:
– Vô duyên vô cớ, lấy một cái tên tiếng tây làm gì? Hai chữ Hương Quân của
muội ta cảm thấy rất dễ nghe a.
– Thật sao?
Lý Hương Quân vô cùng vui mừng:
– Vậy huynh hãy hét lên vài lần cho muội nghe xem.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
– Tiểu sư muội, phái bọn muội đi lưu học là hi vọng mọi người học tập được
những thứ tiên tiến của tây dương, tương lai về nước có thể tạo phúc cho dân
chúng, không phải là kêu bọn muội đi sùng dương mị ngoại (ý là tôn sùng những
thứ của tây dương). Còn chưa đi lưu học mà đã đổi tên của mình rồi, nếu thật
sự là như vậy, chuyến đi tây dương này không đi cũng vậy thôi.
Hắn phất tay áo, sắc mặt đen sì, mày nhướn lên, khí thế cực kì uy nghiêm,
những lời nói ra có thể nói là rất nặng.
Lý Hương Quân thường ngày luôn cười hi hi ha ha cùng hắn, nào đã thấy qua bộ
dạng nghiêm túc như thế này bao giờ, trong lòng không khỏi sinh ra chút sợ
hãi, cúi thấp đầu ủy khuất:
– Huynh nói đi đâu thế, cái gì mà sùng dương mị ngoại, tên tiếng tây này là
do Từ Chỉ Tình tỉ tỉ chỉ bảo đó, tỉ ấy nói mọi người đi tây dương lưu học,
phải nhập hương tùy tục, lấy một cái tên tiếng tây, như vậy mới có thể thuận
lợi khi giao tiếp với bọn họ, cũng có lợi cho tương lai học tập của bọn muội
sau này. Mỗi người đều lấy cho mình một tên, Lý Hương Quân muội thân làm người
Đại Hoa là một niềm kiêu ngạo vô cùng, nơi đó cũng có người mà muội sùng bái
nhất, yêu thích nhất, muội còn cần sùng dương mị ngoại làm gì?
Tiểu sư muội nói câu nào cũng rõ ràng, chỉ riêng với ba chữ Lý Hương Quân của
nàng thì đã chẳng nên hoài nghi rồi. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một chút, hắn đích
xác là đã phản ứng quá độ rồi, lấy một cái tên tiếng tây chỉ là vì cho tiện mà
thôi, nào phải sùng dương mị ngoại mà lấy chứ.
– Xin lỗi, là ta nghĩ nhiều rồi.
Hắn cười hì hì quay sang Lý Hương Quân giải thích:
– Là ta hi vọng mọi người tới tây dương, học tập những thứ tốt ở đó về, nhưng
đồng thời cũng đừng quên cố hương của chúng ta. Phải làm tinh anh của Đại Hoa,
tuyệt đối đừng làm tinh anh của người tây dương!
Nói ra câu xin lỗi này, thái độ của hắn cũng có thể coi là thành khẩn. Chỉ
riêng một điểm này, nam tử khắp thiên hạ đã chẳng có mấy người làm được rồi,
Lý Hương Quân ấm áp trong lòng, cười nói:
– Huynh yên tâm đi, tương lai muội nhất định sẽ trở về. Bởi vì, muội muốn để
huynh sùng bái muội, hi hi!
– Nha đầu này cứ như điên vậy, lúc nào cũng muốn ta sùng bái nó, chẳng biết
đã nhắc đến chuyện này bao nhiêu lần rồi.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, trở về bên cạnh Ngọc Nhược, nắm lấy tay nàng, khẽ bảo:
– Có phải Hương Quân bị kích thích gì đó không, sao lúc nào cũng muốn khuất
phục ta thế nhỉ?
Đại tiểu thư suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ đành lắc đầu, ném cho hắn một cái
lừ mắt:
– Cứ đợi đó, chờ xem tương lai sẽ có chuyện gì tốt đẹp xảy ra với chàng.
Tháp Ốc Ni thấy hắn và Lý Hương Quân nói chuyện cực kì thân mật, không nén nổi
hỏi:
– Lâm, vị Lộ Thiến tiểu thư này có phải là thân thích của ngài không?
– Đó là muội muội của lão bà ta, ồ, chính là tiểu di tử (em vợ).
– Em vợ?
Tháp Ốc Ni lục lại tất cả vốn liếng tiếng Đại Hoa của mình vài lượt, gật đầu
nói:
– Lệnh tiểu di tử là một vị nữ sĩ mà ta cực kì bội phục, mới có mấy ngày mà
nàng ta đã học được rất nhiều Anh ngữ, vượt xa những người khác.
– Tỉ phu, xiêm y trên người muội đẹp không?
Lí Hương Quân nâng váy lên, cười hi hi xoay người một vòng, tư thế mĩ diệu đó
không khỏi khiến người ta sáng mắt lên.
Nàng tuy nhỏ tuổi nhưng vô cùng xinh đẹp duyên dáng, mỗi tiếng nói tiếng cười
đều phảng phất mang theo sự kiều mị vô cùng. Đến cả Đại tiểu thư cũng phải
sững sờ: Khi Hương Quân trưởng thành rồi, chắc chắn sẽ là một tuyệt thế hồng
nhan.
Tháp Ốc Ni kinh ngạc vỗ tay một tiếng:
– Lộ Thiến tiểu thư, vẻ mĩ lệ của nàng chắc chắn sẽ làm cả Pháp quốc phải
rung động.
Lâm Vãn Vinh càng thêm ngạc nhiên, câu này của tiểu sư muội là dùng Anh ngữ để
nói, tuy còn chưa liên quán nhưng đã rất chuẩn rồi. Chỉ trong vài ngày ngắn
ngủi mà đã có được thành tích thế này, Lý Hương Quân thật chẳng hề tầm thường.
– Xin hỏi, ngài, ngài là Lâm nguyên soái sao?
Đang tự kinh thán về thiên phú của Lí Hương Quân, đột nhiên có một thiếu niên
gầy yếu tuổi chừng mười bốn mười năm, rụt rè đi đến, nhìn hắn khẽ hỏi.
– Chính là Lâm mỗ
Lâm Vãn Vinh cười híp mắt lại đánh giá y:
– Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?
– Ngài, ngài thật sự là Lâm nguyên soái? Tôi tên Hồng Thăng!
Tiểu huynh đệ đôi môi run rẩy, kích động đáp. Y vung mạnh tay lên, những thiếu
niên còn lại trên sàn tàu đều ào tới, vây quanh Lâm Vãn Vinh.
– Lâm nguyên soái…
– Lâm nguyên soái…
Các thiếu niên đều kích động đến mặt mũi đỏ bừng, mục quang nhìn hắn với vẻ
tôn kính và ngưỡng mộ vô cùng, những tiếng hò hét vang lên liên tục.
Những thiếu niên vẫn còn mang theo vẻ non nớt này khuôn mặt tràn đầy sự hăng
hái nhiệt tình, giống như mặt trời vừa mọc vậy. Lâm Vãn Vinh nhìn mà vui vẻ
không thôi:
– Chào mọi người, các ngươi đều đi tây dương lưu học phải không?
– Dạ phải, nguyên soái.
Mấy thiếu niên nhất tề khom người trả lời.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Các ngươi tuổi hãy còn nhỏ mà đã phải vượt biển tới tây dương rồi, cầu học
ngoài xa vạn dặm như thế này, trong lòng có sợ hãi gì không?
– Không sợ…
Những tiếng hồi đáp tuy chắc nịch nhưng lại không quá chỉnh tề. Đây đều là
những thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, tuy đa số xuất thân bần hàn nhưng đều
chưa bao giờ đi xa như vậy, có rất nhiều người còn là lần đầu tiên thấy người
tây dương. Nếu nói chẳng có chút lo lắng nào trong lòng, đó là điều tuyệt đối
không thể.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Sợ thì sợ, có gì mà không dám thừa nhận chứ? Không giấu các ngươi, lần đầu
tiên ta tới chiến trường đánh Bạch Liên giáo, chút nữa thì đã bị dọa thành đào
binh đó!
Các thiếu niên đều cười lên ầm ầm, chỉ một câu nói này thôi đã khiến cho
khoảng cách giữa hắn và những thiếu niên này gần lại rất nhiều.
– Gặp phải chuyện lạ, trong lòng ít nhiều sẽ có chút sợ hãi, đây cũng là
chuyện bình thường thôi, chẳng có gì mất mặt cả, cho dù có là anh hùng vĩ đại
thì cũng chẳng khác đâu.
Mục quang của hắn quét qua một lượt, chậm rãi nói:
– Mọi người khi chọn lựa con đường này, tâm lí chắc đều đã có chuẩn bị rồi.
Phải khắc phục những khó khăn, điều này không phải chỉ nói bằng lời thôi là
được đâu.
Những lời của hắn đều có tình có lí, mọi người nghe đều gật đầu lia lịa.
– Kì thực, những cái đó chưa phải là vấn đề mà ta lo lắng.
Hắn chậm rãi bước lên hai bước, chống tay lên lan can thành tàu, lặng lẽ nhìn
ra biển trời xanh thẫm phía xa, khẽ nói:
– Có ai có thể nói cho ta, biển cả mênh mông này, rốt cục có điểm cuối hay
không?
Vấn đề này lập tức làm khó tất cả mọi người, những thiếu niên thì tự nhiên
chẳng nói làm gì, ngay đến cả người Pháp biết nhiều hiểu rộng cũng chẳng tìm
được đáp án.
Lý Hương Quân ngắm nhìn những con sóng xanh biếc đang dồn dập trào dâng trên
biển lớn, lắng nghe những tiếng vỗ rì rào, trong mắt nổi lên vẻ mơ màng.
Đại tiểu thư vẫn luôn ở bên cạnh hắn, lặng lẽ nắm tay hắn, mỉm cười, dáng vẻ
tựa như trăm hoa nở rộ.
– Có tận cùng hay không, kì thực cũng chẳng phải là vấn đề, điều ta muốn nói
cho mọi người là, thế giới này rộng lớn vô hạn, không chỉ có Đại Hoa, Đột
Quyết, Cao Ly, Đông Doanh và Pháp quốc. Nó còn có rất nhiều đại lục, đại
dương, quần đảo khác, trên thế giới này của chúng ta, tổng cộng có năm đại
châu lục, bảy đại dương. Đại Hoa chúng ta chẳng qua chỉ là một góc của một nơi
được gọi là châu Á mà thôi. Còn có châu Âu, châu Mỹ, châu Phi và châu Đại
Dương, ngoài ra còn rất nhiều ngõ ngách mà chúng ta chưa tìm tới được nữa.
Thanh âm của hắn vang vọng hữu lực, trịnh trọng vô cùng, những lời nói ra đều
kinh thiên động địa, cái gì mà năm đại châu lục bảy đại dương, Âu Mĩ Á Phi đại
lục, ai đã từng được nghe qua những chuyện kinh người như thế này chứ? Không
chỉ những thiếu niên, đến cả Đại tiểu thư và Lý Hương Quân thông minh đĩnh tuệ
cũng không khỏi sững sờ.
Pháp là một cường quốc trên biển, Tháp Ốc Ni đã đi thuyền qua không biết bao
nhiêu địa phương. Nhưng nghe lời hắn nói cũng kinh ngạc đến há hốc miệng ra
không khép lại nổi:
– Lâm, ngài bảo, trên thế giới này của chúng ta có năm đại châu bảy đại dương
sao? Thượng đế a, ta nhiều nhất cũng chỉ mới đi qua ba đại châu. Lâm, ngài
nhất định phải dạy ta, những đại châu và đại dương còn lại đang ở đâu.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu không đáp, nhìn về những thiếu niên đang rung động không
thôi kia, trầm giọng nói:
– Thế giới này rất lớn, các ngươi ra ngoài một lần thì sẽ phát hiện ra một
khoảng trời mới hoàn toàn khác biệt với nơi đây. Ta hi vọng mọi người đều có
thể mở rộng lòng mình, để tầm nhìn trải rộng, chăm chỉ học hỏi, dám nghĩ dám
làm, đừng để bị tầm mắt của mình làm hạn chế. Cần phải lấy dài bù ngắn, dụng
tâm học tập, đừng có chê cười người khác thô bỉ, cũng đừng vì sự mù quáng của
mình mà phỉ báng người khác! Tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính
mình.
– Điểm trọng yếu nhất là, cho dù thân tại nơi đâu, ta cũng mong mọi người
đừng quên đi màu da của mình, đừng quên đi nguồn cội của mình ở nơi đâu, năm
năm sau ta vẫn sẽ đứng ở đây, đợi mọi người học thành tài trở về!
Hai mắt hắn đã hơi ướt, hướng về phía những hài tử này, hắn khom người một cái
thật sau. Tại cái thế giới này, đại khái chẳng có người nào có thể lí giải
được tại sao hắn lại kích động như vậy, càng chẳng hiểu được hàm nghĩa trong
việc hắn khom người. Cho dù là Tiếu Thanh Tuyền, Nguyệt Nha Nhi, Ninh Tiên Tử
hay là An Hồ Li ở đây, bọn họ cũng tuyệt chẳng thể hiểu nổi.
– Nguyên soái…
Các thiếu niên hoảng hốt, tranh nhau quỳ xuống.
Nhìn những thiếu niên ngây thơ này, hắn thầm nghĩ, liệu năm năm sau chúng có
còn như thế này không. Chẳng ai biết được, tất thảy đều chỉ có thể dựa vào sự
tự giác của chúng thôi. Hắn lắc đầu, lặng lẽ thở dài một tiếng.
Đại tiểu thư cảm nhận được sự rung động trong lòng hắn, nàng vội ôm chặt cánh
tay hắn, ôn nhu mỉm cười.
Nhìn đôi mắt đang lóe sáng kia, Lý Hương Quân không khỏi sững sờ lẩm bẩm:
– Tỉ phu, huynh, huynh sao thế này?
– Không có gì, gió biển lớn quá, thổi vào mắt thôi.
Hắn cười hì hì, vô thanh vô tức nắm chặt lấy bàn tay Ngọc Nhược.
Tháp Ốc Ni thở dài một hơi:
– Lâm, những lời này của ngài hôm nay, không chỉ là nói với những người trẻ
tuổi kia, mà cũng là nói với ta nữa, xin hãy để ta biểu thụ sự kính trọng sâu
sắc với các hạ. Năm đại châu bảy đại dương, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy,
nhưng ta tuyệt không cho rằng ngài có thể sai lầm! Ngài là người rất kì quái,
nhưng điều đó không cản trở việc ngài trở thành một người vĩ đại!
– Cảm ơn ngài, Tháp Ốc Ni.
Lâm Vãn Vinh nhún vai đáp:
– Ngài vỗ mông ngựa rất tốt. Nhưng việc này cũng chẳng hề cản trở chuyện ta
tiếp tục dùng mười lượng bạc để mua chiến hạm của ngài.
Người Pháp sững sờ, sau đó thì cười ha hả, nhìn thấy kiểu hài hước điển hình
của phương tây trên thân một người phương đông thế này, quả thật càng khiến
người ta thêm cảm thán về sự thông minh và trí tuệ của bọn họ.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm nữa, bốn chiếc thiết giáp thuyền đã giương
buồm lên, chuẩn bị cho cuộc đi xa. Lý Hương Quân đột nhiên kéo tay hắn, cất
tiếng:
– Tỷ phu, chiếc thuyền này của bọn muội phải đi tây dương lưu học, huynh còn
chưa đặt cho nó một cái tên nữa! Phải dễ nghe một chút nhé, nếu dở là muội
không tha cho huynh đâu.
Tháp Ốc Ni cũng như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, vội vã nói:
– Đúng vậy a, Lâm, chiến thuyền này là do ta tặng cho Đại Hoa các ngài. Mời
ngài đặt cho nó một cái tên đi!
Lâm Vãn Vinh gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói:
– Đặt tên? Ta rất không có chuyên môn a!
– Không có chuyên môn cũng phải có.
Lý Hương Quân trề môi:
– Huynh đã làm hứng thú của mọi người nổi lên rồi, giờ muốn bỏ đi không quan
tâm sao?
Phóng mắt nhìn đi, ba mươi thiếu niên đều đang nhìn chăm chăm vào hắn bằng ánh
mắt nhiệt tình chờ đợi, hiển nhiên chẳng thể từ chối được rồi.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, tiếp đó cười nói:
– Đã là chiếc thuyền đầu tiên đi tới tây dương, vậy hãy gọi nó là Tiên Phong
hiệu đi, cũng là một cách kỉ niệm!
– Tiên Phong hiệu?
Tiểu sư muội nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, mặt mày rạng rỡ cười bảo:
– Coi như huynh đã tận tâm rồi, miễn cưỡng có chút dễ nghe!
Cái tên Tiên Phong hiệu đã được đặt như vậy, chúng thiếu niên đều truyền tai
cho nhau, những tiếng hoan hô vang lên rầm trời.
Đại tiểu thư cười nói:
– Cùng một chuyện chẳng nên phiền đến hai người khác nhau, chiếc thuyền này
của chúng ta đi tới Cao Ly, cũng phiền chàng đặt cho nó một cái tên đi! Nhưng
đừng có gọi nó là Tiên Phong Nhị Hiệu là được rồi
Muốn đặt một cái tên cho chiếc tàu thủy của mình, chuyện này đúng là làm khó
hắn rồi.
Thái Thán Ni Khắc (Titanic) hiệu, nhưng cái tên này hơi gở, Ái Tần hiệu? Đại
tiểu thư nhất định sẽ thích, nhưng bọn Thanh Tuyền nhất định sẽ ăn phải dấm
chua.
Nghĩ tới nghĩ lui, quả thực khó khăn, hắn kéo tay Tiêu Ngọc Nhược bảo:
– Tên của Huyên nhi là do nàng chọn, dễ nghe vô cùng. Lần này có lẽ phải
phiền nàng tiếp vậy. Ta chẳng có yêu cầu gì, thuận tai là được rồi!
Hắn lặng lẽ vỗ mông ngựa, Đại tiểu thư nghe mà vui mừng vô hạn, chỉ là đặt tên
cho thuyền và đặt tên cho người không giống nhau, hoàn toàn là hai chuyện khác
hẳn, nàng đắn đo một hồi, những vẫn chẳng nghĩ ra được cái tên nào hay.
Lý Hương Quân thấy hai người cứ đẩy đi đẩy lại như vậy, chẳng có chủ ý nào,
không nén nổi nhướn mày lên, khinh thường cất tiếng:
– Chẳng phải chỉ là một chiếc hoa thuyền để đi du ngoạn thôi sao, lấy một cái
tên thì có gì là khó? Theo muội thấy, cứ gọi là Tư Niệm hiệu là được rồi! Dù
sao thì hồng nhan của tỉ phu cũng đầy khắp thiên hạ, đi tới đâu cũng làm người
khác tư niệm (tưởng nhớ), mà huynh cũng tư niệm người khác, hai cái chữ này là
tốt nhất rồi.
Lâm Vãn Vinh vội vã ho khan hai tiếng:
– Đừng nói bừa, ta là người như vậy sao? Đại tiểu thư, hay nàng nghĩ tên khác
đi nhé?
Tiêu Ngọc Nhược bất lực trừng mắt lườm hắn:
– Ta cảm thấy cái tên Tư Niệm hiệu này cực kì xác đáng, ta cũng thích nó! Nếu
chàng có bản sự thì hãy nghĩ cái tên mới cho nó đi!
Trong lòng họ Lâm hắn đã có quá nhiều người, hai chữ “tư niệm” này quả thực
thích hợp với tâm tư của hắn, chỉ là ở trước mặt Đại tiểu thư thì sao dám thừa
nhận chứ? Hắn vặn vẹo một hồi:
– Đã không nghĩ ra cái nào tốt hơn thì cứ để vậy đi, gọi nó là Tư Niệm hiệu,
đại biểu cho việc ngày ngày ta đều nhớ đến Đại tiểu thư!
Thế công lợi hại của hắn tiến đến, Tiêu Ngọc Nhược liền chẳng còn sức kháng
cự, chỉ đành rúc đầu vào lòng hắn, cúi đầu xuống mặt đỏ bừng bừng.
Lý Hương Quân thấy Đại tiểu thư vô lực mềm nhũn ra, chỉ đành lắc đầu:
– Tiêu tỉ tỉ, những lời lường gạt như vậy mà tỉ cũng tin nổi sao? Nếu tỉ phu
mà thành thực thì lợn cũng biết trèo cây rồi!
Đại tiểu thư cười phì một tiếng. Tỷ phu thì lập tức nhảy bật lên:
– Tiểu nha đầu, phản rồi hả!
Sau một hồi ầm ĩ, Tiên Phong hiệu và Tư Niệm hiệu cùng với hai chiếc thuyền
lớn của Tháp Ốc Ni đã đồng thời nhổ neo, các thủy thủ hợp lực khua mái chèo,
rẽ nước mà đi. Điều chỉnh phương hướng, vượt qua Xa Ngưu Sơn, Đạt Sơn nhị đảo,
đi thẳng tới Hoàng hải.
Những thiếu niên Đại Hoa trên Tiên Phong hiệu đã được huấn luyện tại Liên Vân
cảng và Nhật Chiếu cảng khá nhiều ngày, đối với việc đi tàu trên biển cũng đã
rành rẽ, trừ chuyện trên bản đồ hàng hải vẫn cần phải có người Pháp chỉ đạo,
những việc còn lại đại khái đều có thể độc lập hoàn thành rồi.
Tư Niệm hiệu vốn là Kỳ hạm trong đội thuyền của Pháp, kích thước khổng lồ,
trang sức hào hoa, thủy thủ và quân đội đều do Từ Chỉ Tình một tay lựa chọn.
Tất cả đều sớm đã được huấn luyện qua, đối với hỏa khí trên thuyền đã cực kì
quen thuộc.
Không chỉ như vậy, trong lúc thuyền chạy, Tháp Ốc Ni còn đích thân tới Tư Niệm
hiệu, giảng giải cách sử dụng hỏa khí cho Lâm đại nhân.
Người Pháp còn tặng cho hắn hơn chục khẩu súng kèm theo thuyền, đều là súng
trường một nòng, tuy chẳng thể so với khẩu súng ngắn tinh xảo mà Thanh Tuyền
tặng cho hắn nhưng tầm bắn lại xa hơn một chút.
Lâm Vãn Vinh cầm một khẩu súng trường lên, nheo mắt lại nhắm về phía mặt biển
xa xa, kéo mạnh cò súng, một tiếng nổ lớn vang lên, những con hải âu đang lượn
vòng trên mặt biển đầu bị dọa cho sợ hãi mà kêu lên nháo nhác, vội vỗ cánh bay
lên cao, lác đác vài có sợi lông rơi xuống.
– Bắn hay lắm, bắn hay lắm! Lâm đại nhân quả nhiên là dùng súng như thần!
Tháp Ốc Ni vỗ tay cười nói.
Bắn trúng lông chim mà cũng coi là bắn hay?! Lão tiểu tử này công phu vỗ mông
ngựa cũng giống như Đại Hoa ngữ của hắn vậy, tiến bộ thần tốc a! Lâm Vãn Vinh
cười ha hả, vỗ lên khẩu súng đã nóng lên nói:
– Tháp Ốc Ni. Thứ hỏa khí này của các ngài, về độ chính xác và lực phản chấn
vẫn cần phải bỏ thêm chút công phu nữa mới được a!
Hắn tuy không biết tạo súng, nhưng luận về kiến thức và nhãn quang, những tên
buôn kim cương này sao có thể so sánh nổi? Tháp Ốc Ni nghe mà trong lòng bội
phục:
– Lâm, ngài đúng là cao thủ trong cao thủ, hỏa khí này chúng ta mới dùng được
mấy năm, còn cần phải có thời gian a. Hai điều mà ngài nói đều là vấn đề mà
những người chế tạo súng trên khắp châu Âu đang suy nghĩ, chỉ là trước mắt đều
chưa có biện pháp nào tốt thôi!
– Tỉ phu, mau tới đây!
Phía bên kia boong tàu, Lý Hương Quân đang dụng tâm nghiên cứu bản đồ đi biển
cùng Đại tiểu thư, đột nhiên hướng về phía hắn vẫy tay gọi.
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, đưa khẩu súng cho thân binh sau lưng, vừa cười vừa
đi tới:
– Tiểu sư muội, muội không ở Tiên Phong hiệu, cả ngày chạy tới chiếc thuyền
này của chúng ta làm gì? Lẽ nào muội không muốn đi lưu học nữa rồi?
– Nếu không phải trên chiếc thuyền của huynh mỗi ngày đều có thể tắm rửa và
thay quần áo, quỷ mới nguyện ý đến đây! Tỉ nói có phải không, Tiêu tỉ tỉ?
Lý Hương Quân ôm lấy cánh tay Đại tiểu thư, tức giận hứ một tiếng.
Sự hào hoa của Tư Niệm hiệu được thể hiện một cách rõ ràng, thứ nhất là nó thể
tích khổng lồ, bên trong chứa rất nhiều nước ngọt, thứ hai, trên chiếc kì hạm
này, người Pháp đã để rất nhiều loại thuốc làm sạch nước biển, Từ tiểu thư
cũng đã phối chế ra một số bao thuốc. Tuy không thể trực tiếp dùng để uống,
nhưng sau khi đun sôi lên thì có thể dùng tắm rửa, vì thế nước trên tàu có thể
nói là dùng thoải mái.
Mấy ngày này, nhân lúc chiếc thuyền còn chưa tới Hoàng hải, hai thuyền còn
chưa phân khai, Lý Hương Quân liền ở trên Tư Niệm hiệu mà hưởng thụ lạc thú
tắm trên biển.
Tiêu Ngọc Nhược cười hi hi lắc đầu:
– Cớ này chẳng dùng được đâu, trên Tiên Phong hiệu đó cũng có thể tắm rửa.
Chỉ cần muội hô một tiếng, những thiếu niên đang ngưỡng mộ muội nhất định sẽ
đun nước cẩn thận rồi đưa đến tận cửa khuê phòng cho muội.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, Đại tiểu thư nói không sai, một tuyệt thế kì nữ tử
như Lí Hương Quân, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng người ngưỡng mộ nàng ta tuyệt đối
không ít.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên kì quái hỏi:
– Đúng rồi, tiểu sư muội, vị Hầu Phương Vực Hầu công tử đó đâu?
– Hầu công tử? Muội và hắn có can hệ gì chứ, huynh hỏi muội làm gì?
Lý Hương Quân trợn tròn mắt lên nhìn hắn.
– Ồ, vậy có lẽ là ta nhớ nhầm rồi.
Hắn vội vàng chạy đến trước bàn:
– Đại tiểu thư, các nàng đang nghiên cứu gì thế
Tiêu Ngọc Nhược mỉm cười, chỉ tay vào hải đồ:
– Hương Quân bảo ta hỏi chàng xem, đây là nơi nào?
Lâm Vãn Vinh quét mắt nhìn qua, nghiêm mặt đáp:
– Nơi đây là quần đảo Đông Sa, ở trên Nam hải, cũng thuộc hải cảnh của Đại
Hoa chúng ta.
Tiểu sư muội đo đạc cự li từ Hoàng hải tới Nam hải rồi lầm bẩm:
– Chỉ riêng hải cảnh của Đại Hoa chúng ta đã dài thế này, vậy khoảng cách tới
Pháp quốc há chẳng phải là xa cả mấy ngàn vạn dặm sao?
– Đó là đương nhiên.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Sao, muội sợ rồi sao? Vậy thì đừng đi nữa!
– Ai nói không cần đi nữa?
Lý Hương Quân trợn mắt lườm hắn, buồn bã trả lời:
– Là muội lo lắng lộ trình quá dài, đợi sau khi muội trở về thì huynh đã
chẳng còn nhận ra muội nữa rồi!
– Còn có loại lo lắng này nữa sao?
Lâm Vãn Vinh bất lực lắc đầu.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh bốn phía. Lúc này xung quanh hắn đều là sóng
biển dâng trào, bầu trời phảng phất như đang từ trên đỉnh đầu ép xuống, chẳng
nhìn thấy bóng ảnh đại lục đâu, bên tai chỉ có âm thanh gào thét của sóng dữ
và tiếng kêu của chim biển.
Thể tích khổng lồ của Tư Niệm hiệu so với biển xanh thì chẳng khác gì một
chiếc lá, theo gió mà lắc lư, dập dềnh lay động, hoàn toàn chẳng thể tự chủ.
Chỉ trong mấy ngày hành trình ngắn ngủi, ta đã có chút chẳng nhịn nổi nữa rồi.
Huống chi bọn Hương Quân, những hài tử đó còn phải vượt biển, đi qua cả ngàn
vạn dặm, chẳng biết sẽ phải khổ cực thế nào. Hắn hít sâu một hơi, lòng thầm
nghĩ.
– Đại nhân, ngài mau xem, đó là gì?
Tháp Ốc Ni đứng bên cạnh hắn đột nhiên kinh hãi kêu lên.
Đại tiểu thư và tiểu sư muội vội vàng nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ. Chỉ
thấy trên mặt biển mênh mang đột nhiên có hơn mười chiếc thuyền buồm lớn đi
tới, trên thuyền đầy những binh sĩ vũ trang đầy đủ, hai bên lộ ra mấy chục ống
pháo đen ngòm, rõ ràng trên ngọn đại kỳ đang phất phơ phía trên có viết một
chữ “Lâm” cực lớn.
Lâm Vãn Vinh cười bảo:
– Tháp Ốc Ni ngài không cần kinh hoảng, đây là thủy quân Sơn Đông của Đại Hoa
đến để hộ tống chúng ta đi Cao Ly!”
Người Pháp lúc này mới giật mình tỉnh ra, ta còn hỏi tại sao ngươi chỉ đem có
một chiếc thuyền đi Cao Ly, thì ra thủy quân hộ tống sớm đã ở trên Hoàng hải
chờ sẵn rồi.
Mấy chục chiếc thuyền lớn của thủy quân Đại Hoa chậm rãi đến gần, trên chiếc
đi đầu là một vị tướng quân mặt đen uy vũ, từ xa ôm quyền hướng về phía Lâm
Vãn Vinh, cung kính thưa:
– Thống lĩnh thủy quân Sơn Đông Thạch Trường Sinh bái kiến Lâm nguyên soái.
Tư Niệm hiệu dừng ở giữa biển, bắc hai tấm ván gỗ thật dài làm cầu nối với
chiến thuyền của thủy quân Sơn Đông. Thạch Trường Sinh bước qua cầu, cung kính
hành đại lễ với hắn.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười đỡ hắn dậy:
– Thạch đại ca hà tất đa lễ như vậy. Nghe nói huynh là biểu đệ đằng nhà vợ
của Hồ Bất Quy Hồ đại ca, chúng ta cũng không phải là người ngoài!
Thạch Trường Sinh đứng dậy, vui vẻ cười nói:
– Cuộc chiến kháng Hồ là niềm vinh diệu lớn nhất của Đại Hoa ta trong cả trăm
năm nay. Biểu ca có thư đến, trong thư không ngớt nhắc đến uy danh của Lâm
soái, Trường Kinh ngưỡng mộ không thôi. Còn cả chuyện năm ngoái đi chinh thảo
Bạch Liên nữa, Trường Sinh đã tận mắt được thấy uy vũ của Lâm nguyên soái rồi!
– Năm ngoái?
Lâm Vãn Vinh nhấp nháy mắt:
– Ý của Thạch đại ca là…
Thạch Trường Sinh thưa:
– Mùa thu năm ngoái, Lâm soái dùng mấy ngàn quân vận lương đánh bại Bạch Liên
phỉ khấu, khi công phá thành trì ở Tế Ninh, Trường Sinh đã phụng mệnh của Từ
đại nhân, dẫn thủy quân Sơn Đông chờ ở bên cạnh! Thành Tế Ninh đó bị phá, mạt
tướng đã được tận mắt nhìn thấy.
Thì ra là cố nhân! Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu.
Lần này đi Cao Ly, Từ tiểu thư vì suy nghĩ cho sự an nguy của hắn, không chỉ
tự mình huấn luyện những quân sĩ thủy thủ trên Tư Niệm hiệu, đến cả tướng lĩnh
hộ tống cũng đã chọn luôn cả thủy quân Sơn Đông nhiều kinh nghiệm hải chiến
cho hắn. Thống lĩnh chính là biểu đệ của Hồ Bất Quy! Có mối quan hệ này, còn
gì mà không yên tâm nữa?
Thủy quân Đại Hoa đã tới, điều này nói lên rằng đây đã là trung tâm của Hoàng
hải, tại nơi này, hắn và đội thuyền Pháp quốc sẽ phải phân khai rồi.
Tháp Ốc Ni kéo tay hắn nói với vẻ không nỡ:
– Lâm, năm sau nếu rảnh rỗi, nhất định phải đến Pháp quốc chúng ta! Đến lúc
đó ta sẽ tặng ngài một chiếc tàu lớn, một lạng bạc cũng không cần!
– Như vậy há chẳng phải là tham ô, nhận hối lộ sao? Hay là cứ dùng mười lạng
bạc để mua đi!
Lâm cười hì hì bảo.
Giữa Tư Niệm hiệu và Tiên Phong hiệu đã được bắc một chiếc cầu nối, mắt thấy
sắp phải phân li, chuyến đi này lại là xa mấy ngàn mấy vạn dặm, chẳng biết bao
giờ mới có thể trở về, cho dù là người kiên cường như Lý Hương Quân cũng không
khỏi hai mắt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng chực rơi xuống. Đại tiểu thư ôm lấy
vai nàng, ôn nhu khuyên bảo, lúc này nước mắt nàng sớm đã chảy thành dòng trên
hai gò má rồi.
Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi:
– Tiểu sư muội, tây dương khác với Đại Hoa, nơi đó chẳng có ai chăm lo cho
muội, tất cả đều phải dựa vào bản thân! Muội phải cẩn thận một chút, ngàn vạn
lần đừng để bị kẻ khác khi phụ!
Lý Hương Quân hứ một tiếng:
– Huynh quên rồi sao, muội biết võ công đó, ai dám khi phụ muội chứ?
Vậy cũng phải, với võ công của nha đầu này, đến cả ta cũng khó mà khi phụ nổi,
tây dương lẽ nào còn có người cường hãn hơn cả ta? Chuyện tiếu lâm! Hắn ha ha
cười hai tiếng, xoay người lại kéo người Pháp qua một bên, nhỏ giọng dặn dò:
– Tháp Ốc Ni, những hài tử do Đại Hoa chúng ta phái đi này, ngài nhất định
phải giúp ta chiếu cố cho tốt! Nếu bọn chúng bị khi phụ, hừ hừ…
Hắn nở một nụ cười âm hiểm. Tháp Ốc Ni tuôn mồ hôi ra đầy đầu, vội vàng đáp:
– Lâm, ngài yên tâm. Lộ Dịch bệ hạ và ta nhất định sẽ nhiệt tình tiếp đãi bọn
họ, không ai dám khi phụ họ đâu!
– Vậy thì tốt!
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt gật gật đầu, tiếp đó khẽ thở dài nói:
– Còn có tiểu sư muội của ta. Nó là một nữ hài tử, tuổi còn nhỏ, một thân một
mình ở bên ngoài, ta thế nào cũng chẳng thể yên tâm, khi đến Pháp quốc, ngài
giúp ta kiếm mấy người hầu nữ đến chăm sóc nó, mua lấy một căn phòng, để nó
sống thật vui vẻ, hết bao nhiêu tiền cứ tính vào cho ta. Ngoài ra, vị tiểu sư
muội này của ta tính tình cương liệt, ngài ngàn vạn lần đừng có nói những thứ
này là do ta giúp nó, cứ nói là Lộ Dịch bệ hạ đặc biệt chiếu cố nữ sĩ là được
rồi!
Tháp Ốc Ni giơ ngón tay lên tán thưởng:
– Lâm, ngài đối với lệnh tiểu di tử thật có ý tứ!
Hai người bọn hắn dùng Anh ngữ thì thầm nói chuyện với nhau, Lý Hương Quân
lặng yên nhìn về phía đó, lệ tuôn không ngừng.
Thời gian lên thuyền đã tới, mắt thấy Lý Hương Quân chậm rãi bước từng từng
trên chiếc cầu nối giữa hai con thuyền, Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài một hơi. Đột
nhiên thấy tiểu sư muội chạy trở lại như một cơn gió, thở hổn hển đứng trước
mặt hắn:
– Tỉ phu, Anh ngữ của huynh rất tốt sao?
– Thường thôi, sao muội lại hỏi chuyện này?
Lâm Vãn Vinh cười nói.
– Vậy huynh biết câu này là ý gì không?
Tiểu sư muội ghé đến sát tai hắn, run rẩy nói một câu gì đó. Sắc mặt Lâm Vãn
Vinh lập tức biến đổi, sững sờ đứng đó, phảng phất giống như một khúc gỗ vậy,
chẳng hề động đậy.
– Tỉ phu, huynh thật là ngốc!
Lý Hương Quân nói ra một câu, lệ châu lập tức tuôn như mưa. Nàng cười khanh
khách xoay lưng chạy như bay qua chiếc cầu nối, sau đó quay người lại đứng
trên boong tàu của Tiên Phong hiệu, lặng lẽ chăm chú nhìn hắn.
Chiếc buồm từ từ giương lên, các thủy thủ mau chóng chèo thuyền. Chiếc bánh
lái hướng dòng nước bắn sang hai bên, dưới ánh mặt trời tạo nên những quầng
sáng bảy màu lấp lóe vô cùng đẹp mắt.
Tiên Phong hiệu lặng lẽ khởi hành, lặng lẽ tiến vào sâu trong đại hải.
– Tỉ phu!
Nhìn về phía khuôn mặt dần trở nên mơ hồ kia, Lý Hương Quân đột nhiên nhảy
lên, hướng về phía hắn mà vẫy vẫy tay ngọc sáng bóng, cất tiếng khóc lớn gọi:
– Năm năm, năm năm. Muội nhất định sẽ khiến huynh sùng bái muội! Huynh nhất
định phải ghi nhớ dung nhan muội, phải đợi muội trở về!
“Nhớ dung nhan của muội, đợi muội trở về…”
Những âm vang đó cứ du dương theo làn gió biển mãi không dứt. Cho đến khi cánh
buồm của Tiên Phong hiệu đã chẳng thể nhìn thấy tung ảnh đâu nữa, âm thanh ấy
vẫn cứ vang vọng mãi trong tai hắn không thôi.
Đội thuyền của người Pháp sớm đã biến mất trên mặt biển, nhưng hắn vẫn đứng
nguyên ở đó như một tảng đó, chẳng hề động đậy. Tiêu Ngọc Nhược vội vã kéo tay
hắn, ôn nhu hỏi:
– Chàng sao rồi?
Lâm Vãn Vinh run rẩy bàn tay, giật mình thở ra một hơi như vừa tỉnh dậy sau
một giấc mộng dài, nghi hoặc hỏi:
– Đại tiểu thư, nàng có biết, Hương Quân năm nay mấy tuổi rồi không?
– Vớ va vớ vẩn, sao lại hỏi vấn đề này làm gì?
Tiêu Ngọc Nhược hơi nhíu mày lại, lắc đầu nói:
– Ta cũng không biết, hình như trước nay chưa từng có người nào quan tâm đến
chuyện này!
Lần đầu gặp Lý Hương Quân là lúc pháo đả Tiên Phường, lúc đó tiểu sư muội vẫn
còn để hai cái bím tóc, tuổi tác chỉ như mới mười một mười hai. Nhưng đợi đến
lúc nàng ta cùng Thanh Tuyền xuống núi, bỏ đi hai cái bím tóc, lại đột nhiên
biến thành một thiếu nữ thông minh lanh lợi mười bốn mười lăm tuổi. Hắn vẫn
luôn nghi hoặc, tiểu sư muội này rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi đây?
Thấy hắn cứ buồn rầu mãi không thôi, Đại tiểu thư níu tay hắn, ôn nhu hỏi:
– Vấn đề nào nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, dù sao cũng sẽ có một ngày đáp
án lộ ra! Ta có chút hiếu kì, Hương Quân rút cục đã nói gì với chàng thế, tựa
như đã làm cho chàng đến cả hồn phách cũng sợ hãi mà chạy mất!
– Không có gì, không có gì. Nó chỉ đùa với ta vài câu thôi!
Hắn vội đáp.
– Vậy sao?
Đại tiểu thư khẽ mỉm cười:
– Ái lão hổ du, ái lão hổ du (I love you). Đây rốt cục là có ý gì nhỉ? Nha
đầu Hương Quân này, lúc sắp đi rồi còn đưa cho ta một nan đề!
Lâm Vãn Vinh kinh hãi thất sắc, vội vàng giải thích:
– Ái lão hổ du kì thực chính là một con hổ, nó thích liếm một loại dầu (du)
thần kì đến từ Ấn Độ, cho nên, mọi người bèn gọi nó là Ái Lão Hổ Du.
– Ồ!
Đại tiểu thư giật mình hiểu ra, lặng lẽ kéo tay hắn, khẽ nói:
– Lâm lang, ái lão hổ du!
Mỗi một nữ nhân đều không ngốc! Hai mắt hắn bỗng dưng ươn ướt, ôm chặt lấy Đại
tiểu thư, cảm động trào dâng như sóng:
– Ngọc Nhược, đời đời kiếp kiếp ta đều “lão hổ du” (love you)!
Lời tác giả:
– Nhân vật Lý Hương Quân này, nàng đại biểu cho một loại mộng tưởng, nếu
không thích đoạn này thì xin hãy bỏ qua – Vũ Nham.
– Bây giờ còn mắng Tam ca ‘chủng mã’ (từ lóng, ý nói tán nhiều gái, lấy nhiều
vợ), đó thực sự là trách nhầm hắn rồi, đã lên tới tầng thứ của hắn, cái thủ
đoạn ‘chủng mã’ (ngựa giống) căn bản chẳng phải dùng đến nữa, có lẽ, hai chữ
‘tình mã’ mới chuẩn xác hơn – Vũ Nham.