– Ta hiểu rồi!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Thì ra quân sư đang ăn dấm chua!
Từ Chỉ Tình mặt nóng như lửa thiêu, khẽ “hừ” một tiếng:
– Ăn nói linh tinh, ta lại thèm ghen vì ngươi sao? Nếu thật sự là như vậy,
hồi còn ở biên giới hai nước, chỉ sợ ta sớm chết vì ghen rồi.
Lâm Vãn Vinh chỉ cười hì hì:
– Nàng có ghen hay không, ta đều thích vô cùng! Nhưng có một chuyện ta phải
nhắc nhở nàng, chớ có vì công việc mà làm tổn hại đến thân thể. Cứ quên ăn
quên ngủ như thế này, chỉ sợ khi thuyền thiết giáp còn chưa chế tạo xong, nàng
đã gục ngã rồi, như vậy có khác gì lấy đi mạng sống của ta? Ta quyết không thể
để chuyện đó xảy ra.
Hắn ngữ khí kiên định, bá đạo vô cùng. Từ tiểu thư trong lòng ngọt ngào, không
ngang bướng nữa, chỉ khẽ “ừm” một tiếng, dịu giọng nói:
– Ngươi kêu ta mang người tới nghiên cứu cấu tạo của chiếc thuyền thiết giáp
này, ta dù sao cũng chẳng thể có lỗi với mỹ ý của ngươi. Thuyền có thể nói là
ta đã khảo sát xong rồi, đây chính là cấu tạo của nó, các bộ phận trọng yếu
đều theo kích cỡ lớn nhỏ mà được vẽ ra. Ta cũng đã chọn những công tượng có
tay nghề, vẽ ra không dưới trăm bức, nhưng vẫn luôn cảm thấy, bức vẽ này chưa
hoàn chỉnh, tựa như còn thiếu cái gì đó…, ngươi có thể nhìn giúp ta xem
không?
Nàng nhẹ nhàng đưa những giấy tờ đó vào tay Lâm Vãn Vinh để hắn tỉ mỉ quan
sát.
Từ Chỉ Tình học thức phi phàm, vật lí số học không gì không thông, những bức
vẽ phác thảo này gọn gàng ngăn nắp, lớn nhỏ chính xác, tiêu ký trên các bộ
phận đều rõ ràng dễ thấy, những bộ phận quan trọng đều được vẽ riêng, cực kỳ
tỉ mỉ.
Lâm Vãn Vinh nhìn một lát, mỉm cười gật gù, nói:
– Không tồi, rất tốt! Có thể trong hai tháng ngắn ngủi mà vẽ ra được một bức
vẽ kết cấu chi tiết đến thế này, Từ tiểu thư, nàng thật giỏi quá!
Thấy hắn giơ ngón cái lên khen ngợi, Từ Chỉ Tình trong lòng vui sướng, vừa
cười vừa điệu bộ, trách móc:
– Ai cần ngươi khen chứ, ta là muốn kêu ngươi nói đến vấn đề chính. Bức vẽ
này, ta nhìn qua vô số lần, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn luôn cảm thấy không hoàn
chỉnh. Không giấu ngươi chứ, muốn án chiếu theo bức vẽ này mà rèn ra các bộ
phận, Đại Hoa chúng ta khẳng định là chẳng thể chế tạo được thuyền thiết giáp.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Nàng nói không sai, trong bức vẽ này của chúng ta, đích thực là thiếu không
ít thứ.
– Ngươi cũng cho rằng như vậy?
Từ tiểu thư vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội nắm chặt lấy cánh tay hắn mà hỏi:
– Ngươi mau nói đi, chúng ta thiếu cái gì?
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, từ trong đống bản vẽ lấy ra một bức, đánh giá một
chút rồi nghiêm túc nói:
– Cái mà bức họa này vẽ là một bộ phận trọng yếu của chiếc thuyền. Nhưng, Từ
tiểu thư mời xem, muốn án chiếu theo cách vẽ trên tấm hình này của nàng, những
công tượng có tay nghề của chúng ta, có thể y như vậy mà làm ra thứ đồ thế này
không?
Từ Chỉ Tình trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi lắc đầu, thở dài nói:
– Không thể! Cái ta đang nghi hoặc, cũng chính là ở đây, làm thế nào mới có
thể hoàn toàn phản ánh kết cấu của những bộ phận này lên giấy, để người ta
nhìn là hiểu. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ vô số lần, cũng chẳng thể tìm ra
được đáp án.
– Chuyện này ý à, nàng cần phải hỏi ta.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
– Ta chỉ cho nàng một thứ, gọi là tam duy lập thể đầu ảnh pháp*.
(*Phương pháp vẽ lập thể ba chiều – vẽ kỹ thuật)
– Cái gì mà tam vi**?
(**Tam vi và tam duy đọc giống nhau. Tam vi là ba vòng).
Cho dù là thông minh lanh lợi như Từ tiểu thư, nghe vào cũng đầu choáng mắt
hoa. Mỗi lần nghe hắn nói ra một từ mới, luôn khiến người ta vừa kinh ngạc vừa
vui mừng lại vừa lo lắng.
– Cái tam vi này, kì thực không phải chỉ tam vi của nữ nhân.
Mục quang hắn rà soát một lượt trên thân thể phong mãn của Từ tiểu thư, cô
tình đọc trại đi.
Quân sư hai má đỏ bừng, thân hình lui về phía sau, xấu hổ nói:
– Nhìn cái gì?! Ngươi mau nói cho ta, cái gì là tam vi?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Cái gọi là tam duy lập thể đầu ảnh pháp, kì thực chính là nói cho chúng ta
rằng, muốn vẽ ra bộ dạng của những bộ phần này, có thể từ ba mặt để xem. Đến
đây, ta dạy nàng!
Hắn tựa như ôm chặt Từ tiểu thư vào lòng mà chiến tiện nghi, lấy bức hình lại,
chỉ vào nói:
– Nàng xem, chẳng hạn như chiếc ốc nấm này, nó tuy phức tạp, nhưng lại là đồ
hình có quy tắc. Chúng ta hãy thử nghĩ một chút, giả như ánh mặt trời từ trên
chiếu vuông góc xuống, bóng của nó trên mặt đất sẽ có hình dạng như thế nào?
Từ tiểu thư bị hắn ôm chặt trong lòng, vừa kinh vừa hỷ, phương tâm nhảy rộn
lên, tư duy lập tức có chút đình trệ, khó khăn lắm mới có thể làm tâm cảnh
bình tĩnh lại, án chiếu theo lời hắn nói, tỉ mỉ suy nghĩ, lấy bút mực lại, cẩn
thận vẽ vài đường lên tờ giấy, gật đầu nói:
– Chắc là như thế rồi.
Lâm Vãn Vinh liếc nhìn qua, Từ quân sư không hổ là hành gia trong nghề, các
nét vẻ tuy đơn giản nhưng lại cực kì rõ ràng.
Hắn gật gật đầu, lấy chiếc bút chì ra, vẽ thêm mấy nét mờ mờ vào chính giữa,
Từ tiểu thư sững sờ một chút, ngay sau đó lập tức vỗ tay, hoan hỉ nói:
– Đây là chỗ góc cạnh sao?
– Không sai!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Hình chiếu chính diện và một vài lát cắt của bộ phận này chúng ta có thể
dùng hình mờ (nét khuất) để thay thế, vị trí của những góc độ này đều có thể
xác định được. Về điểm này, chắc nàng không có nghi vấn gì chứ?
Từ quân sư suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu.
– Nhìn mặt chính xong, chúng ta lại nhìn đến mặt bên.
Hắn lấy một bộ phận khác, thay đổi phương hướng:
– Lần này, chúng ta nhìn hình chiếu từ mặt bên, lại dùng phương pháp tương
đồng, vẽ bóng của nó xuống.
Từ Chỉ Tình đã có một lần kinh nghiệm, không đợi hắn phân phó đã nhẹ nhàng
khéo léo vẽ xong cái hình chiếu mặt bên kia, nét khuất, góc độ được vẽ rất rõ
ràng.
Từ tiểu thư quả nhiên thông minh, Lâm Vãn Vinh nhìn mà cực kỳ mãn ý, cười nói:
– Tiếp theo chúng ta lại từ phía trên bộ phận mà lấy hình chiếu, đồng thời vẽ
nó xuống.
Quân sư làm theo phân phó của hắn mà nhấc bút lên, suy nghĩ một chút, bỗng
dưng kinh ngạc, vui vẻ nhảy cẫng lên:
– Ta hiểu rồi! Ngươi, sao ngươi lại nghĩ ra cái này thế?
Nhìn nhãn thần cuồng hỷ mang theo sự kính phục của Từ tiểu thư, Lâm Vãn Vinh
lòng thầm hổ thẹn, cười ha hả nói:
– Là trong lúc suy nghĩ vẩn vơ nghĩ ra thôi. Cái này gọi là tam duy lập thể
đầu ảnh đồ (bản vẽ lập thể ba chiều), có cách này rồi, cho dù có là thứ đồ
phức tạp hơn cũng vẽ ra được.
– Thảo nào ta luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Từ Chỉ Tình cảm thán sâu sắc, thở dài:
– Bức tam duy đồ này quả nhiên thần kỳ!
– Được rồi, tạm không nói đến vấn đề này nữa.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
– Hôm nay ta vội vã đến đây, còn chưa cả ăn cơm, nàng đợi chút, ta đi kêu
người đưa cơm tối tới, chúng ta từ từ ăn.
Dứt lời hắn liền định đi ra ngoài, Từ tiểu thư xấu hổ vội vã kéo ống tay áo
hắn:
– Đợi đã, đây là khuê phòng của Ngưng Nhi…
“Là khuê phòng của Ngưng Nhi thì sao chứ, Lạc tiểu thư thích chính là cái
này!” Hắn cười hì hì, nhẹ nhàng vuốt ve lên cổ tay mềm mại mịn màng của nàng,
thần bí nói:
– Không cần lo lắng, ăn cơm thôi mà, có phải làm gì khác đâu!
Quân sư mặt mũi đỏ bừng, khẽ “ưm” một tiếng:
– Vậy chỉ được ăn cơm thôi đó!
Lâm Vãn Vinh đi ra khỏi phòng, còn chưa bước đến cầu thang thì đã thấy Lạc
Ngưng mỉm cười đi đến, trên tay là hai chiếc đĩa thức ăn đang bốc hơi nghi
ngút:
– Đại ca, huynh xem, đã chuẩn bị xong cả rồi!
– Không phải chứ?
Lâm Vãn Vinh nhận lấy chiếc đĩa, khuôn mặt khổ sở nói:
– Ngưng Nhi, sao ta cứ cảm thấy chúng ta giống như đang mở hắc điếm vậy nhỉ?!
Lạc Ngưng nháy nháy mắt, cười khanh khách nói:
– Hắc điếm như thế này, sợ rằng Từ tỷ tỷ thích còn không kịp! Đại ca, huynh
có thích không?
Tiểu nha đầu này, lại tới trêu đùa ta rồi. Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc lắc
đầu, hôn lên má nàng một cái, đang định quay người đi vào phòng thì Lạc Ngưng
lại kéo tay áo hắn, lặng lẽ rúc vào vào lòng hắn.
– Ngưng Nhi…
– Đại ca!
Lạc tiểu thư đưa tay che miệng hắn, khẽ nói:
– Huynh phải nhớ lấy Ngưng Nhi, đừng có mới nới cũ đó.
“Thì ra nha đầu này cũng biết ghen a!” Lâm Vãn Vinh nghe vậy cảm động nói:
– Ngưng Nhi, muội đối với đại ca tốt, đại ca biết rõ mà! Hay là…, ta và Từ
tiểu thư không động phòng vội nữa, đợi sau khi đi Cao Lệ trở về…
– Không thể đợi.
Lạc Ngưng khẽ “hứ” một tiếng:
– Đại ca, huynh cũng nhìn thấy rồi đó, Từ tỷ tỷ đợi huynh khổ sở đến thế nào?
Tỷ ấy tuổi cũng đã lớn hơn huynh, trong lòng vốn có rất nhiều phiền não. Nếu
huynh cứ tiếp tục thế này, chẳng phải làm tỷ ấy càng thêm khó chịu sao? Chuyện
này trước khi đi Cao Lệ huynh nhất định phải làm xong, chọn ngày chẳng bằng
tùy ngày, cứ tối nay luôn đi. Dù sao căn phòng này huynh cũng quen thuộc, đêm
đó huynh còn chiếm tiện nghi của Từ tỷ tỷ… hi hi!
“Lạc tiểu thư là không đạt mục đích quyết không ngơi tay.” Lâm Vãn Vinh trong
lòng bùi ngùi, ôm chặt lấy nàng:
– Ngưng Nhi, ta đời đời kiếp kiếp đều yêu thương muội, quan tâm chăm sóc
muội!
– Ưm!
Lạc Ngưng ngọt ngào cười một cái, đẩy hắn vào phòng:
– Mau đi đi!
Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên vừa mềm đi lại vừa ngứa
ngáy. Từ Chỉ Tình nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn
hắn:
– Sao lại nhanh như vậy?
Hắn cũng không tiện nói là do Ngưng Nhi đã chuẩn bị thỏa đáng từ sớm, chỉ cười
gian nịnh:
– Nữ quân sư muốn dùng cơm, sao có thể không nhanh được chứ?
Hai người ngồi xuống trước bàn. Những món ăn đó rất là cầu kỳ, phong phú, sao
có thể làm xong trong khoảnh khắc được cơ chứ? Từ quân sư trong lòng tuy cảm
thấy kì quái, chỉ là ở cùng với hắn, tất cả mọi sự nghi hoặc đều đã chẳng còn
quan trọng nữa.
Lâm Vãn Vinh rót đầy chung rượu nhỏ rồi đưa đến trước mắt nàng, cười nói:
– Uống chút đi, coi như là an ủi cho mấy ngày nàng vất vả!
Từ tiểu thư cùng hắn cô nam quả nữ ở chung một chỗ, tuy rằng là phu thê sắp
cưới, cũng không nén nổi tim đập rộn lên, mặt đỏ bừng cúi đầu, cười dịu hiền,
bảo:
– Ngươi nói sao thì thế đi.
Lâm Vãn Vinh nghe mà lòng mềm nhũn, cười giả lả, chộp luôn câu của nàng:
– Lời này là thật sao, ta nói thế nào thì sẽ thế đó?
Tử Chỉ Tình tim đập rộn lên, xấu hổ lườm hắn một cái, sẵng giọng nói:
– Ngươi đó, chẳng lúc nào đứng đắn cả!
– Từ tiểu thư, hôm nay ta rất là đứng đắn đó.
Lâm Vãn Vinh kéo lấy tay nàng, vô cùng nghiêm túc nói:
– Ta muốn hỏi nàng một vấn đề.
Nhìn vào ánh mắt nóng bừng như lửa của hắn, Từ tiểu thư tim đập thình thịch,
tựa như trống gõ vậy, cúi đầu không nói gì, cái cổ trắng nõn sáng bóng như
ngọc muốn dài cả ra, nàng ngập ngừng:
– Vấn đề gì?
Lâm Vãn Vinh chớp chớp mắt, khẽ hỏi:
– Nàng nguyện ý làm vợ ta không?
Từ tiểu thư hai má đỏ bừng, lườm hắn một cái, bâng khuâng:
– Ngày đó khi ở biên quan, không phải ngươi đã hỏi qua rồi sao? Sao hôm nay
lại nói đến chuyện đó?
– Hôm nay có chỗ không giống.
Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh nói:
– Ta là chân tâm thực ý thỉnh cầu nàng gả cho ta! Nếu nàng đáp ứng, xin hãy
uống cạn chén rượu này!
“Người này cứ như là bức hôn vậy.” Từ Chỉ Tình khẽ gật đầu, “ân” một tiếng,
không che giấu nổi sự e thẹn, từ từ nâng chén rượu lên, đang muốn một hơi uống
cạn thì chợt nghe Lâm Vãn Vinh nói:
– Chậm đã, chậm đã!
Hắn nâng chén rượu trước mặt lên, cười tít mắt lại mà đan vòng qua cánh tay
nàng, nháy nháy mắt nói:
– Bây giờ có thể rồi!
Đây chính là một chén giao bôi tửu! Từ Chỉ Tình thân thể run rẩy, trái tim
chẳng biết đã đập nhanh gấp bao nhiêu lần, nàng liếc mắt tình tứ nhìn hắn,
mắng yêu:
– Đồ xấu xa nhà ngươi!
Hai người đem chén rượu một hơi uống cạn, Từ tiểu thư hai má ửng lên một ráng
mây hồng diễm lệ, đẹp đến chẳng thể dùng lời miêu tả.
Lâm Vãn Vinh nhìn mà như mất hồn, đột nhiên khẽ hôn lên bên tai nàng một cái:
– Quân sư, bây giờ nàng đã là lão bà của ta rồi!
Từ Chỉ Tình trái tim loạn nhịp, khẽ “ưm” một tiếng, cúi đầu run rẩy nói:
– Còn cần ngươi hỏi sao? Từ lần trước, khi ở trong căn phòng này, bị tên đăng
đồ tử ngươi khinh bạc, danh tiết cả đời này của ta đã bị ngươi làm vấy bẩn
rồi. Nếu ngươi không cần ta, ta chỉ còn có chết mà thôi!
Lâm Vãn Vinh vội vã kéo tay nàng, an ủi:
– Làm gì mà nghiêm trọng như vậy? Lần trước là ta vô tâm…
Từ tiểu thư khẽ “hừ” một tiếng, mặt đỏ bừng lên chẳng thể giấu nổi:
– Ai bảo thế? Rõ ràng là ngươi cố ý!
Lâm Vãn Vinh sững sờ một chút, cất tiếng cười đầy toan tính:
– Được, được, coi như là ta cố ý! Chỉ là nếu vào lúc khác, ta muốn cố ý thêm
một lần nữa, Từ tiểu thư nàng có hoan nghênh hay không?!
– Phì!
Từ Chỉ Tình gắt lên, ngượng ngùng đến chẳng dám nói câu nào.
Bữa cơm này, hai người nói chuyện rất là ngọt ngào, ăn được chừng nửa thời
thần mới tan bữa. Nha hoàn tiến vào phòng bẩm báo:
– Từ tiểu thư, nước thơm đã chuẩn bị xong cho người rồi, giờ người có dùng
luôn không?
Nói đến nước thơm liền nhớ lại những chuyện cũ đó của Nguyệt Nha Nhi. Từ Chỉ
Tình nguýt hắn một cái, hạ giọng nói:
– Mang vào đây đi!
– Vâng!
Đám nha hoàn vội vã lĩnh mệnh bước đi.
Nhìn thấy Lâm Vãn Vinh đang ở trong phòng, tựa như chẳng có ý lùi ra, nữ quân
sư hai má đỏ lên, ra vẻ dằn dỗi:
– Còn ở đây làm cái gì? Ta muốn tắm rửa.
– Ta cũng tắm mà!
Hắn mặt dày cười hi hi ha ha nói.
Từ Chỉ Tình tâm thần kinh hoảng, hai má nóng bừng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu:
– Ngươi tắm thì có can hệ gì với ta?
– Ồ!
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng thở dài một tiếng, quay người bước ra khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng cánh cửa vang lên lạch cạch, Từ tiểu thư vội vã quay người
lại, chỉ thấy trước cửa một mảng trống rỗng, người không ngờ đã thực sự đi
rồi.
“Tên hỗn đản này!” Từ tiểu thư dậm dậm chân, vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Lâm Vãn Vinh tìm lấy một gian sương phòng, tắm rửa tươm tất xong, tâm trạng
thoải mái vô bì. Quay lại thấy trong phòng Từ tiểu thư ánh đèn u ám, ẩn ước
còn có những tiếng nước rào rào vang đến, trên lớp giấy cửa sổ mỏng dính đó,
có bóng ảnh của một nữ tử chiếu lên, uyển chuyển vô cùng.
Đang muốn đẩy cửa tiến vào, lại bị hai nha hoàn ngăn lại:
– Cô gia, xin người dừng bước!
Những nha đầu này đều là người cũ của Lạc gia.
Các nha hoàn mặt mũi đỏ bừng:
– Từ tiểu thư đang tắm rửa thay quần áo.
– Ồ!
Hắn gật gật đầu, thần bí cười nói:
– Mấy vị tỷ tỷ, nếu ta nhớ không nhầm, nơi đây phải là khuê phòng của Ngưng
Nhi chứ nhỉ!
– Đúng!
– Vậy ta là người thế nào?
– Người là phu tế của tiểu thư, là cô gia của Lạc gia chúng tôi ạ!
Tiểu nha đầu khó hiểu nói.
– Vậy thì đúng rồi.
Hắn hạ thấp giọng, xua tay cười nói:
– Nơi này là khuê phòng của Ngưng Nhi, ta lại là tướng công của Ngưng Nhi,
các vị nói xem, ta có thể tiến vào hay không?
– Cái này, cái này…
Các nha đầu đều trợn mắt há mồm. Nếu nói đến độ dày của da mặt, chẳng ai có
thể so được với Lâm cô gia này rồi. Bạn thân của phu nhân đang ở trong phòng
tắm rửa, hắn lại dám xông vào, như vậy thì còn ra thể thống gì?
– Yên tâm đi, việc ta làm đều là đứng đắn cả đó.
Hắn đầy mặt chính khí gật gật đầu nói:
– Không tin, các vị đi hỏi Ngưng Nhi xem!
Nhân lúc các nha đầu chưa kịp phản ứng, hắn đã cười khúc khích đẩy cửa bước
vào.
Trong phòng, hơi nước mịt mù, đập vào mũi là hương hoa thơm ngát, phiêu đãng
khắp nơi.
Chiếc màn che màu phấn hồng được treo cao phía trên, một thân ảnh mỹ lệ động
nhân đang dựa vào thùng gỗ, nhẹ nhàng kì cọ tắm rửa. Tuy bị che bởi tầng hơi
nước nhàn nhạt, bộ ngực mềm mại của nàng lại ẩn ẩn hiện hiện trong nước, vẫn
có thể nhìn thấy những đường cong một cách rõ nét, theo hơi thở của nàng mà
nhấp nhô lên xuống, làn nước khẽ nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
– Ngưng Nhi, là muội sao?
Còn chưa nghe thấy tiếng của nha hoàn ngoài cửa thông báo, Từ Chỉ Tình vẫn cho
rằng là Lạc tiểu thư trở lại, cũng chẳng hề để ý, thuận miện hỏi một tiếng.
Chiếc thùng gỗ cực lớn đang che đậy phân nửa thân hình động nhân của nàng. Hai
cổ tay nõn nà đang gác trên miệng thùng, làn da khiến sương hờn tuyết thẹn đó
mềm mượt trắng trong như sữa vậy.
Lâm Vãn Vinh tim đập rộn lên, hơi thở gấp gáp, vội vã nuốt một ngụm nước
miếng, nhẹ nhàng không tiếng động tiến đến gần chiếc thùng gỗ.
Từ Chỉ Tình không nghe thấy tiếng trả lời, trong lòng kỳ quái, đang muốn hỏi
lại thì đột nhiên cảm thấy có một luồng hơi thở nóng hổi phả vào bên tai mình.
Nàng thất thanh kêu lên một tiếng kinh hãi, khuôn mặt đỏ bừng như máu, vội vã
dùng hai tay che trước ngực, quay người lại quát khẽ:
– Ngươi, sao ngươi lại vào đây?
– Sao ta lại không thể vào?
Lâm Vãn Vinh cười dâm hắc hắc, mục quang chăm chú dán lên bộ ngực nửa kín nửa
hở của nàng, chẳng dời đi đâu cả.
Thân hình Từ tiểu thư quả thực là đẹp vô cùng, bị hắn đột nhiên xông vào, còn
đang đại kinh làm sao có thể che giấu hết được.
Hai gò nhũ phong trắng nõn đó lộ ra ngoài quá nửa, theo tiếng hô hấp của nàng
mà nhấp nhô lên xuống, hệt như thủy triều, đợt sau cao hơn đợt trước.
Trong làn hơi nước ẩm ướt, làn da trơn láng của nàng trở nên vô cùng quyến rũ,
toát ra một thứ hương thơm động nhân. Chiếc cằm thanh tú trong ánh nến lóe lên
những tia sáng lấp lóa.
– Không được nhìn!
Từ Chỉ Tình rên lên một tiếng, nhảy bật từ trong nước ra. Thân thể nõn nà của
nàng vạch qua trước mắt hắn một tia ngọc quang mỹ lệ, sau nháy mắt đã biến mất
chẳng thấy nữa.
Nàng khoác một chiếc áo ngủ bên cạnh vào, vội vã che đi thân thể của mình.
– Được, được, ta không nhìn, ta không nhìn.
Hắn thầm cười trộm, ánh mắt lại vẫn chẳng hề rời đi, máu mũi như muốn phun
trào ra.
Ngày trước cũng là trong căn phòng này, hắn đã từng tận tay đo đạc qua thân
thể của Từ tiểu thư, hôm nay nhìn lại, vẫn cảm thấy kinh diễm không thôi.
Trên thân nàng những giọt nước còn chưa khô hẳn, chiếc áo ngủ mỏng dính mềm
mại đó khoác lên, sau nháy mắt đã dính chặt vào thân thể kiều mỹ động nhân
kia, dụ hoặc vô chừng.
Nàng thân hình thon thả, dưới chiếc áo ngủ đùi ngọc lộ ra, không một tì vết
nào, mượt mà thẳng tắp, tựa như được bôi lên một lớp mỡ dê vậy. Bộ ngực phong
mãn chẳng hề bị bó buộc, ưỡn lên cao vút. Eo thon nhỏ như dương liễu, chẳng đủ
một vòng ôm. Hương đồn mỹ diệu vừa cao vừa to, thực sự là trước nhô sau ưỡn,
những đường cong lung linh vô cùng, liếc nhìn vài cái là muốn trào máu mũi ra.
– Ngươi, ngươi…!
Thấy hắn nói một đằng làm một nẻo, chẳng hề có vẻ muốn dừng lại. Từ tiểu thư
xấu hổ vô ngần, chỉ là thấy hắn si ngốc mê luyến thân thể mình, trong lòng lại
trào lên một sự kinh hỉ và kiêu hãnh vô cùng.
– Chỉ nhi, làm vợ ta nhé, được không?
Hắn khẽ kêu một tiếng, liền khiến thân thể Từ tiểu thư mềm hẳn đi. Yếu đuối
tựa vào trong lòng hắn. Lông mi run rẩy, môi hồng mấp máy, một câu cũng chẳng
nói ra được.
Nàng rên rỉ một tiếng, thẹn thùng nhắm đôi mắt lại. Cái cổ trắng nõn ửng lên
một mảng phấn hồng, cặp song phong đầy đặn vươn lên cao vút.
Thấy bộ dạng e thẹn vô ngần của nàng, nghĩ đến cảnh hương diễm phát sinh trong
căn phòng này khi xưa, trong lòng Lâm Vãn Vinh nhu tình nổi lên, lặng lẽ nắm
lấy tay nàng, lắc đầu mỉm cười:
– Bây giờ còn là vị nữ quân sư mắng ta “cẩu huyết lâm đầu”* kia không? Đời
người thật là kì diệu a!
(*Thành ngữ: Câu chửi cực kì cay độc, lần trước đã dùng để mắng Lâm Tam)
Từ Chỉ Tình cảm thụ được tâm cảnh của hắn, hai lúm đồng tiền không nén nổi
hiện lên. Muốn động nhưng lại không dám động, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy eo hắn,
lặng lẽ áp sát mặt vào ngực hắn, thân thể run rẩy từng cơn.
Lâm Vãn Vinh cúi xuống, ghé đến sát chiếc miệng anh đào đỏ tươi của nàng, dịu
dàng hỏi:
– Từ tiểu thư, nàng nguyện ý làm nương tử của ta không?
Từ Chỉ Tình mắt nửa nhắm nửa mở, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng, khẽ “ưm” một
tiếng.
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, nghiêm túc nói:
– Chỉ nhi, nhìn ta và trả lời đi!
“Xấu xa…!” Từ tiểu thư cũng chẳng biết dũng khí từ đâu ào ra, đột nhiên dũng
cảm mở to hai mắt, si ngốc nhìn hắn. Thẹn thùng, mong đợi, đôi mắt mỹ lệ của
nàng mờ đi trong một làn sương mỏng. Bộ ngực mềm mại nhấp nhô, khuôn mặt thanh
tú hạnh phúc ngập tràn. Nàng đột nhiên dùng hết lực khí toàn thân, lớn tiếng
kêu lên:
– Lâm lang! Ta nguyện ý làm nương tử của chàng!
Lâm Vãn Vinh nắm lấy cánh tay nàng, chân thành, nghiêm trang:
– Ta dùng sinh mệnh này thề rằng, vĩnh viễn sẽ yêu thương Chỉ nhi, để nàng có
thể có được cuộc sống còn hạnh phúc hơn ta!
Những lời nói ngọt ngào của hắn luôn đánh vào con người ta ở những thời khắc
quan trọng nhất, nhưng trước nay chưa có lần nào đến mức như thế này. Đứng
trước vị nữ quân sư vừa mỹ lệ vừa xinh đẹp này, hắn cũng chẳng nén nổi mà chìm
vào mê đắm.
Từ tiểu thư ánh mắt mơ màng, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn hé ra ngậm vào tỏa
hương thơm ngan ngát. Cảm thụ được thân thể hắn đã nóng bừng như thiêu đốt,
bàn tay to lớn đang ve vuốt trên thân thể mình. Đang chìm đắm trong cơn say,
cuối cùng nàng cũng chợt tỉnh lại, vội vã xấu hổ nói:
– Không, đừng ở nơi đây! Ngưng Nhi, Ngưng Nhi sẽ trở lại đó!
Lâm Vãn Vinh ghé sát tai nàng, cười hì hì nói:
– Ngưng Nhi có chuyện, đêm nay sẽ không trở về đâu!
Từ Chỉ Tình nghe mà trong lòng run rẩy, vô lực dựa vào ngực hắn, khuôn mặt
xinh đẹp hồng rực như lửa, yêu kiều e thẹn như chim đỗ quyên:
– Nha đầu này muốn trả thù thiếp hay sao thế này?
– Trả thù? Cái gì mà trả thù?
Lâm Vãn Vinh khó hiểu nói.
– Lần trước tới Tế Ninh, đêm đầu tiên của chàng và Ngưng Nhi…
Nàng đỏ bừng mặt lên:
– Chính là ở trong phòng tắm đó, cách nơi này không xa. Chỗ các người, thật
ồn chết người ta…
Lâm Vãn Vinh sững sờ một chút, đột nhiên cất tiếng cười lớn, trong lòng sảng
khoái đến không nói nên lời, cũng khó trách hai người họ có thể trở thành bạn
thân. Đôi tỷ muội này, không ngờ lại đều có sở thích đặc thù, thực khiến người
ta quá bất ngờ.
– Không cho chàng cười!
Từ Chỉ Tình trong cơn xấu hổ, vội vã bịt miệng hắn lại:
– Đều là chàng hại ta, đêm đó ta không ngủ được, chỉ nghe thấy…
Nàng càng giải thích càng loạn, Lâm Vãn Vinh khẽ hôn lên bàn tay mịn màng của
nàng một cái, cười giả lả nói:
– Nghe thấy cũng không có gì, dù sao cũng là người một nhà, cùng lắm là để
Ngưng Nhi cũng nghe thấy là được rồi! Nàng nói xem cô ấy có thể không?
Từ Chỉ Tình mặt đỏ như máu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu:
– Con bé chết bầm này, nhất định sẽ làm như thế đó! Nó và chàng đều xấu như
nhau! Ư… Chàng muốn mạng của ta sao…?
Sau tiếng than mê hoặc đó liền đến những tiếng líu ríu, thở dốc, rên rỉ không
ngừng, cho đến tận khi trời sáng…
Từ tiểu thư thân thể tuyệt mỹ, gần như có thể sánh ngang mấy người Thanh
Tuyền, Ninh tiên tử và An tỷ tỷ. Phong vận thành thục đó hệt như một trái đào
mật đã chín đến cực điểm, ngọt đến vô cùng, khiến người ta tâm thần mê luyến.
Lâm Vãn Vinh thân thể chìm trong hoan lạc, đến cả hô hấp cũng quên mất. Hạnh
phúc chính là ở nơi đây, một đêm phong quang đủ cho người ta thỏa mãn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trong lúc mơ hồ chưa mở mắt đã nghe thấy ngoài cửa có
tiếng kêu khẽ:
– Cô gia, cô gia, tiểu thư trở lại rồi.
– A!
Từ Chỉ Tình vốn đang trong giấc nồng, nghe tiếng gọi liền ôm chặt lấy thân thể
hắn, vội kêu lên:
– Bây giờ, bây giờ làm thế nào? Ngưng Nhi trở lại rồi! Đây là khuê phòng của
nó… Xấu hổ chết người ta mất, đều là tên xấu xa ngươi trêu chọc ta!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, nha đầu Ngưng Nhi này, quỷ linh tinh quái, vừa sáng
sớm đã tới hù dọa người ta rồi. Nhìn bộ dạng vừa mừng vừa thẹn của Từ tiểu
thư, bộ ngực mềm mại lộ ra ngoài quá nửa, phong quang vô hạn. Hắn trong lòng
nóng lên, sờ loạn lên trước ngực nàng mấy cái:
– Đừng sợ! Tướng công của Ngưng Nhi cũng là tướng công của nàng. Phòng của
nàng ấy, đương nhiên cũng là phòng của nàng rồi, nếu nàng cảm thấy không công
bằng, cùng lắm là sau này ta và Ngưng Nhi cũng đến ngủ trên giường nàng là
được. Rất công bằng phải không? Ha ha!
Hắn dâm đãng cười lên mấy tiếng, Từ tiểu thư càng thêm xấu hổ, hung hăng cắn
mạnh vào tay hắn một cái.
Đang lúc ồn ào liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ. Lạc
tiểu thư ở bên ngoài cười khúc khích nói:
– Chỉ Tình tỷ tỷ, cung hỷ cung hỷ! Tiểu muội đến đòi kẹo mừng của tỷ đây!
Hai người vội vã ngồi dậy khỏi giường, mở cửa ra, Lạc Ngưng tủm tỉm đi vào,
ghé đến sát bên người Từ Chỉ Tình ngửi ngửi, gật gật đầu nói:
– Không tồi, không tồi!
– Ngưng Nhi!
Từ Chỉ Tình ngượng đến chẳng cả dám ngẩng đầu lên:
– Muội, muội ngửi cái gì?
– Ngửi mùi của đại ca!
Từ tiểu thư vốn đã vô cùng xấu hổ, lúc này lập tức “phì” một tiếng, hai má
nóng như bị lửa thiêu.
– Tỷ tỷ! Tỷ sợ cái gì?
Lạc Ngưng kéo tay nàng, yêu kiều cười nói:
– Đã gả cho đại ca rồi, trên người ai mà không có mùi của huynh ấy cơ chứ?
Cung hỷ tỷ tỷ đạt được tâm nguyện. Mấy người chúng ta, từ nay chẳng phân khai
nữa.
Lạc tài nữ ôm lấy Từ Chỉ Tình, lén nháy nháy mắt với đại ca. Lâm Vãn Vinh tim
đập loạn lên: “Nha đầu Ngưng Nhi này, đêm qua không phải là đã thật sự chui
vào nghe trộm đó chứ? Đáng hận là ta có quá nhiều chuyện phải làm, không ngờ
lại không phát hiện ra nàng nấp nơi đâu!”
Từ tiểu thư khẽ “ưm” một tiếng, hai má đỏ bừng, thanh âm hơi lạc đi:
– Ngưng Nhi, cám ơn muội!
– Chỉ Tình tỷ nói gì thế, cám ơn muội cái gì cơ?
Ngưng Nhi ngạc nhiên nói.
– Cám ơn muội đã làm bà mối.
Từ Chỉ Tình cố nén xấu hổ, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cảm kích nói:
– Ta biết, đêm qua là muội cố ý để tên xấu xa này tiến vào.
– Tỷ tỷ nhầm rồi, nếu không có người đó gật đầu, muội có lấy roi vụt thúc hắn
cũng chẳng nhúc nhích đâu!
Ngưng Nhi cười lên khanh khách, yêu kiều liếc nhìn đại ca một cái.
Lâm Vãn Vinh trong lòng nóng lên, ha ha cười lớn.
Lời này đã nói ra rồi, nữ nhân thì sớm muộn gì cũng phải gặp chuyện này. Lần
trước chẳng phải mình cũng cười Ngưng Nhi sao? Từ tiểu thư trong lòng tuy vẫn
vô cùng xấu hổ nhưng cũng đã dần bình tĩnh lại, kéo tay Lâm Vãn Vinh nàng nói:
– Chuyến đi Cao Lệ chàng chuẩn bị lúc nào xuất phát?
– Nếu trước lúc Tết đến phải trở về, thời gian đương nhiên là càng sớm càng
tốt rồi.
Từ Chỉ Tình gật gật đầu:
– Thuyền thiết giáp vốn đậu ở khu Đông Cảng, Nhật Chiếu. Từ sau khi hơn ba
mươi thiếu niên đó lên thuyền, vì để bọn họ sớm thích ứng một chút, ta đã để
bọn họ sớm đi tới phía Liên Vân, Giang Tô thử một chuyến rồi. Chắc chừng mấy
ngày nữa sẽ trở lại, chàng ở đây chờ là được rồi.
Lâm Vãn Vinh “ừm” một tiếng. Nhớ đến Liên Vân đó chính là nằm trong cảnh giới
Giang Tô, mà Tế Ninh cách Kim Lăng cũng chỉ vài ngày đường. Mình rời đi lúc
Tết, giờ cũng đã gần một năm không trở về Kim Lăng rồi.
– Đã như vậy thì bất tất phải tới Nhật Chiếu nữa, trực tiếp lên thuyền ở Liên
Vân cảng là được rồi.
Hắn chậm rãi nói:
– Ta cũng vừa khéo muốn mượn cơ hội này tới Kim Lăng xem xem, Đại tiểu thư
đang ở đó thăm viếng người thân, còn cả hai cha con Thanh Sơn cũng lâu lắm
không gặp rồi.
Hắn có tâm tư như vậy, Lạc Ngưng và Từ tiểu thư tự nhiên sẽ không ngăn trở. Từ
Chỉ Tình vừa mới trở thành phụ nữ, đang vào lúc tân hôn mặn nồng, cùng hắn
phân ly tự nhiên có vô cùng khó chịu. Nhưng lúc này chung thân đã định, tâm lý
nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Đành yên lặng mà chờ đợi hắn đi Cao Lệ về
để tiếp tục những ngày tháng ngọt ngào.
Lạc Ngưng đã có thai, tự nhiên không thể đi Cao Lệ, sẽ lưu lại Tế Ninh, cùng
với Từ tiểu thư bận bận rộn rộn mấy ngày, vẽ xong toàn bộ những bức vẽ rồi
cùng nàng trở về kinh thành, ở trong nhà chờ sinh con.
Loanh quanh ở Tế Ninh thêm mấy ngày, mỗi ngày đều nói mấy lời ngọt ngào với
Ngưng Nhi, lại cùng Từ tiểu thư tận tình ân ái, vui sướng đến cực cùng.
Khi ly biệt, nhìn nước mắt tuôn rơi trên mặt bọn họ, Lâm Vãn Vinh chỉ cảm thấy
lòng mềm lại, vạn phần bất nhẫn. Bất đắc dĩ chỉ đành an ủi mình mấy tiếng:
“Đợi sau khi ta làm xong chuyện lần này, khi đó thì vạn sự đại cát. Lão tử mỗi
ngày sẽ đều ngồi ôm lão bà mà hưởng hạnh phúc. Lúc đó thì khoái hoạt biết
nhường nào.”
Từ Tế Ninh đến Kim Lăng, khoái mã ra roi mau chóng lên đường, chẳng mất đến
hai ngày thời gian. Sáng ngày thứ ba đã đứng dưới tường thành vừa dày vừa cao,
nghe thấy tiếng nước sông Trường Giang vỗ rào rào. Đột nhiên hắn thở dài một
hơi:
– Kim Lăng, cuối cùng ta lại trở về rồi!