Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 603: Tương trợ a ca!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Phía xa những đống lửa đang cháy bừng bừng, a Lâm ca đang bị những chàng trai
cô gái Miêu tộc vây lấy xung quanh, giữa hắn và Thánh cô đã bị ngăn cách bởi
tầng tầng lớp lớp tường người rồi.

An Bích Như hai má đỏ bừng, ngượng ngập cúi đầu, các mễ sai vây quanh nàng,
hát ca nhảy múa, không khí quả là rất nóng nhiệt.

– A ca, a ca…

Y Liên nhìn như ngây dại, miệng thầm lẩm bẩm, nước mắt thành hàng chảy xuống.
Các mễ sai của Ánh Nguyệt thôn chỉ biết thở dài, lặng lẽ quay đầu đi, không
nhẫn tâm nhìn bộ dạng của nàng lúc này.

– A tỷ, cầu xin tỷ một chuyện, xin tỷ nhất định phải giúp đỡ muội!

Y Liên bỗng dưng cất tiếng, nắm chặt cánh tay Tử Đồng cầu khẩn.

Nhìn những giọt lệ long lanh trong mắt tiểu a muội, Tử Đồng vội gật đầu:

– Muội nói đi, a tỷ nhất định sẽ làm được cho muội!

Y Liên tìm một mảnh trúc từ trong túi ra, vội vã nhét vào tay nàng:

– Xin tỷ mau đem thứ này giao cho a ca!

Trên mảnh trúc đó có viết đầy những bài sơn ca, Tử Đồng nhìn mà cảm thấy vô
cùng nghi hoặc, Y Liên vội vã nói:

– Thánh cô muốn cùng huynh ấy đối ca, nhưng bài vừa rồi muội còn chưa dạy, a
ca không tiếp nổi, có cái này rồi, huynh ấy sẽ không phải sợ nữa

– Y Liên, muội điên rồi sao?

Tử Đồng nhảy dựng lên, tức giận bất bình thay cho Y Liên:

– Đã là lúc nào rồi mà muội còn muốn giúp tên lòng lang dạ sói ấy? Không tiếp
được thì không tiếp được, để Thánh cô coi thường hắn thì càng tốt, có quan hệ
gì với muội đâu?

– A tỷ, cầu xin tỷ đó, giúp a ca đi!

Thiếu nữ đáng thương này ôm lấy cánh tay nàng, nghẹn ngào lắc đầu, cương quyết
nói:

– Muội chỉ muốn nhìn huynh ấy cả đời vui vẻ, thứ khác, cái gì cũng không cần!

– Nha đầu ngốc!

Sống mũi Tử Đồng cay cay, bất đắc dĩ đành khẽ than thở:

– Nữ nhân Miêu tộc của chúng ta gặp phải tên người Hoa lòng lang dạ sói này,
toàn bị hắn dày vò cho thành như vậy, sao muội cứ như kiếp trước thiếu nợ hắn
không bằng ấy!

Trời vừa tối mịt, những đống lửa liền bùng lên, tương thân hội chính thức bắt
đầu. Trên người trăm ngàn thiếu nữ Miêu tộc đều đeo đồ trang sức bạc, cùng
nhau thổi khèn gõ trống nhảy múa hát ca. Những thân hình mỹ lệ động nhân, tràn
đầy sức sống lắc lư uyển chuyển, những khúc ca tươi vui lẫn với những tiếng
cười rộn ràng tràn ngập khắp núi cao.

Trên triền núi, trong bụi cỏ, bên bờ rừng, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những
bóng dáng đi thành đôi, những lời ca du dương vang vọng khắp nơi trên Ngũ Liên
sơn.

– Ấy, các nàng làm cái gì đó…

Lâm Tam còn chưa làm rõ tình hình thì đã bị một đám nữ nhân Miêu tộc xinh đẹp
bu lấy như một đàn ong. Các nàng mỉm cười xếp hàng sang một bên, chân tay nhảy
múa hát ca, ồn ào náo nhiệt.

– Còn có thể làm cái gì chứ?

Các cô nường cười hi hi đáp:

– Đương nhiên là mời a Lâm ca tiếp nhận khảo nghiệm rồi! Nếu huynh không tiếp
được sơn ca của Thánh cô, vậy thì hãy nhận thua đầu hàng đi, sang năm lại tới!

“Hát sơn ca?” Lâm Tam sắc mặt khổ sở: “Đúng là bình nước nào chưa đun thì lại
vớ phải ngay bình đó. Ta vốn chỉ theo Y Liên học được có mấy bài, giờ đã quên
gần như sạch rồi, tiếp thế nào được đây? Nếu là hát ‘Thập bát mô’ ta còn có
thể miễn cưỡng chứ.” Hắn ngập ngừng lắc đầu, lại nhìn thấy An tỉ tỉ ở phía xa
đang hướng về phía mình hấy háy mắt, mỉm cười duyên dáng.

Các mễ sai của Miêu tộc thấy hai người bọn họ cách nhau rất xa mà vẫn liếc mắt
đưa tình, tình chàng ý thiếp, lập tức vui vẻ cười rộn lên:

– Thánh cô, mau hát lại đi, để chúng ta xem bản lĩnh thật sự của a Lâm ca
nào! Nếu huynh ấy không có bản sự thì không thể lấy Thánh cô của chúng ta đi
được!

Sơn ca định tình là hình thức tương thân mà người Miêu thích nhất. Lá gan An
tỷ tỷ dù có lớn hơn nữa cũng không dám bỏ qua nó. Nàng ửng đỏ cả mặt mũi, liếc
mắt đưa tình nhìn hắn, cặp môi hồng khẽ hé ra, lại yêu kiều cất tiếng hát lên:

Chàng vui mái ấm thiếp không nhà

Cánh chim phiêu bạt tận trời xa

Chàng đây lắm bạn, nào như thiếp

Họa mi chiếc bóng nỉ non ca

Người Miêu vốn giỏi nhất là ca hát nhảy múa, An Bích Như thân là Thánh cô độc
nhất vô nhị của Miêu tộc, nên về mặt này lại càng là tài năng xuất chúng. Khúc
ca này trong trẻo du dương, tự như hoàng oanh xuất cốc, dư âm vang vọng, phiêu
đãng cả hồi lâu khắp núi rừng, triền miên không dứt.

Lâm Tam nghe mà lòng mềm lại: “Không ngờ sư phụ tỷ tỷ lại là con chim sơn ca
xinh đẹp nhất của Miêu trại, đến cả Y Liên cũng chẳng thể so được với nàng.
Xem ra tiểu khúc mà Tiên Nhi hát, xác thực là do An tỷ tỷ một tay dạy dỗ nàng
ấy rồi.”

Khúc tình ca của Thánh cô vừa hát lên, tất cả mọi người đều rộn ràng cười
vang, vỗ tay cổ vũ, không khí hết sức sôi động.

– A Lâm ca, đến huynh rồi!

Những thiếu nữa người Miêu đang vây quanh An Bích Như cười khúc khích, cố ý
lớn tiếng hét to tên của hắn.

“Hát, ta hát cái gì đây? Nhìn ánh mắt mang theo vẻ quan tâm và chờ đợi của tất
cả mọi người, Lâm Tam trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, cả lưng ướt đẫm. Đua
ngựa, leo núi đao, hắn cũng chưa từng nhíu mày, duy nhất chỉ có trò hát tình
ca vớ vẩn này, thực sự là muốn lấy mạng của hắn mà. Hắn chỉ biết có mấy bài
sơn ca đơn giản, còn bài mà An tỷ tỷ vừa hát, Y Liên căn bản chưa từng dạy
hắn.

– Hát đi, mau hát đi!

Thấy hắn hồi lâu không cất tiếng, xung quanh liền vang lên những tiếng cười
đùa, cổ vũ. Chẳng ai nghĩ đến chuyện, a Lâm ca, người có một thân sức mạnh,
dũng khí và đầy trí tuệ không ngờ lại không biết hát sơn ca. Đây vốn là thứ mà
người Miêu quen thuộc nhất! Nếu nói ra, việc này tưởng chừng như một chuyện
đùa vậy!

– Đánh chết cái tên lòng lang dạ sói ngươi!

Lâm Tam còn đang do dự, chợt nghe thấy một tiếng quát lanh lảnh đầy phẫn nộ
thánh thót vang lên, một mảnh trúc theo gió bay thẳng tới trước ngực hắn, Tử
Đồng của Ánh Nguyệt thôn mặt lạnh như băng lườm hắn một cái rồi quay người
chạy đi.

Lâm Tam thoáng sững sờ, chân tay bối rối đón lấy mảnh trúc đó, ánh mắt lướt
qua, trên khuôn mặt lập tức lộ vẻ kinh hỉ.

“Là mảnh trúc ghi các bài sơn ca mà Y Liên làm!” Hắn vội vã ngẩng đầu nhìn
lên, biển người mênh mang, tìm đâu ra bóng dáng thân quen của tiểu a muội chứ.

Thấy hắn hồi lâu không cất tiếng, xung quanh đã vang lên những tiếng la ó ầm
ĩ, đám con trai cười lớn:

– A Lâm ca, ngươi hãy mau đầu hàng đi, đợi đến sang năm hãy quay lại nhé!

– Ai nói ta sẽ đầu hàng!

Lâm Tam hắc hắc cười ngạo nghễ, nắm chắc mảnh trúc trong tay, tâm trạng xốn
xang, cất tiếng hát lớn:

Mặt trời lên cao rực sắc hồng

Trăng treo lơ lửng bóng mông lung

Vầng dương ánh nguyệt anh không thích

Chỉ muốn em thôi trọn tấm lòng

– Hay!

Lần này thực là chấn động, a Lâm ca hóa ra là thâm tàng bất lộ! Các cô nương
vui vẻ cười to, vỗ tay như sấm động, còn đám con trai trong lòng vốn còn đang
vớt vát chút hy vọng nhỏ nhoi với Thánh cô lập tức ỉu xìu thiểu não!

“Tên tiểu đệ đệ này, cũng chẳng biết là từ đâu học được nữa!” An Bích Như mỉm
cười hân hoan, kéo tay mấy thiếu nữ, vây quanh đống lửa đang bập bùng bên cạnh
bắt đầu nhảy múa, trong ánh lửa nàng quay đầu lại, đắm đuối nhìn hắn, khuôn
mặt hồng lên, tiếng ca mỹ diệu du dương vang lên bên tai:

– Mặt trời soi tỏa sơn khê

Cô em dậy sớm mải mê phơi hài

Hài xinh dưới nắng sáng tươi

Quay ra đã thấy nụ cười người thương.

An Bích Như là nữ nhi người Miêu, đương nhiên cứ mở miệng là tuôn ra sơn ca dễ
dàng, chỉ đáng thương cho tiểu đệ đệ là một người Hoa chính cống, sở trường
nhất chính là tiểu điệu “Thập bát mô”, trong đầu một khúc tình ca cũng chẳng
có.

Mắt thấy mặt mày sư phụ tỷ tỷ ửng hồng, nụ cười khả ái, hắn thực sự là nửa vui
nửa sầu: “Bài sơn ca này làm sao mà hát tiếp đây?”

– A Lâm ca, mau lên!

Các mễ đa mễ sai của Miêu trại vây quanh Thánh cô, vừa cười vang vừa thúc
giục.

“Ta không muốn nhanh sao? Nhưng ta không biết!” A Lâm ca lo lắng đến mồ hôi
chảy đầy đầu, túa ra xung quanh, đột nhiên cảm thấy có một làn gió nhẹ thổi
đến, một mảnh trúc lao thẳng đến người hắn, Tử Đồng trong đám người hung hăng
trừng mắt nguýt hắn một cái thật dài.

“Y Liên, lại là Y Liên đây mà!” Hắn trong lòng cảm kích không nói lên lời, vội
vã nhặt mảnh trúc lên, chẳng thèm nhìn mà hát theo đó luôn:

Mấy nàng xinh xắn xếp thành hàng

Nàng thì nghịch ngợm nàng thì ngoan

Nàng lắng nghe anh nàng ương bướng

Nhưng sao chẳng mở cửa hỡi nàng?

Vừa mới hát xong liền cảm thấy không đúng, vỗ mạnh vào đùi, sắc mặt tái mét:
“Hỏng bét, lòi hết chỗ xấu ra rồi!”

Đám người xung quanh cười vang trời , a Lâm ca thực là gan lớn quá mức, đối
mặt với Thánh cô, hắn cái gì cũng đều dám hát. Bài sơn ca này đối thì đối được
rồi, nhưng lại là tự bạch của một tiểu a ca có hoa tâm.

– A tỷ, muội đưa huynh ấy không phải là bài này!

Y Liên lẩn trong đám người vô cùng bối rối, dậm chân liên tục, phụng phịu
trách.

Tử Đồng cười hi hi đáp:

– Vậy sao? Ồ, vậy có lẽ là ta cầm nhầm rồi. Có điều, bài hát này hát hay
thật, a Lâm ca là người hát bài này hay nhất mà ta từng nghe đó, có thể là vì
bài ca này đã khắc họa nội tâm của hắn một cách chân thực nhất!

“Không cần nói cũng biết là a tỷ động tay động chân rồi, tỷ ấy cố ý chỉnh a
Lâm ca đây mà!” Y Liên cười khổ lắc đầu.

Đống lửa vẫn cháy bừng bừng, đám con gái kéo Thánh cô lại, vây quanh và cười
rúc rích trêu chọc:

– Thánh cô, a Lâm ca sao có thể như vậy, huynh ấy đang khi dễ người đó!

“Phản rồi phản rồi? Còn chưa tiến qua cửa Miêu trại của ta mà đã dám lựa ba
chọn bốn, tìm năm kiếm sáu thế này?“An tỷ tỷ nghiến răng cố cười khanh khách,
thần sắc có vẻ vô cùng tức giận nhìn về phía tiểu đệ đệ, mắt long lên sòng
sọc. Lâm Tam sống lưng lạnh ngắt: “Xong rồi, tiêu đời ta rồi, sư phụ tỷ tỷ sắp
nổi bão với ta rồi!”

Ơ…

Chàng là tri kỷ của em

Tay kim thoăn thoắt thêu lên mặt hài

Thêu đường chỉ thắm chàng ơi

Đừng so bì sợi của người hoa tâm

Những lời ca thánh thót của Thánh cô theo gió mà bay tới, chính là muốn nghiêm
chỉnh cảnh cáo a Lâm ca, bảo hắn không được hươu vượn nữa. Đám người Miêu đều
là năng ca thiện vũ, làm gì mà chẳng nghe ra ý tứ trong đó, lập tức cười ầm cả
lên, hứng thú nhìn xem a Lâm ca sẽ ứng đối thế nào.

“Ta khổ rồi, trúng kế của nha đầu Tử Đồng kia!” Nhìn ánh mắt tựa cười mà chẳng
phải cười kia của sư phụ tỷ tỷ, Lâm Tam ngoan ngoãn rụt đầu lại, trong lòng âm
thầm kêu khổ không thôi: “Trước mặt nhiều người như thế này mà lộ ra cái xấu,
giờ nên làm sao đây? An tỷ tỷ chẳng phải là ngọn đèn thiếu dầu mà!”

Còn đang âu sầu thiểu não, thì lại có một tiếng xé gió bay tới, một mảnh trúc
nhẹ nhàng rơi xuống dưới chân hắn.

“Nha đầu Tử Đồng này, còn dám tới trêu đùa ta nữa sao?” Hắn hứ một tiếng, nhặt
mảnh trúc kia lên đang hung hăng muốn vứt trở lại, ánh mắt chợt lướt qua, đột
nhiên ”a” lên một tiếng. Lần này hắn đã nhìn rõ rồi, trong lòng lập tức hớn
hở, nắm chặt mảnh trúc quay về phía An Bích Như ra sức vẫy tay, cao giọng hát:

Người yêu bé nhỏ cứ an lòng

Đừng nhìn khe cửa dạ băn khoăn

Ta như cây chuối đằng sau viện

Hàng năm đổi lá chẳng đổi lòng.

“Rào rào…” Những tiếng cười vui vang lên như triều thủy, tiếng vỗ tay như sấm
động, a Lâm ca và Thánh cô lần này đối sơn ca thực sự là tinh mĩ đến cực điểm,
lúc giận hờn lúc khuyên giải, hài hước vô cùng, liền quên ngay chuyện ngoài ý
muốn nho nhỏ kia.

Mắt thấy An tỷ tỷ trên mặt nở ra nụ cười duyên dáng, Lâm Tam thở phào một hơi
như vừa trút được tảng đá nặng trong lòng xuống: “Cám ơn muội, Y Liên!”

Một đôi mắt trong đám người chợt sáng lên, si mê nhìn hắn, mỉm cười lệ rơi.

A Lâm ca liên tiếp đối ba bài sơn ca, thực lực đích xác là cũng không tồi,
thiếu nữ Miêu tộc cười hỉ hả vây quanh An Bích Như:

– Thánh cô, người có vừa ý a Lâm ca hay không?

Thánh cô tuy trước nay vẫn luôn phóng khoáng, nhưng bị mọi người trong tộc hỏi
đến chuyện chung thân đại sự, cũng không nén nổi mà xấu hổ vô cùng, không biết
nên trả lời hay không đây.

– Im lặng là đồng ý rồi nhé!

Đám con gái bật cười khanh khách, lại quay về hướng Lâm Tam vẫy tay hỏi to:

– A Lâm ca, huynh có vừa ý Thánh cô của chúng ta hay không?

A Lâm ca nghe mà tinh thần sảng khoái, mặt mày hớn hở, nhảy bật lên vẫy tay
hét lớn:

– Vừa ý, ta đã vừa ý cả mấy trăm năm rồi!

– Vừa ý cả mấy trăm năm rồi ư?

Các mễ sai đều cười khúc khích, ra sức đẩy hắn về phía trước:

– Vậy huynh còn đợi cái gì nữa?

Tất cả các mễ đa mễ sai đều tự giác tách ra một lối, vừa cười hi hi vừa đẩy
hai người vào giữa, khắp miền sơn cước đều vang lên những tiếng hoan hô rộn
rã. Nhìn về phía Thánh cô đang bị đám tộc nhân vây quanh, khuôn mặt tràn ngập
sự xấu hổ ngượng ngùng, đến đầu cũng không dám ngẩng lên, Lâm Tam cơ hồ như
không dám tin vào mắt mình: “Đây có còn là hồ ly tỷ tỷ yêu mị ngày trước hay
không? Sao nàng lại trở nên thanh cao, thuần khiết giống như ta thế này?”

Càng ngày càng tiến lại gần An tỷ tỷ, đã có thể nhìn thấy làn da trắng như
ngọc, nhan sắc kiều diễm như hoa của nàng, trong lòng Lâm Tam nở rộ sắc tâm,
mở rộng vòng tay mà lao tới:

– Sư phụ tỷ tỷ…

– Ấy, chậm một chút đã nào!

Một thiếu nữ Miêu tộc cười hì hì chặn trước mặt hắn, kéo cánh tay hắn, thần bí
nháy nháy mắt:

– A Lâm ca, huynh là thực sự thích Thánh cô chứ

– Cái này còn phải hỏi sao?

A Lâm ca vội vã liến thoắng đáp ngay:

– Ta thích Thánh cô, so với hoàng kim hay bạch ngân còn thích hơn nhiều!

Thiếu nữ gật gật đầu, móc từ trong ngực ra một tờ giấy, cười hì hì ma mãnh:

– Mấy lần trước là Thánh cô yêu thương huynh, không nhẫn tâm làm khó quá
đáng! Cửa ải cuối cùng này huynh phải cẩn thận đó, bài sơn ca này là do chúng
ta đích thân chọn ra, Thánh cô cũng không biết chút nào. Nếu ngươi không đối
được… hì hì, chúng ta sẽ đại biểu cho Thánh cô, một cước đá huynh về!

“Không phải chứ?” Trong lòng Lâm Tam run rẩy: “Giờ đã là lúc nào rồi mà các
nàng còn muốn làm khó ta? Miêu trại so với đầm rồng hang cọp thực sự còn khó
đi hơn nhiều!”

Cái này gọi là hí tình lang, cũng là hạng mục truyền thống của Miêu trại. Các
mễ sai mỉm cười đưa tờ giấy tới tay An Bích Như, An tỷ tỷ liếc nhìn qua, hai
má đỏ bừng, lóng ngóng một lúc lâu mới dám mở miệng, tiếng hát như tiếng tiên
nữ từ trên trời du dương rót xuống bên tai mọi người.

Lá rụng trên non đã xếp đầy

Tiếc rằng thiếp cứ mãi loay hoay

Hôm nay mới được chàng chỉ cách

Chỉ cần lá thôi, lửa để mai

(mai ở đây còn có nghĩa người mai mối)

Thảo nào mà một người trước nay luôn phóng khoáng như Thánh cô cũng phải thẹn
thùng như vậy, đây rõ ràng chính là biểu lộ ý muốn cầu thân mà. Án theo quy củ
của Miêu trại, không cần biết a Lâm ca đồng ý hay là cự tuyệt, đều phải dùng
sơn ca đáp lại.

Thanh âm của An tỷ tỷ mượt mà du dương vô ngần, phản phất như tiếng tiên nữ từ
trên trời lạc xuống trần thế vậy. Lâm Tam lúc này lại không có tâm tư nào mà
thưởng thức, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh: “Vào thời điểm quan trọng nhất
này, ta tìm đâu ra một bài sơn ca để biểu lộ lòng mình bây giờ? Lẽ nào phải
cần đến Y Liên cứu ta nữa sao?”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận