Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 601: Muốn cùng ngươi động phòng!!!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Chuyện mà ta rất muốn làm? Lâm Tam hai mắt bỗng mở to, vui vẻ đến chút nữa thì
nhảy cẩng lên:

– Tỷ tỷ, nàng định nói… động phòng ư?

An Bích Như đỏ bừng hai má, hung hăng trừng mắt nguýt hắn một cái, tựa cười
tựa không, yểu điệu nói:

– Vậy sao, chuyện ngươi muốn làm nhất chính là động phòng?

– À, không phải không phải.

Lâm Vãn Vinh vội vã nghiêm mặt lại, lớn tiếng nói mà chẳng hề xấu hổ:

– Kì thực điều ta muốn làm nhất là giữa màn đêm tịch mịch, trong một gian
phòng yên tĩnh, được nắm tay tỷ tỷ, chúng ta vai kề vai nằm sát bên nhau, trò
chuyện tâm tình, đó là một việc lãng mạn biết bao a! Đương nhiên, nếu thời
gian cho phép, chúng ta còn có thể thuận tiện…

Hiếm khi gặp được lúc hắn có chí hướng cao thượng như vậy, An tỷ tỷ nghe mà
trong lòng thoải mái, nhìn về phía hắn dịu dàng hỏi:

– Thuận tiện làm gì vậy?

– Thuận tiện….động phòng một chút ấy mà!

Hắn cười dâm đãng, lén nháy nháy mắt.

Thánh cô duyên dáng cười khúc khích rồi hung hăng véo mạnh vào hông hắn vài
cái, ánh mắt long lanh kiều diễm vô ngần:

– Được chứ, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ta sẽ ngày ngày cùng ngươi động phòng,
thế nào?

– Lời này là thật chứ?!

Lâm Tam nghe mà sung sướng không thôi, suy nghĩ một chút rồi lại vội vã lắc
đầu:

– Không được, ngày ngày động phòng, ta sợ tỷ tỷ nàng ăn không tiêu! Thôi vậy,
hay là nhẹ nhàng hơn một chút đi, hai ngày một lần là được rồi!

– Là ai ăn không tiêu, cái này thật sự còn chưa biết đó nghe!

An Bích Như nũng nịu cười phì một tiếng, hai má đỏ ửng cả lên, so với ánh nắng
chiều diễm lệ ở phía chân trời cũng còn đẹp hơn.

Ái chà, đây rõ ràng là khiêu chiến với ta mà! Nhìn bộ dạng quyến rũ pha chút
thẹn thùng của nàng, Lâm Tam ngứa ngáy trong lòng, không nén nổi khẽ vuốt ve
bàn tay nàng một cái, dâm đãng hỏi luôn:

– Thánh cô, có muốn thử xem không?

– Thử coi?

Thánh cô nheo mắt, trong bàn tay bỗng có thêm một ống trúc tựa như ảo thuật
vậy, đem cái ống trúc đầy nước đó vẩy thẳng vào mặt hắn:

– Vậy ngươi hãy thử trước đi, hi hi!

Động tác của An ty ty nhanh đến mức nào chứ! Lâm Tam còn chưa kịp phản ứng gì
thì đã thành một con gà nhúng nước rồi, những giọt nước từ trên đầu hắn ròng
ròng chảy xuống, khổ sở vô cùng.

– Thánh cô, Thánh cô…

– A Lâm ca, a Lâm ca…

Ống nước này vừa vẩy xuống, những tiếng hoan hô, tiếng la hét từ bốn phía rộ
lên, tất cả mọi người đều vô cùng hứng khởi, lớn tiếng gào thét tên của bọn
họ, so với dịp lễ tết xem ra còn vui vẻ hơn rất nhiều. An Bích Như cười hì hì
nhảy vội ra, mặt mũi đỏ bừng lườm hắn một cái, rồi quay người bỏ chạy như bay.

“Hắt xì!” Hắn toàn thân lạnh đến run rẩy, trong lòng muôn vàn suy tư khó hiểu:
“Ta chẳng phải là một cái cây nhỏ, buổi sáng Y Liên té cho ta toàn thân ướt
đẫm, buổi tối Thánh cô cũng làm như vậy với ta, đây rốt cuộc là ý gì vậy?”

– Lão đa, tại Miêu tộc té nước là quy củ gì thế?

Mắt thấy Bố Y tiến lại gần, hắn vội vã kéo tay lão mà khiêm tốn thỉnh giáo.

Bố Y đối với nhân phẩm của hắn có chút khinh thường, nhưng về tuyệt kĩ leo núi
đao của tên tiểu tử này thì thực khiến cho người ta bội phục, lão hừ một tiếng
rồi đáp:

– Cái này mà ngươi cũng không hiểu sao? Trong ngày Hoa Sơn tiết, mễ sai của
Miêu tộc chúng ta nhìn trúng mễ đa nào thì sẽ té một ống nước trong vào người
hắn trước mặt mọi người, ý tứ là, té cho tên a ca ngốc ngươi tỉnh lại, ngươi
còn không hiểu tâm tư của Thánh cô sao?

“Thì ra là vậy!” Nhớ đến biểu hiện cổ quái của Y Liên hôm nay, Lâm Tam mới
hoàn toàn minh bạch. Nha đầu đó sớm đã bộc lộ rồi, chỉ là tên a ca ngốc nghếch
như ta căn bản không nắm được quy củ của Miêu tộc. Bây giờ An tỷ tỷ cũng làm
ta ướt đẫm toàn thân, đó đại biểu cho việc là người của nàng rồi, nhìn khắp
trăm dặm Miêu tộc, có ai dám tranh lão công với Thánh cô chứ?

Toàn thân hắn ướt sũng, nghĩ đến sư phụ tỷ tỷ tự nhiên trong lòng lại cảm thấy
vô cùng vui sướng, nhưng vừa nhớ tới dáng vẻ ngây dại của Y Liên tiểu a muội
thì lập tức cảm thấy nặng nề.

– Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm!

Thấy hắn vui vẻ cười hớn hở, Bố Y lão đa tự nhiên cảm thấy bất bình cho nữ nhi
của mình:

– Muốn lấy Thánh cô, nào có dễ như thế?!

Giống như chứng minh cho lời lão nói, lão vừa dứt lời thì trên đài liền truyền
tới thanh âm trầm ổn của Hàn Nông trưởng lão:

– Các vị hương thân, các vị nói xem, trên Hoa Sơn tiết hôm nay, mễ đa có biểu
hiện kiệt xuất nhất là vị nào?

– A Lâm ca, a Lâm ca…

Những tiếng vỗ tay rầm trời vang lên rất là chỉnh tề, ánh mắt của tất cả mọi
người đều nhìn về phía hắn, vô số những mễ đa mễ sai đều hưng phấn hoan hô.

Hàn Nông quay sang Nhiếp Viễn Thanh bên cạnh khom người, đưa một tờ giấy màu
hồng tới tay y, mỉm cười nói:

– Tiếp theo thì phải mời Tự Châu phủ doãn Nhiếp đại nhân công bố cái đáp án
này cho chúng tôi rồi!

Chậm rãi bóc tờ giấy đỏ kia ra, cơ mặt trên khuôn mặt trắng bệch kia hơi run
rẩy, lớn tiếng nói:

– Qua sự nhất trí đánh giá của tất cả các trưởng lão Miêu Hương, mễ đa kiệt
xuất nhất chính là… a Lâm ca tới từ Ánh Nguyệt thôn!

– Hay…!

Mọi người phấn chấn hoan hô không ngớt, như triều thủy đẩy a Lâm ca từ từ tiến
về phía đài cao kia.

– Đa tạ, đa tạ!

Lâm Tam mỉm cười đi đến trước đài, bước lên một bước lớn, lập tức làm vang lên
vô số tiếng vỗ tay hoan hô khắp miền sơn dã. Trát Quả sớm đã bị đuổi xuống
đài, dưới sự yểm hộ của các Hắc Miêu thị vệ, dùng con mắt tàn dư còn lại,
nghiến răng kèn kẹt, nắm chặt thanh sài đao trong tay, hận không thể chém hắn
thành muôn mảnh.

Hàn Nông khẽ gật đầu:

– Mau đến bái kiến Thánh cô và Nhiếp đại nhân!

– A Lâm ca bái kiến Thánh cô!

Lâm Tam giả bộ nghiêm túc hướng về phía An Bích Như nháy mắt mấy cái. Thánh cô
nhìn hắn toàn thân ướt sũng, che miệng cười duyên dáng.

Cười cái gì mà cười? Nhất định sẽ có một ngày để nàng biết tay tiểu đệ đệ này!
Hắn hứ một tiếng, quay người về phía Nhiếp Viễn Thanh ôm quyền, dửng dưng nói:

– Hi Nhiếp…!

Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Viễn Thanh chợt hỏi:

– A Lâm ca, mặt ngươi nhìn có vẻ quen quen, hình như bản quan đã thấy ở đâu
rồi?

– Vậy sao?

Lâm Tam cười mà tựa như không hớn hở nói:

– Vậy nói lên rằng ta dáng vẻ thiện lương rồi, đa tạ phủ doãn đại nhân đã quá
khen!

Phủ doãn đại nhân tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Ngươi có thật là người Miêu không, sao chưa từng nghe ngươi nói qua Miêu
ngữ?

– Đương nhiên là phải rồi!

Lâm Tam lớn giọng mà chẳng hề xấu hổ, gật đầu. Lão tử lấy An tỷ tỷ về, làm rể
của Miêu trại, đó còn không phải là một nửa người Miêu rồi sao?

– Chỉ là trước mặt Nhiếp đại nhân ấy mà, đương nhiên phải nói Hoa ngữ rồi,
đại biểu cho sự tôn trọng của chúng ta với phủ doãn đại nhân.

– Nguyên là như thế, a Lâm ca quả nhiên là biết ăn nói!

Nhiếp Viễn Thanh cười ha hả, trong lúc vô ý dò xét hắn, nhãn thần cao thâm khó
lường.

Sau khi giới thiệu xong xuôi, đối mặt với những hương thân Miêu tộc khắp miền
sơn dã, Hàn Nông trưởng lão hai tay vung lên, lớn tiếng nói:

– Hoa Sơn tiết hôm nay, a Lâm ca tới từ Ánh Nguyệt thôn, một ngựa đi đầu,
xuyên qua vòng lửa, nhảy múa trên núi đao, thế như chẻ tre, liên tiếp vượt qua
ba mươi sáu núi đao, mấy vị trưởng lão chúng tôi nhất trí bầu y làm mễ đa kiệt
xuất nhất kì này, chư vị hương thân có phục hay không?

Đua ngựa và leo núi đao đều có sức hấp dẫn rất lớn, lại đều là những trò vận
động cực kì nguy hiểm, sức mạnh, dũng khí, trí tuệ, thiếu một cái cũng không
được. Cảnh này ở ngay trước mắt, những người Miêu làm gì mà chẳng kính phục
hắn cơ chứ? Nhất thời tiếng hoan hô vang trời dậy đất, tất cả mọi người đông
thanh hét lên hắn rất nhịp nhàng:

– A Lâm ca, a Lâm ca…

Hàn Nông trưởng lão gật gật đầu, hét lên:

– Đã đều đồng ý như vậy rồi, vậy thì mời mễ đa dũng cảm nhất của Miêu tộc lên
kéo lá cờ hoa ngũ sắc cho chúng ta!

Đám người lập tức hoan hô ầm ầm như sấm động, tiếng vỗ tay như triều thủy. Kéo
cờ hoa là hoạt động quan trọng nhất trong Hoa Sơn tiết. không chỉ vì nó được
thực hiện bởi các thanh niên xuất sắc nhất của Miêu tộc, mà còn vì độ khó của
kéo cờ hoa cực cao, đây cũng là một lần khảo nghiệm nữa đối với mễ đa kiệt
xuất nhất. Cờ hoa kéo lên,ý nghĩa chính là các hoạt động tương thân tương ái
sẽ được chính thức bắt đầu, tất cả các mễ đa mễ sai đều có thể yên tâm mà bày
tỏ tình cảm với người trong lòng mình.

Lâm Tam quan sát cẩn thận cái cột hoa cao vút kia, thầm nhíu mày lại. Cái cột
hoa này cao chừng sáu bảy trượng, những đóa hoa quấn xung quanh đều đã bị gỡ
xuống, bốn phía cây cột đều nhẵn bóng, lại không có sợi dây nào được thả
xuống, trên đỉnh có một cái xà nằm ngang, làm thế nào mới có thể kéo cờ đây?

Trong khi hắn còn đang suy nghĩ, thì chợt nghe thấy giọng của đại trưởng lão
có chút đắc ý tuyên bố:

– Xét thấy biểu hiện của a Lâm ca hôm nay hết sức thần kì, nằm ngoài dự đoán
của tất cả mọi người. Vì vậy, mấy vị trưởng lão chúng ta đã thương nghị và
quyết định, không được dùng phương thức leo cột để treo cờ, mà nhất định phải
lựa chọn một phương pháp khác!

Vừa nói ra câu này lập tức khiến cho mọi người xung quanh vô cùng tức giận.
Trong bao nhiêu lần Hoa Sơn tiết, đều là những mễ đa dũng cảm nhất trèo lên
trên đỉnh cột để treo lá cờ hoa ngũ sắc, mọi người sớm đã quen với phương thức
này rồi, bây giờ lại đột nhiên thay đổi, rõ ràng là muốn làm khó a Lâm ca mà.
Cây cột hoa đó nhẵn bóng, chẳng có dây dợ gì cả, kêu hắn làm sao mà giương
được cờ lên đây? Đây chẳng phải là cố ý làm khó nhau sao?

– Phản đối!

Lâm Tam vội vàng nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:

– A thúc, vì sao người khác có thể leo cột, riêng ta là không thể?

– Phản đối cũng vô dụng!

Hàn Nông trưởng lão cười rất xảo trá đáp:

– Đây là quyết định chúng của tất cả trưởng lão chúng ta, hoặc là ngươi nghĩ
cách treo cờ lên, hoặc là ngươi bỏ cuộc! Hậu quả của việc bỏ cuộc chắc không
cần ta nói chứ…

Ánh mắt của lão như hữu ý lại như vô tình liếc sang An Bích Như, đắc ý nói
tiếp:

– Ngươi là một người Hoa, muốn nhẹ nhàng lấy đi phượng hoàng của người Miêu
chúng ta sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Nếu ngươi bỏ cuộc thì đừng
nhắc lại chuyện cầu thân nữa!

“Cây cột đó trơn bóng thẳng tuột, kêu ta làm thế nào mà treo cờ lên đây? Thế
này chẳng phải là muốn lấy mạng ta sao?” Lâm Vãn Vinh quả thực là bó tay vô
phương, nhìn Bố Y bên cạnh, thì như vớ được chiếc phao cứu mạng:

– Lão đa, người thấy nhiều hiểu rộng, đã nhìn thấy người khác treo cờ bằng
cách nào chưa?

Lần này khó khăn cho ngươi rồi, Bố Y đắc ý lắc đầu:

– Ta sống bao nhiêu năm nay, Hoa Sơn tiết không biết đã nhìn qua bao lần,
nhưng lần nào cũng đều là các mễ đa tự leo lên, thực sự chưa nhìn thấy thủ
đoạn nào khác! Tên người Hoa kia, bây giờ phải dựa vào bản thân ngươi rồi!

– Xin Thánh cô trao cờ!

Không để cho hắn suy nghĩ nhiều, Hàn Nông trưởng lão đã vội vã lớn tiếng hô
vang. Thánh cô lặng lẽ đứng dậy, nhận lấy chiếc cờ hoa ngũ sắc mới tinh từ tay
nhị trưởng lão, sóng mắt lay động, thoáng dò xét hắn. Lúc này, tất cả đám
người Miêu đang đứng tràn ngập khắp ngọn núi cũng đều lo lắng cho a Lâm ca,
người nào người nấy đều mở mắt trừng trừng nhìn về phía hắn.

– Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Y Liên đang đứng trên hòn đá lớn ở xa xa nhìn lại, lo lắng đến dậm chân liên
tục.

– Cái gì mà làm sao bây giờ?

Tử Đồng trừng mắt lườm nàng, cười hì hì:

– Hắn không treo được cờ lên mới tốt! Như vậy Thánh cô sẽ không coi trọng hắn
nữa, Y Liên tiểu a muội của chúng ta sẽ có thể thừa cơ xông vào, lấy tên người
Hoa lòng lang dạ sói đó về! Đến lúc đó để hắn làm trâu làm ngựa, hầu hạ muội
cả đời!

Khuôn mặt xinh đẹp của Y Liên đỏ bừng, nhưng lại buồn bã lắc đầu:

– Nếu quả thực là như vậy, cả đời a ca sẽ không vui vẻ rồi, hắn không được
vui thì ta làm sao có thể vui được cơ chứ? Ta thà cứ như thế này, vĩnh viễn
lén nhìn hắn cũng không muốn hắn có chút đau đớn khổ sở nào! Xin các vị liệt
tổ liệt tông của Miêu trại hãy phù hộ để cho a ca của con đạt được tâm nguyện,
Y Liên nguyện ý đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa cho các vị!

Nàng hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm cầu khấn. Trên mặt ánh lên vẻ rực rỡ động
lòng người.

– Tiểu a muội ngốc đến hết thuốc chữa rồi!

Tử Đồng bất đắc dĩ đành thở dài một tiếng:

– Muội đúng là chân tâm mà lại gặp phải hố phân, a ca của muội căn bản chẳng
để ý tới muội!

Thiếu nữ lặng lẽ lắc đầu, ngẩn ngơ nhìn hắn, ánh mắt kiên định.

Thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng, Tử Đồng thực sự là không còn lòng dạ
nào nhìn tiếp được nữa, ánh mắt đảo qua lại vài lượt, hừ lạnh một tiếng thầm
nhủ:

– Yên tâm đi, Y Liên, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho muội!

Thấy Lâm Tam trầm mặc một hồi lâu không nói năng gì, Hàn Nông trưởng lão cười
khà khà:

– Sao? A Lâm ca, ngươi muốn bỏ cuộc sao?

“Lão đầu này, từng bước từng bước ép người!” Lâm Tam cũng chẳng có cách nào,
chỉ đành đưa đầu ra đỡ, nhận lấy cờ hoa từ tay An Bích Như, tức giận mắng
nàng:

– Sư phụ tỷ tỷ, mấy lão đầu này đều khi dễ ta, sao chẳng thấy nàng nói được
một câu công đạo thế?

Thánh cô cười hì hì:

– Bọn họ khi dễ ngươi, ngươi sau này cũng có thể khi dễ lại ta mà, như vậy là
công bằng rồi chứ!

Lâm Tam nghe thấy thì rụt cổ lại: “Khi dễ nàng? Đó chẳng phải là trêu chọc lão
thọ tinh sao?” Hắn giận dỗi hứ một tiếng:

– Đây là địa bàn của nàng, bọn họ liên hợp lại khi dễ ta, chẳng may mà ta
thất thủ…

– Ngươi dám?

Trong mắt An Bích Như hiện lên một ý cười hàm tiếu, hung hăng dẫm mạnh vào
chân hắn, mị nhãn như tơ, ngúng nguẩy hỏi:

– Hoặc là thất thủ, hoặc là thất thân, ngươi chọn cái nào?

Lâm Tam thấy vậy trong lòng mềm lại, lửa dục bốc lên, dâm đãng hỏi nàng:

– Có thể chọn cả hai không?! Ta không quen thất thủ, nhưng lại rất giỏi thất
thân đó, ài!

– Ngươi nói nên thế nào đây?

Thánh cô cười khúc khích hỏi, vỗ nhẹ vào má hắn, cúi đầu đến sát bên tai hắn,
thanh âm có phần run rẩy:

– Tiểu đệ đệ, nói cho ngươi một bí mật… Sư phụ tỷ tỷ của ngươi còn chưa từng
động phòng qua! Ngươi có thể dạy ta được không?

An tỷ tỷ mặt mũi đỏ bừng, từ tai lan dần tới gáy, khẽ cười nhẹ một tiếng mang
theo hương thơm như hoa lan, phả vào mặt hắn.

Tiểu đệ đệ nghe mà trong đầu nổ oành một tiếng, trong mắt toàn là kim hoa: “Hồ
ly tinh này! Còn chưa động phòng mà đã như vậy, nếu động phòng rồi, đó chẳng
phải là sẽ ăn thịt ta luôn sao?” Toàn thân hắn cứng đơ, mũi như sắp bốc khói,
đầu óc nóng bừng, cắn chặt răng uy phong lẫm lẫm nói:

– Được, vì sự nghiệp giáo dục đồng thời cũng để quét sạch những vùng tối mờ
mịt trong cơ thể và tâm linh của Thánh cô, ta đành phải hi sinh một lần vậy!
Lần này, ta tiếp nhận!

Hắn trong nháy mắt đã hớn hở, thần sắc hiên ngang, chẳng còn tỏ vẻ khó khăn
như trước nữa. An tỷ tỷ ngây người cả hồi lâu, rồi đột nhiên hiểu ra: “Ai da,
trúng kế rồi! Tiểu đệ đệ này khẳng định là sớm đã nghĩ ra phương pháp, chỉ là
cố ý làm thế để dụ ta nói ra mà thôi! Đáng ghét thật!”

Nàng mặt mũi đỏ rực, cười phì một tiếng, lén véo tay hắn, trong mắt chứa đầy
tình ý, tựa như dòng nước lững lờ trôi vậy.

– A thúc, có phải là chỉ cần không leo cột, ta muốn cái gì là người đưa ta
cái đó không?

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Tam đã tràn ngập niềm tin, cười hì hì quay sang hỏi
Hàn Nông trưởng lão.

“Hắn nhanh như vậy đã nghĩ ra cách rồi sao?” Đại trưởng lão kinh ngạc không
thôi, kín đáo gật đầu một cái:

– Chỉ cần là hợp lí chúng ta đương nhiên sẽ cung cấp cho ngươi! Nhưng nếu
ngươi muốn thang mây, vậy thì miễn đi!

– Ta là người vô sỉ vậy sao?

Lâm Tam cười ha hả, tía lia kể ra một loạt:

– A thúc nghe kĩ đây, ta muốn nan trúc mỏng, giấy Tuyên Thành, sợi thép nhỏ,
dầu hỏa, sợi bông…

Giọng hắn rất lớn, một hơi nói ra mấy chục thứ đồ vật, rơi vào tai mọi người
một cách rõ ràng, nhưng chẳng ai hiểu được hắn định chơi trò gì. Đừng nói là
thang mây, đến cả một cành trúc cũng đều không nhắc đến.

“Chỉ mấy thứ này thôi, sao có thể treo cờ hoa lên chứ?” Những người phía dưới
đều đưa mắt nghi hoặc nhìn nhau, chẳng một người nào biết hắn cần những thứ
này để làm gì, đến cả sư phụ tỷ tỷ trong lòng cũng tràn đầy ngạc nhiên nhìn
hắn.

– Chỉ mấy thứ này thôi sao?

Đợi hắn nói xong, đại trưởng lão mới dám chớp mắt hỏi lại.

Lâm Tam hai tay vung ra, thản nhiên cười nói:

– Đúng thế! Sao? Mấy thứ đồ nhỏ nhặt này mà a thúc cũng không đưa được sao?

– Đưa, đương nhiên sẽ đưa rồi!

Hàn Nông vội vã gật đầu, nhìn hắn với vẻ chẳng thể tin nổi:

– A Lâm ca, ngươi phải nghĩ cho kĩ đó, nếu thất bại, ngươi sẽ chẳng còn cơ
hội đâu, ngươi và Thánh cô…

An Bích Như nghe mà trong lòng căng thẳng, nàng thân là Thánh cô của Miêu
trại, hiểu rõ nhất dụng ý đằng sau việc các trưởng lão làm khó tiểu đệ đệ,
chính là các trưởng lão hy vọng a Lâm ca có thể dùng thủ đoạn khiến tất cả mọi
người tâm phục, như vậy bọn họ mới có lí do để đem phượng hoàng, niềm kiêu
hãnh của Miêu trại gả cho một người Hoa! Nhưng đây dù sao cũng là chung thân
đại sự của nàng, vạn nhất tiểu đệ đệ thất thủ, nàng và hắn chỉ có thể lén lút
gặp nhau cả đời mà thôi.

Thánh cô tim đập thình thịch như muốn nhảy cả ra ngoài, nàng dẫu có kinh
nghiệm phong phú, có thể nói là gần như chưa chuyện gì mà chưa từng trải qua,
những trước nay chưa từng có lần nào căng thẳng như thế này.

Lâm Tam nhìn vào cái cột hoa trơn bóng kia, trầm mặc một hồi lâu, bỗng dưng
quay đầu lại nhìn sư phụ tỷ tỷ khẽ mỉm cười.

Trông hắn cười cũng không phải là tuấn tú, nhưng lại bộc lộ một trí tuệ, sức
mạnh và niềm tin chẳng thể tả bằng lời, rơi vào trong mắt An Bích Như, nó lập
tức tựa như một đóa hoa xuân ấm áp nở rộ vậy.

Thánh cô nóng ruột, chẳng quản đến cái gì nữa, nắm chặt lấy tay hắn, yêu kiều
nũng nịu nói:

– Tiểu đệ đệ, bây giờ ta muốn động phòng cùng ngươi !

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận