Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 596: Nghị sự đoàn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Thì ra nơi này là từ đường của người Bạch Miêu, các vị liệt tổ liệt tông của
Miêu tộc đều được thờ phụng ở đây, thảo nào khi đến nơi này không khí cứ quái
quái, chẳng có một chút sinh khí nào. Nhìn thấy An tỷ tỷ đang quỳ trên bồ đoàn
mà cung cung kính kính dập đầu, Lâm Tam cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng,
thần sắc ra vẻ cực kì nghiêm chỉnh.

An Bích Như lẩm lẩm một mình vài câu, thành kính bái lạy, sau một hồi lâu mới
đứng dậy, nhìn hắn khẽ nói:

– Đây là trọng địa của Miêu tộc, nơi cung phụng tổ tiên của chúng ta, còn có
cha mẹ ta, ngươi cũng tới bái kiến đi!

– Ồ!

Lâm Vãn Vinh vô cùng hạnh phúc, “phịch” một tiếng quỳ ngay xuống bồ đoàn, dập
đầu xuống lạy, mặt dày tía lia nói:

– A tía, a mẫu con dập đầu trước hai người…

An tỷ tỷ liền nhấc chân lên khẽ đá vào mông hắn một cái, trên mặt hiện lên vài
phần ngượng ngùng của tiểu nữ nhi, mặt mũi đỏ bừng, mắng hắn:

– Trước mặt a tía a mẫu ta, không được ăn nói linh tinh!

“Chuyện sớm muộn thôi mà!” Hắn lầm bầm tỏ vẻ đầy ấm ức, hai tay chắp lại, đổi
sang cách xưng hô khác:

– A thúc, a thẩm, con tên Lâm Vãn Vinh, ngoại hiệu Lâm Tam, là tiểu đệ đệ của
sư phụ tỷ tỷ, trong tương lai, còn có thể trở thành tiểu a ca của nàng. Con và
An tỷ tỷ quen biết yêu mến, tâm đầu ý hợp, trên trời nguyện làm đôi chim liền
cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, hai người ở trên trời có linh thiêng,
xin phù hộ cho chúng con bách niên hòa hợp, sớm sinh quý tử, con xin dập đầu
trước hai người!

Câu phía trước nói còn nghe được một chút, câu sau lại nổi cái thói cũ lên, An
Bích Như cũng không biết làm gì hơn, chỉ đành che miệng mỉm cười, cả khuôn mặt
đã nóng bừng lên.

Cung kính dập đầu mấy cái thật vang, Lâm Tam dương dương đắc ý đứng dậy, hướng
về phía An tỷ tỷ nháy nháy mắt như thể thị uy.

An Bích Như không nén nổi bật cười khúc khích, nửa thẹn nửa giận lườm hắn một
cái thật dài. Chầm chậm đưa bàn tay lần mò xuống dưới thần khán*, bỗng nghe
những tiếng lạch cạch vang lên, bức tường bên cạnh thần khán mở ra, lộ ra một
thạch môn (cửa đá).

(*nơi để thờ cúng ngày xưa)

– Ý, có cơ quan?

Hắn kinh hãi thất sắc, vội vã nhảy đến bên cạnh An Bích Như, thuận thế nắm lấy
tay nàng, mắt tròn xoe oai phong lẫm liệt nói:

– Tỷ tỷ đừng sợ, ta tới bảo vệ tỷ đây!

An Bích Như tức cười véo mạnh vào tay hắn một cái, gắt:

– Ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu!

Nàng khẽ động gót sen, uyển chuyển bước qua cánh cửa. Lâm Vãn Vinh đi ngay
theo sau nàng một tấc không rời.

Sau cánh cửa lại là một cái hang, đào sâu trong vách đá, được căn nhà sàn che
giấu, cực kì bí mật. Phía trước thấp thoáng một ánh đèn mờ ảo, còn có thể nghe
thấy tiếng người lao xao.

An tỷ tỷ quay đầu lại, yêu kiều nhìn hắn, cười hi hi:

– Nhớ lấy, nói gì cũng phải cẩn thận!

“Cẩn thận? Cẩn thận cái gì?” Lâm Tam sửng sốt một chút, khi tỉnh lại đã thấy
An tỷ tỷ cười tươi như hoa, đi vào trong trước rồi.

– Tham kiến Thánh cô!

Trong thạch thất đột nhiên vang lên một loạt những âm thanh cung kính nghiêm
trang, Lâm Tam thò đầu nhìn vào, thấy trong phòng có bảy tám lão đầu người
Miêu tụ tập, đang khom lưng hành lễ với An Bích Như. Người lớn tuổi nhất chính
là Hàn Nông râu trắng, người đã dẫn hắn vào đây, đứng hàng đầu tiên. Người
ngồi vị trí thấp nhất nơi đó lại là cha của Y Liên, Hồng Miêu trại chủ Bố Y
của Ánh Nguyệt thôn.

Bố Y trên người bám đầu gió bụi, chiếc giày vải đã hé miệng, bụi bẩn bám trên
mặt còn chưa kịp lau đi, tựa như vừa đi đường xa vội vã trở về. Y đứng ở cuối
cùng, thần sắc kích động, lại có chút băn khoăn, hai tay nắm chặt, chẳng biết
nên để về bên nào.

– Chư vị a thúc bất tất phải khách khí!

An Bích Như thoải mái mỉm cười. Ánh mắt lướt qua mọi người một vòng, đến chỗ
Bố Y, nàng lập tức gật đầu nói:

– Vị này chính là Bố Y a thúc của Ánh Nguyệt thôn sao? Sớm đã nghe nói đến
đại danh của ngài rồi!

Lão đầu này kích động đến râu dựng đứng cả lên, nắm chặt sài đao khom người
hành lễ:

– Bố Y tham kiến Thánh cô!

An Bích Như mỉm cười lắc đầu:

– A thúc bất tất đa lễ, người là đầu lĩnh của Ánh Nguyệt thôn, tinh minh mẫn
cán, đức cao vọng trọng, trong Miêu tộc ai ai cũng biết, Hàn Nông đại trưởng
lão đề cử người gia nhập Trưởng lão hội, đúng là vô cùng chính xác! Mấy ngày
nay đi đường cả ngày lẫn đêm, vất vả cho a thúc rồi!

Thì ra các lão đầu trong căn phòng này đều là trưởng lão của Miêu tộc, tất cả
những đại sự trọng yếu của người Miêu đều do bọn họ thương nghị và quyết định,
thảo nào An Bích Như nói từ đường này là nơi trọng yếu nhất của người Miêu.
Còn Bố Y kia chắc là chỉ mấy ngày trước mới tiếp được thông báo nhập hội, do
đó mới vội vã chẳng quản gió bụi trở về Ngũ Liên phong này.

Tại chiếc ghế da hổ ở chính giữa là vị trí dành cho thủ lĩnh, sau khi An Bích
Như từ tốn ngồi xuống, thì các vị trưởng lão mới phân ra hai bên an tọa.

Trong phòng từ huyên náo trở nên yên tĩnh, khi mọi người đã yên vị cả rồi mới
phát hiện ở giữa vẫn còn một người đang đứng, lập tức tất cả ánh mắt đều đổ về
hắn.

– Chư vị a thúc, chào mọi người, chào mọi người!

Bị ánh mắt săm soi đánh giá của nhiều lão đầu tập trung vào như thế này, da
mặt có dày hơn đi chăng nữa cũng chẳng chống nổi, Lâm Tam vội vã ôm quyền,
hướng quanh bốn phía chào hỏi.

Trong các vị trưởng lão, nhận ra hắn cũng chỉ có Hàn Nông và Bố Y, ấn tượng
của hai người đối với hắn thực sự đều chẳng tốt đẹp gì. Những người còn lại
đều mắt lớn mắt nhỏ săm soi cả nửa ngày, cuối cùng một vị trưởng lão mới giật
mình tỉnh ra:

– Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi là tên Hồng Miêu Mễ Đa vừa đua ngựa thắng Trát Quả!

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức nhớ ra, ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn
sau khoảnh khắc đã có thêm vài phần nhiệt tình.

– Xấu hổ quá, xấu hổ quá!

Lâm Tam vội vã ôm quyền, ngượng nghịu cúi đầu xuống:

– A thúc, người từ mi thiện mục, ôn hòa đôn hậu, hệt như lão thọ tinh vậy,
tiểu tử không dám lừa gạt người! Kì thực, ta không phải là Hồng Miêu mễ đa, ta
tên là Lâm Tam, đến từ kinh thành, là người Hoa.

– Người Hoa?

Chư vị trưởng lão nghe mà sững sờ, ngay sau đó lập tức giận dữ quát hỏi:

– Ngươi đã là một người Hoa, chạy lên Hoa Sơn này làm cái gì? Còn lén la lén
lút mặc y phục của Hồng Miêu, ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì?

Các trưởng lão hiển nhiên đều chẳng có bao nhiêu hảo cảm với người Hoa, lúc
nói chuyện đã trở nên phẫn nộ. Lâm Tam cuống quýt lén nhìn sang phía An Bích
Như, lại thấy mặt An tỷ tỷ đầy vẻ hóm hỉnh nhìn hắn, chẳng nói năng gì, giống
như một người ngoài cuộc vậy.

Lâm Tam mắt đảo liên tục, chợt giật mình hiểu ra: “Trưởng lão hội người Miêu
này, rõ ràng là bày ra làm nhà gái của An tỷ tỷ rồi, nàng dẫn ta vào đây,
chính là đưa con rể lên nhà, có thành toàn hay không còn phải xem người đằng
nhà gái thế nào! Chỉ là nhìn thái độ của mấy trưởng lão này đối với người Hoa,
e rằng c sự việc hẳng dễ dàng như thế!”

Hắn tâm tư xoay chuyển như điện, mỉm cười xua tay nói:

– Các vị a thúc hiểu lầm rồi, ta mặc Miêu trang là vì ta thích kết giao bằng
hữu với các vị huynh đệ tỉ muội Miêu tộc mà thôi.

– Ngươi thích kết giao bằng hữu với chúng ta? Phì, có quỷ mới tin!

Một trưởng lão phẫn nộ mắng:

– Người Hoa kẻ nào cũng đều âm hiểm xảo trá, miệng nói một đằng, đầu nghĩ một
néo. Hơn trăm dặm Miêu tộc chúng ta đây, các hương thân ăn không đủ no, mặc
không đủ ấm, toàn là nhờ các ngươi ban cho đó!

– Đúng, người Hoa chẳng phải là thứ tốt đẹp gì!

Mấy trưởng lão đồng thời kêu lớn, trong thạch thất lập tức trở nên ồn ào.

Tự Châu chính là nơi tam giang hội tụ, sơn thanh thủy tú, địa linh nhân kiệt,
nếu quản lý tốt, vốn phải là nơi trù phú sung túc của Xuyên Thục, chỉ đáng
tiếc Nhiếp Viễn Thanh chiếm đóng nơi này nhiều năm, xa hoa phóng đãng, sưu cao
thuế nặng, khiến cho dân chúng chẳng thể an cư, oán hận chồng chất, mới khiến
cho quan hệ ngày nay giữa người Miêu và người Hoa có một bức tường dày ngăn
cách. Thực đúng là một con sâu làm hỏng cả một nồi canh.

Lâm Tam lặng lẽ lắc đầu, than thở:

– Chư vị a thúc, ta hiểu tâm tình của mọi người. Trên thực tế, ta cũng thừa
nhận, trong Hoa tộc đích xác có một số những tên sâu bọ xấu xa, bọn chúng vô
pháp vô thiên, hoành hành bá đạo, khi nam bức nữ, làm hại một phương, gây ra
tổn thương rất lớn cho mọi người. Đối với những kẻ xấu xa như thế, phàm là
người có lương tâm đều vô cùng căm hận. Các hương thân phụ lão của người Miêu
như nào thì bách tích người Hoa chúng ta cũng đều như vậy cả.

Hàn Nông đại trưởng lão hừ một tiếng:

– Bản thân ngươi đã thừa nhận người Hoa có kẻ xấu, vậy còn nói cái gì được
nữa?

– Hoa tộc có người xấu là chuyện thực, nhưng, một người xấu, lẽ nào cả dân
tộc người Hoa cũng đều là người xấu sao?

Hắn bùi ngùi nói tiếp:

– Xin đại trưởng lão và các vị a thúc thử nghĩ xem, Tự Châu này vốn là Hoa
Miêu hai nhà cùng ở, thường ngày cùng mọi người lao động họp chợ cũng có rất
nhiều bách tính người Hoa phổ thông. Lẽ nào bọn họ đều là những người xấu
không gì không dám làm sao? Lại nhớ lại một trăm năm trước, một ngàn năm
trước, Hoa Miêu hai nhà chúng ta lẽ nào đều luôn phân biệt như thế này, không
có qua lại giúp đỡ nhau, sao có thể ở cùng một chỗ? Năm đó tổ tiên hai nhà
thân như huynh đệ, tại sao đến hôm nay, chúng ta lại chẳng bằng được người
xưa?

Hắn hỏi từng tiếng từng tiếng một, Hàn Nông và chư vị trưởng lão đều im lặng,
trầm tư. An Bích Như dịu dàng liếc nhìn hắn, ánh mắt như say mê.

– Không sai, cứ cho là trong Hoa tộc đích thực có người tốt!

Một vị trưởng lão hừ một tiếng cãi lại:

– Nhưng, kẻ khi phụ chúng ta cũng chính là đám người Hoa các ngươi! Chuyện
này ngươi giải thích thế nào đây?

– Không sai, chuyện này phải giải thích thế nào đây?

Mấy vị trưởng lão đồng thanh phụ họa.

Lâm Tam khẽ lắc đầu:

– Ta biết trong lòng mọi người nghĩ gì, Phủ doãn Tự Châu Nhiếp Viễn Thanh
đích thực chẳng phải thứ tốt đẹp gì, hắn tham ô hối lộ, làm rối kỉ cương, ức
hiếp lương dân, chính là nỗi sỉ nhục của người Hoa chúng ta. Tuy vậy, đại đầu
lĩnh Trát Quả của Miêu tộc thì sao, những hành vi của hắn cũng khiến người ta
cảm thấy xấu hổ. Nhưng lẽ nào chỉ đưa ra hai người đó mà chúng ta có thể phủ
định sự thiện lương của cả bách tính phổ thông Miêu tộc hay Hoa tộc? Lỗi của
một người, sao có thể đổ lên đầu các người khác được chứ?

Hắn trực tiếp đưa ra tên của Nhiếp Viễn Thanh và Trát Quả, gan lớn đến mức
khiến người ta phải kinh ngạc. Chư vị trưởng lão nghe mà khó xử, đưa mắt nhìn
nhau. Chẳng thể hiểu rõ được cái tên đóng giả thành Hồng Miêu mễ đa này rốt
cuộc có lai lịch như thế nào.

– Theo ý của ngươi, trong Hoa tộc có nhiều người tốt, đám người tốt đó đều
không có lỗi!

Bố Y lão đa nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng chất vấn:

– Nhưng hương thân phụ lão của Miêu Trại chúng ta lại bị những tên sâu mọt
của Hoa tộc các ngươi bức bách đến chẳng còn đường để đi, chuyện này phải làm
thế nào?

Ánh mắt của Bố Y nhìn chăm chăm vào mặt hắn, phẫn nộ vô cùng.

Lão là cha của Y Liên, y phục trên người hắn lại chính là bộ y phục mà lão mặc
trong đêm thành thân, là do nha đầu Y Liên đó đã van nài mẫu thân cả một đêm
mới mượn được. Lâm Tam trong lòng xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mặt lão,
vội rụt đầu lại nói:

– Xin Bố Y lão đa yên tâm, phàm là những tên cẩu tặc hại đến bách tính Hoa
Miêu, nhất định sẽ có người thu thập. Sẽ không mất bao lâu nữa đâu, có lẽ sẽ
gần ngay trước mắt thôi!

Hàn Nông a thúc lắc đầu, cười lạnh:

– Thu thập rồi thì sao chứ? Đi một tên, có thể lại tới một tên. Ngươi dám đảm
bảo, tên phủ doãn đại nhân tiếp theo nhất định sẽ công chánh thanh liêm không?
Còn cả tên sau sau nữa? Rồi sau nữa nữa?

Đại trưởng lão quả nhiên là đức cao vọng trọng, kiến thức phi phàm, một câu
này đã nói luôn vào điểm mấu chốt, các vị trưởng lão đều đồng loạt gật đầu.

Lâm Tam giơ ngón cái lên, khen ngợi:

– Hàn Nông a thúc giỏi thật, vấn đề này hỏi rất hay! Người nói không sai, nếu
chỉ đem hy vọng ký thác vào trên người một vị quan phụ mẫu, sự thanh liêm của
bọn họ, có lẽ có thể mang tới cho bách tính Tự Châu những ngày tốt đẹp, nhưng
sẽ chẳng thể quản nổi cả đời.

– Vậy ngươi có biện pháp giải quyết nào không?

Lần này người mở miệng lại là Thánh cô, nàng khẩn thiết nhìn Lâm Vãn Vinh, đôi
mắt hấp háy không ngừng.

“Hồ li này cuối cùng cũng không nén nổi rồi? Đem ta đặt lên đầu sóng ngọn gió,
để người nhà gái nàng chất vấn, vạn nhất mà ta thất thủ, bị người ta đánh cho
một trận? Đến lúc đó xem nàng làm thế nào!” Hắn càng nghĩ càng tức giận, phẫn
nộ hừ một tiếng, quay đầu đi, dỗi hờn đáp:

– Tạm thời còn chưa nghĩ đến!

– Thật không?

An Bích Như cười hì hì:

– Vậy quá đáng tiếc rồi, ta vốn nghe nói một vị nữ Khả Hãn của Đại mạc trúng
độc, đang muốn đi xem sao nữa…

– Nghĩ ra rồi, nghĩ ra rồi!

Lâm Vãn Vinh lập tức hớn hở, đổi giọng nhanh như chớp.

An tỷ tỷ hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, rồi cười khúc khích:

– Nữ Khả Hãn đó quả là một nhân vật thần kì, khiến ngươi nghĩ ra được nhanh
như vậy, ta vốn còn muốn cho ngươi thêm chút thời gian!

Thánh cô yêu kiều, có thể nhận thấy rõ ràng cái vị dấm chua nhàn nhạt trong
lời nói kia, Lâm Tam không dám dây dưa tiếp chuyện đó nữa, cuống quýt nói:

– Giải quyết chuyện này ư, kì thực cũng không khó, có thể ngoài Tự Châu Phủ
doãn ra, thiết lập thêm một Trưởng lão Nghị sự đoàn của người Miêu, cùng với
Phủ doãn hỗ trợ và kiềm chế lẫn nhau!

– Trưởng lão Nghị sự đoàn của người Miêu?

Cái tên này quả thực rất mới mẻ, mọi người nghe thấy không khỏi trợn tròn mắt
ngạc nhiên, An Bích Như sẵng giọng hỏi:

– Đây là ý gì thế, ngươi mau nói đi!

– Cái gọi là Trưởng lão Nghị sự đoàn, chính là trong phạm vi Tự Châu, Miêu
tộc tự mình chọn lựa ra bảy đến tám vị trưởng lão, do những nhân vật đứng đầu
Miêu tộc thống nhất dẫn đầu, tiến nhập vào phủ nha nghị sự, thực hành chế độ
Miêu tộc tự trị trong châu. Tất cả những sự vụ có liên quan đến Miêu tộc trong
phạm vi đó, như nông nghiệp, thương mại, giao dịch đều do người Miêu thương
nghị quyết định rồi báo lên quan phủ để hạ lệnh thực thi. Trừ chính sách trung
ương không thể kháng cự ra, tất cả những chính sách mới có liên quan đến Miêu
tộc tất phải do quan phủ đề nghị, rồi để Nghị sự đoàn thảo luận thông qua mới
được thực thi, nếu không thì không thể chấp hành. Phủ nha và Nghị sự đoàn kiềm
chế lẫn nhau, nếu gặp phải mâu thuẫn, giữa hai bên sản sinh chuyện không thể
điều đình, sẽ do Xuyên Thiểm đốc phủ định đoạt. Kẻ nào không phục có thể lại
báo lên triều đình, để hoàng thượng minh xét.

– Cái này, cái này…

Hàn Nông, Bố Y mấy người đều nghe mà tim như nhảy cả ra ngoài, An tỷ tỷ thì
vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên đến ngây dại: “Tâm tư của tiểu đệ đệ không biết sao
lại sâu xa đến thế, cái Trưởng lão Nghị sự đoàn mà hắn đề ra này, đơn giản
chính là một nửa quyền lực của quan phủ rồi!”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận