Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 594: Hoa sơn tiết

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vừa rồi có 1 số kẻ lấy danh nghĩa “vì độc giả chân chính” vào TTV chửi bới,
gây hấn với các dịch giả CPGD. Mình nghĩ đó chỉ thuộc về thiểu số, nhưng rất
tiếc, con sâu làm rầu nồi canh. Một số DG có thể lờ đi những kẻ đó, nhưng một
số khác thì không. Chính vì những điều đó đã gây nhiều bức bối cho DG cũng như
làm chậm tiến độ của CPGD.

Mong sao những điều này không tiếp diễn nữa! Nhóm CPGD sẽ cố gắng (chúng tôi
không hứa hẹn, ở đây chỉ làm theo khả năng) ra những chương truyện chất lượng
tốt nhất mà chúng tôi có thể, cũng như sẽ cố gắng kết thúc sớm bộ này. Nhưng
mong những độc giả thật sự của CPGD thể hiện sự tôn trọng đối với những thành
quả của nhóm, cũng như phân biệt rõ đâu là những kẻ phá hoại đến từ diễn đàn
khác với mục đích kích động, gây sự xáo trộn trong TTV.

Qua sự việc này, hy vọng mọi người sẽ có cái nhìn đúng đắn về quan hệ giữa
dịch giả và các thành viên. Mọi người trong này đều có học, được dạy văn hóa,
mong rằng hành xử với nhau cho phải, thể hiện sự tôn trọng, thông cảm với
người khác, và trân trọng những thứ mà mình có được. Lời nói chẳng mất tiền
mua, trước khi nói còn phải uốn lưỡi bảy lần, huống chi đặt tay xuống gõ để
post lên TTV.

BQT TTV có ban nick hay ban IP chẳng phải để răn đe, hay dọa dẫm gì ai, vì có
ban nick thì lập nick khác, ban ip thì fake ip thôi. Đó chỉ là muốn loại trừ
những ai quá khích, những kẻ phá hoại, tránh những kẻ đó tiếp tục gây rối ở
TTV. Để mọi người có thể yên tâm bàn luận, cùng háo hức chờ đón từng chương
CPGD trong thái độ thân thiện, hòa nhã như xưa.

Thân

Chương này tặng cho anh Remy, mong anh lấy lại bình tĩnh và quên đi những kẻ
có học mà vô văn hóa kia. Tất cả mọi người đều hiểu và trân trọng những đóng
góp của anh cho cpgd.

Y Liên nghe vậy vội nhảy ngay lên tảng đá lớn bên đường, trông ra đằng xa, ghì
lấy cánh tay hắn, hân hoan reo lên:

– A Lâm ca, mau xem, mau xem, là thánh cô, đúng là thánh cô rồi!

Dõi mắt theo hướng nàng chỉ, trong sơn trại Bạch Miêu vây quanh lưng núi, có
một bóng người trang điểm rực rỡ bước ra. Nàng mặc một chiếc áo cổ tròn ống
tay bó, khuỷu tay thêu ba hàng viền bạc lấp lánh, váy hoa, cổ áo, bên eo đều
dùng vãi năm màu sáng như ngọc, hoa lệ sặc sỡ. Trên đầu, cổ, ngực đều đeo
trang sức bằng bạc, vòng bạc ở cổ tay cổ chân phát ra những tiếng leng keng
vui tai, giống như tiếng nước chảy róc rách qua núi.

Nàng mày liễu môi son, mặt như ráng chiều, gót sen chậm rãi bước trên lưng
núi, ánh mắt đong đưa, lóng lánh đa tinh, giống như trận gió xuân ấm áp, đầy
đặc trưng của Miêu tộc, càng nổi bật thân hình phong mãn uyển chuyển của nàng.

“Quả nhiên là sư phó tỷ tỷ!” Lâm Vãn Vinh trố mắt ra nhìn, trước đây hắn và An
Bích Nhu đã gặp nhau vô số lần, nhưng hôm nay nhìn nàng vẫn ngây ngất. Không
chỉ vì hôm nay là tiết Hoa Sơn, càng bởi vì nàng mặc trang phục người Miêu
càng quyến rũ độc nhất vô nhị. An tỷ tỷ như vậy mới là chân thật nhất, thuần
khiết nhất!

Trên đường đi tới An Bích Như không ngừng mỉm người với người Miêu xung quanh.

– Thánh cô, thánh cô.

Tất cả người Miêu như phát cuồng, dù là thanh niên hay nhi đồng, trưởng giả,
bọn họ không ngừng nhảy nhót hoan hô, cùng hò hét reo vang danh hiệu thánh cô,
hưng phấn chạy về phía nàng.

Đi đầu tiên là một trường giả người Miêu râu óc bạc phơ. Ông bế trong lòng một
cô bé chưa tới ba tuổi, đang mở to mắt, hớn hở đưa hai cánh tay non nớt ra
hướng về phía thánh cô.

An Bích Như rào bước ôm cô bé vào lòng. Cô bé con mừng rõ nhìn nàng với đôi
mắt thành kính, giọng nói trẻ thơ vang lên giữa sơn cốc:

– Thánh cô, a gia a mẫu nói, người là phượng hoàng của Miêu trại chúng ta,
tương lai con cũng muốn giống như thánh cô. Làm một con phượng hoàng xinh đẹp.

Mắt An Bính Như nổi lên ánh lệ, mỉm cười khẽ hôn lên má cô bé. Cả sơn cốc trở
nên tính lặng, rồi nháy mắt nổ ra tiếng hoan hô vang trời. Vô số người Miêu
giơ cao sài đao hò reo:

– Thánh cô, phượng hoàng của chúng ta.

Lâm Vãn Vinh thấy vậy xúc động không thôi, An tỷ tỷ ở Miêu trại thật có uy
vọng! Tất nhiên đó là vinh diệu nàng kế thừa bậc tiền bối nào đó, nhưng phần
nhiều là vì những năm qua nàng lặng lẽ làm tất cả vì Miêu trại. Một cô gái
người miêu, một mình phiêu bạt bên ngoài, không biết chịu bao đâu khổ. Tất cả
vì mưu cầu hạnh phúc cho quê hương, từng chút từng chút đều được bà con ghi
nhớ trong tim.

– Thánh cô!

Y Liên kích động rơi lệ, nhảy phốc xuống tảng đá, co chân chạy lên núi.

Lâm Vãn Vinh nhay tay lẹ mắt giữ nàng lại:

– Y Liên, muội đi đâu?

Ngực Y Liên run lên, kích động nói:

– A Lâm ca, muội phải đi gặp thánh cô, muội muốn được giống như thánh cô, đó
là mộng ước từ nhỏ của muội.

– Cái gì, trước đây muội chưa gặp thánh cô sao?

A Lâm ca cười nói.

Y Liên lặng lẽ lắc đầu:

– Trước đây thánh cô thường xuyên không ở sơn trại, muội muốn gặp cũng không
được.

Hắn quên mất điều này, trước đây An tỷ tỷ luôn ở Sơn Đông lập ra Bạch Liên
giáo, quả thật chẳng ở Miêu trại được mấy ngày. Chẳng trách Y Liên chưa từng
được gặp nàng.

Y Liên ngây ngốc nhìn An Binh Như ở đằng xa, trong mặt hiện ra vẻ sùng kính,
hâm mộ, mơ ước… lẩm bẩm nói:

– A Lâm ca, thánh cô thật xinh đẹp , chẳng trách bao nhiêu mễ đa thích người.
Ngay cả huynh cũng thích người. A Lâm Ca, huynh nói đi. Muội có thể thành
người giống như thánh cô không?

Sư phó tỷ tỷ là thần tượng toàn Miêu trại. Y Liên sùng bái nàng cũng là điều
bình thường. Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười:

– Y Liên, nói ra muội không tin. Muội và An tỷ tỷ, bất kể là tính cách hay
khí chất đều rất giống nhau! Từ trên người muội, ta thậm chí còn có thể nhìn
thấy bóng dáng năm xưa của An tỷ tỷ! Muội nhất định sẽ thành một cô gái kiệt
xuất giống như An tỷ tỷ vậy, ta tin chắc điều đó.

– An tỷ tỷ!

Y Liên không hiểu nhìn hắn.

– Ồ, chính là thánh cô, ngoại hiệu là An tỷ tỷ!

Y Liên hưng phấn tới đỏ ửng mặt, nắm chặt cánh tay hắn, bờ mi dài chớp chớp,
run giọng nói:

– A lâm ca, muội thực sự sẽ thành người giống như thánh cô sao? Huynh không
lừa muội chứ?

– Đương nhiên rồi, A Lâm ca đã bao giờ lừa muội chưa? Muội nhất định sẽ thành
người giống như thánh cô.

Lâm Vãn Vinh bật cười:

– Có điều, tới lúc đó muội cũng có rất nhiều phiền phức!

– Phiền phức, phiền phức gì?

Thiếu nữ Miêu tộc chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi lại:

– Muội nghĩ xem, một khi muội giống như thánh cô, lúc đó tất cả các chàng
trai của Miêu tộc đều sẽ thích muội giống như thích thánh cô vậy, thế còn
không phải là phiền phức sao?

Lâm Vãn Vinh cười lớn.

– A Lâm ca!

Y Liên khẽ cất giọng hờn dỗi, thẹn thùng dẫm chân, len len nhìn hắn lí nhí
nói:

– Muội không cần họ thích.

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, cười nói:

– Tuy muội rất sùng kính thánh cô, nhưng hiện giờ không phải lúc gặp nàng,
muội nhìn đi, bên cạnh thánh cô có bao nhiêu người, muội có chen vào được
không?

Y Liên ngẩn đầu lên nhìn, tức thì giật mình lè lưỡi. Chỉ thấy bên người thánh
cô đông như nêm cối, vô số hương thân Miêu tộc vây nàng ở giữa, ôm kèn vừa múa
vừa hát, những khung tình ca của đám mễ đa sớm vang lên nửa tầng trời, trong
đó còn có thể nhìn thấy bóng mấy chàng trai Ánh Nguyệt thôn.

Y Liên tự biết không chen vào được, lòng buồn bực, nàng ngẩng đầu nhìn thánh
cô, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ và sùng kính.

“Nha đầu này thật si mê An tỷ tỷ rồi!” Lâm Vãn Vinh bảo:

– Nếu muội thích thánh cô như vậy, được rồi, đợi lát nữa ta nghĩ cách để muội
đi gặp nàng.

– Huynh nói thật chứ A Lâm ca?

Y Liên ôm lấy tay hắn, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.

Lâm Vãn Vinh dương dương đắc ý gật đầu:

– Đương nhiên rồi, muội không tin lời ta sao? Chớ có quên rằng A Lâm ca của
muội là người thông minh nhất thế gian.

Y Liên ép gò má vào cánh tay hắn, tim đập thình thịch, lặng lẽ thì thầm:

– Đa tạ huynh, A lâm ca! Huynh là người thông minh nhất trên đời, càng là
người tốt nhất trên đời.

Miệng Lâm Vãn Vinh giật giật: “Nha đầu này dựa vào ta quá sát rồi, thế này mà
để An tỷ tỷ nhìn thấy thì toi mất.”

Vừa nghĩ vậy trong lòng liền có chút thấp thỏm, vội vàng ngẩng đầu nhìn về
đằng xa, nói thật là khéo, An Bích Như trong lúc bận rộn, ánh mắt lướt qua
phía này, còn khẽ trừng mắt lên, mặt cười như không cười.

Nhơ lời An tỷ tỷ nói đêm qua. Lâm Vãn Vinh sợ hãi, vội kéo tay ra. Y Liên thủ
thỉ:

– A Lâm ca, sao thế?

– Ồ, không có gì.

Hắn thận trọng nhích tay ra:

– Ta nhìn thấy thánh cô cười với ta đó!

“Ồ?” Y Liên liền nhìn ra, chỉ thấy thánh cô đang vui vẻ nói cười với các bà
con. Nào nhìn về phía này? Y Liên nhăn nhăn mũi, cười khúc khích:

– Ê mặt!

Đang lúc nói chuyện, chợt nghe đằng xe truyền tới tiếng ồn ào, hai đội võ sĩ
hắc miêu đang ùn đẩy trong đám người. Đi nhanh tới gần thánh cô. An Bích Như
nhíu mày, hừ một tiếng:

– Trát Long, ngươi làm thế này là sao?

Đi giữ đám võ sĩ Hắc Miêu, chính là Trát Long thân đệ đệ của đầu lĩnh Miêu tộc
Trát Quả. Ánh mặt An Bích Như lạnh lùng, nhưng nụ cười tươi như hoa, Trát Long
nhìn tới ngây ngất. Vội khom người xuống:

– Trát Long ra mắt thánh cô! Phủ đài Tự Châu Nhiếp đại nhân đã tới chân núi,
thủ lĩnh Trác Quả đang đón tiếp. vì tiết Hoa Sơn sắp bắt đầu, mời thánh cô dời
bước tương kiến!

– Phủ đài đại nhân?

An Bích Như mỉm cười, trong thần sắc thêm vài phần lạnh lẽo:

– Vậy được rồi, đa ta lão nhân gia người có lòng với ta. Trát Long, ngươi đi
gọi thủ lĩnh Trát Quả tới gặp ta.

Câu này nói rất bình thản nhưng hàm ý bên trong lại không hề đơn giản. Trát
Quả tạm thay vị trí đại đầu lĩnh người Miêu đã nhiều năm. Thánh cô gọi hắn tới
gặp, là đã làm quan hệ giữa hai bên rõ ràng. Thủ lĩnh chân chính của Miêu tộc
chỉ có một, nếu Trác Quả tới, tự nhiên phải phái lấy thân phận thuộc hạ, bái
kiến đại đầu lĩnh. Với uy vọng cao vời vợi của thánh cô ở Miêu tộc, nói nói
câu này cũng bằng với trực tiếp tước quyền rồi.

Sắc mặt Trát Long lúc đỏ lúc trắng, không biết nên nhận lời hay cự tuyệt, đang
lúc do dự, Hàn Nông trưởng lão đứng sau thánh cô trừng mắt quát:

– Còn ngẩn ra làm gì, mau đi gọi Trát Quả tới đây, bái kiến thánh cô đại đầu
lĩnh.

Câu nói này của Đại trưởng lão càng thẳng thắn hơn, bà con Miêu tộc xung quanh
vừa nghe thấy thánh cô muốn nắm lại quyền, tức thì hoan hô rầm trời, tin tức
nhanh trong lan đi, tất cả Miêu tộc tộc đều hưng phấn không thôi.

Sắc mặt Y Liên đỏ bừng lên, vội vã nói:

– A Lâm ca, huynh có nghe thấy không, thánh cô muốn thu quyền, những ngày
tháng tốt lành của Miêu tộc chúng ta tới rồi.

“An tỷ tỷ nói chắc một lời, không để lại chút đường lùi, xem ra muốn dụ cho
Trát Quả ra tay rồi.” Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Thánh cô muốn thu quyền thật đơn giản, ta muốn thu thập nàng lại mệt muốn
chết, đứng là ta số khổ!

Trát Long tái xám mặt rời đi, không biết qua bao lâu, liền thấy Trát Quả đi
tới, tay cầm sài đao, đứng trước mặt An Bích Như. Hắn ngẩn ngơ nhìn thánh cô,
miệng mấp máy hồi lâu mới khom người xuống nói:

– Trát Quả tham kiến thánh cô.

An Bích Như khẽ ừ một tiếng, cười nói:

– Hóa ra là Trát Quả, đã lâu ngày không gặp, ngươi khỏe chứ?

– Trát Quả mọi thứ đều tốt, chỉ là ngày đêm nhớ nhung thánh cô. Trả Quả hi
vọng thánh cô trở thành thê tử của ta.

Người Miêu quả nhiên mạnh mẽ, không ngờ Trát Quả lại chẳng chút kiêng dè biểu
đạt tình cảm ngưỡng mộ với An Bích Như trước mặt mọi người.

Tới tham gia Hoa Sơn tiết, trừ người Miêu ra, còn có rất nhiều người Hoa tới
xem náo nhiệt, Trát Quả cố ý dùng tiếng Hoa để nói, để tất cả hai nhà Miêu Hoa
đều hiểu, khuếch trương thanh thế.

Người Miêu tức thì xôn xao, Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:

– Tên khốn nay không biết xấu hổ, ý mình có chút quyền thế tuyên bố cầu hôn
với thánh cô, hắn là bá chủ Miêu tộc, ai còn dám chọc vào, thế này chẳng phải
muốn người khác không đánh mà lui sao?

– Mễ đa của Miêu tộc, nào chịu dễ dàng rút lui như thế?

Thấy dáng vẻ giận dữ của hắn, Y Liên cười hì hì:

– A Lâm ca, nhìn như huynh đang ghen. Người không biết còn cho rằng huynh
đúng là ý trung nhân của thánh cô đó!

Ta chẳng phải ý trung nhân của thánh cô sao?! Giải thích bã cả miệng ra rồi mà
nha đầu này cứ không tin, chả còn cách nào nữa.

Nghe thấy lời đó của Trát Quả, An tỷ tỷ cười ngặt nghẽo, lắc đầu nói:

– Trát Quả, đa ta tấm lòng của ngươi, nhưng muốn làm tiểu ca ca của ta, trước
tiên phải hỏi người khác có chấp nhận hay không!

Nàng lặng lẽ liếc về bên này, thấy Y Liên tựa vào bên tiểu a ca, tức thì khẽ
hừ một tiếng.

Lâm Vãn Vinh người đẫm mô hồi lạnh, vội vàng rụt tay lại.

Thánh cô mở miệng, những mễ đa bên người nàng tức thì hoan hô rầm rầm, tay nắm
sài đao nhìn Trát Quả như hổ đói thấy mồi, người muốn khiêu chiến hắn không
ít.

Trát Quả nghiến răng:

– Vậy nói chuyện ở tiết Hoa Sơn! Thánh cô, Tự Châu phủ Nhiếp đại nhân đã tới,
mời thánh cô dời bước.

Hoa Sơn tiết là chuyện lớ của toàn Tự Châu, có quan phụ mẫu tới cũng là chuyện
thường, An Bích Như mỉm cười gật đầu với Đại trưởng lão:

– A thúc, chúng ta đi gặp vị Nhiếp đại nhân này thôi!

Trát Quả đi trước dẫn đường, thánh cô và đám người Đại trưởng lão theo sau.
Không bao lâu, đã tới trước rào hoa ở chính giữa. một cổ kiệu ung dung đi tới,
bên trong một người người trung niên áo đỏ mặt trắng chui ra. Nhìn An Bích Như
mừng rỡ chào hỏi:

– Vị này chính là thánh cô ư? Hạ quan Tự Châu Viễn Thanh, hôm nay được gặp
mặt thánh cô, thật là phúc ba đời!

Nhìn binh sĩ trùng trùng theo sau Nhiếp đại nhân, thánh cô mỉm cười gật gù,
mắt lóe hàn quang:

– Nhiếp đại nhân từ xa tới, Miêu trại ta chiêu đãi không chu toàn, xin đại
nhân thứ tội.

– Đâu có, đâu có!

Nhiếp đại nhân hòa ái nói:

– Tự Châu Hoa Miêu vốn là một nhà, sao phải nói chiêu đãi, thánh cô quá khách
khí rồi.

Y Liên sớm đã kéo A Lâm ca chen lên. Nghe thế bĩu môi mắng:

– Nói thật dễ nghe, lúc ngươi vơ vét tiền tài của chúng ta sao không nói Hoa
Miêu một nhà? Đồ quan chó má!

Nàng nói hơi lớn một chút, lạc vào tai mấy tên Hắc Miêu trong đám người. Mấy
tên này trừng mắt xông tới:

– Lời vừa rồi là do ngươi nói sao? Ngươi dám phỉ bang phủ đài đại nhân?!

Tính cách Y Liên cũng rất mạnh mẽ, nghiến răng nói:

– Là ta nói thì sao? Tên quan chó má này vơ vét sạch sành sanh, làm Miêu gia
chúng ta nghèo xác xơ, dân chúng lầm than, cả Tự Châu đều biết. Ai mà không
hiểu, các ngươi thân là người Miêu, lại cùng Trác Quả giúp hổ làm ác, trợ Trụ
vi ngược*, đúng là sự sỉ nhục của Miêu tộc.

( * Trụ ở đây là Trụ Vương, 1 bạo chúa thời Thương ở TQ, ý ở đây nói giúp vua
Trụ làm điều bạo ngược . Câu này là 1 điển cố liên quan tới Lưu Bang, nhưng
nhác dịch lại quá:dead: )

– Nói hay lắm!

Những người Miêu vây quanh nghe vậy đều vỗ tay khen ngợi.

– Ngươi dám phỉ bang đại đầu lĩnh và phủ đài đại nhân? Định làm phản sao?

Mấy tên thủ vệ Hắc Miêu giận tái mặt, gầm gừ xông tới, đưa tay ra muốn bắt lấy
Y Liên. Mắt thấy sắp tóm được y phục của nàng, chợt thấy cổ tay đau buốt,
giống như bị hổ ngoạm lấy. Một Hồng Miêu a ca miệng cười nhưng mặt lạnh tanh
đứng trước mắt, hì hì nói:

– Các ngươi nói ai làm phản?

Cuối chương 593 có thiếu 1 đoạn, mình đã bổ sung, các bạn có thể xem lại

– Chính là ngươi! Ngươi, ngươi là ai?

Tên thủ vệ Hắc Miêu đau đớn kêu lên.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu còn chưa kịp lên tiếng thì Y Liên chắn trước người hắn:

– Là ta nói đấy, có bản lĩnh thì cứ xông lên, đừng làm khó huynh ấy.

Một tên thủ vệ Hắc Miêu khác dâm đãng nói:

– Đây là tiểu ca ca của ngươi sao? Trông mắt la mày liếm thế! Tiểu a muội à,
nhìn muội như hoa như ngọc, ta để muội chiếm chút tiện nghi nhé! Chỉ cần muội
gọi ta mười tiếng hảo ca ca, ta sẽ tha cho hắn!

– Gọi con mẹ ngươi!

Lâm Vãn Vinh nghe thế bùng lửa giận, thuận thế tăng thêm sức mạnh, rắc một
tiếng, tên Hắc Miêu kia rú lên, xương tay bị bẻ gẫy. Hắn vừa động thủ, khí thế
bức người, mấy tên Hắc Miêu còn lại trợn mắt há mồm, không dám thở lớn.

– Hôm nay nể mặt Y Liên, tha cho cái mạng chó của các ngươi!

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh lạnh tanh, sát khí lẫm liệt chớp mắt ngập tràn bốn phía:

– Về nói với Trát Quả Trát Long, ác giả ắt có ác báo, bảo chúng rửa sạch cổ
đợi người ta chém đi! Xéo!

Uy nghiêm của hắn là do chiến trường rèn nên, hai tay nhuốm không biết bao
nhiêu máu tanh, một khi nổi giận quỷ thần còn phải sợ. Mấy tên Hắc Miêu bị gã
giận dữ quát nạt, tức thì toàn thân phát run, cúi đầu lủi mất.

“Một vùng Tự Châu non xanh nước biếc, ấy thế mà bị lũ người này làm thành nơi
tối tăm rối loạn, không trừng trị đám này thích đáng, ta sẽ viết ngược chữ Lâm
lại!” Hắn giận lên mặt đen như than, tay bóp chặt không nói lời nào, giận dữ
thở mạnh từng hơi.

Hồi lâu mới quay người lại, đang lấy làm lạ tại sao Y Liên lại yên lặng như
vậy, chỉ thấy ánh mắt thiếu nữ đó nhìn gã như ngây dại.

– Sao thế?

Hắn đưa tay ra xua xua trước mặt Y Liên:

– Nhìn chằm chằm ta làm gì?

– A Lâm ca, dáng vẻ vừa rồi thật…

Y Liên thì thầm.

– Thế sao?

Hắn xoa xoa mặt, trơ trẽn nói:

– Thật ra ta luôn cảm thấy khi mình nổi giận còn đẹp trai hơn khi cười, không
ngờ hôm nay phong độ quá mực làm muội sợ.

– Không phải thế!

Y Liên lắc đầu thủ thỉ:

– Muội thích nhìn huynh lúc thì giống người xấu, nổi giận lên lại giống người
tốt!

Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, rồi ôm bụng cười lớn: “Nha đầu này tổng kết thật là
hay!”

– Muội nói không đúng sao?

Y Liên vội hỏi.

– Đúng, quá đúng!

Hắn gật đầu:

– Không còn điều gì sâu sắc hơn nữa! Đôi khi ta cũng không rõ rằng mình là
người xấu hay người tốt.

– Nhưng muội biết!

Y Liên đắm đuối nhìn hắn, mắt hấp háy, mặt giống như xoa một lớp phấn, che
miệng cười khẽ:

– Vừa rồi tên mê đa Hắc Miêu kia nói huynh mắt la mày liếm đấy, hi hi!

“Ta vốn chẳng phải là thứ tốt đẹp gì mà!” Hắn cười tự giễu cợt bản thân. Còn
chưa nói gì, chợt nghe phía trước tiếng pháo vang lên. Trong khói pháo nồng,
An Bích Như tay cầm một chiếc xẻng buộc dây hồng, trồng một cây con màu xanh
bên rào hào, Hàn trưởng lão, Nhiếp đại nhân, Trát Quả đứng sau lưng nàng nhất
tề vỗ tay, tức thì chiêng trống rộn rã, tất cả người Miêu đều hớn hở, tưng
bừng hò hét.

– Thánh cô trồng hoa rồi! Hoa Sơn tiết bắt đầu rồi!

Y Liên hưng phấn nhảy lên reo hò:

– A Lâm ca, chúng ta đi!

Lâm Vãn Vinh còn chưa hiểu phải làm gì, thì đã bị Y Liên hưng phấn lôi vào
trong đám người. Già trẻ gái trai người Miêu tay nắm tay, vây quanh rào hoa,
nhảy múa ca hát, chúc mừng lễ hội thu hoạch.

Hắm mơ mơ hồ hồ nắm tay Y Liên, cùng đoàn người kết thành vòng tròn. Bên tai
là tiếng cười vui vẻ của Y Liên, bốn phía đều là những khuôn mặt hưng phấn,
tình này cảnh này, làm hắn cảm thấy mình như đã trở thành một người Miêu thực
sự!

Trong sơn cốc đột nhiên vọng tới từng hồi vó ngựa rộn rã, từ xa xa, hai ba
chục thớt tuấn mã phi như bay tới, người Miêu tức thì reo hò, không biết bao
nhiêu chàng trai từ trong đoàn người xông ra.

– Bắt đầu bắt ngựa rồi!

Y Liên vỗ tay:

– A Lâm ca, đi mau, đi mau!

“Bắt ngựa là làm gì?” Hắn trố mắt ra. Y Liên cười hì hì:

– Bắt ngựa còn không hiểu sao? Đây là kiểm nghiệm dũng khí của mễ đã, chỉ cần
ai bắt được một thớt tuấn mã trong số đó, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất, xuyên
qua vòng lửa trước mặt. Liền có mễ sai thích người đó, tới tìm người đó hát
đối!

Nàng đưa tay ra chỉ, chỉ thấy cách đàn tuấn mã ngoài hai mươi dặm, sớm đã dựng
lên từng vòng lửa, đường kính ước chừng bốn thước, đang cháy bừng bừng. Gọi là
cưỡi ngựa xuyên qua là phải cưỡi ngựa nhảy qua giữa vòng, không chỉ khảo
nghiệm kỵ thuật còn khảo nghiệm dũng khí.

Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, thắc mắc:

– Nhưng ít ngựa như thế mà người lại nhiều như thế, những chàng trai không
cướp được ngựa, chẳng lẽ không kiếm được vợ sao?

– Không cướp được ngựa cũng có thể chạy bộ nhảy qua vòng lửa.

Y Liên bật cười giải thích:

– Có điều nhưng mễ sai xuất sắc nhất sẽ không tìm họ hát đối!

Hóa ra là là như vậy! Nói thế thì nếu muốn đệ bà con Miêu tộc cam tâm tình
nguyện gả An tỷ tỷ cho ta, ta phải đi tham gia bắt ngựa, hơn nữa còn không
được quá kém cỏi.

Hắn đang suy nghĩ, chợt nghe một tiếng cười dài, một bóng người hùng tráng
xông ra khỏi đám người, lao tới trong đàn tuấn mã. Võ sĩ Hắc Miêu vỗ tay reo
hò vang trời, Y Liên giật mình nói:

– Là Trát Quả, hắn cũng tham gia rồi!

Ý đồ của Trát Quả rất rõ ràng, chính là vì thánh cô, hắn chạy nhanh dẫn đầu
những chàng trai Miêu tộc, lại còn tranh thủ vẫy tay chào hỏi với thánh cô ở
trên đài. Nhiếp đại nhân ngồi bên cạnh mỉm cười gật đầu:

– Đầu lĩnh Trát Quả thật là giỏi!

Thánh cô gật đầu đáp lại, ánh mắt lại len lén nhìn về phía Lâm Vãn Vinh, lại
thấy tiểu đệ đệ đang trợn trừng mắt, còn tán gẫu gì đó với Y Liên, mặt thiếu
nữ Miêu tộc như hoa tươi, cười rạng rỡ, tiểu đệ đệ thì đầy vẻ kinh ngạc, giống
như bị dọa ngây ra, chân không nhúc nhích.

An tỷ tỷ mím chặt môi, khẽ hừ một tiếng, ngọc thủ khẽ hất ra, gương mặt đột
nhiên hiện lên vẻ mê hoặc.

“A” a Lâm ca đang nhăn nhó mặt mũi đột nhiên gào rú, tay chân múa loạn cả lên,
làm Y Liên đang nói chuyện với hắn giật bắn mình:

– A Lâm ca, huynh làm sao vậy?

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh khẽ liếc, chỉ thấy thánh cô mặt mũi xinh tươi, đang vẫy
tay với Trát Quả trong đám người, tựa hồ có chút tán thưởng hắn, còn chẳng
thèm để mắt đến phía này.

– Không sao, mông đột nhiên mọc ra một cây ngân châm, lát nữa là không sao
rồi!

A Lâm ca lắc đầu cười khổ.

Y Liên tự nhiên cho rằng hắn nói đùa, cười khúc khích, mặt đỏ bừng. Lâm Vãn
Vinh xoa xoa mông, đành nói:

– Nói như vậy, muốn thành mễ đa kiệt xuất nhất Miêu trại thì phải thắng cuộc
thi bắt ngựa?

Y Liên khẽ gật đầu.

“Không còn lựa chọn nữa rồi!” Sắc mặt hắn trầm xuống, nói:

– Vậy được, ta cung tham gia.

Y Liên vội giữ hắn lại:

– A Lâm ca, nếu không thích thì đừng nên sính cường, cho dù huynh không bắt
ngựa, cũng có người muốn hát đối với huynh mà!

“Người khác muốn thì có tác dụng gì, phải là An tỷ tỷ muốn mới được!” Hắn cười
hì hì vỗ cánh tay Y Liên, cất bước lao vào đám người giành ngựa.

Mấy nghìn người đi tranh nhau ba mươi thớt ngựa, khung cảnh rối loạn thế nào
chẳng nghĩ cũng biết, Lâm Vãn Vinh vừa lao vào lập tức thấy choáng váng, bốn
phương tám hướng toán người là người, đến một cái lông ngựa cũng chẳng nhìn
thấy.

Đang lúc hoang mang, khẽ liếc mắt thấy không xa, Trát Quả đang nhàn nhã qua
lại giữa đám người. Hắn làm được thế vì có mấy tên thị vệ Hắc Miêu vây sát
xung quanh, nhưng người không liên quan căn bản không cách nào tới gần.

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, thầm muốn đuổi theo bọn chúng. Chưa đi được mấy
bước, liền nghe thấy đột nhiên phía trước tiếng vó ngựa vang lên, hai thớt
ngựa phóng tới nhanh như chớp. Đoàn người ùn tới tranh cướp, Trát

Trát Quả được đám thị vệ bảo hộ di chuyển cực nhanh. Hắn nắm lấy cương ngựa,
đạp chân một cái, người như một khối đá được ném lên, ngồi vững vàng trên lưng
ngựa. Tuấn mã hí dài một tiếng, tung vó phóng về phía trước. dưới ánh mắt như
hổ đói của đám Hắc Miêu vây quanh, không ai dám tranh cướp, chỉ đánh để hắn
phóng đi.

“Thằng khốn này thật giảo hoạt!” Lâm Vãn Vinh dậm chân căm tức. Ánh mắt tất cả
mọi người đều dừng ở thớt hắc mã còn lại. Vừa nhìn tất cả đều khiếp sợ, con
ngựa đen đó trên đuôi buộc một đoạn thừng dài hơn ba xích, đang bừng bừng bốc
cháy được một nửa, con ngựa ***g lên như điên. Có một mễ đa Miêu tộc không
biết sợ vừa mới tới gần, còn chưa nắm vững cương ngựa đã bị nó đạp cho một cú
chí mạng bắn tung ra.

“Mẹ nó! Chuyện này là tên khốn nào làm đây!” Lâm Vãn Vinh nổi giận đùng đùng,
lúc đó Trát Quả ở phía trước đã phóng ngựa đi ngoài mười trượng, nếu không
đuổi không kịp nữa, hắn chẳng kịp nghĩ nhiều, quát lớn:

– Mau tránh ra!

Con ngựa đó xẹt qua trước mắt, mở ra một con đường thẳng tắp, dưới ánh mắt
chăm chú của các thanh niên Miêu tộc, bóng dáng hắn như điện, hối hả chạy theo
bên con tuấn mã, không ngờ chẳng cách biệt bao nhiêu.

Trước nay chỉ có ngựa đuổi người, chưa thấy người đuổi ngựa. Các mễ đa đều
ngây ra nhìn.

Hắn đuổi theo năm sáu trượng, sức lực bổ sung không kịp, thấy khoảng cách ngựa
vừa ngựa sắp bị kéo dài, tức thì bất chấp tất cả gầm lớn một tiếng, dùng tất
cả sức mạnh, người nhào về phía trước, nằm vắt ngang lưng ngựa.

Loại tư thế cưỡi ngựa này là nguy hiểm nhất, huống chi con ngựa đang bị sợ
hãi, tuấn mã ngửa đầu hí dài, vó trước tung lên, như muốn hất hắn xuống. Mắt
thấy cương ngựa tung bay trước mắt, hắn dùng toàn lực một tay ôm chặt lưng
ngựa, tay kia nhanh như chớp nắm chặt dây cương, đồng người tung lên như cá
nhảy, chân xoạc ra, lật người từ mông ngựa ngồi xuống chính giữa. Tuy vị trí
có lệch gần phía sau đôi chút, nhưng dù sao cũng ngồi vững rồi.

Một loạt động tác nhanh chóng gọn ghẽ như biểu diễn, làm mọi người nhìn không
chớp mắt, hồi lâu sau bốn phía mới rộ lên tiếng hoan hô.

– A Lâm ca, A Lâm ca…

Y Liên đứng trên một tảng đá lớn bên núi, mắt thấp thoáng lệ hoa, nhảy lên ra
sức vẫy tay với hắn. An Bích Như đang bóp chặt tay chợp buông lỏng, đột nhiên
cười hì hì, mặt đỏ bừng nhìn hắn lẩm bẩm:

– Giỏi lắm hắc mã tiểu đệ đệ.

Những mễ đa mễ sai của Ánh Nguyệt thôn càng mừng rỡ như điên, gặp ai cũng hô
lên:

– Mau nhìn đi, đó là A Lâm ca của Ánh Nguyệt thôn, là Hồng Miêu chúng ta.

Mọi người xem tới hăng say, chỉ có Hồng Miêu A Lâm ca có khổ tự mình biết. Con
tuấn mã bị hoảng sợ này may là nó chạy điên loạn chả ai dám tiếp cận, xui ở
chỗ nó càng chạy càng nhanh, căn bản không cách nào hãm lại.

Cái đuôi ngựa này không biết là ai đốt, cưỡi trên mình ngựa chỉ thấy gió vù vù
thổi qua tai, như ngồi trên máy bay, kéo dây cương chỉ có thể vất vả khống chế
được phương hướng, căn bản không cách nào làm nó chậm lại. Hắn nghiến chặt
răng ngó đông liếc tây, vừa nhìn liền thấy vấn đề, không chỉ con ngựa hắn
cưỡi, còn có sáu bảy con nữa cũng bị đốt đuôi. Chỉ có khác là trên những con
ngựa không khác có ai cưỡi, còn Trát Quả đang phi ở trên cùng, trừ bản thân có
thể miễn cưỡng đuổi theo ra, những người khác đều tụt lại đằng xa.

Điểm cuối cùng còn tới cả dặm, hắn và Trát Quả cách nhau hai mươi trượng, lúc
này hắn lại không thể không cảm kích, nếu chẳng phải con ngựa bị đốt đuôi, ta
sao có thể đuổi Trát Quả gần như thế chứ.

Một là khoái má khí thế bừng bừng, một là hỏa mã bị cháy đuôi dữ dội, hội bắt
ngựa mở màn Hoa Sơn tiết, đã hoàn toàn biến thành cuộc chiến đơn đả độc đấu
giữa tiểu a ca Hồng Miêu chẳng biết từ đâu chui ra cùng với Trát Quả.

– Nhanh, nhanh..

Trát Quả lớn tiếng thúc ngựa, không ngừng quay đầu lại nhìn, trong mắt có chút
gấp gáp. Mặc dù dẫn hơn hai mươi trượng, nhưng trông kỵ thuật Hồng Miêu mễ đa
này vừa biểu hiện, ai mà biết hắn còn giấu nghề gì nữa chứ?

Lâm Vãn Vinh trông thấy cười lớn: “Biết ta cưỡi hỏa mã có lợi thế nào rồi chứ!
Lão tử cưỡi ngựa chẳng cần vung roi chỉ huy, chẳng phải hò hét tiếng nào, nó
cứ tự đuổi theo ngươi, đỡ tốt thời gian, đỡ tốn sức, không chết thì không
nghỉ!”

Hai người trước sau không ngừng đuổi theo nhau, dây thừng cột vào đuôi ngựa
kia sắp bị thiêu rụi hoàn toàn, sau mông không ngừng bốc lên hơi nước, con
tuấn mã trợn ngược mắt, chạy còn nhanh hơn nữa, tựa như có thể bay lên. Lâm
Vãn Vinh trên chiến trường đã tiếp xúc nhiều với ngựa, nhờ nó để bảo vệ tính
mạng mình, kĩ thuật khống chế ngựa sớm đã thuần thục vô cùng. Trát Quả mặc dù
kị thuật tinh thông, nhưng so với Lâm Vãn Vinh mà nói, hắn không có được cái
linh tính vào khoảng khắc sinh tử ấy.

Người Miêu nào đã từng gặp qua màn truy đuổi đặc sắc đến thế, kèn sáo không
thổi, múa hát cũng dừng, ai nấy cũng đứng ở hai bên vách núi căng mắt chiêm
ngưỡng màn trình diễn tuyệt luân này.

Cự ly giữa hai người từ hơn hai mươi trượng từng chút một được rút ngắn, mười
trượng, năm trượng, hai con ngựa dần dần sát lại, trông thấy đích ở trước tầm
mắt, chỉ còn lại lộ trình hơn trăm trượng, mông con ngựa của Lâm Vãn Vinh đã
nóng rực, tuấn mã hí lên đau đớn, như hỏa tiễn bay vọt qua vị trí của thủ lĩnh
Trát Quả. Hương thân người Miêu rộ lên những tiếng hoan hô động trời. Những
người trẻ tuổi của Ánh Nguyệt thôn vỗ đến tay đỏ hồng, Y Liên trông mà không
dám nhắm mắt, hai tay xiết chặt, hô hấp dường như ngừng lại.

– Á, mễ đa Hồng Miêu này ta gặp qua rồi thì phải!

Hàn Nông A thúc ngồi bên cạnh thánh cô khe khẽ tặc lưỡi.

Thánh cô nóng bừng mặt, khẽ nói:

– Đúng rồi, A thúc, người hẳn là nhận ra hắn!

Hàn nông ừm một tiếng:

– Hắn là con rể của Bố Y ở Ánh Nguyệt thôn, tiểu a ca của Y Liên! Ngày đó
muốn lên núi, bị ta đánh đuổi xuống.

– Thế sao?

An Bích Như cười khanh khách, cắn chặt bờ môi đỏ mọng, vừa tức vừa ngượng, nếu
tiểu đệ đệ ở bên cạnh, chỉ sợ làm bị nàng cắm châm thành con nhím rồi.

Nhiếp đại nhân ở bên kiệu nhìn Hồng Miêu tiểu a ca này, cũng “á” lên một
tiếng, lông mày nhíu chặt,dường như đang cố gắng nhớ lại cái gì.

Lâm Vãn Vinh không thèm để ý người khác nghĩ thế nào, ngựa của hắn phi càng
lúc càng nhanh, thời khắc hắn phóng qua bên hông Trát Qua, bỗng nghe thấy
tiếng vù vù, một mũi Miêu tiễn từ phía sau bay nhanh về phía đùi ngựa.

Vốn hỏa mã tốc độ rất nhanh, không thể nào suy đoán theo lẽ thường được, mũi
tên nọ bay vào khoảng không, rơi phịch trên mặt đất phía xa xa. Hắn quay đầu
lại nhìn, chỉ thấy vẻ mặt Trát Quả âm hiểm, đang nanh ác trừng mắt nhìn hắn.

“Chơi trò âm hiểm à? Lão tử là tổ tông của mấy trò đó!“ Lâm Vãn Vinh khịt mũi
một tiếng, nếu không phải hỏa mã này không thể quay đầu, hắn đã sớm đến thu
thập tên tiểu tử này rồi.

Sau khi vượt qua Trác Quả, hỏa mã vẫn lao đi tốc độ rất nhanh, thế như chẻ
tre, sắp dẫn đầu hơn mười trượng.Ngọn lửa đã bắt lên đuôi ngựa, tuấn mã run
lên, như nổi cơn điên phóng về phía trước, càng lúc càng khó khống chế phương
hướng.

Người xem hai bên giật thóp cả tim, Y Liên thì khỏi nói, ngay đến An tỉ tỉ
luôn luôn trầm tĩnh cũng yên lặng nắm chặt bàn tay, đổ mồ hôi ròng ròng.

Trán Lâm Vãn Vinh vã đầy mồ hôi, lúc này hắn không dám khinh cử vọng động, chỉ
dám buông lỏng cương ngựa, cẩn thận điều chỉnh góc độ. Mắt thấy phía trước
vòng lửa bừng bừng thiếu đốt, cách chỗ này chỉ vài trượng,hắn bỗng nhiên hống
nhẹ một tiếng: “Giá…!”

Yên lặng suốt trên đường, chỉ có một tiếng cuối cùng này mới là trọng yếu.Lần
này xuất kỳ bất ý, thân mình hỏa mã run lên, căn bản không kịp thay đổi phương
hướng, đành phải cất vó trước nhảy lên.

Tuấn mã tựa như một mũi tên bắn ra, bỗng nhiên phi lên trời, thân hình như bị
kéo căng, tốc độ cực nhanh, Lâm Vãn Vinh cúi rạp người trên lưng ngựa, chỉ
nghe tiếng lửa cháy lèo xèo hỗn loạn bên tai, một người một ngựa như tia chớp
phá không, nhẹ nhàng mau lẹ xuyên qua vòng lửa nọ, ngay đến một tia lửa cũng
không bị bén.

Đây là bản lĩnh hắn luyện được qua vô số lần ở giữa sinh tử trên chiến trường,
thuần túy là một loại bản năng cảm giác giữa người với ngựa, nhưng lại hài hòa
và hoàn mĩ đến phi thường.

– A Lâm ca!

Một tiếng gọi du dương đáng yêu vang lên, thiếu nữ Y Liên từ trên tảng đá to
nhảy xuống, như phát cuồng chạy như điên đến chỗ hắn.

Mọi người sững sờ một hồi lâu, đột nhiên rộ lên những tràn hoan hô như sóng
triều, vô số hương thân người Miêu vỗ tay rầm rộ, thật là một màn đặc sắc chưa
từng thấy qua trong lịch sử Hoa Sơn tiết

– Y Liên đừng tới đây, con ngựa nổi chứng, ta dừng không được.

Thấy Y Liên lao thẳng tới, trong hai mắt long lanh lệ, thân thể mềm mại lắc lư
như đóa hoa xinh tươi, Lâm Vãn Vinh vội vàng khoa tay kêu to.

Tiếng hoan hô đầy núi đã che lấp thanh âm của hắn, thiếu nữ ấy căn bản không
biết hắn hò hét cái gì,thấy hắn vẫy tay, lại càng hoan hỉ đi nhanh hơn.

Con hỏa mã nọ không dừng lại được, nhanh như điện chớp, ngay đến phương hướng
cũng không có biện pháp không chế, hắn liều mạng kéo dây cương nhưng không có
tác dụng gì.

-Tránh ra, mau tránh ra !

Hắn bỗng nhiên từ trên lưng ngựa bật dậy, hai mắt đỏ ngầu như máu, cố sức vẫy
vẫy về phía Y Liên đang chạy đến.

Y Liên nhìn thấy con khoái mã đang lao nhanh tới, ánh mắt ngẩn ngơ, bỗng hai
má đỏ rực, nàng đưa hai tay chụm lại bên miệng, dùng tất cả sức lực hiện có
hướng về phía hắn gọi một tiếng lớn.

Đám người cách nàng gần nhất tuôn ra một tràng hoan hô nhiệt liệt, không biết
bao nhiêu mễ sai tươi cười tiến lên, đẩy Y Liên lên phía trước, Y Liên vừa xấu
hổ vừa vui mừng liếc nhìn hắn, vừa cúi đầu, từ má tới mang tai đến cổ đều ửng
hồng.

Khắp nơi trên núi toàn là tiếng người, Lâm Vãn Vinh lại đang ở trong lúc kinh
hồn, căn bản không nghe được nàng hô cái gì. An Bích Như võ công cao cường,
nghe vậy ngẩn người, rồi đột nhiên lặng lẽ lắc đầu thở dài, vừa tức vừa giận:

– Tiểu đệ đệ không nghe lời,đêm nay để ta trị ngươi.

– Mau tránh ra, mau tránh ra !

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đưa tình của Y Liên, tiếng nói của Lâm Vãn Vinh như
nghẹn lại, đợi đến lúc nàng nghe thấy thì con ngựa đã đến gần trước mặt rồi.

Y Liên con mắt mở to, trong cơn hoảng loạn khẽ kêu lên:

– A ca…!

Hỏa mã phi như thiểm điện, như gió xẹt qua, như muốn dẫm thân hình mềm mại của
thiếu nữ yếu đuối dưới gót, hai mắt Lâm Vãn Vinh đỏ ngầu, khóe mắt như muốn
rách toạt, đột nhiên hống lên một tiếng thân như cung căng dây, vội vã chụp
bàn tay của tiểu a muội kéo lên

Tiếng gió gào thét.

Vó ngựa đạp vào vạt áo của Y liên, rít lên từng luồng kình khí vụt qua đau
buốt. Hắn nghiêng người sang một bên, kéo nàng từ dưới mặt đất, ôm vắt ngang
trong lòng, không ngừng hổn hển thở từng ngụm lớn.

Mọi người xung quanh kinh hãi không nguôi, đến lúc hóa giải được nguy hiểm,
mới rộ lên tiếng hoan hô, không biết bao nhiêu mễ sai xông về phía bọn hắn.

Lâm Vãn Vinh có chút tức giận:

-Y Liên, muội làm cái gì đó. Mất mạng đấy!

Y Liên khẽ run rẩy, nằm trong lòng hắn không nhúc nhích, lặng lẽ lắc đầu, dịu
dàng nói:

– Muội không sợ chết!

“Nàng không sợ chết, nhưng ta sợ sư phụ tỷ tỷ, ta ôm nàng như vậy, tối nay An
tỷ tỷ nhất định sẽ châm kim vào ta!” Hắn thầm kêu khổ không ngừng, vội vàng
nhìn về khía đài cao phía xa xa. An Bích Như chính lúc ấy đang hướng về phía
đó, nhếch khóe miệng mỉm cười mỉm ngọt ngào, ánh mắt quyến rũ khó nói nên lời,
trong mắt người ngoài, sẽ nghĩ nàng đang thầm đưa mắt cho ai, duy có trong
lòng Lâm Vãn Vinh rõ nhất, An tỷ tỷ càng yêu mị, nguy hiểm càng lớn.

Hỏa mã đi tới phía sau, khí lực đã hoàn toàn kiệt quệ, tốc độ chậm hơn, Lâm
Vãn Vinh ôm lấy Y Liên vội nhảy xuống, nhìn thấy con tuấn mã phục xuống không
ngừng lăn lộn trên đất, hắn thầm than nhẹ, rút sài đao, soạt một tiếng cắt
đoạn cổ con ngựa, sau đó không quay đầu lại nữa.

Những mễ đa của Ánh Nguyệt thôn vây lại từng vòng, ai ai cũng giơ ngón tay cái
bội kính hắn, ngay cả Khôn Sơn trước nay không phục hắn cũng xấu hổ không dám
đối nghịch lại hắn nữa. Ánh mắt của các cô nương có chút mập mờ, vây quanh hắn
mồm năm miệng mười, líu ríu không ngừng.

Cười đùa một trận, Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên cảm giác tình thế có chút quái dị,
hắn len lén ngẩng đầu lên, thấy xung quanh không biết từ bao giờ đã bị các
thiếu nữ Miêu tộc mỹ lệ vây lấy, Thanh Miêu, Bạch Miêu, Hắc Miêu, Hoa Miêu…
đều có, đang ngượng ngùng nhìn hắn, muốn mở miệng nhưng ai cũng xấu hổ không
dám nói.

Mễ sai của Ánh Nguyệt thôn trong khoảnh khắc bỗng khẩn trương lên, từng vòng
vây hắn vào giưa, hai mắt trừng to trợn nhỏ, dùng miêu ngữ líu lo ríu rít nói
không ngừng.

Lâm Vãn Vinh nghe đến hoa mắt chóng mặt, vội vàng kéo Y Liên hỏi:

– Các nàng ấy đang làm cái gì thế?

Y Liên cười hì hì:

– Lời muội nói hôm qua đã ứng nghiệm rồi. Những mễ sai đó đều nhìn trúng
huynh, muốn đến đối ca cùng huynh đó.

“Đối ca?” Lâm Vãn Vinh sợ đến hớp vội một ngụm lãnh khí: “Điều này An tỉ tỉ mà
nghe được, tỷ ấy còn không giết ta ư?”

Lời nói chưa dứt, một thiếu nữ Bạch Miêu xinh đẹp chế ngự được nỗi xấu hổ,
ngẩng đầu quan sát hắn, nhẹ nhàng cất tiếng hát:

– A ca đánh trống được hai hồi.

Ngẩn đầu ca hát có đôi câu

Chàng nếu không tin quay đầu lại.

Ở phía sau ca có muội rồi.

Nam nữ kết bạn vốn là hạng mục quan trọng nhất của Hoa Sơn tiết, khúc sơn ca
đầu tiên vừa cất lên cũng đã biểu đạt tình ý rõ ràng như vậy, một bên hát
trước, nếu bên kia có ý thì phải hát đáp lại một bài tình ca.

Cô gái Bạch Miêu nọ nhẹ nhàng cúi thấp đầu, đợi hắn trả lời, cả người Lâm Vãn
Vinh không tự nhiên, vội vàng hỏi:

– Y Liên, làm sao bây giờ?

Thiếu nữ khẽ cười:

– Còn nhớ đêm qua đánh cuộc ra sao chứ? Giờ huynh thua rồi đấy!

Án theo ước định hôm qua với Y Liên, ngoại trừ An tỷ tỷ ra nếu có người nào đó
đến tìm hắn đối ca, vậy tính như hắn sẽ thua. Nhìn tình hình hiện tại, hắn đã
thua vô cùng bị thảm.

“Chẳng lẽ thật sự ta phải hát ư? Hắn sợ hãi rụt đầu lại, vội vàng chắp tay lại
nói:

– Chư vị tiểu muội, ta đã may mắn đua ngựa thắng, không phải là bản lĩnh thực
sự, cũng không biết xướng sơn ca. Các người mau tránh ra đi!

– A Lâm ca, quả là huynh cưỡi ngựa rất giỏi, chả ai dám cười chê huynh, nếu
nói huynh không biết hát thì đánh chết ta cũng không tin!

Thiếu nữ Bạch Miêu kia như chờ sẵn, tuy có vẻ thẹn thùng mở lời, nhưng mà tên
tuổi hắn cũng đã biết rõ ràng, quả nhiên có chuẩn bị mà đến.

“Điều này là sao chứ?!” Hắn len lén thầm nói:

– Nếu không thì… Y Liên, việc đánh cuộc của chúng ta có thể hủy bỏ chứ!

– Không được!

Thiếu nữ từ chối thẳng thừng

– Chẳng lẽ ta nhất định phải hát?

Sắc mặt hắn bi thảm vô cùng.

– Đương nhiên phải hát rồi!

Y Liên cúi đầu, thì thầm:

-… Nhưng người không được hát đối với người khác!

“Ý gì đây?” Hắn bỗng kinh ngạc.

– A Lâm ca ngu ngốc của ta, huynh còn chưa rõ nữa sao?

Một mễ sai của Ánh Nguyệt thôn cười bảo:

– Đương nhiên là chỉ khi nào Y Liên của chúng ta xướng, huynh mới được đáp
lại! Người khác thì không thể được!

Y Liên xấu hổ ngoảnh mặt đi, các cô nương ở Ánh Nguyệt thôn vội vàng ngăn nàng
lại, dậm chân nói:

– Ái chà, hảo a muội của ta, đây đã là lúc nào rồi! Muội mà còn do dự thì một
lát nữa a ca của muội bị người khác cướp đi đó! Đến lúc đó thì muội khóc cũng
hối không kịp đó! Hát đi, hát nhanh đi!

Mọi người lại thúc giục thêm lần nữa, Y Liên vốn nức tiếng xa gần là chim bách
linh, thường ngày chiếc miệng nhỏ kia luôn líu lo ca hát cười đùa, nhưng hôm
nay cứ mải miết vân vê tà áo, gương mặt đỏ lên như máu, len lén nhìn hắn,
chẳng dám mở miệng nói câu nào.

Trong đó có một mễ sai nhanh trí, giật lấy mảnh trúc hôm qua Y Liên khắc cho a
Lâm ca, vội vã dúi vào trong tay Y Liên:

– Cái này, đúng là cái này!

Y Liên ngượng ngùng nhìn hắn, rốt cuộc cũng cố lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng hát
vang:

– Mặt trời soi rọi mỏm núi này

Sắc vàng ánh bạc rải nơi đây

Vàng bạc khắp nơi em không thích

Yêu mỗi a ca giỏi giang này

Một khúc sơn ca trong trẻo ngân vang, Y Liên liền thở một hơi dài nhẹ nhõm, cứ
mãi cúi gầm, vừa xấu hổ lại vừa trông mong, len lén quan sát hắn.

“ Đây không phải là muốn mạng ta sao?!” Trái tim Lâm Vãn Vinh đập thình thịch,
nhớ tới từng việc từng việc khi mới tới Miêu trại, nhớ tới Y Liên luôn tìm mọi
cách quan tâm lo lắng cho mình, trong lòng lập tức có trăm mối tơ vò.

Các mễ sai Ánh Nguyệt thôn thấy hắn trầm ngâm không nói lời nào, thực sự nổi
giận:

– A Lâm ca, huynh là đầu gỗ à! Tối qua huynh cùng Y Liên đã đánh cuộc rồi,
muội ấy xướng lên thì huynh phải đáp lại! Huynh nói lời mà không giữ lời, như
vậy thì không bao giờ là bằng hữu của Ánh Nguyệt thôn chúng ta nữa!

Đánh cuộc thua tự nhiên phải giữ lời, chỉ là hắn chẳng thuộc nỗi mấy bài hát,
gặp phải một phen kinh hãi này, sớm đã bị dọa cho mất vía rồi, huống chi, tình
ca nào có thể hát loạn lên được?

– Ta… ta không nhớ rõ…

Hắn vội vàng vung tay từ chối.

– Không nhớ rõ ư?

Mấy mễ sai cười hì hì:

– Cái này dễ lắm!

Cá nàng lựa ra một phiến trúc, ngầm chuyền cho nhau, tủm tỉm cười đưa tới
trước mắt hắn:

– Hát cái này lên!

Lâm Vãnh Vinh vui mừng cẩn thận xem xét:

– Là ba câu này à?

– Ừm…!

Các cô nương cười nói:

– Nhiều hơn ba câu một chút, phía sau còn có một câu đơn giản nữa. Yên tâm
đi, huynh là a Lâm ca của chúng ta, chúng ta sao lại làm hại huynh chứ!?

“Mấy câu này quả là không có gì!” Lâm Vãn Vinh cắn răng rồi cất tiếng:

– Ngàn dặm trời xa đã đến đây

Chẳng vì vàng bạc chẳng vì tài

Chẳng vì ngân lượng chẳng vì gạo

Các cô nương bỗng dưng lật mảnh trúc lại.

– … Vì thấy muội yêu nên… Khoan đã, các người lừa ra?! Cái này không tính,
không tính nhé!

– Không phải lừa huynh đâu!

Cá mễ sai hi hi ha nhảy đến bên Y Liên:

– Tiểu a muội, a ca của muội đã đáp rồi! Muội tính tặng huynh ấy cái gì đây?

Y liên vô cùng xấu hổ, vốn chẳng dám ngẩng mặt lên. Nàng chỉ len lén liếc mắt
quan sát a Lâm ca, hai tay run rẩy cửi đai lưng trắng tinh của mình, từ từ đưa
tới trước mặt hắn.

“Bây giờ thì quay lại cũng không được nữa rồi!” Thần sắc Lâm Vãn Vinh nghiêm
trang, lặng lẽ lắc đầu:

– Y Liên, không phải như thế đâu!

Y Liên tái nhợt mặt mày, thân hình lẩy bẩy như muốn ngã:

– Huynh không thích ta?

Lâm Vãn Vinh cắn chặt môi:

– Ta không thể thích muội….

“A a a…!” Đai lưng trong tay Y Liên không một tiếng động, lặng lẽ rơi xuống
đất.

– A ca!

Nàng liếc qua hắn, nước mắt tràn mi, bỗng quay phắt đầu lại, vụt chạy lên trên
núi…

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận