Hai người nói chuyện một hồi thì đã đêm khuya sương xuống, thời gian không còn
sớm nữa. An Bích Như nhìn về phía vầng trăng khuyết nơi chân trời, đột nhiên
khẽ thở dài, buồn bã thốt lên:
– Ta phải trở về rồi!
Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng, lưu luyến không nỡ rời:
– Sư phụ tỉ tỉ, có thể không đi không? Lâu lắm không gặp rồi, đêm nay ta muốn
cùng nàng nói chuyện, cứ yên tâm, ta rất là thuần khiết đó!
– Rất thuần khiết?
Đôi mắt như biết nói của An Bích Như nhìn chăm chăm vào hắn, vũ mị cười bảo:
– Nếu ta lưu lại, chỉ sợ là ngươi có thể giữ được sự thuần khiết, còn ta lại
biến thành không thuần khiết mất, hi hi!
Hồ Li tỉ tỉ quả nhiên là dám nghĩ dám nói, Lâm Vãn Vinh mỉm cười nắm chặt tay
ngọc của nàng, hồi lâu không nói một lời.
An Bích Như nhìn nhãn thần lưu luyến của hắn, trong lòng lập tức trở nên ấm
áp, khẽ vuốt ve má hắn, ôn nhu cất tiếng:
– Ngươi ở dưới núi phải ngoan một chút, không được tùy tiện khi phụ người
khác, đặc biệt là không được khi phụ những tiểu a muội đó. Nếu để ta biết được
ngươi làm chuyện xấu gì, hừ, ngươi sẽ đẹp mặt đó!
An tỉ tỉ mỉm cười nhưng kình lực trên tay thì lại không nhỏ, phần thịt mềm nơi
hông Lâm Vãn Vinh bị nàng véo cho đau nhói, nhưng lại không dám kêu lên, chỉ
đành cười khổ đáp:
– Tỉ tỉ nói đi đâu vậy, những tiểu a muội đó ta thương yêu còn chưa kịp, sao
có thể đi khi phụ bọn họ được chứ?
– Như vậy thì càng phiền phức rồi!
An Bích Như khẽ ấn một cái lên mũi hắn:
– Nhớ lấy nhé, đừng để ta biết ngươi đã làm chuyện xấu gì, nếu không… hậu quả
rất nghiêm trọng đó!
Nàng tựa cười mà không cười, sự kiều mị toát ra, Lâm Vãn Vinh ngứa ngáy trong
lòng, không tự chủ được hỏi:
– Có thể có hậu quả gì nào?
– Ngươi rất muốn biết sao?
An tỉ tỉ ánh mắt như nước, từ trên xuống dưới đánh giá hắn, khi mục quang rời
đến chỗ dưới bụng, đột nhiên đưa tay ngọc lên khẽ vạch xuống một cái, khúc
khích cười phóng đãng:
– Chính là như thế này này!
Không phải chứ! Mặt Lâm Vãn Vinh lập tức trở nên trắng bệch, vội vã giữ đũng
quần, không dám nói gì nữa! An Bích Như cười đến nghiêng ngả, sắc mặt đỏ hồng
lên, phảng phất như một cành lê đang run rẩy trước gió.
Đưa An tỉ tỉ đi rồi, lúc này trời đã đầy sao, ngẫm lại sắp đến Hoa Sơn tiết
rồi, hắn vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, không biết ngày mai rốt cuộc sẽ gặp
phải chuyện gì.
Cửa lớn cót két một tiếng đẩy ra, Cao Tù vội vã chạy vào, sau lưng hắn còn có
hơn mười tráng hán đi theo, đều là những người thân thể cao lớn, tráng kiện
mạnh mẽ, hai mắt sáng như ngọn đèn. Vừa tiến vào đã nhìn chăm chăm vào Lâm Vãn
Vinh, những khuôn mặt đen nhất thời kích động đỏ bừng lên.
– Cao đại ca, mấy vị đây là…
Lâm Vãn Vinh đang định hỏi thì người tráng hán dẫn đầu đã xoạt một tiếng quỳ
xuống, cung kính cất lời:
– Mạt tướng Thành Tự Lập chỉ huy sứ của thủy sư Lô Châu, tham kiến Lâm nguyên
soái!
– Tham kiến Lâm nguyên soái!
Mười mấy tướng sĩ mặc thường phục sau lưng Thành Tự Lập nhất tề quỳ xuống,
cung kính khấu đầu.
Lâm Vãn Vinh nghe mà đại hỉ, vội đỡ mọi người dậy: – Huynh, huynh là Thành đại
ca của thủy sư Lô Châu? Ai da, đã nghe danh từ lâu, khi ta ở kinh thành,
thượng tướng quân đã rất nhiều lần nhắc đến uy danh của Thành đại ca với ta!
Người còn tán thưởng huynh, từ Phúc Kiến đến Tứ Xuyên, thủy sư đều rất lợi
hại!
– Lão nguyên soái nhớ đến ta!
Thành Tự Lập mừng rỡ không thôi, đứng thẳng người dậy, bàn tay run rẩy:
– Lâm nguyên soái. Hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy người, mạt tướng cho dù
có chết cũng thỏa!
– Nhìn thấy ta?!
Lâm Vãn Vinh sửng sốt, mỉm cười bảo:
– Thành đại ca nói gì thế, sao ta nghe không hiểu?
Khuôn mặt Thành Tự Lập đầy vẻ kích động, lớn tiếng nói:
– Lâm soái dùng một nhánh tàn quân thâm nhập thảo nguyên, tung hoành ngàn
dặm, đại phá đô thành của người Hồ, bắt sống Đột Quyết Kha hãn, lướt qua tới
đâu là khiến người Hồ nghe gió mà kinh hồn táng đởm tới đó, đây là sự nghiệp
vĩ đại chưa từng có trong vòng trăm năm qua của Đại Hoa ta! Phàm là nam nhi có
dòng máu Đại Hoa, có ai không bái người phục người? Lâm soái, ngài là niềm
kiêu ngạo của quân nhân Đại Hoa, mạt tướng hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy
phong thái của Lâm soái, chết cũng không hối hận!
– Được tận mắt thấy phong thái của Lâm soái, chúng tôi chết cũng không hối
hận!
Hơn mười quan binh Lô Châu thủy sư hô xong liền nhất tề quỳ xuống, thành kính
hướng về phía hắn khấu đầu.
Lâm Vãn Vinh vội vã đỡ tất cả dậy, lặng lẽ lắc đầu:
– Thành đại ca quá khen rồi, lần đó ta chỉ là đánh bừa thôi, chẳng có gì là
vĩ đại! Những người phi thường thật sự chính là những huynh đệ đã hi sinh trên
chiến trường! So với bọn họ, ta chẳng là gì cả!
Một câu này thực khiến lòng người ấm áp, mấy người Thành Tự Lập càng thêm cảm
kích bội phục, tính cách của vị Lâm nguyên soái này quả nhiên thân thiết giống
như trong truyền thuyết.
– Đúng rồi, Thành đại ca, các vị đến đây lúc nào thế?
Nhìn những tướng sĩ này đều phong trần mệt mỏi, mặt đầy đất cát, giày vải ở
chân đều đã thủng mũi, hiển nhiên đã trải qua một chặng đường dài, Lâm Vãn
Vinh vội hỏi.
Thành Tự Lập cung kính thưa:
– Thủy sư bộ doanh của Lô Châu chúng tôi tổng cộng có hơn một vạn hai ngàn
tướng sĩ, nhận được thủ lệnh kèm theo kim bài của Cao thống lĩnh, từ ngoại vi
Hưng Văn xuất phát xuyên đêm, dọc đường không dám nghỉ ngơi, kiêm trình ngày
đêm tới Quân Liên. Trước mắt, đại bộ phận chỉ còn cách Quân Liên huyện thành
chừng tám chục dặm lộ trình, trưa mai có thể tới được. Mạt tướng lo rằng Lâm
nguyên soái sẽ lo lắng, liền cùng thống lĩnh bộ doanh Trường Quần đại ca
thương lượng, huynh ấy sẽ thống lính hai bộ tiếp tục đi, mạt tướng dẫn hơn hai
mươi người đi trước một bước, đi theo đường tắt nhỏ hẹp mà tới, chờ Lâm soái
sai phái.
Thì ra là như thế, Lâm Vãn Vinh cảm kích gật đầu:
– Các vị huynh đệ vất vả rồi, Lâm mỗ cảm kích vô cùng. Đúng rồi, Thành đại
ca, huynh biết quan quân đóng ở Tự Châu này tổng cộng có bao nhiêu người
không?
Lô Châu và Tự Châu ngay sát nhau, Thành Tự Lập đối với tình hình ở đây cũng
chẳng xa lạ gì:
– Tự Châu điều kiện gian khổ, chẳng ai nguyện ý đóng quân, quan quân tổng
cộng có hơn ba nghìn người, thống lĩnh ở đó tên là Vu Chính, nghe nói rất hay
đi lại với Tự Châu phủ doãn Nhiếp Viễn Thanh. Ngoài ra, trong sơn trại của
người Miêu còn có chừng hai ngàn Miêu binh, đều là tư binh của đại đầu lĩnh
Trát Quả, Nhiếp đại nhân hình như cũng chẳng quản đến chuyện này.
Tin này cũng chẳng khác mấy so với hiểu biết trước khi xuất kinh của hắn, Lâm
Vãn Vinh gật gật đầu, Thành Tự Lập bổ sung thêm:
– Trên đường mạt tướng tới đây đã phái người đi do thám, quân đóng ở Tự Châu
ngày hôm qua đã tới Quân Liên, nghe nói là theo lệnh của phủ đài đại nhân,
cũng chẳng biết vì sao lại tới!
Nhiếp Viễn Thanh điều động trú quân tới Quân Liên, e không chỉ đơn giản là giữ
gìn trật tự, hắn ở Tự Châu có tiền có quyền có binh, đơn giản đúng là một thổ
hoàng đế một tay che trời, ai dám phản đối hắn chứ? Tuy không biết Trát Quả và
Nhiếp Viễn Thanh đã đạt thành hiệp nghị gì, nhưng chỉ nhìn tình thế này là
biết tình hình không êm đẹp rồi.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
– Hay cho một Nhiếp đại nhân, dám đem Tự Châu biến thành một cái thùng sắt!
Thu thuế bừa bãi, coi thường nhân mạng, mồ hôi nước mắt của vô số bách tính
Hoa Miêu đều bị hắn tham ô hút cạn, chỉ một điều này đã đáng liệt vào một
trong mười tội ác không thể tha rồi.
Thành Tự Lập khẽ nói:
– Thanh danh của vị Nhiếp đại nhân này, được gọi là trời cao ba thước. Chúng
tôi cũng đã nghe qua, chỉ là Tự Châu và bên ngoài không cầu không đường, cụ
thể là như thế nào chúng tôi cũng không rõ lắm.
Nhiếp Viễn Thanh muốn ở nơi này bóc lột bách tính, tự nhiên không thể để bọn
họ đi ra khỏi đại sơn để cáo ngự trạng, chuyện không cầu không đường này nhất
định là do hắn cố ý. Người bên trong không thể ra, người bên ngoài không thể
vào, hắn mới có thể muốn gì làm nấy.
Nhân số mà Thành Tự Lập mang tới tuy không nhiều nhưng đều là chuẩn bị cho Lâm
nguyên soái, tất cả đều là tinh anh, chuẩn bị cực kì đầy đủ, đến cả Miêu sam
mỗi người cũng đều có sẵn một bộ, Lâm Vãn Vinh nhìn mà cực kì mãn ý. Hoa Sơn
tiết gần ngay trước mắt, có thêm mấy người này trợ giúp cũng yên tâm hơn. Hắn
lập tức cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Mấy người cùng tính toán tỉ mỉ với nhau, an bài thỏa đáng chuyện ngày mai, khi
xongv iệc thì đã là canh hai rồi. Trong thành ngoài thành vắng lặng như tờ,
duy chỉ có những tiếng côn trùng kêu rả rich từ trong núi vọng ra.
Cùng lão Cao ra khỏi thành, các sơn trại Miêu gia đóng ở thành tây đều sớm đã
đi nghỉ, thanh niên Miêu gia nằm ngổn ngang khắp nơi, những đống lửa bừng bừng
chiếu lên khuôn mặt những người trẻ tuổi, khung cảnh vừa yên tĩnh vừa dễ chịu.
Tìm được chỗ của Ánh Nguyệt ổ, mọi người đều đã ngon giấc. Lâm Vãn Vinh nhẹ
nhàng nằm trên đất, hai tay ôm đầu, nhìn lên bầu trời, trong lòng cảm thấy
thật là sảng khoái.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ đang muốn ngủ, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng,
tựa như thiếu mất thứ gì, hắn xoạt một tiếng đứng thẳng dậy, tìm tòi trong đám
người một hồi, không ngờ lại chẳng thấy bóng dáng yểu điệu kia đâu.
Không thấy Y Liên đâu cả!
Hắn có chút kinh ngạc, thiếu nữ Miêu này thân là thủ lĩnh của Ánh Nguyệt ổ, ý
thức rất vững, mỗi lần đến thời gian này đều đi tuần đêm đuổi côn trùng cho
mọi người, hôm nay sao lại không thấy nữa? Trong lúc kinh hoảng, hắn vội vã
lay tỉnh Tứ Đức dậy, Tứ Đứ mơ ngủ lên tiếng:
– Không thấy Y Liên tiểu thư nữa? Không thể nào, vừa rồi tôi còn thấy cô ấy
tuần đêm mà!
Vừa rồi còn tuần đêm, như vậy nhất định còn chưa đi xa. Lâm Vãn Vinh thầm tính
toán qua, chỉ là nhìn về phía những đám người đầy khắp mặt đất, hắn lại chẳng
biết nên đi đâu tìm. Những tiếng lửa cháy lốp bốp đề tỉnh hắn, một nữ hài tử
trong đêm một mình rời đi, tuyệt không thể chui vào khu rừng tối đen như mực,
phải đi về phía có ánh sáng để tìm nàng thôi.
Hắn bình ổn tâm tư, thuận theo ánh lửa một mạch đi tới, cũng chẳng biết đã đi
được bao lâu, đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh núi cao cao phía trước có một ngọn
lửa đang cháy bừng bừng, có thể nói là ngọn lửa sáng nhất ở thành tây. Bên
cạnh ánh lửa đó có một điểm đen nho nhỏ đang ngồi cuộn tròn, tập trung tinh
thần cúi đầu xuống, chẳng biết đang làm gì.
Trong lòng hắn nhẹ bẫng, lặng lẽ tiến tới sau lưng nàng, lại thấy phía trước
thiếu nữ Miêu gia này có đặt rất nhiều mảnh trúc, tay ngọc thon thả của nàng
đang cầm một mảnh than đen, viết từng chút từng chút gì đó lên trên miếng
trúc.
– Y Liên!
Hắn khẽ cất tiếng gọi.
Thiếu nữ nghe được thân hình run rẩy, vội quay đầu lại, mừng rỡ nhìn hắn:
– A Lâm ca, huynh trở lại rồi?!
– Đúng thế!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, thuận thế ngồi bên cạnh nàng:
– Muộn thế này rồi, muội ở đây làm gì? Ta trở về không nhìn thấy muội đâu,
còn cho rằng muội bị kẻ buôn người bắt cóc đi rồi, thiếu chút nữa khiến hồn
phách của ta đều rơi ra cả!
– Thật sao?
Y Liên thẹn thùng mỉm cười, nhỏ giọng nói:
– A Lâm ca, gan của huynh thật sự rất nhỏ đó, không chỉ sợ rắn, còn sợ cả kẻ
buôn người, hì hì! Trên người huynh không phải có sài đao sao? Đem ra dùng là
được rồi!
Sợ hai loại chết người đó, lẽ nào là sai lầm? Hắn cười lên ha hả:
– Sài đao dùng để chặt củi, không phải dùng để sát sinh! Y Liên, muộn thế này
rồi muội còn không ngủ, trốn ra đây làm gì?
– Không nghe huynh kể chuyện, muội không ngủ được.
Y Liên khẽ khàng trả lời, đột nhiên đem mấy mảnh trúc đưa tới trong tay hắn,
vui vẻ nói:
– Huynh xem…
Trên tay nàng đầy những bụi than, những ngón tay trắng bóng đã chuyển thành
đen sì. Lâm Vãn Vinh hơi lắc đầu, lấy túi nước tới, chậm rãi đổ nước sạch ra
rửa tay cho nàng.
– A Lâm ca, huynh thật tốt!
Thiếu nữ mỉm cười lộ ra hàng răng ngọc chỉnh tề, thẹn thùng cúi đầu, không nói
thêm tiếng nào. Nàng lấy từ trên bụi cỏ ra mấy chiếc lá cây, lau lau mấy lượt
trên tay, đám mạt than đó liền được nước gột đi sạch sẽ. Lâm Vãn Vinh nhìn
không chớp mắt, đây là thứ đồ chơi gì vậy, không ngờ còn thần kì hơn cả xà
phòng.
Hắn cầm mấy mảnh trúc kia lại xem, chỉ thấy bên trên viết đầy chữ Hoa, tuy nét
chữ không đẹp bằng bọn Ngưng nhi, nhưng mỗi một chữ đều rất vuông vắn đẹp đẽ.
Lâm Vãn Vinh nhìn mà mừng rỡ:
– Những chữ này đều là sơn ca a! Ai da, sao ta không nghĩ tới chuyện chép nó
lại nhỉ, Y Liên, muội thật thông minh!
Thiếu nữ được hắn khen ngợi, lắc đầu cười nói:
– Muội cũng không thông minh, nếu nghĩ đến cách này sớm một chút thì huynh đã
chẳng cần phải phiền não như vậy rồi! Chủ ý này tối qua muội mới nghĩ đến, hôm
nay đi chặt rất nhiều mảnh trúc về, viết tới bây giờ mới được không đến hai
chục bài. Ngày mai huynh đem theo những thẻ trúc này, nói không chừng sẽ có
chỗ dùng đó.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì bảo:
– Cùng ta hát thì chỉ có Thánh cô thôi, ta biết hát mấy bài đó cũng đủ rồi,
không còn có người nào đến tìm ta đâu!
– Còn nhớ đến Thánh cô sao? Huynh đã sắp rụng cả hồn ra rồi đó!
Thiếu nữ tự nhiên không tin lời “quỷ thoại” của hắn, cười khúc khích, hơi liếc
nhìn sang:
– Sao huynh biết không có người tới tìm huynh? Muội thấy các mễ sai trong
trại, người nhìn trúng huynh cũng không ít! Hoa Sơn tiết này, các mễ sai đều
rất lớn gan, đến lúc đó có người tìm tới huynh, xem huynh làm thế nào? Hì hì!
Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả:
– Bằng vào a ca gà mờ này mà cũng có người tìm đến sao? Nói ra thực khiến
người ta phải bật cười đó!
– Chưa biết chừng đâu!
Y Liên nháy nháy mắt, đột nhiên cảm thấy hào hứng, khẽ nói:
– A Lâm ca, vậy chúng ta đánh cược nhé! Nếu không có ai tới tìm huynh thì coi
như muội thua, mỗi ngày muội sẽ đấm bóp cho huynh!
– Vậy nếu có người tới tìm ta thì sao?
– Vậy đương nhiên là huynh thua rồi!
Thiếu nữ cúi đầu xuống, khẽ nói:
– Vậy huynh sẽ phải đối ca với cô ấy, không được trêu đùa người ta. Thế nào,
huynh có dám cược không?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu:
– Thế thì có gì mà không dám, con người ta đã cược là tất thắng! Có điều có
một chuyện ta phải nói rõ trước nhé, Thánh cô tới tìm ta thì không tính đâu!
– Còn nhớ tới Thánh cô sao? Hay cho huynh!
Y Liên nhìn hắn, yêu kiều cười nói:
– Vậy cứ quyết định thế nhé! A Lâm ca, huynh nhất định sẽ thua thôi!