Ngũ Liên phong núi cao đèo dốc, chẳng dễ leo lên, vậy mà đám người Trát Quả
vẫn đi rất nhanh, xem ra cực kì quen thuộc địa hình nơi này. Đi được chừng nửa
canh giờ, phía trước hiện ra một con đường đá cheo leo rất nhỏ hẹp, hai tráng
hán Miêu tộc đứng canh phía trước, nhìn màu sắc sợi chỉ trên áo thì là người
Bạch Miêu.
Đại đầu lĩnh Trát Quả tiến đến trước hai thủ vệ nọ, lớn tiếng nói:
– Xin hai vị a đệ thông báo một tiếng, nói Trát Quả cầu kiến Thánh cô!
Hai người Bạch Miêu canh đường khẽ lắc đầu:
– Mặt trời đã lặn, Thánh cô đã an giấc rồi, đầu lĩnh Trát Quả xin hãy về đi!
Trát Quả hừ một tiếng, một tráng hán trẻ tuổi sau lưng hắn dậm chân thình
thịch như sấm:
– Mỗi ngày đều tới mà chẳng thấy bóng người đâu, nàng ta coi a ca của ta là
cái gì? Hai tên chó canh cửa các ngươi, trở về nói với Thánh cô, Miêu trại
hiện nay đã chẳng phải là Miêu trại trước kia rồi, kêu nàng ta thông minh hơn
một chút, hầu hạ a ca của chúng ta cho cẩn thận!
“Bốp!” Từ bên cạnh có một viên đá to bằng nắm đấm ném tới, không nghiêng không
lệch, hung hăng đập ngay vào khóe miệng tráng hán nọ.
– Ai da!
Tráng hán kêu lên một tiếng thê thảm, khóe môi đã bị ném toác cả ra, máu tươi
đầm đìa, lập tức rống lên như lợn bị chọc tiết.
– Trát Long…
Trát Quả kêu lên một tiếng, vội đỡ lấy hắn, tuốt sài đao ra, nhìn quanh bốn
phía, tức giận rống lên:
– Ai? Ai ném a đệ ta, cút ra đây!
– Đầu lĩnh Trát Quả, uy phong lớn thật đó!
Một tiếng hừ lạnh truyền tới, từ con đường đá nhỏ hẹp kia có một trưởng lão
Bạch Miêu đi ra, ông ta dáng người cao gầy, râu tóc bạc trắng, nhãn thần sắc
bén như chim ưng, rất có khí thế.
Ánh mắt Trát Quả lóe lên, tựa hồ có chút sợ hãi nhìn trưởng lão Bạch Miêu đó,
vội thu sài đao lại, cung kính nói:
– Nguyên lai là Hàn Nông a thúc, Trát Quả kính chào người!
– Không dám! Ngươi thì giỏi rồi, tung hoành khắp trăm dặm Miêu hương, có ai
không sợ ngươi? Bây giờ hai huynh đệ ngươi đã dám tới Ngũ Liên phong này giở
trò ngang ngược rồi!
Sắc mặt Trát Quả lộ vẻ khó coi, tựa như không dám phản bác, cúi đầu đáp:
– A thúc hiểu lầm rồi, Trát Quả tới đây chỉ là cầu kiến Thánh cô thôi! Người
là trưởng lão đức cao vọng trọng nhất Miêu hương, ta và a đệ đều là do người
trông coi trưởng thành, Ngũ Liên phong này là thánh địa của Miêu gia, bọn ta
làm sao dám ở đây ngang ngược!
– Hừ.
Sắc mặt Hàn Nông đầy vẻ tức giận:
– Ngươi biết thì tốt! Năm đó đại đầu lĩnh trước khi lâm chung đã chỉ định
Thánh cô kế vị. Bởi vì thánh cô không ở sơn trại, ta thân là đại trưởng lão,
cùng các vị trưởng lão còn lại đều hết lòng để ngươi tạm thời thay chức. Vốn
nghĩ ngươi có thể vì Miêu hương chúng ta mà tranh đấu, tạo phúc cho Miêu trại,
nhưng hơn mười năm rồi, ngươi nhìn xem, trăm dặm Miêu hương này đã bị ngươi
làm thành cái bộ dạng gì rồi? Phản kháng khắp nơi, dân chúng lầm than, ngươi
có xứng với sự vai trò của đại đầu lĩnh, có xứng với mấy chục vạn hương thân
Miêu gia chúng ta không? Cứ thế này tiếp, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của
Miêu gia chúng ta!
Trát Quả cúi đầu, một câu cũng chẳng nói. Mặt như gan heo.
Lâm Vãn Vinh ở bên cạnh nghe mà tấm tắc tán thưởng, thảo nào vị Hàn Nông a
thúc này khí thế bất phàm như vậy, thì ra là đại trưởng lão lớn tuổi nhất của
Miêu trại. Thấy lão giáo huấn Trát Quả giống như giáo huấn đứa cháu, ông ta
đúng là có tư cách này a.
Miêu trại đại trưởng lão râu trắng rung động, nghĩ đến những lời vừa nói cũng
khiến trong lòng lão khó mà bình tĩnh.
– Thánh cô đã an giấc, các ngươi hãy xuống núi đi, đừng ở đây làm phiền nữa!
Hàn Nông sau hồi lâu mới hừ một tiếng.
Trát Quả trong mắt lóe lên một tia hung quang, chẳng nói câu nào, thi một cái
Miêu lễ với Hàn Nông rồi nắm chặt sài đao xoay người đi luôn.
Đại trưởng lão nhìn theo bóng lưng hắn mà lắc đầu thở dài, khuôn mặt đầy vẻ
buồn rầu, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên quay người lại lớn tiếng:
– Vừa rồi là vị hương thân nào trượng nghĩa xuất thủ? Mời ra đây gặp mặt đi!
Lão hét liền mấy tiếng, phía sau khối đá mới có một thanh niên Miêu gia mặt
đen nhảy ra, bước mấy bước đã tới trước mặt lão, cười hi hi ha ha chắp hai tay
lại, liên thanh nói:
– Đại trưởng lão, Hàn Nông a thúc, chào người, chào người!
Người Miêu này không ngờ lại nói tiếng Hoa, đại trưởng lão liếc nhìn hắn mấy
cái, ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi là Hồng Miêu? Của trại nào thế?
– Ta, ồ, ta là người của Ánh Nguyệt ổ!
Thanh niên Hồng Miêu nhấp nháy mắt, thấy bộ dạng vẻ như không tin của Hàn
Nông, hắn vội vã nói:
– Y Liên, Khôn Sơn đều là hảo bằng hữu của ta, chúng ta cùng tới đây!
Hàn Nông ồ một tiếng, mỉm cười nói:
– Thảo nào nhìn lại quen mắt như vậy, bộ áo quần này của ngươi rõ ràng là của
Bố Y mặc khi thành thân năm đó a!
Vị a thúc này trí nhớ tốt thật, Lâm Vãn Vinh vội vã gật đầu:
– Đúng, đúng, đây chính là trang phục mà Bố Y lão tía mặc khi thành thân, ông
ấy chỉ mặc qua có một lần thôi!
Có thể nói ra tình tiết nhỏ này, tự nhiên là có quan hệ mật thiết với Ánh
Nguyệt ổ, chỉ là mễ đa Hồng Miêu này cử chỉ cổ quái, nhảy nhót bừa bãi, không
nói Miêu ngữ mà lại nói Hoa ngữ, rất khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên. Hàn
Nông ừm một tiếng:
– Vừa rồi viên đá ném Trát Long là do ngươi ném sao? Hừ, ném tốt lắm!
– Đương nhiên! Hắn dám vũ nhục An tỉ… vũ nhục Thánh cô, ta đương nhiên phải
đánh hắn rồi, hung hăng đánh, nhìn thấy một lần là đánh một lần!
Mễ đa ra sức khua tay, mặt mày rạng rỡ, hiển nhiên vừa rồi đã đánh cực kì
thống khoái.
Đại trưởng lão liếc nhìn hắn mấy cái, mỉm cười gật đầu:
– Mễ đa, dưới núi đều bị người của Trát Quả canh giữ, ngươi làm sao lên núi
được thế? Đến nơi đây để làm gì?
– Ta lẩn vào đám Trát Quả mà theo lên núi.
Mễ đa hắc một tiếng:
– Ta đến nơi này là muốn nhìn thấy Thánh cô… a thúc, Thánh cô có đây không,
ta có thể đi gặp người không…
Hán Nông nhíu mày lại:
– Ngươi cũng là tới tham gia Hoa Sơn tiết, muốn cùng Thánh cô tương thân sao?
– Đúng, đúng!
Mễ đa hưng phấn gật đầu:
– Ta chính là tới để cùng Thánh cô tương thân. A thúc, nể mặt ta đã giúp
người giáo huấn đám người xấu đó, có thể để ta lên không, ta thật sự muốn gặp
Thánh cô! Thánh cô, An tỉ tỉ, ta tới đây…
Nói đoạn liền lách ngay qua chỗ đại trưởng lão, dụng lực hướng lên núi vẫy
tay, tiếng hét phát ra từ cổ họng lập tức truyền đi khắp núi.
– Đi xuống, đi xuống!
Hàn Nông trưởng lão đột nhiên tức giận, ra sức đẩy hắn xuống núi, xem sắc mặt
lão, không ngờ lại có vẻ cực kì chán ghét hắn.
– Oái, a thúc, sao thế, ta đâu có đắc tội người? Á, a thúc…
Thân hình hắn loạng choạng, bị đẩy lui mấy bước mới tạm ngưng lại được, nhìn
Hàn Nông trưởng lão đang tức giận thở dốc, không nén nổi hấp háy mắt, khuôn
mặt đầy vẻ nghi hoặc. Cho dù ông không muốn để ta gặp An tỉ tỉ, nhưng cũng
đừng thô bạo như vậy a, tốt xấu gì ta cũng đã từng giúp ông mà.
– Người Hoa.
Đại trưởng lão tức giận hừ một tiếng, hiển nhiên sớm đã nhìn rõ tên mễ đa giả
dối này rồi:
– Trang phục này có phải là Y Liên đưa cho ngươi, đúng không?
– Phải a, sao thế?
– Vậy ngươi còn tới tương thân? Ngươi, ngươi… tức chết ngươi thôi!
Hàn Nông trưởng lão tức giận tới bộ râu bạc trắng chực dựng đứng lên, bẻ lấy
một cành cây từ bên cạnh vụt tới người hắn.
– Ối, a thúc. Đừng đánh, ta không làm sai chuyện gì a!
– Đánh cái tên người Hoa lòng lang dạ sói ngươi, mau cút xuống núi cho ta!
Hàn Nông a thúc phẫn nộ không thôi, đánh cho hắn chẳng còn đường chạy, vừa
không thể giải thích, lại chẳng thể hoàn thủ, nhếch nhác đến không thể nhếch
nhác hơn, thực sự là bị bức tới chẳng còn cách nào.
Dứt khoát lựa chọn, hắn đứng thẳng dậy, lầm bầm:
– Hàn a thúc, ta để người đánh vài cái. Có thể phiền người đi chuyển cho
Thánh cô một câu không?! Chỉ cần nói tiểu đệ đệ tới rồi, tiểu đệ đệ rất nhớ
nàng! Ối, ối, đừng đánh, đừng đánh, nói hết rồi. Nói hết rồi, ta đi, ta lập
tức đi!
Cúi đầu buồn bã men theo đường cũ trở lại, trong lòng ủ rủ đến chẳng thể dùng
lời miêu tả. Cách An tỉ tỉ chỉ có vài bước chân như vậy mà lại chẳng thể đi
lên, đây chẳng phải là lão thiên đang trêu đùa ta sao?
Hắn lần này lên núi thì nhẹ nhàng, xuống núi thì chật vật, không ngờ lại bị
một lão đầu Bạch Miêu đánh đuổi xuống, đúng là lần đầu trải qua chuyện thế
này.
Cao Tù theo sau lưng hắn, thấy hắn lủi thủi cúi đầu, bộ dạng thất thần, không
nén nổi phì một tiếng:
– Huynh đệ, đã tới rồi thì không thể tay không mà về được! Mấy tên thủ vệ đó
chỉ là cái rắm. Chúng ta đánh lên núi không phải là được rồi sao. Muốn gặp ai
thì gặp người đó, xem kẻ nào dám ngăn ngươi?!
Lâm Vãn Vinh trịnh trọng lắc đầu:
– Cao đại ca, chúng ta sống trên đời này, có chuyện có thể làm, có chuyện
không thể làm! Trên Ngũ Liên phong này đều là người đối tốt với An tỉ tỉ, đều
là người thân của nàng ấy! Ta cho dù có xấu hơn nữa cũng không thể động thủ
với người thân của mình a. Huynh nói có đúng không?
Lão Cao nghe mà lộ vẻ nghiêm nghị tôn kính, giơ ngón tay cái lên: vị huynh đệ
này của ta, cảnh giới lại cao lên rồi a!
Xuống núi rồi, sắc trời đã tối đen. Lâm Vãn Vinh lưu luyến không nỡ rời, đi
dạo một vòng quanh chân núi. Đang muốn theo đường cũ trở về thì đột nhiên nhìn
thấy trong rừng cây phía xa bên đường thấp thoáng có ánh đèn.
Lão Cao võ công cao cường, mục lực cực rốt, đưa mắt nhìn một cái liền lập tức
ngạc nhiên nói:
– Ý, có người!
Đã đêm khuya như thế này rồi, còn có ai lén lén lút lút trốn trong rừng cây
đó? Hai người nhìn nhau nháy mắt, vô cùng cẩn thận lần mò đi về phía rừng cây.
Còn cách vài chục trượng đã có thể nhìn thấy mười mấy hán tử Hắc Miêu đang
chia ra ẩn nấp cả ở chỗ sáng và chỗ tối, nhìn ra bốn phía xung quanh vẻ cảnh
giác, những ánh lửa trong rừng lúc sáng lúc tối, có thể nhìn thấy cực kì rõ
ràng.
Những người này đều rất quen mặt, chính là các tùy tùng bên cạnh huynh đệ Trát
Long, Trát Quả. Muộn thế này rồi, bọn chúng không về sơn trại, nấp ở đây làm
gì?
Lâm Vãn Vinh nhíu chặt mày lại, gật đầu với Cao Tù bên cạnh một cái. Sự phối
hợp của hai người sớm đã đạt đến mức cực kì tinh diệu, căn bản chẳng cần lời
nói, lão Cao nhìn chuẩn tình thế, thân hình nháy mắt đã vọt lên, phảng phất
giống như một làn khói xanh từ chỗ tối ào ra, vô thanh vô tức nhảy tới sau
lưng hai hán tử, hai tay đâm ra nhanh như chớp. hai người đó trong nháy mắt đã
ngã gục xuống luôn.
Lâm Vãn Vinh nhanh như một con li miêu, lao mau tới bên cạnh lão Cao, giấu hai
tên Hắc Miêu đã ngủ say đó vào trong bụi cỏ, những người khác chẳng hề phát
hiện ra chút gì. Hai người men theo những ngọn cỏ xanh chậm rãi tiến lên, ước
chừng năm sáu trượng liền nghe thấy một thanh âm có vẻ bại hoại truyền tới:
– Chim vân tước dậy sớm thì mới có côn trùng để ăn! A ca, đừng do dự thêm
nữa, vừa rồi trên Ngũ Liên phong, huynh bị lão cẩu đó trút giận còn chưa đủ
sao? Huynh là đại đầu lĩnh của trăm dặm Miêu trại chúng ta a, sao có thể để
lão tùy tiện vũ nhục? Huynh xem cái lão cẩu Hàn Nông đó, muốn mắng thì mắng,
có lúc nào coi huynh là đại đầu lĩnh chưa?!
Kẻ đang nói là tên Trát Long, còn đối diện hắn tự nhiên là a ca hắn Trát Quả,
người nắm quyền thực tế trong trăm dặm Miêu trại.
Hai huynh đệ này nói chuyện sao lại không dùng Miêu ngữ nhỉ? Lâm Vãn Vinh kì
quái tự hỏi, lặng lẽ thò đầu ra nhìn, chỉ thấy cách đó bốn năm trượng, huynh
đệ Trát Quả đang đứng sóng vai nhau, còn có một người trung niên bộ dáng nho
sinh đứng bên cạnh.
– A đệ, đừng nhộn lên nữa.
Thanh âm khỏe mạnh của Trát Quả truyền đến:
– Hàn Nông thân là đại trưởng lão, danh vọng trong Miêu trại cực lớn, chẳng
phải là nhân vật tầm thường, không chỉ Bạch Miêu đối với Thánh cô và lão một
dạ trung thành, đến cả Hồng Miêu Hoa Miêu Thanh Miêu và rất nhiều sơn trại
cũng dều hướng về bọn họ. Muốn đối phó lão và Bạch Miêu, nhất định phải có kế
hoạch thỏa đáng mới được!
– A ca, huynh chuẩn bị lúc nào thì động thủ? Lão cẩu này không ngờ lại phái
người đánh đệ, đệ một ngày cũng không nhịn nổi nữa!
Trát Long ôm lấy chỗ miệng bị đau phẫn nộ nói.
Lâm Vãn Vinh nghe mà cười trộm, đánh ngươi là đáng rồi, lần sau còn ***ng đến
lão tử thì không chỉ đơn giản là đánh vào miệng thế này đâu.
Trát Quả quay người lại nhìn nho sinh, hỏi:
– Bảo sư gia, Nhiếp đại nhân hôm nay đã đến Quân Liên chưa?
Bảo sư gia gật đầu:
– Trưa nay đại nhân đã tới huyện thành, đang đợi tin tức của đại đầu lĩnh đó!
Trát Quả nghiến răng, vung mạnh tay:
– Tốt! Trưa ngày mai Trát Quả sẽ đích thân đi bái kiến phủ đài đại nhân, mời
người tác chủ cho Miêu gia ta!
Bảo sư gia cười hắc hắc:
– Chỉ cần đại đầu lĩnh nộp thuế đúng giờ đủ số, tin rằng đại nhân nhất định
sẽ làm cho sở nguyện của ngài thành hiện thực!
Trát Long nghe vậy vỗ tay đại hỉ:
– Chỉ cần Nhiếp đại nhân tương trợ, a ca nhất định có thể đại triển thần uy,
chinh phục Thánh cô, đánh ngã mấy lão cẩu Bạch Miêu đó!
– Thánh cô, Thánh cô…
Trát Quả lẩm bẩm tự nói một mình, trong mắt tràn ngập vẻ mê luyến.
Nhìn bộ dạng dương dương mừng rỡ của ba kẻ đó, Lâm Vãn Vinh căm hận nghiến
răng ken két, con mẹ nó chứ, đây rốt cuộc là quan hay là phỉ? Đúng là rắn
chuột chung ổ rồi! Có mấy kẻ này ở đâu, Bố Y lão tía, Y Liên bọn họ còn có thể
sống được những ngày tốt đẹp sao?
Lão Cao thấy sắc mặt hắn bất thiện, biết hắn đang giận đến ngập đầu, không
khéo lại muốn giết người ngay đương trường, liền vội vã kéo hắn, hai người
lặng lẽ lùi ra ngoài.
Khi đi qua bụi bỏ, thuận tay giải huyệt đạo cho hai tên thủ vệ Hắc Miêu kia,
thấy hai kẻ đó tỉnh lại mà vẫn chưa phát giác được chuyện dị thường mới lặng
lẽ rời đi.
Dọc đường không khí rất trầm lặng, Cao Tù thấy hắn sắc mặt lạnh như một khối
băng, liền cũng ngoan ngoãn im miệng.
Đi chưa bao xa, Lâm Vãn Vinh hừ mạnh một tiếng, quay đầu nhìn lại:
– Cao đại ca, phiền huynh lại đi một chuyến nữa, bây giờ đi tìm tên Ngô
Nguyên đó, hỏi xem Trát Quả và tên họ Nhiếp ngày mai gặp mặt ở đâu? Ta phải
tới đó xem xem hai tên tạp chủng này có thể làm ra những chuyện gì!
Mở miệng nói rồi thì tốt, Cao Tù thở phào một hơi, vội vã gật đầu. Mắt thấy đã
trở về đến ngoài thành liền chia tay hắn, rời đi luôn.
Quân Liên thành tây, chỗ nào cũng có người Miêu dựng trại, đại đa số là các mễ
đa mễ sai trẻ tuổi, bất kệ Hồng Miêu Bạch Miêu Hoa Miêu, ở cùng một lát bọn họ
đã liền hòa lẫn vào nhau. Mọi người cùng nổi lửa, vây quanh đống lửa mà ca hát
nhảy múa, tiếng cười tiếng ca vang lừng rộn rã.
Nhìn những khuôn mặt tràn ngập vẻ phấn chấn của các chàng trai cô gái, nghe
những tiếng cười vui vô ưu vô lo du dương phiêu đãng trong không trung của họ,
Lâm Vãn Vinh trong lúc bất lực lại có được chút an ủi, đây mới là tương lai
của Miêu tộc a!
Ngoài thành đông người, tiếng cười nói không dứt, tìm kiếm cả hồi lâu, chen
chúc đến người đầy mồ hôi cũng chẳng tìm thấy bọn Y Liên đâu. Nhìn những đầu
người chen chúc di động, hắn có chút sững sờ, gần vạn người cùng tới tương
thân, không ngờ Hoa Sơn tiết lại có khí thế lớn như vậy, thế này thì bảo ta
tới đâu tìm bọn Y Liên đây?
Ôi…
Không phải có lưới không chịu buông
Không phải có mạ chẳng chịu cấy
Buông lưới không có thuyền để đi
Cấy mạ chẳng có nước để tưới
A muội nhớ ca lệ rưng rưng,
Chẳng biết a ca ở chốn nào…
Hệt như tiếng bách linh hót, một khúc sơn ca lảnh lót đột nhiên vang lên từ
trong đám người. Trên đỉnh núi xa xa, một đống lửa đỏ hồng đang rực cháy, bên
cạnh đống lửa, một thân ảnh yểu điệu đang lặng lẽ đứng đó, kiễng chân ngóng
trông, tiếng ca động lòng chính là phát ra từ đây.
– Y Liên!
Lâm Vãn Vinh hưng phấn vẫy tay, nhảy lên chạy về hướng đó, phải nói Y Liên
thực thông minh, cách tìm người bằng sơn ca này đúng là độc nhất vô nhị.
– A Lâm ca…
Thiếu nữ thấy thân ảnh của hắn, lập tức mặt mày rạng rỡ, vội vã đẩy đám mễ đa
đang vây bên cạnh nghe nàng hát ra, mừng rỡ chạy như bay về phía hắn.
Nhìn Y Liên gần trong gang tấc, hai má đỏ hồng, tâm tình vốn đang ức chế của
hắn lập tức sảng khoái hơn rất nhiều, khom người lau đi mồ hôi lạnh, thở hồng
hộc nói:
– Thật, thật không dễ tìm a! Y Liên, bọn muội sao lại trốn ở đây thế?!
Y Liên xấu hổ cúi đầu:
– Khi bọn muội ra khỏi thành thì đã muộn rồi, chỉ có thể tìm nơi hoang vu để
dừng chân! A Lâm ca, huynh đói không?
Bận rộn cả nửa ngày, quả đúng là chưa ăn thứ gì, hắn vội vã gật đầu. Y Liên
cười lên khúc khích, mở cái bọc trên người ra, chỗ bánh điểm tâm đưa cho nàng
hồi trưa, không ngờ lại như chưa động qua chút nào.
Nàng đặt tất cả vào lòng bàn tay hắn, Lâm Vãn Vinh thật sự đói rồi, hung hăng
cắn liền lấy miếng, lung búng hỏi:
– Y Liên, muội đã ăn chưa?
Nhìn hắn ăn như lang như hổ, Y Liên mừng rỡ gật đầu, đưa một ống trúc đựng đầy
nước sạch cho hắn:
– Muội ăn rồi, nhưng một người ăn không hết, chỗ này đều để giành cho huynh
đó!
Căng cái bụng rồi, đang muốn thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy có chút không
đúng, hắn ngẩng đầu nhìn lên. Mẹ ơi! Bốn phía xung quanh đều là các mễ đa mắt
hổ chằm chằm, phải có tới trên bốn năm chục người, người nào người nấy tay nắm
sài đao, mắt dữ trợn trừng, phảng phất như muốn lập tức xông lên vậy!
– Đây, đây là làm gì thế
Hắn bị dọa cho nước cũng không dám uống nữa, miếng bánh trong miệng chút nữa
thì rơi xuống đất.
Một mễ sai quen thuộc của Ánh Nguyệt ổ bên cạnh Y Liên mỉm cười nói:
– Thế này còn chưa rõ ràng sao? Những mễ đa này tới từ những sơn trại khác
nhau, đều muốn cùng Y Liên đối ca đó! A Lâm ca, Y Liên chúng ta vì huynh mà ở
đây hát cả một buổi tối không ngừng, chính là để huynh có thể tìm được chúng
ta đó!