“Quan phỉ?” Cách xưng hô này quả thật ra lần đầu mới nghe.
– A Lâm ca, các ngươi ẩn đây nhé, ngàn vạn đừng nhúc nhích, chỉ chúng ta đi
thôi! A tía, chúng ta đi…
Thiếu nữ có vẻ sốt ruột, Bố Y lão tía cũng đồng ý, hai cha con có vẻ biến sắc,
nhanh chóng lướt qua sơn đạo hiểm trở, đi thẳng về phía trại.
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy dưới vách núi có vài Miêu nhân mặc y
phục dài màu đen, cùng hơn mười công sai nha dịch triều đình, tay giơ lên
trong đao múa máy, vây quanh một thanh niên hơn hai mươi tuổi, không ngừng hò
hét tiến về phía Miêu trại. Đứng đối diện với chúng là mấy trăm người Miêu của
Ánh Nguyệt thôn, mỗi người đều đeo sài đao, ngăn đường đám quan sai, trợn mắt
hầm hè.
– Khôn Sơn, ngươi dám ngăn cản quan sai chấp pháp triều đình? Ánh Nguyệt thôn
các ngươi muốn tạo phản hả?!
Vài tên người Miêu đi cùng đám nha dịch, vung vẩy sài đao trong tay, chỉ vào
một thanh niên Miêu tộc trong đám người đối diện, lớn tiếng hò hét.
Thanh niên Miêu tộc tên là Khôn Sơn khoảng trên hai mươi tuổi, mặt sạm nắng,
người cao lớn tráng kiện. Hắn nhìn chằm chằm vào người vừa nói chuyện, phun ra
một bãi nước bọt nói:
– Thúi lắm, rúc rích là chim sẻ, ca hát mới là bách linh! Trác Trạch, chẳng
lẽ Hắc Miêu các ngươi cũng tính là quan sai sao? Ta khinh!!
Căn cứ vào lãnh địa bất đồng, nội bộ Miêu tộc cũng chia thành chi hệ bất đồng,
như Bạch Miêu, Hồng Miêu, Thanh Miêu, Hắc Miêu, Hoa Miêu… màu sắc trang phục
cũng theo những màu riêng biệt rất nghiêm khắc, đồng thời mỗi một hệ đều có
trại và thủ lĩnh của riêng mình.
Lâm Vãn Vinh nghe tới đây, đại khái có ấn tượng sơ bộ. Từ xiêm y trên người
họ, Khôn Sơn hẳn là thuộc loại Hồng Miêu. Còn Trác Trạch thuộc loại Hắc Miêu.
Giữa Hắc Miêu và Hồng Miêu hẳn là là có mâu thuẫn.
Trác Trạch nghe hắn châm chọc, nhất thời cả giận:
– Chúng ta tuy không phải quan sai triều đình, nhưng phụng mạng đại đầu lĩnh,
tới đây hiệp trợ quan sai làm việc! Ánh Nguyệt các ngươi năm nay chưa nộp
thuế, chúng ta cùng Ngô công tử đặc ý đến đây đốc thúc, các ngươi chẳng những
không cảm kích, ngược lại còn trì hoãn vây công, thật sự là phạm tội đại ác!
Ngô công tử theo như lời hắn chính là thanh niên đang được đám nha dịch bao
quanh. Mắt nhỏ, da mặt trắng bệch, vừa nghe Trác Trạch nói thế, lập tức gật
đầu:
– Đúng đúng, Ánh Nguyệt thôn các ngươi năm nay chưa nộp thuế, nha môn phải
đến tận nơi đốc thúc, các ngươi đã không nộp, lại còn dám động đao thương,
thái độ cực kỳ dã man, cực kỳ láo lếu…
– Nói bậy!
Thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên. Một cô gái Hồng Miêu xinh đẹp cùng một
trưởng giả gầy gò vội vàng đi tới! Khôn Sơn kêu to hưng phấn:
– Y Liên, Bố Y a thúc, các người trở lại rồi à?!
Ngô công tử nhãn tình sáng lên, tham lam nhìn thẳng vào thân hình mềm mại bốc
lửa của thiếu nữ, nước miếng chảy ra:
– E hèm, Y Liên a muội, vài ngày không gặp, ngươi càng có dáng! A ca thích
nhìn lắm! À, Bố Y trại chủ, ngươi cũng trở lại rồi, vừa lúc vừa lúc, hôm nay
giải quyết mọi sự tình ở đây!
Bố Y lão tía trừng mắt, đi vài bước về phía trước, kéo Y Liên sau lưng:
– Ngô đại nhân, thuế năm nay, lệnh tôn Huyền Thừa đại nhân đã buộc chúng ta
nộp hai lần rồi! Khai xuân nộp một lần, vừa vào hạ lại nộp một lần! Ngài ấy
còn nói, năm nay triều đình chiến tranh với Đột Quyết, thuế sẽ cao hơn năm
ngoái ba thành, mỗi một nhà trong trại đều phải đập nồi bán sắt, đến cả chày
cối dao rựa cũng đập bán, để con nhịn đói mà lấy tiền nộp cho quan gia! Đã nộp
hai lần rồi! Sơn trại đáng thương đến bây giờ không còn một hột gạo để giã
nữa, già trẻ trai gái trong trại, đến cả những đứa trẻ sơ sinh cũng phải nhịn
đói, mấy năm nay không được no lấy một bữa. Bây giờ ngài còn tới thu thuế lần
thứ ba là sao…
Ngô công tử hừ hừ vài tiếng:
– Lão trại chủ, ngươi có lẽ không biết, thuế năm nay, sửa thành nộp từng quí,
tiền mà ngươi nộp lúc trước, là tiền hai quý, sau này còn có hai quý nữa! Chà,
Hoàng Thượng tự mình hạ thánh chỉ, gia phụ và ta cũng bất đắc dĩ mà!
– Thu theo quí?!
Y Liên kêu lên, tức giận đến nỗi cả người run rẩy:
– Rõ ràng là không cho người Miêu chúng ta đường sống! Ngô đại nhân, lúc cha
ta nộp thuế, các người sao không nói điều này? Chỉ ý mà quan gia nói, vậy xin
ngài đem thánh chỉ của hoàng đế xuất ra cho mọi người xem!
Ngô công tử cười đắc ý:
– A muội, ngươi muốn xem thánh chỉ?! Không vấn đề, chỉ cần ngươi theo ta về
huyện nha, ta và ngươi mỗi ngày đều xem, hàng đêm đều ngắm!
Thiếu nữ tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, miễn ngọc trong tay cơ hồ bị bóp
nát!
– Hoa cẩu vô sỉ! Ngươi dám vũ nhục Y Liên, ta giết ngươi! Các huynh đệ, liều
mạng với hoa tặc!
– Liều mạng!!!
Thanh niên Ánh Nguyệt thôn hô hào, nhất tề rút sài đao ra, như mãnh hổ tràn
xuống núi lao về phía trước. Hơn mười tên nha dịch kể cả tên Hắc Miêu Trác
Trạch cũng kinh hãi, vội vàng vây xung quanh Ngô công tử.
– Dừng tay!
Bố Y lão tía mắt đỏ lên, gầm một tiếng, thân hình gầy yếu bước lên ngăn trước
mặt mọi người, giữ chặt mấy người Khôn Sơn. Hắn rốt cuộc vẫn là trại chủ của
Ánh Nguyệt thôn, việc xung đột với quan gia có hậu quả như thế nào, lão hiểu
hơn ai hết.
– A thúc, trại chủ!
Khôn Sơn khóc òa lên, quỳ xuống:
– Chúng vũ nhục Y Liên, ta muốn giết chúng! Ta muốn giết chúng!
Thấy trại chủ cản mọi người, Ngô công tử càng đắc ý, mắt liếc qua, quát to:
– Bố Y, thuế này là quy củ do triều đình qui định, là thánh chỉ ban xuống!
Ngươi dám cãi lại, vậy là tạo phản rồi! Nói thiệt cho ngươi biết, hôm nay là
hạn chót cho các ngươi, nếu vẫn chưa nộp thuế, gia phụ sẽ dùng danh nghĩa Hưng
Văn huyền thừa, thượng báo triều đình, tố cáo Ánh Nguyệt thôn các ngươi khinh
thường triều đình, ý đồ làm loạn! Trong vòng ba ngày, đại quân triều đình sẽ
đến Ánh Nguyệt thôn, đến lúc đó hậu quả như thế nào thì ngươi rõ ràng hơn ta!
Dân không đấu với quan, huống chi chỉ là một Miêu trại nho nhỏ! Bố Y lão tía
mặt khẩn cấp, cắn răng nói:
– Ngô đại nhân, ngài đúng là bán đứng chúng ta, thuế này ta cũng không nộp
nổi! Xin ngài đừng làm khó xử sơn trại, ta về quan nha với ngài!
– A tía!
Y Liên cả kinh quỳ bên người lão, kêu lên thảm thiết.
– Trại chủ!
Đám người Khôn Sơn cũng sợ ngây người, ai nấy vây quanh bên người Bố Y, làm gì
cũng không chịu động một bước.
Ngô công tử mừng rỡ, vung tay lên:
– Đây là ngươi tự mình nói, đừng phản hối! Người đâu, đưa Bố Y về nha môn!
Hắn đắc ý, chợt thấy một bàn tay chộp vào sau lưng, rồi thấy mình bị một bàn
tay vạm vỡ nắm lấy cổ.
– Làm gì. Ai kẹp ta đó?!
Ngô công tử gầm lên, tay chân múa loạn, cố sức giãy dụa, nhưng phát giác thân
thể mình nhẹ bấc, hai chân đang ở giữa không trung, thật ra cả người đã bị
nhấc lên.
Một thanh niên diện mục sạm đen, mắt lạnh lùng tàn độc, khóc không ra khóc,
cười không ra cười, hai bàn tay to đùng như kìm sắt, nắm cổ hắn, nhấc hắn lên
không như một con gà:
– Ngươi tên là gì?!
Nhìn người nọ sát khí ẩn ẩn, Ngô công tử bất giác cả người lạnh toát, sắc mặt
trắng bệch, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
– Ta… Ta là Ngô Sĩ Đạo! Ngươi… Ngươi muốn làm gì. Ta… Cha ta là Hưng
Văn huyền thừa Ngô Nguyên! Người đâu, mau cứu ta, cứu ta!
Mặt hắn đã đỏ ngầu, há miệng kêu cứu.
Nha dịch chung quanh như ở trong mộng mới tỉnh, vung đao muốn lao lên, lại
thấy một tráng hán đen đủi vạm vỡ bên người thanh niên này trừng mắt, một
chưởng đánh mạnh vào tảng đá bên đường, cả giận nói:
– Không muốn mạng thì đi tới!
Hai người này đều là những người giết người không nháy mắt ở chiến trường.
Trên tay chẳng biết dính bao nhiêu máu tươi, dưới cơn thịnh nộ, khí thế kinh
khủng, ai dám xem thường họ? Lại nhìn thấy tên tráng hán đen thui đập mạnh vào
tảng đá, chỉ nghe ầm ầm vỡ thành mấy mảnh, đám nha dịch sắc mặt trắng bệch,
vung trường đao hư trương thanh thế, nhưng không một ai dám đến gần.
– Ngô Sĩ Đạo?!
“Chát!” Trên mặt Ngô công tử vừa trúng một cái tát. Mấy cái răng cửa văng xa
ra ngoài. Tên thanh niên nghiến răng, lạnh nhạt nói:
– Đồ chó chết, đến cả cái tên mà cũng không biết nói. Xấu hổ cho dòng họ ông
bà! Ta hỏi ngươi, thuế tăng ba thành, còn thu thuế bốn quý, là ai hạ lệnh?!
– Hoàng… Hoàng Thượng…
– À?!
Thanh niên cười lộ ra hàm răng trắng ởn.
Ngô Sĩ Đạo sợ run người, vội hỏi:
– Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân nói thật! Là… Là phủ đài Viễn Thanh Nhiếp
đại nhân hạ lệnh! Ta và cha ta đều là phụng mạng làm việc!
Thanh niên lạnh lùng nhìn hắn:
– Ta lại hỏi ngươi một câu nữa, hoàng đế hạ thánh chỉ, miễn thuế ba năm trong
thiên hạ, các ngươi có từng nhận được chưa?
– Ngài… Ngài làm sao biết được?
Ngô công tử liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch:
– Nhận hoạch, nhận được! Nhưng Nhiếp đại nhân nói, Hoàng Thượng có hoàng tôn
là việc của Hoàng Thượng, chúng ta thu thêm thuế, đó là việc của chúng ta, hai
bên không liên quan!
Thanh niên mặt đen thở dài, lạnh lùng lắc đầu:
– Tứ Đức, lấy cho ta một tảng đá, có việc dùng với tiểu tử này!
– Hay lắm!
Tứ Đức sung sướng đáp ứng ngay, khệ nệ vác tới một tảng đá lớn.
Ngô Sĩ Đạo sợ xạm mặt lại:
– Đại… Đại hiệp tha mạng!
– Tha cho cái đầu ông nội ngươi!
Chát một tiếng, viên đá đập thẳng vào trước mặt hắn, gương mặt Ngô công tử
nhất thời nở hoa, chỗ đỏ, chố trắng, đan xen lẫn lộn. Ngô Sĩ Đạo thấy mắt tối
sầm, thân thể mềm nhũn, ngã sầm xuống ngất đi.
Đám nha dịch đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là kinh hoảng, bỏ chạy tán loạn:
– Đánh chết người! Người đâu mau tới đây! Ánh Nguyệt thôn có cường đạo, đánh
chết Ngô công tử rồi!
Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn Cao Tù, lão Cao hiểu ngay, lập tức đi theo đám người
đó.
– Này, này…
Nhìn Ngô Sĩ Đạo nằm trên mặt đất, Bố Y lão tía tay chân run run, không biết
phải làm gì cho tốt.
– A Lâm ca, ngươi đi mau đi!
Y Liên lo lắng đẩy mạnh vào người hắn:
– Đi mau!
Lâm Vãn Vinh khó hiểu nói:
– Tại sao ta phải đi?!
Thiếu nữ nước mắt trào ra:
– Ngươi đánh chết quan sai, mà đây là nhi tử của huyền thừa, nếu còn không
trốn đi, chẳng lẽ chờ họ tới bắt sao?! Là ta, là ta hại ngươi!
Y Liên gồng tay, ra sức đẩy hắn lên núi, Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt, lắc đầu:
– Không được, lúc này ta mà đi, chẳng phải sẽ liên lụy các người sao? Ta
không thể đi!
– A Lâm ca!
Thiếu nữ nghe thế vừa cảm động vừa đau lòng:
– Chúng ta không có việc gì đâu, họ không dám làm gì chúng ta đâu! Ngươi đi
mau đi, còn chần chờ là không còn kịp nữa!
Nàng vòng tay sau lưng lấy ra một hộp tre, móc ra vài món đồ ăn, nhét cả vào
tay hắn, nhưng phần lớn đều là rau dưa. Y Liên ngượng ngùng nhưng rất kiên
định nói:
– Đây, đây là thức ăn ba ngày của ta và a tía, trước khi lên núi, mẹ ta làm
đó, ta và a tía không nỡ ăn! Ngươi mau lấy đi, đừng để a tía thấy, bây giờ
trong trại không có đồ ăn nữa!
Nha đầu này! Cầm mớ đồ ăn nguội lạnh trong tay, hai tay Lâm Vãn Vinh cảm giác
nặng như ngàn cân, tâm tình trầm trọng không biết nói cái gì đây.
Thiếu niên Khôn Sơn cẩn thận đánh giá hắn, thấy Y Liên lôi lôi kéo kéo hắn,
nhất thời giận dữ, đi tới gần hắn, vung sài đao, mắt vằn lên nói:
– Y Liên, ngươi tránh ra, ta muốn xử lý tên người Hoa này!
Thiếu nữ giật bắn cả người, vội vàng dang tay, dùng thân thể bảo vệ Lâm Vãn
Vinh, quát lên:
– Khôn Sơn, ngươi làm gì thế? A Lâm ca là người tốt! Hắn giúp chúng ta đuổi
quan sai mà!
– Ta có đao, không cần hắn hỗ trợ!
Khôn Sơn giận dữ hét, mặt đỏ bừng.
Y Liên không để ý đến hắn, ra sức đẩy Lâm Vãn Vinh vài cái, muốn bảo hắn chạy
đi, nhưng người này giống như mọc rễ, vững vàng không lay động.
Thiếu nữ nhìn hắn, dậm chân dậm cẳng:
– A tía, ngươi mau khuyên A Lâm ca đi! Hắn mà lưu lại là không còn mạng nữa!
Bố Y lão tía nhìn Ngô công tử nằm trên mặt đất, lặng lẽ lắc đầu:
– Khách nhân, cảm tạ thịnh tình của ngươi đối với Miêu trại! Quan nha bên
ngoài còn có đồng bọn, họ lập tức sẽ tiến đến bắt người, ngươi đi mau đi!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
– Lão tía, người yên tâm, ta sẽ không để cho chúng bắt được đâu!
Người này đúng là cứng đầu như trâu, Y Liên tức giận đến nỗi không thèm để ý
đến hắn nữa.
Khi đang nói chuyện, chợt nghe xa xa có tiếng chó sủa râm ran, trên con đường
núi loáng thoáng có trăm bó đuốc, như có một đoàn người đang chạy tới.
– Quan nha đến rồi!
Bố Y lặng lẽ thở dài.
Lúc này có lên núi cũng không còn kịp rồi, Y Liên khiếp sợ không biết phải làm
gì, nhìn đám quan sai càng ngày càng gần và A Lâm ca xem như chẳng có việc gì
cả, nàng đột nhiên cắn răng, giữ chặt tay hắn, điên cuồng kéo về phía sơn
trại:
– Theo ta tới đây!