– Nàng có ý gì vậy?
Trông Tiêu Thanh Tuyền cười mà như mếu, tim hắn đập thình thịch, ấp úng vài
tiếng, chẳng biết phải trả lời nàng như thế nào.
Tiêu tiểu thư hừ một tiếng, sẵng giọng:
– Còn giả vờ hồ đồ à? Chuyện chàng cùng Kim Đao Khả Hãn, Nguyệt Nha Nhi tiểu
muội muội, đã sớm được truyền lưu khắp cả Đại Hoa, đến cả thuyết thư nơi quán
trà cũng kể đầy đủ, hết lần này tới lần khác chỉ có người trong nhà là hoàn
toàn bị bưng tai bịt mắt. Chàng không muốn nói với chúng ta hả?
Lâm Vãn Vinh trộm nhìn Từ Chỉ Tình, mặt nữ quân sư đỏ hồng, không dám ngẩng
đầu nhìn hắn, hơn phân nửa là đã đem việc hai năm rõ mười này nói hết với
Thanh Tuyền rồi. Hắn vội vàng cười ha hả, ngồi bên giường Tiêu tiểu thư, nắm
lấy bàn tay nhỏ xinh của nàng:
– Không phải ta không nói với nàng, mà vì nàng đang chuẩn bị sinh tiểu hài
tử, chính là thời điểm mấu chốt cần phải dưỡng thân, nói việc này ra trong lúc
này không thể được. Nàng là lão bà yêu quí nhất của ta, sao ta không lo lắng
cho thân thể và cảm thụ của nàng chứ? Nếu như vậy ta có còn là người nữa
không?!
Vẻ mặt hắn rất chính trực, giọng nói điềm đạm dịu dàng, Tiêu tiểu thư nghe thế
trong lòng mềm nhũn, nói khẽ:
– Nếu chàng yêu thiếp thật sự thì đem chuyện của chàng và Ngọc Già mọi việc
nói hết ra!
– À, Từ tiểu thư chắc không phải nói chuyện này rồi sao?
– Đó là ta buộc Từ tỷ tỷ nói ra đó, nàng ta thích chàng nên chỉ nói tốt thôi.
Tiêu Thanh Tuyền sẵng giọng:
– Bây giờ chàng tự mình nói mới có thể tin được!
Chuyện với Nguyệt Nha Nhi oanh oanh liệt liệt như vậy, người hiểu rõ chuỵên
này cũng không ít, cũng không có gì hay ho mà hắn phải giấu diếm. Hắn thật
thà, kể lể mọi chuyện, từ Hưng Khánh phủ gặp mặt, rồi trên thảo nguyên bị bắt,
đấu trí đấu dũng, cho tới Biển Chết, sinh tử trên đỉnh Thiên Sơn, cho đến lúc
bị mất ký ức, rồi chuyện huyết chiến ở vương đình, một tiễn kinh thiên động ……
Đối mặt với Thanh Tuyền và chư vị phu nhân, hắn cũng bối rối không biết phải
nói sao cho phải, lời kể cũng vô cùng trung thực, không thêm chút mắm muối
nào, hết lần này tới lần khác, sự thành thật này có khả năng đả động lòng
người nhất. Mãi tới lúc tháng sáu tuyết rơi, tóc mai bạc phơ, chư vị phu nhân
trong phòng chết lặng.
– Hay cho một nữ tử si tình!
Đại tiểu thư hai mắt ươn ướt, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn:
– Sau đó thì sao, sau đó như thế nào?!
Ta còn đứng đây, sự tình sau đó còn phải hỏi nữa sao? Lâm Vãn Vinh bất lực lắc
đầu, nói về những việc đã trải qua phía sau. Mọi người nghe xong đều sụt sùi
không thôi.
– Nữ tử si tâm như thế, chàng có thể lạnh lùng để nàng một mình ở lại thảo
nguyên?!
Tiêu tiểu thư than nhẹ, có chút phiền não nhìn hắn.
Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hiển nhiên cũng có cùng
nghi vấn như Tiêu Thanh Tuyền. Lâm Vãn Vinh há hốc mồm, a a vài tiếng, chẳng
biết phải trả lời như thế nào.
Lạc Ngưng không đành lòng, vội vàng biện bác giùm hắn:
– Vị Kim Đao Khả Hãn là một nữ tử người Hồ, đại ca sợ tỷ tỷ hiểu lầm, nên
không dám đem nàng về nhà. Có phải không, đại ca?
Ngưng Nhi liền nháy mắt với hắn, Tiêu tiểu thư nhìn thấy hết mọi việc, mặt đỏ
lên, bất lực sẵng giọng:
– Cái gì mà không dám đem về nhà, ta là người không giảng đạo lý như vậy sao?
Trước khi xuất chinh đã dặn dò chàng một câu, sợ chàng bên ngoài trêu hoa ghẹo
nguyệt khắp nơi, chủ yếu là sợ tương lai không thể thu thập được. Nhưng Ngọc
Già muội muội mĩ lệ trí tuệ, thông minh lanh lợi động lòng người như vậy, thân
là Kim Đao Khả Hãn, tình ý đối với chàng đã cảm thiên động địa, thành giai
thoại trên đời này. Nàng là một người nữ tử Hồ mà có can đảm như vậy, tên ngốc
tử này sao ngược lại bỏ chạy như vậy? Chàng đối với sư phụ ta … Đảm lượng
ngày thường của chàng đã chạy đi đâu cả rồi?
Tiêu tiểu thư thực sự đã động tâm vì Ngọc Già, khẽ trách cứ hắn. Thật ra cũng
bất bình thay cho nữ tử người Hồ kia.
Lâm Vãn Vinh nghe thế, trong lòng cũng thư thản, lời trách cứ của Thanh Tuyền
chính là quan tâm tới Nguyệt Nha Nhi, làm sao có thể làm cho người ta không
thích nàng được chứ? Hắn cúi đầu thì thầm:
– Không phải ta nhát gan, ngày đó khi tống biệt, ta từng nói chuyện này với
nàng. Chỉ là nàng quyết tâm sắt đá, nhất định ở lại thảo nguyên bồi thường cho
tộc nhân nàng, nếu ta bắt buộc nàng, chỉ sợ cả đời nàng sẽ không vui!
– Lang quân ngốc!
Tiêu Thanh Tuyền ngọt ngào cười, bất lực nói:
– Chàng cũng không muốn nghĩ, nàng đã vì chàng mà những gì rồi, sao cự tuyệt
việc sống với chàng để một mình tương tư như vậy? Đó không phải là tự mình đem
hạnh phúc của mình hủy đi sao? Trên đời làm gì có nữ tử ngốc nghếch như vậy?
Chàng đó, không chịu nói với nàng ta chỉ bởi vì chàng không thành tâm!
Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật dài, im lặng không nói gì.
Đại tiểu thư hiển nhiên bị tình nghĩa của Ngọc Già lây động:
– Ta thật ra rất muốn gặp được Nguyệt Nha Nhi trong truyền thuyết này. Hoặc
là chúng ta cùng đi vương đình Đột Quyết gặp nàng?!
– Được đó, được đó!
Lạc Ngưng, Ngọc Sương, Tiên Nhi nhất tề vỗ tay, hoan hân ủng hộ, hiển nhiên
hoàn toàn ủng hộ Đại tiểu thư.
Lâm Vãn Vinh sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vội vàng khoát tay:
– Không được, không được! Hai nước vừa giao chiến xong, đường đi cũng không
an bình lắm, các nàng toàn là tiểu nương tử như hoa tự ngọc, đi đến đó, không
phải muốn lấy mạng của ta sao?!
Lạc Ngưng vỗ tay mừng rỡ:
– Việc này có gì mà sợ? Để Kim Đao Khả Hãn phái binh hộ tống là được rồi, ta
nghĩ nàng nhất định sẽ lên tiếng hoan nghênh, ta còn chưa thấy nữ Khả Hãn,
Nguyệt Nha Nhi muội muội thật làm cho nữ tử chúng ta tự hào!
– Muội cũng chưa gặp!
Đến cả Xảo Xảo vốn rất nhút nhát cũng xen vào, ánh mắt dần dần sáng rực:
– Muội cũng muốn đi thảo nguyên xem!
Tình thế có vẻ không ổn, chư vị phu nhân đồng tình với Nguyệt Nha Nhi, dần dần
chuyển hóa thành sùng bái cá nhân rồi! Tiểu muội muội là nhân vật ra sao, thân
là Kim Đao Khả Hãn, giỏi văn giỏi võ, sắc nghệ song toàn, thông minh như tiểu
hồ ly, đến cả ta cũng có chút không khống chế được nàng, nếu để Ngưng Nhi các
nàng hợp lại với Nguyệt Nha Nhi, trong nhà còn có chỗ nào cho ta nữa chứ?
– Đừng làm việc rối thêm nữa!
Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài một tiếng:
– Mọi người cũng không nghĩ là nàng là một người nữ nhân, tự lập một thân,
không có chỗ dựa, muốn đứng vững trên thảo nguyên, phải đối mặt với vô số ánh
mắt nam nhân như hổ lang, phải thu phục họ thống lĩnh họ, nàng có dễ dàng
không?!
”Quả thật không dễ dàng!” Mấy vị phu nhân bị hắn nói thế bèn khựng lại, không
dám nói tiếp nữa! Thấy ánh mắt Xảo Xảo tỏ ra thất vọng, trong lòng hắn cũng
không đành lòng, giữ chặt tay tiểu ny tử, dịu dàng bảo:
– Mọi người yên tâm, đợi tương lai thảo nguyên thanh bình, hai nước hòa
thuận, không cần các ngươi nói, ta cũng sẽ mang các ngươi đi chơi thảo nguyên.
Chúng ta đi chơi Thiên Sơn, đi hồ Ô Tô Bố Nặc Nhĩ, nơi nào đẹp nhất là chúng
ta đi tới đó!
Phụ nữ thật dễ lừa, nghe hắn đưa ra một tờ séc khống như vậy, mấy vị tiểu thư
lập tức hưng phấn hẳn lên, giữ chặt tay Từ Chỉ Tình hỏi thăm không ngừng,
giống như ngày mai muốn đi thảo nguyên rồi!
Rốt cục cũng yên bình. Thấy hắn dương dương đắc ý gật đầu, Tiêu Thanh Tuyền
véo vào tay hắn, buồn bã nói:
– Tỷ muội chúng ta đều sống hạnh phúc, nhưng chàng có nghĩ tới Nguyệt Nha Nhi
tiểu muội muội của chàng không? Đời người khổ nhất, không gì qua được nỗi
tương tư. Nàng một thân một mình, lúc này cũng không biết đang gạt lệ ở phương
nào!
Nàng đã trải qua sự tương tư mong nhớ, suy từ mình ra, cũng có thể hiểu được
tâm cảnh của Ngọc Già.
Lâm Vãn Vinh môi mấp máy, trước mắt hiện lên một thân ảnh yểu điệu, trong lòng
đau như bị kim châm.
Tiêu tiểu thư nắm chặt tay hắn, ôn nhu nói:
– Phu quân ta là người yêu ghét rõ ràng. Có vạn ngàn điều khó xử, cũng tuyệt
không được bỏ người ta! Chàng sớm đi gặp nàng một chút. Rước nàng về. Chớ để
người ta một mình!
– Lão bà, nàng thật tốt!
Lâm Vãn Vinh mũi cay xè, giữ chặt tay Thanh Tuyền, cảm động không gì nói hết.
– Ta tốt sao? Nói còn quá sớm!
Tiêu tiểu thư nhìn hắn mỉm cười:
– Việc của Nguyệt Nha Nhi cũng có thể tính là đoàn viên rồi. Việc này bỏ qua.
Ta lại hỏi chàng, chàng còn có việc gì gạt ta nữa không?!
– Còn có việc gì … A. Suýt quên. Ta nhớ ra rồi ,
Hắn móc trong lòng ra một hộp gỗ và khóa phòng, xoẹt một cái bày ra trước
người Thanh Tuyền, mắc cỡ nói:
– Vừa rồi tên quỷ lão đưa cho ta rất nhiều lễ vật. Kim cương, phòng ốc, còn
có, còn có hai tiểu mỹ nhân Pháp nữa! Ta giao ra đây, tất cả đều nộp cả!
Trước mắt nhìn những viên đá lấp lánh, Tiêu tiểu thư nhất thời giận dữ:
– Đến cả tiểu mỹ nhân người Pháp mà cũng tặng cho chàng. Tên Tây Dương này
thật ra hiểu rõ chàng quá nhỉ!
Lâm Vãn Vinh cười khan vài tiếng, nghiêm túc nói:
– Là người Tây Dương xí xọn, ta trước giờ không nghĩ tới việc này. Tiểu mỹ
nhân Pháp cái rắm gì, nương tử trong nhà ta người nào không phải đẹp như thiên
tiên chứ? Muốn mấy con mẹ Tây dương lông vàng làm gì! Lão bà, nàng thấy có
đúng không?
Tiêu tiểu thư hừ một tiếng, ngoắc tay bảo Lạc Ngưng đem những vật này cất đi,
sung cả vào gia sản. Ngưng Nhi đem cái khóa phòng cất giấu mỹ nhân cầm trên
tay, quay về đại ca cười hì hì. Cũng không biết có ý gì.
Đợi cho Lạc Ngưng thu thập xong, vẻ mặt Tiêu Thanh Tuyền bình tĩnh trở lại,
nhìn hắn:
– Phu quân, chàng còn có việc gì muốn nói cho ta biết không?!
Tiên Nhi tức giận bỉu môi với hắn, cùng Đại tiểu thư ôm lấy huynh đệ Lâm
Huyên, Triệu Tranh, chậm rãi ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại hắn cùng
với Thanh Tuyền.
Thần sắc Tiêu tiểu thư quỷ dị, như yêu như hận, phức tạp vô cùng, nhất thời
tim Lâm Vãn Vinh đập bình bịch:
– Còn… Còn có cái gì …
Tiêu Thanh Tuyền lẳng lặng quay đầu đi, buồn bã nói:
– Chàng không muốn nói, thiếp không nghe nữa! Sau này còn muốn nói với thiếp,
thiếp cũng tuyệt sẽ không nghe!
Đây là thông điệp cuối cùng, với tính tình Thanh Tuyền, nàng khẳng định sẽ nói
được làm được. Lâm Vãn Vinh da đầu ngứa ran, chần chờ hồi lâu, rồi hạ giọng
lắp bắp:
– Ta, ta và An tỷ tỷ …
Tiêu Thanh Tuyền hừ nhẹ một tiếng, nắm chặt lấy áo ngủ bằng gấm dưới người:
– Chàng và An sư thúc, làm sao?
Lâm Vãn Vinh trề môi:
– Là, là… Giống như ta và nàng ấy!
– Cái gì?!
– A… Không… Không, nàng đừng hiểu lầm. Chúng ta còn chưa câu hợp… chỉ là
hai người thân cận, hai người thân cận!
Bộ ngực Tiêu tiểu thư run lên, cả giận:
– An sư thúc là sư phó của Tiên Nhi, chàng, chàng có thể nào… Với nàng …
Muội muội biết chưa?!
Hắn thật sự không dám ngẩng đầu, chỉ hàm hồ nói:
– Tiên Nhi hả? Nàng có lẽ không biết, có lẽ cũng phát hiện gì đó!
– Chàng …
Tiêu Thanh Tuyền cắn môi, nhìn hắn chăm chăm, gằn từng chữ:
– Trừ việc này ra, còn có chuyện gì khác không?
Trong lòng Lâm Vãn Vinh giống như đánh trống, không dám thở mạnh:
– Còn có, còn có tiên tử tỷ tỷ …
– Sư phó ta? Người làm sao?!
– Ta và tiên tử tỷ tỷ, à, hai người thân …
Đầu hắn gục xuống.
– Keng …
Cái gối trên giường và chăn mền bay thẳng tới. Tiêu tiểu thư cả người run rẩy,
nước mắt rưng rưng, hận hận nói:
– Đi ra ngoài, ngươi mau đi ra ngoài cho ta!
– Thanh Tuyền.
Hắn nhảy dựng lên, vội vàng đem chăn trùm lên người nàng:
– Nàng còn trong tháng, không được tức giận, ta vốn không muốn nói với nàng
tại đây, chính là sợ kích thích nàng mà!
Tiêu tiểu thư dùng sức đẩy ngực hắn ra, sắc mặt trắng bệch, châu lệ lã chã:
– Ngươi đi ra ngoài, mau đi ra ngoài cho ta, ta không muốn thấy ngươi!
Nàng tức giận lấy cái gối và chăn màn cuốn thành một cục, muốn ném về phía
hắn. Nhìn thấy thân hình yếu ớt chỉ mặc tấm áo ngủ mỏng manh, Lâm Vãn Vinh sợ
đến mặt không có chút máu, vội vàng khoát tay:
– Đắp chăn lại trước đi, đừng có bỏ xuống bị bệnh đó! Thanh Tuyền, nàng đừng
nóng nảy … Đừng đánh, đừng đánh… được, được, ta đi ra ngoài!
Tiêu tiểu thư trừng mắt nhìn hắn, lệ rơi như mưa, đem chăn gối trên giường
cuộn lại, căn bản là không để cho hắn có chút cơ hội giải thích.
”Đến cả Thanh Tuyền luôn luôn thùy mị dịu dàng mà lại tức giận đến mức này,
lần này thật là loạn to rồi!” Lâm Vãn Vinh bất lực cúi đầu ủ rũ, chầm chậm đi
ra cửa, chưa kịp kéo cửa ra, hắn đột nhiên đứng lại.
– Kỳ thật, ta cũng không muốn như vậy …
Hắn thở than, rồi nghẹn ngào nói không nên lời, mấp máy được nửa câu, kẹt một
cái đẩy cửa bước ra, vô thanh vô tức biến mất trong màn đêm.
Nghe thanh âm đóng cửa, Tiêu Thanh Tuyền đột nhiên quay đầu, nhìn thấy rèm cửa
không ngừng phất phất, nàng đột nhiên che mặt, thầm lặng khóc nức nở.
Một bàn tay nhỏ bé ấm áp cầm bàn tay nàng:
– Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?! Tướng công thật là bị tỷ dọa sợ rồi!
– Ta mặc kệ hắn!
Tiêu tiểu thư hừ một tiếng tức giận.
Tần Tiên Nhi buồn bã nói:
– Cũng khó trách tỷ không muốn quản chàng, tướng công thật là xấu! Thánh
phường nhất mạch của chúng ta, bất luận tỷ hay muội, đều chỉ trông vào sư phó
sư thúc. Đó là những thanh cao trong thiên hạ, thế mà tất cả đều rơi vào lòng
bàn tay chàng! Tỷ nói xem, chàng làm như thế nào mà đạt được như vậy?
– Hắn dùng mạng đổi lấy!
Tần Tiên Nhi khẽ sửng sốt, một từ bất ngờ của Tiêu tiểu thư, thật ra cũng có
chút thực tế trong đó.
– Tiên Nhi, hắn đi đâu rồi?!
Nhìn bóng đêm trầm trầm ngoài cửa sổ, Tiêu Thanh Tuyền thắc mắc hỏi.
Tần tiểu thư mắt đỏ lên:
– Hắn một mình đi xuống lầu, chưa bình tĩnh lại, Xảo Xảo đang nói chuyện với
hắn
Trong mắt Tiêu tiểu thư hiện lên vẻ đau xót nồng đậm, ôn nhu lắc đầu, nói khẽ:
– Đồ ngốc này! Nhìn thì thông minh, kỳ thật là một người ngốc, rất dễ xúc
động. Lần cãi vã này, chỉ sợ cũng không ăn được cơm đâu! Hắn đi biên quan vốn
là gầy gò lắm rồi, lại bị thương, nếu không ăn cơm thì sao được? Các ngươi bế
Huyên nhi, Tranh nhi cho hắn chơi, rồi bảo làm cho Ngưng Nhi, Ngọc Nhược trông
chừng hắn, nói chuyện với hắn, cho hắn vui mà ăn cơm! Hắn bị một mũi tên, bề
ngoài tuy tốt, nhưng phải tĩnh dưỡng, mỗi ngày cần ngâm dược thảo, tắm rửa
nước nóng! Dược thảo ta đã điều chế rồi, đặt trong phòng Ngưng Nhi ấy! Hắn
thích ăn đồ điểm tâm do Xảo Xảo làm, phải hâm nóng lên cho hắn, chớ cho hắn ăn
đồ lạnh ảnh hưởng đến tì vị, dễ làm tổn thương cơ thể. Chớ để hắn chạy nhảy
nhiều …
Tần Tiên Nhi cười híc híc:
– Làm như thế còn chu đáo hơn so với chiếu cố tỷ tỷ còn ở cữ! Tỷ tỷ, không
phải tỷ không muốn gặp chàng nữa sao? Còn quan tâm chàng làm cái gì?
Tiêu Thanh Tuyền đỏ mặt lên, vội vàng quay đầu đi:
– Ai quan tâm hắn? Ta lo lắng hắn đói bụng sinh bệnh, làm liên lụy các muội
thôi!