Người Hồ bên ngoài thành ngày càng đông đúc, từng đoàn từng đoàn từ bốn phương
tám hướng không ngừng thúc ngựa đổ về, người nối người như tầng tầng lớp lớp
mây đen cuồn cuộn, bao trùm cả thảo nguyên.
Tướng sĩ Đại Hoa lặng lẽ sát lại bên nhau, vai kề vai, lưng dựa lưng, chậm rãi
tiến về phía trước, như tất cả mọi người đều được nối chặt với nhau bằng một
sợi dây vô hình. Họ ngẩng cao đầu, nắm chặt trường đao, cả người sạm khói lẫn
với máu tươi. Nhìn về đám người Hồ nhiều gấp mấy chục lần mình, không người
nào tỏ vẻ sợ hãi, trong mắt ai ai cũng bừng lên vẻ kiêu hãnh.
– Lâm Tam! Ngươi đầu hàng đi, người Đột Quyết không phải dễ trêu đâu!
Một thanh âm khàn khàn vọng lại, Tiểu vương gia Triệu Khang Ninh bị Hứa Chấn
kéo xềnh xệch, thất thanh la hét.
Lý Vũ Lăng bước lên, dùng vỏ đao nện mạnh vào miệng Tiểu vương gia, cả giận
mắng:
– Đồ chó má bán tổ cầu vinh! Đại Hoa chúng ta sao lại có người bại hoại như
ngươi chứ?
Thấy Triệu Khang Ninh răng môi lẫn lộn, tru lên như heo bị chọc tiết, trong
lòng Lâm Vãn Vinh vô cùng sảng khoái, cười hì hì:
– Bây giờ thì ngươi rõ ràng chưa, người Đại Hoa chúng ta cũng không dễ trêu
đâu?!
Hai mươi vương công Đột Quyết bị bắt mở to hai mắt nhìn hắn, sát khí bừng
bừng. Tát Nhĩ Mộc giận đến răng va vào nhau lập cập. Hữu Vương Đồ Tác Tá bị
một quyền của hắn đánh cho ngất đi vẫn chưa tỉnh lại, bằng không cũng nhất
định lao lên liều mạng với hắn. Bị người ta công phá vương đình, bao nhiêu
nhân vật tai to mặt lớn đều bị bắt, việc này chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử
Đột Quyết.
Hắn quay đầu lại nhìn những dũng sĩ phía sau mình, từng gương mặt trẻ măng,
đầy kiêu hãnh lẫn bi tráng, mọi người không ai nói gì chỉ nhìn hắn, trong mắt
tràn đầy vẻ kiên cường.
“Xoát!” Nhiệt huyết hắn bỗng sôi trào, bạt xuất chiến đao, hét lớn:
– Chúng ta sẽ được chôn dưới thành Khắc Tư Nhĩ! Các huynh đệ, các ngươi có sợ
không?
– Giết! Giết! Giết!
Toàn thể tướng sĩ Đại Hoa vung trường đao trong tay, đồng thanh hô lớn, tiếng
gào thay cho câu trả lời của họ, tiếng kèn lệnh vừa bi tráng vừa mang khí thế
hừng hực, trong khoảng khắc cả mặt đất rung chuyển dữ dội.
Lâm Vãn Vinh lập tức vung đao, gương mặt sạm đen bừng bừng sát khí:
– Binh lính Đại Hoa nguyện chết đứng, tuyệt không sống quỳ! Hãy để cho vương
đình người Đột Quyết thành nơi vinh diệu vĩnh viễn cho chúng ta!
Thanh âm ngân vang như chuông khua trống đánh, dội vào lòng từng người, khí
thế hào hùng, tất cả tướng sĩ đều tuôn trào lệ nóng, ở giữa vòng vây trùng
trùng của người Hồ nhưng không một ai còn tâm lý cầu sống cả.
Vầng thái dương dần dần lên cao, soi rọi khắp thảo nguyên bao la, ánh bình
minh đỏ ối chiếu bừng lên khuôn mặt từng chiến sĩ, những con ngươi đen nhánh
rực sáng trong nắng mai dịu dàng ấm áp.
Người Đột Quyết bốn phía nghe kèn lệnh của người Đại Hoa, lẳng lặng tiến tới
gần hơn, vây chặt họ vào giữa. Từ không trung nhìn xuống, chỉ thấy khôn cùng
đầu người với ngựa, như một biển lốm đốm chấm đen, tạo thành một vòng tròn
chậm rãi di động. Năm vạn thớt đại mã đồng thời tiến lên, rầm rập như tiếng
sấm ngày xuân.
Một lá long kỳ hoàng kim phất phới tung bay trên đầu mấy ngàn tàn quân Đại
Hoa, là biểu tượng của tinh thần bất khuất kiên cường, không hề bị lay chuyển.
Có thể rõ ràng thấy được nét mặt hung tàn của người Hồ, họ từng bước tiến tới,
không nhanh không chậm, tiếng thở của người và ngựa nghe như tằm ăn lá, rào
rạt không dứt.
Khi còn cách mấy trăm trượng, người Đột Quyết chậm rãi dừng lại. Một cỗ kiệu
vàng rực hiện lên giữa ba quân. Đại Khả Hãn Đột Quyết cầm kim cung mặc tiễn,
đứng trên đài lặng lẽ quan sát. Đôi gò má xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt lấp
lánh.
– Ta nói lại một lần cuối cùng.
Ngọc Già không biến sắc, mắt lóe lên như điện, thanh âm trong trẻo, không
nhanh không chậm, mạnh mẽ vang vọng khắp trận tiền:
– Người Đại Hoa! Để Tát Nhĩ Mộc lại, ta sẽ tha cho các ngươi đi!
Trong trận Đại Hoa yên tĩnh vô cùng, hai mươi vương công Đột Quyết, đến cả Tát
Nhĩ Mộc, cũng bị đưa ra trước trận. Miệng họ bị nhét giẻ, mắt bị bịt kín bằng
những miếng vải đen, giãy giụa không ngừng, ánh đao lấp loáng lúc nào cũng kề
lên cổ họ.
Giọng Lâm Vãn Vinh mạch lạc, lạnh lùng truyền đến:
– Ta cũng nói một lần cuối cùng. Đại Khả Hãn! Sự thông minh của ngươi hãy để
lên bàn đàm phán sắp tới. Lúc này mà khiêu khích sự kiên nhẫn của ta thì không
phải cách làm của kẻ đại trí.
Mặt Ngọc Già băng giá, lặng lẽ đưa mắt lướt xuống. Thảo nguyên yên lặng, ngoại
trừ tiếng chiến mã thở phì phò, không nghe được tiếng động nào khác, sự yên
tĩnh giống như một thùng thuốc nổ lúc nào cũng có thể bị châm ngòi.
Bầu trời bỗng nhiên đổi gió, một đám mây đen ở đâu kéo đến, che khuất mặt trời
bình minh, trong nháy mắt mọi thứ trên thảo nguyên đều sẫm lại.
Tháng năm vốn thời tiết phải rất nóng, nhưng hôm nay hơi dị thường, trong gió
nhẹ còn pha chút hơi lạnh, lão Cao nhìn trời, lắc đầu than thở:
– Hình như sắp có giông rồi.
Lâm Vãn Vinh trầm mặc, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng:
– Hồ đại ca, lão Cao, các ngươi hãy nhớ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần
Ngọc Già do dự một chút, các ngươi lập tức chỉ huy huynh đệ, áp giải Tát Nhĩ
Mộc, lập tức chạy đi! Cơ hội có lẽ chỉ có một lần, ngàn vạn lần đừng chậm trễ!
Chỉ cần qua được cửa này của Ngọc Già, thảo nguyên sẽ một đường bằng phẳng, có
Tát Nhĩ Mộc và Đồ Tác Tá trong tay, những người Hồ còn lại, không ai dám động
đến một sợi lông của các ngươi đâu… Đã nhớ kỹ chưa?
Thần sắc hắn rất trịnh trọng, trước giờ chưa từng như vậy, Hồ Bất Quy Cao Tù
vội vàng ôm quyền:
– Mạt tướng tuân lệnh!
Lý Vũ Lăng ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên hỏi:
– Lâm đại ca, còn huynh?
– Ta?
Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười:
– Nếu có cơ hội, đương nhiên ta sẽ đi với các ngươi. Các ngươi cũng biết, ta
rất sợ chết mà!
Trong lúc căng thẳng này, cũng chỉ có Lâm tướng quân mới có thể đùa giỡn như
vậy được. Mọi người cười ồ lên thành tiếng. Chỉ có Ninh Vũ Tích vẫn lặng lẽ
không nói, như cảm giác được cái gì, nhè nhẹ kéo tay hắn, lòng bàn tay tiểu
tặc ướt nhoẹt, vã đầy mồ hôi.
Trầm mặc thật lâu, giọng Kim Đao Đại Khả Hãn lại nhẹ nhàng chậm rãi vẳng tới:
– Đây là người Đại Hoa các ngươi tự mình lựa chọn, không thể oán ai được! Các
dũng sĩ, chuẩn bị công kích!
“Hống…! Hống…!” Người Đột Quyết vừa rồi còn yên lặng, đột nhiên người gầm
ngựa hí, cất tiếng hú phẫn nộ như sói tru, loan đao trong tay lóe ra hàn
quang. Vó ngựa dồn dập, mặt đất bỗng ầm ầm rung chuyển.
– Các huynh đệ chuẩn bị…!
Lâm Vãn Vinh hét to.
Tất cả tướng sĩ đều căng mắt, đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ, một trận mưa máu sắp
xảy ra rồi, đến cả Ninh tiên tử thanh khiết đạm nhã cũng nhịn không được, nắm
chặt chuôi kiếm.
– “Người câm”! Là ngươi bức ta đó!
– Ta trước giờ chỉ bức mình!
Cặp mắt Kim Đao Đại Khả Hãn chợt ướt nhòe, hàm răng cắn chặt lại, giơ kim đao
trong tay lên, đột nhiên vung mạnh về phía trước:
– Các dũng sĩ, vì niềm kiêu hãnh của thảo nguyên ! Giết…!
Đất rung núi chuyển. Vô số đại mã Đột Quyết cuốn bụi mịt mù, chỉ chốc lát bao
phủ cả thảo nguyên. Người Hồ cuồn cuộn như lũ bão, mãnh liệt tràn tới, như bầy
sói hung mãnh lao vào con mồi đã rình rập từ lâu.
– Máu thịt của chúng ta sẽ làm Trường Thành Đại Hoa! Giết…!
“Người câm” phẫn nộ gầm lên, cùng với tiếng thét lanh lảnh của Đại Khả Hãn
vang vọng khắp thảo nguyên. Người Đại Hoa, người Đột Quyết bỗng trở nên sôi
sục, hai luồng nước lũ một lớn một nhỏ, cuồn cuộn lướt nhanh trên thảm cỏ.
Lâm Vãn Vinh vung tay lên. Hồ Bất Quy hai mắt đỏ rực tiến lên đầu tiên. Xoẹt
xoẹt hai tiếng, máu tươi phun lên như suối phun, hai vương công Đột Quyết lập
tức mất đầu, cả người ngã xuống đất. Cùng lúc đó, hơn năm ngàn tướng sĩ Đại
Hoa, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn lẫn bi tráng, như vừa thoát khỏi một rào
cản lớn lao, nhanh như điện vọt lên.
Trong chớp mắt, hai cơn lũ quét đổ sầm vào nhau.
“Choang! Choang!” Tiếng đao chói tai văng vẳng khắp nơi, lẫn với tiếng hí của
chiến mã, tiếng hô hào của tướng sĩ. Cơn mưa máu trong chớp mắt như một đóa
hoa bung nở, nhuộm đỏ cả thảo nguyên. Những binh sĩ Đại Hoa tinh nhuệ nhất đã
giao phong với người Hồ tinh nhuệ nhất.
Đây là một trận đấu không cân sức. Đối mặt với đội quân gấp mười lần, việc
sinh tồn đã không còn là chuyện cần phải lo nữa. Một người đổi một người, vậy
đã là lời rồi. Ở vào tuyệt cảnh như thế này, tất cả tướng sĩ Đại Hoa trong
tích tắc đã bộc phát sức lực vô cùng mãnh liệt, lấy một địch mười, dũng mãnh
như hổ. Giữa cảnh máu tươi tràn ngập, những thân hình trẻ măng liên tục ngã
xuống, nằm bên người họ là vô số binh lính người Hồ!
Màu máu che khuất hết tầm mắt, cừu hận bao trùm thảo nguyên. Khắp nơi đều là
ánh lửa, khắp nơi đều là máu đỏ.
Ngọc Già vung kim đao, những đợt công kích như thủy triều, không một khắc nào
ngừng lại. Tầng tầng lớp lớp người Hồ nối nhau tràn lên, chiến lực cường đại,
áp chế hẳn người Đại Hoa.
Tiếng chiến mã hí vang trời. Trong cảnh giết chóc khôn cùng, tướng sĩ hai bên
hết lớp này đến lớp khác ngã xuống. Người Đại Hoa ngã một người là ít đi một
người, còn người Hồ thì như nước biển liên miên không dứt, nhanh chóng tràn
đến lấp vào chỗ trống.
Kim Đao Đại Khả Hãn liên tục ra lệnh công kích. Cả người Hồ Bất Quy đẫm máu,
một hơi không ngừng chém chết tám tù binh. Tám cái đầu người máu me rơi xuống
dưới chân, không chỉ,Tiểu Khả Hãn non nớt tái nhợt, đôi môi không ngừng lập
cập run rẩy, mà Triệu Khang Ninh cũng bị dọa cho mặt không còn một giọt máu.
Đây đều là những nhân vật quan trọng nhất, tinh anh nhất của Đột Quyết, trong
mắt bất luận kẻ nào cũng phải cố kỵ ba phần. Nhưng Ngọc Già lại như phát điên,
chỉ huy người Hồ công kích, thấy cảnh chém đầu đó cũng không cau mày lấy một
cái.
Thân là Đột Quyết Đại Khả Hãn, Ngọc Già tuyệt đối không thể bất chấp cảm thụ
của bộ tộc, mặc ý tự quyết khiến cho toàn bộ tinh anh của Đột Quyết trở thành
vong hồn dưới đồ đao của người Đại Hoa, huống chi bên trong còn có em ruột của
nàng, là chủ nhân tương lai của thảo nguyên.
Đây là một loại chiến thuật đấu trí, cũng là một cuộc đánh bạc. Mỗi đợt tấn
công của nàng, người Đại Hoa vẫn tiếp tục chém giết tù binh chẳng lưu tình.
Ngọc Già cuộc là người Đại Hoa không độc ác bằng mình, lúc đó sẽ buộc người
Đại Hoa gục ngã trước! Chỉ có như vậy, nàng mới có cơ hội cứu Tát Nhĩ Mộc về.
Ngọc Già tuy chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng áp lực trong lòng nàng thì lại
nặng nề hơn xa người Đại Hoa, đây là cảm giác khó người nào có thể chịu nổi.
Tù binh trong tay Hồ Bất Quy càng ngày càng ít, chỉ còn lại hơn mười người,
rồi lần lượt bị ấn quì xuống mặt cỏ, kể cả Tát Nhĩ Mộc. Nhìn thân hình non nớt
của Tiểu Khả Hãn run rẩy trong gió lạnh, Đại Khả Hãn tái nhợt, thân hình cũng
run lên bần bật. Hai mắt “người câm” đỏ ngầu, trong lòng có cảm giác như không
thể thở nổi nữa.
– Giết a!
– Giết a!
Máu tanh ngợp trời, hai người nhìn nhau, có thể thấy được rõ ràng ánh lệ trong
mắt nhau, rồi đột nhiên như hai thùng thuốc súng, đồng thời nổ tung, rú hai
tiếng gầm kinh thiên động địa. Hai con tuấn mã nhanh như tia chớp, chủ soái
song phương như phát điên, hét lên lao về phía nhau. Lúc này, chỉ có giết chóc
mới có thể làm họ quên tất cả.
Vô số người Đột Quyết, người Đại Hoa theo phía sau họ, bụi đất cùng máu lửa
tràn ngập cả thảo nguyên.
Đao thương giao nhau, máu văng tung tóe. Không còn thấy cỏ xanh nữa, những cặp
mắt đỏ rực, chung quanh toàn người là người, có thể nghe thấy tiếng Nguyệt Nha
Nhi gào lên điên cuồng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng nàng ở đâu.
Lâm Vãn Vinh hai mắt trợn trừng, đao nào đao nấy chém rất mạnh, từng người Hồ
ngã xuống bên người hắn, cánh tay đã như tê đi rồi.
– Ối…!
Cao Tù theo sát phía sau chủ soái bỗng rên lên đau đớn, một mũi tên đã bắn
trúng hắn, máu phun ra như suối. Một cánh tay Hứa Chấn cũng lòng thòng, Lý Vũ
Lăng nhỏ tuổi nhất đang hộ vệ bên người hai người này, đại đao chém nhiều đến
nỗi oằn cả lưỡi.
“Người câm” từng đao chém xuống, nhát nào cũng chém thật sâu vào cơ thể người
Hồ đối diện, nhìn đối thủ rên lên ngã xuống. Trước mắt hắn tất cả đều tràn
ngập một màu đỏ, hai mắt mơ hồ, ý nghĩ trống rỗng. Lúc này, không ai có thể
làm hắn tỉnh lại.
– Tiểu tặc!
Ninh Tiên tử mới vừa xoay người đánh một địch nhân bên cạnh, ngẩng đầu nhìn
lại đã thấy những người Hồ như núi đổ ào về phía tiểu tặc, khắp nơi đầy rẫy
ánh đao băng giá của người Đột Quyết, bổ xuống nhanh như chớp giật. Nàng khẩn
cấp “hức” lên một tiếng, thân như một mũi tên bắn ra, trường kiếm trong không
trung múa lên một vòng tròn mạnh mẽ như sét đánh.
Tiếng ầm ầm vang dội, bốn năm mươi người Hồ cùng chiến mã đồng thời bắn tung
ra ngoài, chân gãy tay cụt văng tung tóe. Ninh Vũ Tích tái nhợt mặt mày, bộ
ngực phập phồng thở dốc, nhảy đến bên người hắn:
– Tiểu tặc, ngươi sao rồi?
– Ta không việc gì!
Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật mạnh, lắc đầu gạt máu trên mặt, nhếch miệng
cười:
– Nguyệt Nha Nhi quá độc, sắp vượt qua ta rồi! Tỷ tỷ, chỉ e là chúng ta thật
sự phải chết ở chốn này thôi!
Mắt tiên tử đã rưng rưng, gạt máu trên mặt hắn, nghẹn ngào:
– Không sợ, ngươi là tiểu tặc của ta. Chúng ta đồng sinh cộng tử!
– Giết yêu nữ kia! Giết nó!
Trong mắt Kim Đao Đại Khả Hãn lóe ra lửa giận khôn cùng, hàm răng nghiến ken
két, kim đao trong tay vung lên, chỉ thẳng vào Ninh Vũ Tích.
Mũi đao lấp lánh hàn quang, vô số người Hồ lao về phía Ninh tiên tử .
Ninh Vũ Tích ‘hừ’ một tiếng, bật cả người dậy, trường kiếm múa một vòng giữa
không trung, vẽ ra mấy luồng sáng bạc. Một cơn hàn phong sắc bén nhanh như
chớp bắn tới. Khói bụi, máu me tung tóe bốn phía, vô số người Hồ rào rào ngã
xuống.
Người Đột Quyết vẫn lao lên không dứt, nhiều không đếm nổi, từng trận mưa tên
khôn cùng dày đặc, mang theo những tiếng vun vút thê lương, bắn thẳng vào tiên
tử đang bay giữa không trung.
Tiếng đao, tiếng gió quyện lại, máu chảy thành sông.
– Giết! Giết! Giết! Giết!
Hai mắt Hồ Bất Quy như rách toạc, nhảy vào đám tù binh, không hề chớp mắt, đại
đao nhanh như thiểm điện, một hơi chém chết liền bốn người, máu tươi phun ra
như suối, bao trùm cả hai mắt hắn.
Tù binh nhỏ tuổi nhất, bị người Đại Hoa như lang sói ấn quì trên mặt đất, giãy
dụa, run rẩy, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng khóc khe khẽ.
Mặc kệ nhi tử nhà ai, đối với đứa trẻ năm sáu tuổi lần đầu tiên nhìn thấy ánh
đao máu me, bản tính trời sinh cũng không thể kìm được nỗi sợ hãi khôn nguôi.
Nhìn loan đao trong tay Hồ Bất Quy đầm đìa máu, thân thể Ngọc Già run lên, sắc
mặt trắng bệch, răng cắn thật sâu vào đôi môi đỏ mọng, một dòng máu đỏ từ từ
chảy ra.
– Tát Nhĩ Mộc…!
Đôi mi dài khẽ rung động, nước mắt từ từ chảy xuống, nàng bỗng nhẹ nhàng đứng
thẳng người lên, thế công của người Hồ nhất thời bỗng yếu đi.
Nghe tiếng gọi đó, Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên, hai mắt Ngọc Già rưng rưng lệ,
hình ảnh vô cùng yếu đuối bất lực, do dự không quyết, như ánh chớp xẹt qua
trước mắt hắn.
Trong lòng hắn sững sờ, sống mũi cay xè, cố nén tình cảm. Đây là một cơ hội
tốt ngàn năm khó gặp, sao có thể bỏ qua được, hắn ra sức hét lớn:
– Lão Hồ, lão Cao, đi…! Đi mau!
Hắn một đao bổ xuống người Hồ cạnh bên, những người Đột Quyết vẫn như thủy
triều chồm lên, thế công tuy giảm, nhưng đám người này vẫn như đàn kiến, không
ngừng cuốn lấy hắn. Tiên tử hộ vệ một bên tiểu tặc, ánh kiếm vung lên không
ngừng, mồ hôi ướt cả tấm sa che mặt.
– Tướng quân, chúng ta cùng nhau đi thôi!
Mấy người Cao Tù ép ngược trở lại những người Hồ xung quanh, vội vội vàng vàng
rút lui, rồi ra sức hét lớn.
Nhìn Tát Nhĩ Mộc, lại nhìn tên Đại hoa cả người tắm máu, Ngọc Già cắn chặt
răng, ánh mắt biến đổi liên tục.
Thời cơ như vậy, cả đời chắc chỉ có một lần, bỏ qua là mất luôn: “Tạm biệt,
Ngọc Già!”
Lâm Vãn Vinh giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Ninh Vũ Tích, hét lớn:
– Tỷ tỷ, chúng ta đi mau!
Tất cả tướng sĩ Đại Hoa nhất tề quay đầu ngựa, vượt qua rừng tên trùng trùng
rút chạy. Thân hình nhỏ bé của Tát Nhĩ Mộc giãy dụa không ngừng trong tay Hồ
Bất Quy, hai mắt Ngọc Già đẫm lệ, thanh đao trong tay rung nhè nhẹ, chẳng biết
nên giơ lên hay buông xuống.
Không có lệnh của Đại Khả Hãn, người Đột Quyết mờ mịt chẳng biết phải làm sao,
thế công giảm hẳn, trong nháy mắt đã bị người Đại Hoa mở một đường máu.
Hồ Bất Quy một ngựa dẫn đầu, tàn quân như một con giao long vọt tới, phá toang
vòng vây của người Hồ. Lúc này không ai có thể ngăn cản được họ tiến bước trở
về nhà.
Vào phút cuối cùng, vẫn còn vô số những mũi tên dày đặc từ phía sau phóng tới,
tuy chật vật trốn chạy, nhưng tinh thần lại thoải mái hơn rất nhiều. Hắn cùng
tiên tử đi sau, giục ngựa chạy nhanh, thở hổn hển nói:
– Thần tiên tỷ tỷ, chúng ta rốt cục cũng về nhà rồi!
Ninh Vũ Tích khẽ gật đầu, cuối cùng cũng không kiềm chế được, ho khan kịch
liệt, sắc mặt tái nhợt, một dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng từ từ trào ra,
tương phản với da thịt trắng muốt của nàng, thật kinh tâm động phách.
– Tỷ tỷ!
Lâm Vãn Vinh hoảng hốt, bất chấp cơn mưa tên dày đặc phía sau, vội vàng đưa
tay kéo nàng lại.
Tiên tử cả ngày bôn ba, vốn bệnh cũ chưa lành, hôm nay lại hộ vệ hắn, cứu tính
mạng hắn, khổ chiến ngàn quân, tiêu hao gần hết sức lực của mình. Nàng run rẩy
nhìn tiểu tặc mỉm cười:
– Ta không sao đâu, chỉ là kiệt sức thôi. Tiểu tặc, trong lòng ta hơi bất an,
nếu bị người đuổi theo, chỉ sợ là sự việc hôm nay vẫn còn chưa dứt. Chẳng lẽ
ông trời thật muốn trừng phạt ta sao?
Tiểu tặc rơi lệ đầy mặt, lớn tiếng an ủi:
– Không đâu, chúng ta đang trên đường về nhà mà. Tất cả trừng phạt đều rơi
vào ta, không quan hệ gì tới tỷ tỷ!
Tiên tử nhè nhẹ lắc đầu, còn chưa nói gì, bất giác đã thấy người Hồ đuổi sát
ngay phía sau. Tiếng vó ngựa rầm rầm như sấm sét giữa mùa xuân, trong nháy mắt
đã trở thành một cơn hồng thủy tràn lên truy sát đội quân Đại Hoa. Đi đầu là
Kim Đao Đại Khả Hãn, tay cầm loan cung, ánh mắt lạnh lùng kiên định, trên mặt
vẫn còn hai vệt nước mắt.
Lần này người Đột Quyết rất bình tĩnh, những mũi tên trong nháy mắt dày đặc
gấp mấy lần, bay đến rào rào như mưa. Kỵ thuật của người Đột Quyết hơn xa
tướng sĩ Đại Hoa, họ mau chóng đuổi kịp, muốn siết lại vòng vây. Giữa tiếng
kêu gào dữ dội, rất nhiều tướng sĩ Đại Hoa ở hai bên liên tục rơi khỏi lưng
ngựa. Trong nháy mắt có hơn năm sáu mươi người gục xuống.
Lâm Vãn Vinh nhìn tới rách mắt, xoay đao chém xuống, liền chém một người Đột
Quyết đang đuổi theo rơi xuống ngựa. Nhưng số lượng người Hồ quả là khổng lồ,
kỵ thuật lại rất giỏi, trong nháy mắt có mấy trăm người vượt qua hắn, sắp siết
chặt vòng vây. Chỉ trong chốc lát nữa thôi là sẽ bọc kín họ lại.
– Lâm tướng quân!
Bọn người Hồ Bất Quy, Cao Tù chạy phía trước thấy thế kinh hãi thất sắc, liền
muốn quay lại cứu giúp.
– Không được!
Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên, một đao bổ vào cổ một người Hồ, miệng gầm lên:
– Hồ đại ca, các ngươi đi mau! Đem Tát Nhĩ Mộc trở về! Ai không tuân lệnh,
chém!
– Tướng quân…!
Hồ Bất Quy kêu lên một tiếng, hai mắt đỏ rực lên.
– Giết!
Mắt nhìn thấy người Hồ càng ngày càng nhiều. Vòng vây muốn khép lại rồi, Ninh
Vũ Tích đột nhiên nhảy lên, vận hết khí lực toàn thân, trường kiếm trong tay
nháy mắt hóa thành hai thanh, một tả một hữu, hai luồng hào quang mãnh liệt
bắn ra, tựa như những tia nắng rực rỡ nhất nhân gian.
Một kích này đã dùng hết công lực cả người của nàng, uy lực vô cùng to lớn,
lam bụi đất bốc lên mù mịt, huyết quang tung tóe, mấy trăm người Hồ ngay lập
tức bị cắt làm đôi, gục ngã liên tục.
Chỉ một tích tắc, cũng đủ thời gian cứu mạng cho tướng sĩ Đại Hoa rồi, năm sáu
trăm tướng sĩ như gió phá tan vòng vây, chém giết chạy ra ngoài.
– Yêu nữ, ta giết ngươi!
Tiếng quát giận dữ vang lên, một mũi mặc tiễn trong tiếng gió rít , vun vút
lao về phía Ninh tiên tử với một tốc độ kinh hoàng.
Một chiêu vừa rồi dường như đã tiêu hao hết tất cả công lực của Ninh Vũ Tích
rồi. Mặc tiễn cường lực mạnh mẽ, hơn nữa với tiễn thuật thần kỳ của Ngọc Già,
ai có thể ngăn cản được chứ?!
Mặt Ninh tiên tử đỏ gay, cả người như cành liễu trước gió, vung chưởng đánh
bật mũi tên kia. Mặc tiễn thoáng chệch một chút, rin rít vụt qua. Nàng còn
chưa kịp thở, mũi tên đầu tiên tự nhiên lệch qua như tách làm đôi, lộ ra một
đầu mũi tên thứ hai, thế tới rất mạnh, nhanh như tia chớp đến trước ngực nàng,
khí thế đó so với mũi tên lúc trước thì còn khủng khiếp hơn nhiều.
‘Cản nguyệt! Thần kỹ của Đại Khả Hãn!’ Ninh tiên tử cắn răng, hô lên một
tiếng, hai tay tạo thành chữ thập, đan giữa ngực, đẩy mũi tên hướng lên trên,
mặc tiễn vọt qua bên tai như lưỡi dao, cắt đứt vài sợi tóc nàng.
– Tỷ tỷ cẩn thận!
Lời còn chưa dứt, khi mũi tên thứ hai vừa qua, thình lình xuất hiện mũi tên
thứ ba, đầu tên đen bóng xoáy tròn, lướt tới như một làn khói hung hãn, lao
thẳng vào ngực nàng.
Khí thế và tốc độ một tiễn này cơ hồ xuất thần nhập hóa, đường bay không thể
nhìn thấu được.
Ninh Vũ Tích hai tay chưa kịp thu hồi, trước ngực không hề có phòng hộ, làm
sao có thể ngăn cản một tiễn như thạch phá thiên kinh này?
“Đây là đúng trời trừng phạt ta sao?“ Trong mắt nàng hiện lên vẻ thê thảm, lưu
luyến nhìn về phía tiểu tặc, bỗng thoáng thấy một bóng lớn trùm xuống, bay về
phía mình.
“Rắc!“ Tên găm vào người, xương cốt vỡ vụn.
Tuy trong thiên quân vạn mã, thanh âm này vẫn rõ ràng vang lên bên tai. Ngọc
Già nhìn lướt qua, trong khoảng khắc ấy hai mắt như rách toạc, nàng bỗng trở
nên ngây dại.
– Tại sao? Tại sao…?
Nàng run rẩy, thì thào tự hỏi.
Máu tươi vô tận, trước ngực “người câm” phun ra như suối, tựa một đóa mân côi
tươi tắn nở rộ, lúc này, hắn lại nhếch miệng cười.
“Keng!“ Cung tên trong tay lẫn trái tim của Kim Đao Khả Hãn mỹ lệ đồng thời vỡ
vụn. Nàng như một cành cây khô héo rủ trên thảo nguyên, ánh mắt ngây dại,
khoảng khắc ấy, dường như nàng mất đi cả linh hồn.
Hai mắt Lâm Vãn Vinh trợn ngược, bước chân loạng choạng, nhưng hắn vẫn cố đứng
đó, không chịu lùi một bước.
Rất nhiều máu, từ mũi hắn, tai, mắt, miệng cuồn cuộn tuôn ra, phun ra ào ạt,
vướt đẫm ngực hắn, vai hắn, bụng hắn, đùi hắn… trong nháy mắt tên Đại Hoa ma
mãnh kia đã hóa thành một người máu.
Mũi tên đó cắm thật sâu vào ngực hắn, đuôi tên cong vút, óng ánh sắc vàng, đẹp
như nụ cười tươi tắn của Nguyệt Nha Nhi.
Hắn cắn răng, cố gượng không ngã, không hề lui về sau lấy một bước.
Tam tiễn liên hoàn, thiên hạ vô song! Ngọc Già trước giờ vẫn che giấu mũi tên
mấu chốt này! Một tiễn này có uy lực kinh thiên động địa, xuyên kim phá thạch,
nàng quả không thẹn là đấng chí tôn của cả thảo nguyên!
– Lâm tướng quân…!
– Lâm huynh đệ…!
Hồ Bất Quy, Cao Tù nghẹn ngào gào lên, nước mắt như mưa, liều mạng quất ngựa
muốn quay lại, nhưng lại nghe Lâm tướng quân nấc lên giận dữ:
– Đi… Đi mau…!
– Tướng quân…!
– Lão Hồ, ngươi đã quên lời của ta sao? Đi… Đi đi… a… a…!
Hắn cố gắng ngậm miệng lại, nhưng máu tươi vẫn phun ra, trào ra cả mũi hắn đổ
xuống khắp người.
– A… a…
Cao Tù nghiến răng ken két, đấm ngực thình thịch như trống, tất cả tướng sĩ
Đại Hoa đều khóc rống lên.
– Đi! Tất cả theo ta, không cho phép ai được quay đầu lại!
Hồ Bất Quy hét lên, quay về Lâm tướng quân vái một cái thật sâu, xoay người
quất ngựa cương quyết lao thẳng, nước mắt lẫn mồ hôi cùng đầm đìa trút xuống.
Vô số tướng sĩ Đại Hoa đi theo phía sau hắn, lệ tuôn như mưa.
– Tiểu tặc…!
Ninh Vũ Tích như ở trong mộng bừng tỉnh, phát hiện mình bị hất văng đi, nước
mắt ào ra như đê vỡ. Nàng ôm chặt lấy hắn, sờ vào mặt hắn, vuốt tóc hắn.
Máu, máu đỏ khắp nơi! Máu của tiểu tặc!
– Tỷ tỷ, ta nói rồi…
Hắn thở hào hển, rồi mỉm cười, máu phun ra, ánh mắt như cam chịu với số phận:
– Tất cả trừng phạt, một mình ta gánh chịu! Không quan hệ tới nàng. Một tiễn
này, là ta nợ Nguyệt Nha Nhi… Bây giờ, ta không nợ cô ấy nữa… Ta rất vui!
– Tiểu tặc!
Tiên tử lệ như mưa, xiết chặt hắn vào lòng, áp mặt vào người hắn, mặc cho máu
dính khắp người mình, bám hết vào mặt mình.
Ánh mắt tiểu tặc dần dần mờ đi, lòng bàn tay băng giá như tuyết, đột nhiên hắn
mở to hai mắt:
– Tỷ tỷ, ta muốn về nhà, mẹ ta gọi ta…!
Tay hắn bỗng nhiên khựng lại giữa không trung, rồi buông thỏng, chẳng nói được
tiếng nào nữa.
Tiên tử không thở nổi, nàng nhẹ nhàng vuốt cho hai mắt hắn khép lại, lau nước
mắt hòa lẫn máu tươi trên mặt hắn, rồi hôn lên gương mặt băng giá kia:
– Ừ.. Tiểu tặc, chúng ta về nhà!
Lý Vũ Lăng đang cắn răng gạt lệ phi ngựa, lại cảm thấy tai mình lành lạnh,
tiện tay sờ một cái, đột nhiên cả kinh nhảy dựng lên:
– Nhìn, nhìn xem…!
– Nhìn cái gì?
Hồ Bất Quy chùi khóe mắt, quát lớn.
Tiểu Lý tử kinh hãi lắp bắp:
– Tuyết… Tuyết… Tuyết rơi!
– Thúi lắm! Giữa tháng năm mà có tuyết hả…?
Hắn chưa dứt lời, đã phát giác tai mình lành lạnh. Ngẩng đầu nhìn lên, chẳng
biết tự khi nào, mặt trời đã biến mất, cuồng phong nổi lên bốn phía thảo
nguyên, mây đen bao phủ. Hoa tuyết đầy trời chậm rãi đung đưa, lất phất bay,
dần dần rơi xuống ngay tầm mắt. Những bông tuyết trắng xóa, óng ánh như pha
lê.
– Tuyết rơi, tuyết rơi… Trời ơi, tuyết rơi…!
Hồ Bất Quy rơi lệ gào to, tất cả mọi người khóc rống lên.
Cơn mưa tuyết ào ạt đổ xuống tới tấp, quất vào mặt, bao trùm khắp cả thảo
nguyên, hòa lẫn với máu đỏ thành một thể.
Tháng năm mà có tuyết rơi, trăm năm khó gặp. Kỳ cảnh như vậy khiến mọi người
kinh sợ, người Đột Quyết mở to hai mắt, quỳ rạp xuống, bái lạy trời cao!
Ngọc Già lẳng lặng ngồi giữa thảo nguyên, mặt cúi gầm, không nói một lời,
không khóc không cười, hoàn toàn tĩnh lặng. Những bông tuyết nhảy múa, chầm
chậm đậu xuống mái tóc đen mượt, như những bông hoa nhỏ tô điểm cho vẻ mỹ lệ
của nàng.
Tuyết bay bay tán loạn, hai bờ tóc mai xinh đẹp tuyệt trần như ngọc của nàng
như bị gắn thêm vài bông tuyết , đầu tiên rất ít, từ từ nhiều hơn, từng chút
một, từng chút một… dần dần trắng xóa, cho đến khi hoàn toàn trắng như
tuyết, bàng bạc tựa sương mùa thu…