Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 546: Ngươi là ai?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Từng tiếng rõ ràng như chém đinh chặt sắt, thanh âm đọng vào tai tất cả người
Hồ.

Theo tình hình trước mắt, Đồ Tác Tá tuy bại, nhưng Nguyệt Thị cũng không cướp
được đại Khả Hãn và đưa tới đích, do đó, họ cũng không thể coi là thủ thắng.
Với thân phận Ngọc Già, xử trí một bộ lạc không thủ thắng, tự nhiên rất đơn
giản. Nhưng, Nguyệt Thị cũng rất linh hoạt, họ rất kịp thời đưa ra lý luận
rằng trận đấu chưa chấm dứt, quyết định cố đến phút cuối cùng. Một khi họ thủ
thắng, cho dù Kim Đao đại Khả Hãn muốn xử trí họ, cũng không tìm được lý do.
Còn nếu thất bại, kết quả cũng sẽ không tệ hơn so với bây giờ.

Phản ứng của Nguyệt Thị bộ lạc quả là nhanh. Ngọc Già thoáng có chút bất ngờ,
nàng mỉm cười, thương yêu vỗ về lưng con thanh thông mã, nhìn Hồ Bất Quy nói:

– Các ngươi có nắm chắc sẽ không ***ng đến ngựa của ta không? Tin rằng các
ngươi cũng thấy những biểu hiện vừa rồi của Hữu vương! Chỉ còn có một bầu cát
nữa thôi đó.

“Ta nắm chắc cái rắm, còn không phải đều do Lâm tướng quân bức bách sao!” Lão
Hồ trộm liếc Lâm Vãn Vinh, chỉ thấy hắn đang đứng sau lưng mấy con ngựa, thậm
thụt gì đó với Cao Tù, chốc chốc gật đầu, rồi lại lắc đầu, không biết đang có
chủ ý quỷ quái gì.

Sự đến trước mắt, cũng không có biện pháp nữa, lão Hồ lớn gan ôm quyền đáp:

– Đại Khả Hãn, Nguyệt Thị tộc nhân nguyện ý toàn lực thử một lần!

– Được, các ngươi có thể bắt đầu rồi!

Kim Đao Khả Hãn khẽ gật đầu, nắm cương ngựa ngồi vững, rồi không nói gì nữa.

“Thua là bị người ta chặt chân!” Lưng Hồ Bất Quy ướt đẫm mồ hôi, hắn vội vàng
xoay người lại, nhìn “tộc nhân” của mình vài lần, chỉ bừa vào một người, quát
lớn:

– Ngươi, đi dắt ngựa Khả Hãn!

Tộc nhân mà hắn kéo ra thì những người Hồ chung quanh đều thấy rất rõ ràng,
người này chính là tên vừa rồi nhảy lên lưng ngựa Hữu vương đánh ngã hắn.
Người này ra tay hung ác với Đồ Tác Tá như vậy, không ngờ trước mặt đại Khả
Hãn lại mềm như bún. Chẳng lẽ hắn cũng mê mẩn sắc đẹp của đại Khả Hãn rồi?

Tên tộc nhân Nguyệt Thị quả yếu đuối, thiếu chút nữa ngã sấp xuống trước ngựa
của đại Khả Hãn, xem hình dáng vụng về của hắn, những người Hồ chung quanh đều
cười ha hả. Ngọc Già cũng không khỏi lắc lắc đầu.

Trong tiếng cười của mọi người, tên tộc nhân Nguyệt Thị lại vẫn nằm bên cạnh
chân ngựa. Hắn trợn to hai mắt, cẩn thận quan sát chân và móng của thanh thông
mã. Không bỏ qua một chi tiết nào.

Nhìn hắn chuyên chú như thế, có vài người Đột Quyết thông minh chung quanh đã
dần dần ý thức được hắn đang làm cái gì, rồi không nhịn được ồ lên, vẻ khinh
miệt dần biến mất. Ngọc Già cũng mỉm cười không nói gì.

– Lão Hồ, Lâm huynh đệ tìm cái gì đó?

Cao Tù giữ chặt tay áo Hồ Bất Quy hỏi.

– Ái chà, sao ta không nghĩ ra chứ!

Hồ Bất Quy ảo não vò đầu:

– Hắn đang tìm châm!

Cao Tù mở to hai mắt nhìn vẻ khó hiểu nói:

– Tìm châm? Tìm châm gì cơ?

Lão Hồ gật gù, thì thầm:

– Ngươi ngẫm lại mà xem. Cả con ngựa của Ngọc Già đều bình thường, nhưng làm
sao dọa kiểu nào cũng bất động. Đây là tại sao?

Cao Tù trầm ngâm một lát, đột nhiên vui mừng:

– Ngươi nói, nàng gắn châm vào móng ngựa. Do đó con ngựa đó không chịu đi? Có
đạo lý, có đạo lý! Thật không ngờ, lão Hồ ngươi cũng có khi thông minh!

– Ta thông minh cái rắm, còn không phải Lâm tướng quân điểm tỉnh ta hay sao?

Lão Hồ lắc đầu:

– Nhưng, đều chỉ là đoán như thế, phải xem Lâm tướng quân có thể phát hiện ra
cái gì nữa.

Đang lúc hai người nói chuyện, Lâm Vãn Vinh lại đứng lên, chậm rãi lắc lắc
đầu, hai tay hắn lắc lắc, hiển nhiên không tìm được gì. Người Hồ chung quanh
phát ra điều đó ồ lên một tràng chế giễu, rất bất mãn với việc hắn hoài nghi
Kim Đao đại Khả Hãn sử dụng thủ đoạn như vậy. Cao Tù cũng thất vọng ồ lên.

Trong mắt Ngọc Già có chút đắc ý, chỉ vào chiếc đồng hồ cát, cười nói:

– Nguyệt Thị tộc nhân, các ngươi cần phải khẩn trương một chút, cát đã rơi
xuống một phần rồi đó!

Không cần nàng nói, Lâm Vãn Vinh cũng biết thời gian gấp gáp, chỉ là sự thông
minh của Ngọc Già quả không phải hư danh, nàng căn bản không động thủ cước ở
móng ngựa, vậy làm sao tìm được đầu dây mối nhợ chứ? Nghe tiếng cười chế nhạo
của những người Hồ chung quanh, lão Cao và lão Hồ cúi đầu xuống, không khí vô
cùng nặng nề.

Lâm Vãn Vinh mồ hôi đầy tay, lưng đã sớm ướt đầm, nhìn thấy nụ cười đắc ý trên
gương mặt óng ánh sắc vàng của Nguyệt Nha Nhi, vừa xa lạ vừa lại quen thuộc,
hắn đột nhiên giơ tay sờ sờ về phía lưng của nàng.

– Lớn mật!

Kim Đao Khả Hãn giật mình vội vàng rút tay về, tiếng “chát chát” vang lên, roi
ngựa của nàng vút lên, muốn quật vào tên Nguyệt Thị tộc nhân lớn mật này.

Nguyệt Thị tộc nhân kia dường như không nghe thấy tiếng quát của nàng, thừa
dịp nàng buông tay cương, lập tức hạ người xuống, cẩn thận đánh giá mặt mũi
thanh thông mã, thậm chí còn ngửi ngửi mũi nó vài cái.

Trong mắt Ngọc Già hiện lên vẻ kinh hoảng, roi ngựa trong tay cũng bất giác
khựng lại, nàng giật lại dây cương, quay đầu ngựa đi, không cho tiếp xúc với
ngựa mình nữa.

Lâm Vãn Vinh trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên xoay người lại, quay trở về,
gỡ trên lưng ngựa mình ra ba bốn bình nước, lại bước nhanh tới trước người
Ngọc Già. Hắn đi lại như gió, không chỉ người Đột Quyết không biết hắn muốn
làm gì, đến cả Cao Tù và Hồ Bất Quy cũng thấy mơ hồ.

Ngọc Già nhìn vật trong tay hắn, cặp mắt nàng bỗng chớp chớp lia lịa, tựa hồ
cũng hơi mê hoặc. Mắt thấy hắn mở nút bình nước, Kim Đao Khả Hãn mĩ lệ bỗng
nhiên cả kinh, nàng kêu lên một tiếng yêu kiều, khẩn cấp nắm dây cương quay
đầu ngựa qua chỗ khác. Lâm Vãn Vinh quả là nhanh tay, một vài tia nước đã bắn
thẳng vào mũi và miệng thanh thông mã, nước bắn tung tóe khắp nơi, đến cả dây
cương trong tay Ngọc Già cũng bị ướt.

Thanh thông tiểu mã lắc đầu lia lịa, không ngừng hắt hơi dữ dội, rung rung
thân người, rồi quay qua quay lại. Nguyệt Nha Nhi và tuấn mã đồng thời bật
lên, nàng cố kìm cương ngựa. May mà kị thuật của nàng rất tinh thông, khó khăn
lắm mới làm con ngựa như phát cuồng của nàng ổn định lại.

Cơ hội như vậy sao có thể bỏ qua, Lâm Vãn Vinh trộm đưa mắt nhìn Hồ Bất Quy,
lão Hồ hiểu ý ngay.

“Gia…!” Nguyệt Thị tộc nhân cưỡi ngựa như gió, trong nháy mắt đã xuất hiện
phía sau Ngọc Già.

“Chát…!” một tiếng, Hồ Bất Quy đã quất mạnh roi ngựa, con tiểu mã của Ngọc Già
run lên, cả người vặn vẹo.

Cũng không biết Lâm huynh đệ dùng thủ đoạn gì mà con thanh thông mã này đã trở
lại như bình thường, một kỵ thủ bình thường cũng có thể đuổi được nó. Lão Cao
nhìn thế mừng rỡ, những tiếng roi ngựa “chát” “chát” liên tục vang lên, con
thanh thông tiểu mã sợ hãi đảo quanh, như muốn phóng về phía trước.

Kim Đao Khả Hãn cũng hiểu vấn đề không ổn. Nàng cắn chặt răng, dùng toàn lực
nắm dây cương, ghì chặt lấy đầu ngựa, thanh thông tiểu mã vừa đi được vài
bước, cảm thấy thoát khỏi sự nguy hiểm, lại dừng lại.

Nguyệt Nha Nhi quả nhiên thông minh, nàng ý thức được thủ đoạn của mình đã bị
người ta khám phá ra, liền dựa vào kị thuật tinh thông của mình, lợi dụng thời
gian Nguyệt Thị tộc nhân lo đuổi theo, lúc đi lúc dừng. Chỉ cần kéo dài thời
gian sau khi cát chảy hết xuống thì nàng vẫn là người thắng trận như thường.

“Nha đầu giảo hoạt này!” Lâm Vãn Vinh rất tức giận, xoay người lên ngựa, vỗ
phẹt một chưởng vào mông ngựa. Đại mã Đột Quyết chạy ào tới, chẳng mấy chốc đã
đuổi gần Ngọc Già.

“Chỉ một người một ngựa Nguyệt Thị tộc nhân thì làm gì được ta chứ?” Ngọc Già
lạnh lùng nhìn vào hắn, nở nụ cười kiêu hãnh.

Nhớ tới thủ đoạn của nha đầu này, Lâm Vãn Vinh có chút căm tức xen lẫn vẻ bất
lực: “Ta không tin không trị được nàng!” Hắn cười hắc hắc vài tiếng, vượt lên
trước nàng hai ba bước chân ngựa, hóa ra lại cản trở nàng bước tới.

Cát đã gần rơi xuống hết rồi, bị người ta cản trở như vậy quả là một việc mà
mình cầu cũng không được, Nguyệt Nha Nhân còn đang tủm tỉm cười, thì thanh
thông mã dưới thân nàng lại đột nhiên ngẩng đầu hí lên một tiếng, tiến lên vài
bước, rồi đưa đầu ngửi ngửi vào mông con đại mã Đột Quyết phía trước.

Ngọc Già kêu lên một tiếng, sắc mặt chuyển biến kì dị, nhưng việc làm nàng
giật mình vẫn còn ở phía sau. Đại mã Đột Quyết phía trước tựa hồ không chịu
nổi sự quấy phá, lao nhanh về phía trước, thanh thông mã của nàng cũng từng
bước theo sát, dí mũi vào người con ngựa phía trước, một bước cũng không chịu
rời.

“Hu…” Bị giật mình, Kim Đao Khả Hãn không kịp nghĩ nhiều, vội vàng giật ngang
dây cương, buộc ngựa dừng lại. Thanh mã cũng trong nháy mắt bộc phát cơn giận
dữ, nó nhảy chồm lên, ngẩng đầu hí dài, rồi quay người đảo quanh, tỏ ra vô
cùng dữ dằn, làm cho người ta không rét mà run. Lúc này nó chỉ muốn vứt Nguyệt
Nha Nhi yếu đuối ngã xuống.

Ngọc Già kiên cường càng làm cho người ta kính phục hơn. Nàng ôm chặt lấy cổ
ngựa, mặc cho thanh thông tiểu mã nhảy chồm chồm, điên cuồng hí lên, thân như
chiếc lá dập dờn trong cơn phong ba bão tố, nhưng vẫn cắn răng không buông!

“Gia!” Lâm Vãn Vinh gầm nhẹ một tiếng, roi ngựa quất xuống. Đại mã Đột Quyết
ngửa mặt lên trời hí dài, rồi chạy như bay, như một ngôi sao băng bay xoẹt ra
xa. Thanh thông mã của Ngọc Già thấy thế, cũng hí lên một tiếng, thân hình như
một tia chớp lao theo sau Lâm Vãn Vinh.

Hai con khoái mã, một lớn một nhỏ, một đen một xanh, như một cơn lốc trên thảo
nguyên, cuốn theo cỏ khô lá rụng, bay vèo vèo đi, tựa như một ngôi sao băng
rực rỡ..

– Kim Đao Khả Hãn bị chúng ta đoạt được rồi!

Hồ Bất Quy suất lĩnh hơn mười binh lính ở phía sau đuổi theo, hưng phấn vung
tay hô hào, thanh âm ồ ồ như sấm sét, vang động khắp thảo nguyên.

Kim Đao Khả Hãn mĩ lệ và trí tuệ, chỉ có dũng sĩ cường tráng nhất mới có thể
cướp nàng đi! Người Đột Quyết rộ lên tiếng hoan hô bất tận, tiếng vỗ tay và
tiếng hò hét vang mãi không dứt, làm cả thảo nguyên cũng rung lên.

Nghe tộc nhân hoan hô nhiệt liệt, Ngọc Già ngồi trên lưng ngựa có khổ mà nói
không nên lời. Thanh thông mã mà nàng tin cậy nhất giống như phát điên, cứ dán
vào sau mông ngựa của tên Nguyệt Thị tộc nhân, mặc cho nàng đạp chân giữ nó,
kéo mạnh dây cương như thế nào đi chăng nữa, nhưng con thanh thông mã cứ phản
kháng kịch liệt. Dưới cơn điên cuồng như thế, kị thuật tốt đến đâu cũng vô
dụng. Nàng đã hoàn toàn không thể khống chế ngựa nữa rồi, là ngựa mang nàng
theo, hoặc là nói, là tên Nguyệt Thị tộc nhân phía trước mang nàng theo.

Ngoái lại nhìn Ngọc Già, mắt nàng như tóe lửa, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong
lòng Lâm Vãn Vinh cảm thấy khoái hoạt nói không nên lời. Hôm nay hắn đã chịu
không ít đau khổ từ nha đầu này, không chỉ phải liều mạng với Đồ Tác Tá một
hồi, còn thiếu chút nữa bị Ngọc Già đánh gãy một chân, nếu không nhờ hắn thông
minh cơ trí, hôm nay chỉ sợ đến cả mạng cũng mất nốt! Bây giờ hắn cuối cùng
cũng khiến nàng nếm mùi đau khổ rồi!

Hắn giục ngựa chạy như bay, căn bản không hề có ý định dừng lại, những người
Hồ trên thảo nguyên chỉ thấy hai con ngựa một trước một sau chạy nhanh như
điện, không khỏi nhảy lên hò hét, ai biết được tình cảnh của Kim Đao đại Khả
Hãn.

Ngọc Già là người đứng đầu thảo nguyên, tâm trí và nghị lực đều khác hẳn người
bình thường, tuy bị ngựa mang theo chạy như điên, nhưng thủy chung chưa từng
nhận thua.

Thanh thông mã chạy rất nhanh, hơi thở phì phò, mắt đỏ ngầu như lửa, chân đã
hơi trùng lại, có vẻ xìu xuống một chút. Thử khống chế dây cương, tiểu mã tuy
vẫn mãnh liệt lắc đầu, nhưng không phản kháng kịch liệt như lúc trước.

Thấy bình cát sắp hết, mà đích cũng đã ở ngay trước mắt, tên Nguyệt Thị tộc
nhân chỉ cách mình mấy trượng, không hề phát hiện gì cứ chạy một mạch.

Nguyệt Nha Nhi kinh hỉ, bất động thanh sắc kéo mạnh dây cương, sức phản kháng
của thanh thông mã càng ngày càng yếu, xem ra hầu như không còn khí lực nữa.

“Hu…!” Nhìn đích đến trước mắt mình, không còn thời gian do dự nữa, Ngọc Già
ra sức nghiến răng, rút mạnh dây cương.

“Tê…!” Đang chạy nhanh như tên bắn, thanh thông mã bị giật mạnh vào mũi, đau
đớn đến hai mắt đỏ ngầu, trong nháy mắt phát cuồng lên. Nó ngửa đầu, lông bờm
dựng đứng, bốn vó đồng thời nhấc lên không. Thân hình như cuồng phong quét lá
rụng, xoay tròn một vòng trong không trung.

Lâm Vãn Vinh nghe thấy dị động phía sau, vội vàng quay ngựa nhìn lại, mái tóc
dài tung bay và gương mặt tái nhợt của Ngọc Già như một đóa hoa sen phiêu tán
trong gió. Hắn nhịn không được, nổi giận mắng thầm: “Chưa thấy nữ nhân nào ngu
như vậy. Ngựa cái động tình mà nàng cũng dám trêu vào!”

Con thanh thông mã nhấc vó trước xoay tròn giữa không trung, vùng vẫy rất
mạnh, kị thuật có giỏi đến đâu cũng vô dụng. Ngọc Già chỉ cảm thấy thân thể
như một một chiếc lá bay vèo lên không, bay ra khỏi thân ngựa ngã xuống.

Chưa kịp kinh ngạc vì sao thanh thông mã lại phát cuồng như thế, cả người
Nguyệt Nha Nhi đang ở trong không trung, bất chấp tất cả, chỉ biết vừa vặn vào
thời khắc cuối cùng đã nắm chặt được bờm ngựa đang tung lên.

Thanh thông mã bị đau, đột nhiên gầm lên, hai chân còn chưa chạm đất, cả người
đã lắc mạnh một cái, rồi nhảy chồm lên. Ngọc Già rốt cuộc không khống chế được
lực tay nữa. “Xoát” một tiếng, cả thân thể như bị một cơn gió thổi tung lên,
bay chéo ra ngoài.

Vô số người Đột Quyết kêu lên sợ hãi, nhưng không ai tới cứu viện kịp.

Mây rất trắng, cỏ rất xanh, bầu trời trong lành, thiên nhiên trong mắt nàng là
cả một màu xanh biên biếc, lung linh huyền ảo. Ngọc Già mờ mịt từ từ nhắm mắt
lại. Có lẽ, đóa mộc miên hoa cao quý xinh đẹp nhất thảo nguyên tới đây là hết
rồi!

“Xoát…!” Một làn gió vút theo bước vó ngựa bỗng vang lên bên tai. Ngọc Già cảm
giác thân thể mình cơ hồ muốn chạm xuống cỏ, sắp bị nện xuống đất, bỗng nhiên
từ đâu tới có một cánh tay mạnh mẽ vươn ra, như một thanh sắt quàng qua eo
nàng. Người nọ như cướp dê, hai chân kẹp trên mình ngựa, thân cúi xuống, một
tay vươn ra, thuận thế quàng qua eo nàng nhấc bỗng lên.

“A…!” Nguyệt Nha Nhi thét lên kinh hãi, thân mình bỗng nhè nhẹ bay lên, giống
như đang bay lên tận đám mây trên kia. Cánh tay mạnh mẽ của tên Nguyệt Thị tộc
nhân ôm eo nàng, nhẹ nhàng nhấc lên, Ngọc Già lúc này đã vững vàng ngồi trước
người hắn. Bất tri bất giác áp vào ngực hắn, hai người cùng cưỡi một con ngựa
chạy nhanh về đích.

Từ khi Kim Đao Khả Hãn ngã ngựa cho tới khi tên Nguyệt Thị tộc nhân phi thân
cứu giúp, những động tác liên tiếp này diễn ra nhanh như một tia chớp, tiếng
kinh hô của người Hồ còn chưa kịp phát ra, thì đại mã Đột Quyết đã chồm lên
phi như bay. Một tiếng “vèo” vút ngang trời, giống như một thần mã bay lên
thiên đình, lướt qua mắt mọi người, thẳng về phía xa xa.

Mặt trời chậm rãi lặn dần xuống chân thảo nguyên, trong màu đỏ ráng chiều, hai
bóng hình cùng nhau, dần dần hóa thành một đốm đen lập lòe, tựa như được khảm
vào bầu trời cao.

– Dừng lại!

Đại mã Đột Quyết chạy ra xa mấy trăm trượng, Kim Đao Khả Hãn đã ổn định, tim
đập bình thường, gương mặt lạnh đi, xoay người đấm mạnh, đánh thẳng vào bụng
Lâm Vãn Vinh. Nàng là người lãnh đạo tuyệt thế vô song trên thảo nguyên, quyết
không cho phép có một nam nhân nào được mạo phạm mình, cho dù đó là tên Nguyệt
Thị tộc nhân cường hãn cứu tính mạng mình cũng không được!

“Ối…!” Lâm Vãn Vinh hừ lên một tiếng, bất giác gập người lại, thở hổn hển, mồ
hôi như mưa.

Ngọc Già tuy là nữ nhi, nhưng nàng có khả năng bắn hai mũi tên song tinh cản
nguyệt, sức lực đâu thể coi thường? Việc nàng đột nhiên ra tay, không kịp
phòng bị, Nguyệt Thị tộc nhân đã trúng một đòn ác độc, ngũ tạng lục phủ huyết
khí quay cuồng.

“Chẳng lẽ là mấy vụ đùa giỡn của ta trước kia bây giờ gặp phải báo ứng rồi?”
Lâm Vãn Vinh thở hổn hển cười khổ.

Nghe hắn đau quá rên hừ hừ, Ngọc Già tự dưng cảm ứng ngước đầu lên, ngơ ngác
nhìn hắn, ánh mắt mê hoặc mờ mịt.

– Ngươi là ai?

Nàng lẩm bẩm nói, giọng rất nhẹ, tự nhiên phát hiện mình nói chuyện rất dịu
dàng. Mặc dù là tiếng Đột Quyết, Lâm Vãn Vinh vẫn có thể cảm giác được rõ ràng
nàng đang nói cái gì.

Ta là ai?

Đúng vậy, ta là ai?

Thời gian như trong mộng, vốn gần nhau như thế, trong khoảnh khắc lại hóa xa
xôi. Trong lòng Lâm Vãn Vinh nổi sóng dữ dội, tựa như có trăm ngàn khối đá lớn
chặn lên ngực mình, áp lực không cho hắn hít thở, hắn lại không thể khóc,
không thể cười, nhân sinh trước giờ chưa khó xử như vậy bao giờ!

– A… a… a…

Mắt hắn nhìn thẳng, há to miệng, dùng sức vung cánh tay, bàn tay múa máy đủ
dạng. Lại sợ Ngọc Già không rõ, còn vẽ vẽ đủ thứ trong lòng bàn tay mình.

Ngọc Già nhìn một lúc lâu, khẽ gật đầu, than thở:

– Thì ra là một người câm!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận