Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 527: Đột quyết mĩ nam

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Bên kia núi Hạ Lan có động tĩnh ư?!

Cũng là Hồ Bất Quy phản ứng nhanh nhất.

– Tướng quân, ý của ngài là, Từ quân sư phối hợp với chúng ta trong việc bất
ngờ tập kích Khắc Tư Nhĩ, có thể gây biến cố gì đó ở Hạ Lan. Từ đó khiến cho
người Đột Quyết buộc lòng phải tăng cường binh lực cho tiền tuyến?! Nói như
thế, mười vạn nhân này hẳn không phải tới đây để đối phó với chúng ta hả?!

Cao Tù ‘ủa’ một tiếng, hân hoan reo lên:

– Nếu mười vạn người Hồ này chỉ là để tăng binh cho Hạ Lan sơn, chờ chúng vừa
đi, Khắc Tư Nhĩ chẳng phải là một tòa thành rỗng sao? Đây quả là một chuyện
tốt!

Lâm Vãn Vinh khẽ cười:

– Đây chẳng qua hoàn toàn là suy đoán thôi, chúng ta ở đây dù có đoán tới đâu
cũng vô phương. Từ khi hỏa thiêu Ba Ngàn Hạo Đặc, người Đột Quyết đã không
ngừng tấn công núi Hạ Lan, hơn nữa vì thiếu thốn hậu cần, không thể không lui
về thảo nguyên. Lộc Đông Tán do đó mới đuổi tới Y Ngô gặp lại ta! Từ tiểu thư
biết rõ mục tiêu của chúng ta, người Hồ đã lui, ta đoán, nàng hẳn sẽ nghĩ biện
pháp để dẫn dụ sự chú ý của người Hồ, từ đó làm giảm áp lực cho chúng ta.
Không chừng, bây giờ nàng đang giằng co với người Hồ ở khoảng giữa thảo nguyên
và sa mạc! Công kích liên tục mà không hạ được Hạ Lan, người Đột Quyết buộc
lòng phải tăng binh cho tiền tuyến. Tính theo thời gian, sự xuất hiện của mười
vạn người kia trùng khớp với dự đoán này.

“Tựa hồ có chút đạo lý!” Mọi người âm thầm gật đầu, tiếp tục nghe hắn nói.

– Quan trọng nhất là, Ba Ngàn Hạo Đặc đã bị chúng ta đốt sạch toàn bộ lương
thực, có hơn hai mươi vạn người Hồ cần có một số lượng lương thực cực lớn để
sinh tồn, từ Ba Ngàn Hạo Đặc tới Y Ngô, chúng ta cũng không hề phát hiện ra
bất kỳ một trạm lương thảo nào của người Hồ cả, bởi vậy có thể thấy được,
lương thực hậu cần của họ nhất định là từ sâu trong thảo nguyên A Lạp Thiện
vận chuyển tới. Điểm này cũng phù hợp với đống lương thảo như núi ở ngoài
thành Khắc Tư Nhĩ.

– …Cho dù người Đột Quyết đã nhận ra mục đích thực sự của chúng ta, với sự
thông minh của Lộc Đông Tán, hắn hoàn toàn không cần phải tụ tập mười vạn nhân
mã phòng thủ ngoài thành Khắc Tư Nhĩ, nếu làm vậy chẳng phải sẽ bứt dây động
rừng khiến chúng ta chạy sạch cả à? Biện pháp tốt nhất là che giấu binh lực,
âm thầm mai phục, ngồi chờ chúng ta chui đầu vào bẫy chịu chết! Hắn mắc gì
phải bày binh bố trận kinh người như thế?!

Mọi người nghe Lâm tướng quân phân tích, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó giật
mình, khả năng này rất có thể xảy ra.

– Đương nhiên, những việc này đều là ta dự tính thôi, về phần chân tướng sự
thật rốt cuộc như thế nào, cũng chỉ có người Hồ mới biết!

Lâm Vãn Vinh thở dài, nghiêm mặt:

– Con đường phía trước gian hiểm, mọi người nhất định phải cẩn thận gấp trăm
lần. Tuy không thể làm bừa, nhưng càng không thể chưa đánh đã sợ, tự mình dọa
mình. Mặc kệ mười vạn người Đột Quyết này có ý đồ như thế nào, chúng ta cũng
không có đường lui. Đã tới nơi này, nhất định phải tặng người Hồ một món quà
đáng nhớ. Bằng không, không chỉ có lỗi với những huynh đệ đang tắm máu khổ
chiến dưới chân núi Hạ Lan, cũng có lỗi với hai cái chân của chúng ta nữa! Mọi
người nhớ chưa?!

– Mạt tướng tuân lệnh!

Mặt ai nấy đều bừng bừng, nhất tề hô vang. Theo như lời Lâm Vãn Vinh, việc này
vốn là một con đường thập tử vô sinh. Căn bản họ cũng không có cách nào lo đầu
nghĩ đuôi nữa, trước mặt họ chỉ có một con đường… Đi tới, tiến thẳng vào
vương đình Đột Quyết!

Thương nghị với mọi người, nhưng việc mười vạn người Hồ bày binh bố trận ở
Khắc Tư Nhĩ đã là sự thật trước mắt không thể thay đổi, biện pháp ổn thỏa nhất
là ‘lấy bất biến ứng vạn biến’. Con đường hành quân vẫn không thay đổi, đồng
thời mở rộng phạm vi trinh sát. Luôn luôn lưu ý động tĩnh của người Hồ, tìm
hiểu xem đến tột cùng bọn chúng muốn làm gì.

Nghị sự xong đã là canh hai, vầng trăng rằm treo lững lờ trên bầu trời đêm,
ánh trăng nhàn nhạt lướt khắp đồng cỏ, vô cùng yên tĩnh thanh bình, mang theo
hơi lạnh phảng phất. Lướt mắt nhìn quanh, những chiến sĩ đang nằm trên thảm cỏ
dày, sớm đã tiến vào giấc mộng ngọt ngào, khóe môi họ hơi nhếch lên nụ cười,
cũng không biết có phải đang mơ tới cha mẹ, vợ con đang đợi mình ở nhà không.
Khắc Tư Nhĩ tuy gần ngay trước mắt, nhưng không biết những huynh đệ này có mấy
người có thể còn sống trở về?

– Bồ đào rượu ngát chén lưu ly

Toan nhấp tỳ bà đã giục đi

Say khướt sa trường anh chớ mỉa

Xưa nay chinh chiến mấy ai về.*

(Trần Quang Trân)

Đứng giữa vùng núi non yên tĩnh, nhìn những khuôn mặt trẻ măng của đám thủ hạ
tướng sĩ đang chìm sâu trong giấc ngủ, Lâm Vãn Vinh bỗng chốc lại thở dài,
trong lòng trăm mối ngổn ngang nói không nên lời.

– Sao thế?!

Một bàn tay ngọc mềm mại nắm chặt tay hắn, một giọng nói êm dịu nhè nhẹ vang
bên tai.

Khẽ xoay người lại, khuôn mặt như trăng rằm của Ninh Vũ Tích hiện ra, đôi môi
đỏ mọng, vẻ đẹp thanh cao, hai mắt trong trẻo tựa như làn nước thu lẳng lặng
nhìn hắn. Ánh trăng bàng bạc chiếu hắt lên gương mặt tuyệt thế vô song của
nàng, càng làm bừng lên vẻ rực rỡ kiêu sa, đai lưng bay bay, bạch y thanh nhã
phất phơ. Trông như một tiên tử trên cung trăng lạc xuống dương thế, thánh
khiết cao nhã, không nhiễm chút bụi nhân gian nào.

Lâm Vãn Vinh ngẩn người nhìn nàng, một lúc lâu sau mới cầm tay nàng, thì thào
lẩm bẩm:

– Tỷ tỷ, nàng thật đẹp!

Ninh Tiên tử đằm thắm mỉm cười, bàn tay đưa lên, nhè nhẹ phủi những mẩu cỏ khô
và bụi đất trên áo hắn:

– Đẹp hay xấu, cũng chỉ là một cái túi da do trời ban cho. Sống không thể giữ
mãi, chết không thể mang đi. Cũng chỉ có ngươi mới đem việc này đặt nặng trong
lòng.

“Tiên tử quả nhiên là cực kỳ đạm bạc!” Lâm Vãn Vinh cười hì hì, khoát tay nói:

– Hâm mộ vẻ đẹp vốn là thiên tính của nhân thế, mà ta cũng là một tục nhân
trong số đó, chẳng lẽ muốn ta khi đối mặt với dung nhan như thiên tiên của tỷ
tỷ lại không hề động tâm… Thứ cho ta nói thẳng, tỷ tỷ, yêu cầu này của nàng
quá hà khắc rồi!

Ninh Vũ Tích đỏ mặt lên, sẵng giọng:

– Ai hà khắc với ngươi? Nói thật, ngươi muốn nhìn thì cứ nhìn đi, ta đã sớm
chẳng còn đạo hạnh nữa, còn không phải để mặc cho ngươi khi dễ sao?!

Tiên tử như thoa một lớp phấn hồng, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng vô cùng.
Lâm Vãn Vinh thấy vậy cũng ngẩn người, cầm tay nàng than khẽ:

– Nhờ có thần tiên tỷ tỷ làm bạn, bằng không, con đường sinh tử này ta sẽ
chẳng biết phải tiếp tục đi như thế nào đây?!

Lời này không hề sai. Từ Hưng Khánh phủ tới Hạ Lan sơn, từ Ba Ngàn Hạo Đặc tới
Khoa Bố Đa, trải qua vô số đao thương hiểm trở, cận kề cái chết cũng đã mấy
lần, nếu không phải có An tỷ tỷ và Ninh tiên tử âm thầm bảo hộ, hắn sớm đã
chết chẳng biết bao nhiêu lần rồi.

Thấy hắn ngẩn ngơ, nhớ tới lúc nãy hắn tự dưng cảm thán, Ninh Vũ Tích nhẹ
nhàng nắm lấy tay hắn, thì thầm:

– Tiểu tặc, ngươi nhớ nhà à?

– Có một chút!

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, cúi đầu than thở. Tiên tử yêu vẻ thanh nhã, thích
cuộc sống đạm bạc, chỉ trước mặt nàng, Lâm Vãn Vinh mới thật thà như vậy.

Nhớ tới lúc cùng hắn sơ ngộ. Khi gặp biến cố, tiểu tặc này vẫn hung hãn dũng
mãnh biết bao nhiêu, sẵn sàng rút súng đánh trả bất kỳ ai. Ai ngờ được hắn
cũng có lúc cô độc bất lực như thế!

Ngẫm lại chuyện xưa kia, trong lòng Ninh Vũ Tích chợt dấy lên những tình cảm
dịu ngọt, đưa tay vuốt vuốt mớ tóc tán loạn của hắn, dịu dàng bảo:

– Ngươi chớ có ưu sầu, có Vũ Tích ta ở bên ngươi. Cho dù thiên quân vạn mã
cũng không thế gây thương tổn cho ngươi một sợi tóc. Đợi đánh xong, ta với
ngươi trở về, cùng ngươi sống một cuộc sống vui vẻ khoái hoạt.

Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu, cảm kích:

– Ta mỗi ngày đều nghĩ tới cuộc sống vui vẻ khoái hoạt, nhưng ta không nghĩ
cho ta.

– Vậy thì cho ai?!

Ninh Vũ Tích lấy làm khó hiểu nhìn hắn.

Ánh mắt hắn lướt qua vô số những khuôn mặt trẻ măng đang nằm trên cỏ, họ ngủ
mơ trong yên bình. Lâm Vãn Vinh khẽ than thở:

– Vì những sinh tử của đám huynh đệ này! Ta không biết có thể đảm bảo mạng
sống của họ nữa không, ta không biết có mấy người còn được trở về?!

Ninh Tiên tử không nói gì chỉ than nhẹ. Nàng có thể cứu được hắn, nhưng lại
không thể cứu được năm ngàn tướng sĩ này?!

– Kỳ thật, ta thực sự không muốn chiến đấu!

Lâm Vãn Vinh thì thào, như nói cho nàng nghe, mà lại giống tự nói cho mình
nghe vậy.

Nhìn thấy trong mắt tên tiểu tặc trống rỗng vô hồn, tiên tử đau xót, vội nắm
lấy tay hắn:

– Ta biết!

Lâm Vãn Vinh đột nhiên quay mặt lại, cười hì hì:

– Tỷ tỷ, ta muốn hát, nàng nghe ta hát bao giờ chưa?!

“Tiểu tặc này sao lại chuyển đề tài nhanh thế?” Trong mắt Ninh Vũ Tích chưa
khô lệ, thấy hắn đã thay đổi hoàn toàn, biến thành một khuôn mặt tươi cười,
nàng cũng sửng sốt một chút.

Còn chưa kịp phản ứng gì, Lâm Vãn Vinh đã vung tay, cất tiếng hát vang:

-… Ta mong ngược bắc xuôi nam

Rong chơi sáng tối miên man tháng ngày!

Mong ai cũng thấy tôi đây,

Nhưng không biết được thân này là ai… **

Bài hát quái dị, thanh âm hùng tráng, phiêu phiêu lãng lãng trong bầu trời
đêm, ngân mãi về phía xa xa. Tiếng vang vọng lan đi khắp nơi, tạo nên một cảm
giác bi thương đến kỳ lạ, khiến bao con tim bồi hồi, mãi đến khi tiếng hắn đã
hoàn toàn biến mất, trong lòng vẫn còn quanh quẩn một hơi ấm miên man không
dứt.

– Ủa, Lâm tướng quân lại hát bài hát gì thế?!

Hồ Bất Quy vểnh tai nghe một lúc, rồi nhíu mày đáp:

– Sao không giống như bài ‘thập bát mô’ nhỉ? Chẳng lẽ Lâm tướng quân lại vừa
sáng tác ra bài ‘thập cửu mô’ rồi?

– Tai ngươi làm sao thế!

Lão Cao bĩu môi khinh thường:

– Rõ ràng đây là bài ‘Niệm lang quân’, lưu hành phổ biến nhất trong những ngõ
thanh lâu năm nay ấy!

Bên kia Nguyệt Nha Nhi đang giả vờ ngủ xoay người lại, trong mắt thấp thoáng
những tia sáng. Ánh mắt nàng dừng lại bóng người đang đứng cô đơn giữa màn
đêm, nàng cắn chặt răng, hừ một tiếng thật mạnh.

Từ Khoa Bố Đa xuất phát, đi tiếp bảy tám mươi dặm nữa là tới hồ Ô Bố Tô Nặc
Nhĩ. Ô Bố Tô Nặc Nhĩ tiếng Đột Quyết nghĩa là hồ bình yên chốn thiên đường.

Quả nhiên hồ này cũng như kỳ danh, chưa đến gần hồ, đã có một luồng hơi lạnh
phả vào mặt, mang theo mùi hương thơm ngát của cỏ nước. Hồ nước trong suốt có
thể thấy tận đáy. Sóng nước lao xao, xa xa nhìn lại, giống như một tấm gương
lớn lấp lánh ánh mặt trời, được vây quanh bởi thảo nguyên A Lạp Thiện.

Khoảng cách từ Ô hồ tới vương đình Khắc Tư Nhĩ của người Hồ chừng ba trăm dặm,
có thể nói đã chạm tới mũi của người Đột Quyết rồi. Vì không rõ động tĩnh của
mười vạn người Hồ ở ngoài Khắc Tư Nhĩ ra sao, Lâm Vãn Vinh liền giảm tốc độ
hành quân xuống. Thong thả từ từ đi một ngày trời, mãi mới tới cái hồ Ô Bố Tô
Nặc Nhĩ này.

Trời đã tối sẩm, tướng sĩ người thì đang dạo chơi bên hồ, người thì lau chùi
chiến đao. Đại chiến sắp tới, nhưng không hề thấy không khí khẩn trương bên
trong đó một chút nào.

Ngọc Già xem ra rất quen thuộc với Ô hồ này. Tới nơi này giống như về nhà,
nàng đã không còn vẻ lãnh đạm lúc trước, không ngừng cười đùa, hái đủ loại hoa
cỏ trong những bụi cỏ ven bờ hồ, trộn lại với nhau, rồi kết thành nhiều bó.
Mỗi một bó đều có mùi vị khác nhau, nàng đưa lên mũi, rồi đặt lên môi hôn.

Chơi chán, nàng liền ngồi ở bên bờ hồ, chậm rãi cởi giày, lộ ra một đôi bàn
chân trắng muốt tựa như ngọc, đôi chân đó khua động làn nước trong suốt mát
lịm một cách vô cùng khoan khoái, tiếp đó nàng không ngừng hái mấy lá cỏ dại
bên người kết hợp với những đóa hoa, rồi ép ra mấy thứ nước gì đó, nhẹ nhàng
nhúng xuống hồ. Nhìn vẻ mặt đó, tiêu diêu tự tại nói không thể tả xiết.

“Mẹ nó, rõ ràng nàng là tù binh, làm sao đùa giỡn còn thoải mái hơn cả ta được
chứ?” Nhìn thiếu nữ Ngọc Già vô ưu vô lo, ánh mắt Lâm Vãn Vinh tóe lửa, tâm
tình tràn đầy nỗi bất lực và ganh ghét.

Ngọc Già cũng cảm giác được ánh mắt hắn đang nhìn mình, khẽ xoay người lại,
trông thấy hắn đang sa sầm mặt, nàng lại nhoẻn miệng cười, quyến rũ nói không
nên lời.

Lâm Vãn Vinh ngẩn người: “Không thể nào, nàng cười với ta, đây là chuyện đã
lâu lắm rồi chưa từng xảy ra mà, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây
sao?!

Thấy hắn sững sờ, Ngọc Già lại hừ khẽ một tiếng, quay đầu đi, mớ hoa cỏ đang
cầm trong tay bị vứt tỏm xuống nước, ánh mắt trở nên hư vô mờ mịt. Những hoa
cỏ cứ bập bềnh trôi nổi trên mặt hồ.

– Hồ đại ca, phía trước các huynh đệ đã có tin tức mới hồi báo chưa?

Vừa ổn định một lát, Lâm Vãn Vinh liền đi tìm Hồ Bất Quy, nóng lòng hỏi. Giờ
đã là buổi trưa, những tin tức do đợt trinh sát đầu tiên đã truyền về rồi, bên
ngoài Khắc Tư Nhĩ đích xác tụ tập hơn mười vạn thiết kỵ người Hồ. Khắp nơi đều
toàn là lương thảo và vật dụng hậu cần, chất đống giống như những hòn núi nhỏ.
Tin tức của tiên tử chuẩn xác không sai.

Mười vạn người Hồ đóng trên đường tới Khắc Tư Nhĩ, đến giờ vẫn chưa biết mục
đích của họ là gì. Thấy Khắc Tư Nhĩ rất gần mình rồi, có thể tưởng tượng được
nỗi lo lắng của Lâm Vãn Vinh lớn đến như thế nào.

Lão Hồ lắc đầu ngưng trọng:

– Chưa hồi báo. Mười vạn đại quân người Hồ ở đó, trinh sát chúng ta căn bản
không thể tiếp cận, mà mục đích của họ lại càng không hay biết gì. Thật là khó
khăn!

Ở đây toàn đoán mò, hầu như không có tin tức gì. Lâm Vãn Vinh lắc đầu ảo não:
“Không biết ý đồ của người Hồ, lại không có tin tức từ Hạ Lan, cũng không biết
Từ Chí Tình rốt cuộc có động thái gì hay không. Mình chỉ cần thiếu thận trọng
một chút, năm ngàn tinh nhuệ Đại Hoa này sẽ bị mười vạn người Hồ xé tan thành
mảnh nhỏ!” Thời khắc mấu chốt như vậy, thế mà lại không có tin tình báo hữu
hiệu để phán đoán tình hình quân địch, bảo sao không làm hắn nổi nóng cho
được? Đây là chỗ vô cùng bật lợi của việc cô quân xâm nhập vào trong lòng
địch.

– Tướng quân, tướng quân.

Đang lúc lo lắng, Hứa Chấn chạy tới như giông như bão….

– Có kị binh Đột Quyết …


  • Đây là một bài thơ tứ tuyệt kinh điển, nằm lòng đối với những bạn yêu thích thơ Đường, đặt biệt là câu cuối thì mọi người ít nhiều đã nghe nói tới

Lương Châu* Từ

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi.

Dục ẩm tì mà mã thượng thôi.

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu.

Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi?

Dịch nghĩa:

Rượu quý bồ đào, chén dạ quang

Muốn uống nhưng tiếng đàn tì bà đã thúc

Nằm say sưa trên chiến trường thì người cũng chớ cười chê

Xưa nay chinh chiến có mấy ai được trở về

Dịch thơ

Bồ đào rượu ngát chén lưu ly

Toan nhấp tỳ bà đã giục đi

Say khướt sa trường anh chớ mỉa

Xưa nay chinh chiến mấy ai về.

(Trần Quang Trân)

Tác giả: Vương Hàn tự là Tử-Vũ, người đất Tấn Dương, Tinh-Châu (tức tỉnh Sơn-
Tây) được văn học sử trung hoa xếp vào thời Thịnh Đường (713-766). Vương Hàn
thi đậu tiến sĩ đời Duệ Tông 710, làm tới chức Giá bộ viên ngoại lang, rồi bị
biếm làm trưởng sử tại Nhữ châu, rồi chuyển làm biệt giá tại Tiên Châu, cuối
cùng làm tư mã tại Dao châu.

*Lương Châu là một địa danh chỉ vùng đất thuộc tỉnh Cam Túc, nằm ở phía tây nước Tàu giáp giới biên giới Liên xô cũ.

Chén dạ quang: chén thường làm bằng ngọc lưu ly, khi rót ánh lên.

Tì bà: là một loại đàn xuất xứ từ người Hồ, họ thường đeo bên mình khi ra
trận, âm vực rất cao, thường đc người Hồ dùng thay hiệu lệnh. Ở đây có rất
nhiều lí giải, tùy vào cách hiểu của mỗi người.

(Tổng hợp từ nhiều nguồn trên Inte)

– Cái gì?

Lâm Vãn Vinh biến sắc:

– Kỵ binh Đột Quyết? Có bao nhiêu người? Từ nơi nào tới. Chúng muốn đi đâu??!

Hứa Chấn lắc lắc đầu:

– Ước chừng có trăm người, trước mắt không thể xác nhận thân phận. Nhưng nhìn
tình hình chiến mã của bọn hắn, thì không tới một ngày sẽ từ vương đình của
người Hồ tới đây rồi.

Tòa thành gần Ô Tô Bố Nặc Nhĩ nhất cũng chỉ có vương đình Khắc Tư Nhĩ của
người Hồ thôi. Không cần hỏi cũng biết đám người Hồ này là từ nơi đó tới. Chỉ
có một đội kỵ binh trăm người, thanh thế cũng nhỏ, trinh sát bên ngoài Khắc Tư
Nhĩ không hồi báo cũng là bình thường.

“Trăm kỵ binh? Chạy thẳng tới Ô hồ? Rốt cuộc là ai nhỉ? Họ muốn làm gì?” Lâm
Vãn Vinh bước qua bước lại vài bước, ý nghĩ xoay như chong chóng.

Cao Tù vừa nghe Hứa Chấn báo cáo, bĩu môi khinh thường:

– Không phải chỉ là một trăm tên Hồ nhân thôi sao?! Tay chân nhanh nhẹn một
chút là trực tiếp làm thịt chúng ngay ấy mà?!

– Không thể.

Hồ Bất Quy vội vàng lắc đầu:

– Bây giờ chúng ta không rõ ràng trăm tên người Hồ này tới đây là có‎ ý gì.
Nếu là thám báo Đột Quyết, chúng ta vừa động thủ, chẳng phải sẽ làm bại lộ
hành tung đối với đám người Hồ phía sau sao?!

Nói về bài binh bố trận, lão Cao đích xác không phải là chuyên gia. Hắn le
lưỡi, không dám nói tiếp nữa.

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh lóe lên, nói nhanh:

– Mặc kệ ai tới, chúng ta cũng bất tất phải sợ. Hồ đại ca, ngươi chỉ huy các
huynh đệ lui ra phía sau hai mươi dặm. Hứa Chấn ngươi điều trăm huynh đệ cùng
lưu lại đây với ta, chúng ta phải sờ gáy đám người Hồ này mới được.

– Không thể.

Vừa nói xong, Hồ Bất Quy liền lớn tiếng phản đối:

– Thân là một vị thống soái toàn quân, sao lại dễ dàng mạo hiểm như vậy. Xin
tướng quân theo đội quân rút đi trước, mạt tướng sẽ dẫn người dò xét.

Hồ Bất Quy tâm tư cẩn mật, kinh nghiệm lão luyện, vừa nói như thế, mọi người
đều gật đầu đồng ý‎‎. Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Hồ đại ca quá lo lắng rồi. Dùng trăm người đấu với trăm người, quân ta lại
còn ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó. Mà ta cũng không gây chuyện với đám người
Đột Quyết này, làm gì có mạo hiểm ở đây?! Mấy ngày nay ta thấy buồn phiền lắm,
không tự mình sờ gáy người Hồ, ta thật sự không cam lòng. Hơn nữa ở Ô hồ, còn
ai có thủy tính tốt hơn ta được chứ? Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chấp
cả trăm tên Đột Quyết, cũng chẳng thể bắt được ta.

Hắn vô cùng tin tưởng, mọi người có khuyên nữa thì cũng bị hắn một mực bác bỏ.
Hồ Bất Quy đành bất lực, chỉ cẩn thận dặn dò Hứa Chấn vài câu, rồi thống lĩnh
mọi người lui ra sau.

Cùng Hứa Chấn chỉ huy hơn trăm người ẩn nấp vào trong bụi cỏ, thời gian chầm
chậm trôi qua, trời tối dần, những cơn gió lạnh vi vút thổi tới, một trăm
người Hồ vẫn còn chưa xuất hiện.

Đằng đẵn đợi chờ quả là khó chịu, vừa mới cựa mình cho đỡ mỏi, bên tai đã có
tiếng vó ngựa rầm rập vang lên. Âm thanh này rất quen thuộc, chính là tiếng
của đại mã Đột Quyết.

– Đến rồi.

Tiếng Hứa Chấn nhắc nhở, mọi người liền vội ẩn mình trong bụi cỏ, nín thở chờ
đợi.

Buổi chiều tối, sương mù loáng thoáng xuất hiện, mấy trăm điểm màu đen chạy
tới nhanh như gió, lao thẳng về phía Ô hồ. Nhìn tư thế và và tốc độ của người
cưỡi ngựa, không nghi ngờ gì đều là những hảo thủ Đột Quyết tinh nhuệ. Bóng
đêm u ám, hơn trăm người Đột Quyết cũng không tiếng hô hoán, không đốt đuốc,
lặng lẽ chạy như bay tới bên hồ, hành tung quỷ dị khó mà diễn tả.

Mắt vừa thấy người Đột Quyết càng ngày càng gần. Lâm Vãn Vinh vội rúc đầu vào
trong cỏ. Một làn gió xẹt qua, có vài con khoái mã Đột Quyết như cuồng phong
lướt qua, cuốn theo những chiếc lá rụng quất vào mặt đau rát.

“Đồ khốn nạn!” Lâm Vãn Vinh nhổ ra vài lá cỏ lọt vào miệng, vừa phì phì vừa
thầm chửi.

Ô hồ rất gần vương đình Đột Quyết, trăm người Đột Quyết chạy đến xem ra rất
quen thụôc, đến cả những bụi cỏ chung quanh cũng không thèm liếc mắt, tựa hồ
cực kỳ yên tâm với địa bàn của mình.

– Nhìn xem, họ dừng lại rồi!

Tiếng Hứa Chấn thở nhẹ, làm Lâm Vãn Vinh bừng tỉnh. Hắn vội vàng liếc mắt nhìn
lại. Chỉ thấy trăm tên Đột Quyết vừa rồi còn phóng ngựa chạy như điên, bây giờ
đã tới gần Ô hồ, giảm tốc độ dần dần, những người đi trước bây giờ đã xuống
ngựa, đang dắt ngựa lững thững đi tới.

– Chẳng lẽ họ muốn đóng trại ở đây?!

Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Lâm Vãn Vinh, lão Hồ mang theo mấy ngàn huynh
đệ, chỉ cách chỗ này hai mươi dặm. Chẳng biết chừng sẽ ***ng đầu phải họ. Trong
lòng hắn có chút lo lắng, đối phó với một trăm tên này thì cũng không phải là
việc khó. Chỉ sợ sau lưng bọn chúng còn có người. Như vậy sẽ đánh rắn động cỏ
rồi. Hắn suy tư trong chốc lát, rồi cố áp chế nỗi lo lắng trong lòng.

Cả trăm người Hồ xuống ngựa toàn bộ, những trướng bồng được hạ xuống, vây
quanh Ô hồ. Nhìn qua thì tựa hồ đang lựa chỗ để dựng trướng bồng. Tối nay chắc
là sẽ ngủ ở đây rồi.

Đi về phía trước là Khoa Bố Đa. Tối nay họ trú ở chỗ này, chẳng lẽ là muốn
sáng mai chạy tới Khoa Bố Đa? Nhưng lộ trình ngắn ngủn hơn trăm dặm, chỉ cần
quất vài roi ngựa nữa là tới, đâu cần phải ở đây lập trại chứ? Lâm Vãn Vinh
suy nghĩ mãi mà không hiểu được.

Đám người Đột Quyết bên kia loay hoay một lúc lâu, rốt cục chọn được một vị
trí tương đối tốt, liền bắt đầu cắm trại và đốt lửa. Những người Đột Quyết này
quả biết nhìn. Chọn được chỗ ba mặt toàn cỏ, mặt còn lại hướng ra hồ nước. Gió
mát thổi vào bờ, sóng nước lăn tăn, cảnh sắc rất đẹp. Người Hồ cũng chỉ canh
gác ở nơi rất gần trướng bồng. Thực ra hoàn cảnh chung quanh họ cũng đại khái
rất an toàn. Cách hai trăm dặm đã là núi A Nhĩ Thái hiểm trở rồi.

Lâm Vãn Vinh quan sát chung quanh một lượt, rồi quay về bụi cỏ thủ thế. Hứa
Chấn gật đầu hiểu ý, vung tay lên. Những chiến sĩ bên người hắn liền chia làm
hơn mười người một tiểu tổ, xẻ nhỏ đội hình, không một tiếng động tản ra. Đây
toàn là những tinh anh trong số tinh anh do chính Hồ Bất Quy chọn ra, mỗi
người đều có thể một địch mười, động tác mau lẹ, trong nháy mắt đã vào vị trí
ẩn núp.

Đợi khi Lâm Vãn Vinh đi vào thì bên tai nghe tiếng cười to của người Đột
Quyết. Lén ngẩng đầu lên, chỉ thấy nơi này cách trướng bồng người Hồ vẻn vẹn
chỉ có ba mươi trượng. Một đống lửa thật to đã được đốt lên bên hồ. Trên đống
lửa đang nướng một con dê thật béo, mùi thơm phưng phức bay vào mũi. Mỡ dê
vàng óng chảy xuống đống lửa, thỉnh thoảng lóe ra những tia lửa lấp lánh.

Bên đống lửa có vài người Đột Quyết đang ngồi, lớn tiếng đùa cợt. Khoảng cách
quá xa không rõ họ nói chuyện gì, đến cả gương mặt của những người đó cũng cực
kỳ mờ ảo. Chỉ là trực giác những người Đột Quyết này cơ hồ đang quay về mình.
Quần áo của họ cũng bất đồng, có một tên người Hồ mặc quần áo hoa lệ dị
thường, xem như là một tên đầu lĩnh.

“Mẹ nó, bọn người kia chẳng lẽ là đốt lửa trại cho vui hay sao.” Nhìn không
được, thấy cũng không rõ, nghe cũng không nghe được, Lâm Vãn Vinh trong lòng
căm tức vô cùng,miệng lầm rầm chửi bới.

– Tướng quân, không bằng chui vào trong hồ.

Hứa Chấn nói thầm bên tai hắn.

Đúng, Lâm Vãn Vinh mắt sáng ngời: “Vài người Hồ đang nói chuyện bên hồ. Với
bổn sự lên núi làm cọp, xuống sông làm tiểu bạch long của ta, nếu muốn đối phó
họ chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.”

Nhìn Hứa Chấn tán thưởng, đang muốn đi ngay, đột nhiên có một trinh sát đi
tới:

– Tướng quân, lại có người đến!

– Cái gì?!

Vừa dứt lời, trong tai đã truyền đến những tiếng ngựa phi, so với trăm người
vừa rồi thì ít hơn rất nhiều, loáng thoáng có mười người thôi.

“Trước có trăm người, sau có mười người. Chẳng lẽ họ tới đây gặp nhau!” Lâm
Vãn Vinh thầm nghĩ, rồi lại nép mình xuống.

Tiếng vó ngựa thấp thoáng kia hiển nhiên cũng kinh động đám người Đột Quyết
đối diện. Một tên người Hồ ghé tai gã thanh niên đầu lĩnh nói vài câu, tên đầu
lĩnh Đột Quyết gật đầu, chậm rãi đứng lên, đi thẳng về phía cửa đại doanh.

Đống lửa dần dần sáng hơn, Lâm Vãn Vinh cũng thấy rõ mặt của tên người Hồ trẻ
tuổi này. Hắn ước hơn hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng, cao
hơn Lâm Vãn Vinh nửa cái đầu, tứ chi vạm vỡ, dường như có một sức mạnh lúc nào
cũng có thể bộc phát. Hắn dũng mãnh uy phong, khí vũ hiên ngang, rất khác với
những người Hồ mà Lâm Vãn Vinh đã gặp qua, tóm lại đây là một người Hồ điển
hình, nhưng lại là một Đột Quyết mỹ nam tử.

“Thằng nhãi này cũng có chút diện mạo, chắc cũng hấp dẫn không ít tiểu cô
nương Đột Quyết!” Lâm Vãn Vinh ngầm hừ một tiếng.

Tên mĩ nam Đột Quyết này, trên người mặc một bộ quần áo người Hồ màu vàng
nhạt, tuy hình thức cũng giống như những bộ quần áo khác, nhưng chất liệu của
bộ quần áo này thì hoàn toàn khác hẳn. Lọt vào mắt chuyên gia như Lâm Vãn Vinh
này, hắn cũng phải giật mình: “Đây rõ ràng là lụa Đại Hoa thượng hảo hạng, ở
Đại Hoa cũng chỉ có những người phú quý mới có thể mặc. Tên mĩ nam Đột Quyết
này rốt cuộc là ai nhỉ?”

Tên mĩ nam Đột Quyết đó đi ra cách cửa đại doanh mấy trượng liền đứng lại. Hắn
một tay chụp lấy loan đao bên hông, mắt nhìn như chim ưng, lạnh lùng đánh giá
người phía trước. Với khí thế lạnh lùng kia, một người Hồ bình thường sao có
thể so được chứ. Rồi lần lượt nhìn đến những người bên cạnh, những người Đột
Quyết thủ hạ của hắn, mỗi người đều có thân thể to lớn, rất khỏe mạnh, tay cầm
loan đao mà gân xanh nổi lên, vừa thấy đã biết đều là hạng người trải qua hàng
trăm trận chiến.

Lâm Vãn Vinh cả kinh, nhất thời không dám ‎khinh địch: “Nếu thật sự bảo ta
dùng một trăm người của mình, đánh với đám thủ hạ của tên này thì ai thua ai
thắng, cũng rất khó nói.

Đợi một lát, xa xa hơn mười con tuấn mã đã chạy tới, những tiếng vó ngựa phá
vỡ sự yên lặng của thảo nguyên. Tên Đột Quyết mỹ nam chỉ nhìn lướt qua, khẽ
gật đầu, rồi đứng nguyên một chỗ, không hề có ‎ý định bước ra nghênh tiếp.

Hơn mười con tuấn mã càng ngày càng tới gần, Lâm Vãn Vinh mơ mơ hồ hồ nhìn
lướt qua, chỉ thấy những người này đều mặc quần áo người Hồ, mặt mũi như thế
nào thì không thấy rõ lắm.

Những người Hồ đến sau còn cách cửa doanh trướng vài trượng, liền nhất tề gò
cương lại, đồng loạt nhảy xuống ngựa. Có một người đi trước vài bước, tiến vào
đại môn, đi tới bên tên mĩ nam Đột Quyết ăn mặc hoa mỹ vái một vái thật sâu,
lớn tiếng nói câu gì đó.

Tiếng nói theo gió truyền đến, nghe loáng thoáng không rõ, nhưng thanh âm đó
tựa hồ quen quen. Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, cảm thấy buồn cười: “Mẹ nó, chẳng
lẽ ta có người quen ở Đột Quyết hay sao?”

Nhờ ánh lửa yếu ớt, hắn nhìn lướt qua, trong nháy mắt liền đờ mắt cứng lưỡi,
miệng há hốc tựa như có thể nhét cả vào đó một quả trứng thật to, rốt cuộc há
luôn không ngậm lại nữa.

– Là Triệu Khang Ninh!

Hứa Chấn cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, may mà Lâm Vãn Vinh kịp thời
bịt miệng hắn lại.

Tên đó thân mặc Hồ phục, tiến vào doanh trại người Hồ, thì ra là thế tử Triệu
Khang Ninh ngày xưa đào tẩu! Cũng khó trách Lâm Vãn Vinh không nhận ra hắn,
Triệu Khang Ninh thân mặc Hồ phục, mép để ria theo kiểu người Hồ, sắc mặt sạm
lại rất nhiều, so với thế tử Thành Vương tiêu sái, anh tuấn ngày xưa đã hoàn
toàn khác hẳn. Nếu không phải những người đã gặp hắn từ trước, chắc hẳn phải
cho hắn là một người Đột Quyết chính cống.

Thế tử Thành Vương ngày xưa, bây giờ không ngừng hướng về người nọ ôm quyền
vái lạy, thần thái vô cùng cung kính sùng bái. Tên tuấn nam Đột Quyết cũng
không biết có thân phận gì, đối mặt với Triệu Khang Ninh đang khom người làm
đại lễ, cũng chỉ khẽ gật đầu, thần sắc cao ngạo, vẻ khinh miệt hiện rõ trong
mắt.

“Không nghĩ gặp lại Tiểu vương gia ở chỗ người Đột Quyết, thế giới này thật sự
là quá nhỏ!” Đôi mắt Lâm Vãn Vinh lóe sáng, không nhịn được cười the thé.

“Loại nô tài khép nép này cũng xứng làm người Đại Hoa ta sao?” Hứa Chấn tức
giận đến mức hàm răng nghiến trèo trẹo, hận không được một đao bổ tên kia ra
làm đôi.

Không thèm quan tâm tới Triệu Khang Ninh nữa, hắn chỉ là một con chó nhà có
tang mà thôi, Lâm Vãn Vinh chính thức quan tâm là thân phận tên mĩ nam Đột
Quyết kia.

Mắt nhìn Triệu Khang Ninh đi theo phía sau người nọ, đi vào trong doanh, Lâm
Vãn Vinh vỗ vỗ vai Hứa Chấn:

– Tiểu Hứa, theo ta xuống hồ đi.

Chuyến đi hôm nay, quả thật là có hiệu quả! Không chỉ gặp được tên phản bội tổ
tông Triệu Khang Ninh, không chừng còn có chút thu hoạch khác nữa. Tìm vài tên
quân sĩ giỏi thủy tính, chọn chỗ cách xa doanh trướng một chút, lặng lẽ lặn
xuống nước, không một tiếng động bơi đến gần trướng bồng.

Từ sau khi Triệu Khang Ninh đến, đám người Đột Quyết canh phòng nghiêm mật hẳn
lên, ba mặt kia, sớm đã có hơn mười người không ngừng tuần tra dò xét. Duy có
mặt hồ này là tĩnh mật dị thường. Đây cũng là thói quen mà người Đột Quyết cho
phép, họ lớn lên trên lưng ngựa, cơ hồ ai nấy đều là vịt khô. Còn nữa, chỗ này
ở sát vương đình, ai dám tới trêu chọc chúng chứ.

Lâm Vãn Vinh lặn vào trong nước, bơi một hơi thật xa, vừa ngoi ra khỏi mặt
nước, bỗng nghe Triệu Khang Ninh rú lên như sói:

– Nhất định phải giết Lâm Tam!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận