Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 521: Gặp lại tiên tử

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trong giây lát, băng tuyết sụp đổ mang theo tiếng hét thê lương. Tầng tầng lở
xuống ngập núi, như những cơn sóng rung trời cuồn cuộn gầm thét, quay cuồng,
những tảng băng khổng lồ rơi ào ạt, trong nháy mắt nuốt chửng tất cả. Cả một
mạch núi đầy tuyết đổ sầm xuống làm cho mọi người đều run mình kinh sợ.

Không ngờ lại có một bóng trắng như một tia chớp chợt lóe lên, lao thẳng vào
giữa trận tuyết lở, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

– Lâm huynh đệ…

– Lâm tướng quân…

Nhìn thấy bóng hình Lâm Vãn Vinh bị cơn bão tuyết nuốt chửng không thấy tung
tích, Cao Tù xoay người lại, đám người Hồ Bất Quy cũng nhất tề gào lên, tiếng
kêu xé lòng. Vừa dứt tiếng, tất cả đều phóng tới đống tuyết đổ.

Sức mạnh của trận tuyết lở này quá kinh khủng, những cơn sóng tuyết bao trùm
cả bầu trời, những bông tuyết vốn mong manh trong nháy mắt biến thành vô số ám
khí sắc bén vô cùng, bắn vào mặt, vào thân người, đau như bị xẻo thịt. Tuyết
lở khiến cho vách núi tróc ra từng mảng, vô số những lớp băng tuyết bao trùm
cả vách núi thay nhau sụp đổ, tiếng ầm ầm liên tục vang lên.

Trong bão tuyết tràn ngập, căn bản là không thể mở mắt được, đến cả đứng cũng
khó mà đứng vững được, chứ đừng nói là chạy ngược chiều gió. Đám người Hồ Bất
Quy gục ngã xuống vô số lần, nhưng cái làm họ vô cùng ngạc nhiên là thiếu nữ
Đột Quyết yếu đuối lại vẫn kiên cường, mặc gió bấc gầm thét quất vào mái tóc
đen huyền của nàng, nàng vẫn cố nắm cho được những cây cột băng, gian nan đi
ngược gió. Gió tuyết vùn vụt vào mặt, vào đầu, chỉ trong chốc lát liền đã phủ
đầy cả thân hình mong manh của nàng, nhưng nàng vẫn ương ngạnh đi xăm xăm
trong băng tuyết, từng bước, từng bước đi tới.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, tiếng ầm ầm dần dần im bặt, những ***n tuyết
không đổ xuống nữa. Bông tuyết bay tán loạn vẫn rơi xuống không dứt, nhưng áp
lực đã yếu đi rất nhiều. Ngọc Già ngập cả người trong tuyết, như đã trở thành
một người tuyết. Nàng cố sức ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt đỏ bừng, mắt rơm
rớm. Nàng ráng sức lúc lắc đầu, những bông tuyết rơi đầy xuống mặt, rồi rơi
xuống tay, khắp nơi băng giá.

Đỉnh núi Thiên Sơn trong nháy mắt như bị lột một lớp vỏ, lớp tuyết dày cộp nay
đã bị bóc mất. Từ đỉnh núi nhìn xuống, trên vách núi, nhấp nhô cao thấp, tùy ý
có thể thấy ngọn núi sắc lẻm, vương vấn những lớp tuyết mỏng. Đỉnh núi tuyết
mới tinh đó cao chừng hơn mười trượng. Còn khe băng vừa sụp đổ thì quả là sâu
không thấy đáy. Chưa đến gần đã có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.

Trận tuyết lở đã dần qua đi, những bông tuyết như lông ngỗng vẫn tiếp tục rơi
xuống không ngừng, cái khe băng trong núi tuyết vẫn yên lặng như tờ, không
nghe được một tiếng động hay hô hoán nào.

Tuyết dày tới thắt lưng, đi một bước cũng vô cùng gian nan. Ngọc Già tựa hồ
không thèm quan tâm tới điều này, nàng dùng cả tay lẫn chân, cơ hồ dùng cả
thân thể để phá băng thành một cái thông lộ, tiến thẳng tới chỗ Lâm Vãn Vinh
bị tuyết nuốt chửng.

Chỗ đó sớm đã bị những lớp tuyết dày bao phủ, vừa rồi hắn còn dương dương đắc
ý như một tên lưu manh, thế mà lúc này hoàn toàn không có lấy một tiếng động.
Không nghe thấy hắn trêu chọc, không cảm giác được hắn hít thở, chỉ nghe thấy
gió bấc ù ù, bốn phía lặng lẽ đén đáng sợ. Trong tuyết có chôn vài mảnh vụn
màu xanh lục khiến cho Ngọc Già rất chú ý. Đó là miếng vải màu xanh, còn dùng
một cây cái dây rừng khô quấn chung quanh, lộ ra trong lớp tuyết dày, làm nàng
bỗng nhiên đờ người ra.

Một cái áo rách, đã bị gió tuyết xé tan thành từng mảnh, không được nguyên
hình nữa. Trên đó mỗi một lá cây, mỗi một cái dây leo, đều là nàng tự mình dệt
lấy, lại bị tên lưu manh ‘lấy vật đổi vật’ cướp đi. Ngơ ngẩn xoa xoa mấy cái
lá cây đã nát vụn, vẻ mặt nàng như si dại, bất tri bất giác những giọt nước
mắt nóng bỏng trào ra như nước vỡ bờ, thuận theo gương mặt nàng lăn dài xuống.

Nàng thì thào lẩm bẩm vài câu, rồi đột nhiên vứt lá cây trong tay, hai tay đâm
thẳng vào lớp băng tuyết dày, đào bới như đã phát điên. Những bông tuyết rơi
xuống đọng trên người nàng. Trong nháy mắt lại phủ lấy nàng thành một người
tuyết, nàng lại như không còn biết gì nữa.

Tuy biết Ngọc Già chỉ là một nữ tử dị tộc, mà còn là địch nhân nữa, nhưng bọn
người Cao Tù cũng không nén được xúc động khi thấy cảnh này.

– Đào!

Hồ Bất Quy gầm lên, cởi phăng áo bào trên người, mắt đỏ ngầu lên, dẫn đầu toàn
bộ tướng sĩ, vây kín đống tuyết này, dùng tay đào liên tục.

Hiện trường yên tĩnh vô cùng, ngoại trừ tiếng tuyết rơi nhè nhẹ, không nghe
thấy bất kỳ thanh âm nào khác. Năm ngàn tướng sĩ đồng tâm hợp lực, dựa vào hai
tay đỏ ửng, cũng phải mất hai canh giờ mới dẹp được đống tuyết vơi đi hơn phân
nửa.

Theo những lớp tuyết được gạt ra, lòng mọi người càng hồi hộp hơn. Họ thấp
thỏm chờ đợi thời khắc ấy, mà cũng vô cùng sợ hãi thời khắc ấy.

– Sắp tới đáy rồi!

Tiếng Cao Tù sợ hãi than, làm tâm thần mọi người vô cùng căng thẳng

Thân hình Ngọc Già khựng lại một chút, ngưng thần nhìn đống tuyết khổng lồ,
hai mắt nàng trống rỗng, dường như không có gì trong đó cả. Đột nhiên, nàng
đứng lên, điên cuồng lao vào gạt lớp tuyết còn lại, những lớp tuyết dày bị
nàng gạt mạnh ra sau.

Dưới sự đồng lòng của tất cả mọi người, lớp tuyết càng lúc càng mỏng dần, xem
ra đã đến đáy rồi, thân thể Ngọc Già khẽ run, động tác bất giác nhẹ nhàng hẳn
lại. Từng tấc từng tấc một, vô cùng cẩn thận gạt tuyết ra, rốt cục đến rồi,
nước mắt nhất thời chảy đầy hai mắt, nàng thật sự không dám nhúc nhích nữa.

– Ủa?

Thanh âm ngạc nhiên của Hồ Bất Quy cất lên:

– Lâm tướng quân không ở đây?!

Ngọc Già vội vàng mở mắt, chỉ thấy đáy hố tuyết sâu thẳm kia lại hoàn toàn
trống không, đừng nói là một bóng người, đến cả một dấu chân cũng không có.
Nàng do dự không tin, lại đào một đống tuyết khác bên người, chẳng biết mất
bao nhiêu công sức, nhưng lại vẫn chẳng tìm được gì. Tên lưu manh kia như hư
không tiêu thất, biến mất vào không khí rồi.

Tất cả đều ngây người. Mất bao nhiêu công sức, thế mà Lâm tướng quân rốt cục
không phải bị chôn ở đây! Chỉ cần chậm trễ vài canh giờ, cho dù tìm được hắn,
chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.

Lí Vũ Lăng tìm kiếm chung quanh một phen, mắt đỏ ửng, kêu to:

– Mau nhìn, nơi này…

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía đó, chỉ thấy cách đống tuyết không xa, có
một khe băng sâu không thấy đáy, dài ước chừng ba mươi trượng, rộng hai ba
trượng, còn chưa đến gần, có tiếng gió hú từ dưới hố sâu vùn vụt lên, rít lên
bên tai, hơi lạnh thấu tới tận xương tủy.

Khe băng này là do vụ núi lở hình thành nên, mọi người mặc dù sớm đã thấy,
nhưng đều nóng lòng cứu người, không ai để ý đến. Mãi đến khi không phát hiện
ra bóng dáng Lâm Vãn Vinh dưới đống tuyết, mọi người mới hướng tầm mắt chuyển
qua chỗ này.

– Nếu Lâm huynh đệ bị cuốn vào khe băng này…

Cao Tù vừa nói một câu, liền nghẹn ngào không nói nữa, sắc mặt mọi người nhất
thời trắng bệch, mắt ửng đỏ lên. Trong cơn bão tuyết, con người căn bản không
thể đứng vững. Hắn không bị tuyết chôn, vậy nhất định là bị bão tuyết cuốn đi
rồi. Khả năng lớn nhất chính là rơi vào khe băng sâu không đáy này. Nhìn độ
sâu của khe băng, cho dù ai cũng đều biết là một khi bị rơi vào đó, không ai
có thể sống sót mà quay trở ra được.

– Sẽ không đâu… Oa Lão Công sẽ không chết!

Tiếng nấc yêu kiều vang lên. Người kêu khóc chính là Nguyệt Nha Nhân. Sắc mặt
nàng trắng bệch, cố không khóc, đôi môi đỏ mọng tươi tắn đã bị cắn chảy cả
máu. Nàng thì thào tự nhủ:

– Hắn là người xấu như vậy, ông trời không tiếp nhận hắn đâu! Hắn sẽ không
chết. Nhất định sẽ không chết!

Cao Tù cắn răng ừm một tiếng, thành thật một cách kì lạ. Bốn phía vô cùng trầm
mặc, chỉ có những tiếng gió vi vút thổi ra từ khe băng, không ngừng đọng lại
bên tai mọi người.

Ngọc Già từ từ ngồi bên bờ khe băng, ngơ ngác trầm mặc thật lâu. Đột nhiên lấy
trong lòng ra một cây kim đao bảo mạng, cứa mạnh vào bàn tay nhỏ bé mịn màng
của mình một cái, một dòng máu đỏ chảy tràn ra, rơi lã chã xuống khe băng kia…

o0O0o

Trong mông mông lung lông, đột nhiên có một đôi bàn tay mềm mại vuốt nhẹ hai
gò má, ấm áp như gió xuân tháng ba. Một bóng hình nữ tử mơ mơ hồ hồ đang ép
vào người, nhoẻn miệng cười với hắn.

Nụ cười của nữ tử ấy thật ngọt ngào, khuôn mặt lại không rõ ràng lắm, hình như
là Tiên Nhi, nhưng lại cũng như Thanh Tuyền, tương tự An tỷ tỷ, rồi lại giống
như Ninh Vũ Tích! Nhìn nàng thong thả rời đi, Lâm Vãn Vinh vô cùng vội vã, ôm
chặt lấy thân thể mềm mại của nàng:

– Không được đi, là ai cũng không cho đi!

– Hi hi…

Một tiếng cười khe khẽ vang lên:

– Ai cũng không cho đi? Lòng tham của ngươi ghê gớm thật. Ta xem ngươi thật
ra có cách nào giữ được người ta đây!

– Ta có thể giữ nàng lại!

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, dang tay ôm nàng vào lòng, cũng mặc kệ nàng là ai.
Thuận tay sờ mó ngực nàng một phen.

– A… Tiểu tặc…

Nữ tử đó ngượng chín người, hoảng hồn sợ hãi kêu lên.

– Ái… Ai chích vào mông ta?!

Lâm Vãn Vinh sực tỉnh, ngồi dựng lên, rống to.

Trên mông không chỉ đau, mà còn rất lạnh. Sờ tay xuống dưới, chỉ cảm thấy hơi
băng lạnh đến tận xương. Mình thật ra là ngồi trên một khối băng. Lướt mắt
nhìn qua, bốn phía tối đen như mực, xòe tay không thấy ngón, ngoại trừ tiếng
gió lạnh vi vút, rốt cuộc không nghe thấy chút tiếng động nào. Tiếng gió lạnh
ù ù thổi qua bên tai, xuyên qua quần áo làm nổi cả da gà.

Không có ai cả? Hắn nghi hoặc dò xét bốn phía, không nhìn thấy bóng người nào,
không nghe thấy tiếng động nào. “Chẳng lẽ vừa rồi là nằm mơ?” Hắn bất giác sờ
sờ xuống mông. Lạnh vô cùng, cũng không biết chỗ nào bị châm chích vào nữa.
Chỗ nào cũng lạnh cứng cả, không sao nhận ra được.

“Xem ra là ta đang nằm mơ! Nhưng ta đang ở nơi nào thế này?” Hắn biến sắc. Nhớ
tới tình cảnh vừa trải qua lúc trước, núi cao chót vót, tuyết lở. Sau đó rồi
chẳng biết gì nữa cả.

“Mẹ nó, ta rốt cuộc ở nơi nào? Ngọc Già, lão Hồ, lão Cao, tiểu Lý, mọi người
đang ở nơi nào?” Hắn hít mạnh vài hơi, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu mới bình
tĩnh lại.

“Bốn phía lạnh giá đến tận xương. Nơi này hẳn là một khe băng ở Thiên Sơn rồi.
Đến cả một chuyện vượt qua được một lớp băng dày như vậy mà ta cũng làm được.
Thật không biết là nên khóc hay là nên cười!” Hắn bất lực tự trào phúng mình
vài câu, rồi thuận tay mò vào ngực sờ sờ. Lần này thì hắn cảm giác có cái gì
đó không đúng.

Súng, thuốc, sách họa, chẳng còn lấy một cái nào cả. Không chỉ như thế, kỳ
quái hơn là trên người hắn còn mặc một bộ xiêm y mềm mại, ấm áp, mang theo
hương thơm nhàn nhạt, phảng phất trên người. Đến cả cảm giác rét lạnh cũng
không còn thấy nữa. Hắn nhớ rõ ràng, trường bào mình đã đưa cho Ngọc Già rồi,
nhưng sau khi xuyên qua lớp băng dày, bây giờ sao có thể lại có một bộ quần áo
quái lạ như thế?

Hắn loạng choạng đứng lên, hét lớn:

– Này, có ai ở đây không? Nàng đừng trốn, ta thấy nàng rồi!

Tiếng vang cứ thế vọng lại trong khe băng, chấn động màng nhĩ, vọng đi vọng
lại mãi một lúc lâu, nhưng lại không có ai trả lời. Trong hố bằng u ám này,
hắn chẳng thế thấy gì cả, hơn nữa tai chẳng nghe thấy gì, vậy thì có khác gì
người mù người điếc chứ.

Tựa hồ không có ai thật. Hắn bực mình ngồi xuống, cởi hết quần áo trên người
xuống, cởi luôn cả cái áo ấm bên trong, đang muốn cởi nốt cả cái khố nhỏ, hắn
rốt cục nghe thấy một thanh âm ngượng ngùng của một nữ tử:

– Tiểu tặc… ngươi … ngươi làm gì thế?!

Sau đó trong khe băng vang lên tiếng đánh lửa, trong phút chốc những tia lửa
bắn ra. Một luồng sáng xé toang bóng đêm, hiện lên một nữ tử đang đứng thẳng,
thân mặc váy trắng, đạm nhã như tiên, mày cong như dãy núi nơ xa, mắt như nước
xuân, mặt thoáng ửng đỏ, đang lẳng lặng nhìn hắn. Nàng tươi cười như trăm hoa
khoe sắc, tựa mẫu đơn nở rộ.

Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới thì thào:

– Tỷ tỷ, thật là nàng hả?!

Nữ tử đó mỉm cười đi tới, nhẹ nhàng mặc áo cho hắn:

– Không phải ta còn là ai? Ngươi đó, dám giở thủ đoạn vô lại kéo ta ra.

Lâm Vãn Vinh ôm chầm nàng. Cảm giác mềm mại ấm áp, rồi bỗng chốc hóa thành
trăm ngàn luồng máu nóng, kích động cả người hắn. Ôm chặt lấy nàng bờ eo mềm
mại của nàng, ghé tai nàng cười hì hì:

– Tỷ tỷ là tiên tử, ta là vô lại. Chúng ta là một đôi trời sinh, không ai có
thể dứt chúng ta ra được.

Tai tiên tử cũng nóng bừng, đang muốn phản đối hắn, bất giác lại có vài giọt
nước rơi xuống, hơi âm ấm. Ngẩng đầu lên, nhất thời kinh hãi kêu lên:

– Ngươi, ngươi làm sao vậy?!

Gương mặt Lâm Vãn Vinh giàn giụa nước mắt:

– Tỷ tỷ nhìn lầm rồi, không khóc như vậy đâu, đây là tuyết tan ra đó.

Ninh Vũ Tích nhìn ngơ ngẩn, nàng một mạch đi theo Lâm Vãn Vinh đến đây. Chứng
kiến hắn vượt núi Hạ Lan, đạp thảo nguyên, xuyên sa mạc, qua Tuyết Sơn. Không
gì cản nổi, oai hùng bốn phương! Đánh cho Hồ lỗ nước chảy hoa trôi. Chính là
hào kiệt bậc nhất của binh lính Đại Hoa. Nhưng sao bây giờ lại khóc rống lên
thế này.

“Nam tử ngốc nghếch!” Trong lòng nàng cũng dâng lên ngàn vạn tâm tình dịu
ngọt, vội đưa ống tay áo, nhè nhẹ lau nước mắt cho hắn, dịu dàng hỏi:

– Ngươi làm sao vậy? Đại Nguyên soái thống lĩnh mười vạn nhân mã, sao lại
khóc trước mặt một nữ tử chứ?!

Lâm Vãn Vinh lau nước mắt:

– Ai quy định là đại Nguyên soái không thể khóc? Trong lòng ta sợ hãi, khóc
vài tiếng, chẳng lẽ cũng sai sao?!

Nhìn hắn giống như một đứa nhỏ làm nũng, Ninh Vũ Tích cũng thấy ấm áp trong
lòng, vội kéo tay hắn an ủi:

– Có phải là vụ tuyết lở dọa ngươi không? Đừng khóc, đừng khóc…! Ta vẫn ở bên
người ngươi mà! Mặc cho phong sương mưa tuyết, gian tặc nịnh thần, không ai
hại ngươi được đâu!

– Tỷ tỷ…

Lâm Vãn Vinh đưa tay ôm nàng, nước mắt rơm rớm, lấy làm cảm động nói:

– Ta không phải sợ những thứ này!

– Vậy ngươi sợ cái gì?!

Ninh Tiên tử dịu dàng hỏi.

Lâm Vãn Vinh hít một hơi dài:

– Ta sợ có một ngày tỷ tỷ sẽ rời xa ta!

Ninh Vũ Tích ngẩn người, chẳng biết làm sao, lệ nóng tự nhiên trào ra hai khóe
mắt, nàng nhè nhẹ vuốt ve gương mặt hắn:

– Ngươi Đại tướng quân chấp chưởng vạn ngàn binh mã, làm sao chỉ vì một việc
cỏn con này mà khóc chứ? Việc này truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh
ngươi đó!

Lâm Vãn Vinh khinh thường ngắt lời:

– Ta có thể đi ngàn dặm kì tập, chiến đấu giết người, sao không thể vì nữ
nhân mình thích mà khóc chứ? Thanh danh chỉ là một mảnh da mặt, xé rách đi thì
mọi sự coi như sẽ tốt lành, ta không thèm làm một nam nhân vĩ đại tuyệt thế,
đạo đức mô phạm! Khóc thì sao, ta cứ khóc, ai cười ai chọc… Ta nguyền rủa họ
không tìm thấy lão bà!

– Ngươi đó!

Nghe hắn nói như một đứa trẻ con, Ninh Vũ Tích đành bất lực khẽ cười, rồi lệ
cũng rơi đầy gương mặt, ép cả người vào ngực hắn, thủ thỉ:

– Ta thấy ngươi khóc là giả, mà dụ dỗ gạt lấy nước mắt của ta mới là thật!

– Chúng ta dụ dỗ nhau mà!

Lâm Vãn Vinh nháy mắt cười, Ninh Vũ Tích mặt đỏ lên, nhéo mạnh vào tay hắn.
Hai người không nói lời nào, chỉ nghe con tim hòa cùng nhịp đập.

– Được rồi, tỷ tỷ, lúc nãy là nàng châm vào mông ta hả?!

Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng chộp lấy vai Ninh tiên tử
hỏi.

Ninh Vũ Tích đỏ mặt, quay đầu đi cười nói:

– Ngươi hỏi làm gì? Ai bảo ngươi động tay động chân với ta, đang ngủ mà cũng
không thành thật!

– A, là như thế hả?!

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt:

– Ta còn tưởng rằng lúc ta tỉnh mới là lúc thành thật nhất, không ngờ khi ngủ
cũng luyện tập không ngừng.

Ninh Vũ Tích khẽ cười:

– Gặp phải lúc ngươi không thành thật, vậy phải lấy châm chích ngươi… Đây
là An sư muội dạy cho ta, nói là cách này rất linh nghiệm đối với ngươi!

– An tỷ tỷ?! Nàng ta dạy tỷ tỷ à?!

Lâm Vãn Vinh đờ mắt cứng lưỡi: “Không phải ta mù, nhưng mà thế giới này quả là
biến hóa nhanh quá. Nhớ ngày xưa ở Huyền Vũ hồ thành Kim Lăng, An hồ li còn
dạy ta làm sao đối phó được với Ninh Tiên tử, không ngờ vừa chuyển mắt một
cái, nàng lại dạy Ninh Tiên tử cách làm sao trị ta. Hồ mị tử này, thật là hận
không được phết vào mông nàng vài phát, thuận tiện bóp mười nhát!”

– Sao, chẳng lẽ ngươi oán hận An sư muội sao?!

Ninh Vũ Tích liếc mắt nhìn hắn.

– A, làm sao như vậy được?

Hắn vội vàng cười trừ, rồi vô cùng thận trọng hỏi:

– Tiên tử tỷ tỷ, nàng và An tỷ tỷ làm sao lại trở thành đoàn kết thế? Trước
kia các nàng đâu có như vậy… A, ha ha, ta không nói, nàng cũng hiểu mà!

Ninh Vũ Tích bất mãn liếc mắt nhìn hắn:

– Cái gì gọi là đoàn kết chứ, lúc ta và An sư muội giao hảo, ngươi chắc vẫn
còn đang nghịch đất ấy chứ!

– Đúng, đúng…!

Lâm Vãn Vinh gật đầu lia lịa, mồ hôi ướt đẫm: “Nhìn người trong thiên hạ, dám
giáo huấn hắn như vậy, ngoại trừ An tỷ tỷ, thì cũng chỉ có Ninh Tiên tử thôi.
Đến cả Thanh Tuyền cũng không dám! Hai vị này đều là cọp cái, ăn thịt người
không nhè xương.”

Ninh Vũ Tích than thở:

– Ta và An sư muội mấy năm nay tranh tranh đấu đấu, cũng không biết rốt cuộc
vì cái gì. Lúc này Thánh phường không còn nữa, sư phó cũng không, chúng ta còn
lại cái gì? Một tấc đất cắm dùi, vài viên gạch ngói cũng không có!

– Không, không… còn có ta!

Lâm Vãn Vinh vội vàng tự cáo.

Ninh Tiên tử vừa bực mình vừa buồn cười:

– Cái gì mà còn có ngươi, ngươi và chúng ta có gì quan hệ chứ?! Chẳng trách
An sư muội mắng ngươi!

– Nàng mắng ta?

Lâm Vãn Vinh nóng nảy:

– Mắng ta cái gì?! Là chửi ta quá đẹp trai, học vấn quá cao, hay là tâm địa
quá tốt?! Ta nhất định sửa mà!

Ninh Vũ Tích nhịn cười:

– Ngươi chỉ tưởng tượng. Nàng mắng ngươi là lam nhan họa thủy (nguồn gốc tai
họa)!

“Lam nhan họa thủy hả? Câu này quả thật rất thích hợp với ta!” Lâm Vãn Vinh
giơ ngón tay cái, rồi bỗng than thở:

– An tỷ tỷ đúng là hiểu ta quá rõ!

“Không thể nói lại người này được!” Ninh Vũ Tích bất lực lắc đầu, hết lần này
tới lần khác nàng đều vui vẻ khi nói chuyện với hắn:

– Còn nhớ đêm ngươi ngộ tập ở Hưng Khánh phủ không?

– Nhớ, nhớ!

Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu.

Ninh Vũ Tích than khẽ:

– Vận mệnh nhân sinh tựa như một vòng luân hồi. Ta cùng với An sư muội tranh
đấu nhiều năm, lại không nghĩ rằng đêm hôm đó lại một lần nữa sánh vai nhau.

Lâm Vãn Vinh nháy mắt mấy cái:

– Tiên tử tỷ tỷ, ý của ngươi là đêm ấy chỉ An tỷ tỷ ở đó, mà nàng cũng ở đó
luôn? Ái chà, chẳng trách có đến hai cây ngân châm. Ta thật sự là quá ngu
ngốc!

– Ngươi bây giờ mới biết được hả? Quả nhiên là ngốc nghếch!

Ninh Vũ Tích vén mấy sợi tóc bên tai, lắc đầu nói khẽ:

– Ta xuống Thiên Tuyệt phong, rồi theo sau ngươi mà đi về phía bắc, lại không
nghĩ rằng An sư muội cũng lén theo bên người ngươi. Nói gì thì nói, bổn sự của
ngươi cũng không nhỏ!

Ninh Vũ Tích lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. Lâm Vãn Vinh trong lòng cả kinh. Hắn
rất hiểu tính cách Ninh Tiên tử, mỗi khi thần sắc nàng trở nên lạnh nhạt, đó
chính là lúc tức giận, tối thiểu cũng bất mãn. Hắn cười ha hả nói:

– An tỷ tỷ chắc là đáp ứng yêu cầu của Tiên Nhi, đặc ý tới làm bảo vệ cho ta.
Ta mới đầu cũng không biết… Tiên tử phát hiện ra An tỷ tỷ, vậy nàng ấy cũng
phát hiện ra tỷ tỷ sao?

– Phải không? Đáp ứng yêu cầu của Tiên Nhi?!

Ninh Vũ Tích khẽ hừ một tiếng:

– Ngươi một đường bắc thượng, không hề có chiến sự gì. Hai người chúng ta che
giấu rất kỹ, không hề phát hiện ra nhau. Mãi tới cái đêm ở Hưng Khánh phủ…

“***ng đầu rồi!” Lâm Vãn Vinh mồ hôi đầu đầy: “Ẩn náu quả không phải là việc dễ
dàng. Tiên tử và An hồ li lại cùng trốn sau lưng, quả như là ta đã khiêu vũ
cùng sói!”

– Nói tới cũng buồn cười!

Ninh Vũ Tích lắc đầu than nhỏ:

– Ta và An sư muội gặp lại, thật ra lại là ở tận tái ngoại đại mạc, việc này
quả thật phải cảm tạ ngươi!

– Đúng đúng… Không… không… ta nói là quá bất ngờ, thật sự là quá bất ngờ!

Khe băng tuy giá rét vô cùng, nhưng Lâm Vãn Vinh lại ướt đẫm mồ hôi.

Ninh Tiên tử thở dài:

– Hai người chúng ta gặp lại, không còn những ràng buộc Thánh phường, không
lời nào diễn tả hết niềm vui. Chỉ là An sư muội tính tình cương liệt, lại vẫn
không thay đổi được. Nàng nói chúng ta hai người cùng nhau hộ vệ ngươi, đó là
dùng dao mổ trâu giết gà, cũng quá tiện nghi cho ngươi, liền đưa ra một điều
kiện tỷ thí.

“Tỷ thí? Việc này không nghe An tỷ tỷ đề cập tới.” Lâm Vãn Vinh vội la lên:

– Tỷ thí cái gì?

– Hai người chúng ta chia ra hộ vệ ngươi, ai không nhẫn nại được, để ngươi
thấy mặt trước, vậy người đó thua!

Ninh Vũ Tích khẽ kể lại:

– Từ núi Hạ Lan tới thảo nguyên, chỉ là một đoạn đường ngắn, lúc đó do An sư
muội trông hộ ngươi. Chỉ là ngươi lại là người được yêu quí lại còn kiêu ngạo,
cái gì không thấy mặt là không ngủ được, dùng đủ mọi biện pháp buộc An sư muội
xuất đầu. Nàng biết rõ ngươi như vậy, nên muốn thua rồi, nhưng vẫn…

Ninh Tiên tử liếc mắt nhìn hắn, cười mà như mếu, không nói tiếp nữa.

“An tỷ tỷ!” Nhớ tới hồ mị tử đó, hắn cố nén đau lòng, nụ cười ngọt ngào, ta
lại còn nhận lầm nàng thành Ninh Tiên tử, trong lòng Lâm Vãn Vinh nhất thời
đau đớn. An tỷ tỷ chưa nói cái gì cả, nhưng tâm ý đó còn hơn cả ngàn lời vạn
chữ!

– Xem như ta bất bình thay cho An sư muội đi.

Thấy hắn cúi đầu buồn bã, Ninh Vũ Tích thở dài:

– Ngươi cũng đừng tự trách. Kỳ thật cho dù ngươi không thấy nàng, nàng cũng
nhất định sẽ gặp ngươi.

– Tại sao?!

Lâm Vãn Vinh vội vàng ngẩng đầu nói.

– Nữ tử trên thế gian này, vì vướng phải tơ tình, ai nấy cũng đều trở nên
ngốc nghếch.

Ninh Tiên tử bất lực lườm hắn:

– Sơn trại của An sư muội có đại sự, vốn không thể tránh đi, nàng cũng vì
ngươi, liền đưa ra một lời hứa hẹn ước định ngày nào về, nhờ đó nàng mới có
thể yên tâm xuống núi. Ngày nàng chia tay ngươi, đó là đã hết thời gian nàng
đã cam kết.

Lâm Vãn Vinh đứng bật dậy, khẩn trương nói:

– Hứa hẹn cái gì? Không phải đem nàng gả cho Đại vương trại chủ đó chứ?

Ninh Vũ Tích lắc đầu:

– Ta không biết rõ lắm. Nhưng với cách sống của An sư muội, người nào có thể
chiếm được tiện nghi của nàng, chắc còn chưa xuất sinh… Ồ, ta không tính
ngươi mới đúng!

Thấy ánh mắt lạnh lùng của Ninh Tiên tử, Lâm Vãn Vinh xấu hổ cười trừ

– Việc này, việc này… chuyện giữa ta và An tỷ tỷ, nói ra rất phức tạp!

– Có cái gì mà phức tạp, không phải là nàng đưa ra phương pháp sai ngươi tới
chế phục ta sao?! Lúc này ngươi đã được như nguyện ý rồi đó!

Ánh mắt Ninh Vũ Tích lạnh hẳn đi, hừ một tiếng.

Lâm Vãn Vinh hoảng hốt:

– Nàng… Nàng làm sao biết được? Không phải … tỷ tỷ … không phải như nàng
tưởng tượng đâu!

– Ngươi cũng không cần nói lại, An sư muội đã nói với qua. Về điểm này, trong
lòng ta đã tự biết rồi!

Ninh Vũ Tích quay mặt đi, giọng lạnh như băng.

“An hồ li này… làm sao mà chuyện gì cũng nói nhỉ?” Nhìn ánh mắt băng giá của
Ninh Tiên tử, Lâm Vãn Vinh căng thẳng đến độ quờ quạng giơ chân giơ tay:

– Tỷ tỷ, thật sự không phải như vậy. An tỷ tỷ đúng là có giúp ta về biện pháp
chế phục nàng. Nhưng nàng nhìn ta xem, không có tướng mạo, lại không có phẩm
học, ta làm sao đưa ra chủ ý được chứ?! Hơn nữa, ta có phải là người có hạnh
kiểm kém như vậy sao?!

– Ngươi học được cách khiêm nhường từ bao giờ thế!

Ninh Vũ Tích lạnh lùng hừ một tiếng:

– Ngươi có phẩm đức cao thượng hả?! Vậy việc của ngươi với Ngọc Già thì sao?
Khắp nơi ve vãn những tiểu cô nương!

“Tiên tử quả nhiên là cái gì cũng nhìn thấy cả.” Lâm Vãn Vinh lúng túng:

– Tỷ tỷ, Ngọc Già làm sao có thể so sánh với nàng được! Chẳng lẽ nàng không
thấy được cổ tay cô ta à? Ta chỉ dùng độc trị độc thôi. Nhưng quan hệ giữa
chúng ta, phải nói là vàng bạc thật, kinh qua khảo nghiệm rồi mà. Dây tình ở
Thiên Tuyệt phong … chuyện này truyền ra đều là giai thoại thiên cổ. Ta dám
đánh cuộc, trên thế giới này không ai có thể có được những kí ức hạnh phúc như
chúng ta cả!

Ninh Vũ Tích đỏ mặt, khẽ mắng:

– Cái gì giai thoại thiên cổ! Ta và ngươi chẳng có quan hệ gì sất!

– Thật là không có quan hệ gì sao?!

Thanh âm Lâm Vãn Vinh từ từ nhạt đi.

Ninh Vũ Tích cả kinh, nước mắt chảy xuống:

– Có thể có quan hệ gì chứ? Ta là sư phó Thanh Tuyền… hic…

Lời còn chưa nói xong, phát giác cả người nóng lên. Một thân hình nóng bỏng ôm
mình vào lòng. Rồi đôi môi anh đào hồng nhuận mềm mại bị một cái miệng to đùng
áp vào.

“Ư… ư…” Nàng cố giãy dụa, nhưng một thân công phu lại vô luận làm sao cũng
không sử dụng được.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Vãn Vinh buông tiên tử mềm nhũn trong
lòng ra, than thở:

– Bây giờ tốt rồi, cho dù không có quan hệ, chúng ta cũng đã quan hệ rồi. Lần
sau nếu còn tái phạm, chúng ta sẽ theo đó mà làm việc!

Ninh Vũ Tích cả người bủn rủn, vô lực ngả vào lòng hắn, lẩm bẩm:

– Ngươi là tên tiểu tặc gian nịnh, sai lầm duy nhất đời này là gặp phải
ngươi.

– Nếu gặp nàng mà cũng bảo là sai lầm, ta đây tình nguyện mắc thêm lỗi lầm
nữa!

Lâm Vãn Vinh hì hì.

Ninh Tiên tử lau khô khuôn mặt vào người hắn, vai run nhè nhẹ, nói nhỏ:

– Ngươi và An sư muội cũng nói chuyện như vậy sao?!

Lâm Vãn Vinh ngây người, trong lòng có vẻ hơi mừng rỡ: “Tiên tử biết ghen rồi.
Hơn nữa là ghen với An tỷ tỷ!” Hắn nhè nhẹ bóp bóp vai nàng, chỉ thấy đôi môi
đỏ mọng của Ninh Tiên tử khẽ cong lên, gường mặt đầy lệ, xinh đẹp tuyệt trần,
đằm thắm vô hạn, giống như tiên nữ cửu thiên lạc xuống phàm trần.

Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngơ ngẩn, khẽ nói:

– Tiên tử tỷ tỷ, nàng càng ngày càng giống nữ nhân, một nữ nhân chân chính!

– Là ngươi hại ta! Là tên tiểu tặc ngươi hại chết ta!

Ninh Vũ Tích phẫn nộ mắng một tiếng, cả người bị hắn ôm chặt, đành cố loay
hoay đấm hắn vài quyền.

Nắm tay nhỏ bé của tiên tử thật sự là thoải mái, Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Tiên tử tỷ tỷ, võ công nàng thật sự giảm sút quá nhiều rồi!

Ninh Vũ Tích ngẩn người. Mặc dù hiểu ý hắn, nhưng vẫn ngượng ngùng không tiếc
lực đánh thêm hắn một trận nữa!

Hai người chọc ghẹo nhau một hồi, bỗng nhìn thấy bó đuốc đang cháy bập bùng
kia, Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới tình cảnh hiện nay:

– Tiên tử tỷ tỷ, chúng ta bây giờ đang ở nơi nào?!

“Ngươi bây giờ mới nhớ tới việc này à. Người này thật sự thấy sắc là cái gì
cũng dám quên.” Ninh Tiên tử vừa ngượng vừa buồn cười, dịu dàng bảo:

– Ở trong khe băng núi Thiên Sơn. Nơi này sợ cách đỉnh núi tới mấy trăm
trượng!

“Mấy trăm trượng?” Lâm Vãn Vinh le lưỡi, nếu không có tiên tử tỷ tỷ, bây giờ
chắc ta đã là một miếng bánh thịt rồi. Khoảng cách mấy trăm trượng, còn mang
theo thêm một người, cho dù Ninh Tiên tử võ công cái thế, nhưng chắc cũng phải
trải qua gian hiểm vạn phần. Hắn cầm chặt tay Ninh Vũ Tích, thì thầm:

– Tỷ tỷ, cám ơn nàng!

– Cảm ơn ta làm gì?

Ninh Vũ Tích buồn bã hỏi.

Lâm Vãn Vinh thở dài sườn sượt:

– Nàng trước mặt ta nói tốt cho An tỷ tỷ, nhưng lại không đề cập tới mình! Ân
tình này của tỷ tỷ, Lâm mỗ dù tan xương nát thịt cũng khó lòng báo đáp được…

– Nói linh tinh cái gì.

Một ngón tay ấm mềm nhỏ bé áp vào môi hắn, tiên tử thỏ thẻ:

– Tiểu tặc, ngươi đừng quên, chúng ta có quan hệ đó!

“Hay cho câu ‘Chúng ta có quan hệ’!” Lâm Vãn Vinh cười to, kéo nàng đứng lên:

– Tỷ tỷ, chúng ta mau nghĩ biện pháp đi ra ngoài nhanh lên. Ngọc Già đó quỷ
kế đa đoan, ta lo lắng nàng thừa dịp ta vắng mặt, lén trốn mất!

– Ngươi thật sự lo việc này sao?

Ninh Vũ Tích liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười:

– Vậy ngươi cứ yên tâm! Tiểu thư Ngọc Già cũng không còn sống được bao nhiêu
ngày nữa đâu!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận