Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 503: Thiên đường của chúng ta

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, từ từ xoay người lại, chỉ thấy đứng trước mặt mình là
một nữ tử mỹ lệ như đóa phù dung tươi thắm, da thịt láng mịn trắng hồng, mắt
hạnh mày liễu, thấp thoáng dưới bộ váy áo trắng tinh là thân hình đầy đặn
khiêu gợi, chỗ cần đầy thì đầy, nơi cần lõm thì lõm, kết hợp hoàn mỹ tạo thành
những đường cong lả lơi, hấp dẫn vô cùng.

Nàng quan sát tỉ mỉ Lâm Vãn Vinh rồi cười khẩy, ngón tay nhẹ nhàng phe phẩy
lọn tóc bên tai, động tác mềm mại uyển chuyển, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân
đều lộ ra nét quyến rũ mê người, phong tư kiều mị, phảng phất như thiếu phụ u
uẩn kiêu sa, nhưng lại ẩn chứa nét dụ hoặc, khiến người ta mê say đến cực
điểm.

– Nàng… Ta…

Lâm Vãn Vinh ngơ ngác đến thộn ra, ngày thường thì mồm mép trơn tuột nhưng lúc
này thì run run rẩy rẩy đến cả nửa ngày trời cũng không thốt ra nổi một câu.

Nữ tử diễm lệ bước đi thướt tha như sóng xuân dập dờn, khẽ nhếch môi cười,
quyến rũ nguýt hắn một cái:

– Ngươi ngươi, ta, ta cái gì hả? Nhìn thấy ta, ngay cả một câu cũng không nói
được nữa sao?

Mắt Lâm Vãn Vinh tức thì đỏ hoe, hai tay thoải mái mở rộng ra, tư thế như
nghênh đón “người tình” lâu ngày gặp lại:

– Sư phó tỷ tỷ, nàng sao lại đến nơi đây? Tiểu đệ đệ nhớ nàng muốn chết mất
thôi, ôm một cái nào, chúng ta phải ôm thân mật một cái mới được!

Sư phó tỷ tỷ bật cười khanh khách, trong mắt ánh lên vẻ giảo hoạt, thân hình
mềm mại uốn éo như rắn, nhẹ nhàng lách người sang một bên khiến đôi tay hắn
bỗng dưng ôm vào khoảng không trống huơ trống hoắc.

– Vừa thấy mặt đã tính chiếm tiện nghi của ta rồi, ta không phải dễ dàng đối
phó như vậy chứ?

An Bích Như khẽ chớp mắt, duyên dáng tủm tỉm cười:

– Nếu muốn ôm thì đi mà tìm thần tiên tỷ tỷ gì đó của ngươi mà ôm, ngươi
trước giờ vẫn luôn mơ tưởng về cô ta, đừng nghĩ ta không biết gì.

Nàng cười mà như không, bâng quơ thốt ra một câu nói đùa, khiến cho khuôn mặt
đang nhăn nhó như một lão già của Lâm Vãn Vinh cũng phải nóng bừng, trong lòng
thầm thấy hổ thẹn: “Lão tử như thế nào mà trở nên ngu độn thế này. Có thể
phóng châm vào mông ta, dám đối đãi bạo ngược với Ngọc Già đến độ thâm độc như
vây, ngoại trừ loại hồ ly hóa thành như An tỷ tỷ còn ai có thể làm được? Nàng
đã mấy lần biểu lộ vậy mà… đáng hận là từ trước đó ta vốn đã nghĩ theo hướng
khác, nên một mực cho rằng đó là Ninh tiên tử, nên mọi việc mới lộn xộn thế
này, thực sự là hổ thẹn với sự quan tâm của An tỷ tỷ!”

– Như thế nào lại câm như hến thế?

Thấy hắn cúi đầu im lặng không nói không năng, từ khi biết hắn tới nay cũng
chưa hề thấy hắn trầm tư như vậy, An Bích Như ngạc nhiên tò mò, chậm rãi đến
bên người hắn, khẽ hỏi:

– Chẳng lẽ tiểu đệ nhà ngươi thấy ta lại không vui không mừng hay sao?

– Không phải đâu!

Lâm Vãn Vinh quầy quậy lắc đầu, hai mắt đỏ bừng, chộn rộn nói:

– Sư phó tỷ tỷ, nàng có điều không biết rồi, tiểu đệ cho tới bây giờ chưa bao
giờ thống hận cái chứng bệnh đa tình của mình đến thế.

An Như Bích nghĩ ngợi một chặp cũng rõ ý tứ của hắn, nàng nhịn không được cười
rộ lên một tràng, bộ ngực đầy đặn như hoa lay trong gió rung bần bật, tạo ra
những cuộn sóng nhấp nhô thật là tuyệt mỹ.

Lâm Vãn Vinh nhìn đến hoa cả mắt, nhịn không được nuốt ực một ngụm nước miếng,
đưa tay kéo nàng lại gần:

– Tỷ tỷ, nàng cười cái gì vậy?

An Bích Như né khỏi ma trảo của hắn, lườm nhẹ một cái:

– Ta còn tưởng cái gì! Chỉ tiện tay bày ra chút trò nho nhỏ, vậy mà ngươi đã
tự trách hành vi của bản thân mình rồi. Tiểu đệ đệ, ngươi đã quên ta đã từng
nói với ngươi rồi sao, ngươi càng nhớ thương sư tỷ của ta, ta lại càng cao
hứng.

Lâm Vãn Vinh ngẩn người ra, ở trước mặt An hồ ly, hắn tự thấy bản thân đang có
khuynh hướng biến thành thằng ngốc:

– Vì sao sư phó tỷ tỷ, nàng không ăn phải giấm chua nhỉ?

– Ăn cái đầu quỷ của ngươi á…!

Mặt An Bích Như hơi nóng lên, ngón tay nhẹ nhàng dứ vào trán hắn, cười hi hi:

– Da mặt ngươi thật là quá dày đi, ta chỉ trêu đùa với ngươi một chút thôi,
khi trước kêu ngươi vào kinh câu dẫn sư tỷ của ta, ngươi lại giả bộ nghiêm
trang, sống chết gì cũng không chịu, nay thì tình cảm lưu lưu luyến luyến rồi,
ở trước mặt ta đã tự đánh mất sự thông minh của mình. Tiểu đệ đệ, ngươi nói ta
nên vui hay nên giận ngươi đây?

An hồ ly tủm tỉm cười, tay ôm đôi gò má, ánh mắt long lanh, nhẹ nhàng tiến đến
trước mặt hắn, tinh tế dò xét. Khuôn mặt hai người gần sát lại với nhau, cơ hồ
như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, cảm nhận sự ấm áp, dịu ngọt
của không khí xao động xung quanh giữa hai người, khiến cả hai người họ dường
như không chịu nổi đồng thời nghẹn ngào.

Từ lúc chia tay ở Thành Vương phủ, hai người cũng đã nhiều ngày không gặp lại
nhau, hồi tưởng lại khung cảnh nồng ấm triền miên đêm đó, tiếng cười An tỷ tỷ
càng thêm mê đắm, trầm trầm ngâm nga như tiếng thở dài, mặc dù chỉ là bày trò
để lừa gạt người khác, nhưng tựa như ai cũng không giống như hoàn toàn giả bộ,
so với tiền bạc còn muốn thật hơn.

Mấy tháng không gặp, thân hình An Bích Như lại càng thêm phần khêu gợi, làm
cho ánh mắt người ta không nỡ rời xa bóng dáng tuyệt mỹ, dung nhan diễm lệ
kia. Nhớ lại chuyện cũ, tiếng cười của nàng vẫn vui vẻ không thôi, chỉ có điều
hai má có phần tiều tụy, trong khóe mắt thỉnh thoảng ánh lên vẻ u oán, vô tình
lộ ra điều gì đó.

– Sư phó tỷ tỷ, nàng đã gầy đi nhiều.

Nhìn đôi gò má của nàng, Lâm Vãn Vinh lẩm bẩm than thở.

– Thật không đó?

Hơi thở của An Bích Như dường như ngừng lại, cánh mũi nhỏ khẽ giật, bất giác
cúi đầu xuống, đôi vai hơi run run, bàn tay mảnh dẻ nắm chặt. Một thoáng sau,
nàng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào vô hạn:

– Tiểu đệ đệ, đừng có nói hươu nói vượn như thế, ngươi dùng ánh mắt tinh
tường của mình xem thử ta gầy ở chỗ nào hả?

Nụ cười của nàng thật mê ly, hai tay chống nạnh, dáng điệu yêu kiều đến khó
tả, nổi bật lên những đường cong say đắm, cực kỳ khiêu gợi. Tư thế uyển chuyển
lả lơi, mỹ lệ lộng lẫy, giống như tiên nữ giáng phàm, bảo làm sao Lâm Vãn Vinh
không há hốc ngây dại cho được.

– Ngươi nói mau, ta gầy ở chỗ nào hả? Nói mà không đúng ta sẽ không tha cho
ngươi.

An hồ ly dừng lại, chăm chăm nhìn Lâm Vãn Vinh, giả bộ dứ dứ nắm đấm xinh xắn.

– Vậy thì nàng không hề gầy đi…

Lâm Vãn Vinh đã có phần sụt sịt, dịu dàng bảo:

– Cái vạt áo trên người tỷ tỷ rộng quá, tay nghề may vá của cái tên thợ may
này quá là tệ! Lần sau để tiểu đệ đệ đây kiếm có tỷ tỷ một bộ xiêm y vừa vặn,
khiến cho cốt cách tiên tử của nàng càng thêm phần giống tiên tử hơn nữa.

– Hừ, đúng là tay nghề của tên thợ may này tệ thật, làm cái tay áo này quá
rộng.

An Bích Như thuận theo cũng không tỏ vẻ làm khó thêm, chỉ khẽ hừ một tiếng,
bất giác cúi đầu xuống, không nói lời nào nữa, chỉ có bờ vai kia khẽ run rẩy.

– Tỷ tỷ!

Nhìn thấy những giọt lệ nhẹ nhàng rơi trên cỏ đêm, Lâm Vãn Vinh kích động nói
không nên lời, vươn tay ra, chỉ muốn ôm nàng vào trong lòng.

An Bích Như mạnh mẽ ngẩng cao đầu, nước mắt long lanh, mỉm cười nhìn hắn. Cũng
không biết vì sao, trước mắt rõ ràng vẫn là An tỷ tỷ quỷ mị như hồ ly tinh ở
Kim Lăng trước kia, một điểm cũng không để hắn chiếm được tiện nghi, chỉ là
đổi lại trong tình cảnh hôm nay dường như lại có chút gì đó không giống với An
Bích Như trước kia nữa. Hắn trở nên rụt rè, hai tay không biết để đâu, tự
nhiên lạc lõng giữa không trung.

An Bích Như nở một nụ cười, gạt lệ nơi khóe mắt, quyến rũ lườm hắn một cái,
cười hì hì:

– Tiểu đệ đệ, công lực lại có tiến bộ rồi. Ài! Ngay cả ta suýt chút nữa cũng
chịu không nổi lời ngon tiếng ngọt từ cái miệng của ngươi… Hì… hì… Ta nghĩ,
thanh cao như sư tỷ của ta cũng còn thua ở trong tay ngươi như vậy, ta có bại
bởi miệng lưỡi của ngươi cũng chẳng oán được.

Nghe nàng nhắc tới Ninh Vũ Tích, nhớ đến ân oán giữa các nàng, vậy mà bản thân
hắn lại cùng các nàng đều có mối quan hệ dây dưa. Quả là sự đời thật kì lạ, ai
cũng không thể biết được diễn biến tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào! Lâm Vãn
Vinh nhịn không được, thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ.

An Bích Như chăm chú nhìn sắc mặt của hắn, chậm rãi bước lại gần bên, hai gò
má đầy đặn, cái miệng nhỏ đỏ thắm phả ra hơi thở thơm như lan, như huệ:

– Tiểu đệ đệ, nghe nói ngươi cùng sư tỷ kia của ta đã cùng ở một chỗ trên
đỉnh Thiên Tuyệt Phong phải không? Phong cảnh ở đó đẹp không hả? Ngươi chắc
cũng đã được thưởng thức qua hương vị ngọt ngào trên đôi môi son của cô ta rồi
chứ? Mùi vị đó thế nào, kể cho tỷ tỷ nghe một chút được không?

“An tỷ tỷ đúng là An tỷ tỷ, lời lẽ thật là cá tính, quả nhiên có tác phong lớn
mật, thiên hạ e rằng chẳng ai bì kịp nàng, ngay cả Tiên Nhi cũng chỉ học được
vẻ bên ngoài của nàng mà thôi!” Lâm Vãn Vinh không biết nên trả lời như thế
nào, chỉ đành ha hả cười khan vài tiếng, ngại ngùng đáp:

– Ta đối với việc thưởng thức môi son như thế nào cũng chưa có nhiều kinh
nghiệm lắm, cái này còn muốn hướng tới tỷ tỷ, thỉnh giáo nàng mới được.

An Bích Như nhướng mắt, giơ ngón tay ngọc điểm nhẹ lên trán hắn, giọng cười
khanh khách:

– Tiểu bại hoại, chỉ toàn nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của ta, không có cửa
đâu nhé! Ngươi không nói ta cũng biết sư tỷ của ta chính là giấc mộng của nam
nhân khắp thiên hạ, đó chính là tiên tử ở trong thánh phường, dĩ nhiên không
thể xâm phạm, nhưng lần này lại chết trong tay ngươi. Hương vị kia tất nhiên
là tuyệt vời dị thường phải không?

Hồ ly tinh này cứ như thể nhất định phải nghe được từ chính miệng hắn nói ra
hương vị của Ninh tiên tử như thế nào mới thôi vậy. Các nàng, hai người đánh
nhau cả đời, thật không nghĩ tới được ngay cả chuyện này cũng không ai chịu
nhường ai, hỏi làm sao Lâm Vãn Vinh không dở khóc dở cười cho được.

– Sư phó tỷ tỷ, kỳ thật Ninh tiên tử không đáng hận như trong tưởng tượng của
nàng đâu.

Hắn chậm rãi đắn đo rồi nói:

– Nàng ấy cũng chỉ là một nữ tử thiện lương bình thường mà thôi. Các nàng
không nên khắc sâu thù oán với nhau như vậy. Từ nay về sau nếu có thời gian
rảnh rỗi, mọi người chúng ta, hãy ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm với
nhau, đàm đạo về nhân sinh, bàn luận về vấn đề làm thế nào để chăm sóc, giáo
dục con cái cho tốt. Đấy không phải là việc vô cùng thoải mái dễ chịu ư? Tỷ tỷ
xem ta nói thế có đúng không?

– Cái gì mà vấn đề giáo dục chăm sóc con cái?

Hai gò má An Bích Như nóng lên, liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười:

– Chỉ nói hươu nói vượn! Ngươi bây giờ bắt đầu vì cô ta nói chuyện rồi hả?
Xem ra vị sư tỷ này của ta mị lực thật là bất phàm, khiến ngươi suốt ngày
không ngừng nghĩ đến cô ta, nhớ đến cô ta, đến cả trên chiến trường cũng lo
lắng cho cô ta.

Ngữ điệu của An Bích Như ẩn chứa nỗi niềm như sầu như oán, trên mặt lại lộ ra
nụ cười quyến rũ, khiến cho đến như Lâm Vãn Vinh cũng không rõ được rốt nàng
nói câu nào là thật câu nào là giả. Sau những lời nói kia, vị An tỷ tỷ này
luôn luôn che giấu nội tâm bí ẩn của nàng.

Thấy tiểu đệ đệ im lặng không nói gì, An hồ ly bỗng nhiên nhoẻn miệng cười,
dịu dàng hỏi:

– Tiểu đệ đệ, ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi nhất định phải thành thật trả
lời ta!

Lâm Vãn Vinh vội vàng, không cần suy nghĩ gật đầu:

– Sư phó tỷ tỷ hỏi mau đi! Nhìn thấy dung nhan của nàng, ta muốn luôn thành
thật quá.

– Ba hoa!

An hồ ly lườm hắn một cái, mày ngài lại, nàng khẽ cắn đôi môi tiên diễm đỏ
mọng, mỉm cười duyên dáng, hỏi nhỏ:

– Tiểu đệ đệ, ta rời xa ngươi một đoạn thời gian rồi, ngươi có ngày nào nghĩ
đến ta, nhớ đến ta hay không?

– Nhớ, đương nhiên là nhớ chứ!

Lâm Vãn Vinh nói như chém đinh chặt sắt:

– Đêm đó, tỷ tỷ không từ mà biệt, ta bỗng nhiên hiểu ra rằng ta chính là tên
ngốc nhất thế gian này, ngay cả ai là người thật sự yêu thương mình mà cũng
không biết. Ta đã phát thệ, đánh trận xong rồi, chỉ cần còn mạng trở về, ta
nhất định phải đến Tứ Xuyên, đến Miêu trại, tìm cho ra tỷ tỷ nàng. Nếu ai dám
kết hôn với tỷ tỷ sẽ giết kẻ đó!

An Bích Như ngẩn người ra. Thình lình khẽ nháy mắt quyến rũ nói với hắn:

– Ngươi, cái tên bại hoại nhà ngươi thật chẳng biết phân biệt trắng đen phải
trái gì cả, ngay cả trượng phu của ta ngươi cũng muốn giết là sao? Ta nói cho
ngươi biết, nếu ta về Miêu trại, sẽ đi trăng mật với chín mươi chín nam nhân,
sau đó sẽ tiện thể sủng ái bọn họ, ngươi có thể làm được gì nào?

– Ta đây trước hết sẽ sủng ái nàng đã!

Lâm Vãn Vinh rít lên giống hệt như tiếng sói tru giận dữ, lao tới trước.

– Vậy ngươi hãy đến đi!

An hồ ly cười khanh khách giống như giận dỗi lại như e thẹn, xoay thân thể mềm
mại thoát khỏi ma trảo của hắn, tung chân bay đi về sâu trong lòng thảo
nguyên. Lâm Vãn Vinh đuổi theo sau nàng, hai người giống như hai đứa nhỏ chơi
trò đuổi bắt, tươi cười khoái hoạt. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng sao, giữa
thảo nguyên bao la kì bí, đã không còn tồn tại ánh mắt của thế tục, đã không
còn tồn tại chuyện gì của chốn nhân gian, bọn họ quên hết mọi sự phiền não ưu
sầu, thỏa sức vui đùa thoải mái, tìm kiếm thiên đường của riêng mình.

Cũng không biết chạy xa bao lâu rồi, chỉ còn thấy phía trước là màu bích lục
mênh mông của đồng cỏ xanh tươi. An Bích Như cười khúc khích như một tiểu hài
tử, nhẹ nhàng ngã xuống thảm cỏ. Nàng bỗng nhiên im lặng bình thản hít thở,
đôi mắt trong như làn nước, thâm trầm nhìn về bầu trời bao la nơi xa xôi, bộ
ngực đầy đặn nhẹ nhàng phập phồng, ở bên cạnh ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp tuyệt
trần của nàng, phảng phất như mờ như ảo, tựa làn khói lan tỏa giữa Tây hồ động
sóng , đẹp đến nỗi khiến cho người ta e sợ đưa mắt nhìn.

Cho tới bây giờ lúc nào cũng chỉ nhìn thấy An tỷ tỷ tươi cười như hoa, xảo trá
như hồ ly, nhưng tại nơi này lại thấy nàng cũng đằm thắm, đoan trang đến lạ
thường, Lâm Vãn Vinh nằm bên cạnh An Bích Như, ngắm nhìn dung nhan đẹp tựa
tiên nữ kia, bỗng nhiên hắn bất giác quên bặt cả hơi thở.

– Ngươi nhìn cái gì hả?

An tỷ tỷ khẽ hỏi, nàng mỉm cười nhìn Lâm Vãn Vinh, đôi mắt lấp lánh như ánh
sao.

-Tỷ tỷ, nàng đẹp quá!

Hai tròng mắt Lâm Vãn Vinh mở thật to, tựa như choáng váng, thì thào như tự
nhủ với chính mình.

Trên mặt An Bích Như nổi lên sắc hồng nhàn nhạt, dáng vẻ thẹn thùng, nàng mỉm
cười, không nói một lời. Nụ cười của nàng giống như đóa mẫu đơn nở rộ giữa
trời đông giá lạnh, khiến ngàn sao trên bầu trời cũng trở nên ảm đạm. Nhịp đập
trái tim của Lâm Vãn Vinh bỗng như ngừng lại trong chốc lát: “An tỷ tỷ hồ mị
như tiên tử cũng có lúc thẹn thùng ư? Quả thực là muốn lấy mạng ta mà!”

Tim hắn đập thình thịch, vươn tay muốn kéo đôi tay nhỏ bé của An Bích Như lại.
An hồ ly bỗng khẽ than:

– Ngươi có thấy không, bầu trời thật là đẹp!

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên. Đám tinh tú tịch liêu trên bầu trời tỏa sáng
lấp lánh giống như những viên trân châu giữa màn đêm sâu thẳm. Những vì sao mờ
ảo tựa như đang ở rất gần bọn họ, phảng phất như thiên đường và nhân gian đang
hòa lại.

– Bầu trời tuy đẹp nhưng vĩnh viễn chỉ giữa đêm tối mới tỏa sáng lung linh.

An Bích Như dừng lại một chút rồi u ám nói tiếp, giọng nói mờ hồ dường như từ
thiên ngoại vọng đến, nếu không phải khoảng cách quá gần, tựa hồ không phải
nàng đang trò chuyện cùng hắn.

Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội nhìn nàng:

– Sư phó tỷ tỷ, nàng đang nói cái gì vậy? Cái gì mà bầu trời? Cái gì mà đêm
tối?

– Ta nói ngươi là đồ đần!

An Bích Như cười khanh khách, một ngón tay điểm nhẹ lên mũi hắn:

– Mới rồi ta còn chưa nói xong, ta muốn hỏi tiếp đó.

“Nếu nói trong cuộc dời của Lâm mỗ còn có khắc tinh thì nhất định chính là vị
An hồ ly này chứ không còn nghi ngờ gì nữa!” An Bích Như lúc cười lúc giận lúc
mê hoặc, tâm tư phiêu động như sương khói, không hề có dấu hiệu báo trước,
uổng cho hắn được xưng là thiên hạ đệ nhất thông minh, nhưng trước mặt An tỷ
tỷ cũng chỉ như nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng, toàn thân đều không thể
phát huy được gì.

Thấy bộ dạng của An Bích Như đã quay lại lại vẻ quyến rũ thường ngày, hắn vội
vàng gật đầu:

– Tỷ tỷ hỏi mau đi, tốt nhất là hỏi một lần cho xong, chúng ta nên tiết kiệm
chút khí lực, để còn làm chuyện khác.

An Bích Như lườm hắn một cái, thì thầm:

– Lần này ngươi đừng hòng giả vờ gạt người nữa, giữa ta và sư tỷ của ta ngươi
rốt cuộc là nhớ đến ai nhiều hơn?

Lâm Vãn Vinh nhất thời lặng người đi, câu hỏi này giống như câu hỏi mà lúc
trước Tiên Nhi đã từng hỏi qua, không nghĩ tới lần này chuyện trước kia lặp
lại, mà đối tượng lại đổi thành An tỷ tỷ, vấn đề khá là nan giải, không phải
như trước kia, có thể dùng thủ đoạn khi xưa lừa gạt Tiên Nhi thì được, nhưng
nay đối phó với An hồ ly thì một chút cũng không có đất dụng võ, thậm chí có
khi còn phản lại chính mình.

– Cái này…

Hắn định nói nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

– Ta hiểu rồi.

An Bích Như khẽ gật đầu, yêu kiều cười rộ lên:

– Ngươi nghĩ đến cô ta nhiều hơn một chút thì cũng đúng thôi, là ta kêu ngươi
đi dụ dỗ nàng, ngươi thắng được rồi, ngươi nghĩ đến cô ấy, cũng coi như nghĩ
đến ta, ta thật là rất vui đó…

Nàng bật cười khanh khách, thanh âm càng lúc càng lớn. An Bích Như đang cười
nhưng nơi khoé mắt lệ nóng bắt đầu dâng lên, nàng lén xoay người qua bên, làn
nước mắt chậm rãi xuôi xuống, dưới ánh trăng tựa như những giọt pha lê tinh
khiết.

An tỷ tỷ lấy lý do rất đặc biệt này để khóc, khiến Lâm Vãn Vinh bất giác thở
dài:

– Nàng tin cũng tốt mà không tin cũng tốt. An tỷ tỷ à, từ lúc xa nàng ở Thành
Vương phủ, ta mỗi ngày đều nhớ đến nàng, nhớ đến nỗi ngày đêm đều ngủ không
yên.

– Nói hươu nói vượn, ngươi nhớ đến thần tiên tỷ tỷ của ngươi mới đúng đó.

Khuôn mặt An Bích Như như thoa phấn, khẽ hờn giận nói.

Lâm Vãn Vinh thâm trầm lắc đầu:

– Nàng nói cũng đúng, ta cũng rất muốn gặp lại thần tiên tỷ tỷ, đa tình vốn
là tuyệt bệnh của ta, chứng bệnh này thật không cách nào chữa khỏi. Tiên tử
cùng nàng đều là hai người khiến ta nhớ mong, ta nhớ đến tiên tử cũng không có
nghĩa là ta không nhân đó mà mong nhớ nàng. Trên thực tế, ta đối với cảm tình
của nàng thật phức tạp vô cùng, không phải… không nghĩ là ta… ta lại không dám
nhớ tới.

An Bích Như có chút sững sờ, than thở:

– Lại lừa ta rồi! Với lá gan của ngươi mà có cái gì không dám nghĩ tới chứ?!

Lâm Vãn Vinh cảm khái hít sâu một hơi:

– Ta lừa trời lừa hoàng đế, nhưng tuyệt sẽ không lừa tỷ tỷ nàng. Nhớ ngày ấy
từ biệt ở Thành Vương phủ, sư phó tỷ tỷ thương tâm mà đi, ta trong lòng như có
một khoảng trống rất lớn không cách nào bù đắp được. Ta biết sư phó tỷ tỷ nhất
định sẽ không tha thứ cho ta. Tại thời điểm theo đại quân từ kinh thành xuất
phát, Tiên Nhi đã nói muốn cho ta có một người theo kèm khiến ta phải kinh hỉ,
ta căn bản cũng không dám nghĩ tới người ở Hưng Khánh phủ phóng châm cứu mạng
ta, tại Ba Ngạn Hạo Đặc một đao chém hạ kẻ địch giúp mọi người vượt qua hiểm
nguy, cũng đều có người âm thầm ra tay tương trợ, nhưng ta không dám tưởng
tượng người đó là tỷ tỷ nàng. Bởi vì ta biết nàng rất giận ta, sau này sẽ
không bao giờ xuất hiện bên cạnh ta nữa. Cho nên ta không dám tưởng tượng sư
phó tỷ tỷ sẽ vẫn theo sau, ở bên canh ta, âm thầm bảo vệ ta, tình thâm nghĩa
trọng như vậy ta lại càng thêm phần áy náy, càng không dám đối diện với sư phó
tỷ tỷ. Có một câu nói cổ như sau: “Cảnh giới cao nhất của tình yêu, đó là
không dám đối mặt với người mình yêu.” Bởi vì nàng mỗi lần gặp lại đều khiến
ta hạnh phúc đến chết đi được, ta không hề sợ chết, chỉ sợ sau khi chết đi
không còn thấy được chân dung của nàng nữa. Thật sự ta yêu nàng!

An Bích Như ngây dại lặng yên, cụp đôi mi lại, đôi tay nhỏ bé khẽ run rẩy,
trên mặt ửng hồng nhạt lan dài đến tận bên dưới chiếc cổ trắng nõn.

“An tỷ tỷ quả thật khó đối phó, nhưng Lâm mỗ với kinh nghiệm bao nhiêu năm nắm
tay nữ giới thì có là gì.” Da mặt hắn trên thế gian này hiếm người sánh được,
cho dù có là cửu thiên tiên tử nơi thượng giới hay là hồ ly yêu nữ cái thế
cũng chẵng thể chống nổi với đại pháo bắn thẳng một đường của hắn.

Dò xét sắc mặt An tỷ tỷ, chỉ thấy nàng đang cúi đầu, vẻ mặt như tiên diễm, vừa
như tức giận lại giống như đang hoan hỉ, thấp thoáng nơi khóe miệng hiện lên
một nụ cười. Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng lau nước mắt, lặng lẽ đứng dậy:

– Thôi đi, bây giờ nói mấy cái này thì có ích gì? Giữa thảo nguyên bao la mờ
mịt này, trong trận chiến với bọn người Hồ sắp tới ta cũng không biết có còn
sống mà trở về được hay không, hôm nay có thể gặp lại, được nhìn thấy lại dung
nhan của An tỷ tỷ nàng, tâm nguyện của ta đã được toàn thành, không còn phải
áy náy gì nữa. Ta đi đây…

Hắn bước đi thật dứt khoát, không hề ngoái lại một chút, dáng vẻ kiên quyết vô
cùng. An Bích Như nhìn theo bóng hình hắn, nở một nụ cười thật quyến rũ.

“Một, hai, ba… Mau kêu dừng lại đi chứ, An tỷ tỷ!” Trong lòng hắn niệm từng
hồi dù bước chân đang ngày càng rời xa, vẫn không nghe An Bích Như cất lên
tiếng nào. Trán hắn nhất thời đổ mồ hôi lạnh ầm ầm: “Chẳng lẽ ta tự lấy đá đập
vào chân mình rồi hay sao? Sớm biết là vị tỷ tỷ hồ ly này không dễ đối phó như
vậy mà.”

Trong lòng hắn đang ảo não không thôi, chợt thấy sau mông trở nên lạnh ngắt,
hắn vội nhảy dựng lên, xoay người mừng rỡ kêu to:

– Tỷ tỷ, nàng sao lại phát vào mông ta như thế? Ngân châm quả là dùng quá xa
xỉ mà. Ối…!

– Ha ha…!

An Bích Như bụm cái miệng nhỏ bật cười, thân hình phiêu động đầy sức sống, nổi
lên từng đợt sóng cồn:

– Ta có ngân châm, lại có thủ đoạn, ta chỉ tiện tay tét vào mông ngươi, ngươi
có thể làm gì được ta nào?

Lâm Vãn Vinh cứng đờ người ra: “Công phu da mặt của An tỷ tỷ còn trên cả ta
mà, cái thủ đoạn tiện tay kia so với ta cũng không kém cạnh gì, nàng muốn tét
vào mông ta, nhưng ta thật chẳng có cách gì đánh lại cái mông của nàng, cũng
không biết đến khi nào mới có cơ hội trả đũa đây?”

– Thế nào, sợ rồi hả?

An Bích Như nhẹ bước, chậm rãi bước tới bên hắn, duyên dáng hỏi.

– Không, đương nhiên không sợ!

Lâm Vãn Vinh xoa xoa sau ót, mồ hôi trên trán kết thành từng hột, lắp bắp đáp.

An Bích Như phất ống tay dài, âu yếm lau đi những giọt mồ hôi to đùng trên mặt
hắn, ghé vào lỗ tai hắn cười nhẹ:

– Mấy cái này là giúp cho trí nhớ của ngươi thêm tốt hơn, lần sau không cho
ngươi nói lời hoa mỹ lừa gạt ta như thế nữa, những lời êm tai kia ngươi nghĩ
có thể lừa được ta sao, chỉ có tiểu nha đầu khờ dại như Tiên Nhi thì mới không
nhìn ra thôi.

Lâm Vãn Vinh phẫn nộ lắc đầu:

– Tỷ tỷ nói gì vậy, ta từng chữ từng chữ đều là những câu phát ra từ tâm phế,
cái gì mà lại đi lừa gạt nàng cơ chứ? Nếu thích một người cũng tính là sai thì
ta tình nguyện mắc lại lỗi lầm này lần nữa.

– Không phải lừa gạt ta ư?

An tỷ tỷ thẹn thùng đỏ mặt cúi đầu, thỏ thẻ:

– Vậy ngươi nhân tiện lặp lại lần nữa đi, ta thích nghe ngươi nói những lời
không lừa gạt ta.

Lâm Vãn Vinh há hốc kinh ngạc.

Nhìn hắn ngẩn người bộ dạng như đờ ra, An Bích Như cười khanh khách khẽ lắc
đầu, ấn nhẹ vào cái mũi của hắn một chút, quyến rũ nói:

– Ngốc tử!

Cùng với An tỷ tỷ ở một chỗ, đúng là chưa lần nào chiếm được phần hơn, Lâm Vãn
Vinh tiến lùi đều khó, cúi đầu ủ rũ, nhưng cũng cảm nhận được đã không hề còn
cảm giác cô đơn như trước nữa. Hai người sóng vai ngồi dựa vào nhau, cùng im
lặng, một nỗi ấm áp lẫn khoái lạc dâng lên tràn ngập trong lòng mà không thể
nói thành lời.

– Ta từ trước tới giờ chưa từng bước tới thảo nguyên.

An Bích Như ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm bao la huyền diệu, lẩm bẩm:

– Không nghĩ thảo nguyên lại như biển cả rộng lớn thế này, có thể dung nạp
mọi thứ vào bên trong. Có lúc ta thật sự muốn ở lại chỗ này mãi mãi.

Lâm Vãn Vinh vỗ nhẹ vai nàng:

– Không cần lo lắng thế đâu, đánh xong lần này, bọn người Hồ đầu hàng rồi,
chúng ta có thể thường xuyên trở lại nơi đây dạo chơi. Cái thảo nguyên này
đúng thật là một chốn thiên đường.

– Ngươi cũng nghĩ vậy sao?

An Bích Như phong tình vạn chủng liếc nhìn hắn, khẽ chớp mắt, bầu ngực như run
rẩy hoảng loạn, quyến rũ ghé sát gần bên tai hắn thì thào:

– Tiểu đệ đệ, nơi này sẽ là thiên đường của chúng ta chứ?

– Đúng vậy, đây là thiên đường của chúng ta!

Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, nhìn vẻ mặt vũ mị tựa hồ ly tinh, cả hồn vía
Lâm Vãn Vinh cũng lên mây.

An Bích Như vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của hắn ở trên đám cỏ xanh, yên
lặng nhìn vào mắt hắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ lưu luyến, bất thình lình hít
một hơi dài rồi lắc lắc đầu than thở:

– Cuối cùng ta cũng thua rồi!

– Thua cái gì?

Lâm Vãn Vinh khó hiểu hỏi.

An Bích Như mỉm cười:

– Ngươi không nên hỏi, ta sẽ không trả lời đâu, ngay khi ta đánh cuộc với một
người, An Bích Như ta nhận ra rằng ta đã chịu thua mất rồi! Mà này, tiểu đệ
đệ, ngươi liệu có tìm được đường đến Miêu trại hay vậy?

“Càng nói càng mơ hồ, cái gì mà nhận thấy rằng đã đánh cược thua? Rồi lại như
thế nào quan hệ đến Miêu trại?” Trong lòng Lâm Vãn Vinh hiện lên vài cái dấu
hỏi to đùng:

– Sư phó tỷ tỷ, đang yên đang lành sao lại nhắc tới Miêu trại thế? Ta không
biết đường đi cũng không cần vội vàng, ta chỉ cần tìm người để hỏi là được
thôi mà. Tỷ tỷ nàng giống như thần tiên mỹ nhân vậy, chỉ sợ ta còn chưa vào
Xuyên thì cũng đã có người nhắc tên của nàng rồi.

– Ba hoa! Miêu trại là quê nhà của ta, nơi đấy có chín bến, tám phường, ba
mươi sáu trại, ta đã hứa hôn với chín mươi chín đối tượng, mỗi người đều là
nam tử cường tráng uy vũ, vô cùng vừa ý.

An hồ ly cười hì hì :

– Cho nên, ngươi phải nhanh chân lên một chút mà đến. Ôi! Nếu không, có người
sẽ cướp mất phần của ngươi đó.

Lâm Vãn Vinh nghe xong nổi giận đùng đùng:

– Tỷ tỷ, ta nói cho nàng hay, ta mà tới kịp thì… Hừ…! Đừng nói là chín mươi
chín tên, cho dù chín ngàn chín trăm tên cũng không thể cướp được của ta, ta
có cả thương lẫn súng đó.

– Keo kiệt đáng ghét! Ngươi nhớ kỹ là được rồi, ai muốn để người khác cướp đi
của ngươi cơ chứ? Đáng đời!

An Bích Như cười tươi, trong mắt cũng đã ươn ướt, không nói thêm được gì nữa.

Lâm Vãn Vinh hoài nghi nhìn thẳng An tỷ tỷ, vừa nhìn vừa nghĩ: “Hồ ly tinh này
thủ đoạn tuyệt chẳng kém gì mình, cười vui như hoa nở, không hề có nửa điểm
khác thường lộ ra.”

– Tỷ tỷ, từ khi đại quân xuất phát, nàng cũng đã bắt đầu đi theo bên cạnh ta
đúng không?

Lâm Vãn Vinh cảm thán hỏi.

An Bích Như cười nói:

– Ngươi đừng có mà đắc ý, ai đi theo ngươi chứ, chẳng qua là Tiên Nhi lo lắng
nhà ngươi trên đường đi hái hoa ngắt cỏ, nên nhờ ta đi xem chừng, ai ngờ là đã
tiên liệu không sai. Vị ‘Táng sa’ Từ tiểu thư kia đã từng nhắc nhở qua, ngươi
vậy mà ngay cả nữ nhân Đột Quyết cũng chẳng tha, tính ra vận mệnh của ngươi
cũng không tồi. Tiểu đệ đệ, ngươi xem ra đã ngựa quen đường cũ mất rồi. Ngươi
giỏi lắm!

Nụ cười nàng đầy hồ mị, trong mắt cũng hiện lên chút giận hờn. Dường như An tỷ
tỷ đã giở thủ đoạn đưa Ngọc Già một đoạn đường đến quỷ môn quan rồi chăng?

– Tỷ tỷ nàng nói đùa gì vậy? Ta sao lại là loại người gặp ai cũng yêu được
thế?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả phân bua:

– Cô nàng Ngọc Già này thân phận tuyệt không hề đơn giản, chúng ta sau này
nhất định sẽ phải dùng đến ả ta, vì vậy ta mới lưu lại ả bên cạnh.

– Nếu không như vậy, ta đã một đao giết ả rồi, như thế nào có thể lưu ả lại
để tranh cướp phu quân cùng với Tiên Nhi cơ chứ?

An hồ ly hừ một tiếng:

– Nữ tử Đột Quyết này, sức mê hoặc rất lợi hại, sợ rằng không phải thiện
lương gì đâu, ngươi nhất định phải coi chừng. Ta đã đến hai bộ lạc người Hồ
phía trước tra xét…

– Cái gì?

Lâm Vãn Vinh nghe được kinh hãi, vội vàng kéo tay nàng:

– Sư phó tỷ tỷ, nàng không cần dọa ta như thế, nơi đó thực sự nguy hiểm, sao
nàng lại đến đấy làm gì?

– Ngươi yên tâm đi, ta có thể đi thì tự nhiên cũng có thể trở về.

Bị hắn kéo tay lại, An Bích Như mặt ửng hồng lên, nhưng không hề giãy dụa:

– Cả hai bộ lạc này đều cường hãn, trong đó tráng đinh lên đến ba, bốn ngàn
người, rất nhiều lều vải trong đó đều treo bức họa của Ngọc Già, nữ tử này
tuyệt không hề đơn giản đâu, ngươi nhất định phải cẩn thận đó.

Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nàng, chậm rãi vuốt ve:

– Tỷ tỷ yên tâm, Ngọc Già này có lợi hại đi chăng nữa, ta đã sớm lĩnh giáo
rồi. Bất quá sự lợi hại của ta cũng không cần phải thổi phồng thêm nữa, tin
rằng tỷ tỷ nàng cũng đã biết chút ít rồi, ta sẽ khiến cô ta ăn còn không xong
chứ đừng nói là có thể chuồn đi.

– Ngươi thì có bao nhiêu lợi hại chứ?

An hồ ly ném về phía hắn một ánh mắt mê người, che môi cười khẽ.

Lâm Vãn Vinh cảm thấy miệng lưỡi trở nên khô khốc, An tỷ tỷ này thích nhất là
khiêu khích hắn, nhưng hắn chỉ có thể nhìn mà chẳng thể ăn, thật sốt ruột muốn
chết. Hắn bất đắc dĩ thở dài, cầm đôi tay nhỏ bé của An hồ ly hung hăng sờ
soạng vài cái, buồn bực nói:

– Tỷ tỷ còn có một việc nữa, ta có vị huynh đệ đang bị thương nặng Lý Vũ Lăng
cần nhờ tới sự chữa trị của Ngọc Già kia, bây giờ vẫn chưa thể tỉnh lại.

– Ta đã sớm xem qua, tí chút nữa đã bị ngươi cho một đao bổ đôi rồi!

An Bích Như vừa như giận lại như oán, trừng mắt liếc hắn. Lâm Vãn Vinh lúc này
mới tỉnh ra, đêm đó hắn gặp cái bóng trắng kia, thì ra đúng là An tỷ tỷ vẫn
một mực bảo vệ bên cạnh ta.

An hồ ly nghiêm nghị nói:

– Lý Vũ Lăng thương thế quả thực rất nặng, ngày đó ta tận mắt đã nhìn qua,
cho dù tự tay mình xuất thủ cũng không nhất định có thể hơn được cô nàng Đột
Quyết kia, ả mổ ngực tống ra máu ứ, cả nghị lực cùng sự can đảm đều cực kỳ
xuất sắc ít người sánh được. Cho nên ta có thể khẳng định điều này, Ngọc Già
kia không hề đơn giản đâu, Lý Vũ Lăng đến bây giờ vẫn còn hôn mê thực ra không
quan hệ tới Ngọc Già. Thương thế của hắn quá nặng nên phải cần một thời gian
dài mới có thể dần dần hồi phục, có điều Ngọc Già kia hiển nhiên biết rõ điểm
này, đây cũng là một trong những thủ đoạn để ả tự bảo vệ bản thân mình.

“Ngọc Già vậy là không hề động tay chân trên người Lý Vũ Lăng sao? Đây quả
thực là việc kì quái”. An tỷ tỷ hiển nhiên là nhìn thấu sự nghi ngờ của hắn,
cười khanh khách nói:

– May mắn là cô nàng kia coi trọng ngươi, cố ý muốn lấy lòng ngươi nên đã nói
không chính xác, tiểu đệ đệ, chúc mừng ngươi. Đi mà ***ng tay ***ng chân với cô
nàng Đột Quyết kia đi.

“Đúng là tất cả nữ nhân đều biết ghen mà!” Lâm Vãn Vinh ha hả cười khan hai
tiếng, không dám cùng nàng đáp trả.

An Bích Như không còn cười nữa, đứng lại nhìn hắn cả nửa ngày, nhẹ nhàng ngoắc
tay:

– Tiểu đệ đệ, ngươi tới đây nào!

Lâm Vãn Vinh chuyển thân đi tới, An Bích Như chậm rãi vươn đôi tay nhỏ bé,
dường như có chút run rẩy, nhẹ nhàng vuốt lên gò má đầy đặn của hắn. Cảm giác
dịu dàng tinh tế, lại âu yếm nồng nàn, như xuyên thấu qua lớp da thịt thấm sâu
vào tận đáy lòng, Lâm Vãn Vinh rúng động, xương cốt đều như đông cứng. Sự
thoải mái dễ chịu lan tỏa khắp tâm hồn, nhưng bên tai cảm thấy mát lạnh,
nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy An hồ ly trong tay đang cầm một thanh đoản đao
sắc bén, nhìn hắn mỉm cười.

Lâm Vãn Vinh giật mình hả một tiếng, cả kinh la lên:

– Tỷ tỷ, nàng.. nàng làm gì vậy?

An Bích Như lấy đoản đao vuốt ve trên mặt hắn, cười lạnh nói:

– Thay mặt cho Tiên Nhi hỏi ngươi một câu, từ nay về sau có còn dám cùng ả
Đột Quyết hồ ly tinh kia câu dẫn quyến rũ nữa hay không?

– Không dám … À không… không phải, thực cho tới bây giờ cũng chưa hề tiện thể
câu dẫn qua. Từ nay về sau càng không có…

Hắn chảy mồ hôi lạnh trả lời, đối phó với An tỷ tỷ này đúng là vừa hưng phấn
nhưng cũng đáng sợ vô cùng.

– Đây chính là lời tự ngươi nói đó nha.

An hồ ly hì hì cười, nũng nịu ra lệnh:

– Ngươi nhắm mắt lại!

Hắn không biết An Bích Như muốn làm gì, chỉ còn cách nhắm chặt mắt lại, cảm
thụ hơi lạnh của đao phong, da đầu không rét cũng nổi lên từng cơn run lẩy
bẩy, trên mặt có cảm giác được vuốt ve nhẹ nhàng, tiếp theo một cơn lạnh lẽo
lan tỏa, còn có chút ít ngứa ngáy. Trộm mở mắt liếc nhìn một cái, chỉ thấy An
tỷ tỷ dịu dàng đem túi nước trong veo chườm lên trên mặt hắn, ngón tay nàng
vuốt ve, tiểu đao nhẹ nhàng lướt qua, đám râu lởm chởm trên mặt cũng chậm rãi
rơi rụng xuống.

– Sư phó tỷ tỷ!

Lâm Vãn Vinh cảm động đến nỗi không kiềm chế nổi hành vi của mình, ôm chặt lấy
vòng eo thon thả của nàng.

An Bích Như mỉm cười, vỗ vỗ lên mặt hắn hai cái:

– Hành vi láu cá lắm, tiểu đệ đệ à! Tỷ tỷ cạo râu giúp ngươi rồi đó. Nhớ kỹ,
phải làm một người tươm tất đấy, ta chỉ thích nam nhân sạch sẽ.

– Ta thực sự rất sạch sẽ mà, nàng nhất định sẽ thích thôi!

Hắn hì hì vừa cười vừa nói rồi càng ôm thật chặt lấy nàng.

An Bích Như buồn cười giương mắt nhìn: “Thật vất vả hắn mới có được một cơ hội
để chiếm tiện nghi, thôi đành cho hắn tùy tiện một lần vậy.”

Nàng cạo sạch sẽ tươm tất đám râu ria của hắn, lại tỉ mỉ kiểm tra một lần nữa,
thấy không còn một cọng nào sót lại mới hài lòng, An tỷ tỷ lúc này gật gật
đầu, nhìn ngọn đoản đao trong tay khẽ thở dài:

– Ngươi còn nhớ, đêm đó ngươi tha chết cho đám phụ nữ và trẻ con người Đột
Quyết không?

Lâm Vãn Vinh ngẩn người ra: “Tốt quá! Sao lại nhắc đến chuyện này thế nhỉ?”
Hắn vội vàng gật đầu lia lịa:

– Nhớ rõ nhớ rõ, An tỷ tỷ, sao nàng đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?

An Bích Như nhìn thanh đao trong tay, khẽ thở dài một tiếng:

– Ngươi biết không, nếu đêm đó ngươi giơ tay vung hạ đồ đao, từ nay về sau,
ta cũng chẳng thèm để ý đến ngươi nữa đâu.

Lâm Vãn Vinh sống lưng nhất thời lạnh ngắt: “Từ đâu ra mà An tỷ tỷ lại có tấm
lòng bồ tát thế nhỉ? Sao có khả năng này được chứ, nàng lúc trước lãnh đạo
Bạch Liên Giáo, máu tươi dính trên tay tuyệt đối không ít hơn ta, bây giờ tự
nhiên lại nói những lời này vậy kìa!?”

– Có phải rất kì quái đúng không?

An Bích Như nhìn hắn, cười quyến rũ:

– Lời này đáng lẽ không thể từ một ma đầu Bạch Liên thánh mẫu giết người
không gớm tay như ta nói ra phải không?

– Cái này… tỷ tỷ nói chuyện nhất định có đạo lý bên trong.

Đoán không ra dụng ý của An hồ ly, hắn chỉ có thể hắc hắc cười hai tiếng cho
qua chuyện.

An tỷ tỷ chậm rãi vuốt ve đầu của hắn, thì thầm:

– Rất đơn giản, bởi vì lúc trước ta giết rất nhiều người, hai tay dính đầy
máu tươi, giờ đây đang muốn gột rửa phần nào, dẫu biết là đã muộn màng. Hãy
nghĩ cảnh làm người mà nếu mỗi buổi tối đều mơ thấy ác mộng, ngươi tự nhiên sẽ
minh bạch, giết người tư vị thực chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Nếu ngươi mà
giơ đồ đao lên, hai tay dính đầy máu tươi, ta phải đi đâu mà tìm một người có
thể làm cho ta an lành thanh thản, ôm mộng sống yên bình được đây?

Ẩn sâu trong lời nói của An Bích Như là một cảm giác mệt mỏi, nàng một tay
sáng lập Bạch Liên Giáo, nhìn thấy nó hưng thịnh rồi bị hủy đi, từng có hùng
tâm vạn trượng coi mạng người như cỏ rác, hôm nay vẫn là một thân cô độc. Kinh
nghiệm phong phú của nàng cũng tuyệt không dưới Lâm Vãn Vinh, vinh hoa phú quí
như gió thoảng mây bay, có lẽ bây giờ nàng đã hiểu được cái gì mới là trân quí
nhất trong cuộc sống.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu mỉm cười:

– Từ lúc quản việc quân đến giờ, có người đã nói rằng ta không thích hợp với
chiến tranh.

An tỷ tỷ vuốt ve hai gò má của hắn, ôn nhu nói:

– Ngươi không phải không thích hợp với chiến tranh, mà là không thích hợp với
việc giết chóc! Bởi vì ngươi có một khuyết điểm của thường nhân, của những kẻ
có máu có thịt bình thường. Nếu có một ngày, ngươi trở nên hoàn mỹ không có
khuyết điểm nữa, chỉ sợ không còn mấy người còn thích ngươi nữa.

Lâm Vãn Vinh cảm kích đến rơi nước mắt, hận không thể ôm lấy nàng khóc rống
lên một hồi. An Bích Như này mặc dù biến hóa khôn lường, nhưng cũng khó có ai
hiểu được nội tâm của hắn như nàng.

– Ta mới vừa nói đó, ngươi nhớ kĩ điều này là được rồi.

An Bích Như âm thầm khẽ thở dài:

– Nhất định phải cẩn thận với Ngọc Già! Còn ta có lẽ phải trở về Miêu trại,
ngươi nhất định không được quên.

Lâm Vãn Vinh vội vàng gật đầu kêu lên vài tiếng, An hồ ly bỗng nhiên nhoẻn
miệng cười:

– Tiểu đệ đệ, ngươi tới đây đi, để ta chiếm tiện nghi của ngươi mới được, ta
muốn ôm ngươi một cái.

Trái tim Lâm Vãn Vinh phập phồng nhảy loạn, trong lúc còn chưa hết hoảng hốt
thì đã cảm thấy một thân hình mềm mại như không xương, lẫn theo một làn hương
thoang thoảng thơm mát, dịu dàng từ tốn áp vào lòng hắn.

An Bích Như run rẩy, hai tay ôm chặt cứng lấy thắt lưng hắn, phảng phất tựa
như sinh ra từ hai nhánh rễ của cây cổ thụ bám chặt vào Lâm Vãn Vinh.

Trong ***g ngực hắn lúc này chính là An hồ ly, hắn ai cũng khi dễ được chỉ có
An hồ ly là ngoại lệ.

Lâm Vãn Vinh căng thẳng tựa như lần đầu được ôm ấp người yêu, tay chân cũng
giống như thứ thừa thãi không biết phải đặt ở đâu, thật vất vả mới lấy được
một chút dũng khí ôm lấy cái eo thon thanh tú của An Bích Như, đang muốn tăng
thêm chút lực lại chợt cảm giác được ươn ướt, nước mắt An tỷ tỷ như dòng sông
tuôn chảy, mãnh liệt tràn lan không cách nào kiềm chế.

– Hì hì, đã lâu không được khóc thoải mái như vậy.

An tỷ tỷ không còn kìm nén được, lau lau nước mắt đọng trên khóe mắt, ngẩng
đầu đối diện với hắn, nở một nụ cười bẽn lẽn:

– Ta có phải trông rất xấu đúng không?

Nàng trong làn nước mắt rưng rưng nhưng dáng vẻ tựa như hoa mẫu đơn đọng hơi
sương, xinh đẹp không bút nào tả xiết. Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ gật đầu:

– An tỷ tỷ, nàng là nữ nhân đẹp nhất trên thế gian, ai cũng không thể sánh
được với nàng.

– Nói ngươi mà không lừa gạt ta, ta tuyệt đối không tin.

An Bích Như khúc khích, lười nhác vươn người, như hoa đang thì nở rộ, diễm lệ
vô cùng:

– Thì ra… ngực của nam nhân quả thật rất ấm áp!

Nàng mỉm cười miên man, ghì chặt lấy Lâm Vãn Vinh, tựa đầu sát bên tai hắn,
đằm thắm vô cùng:

– Nói gì thì nói nhưng chắc chắn rằng nơi này chính là thiên đường của chúng
ta, nhất định chúng ta phải trở lại… Ối!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận