Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 497: Diễn Viên tồi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Biến hóa này nằm ngoài dự kiến của tất cả Hồ nhân. Không ai ngờ rằng dũng sĩ
Tác Lan Khả của bộ lạc Ngạch Tể Nạp, trong tình huống rõ ràng đã chiếm thượng
phong, khí thế đang hung mãnh lại bất ngờ ngã ngựa trong chớp mắt, bị người
Đại Hoa cho một kích trí mạng. Trong đó nhất định là có sự quỷ dị đặc biệt
không thể biết đến, ba nghìn người Đột Quyết ngây ra tại chỗ, im lặng như tờ.

Ngược lại, tướng sĩ Đại Hoa lại hân hoan như phát điên, trong lúc nói nói cười
cười mà lại dễ dàng giết chết tướng địch, Lâm tướng quân đúng là người trời.
Cao Tù là người đầu tiên giơ tay lên hô:

– Lâm tương quân thần công cái thế, thiên hạ vô địch!

– Hô… hô… thần công cái thế… thiên hạ vô địch!

Năm nghìn quân sĩ giơ cao đuốc và đao thương trong tay, dưới ánh lửa bừng bừng
tiếng reo hò hưng phấn thấu tận trời cao.

Lão Cao này, biết thừa dịp đúng lúc vỗ mông ngựa! Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc
mấy tiếng, khẽ thổi làn khói trắng trên họng súng, rồi cất hỏa thương vào
trong ngực. Hắn xoay đầu ngựa chậm rãi đi tới người Tác Lan Khả, thấy hắn nằm
thẳng cẳng trên mặt đất, tứ chi dạng ra thành chữ “thái” (1) lớn. Trên trán có
một lỗ thủng to đùng khiến máu chảy ròng ròng, chớp mắt đã nhuộm đỏ đám cỏ bên
cạnh. Tác Lan Khả mắt trợn trừng, tới lúc chết rồi cũng chẳng hiểu rốt cuộc
mình bị đánh bại thế nào.

Lâm Vãn Vinh bước trở về đội hình, ngửa mặt lên trời cười dài:

– Cuộc quyết đấu công bằng nhất trên đời đã hoàn thành, Tác Lan Khả đã chết!
Bọn Đột Quyết các ngươi còn không mau xuống ngựa đầu hàng?

– Xuống ngựa đầu hàng, xuống ngựa đầu hàng!

Tướng sĩ Đại Hoa tinh thần dâng cao, nhất tề hò vang.

Ba nghìn Hồ nhân đưa mặt nhìn nhau, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng, vốn
là trong các cuộc tỉ thí thì người Đột Quyết luôn chiếm ưu thế, Tác Lan Khả
lại dũng mãnh như lang như sói, không ngờ bị người ta một phát lấy mạng, còn
không biết gã Đại Hoa xảo trá kia dùng loại yêu pháp gì. Điều này thực sự chấn
động và gây sức ép lớn trong lòng bọn họ, hơn nữa, dựa theo hiệp nghị trước
trận đấu của Tác Lan Khả và Oa lão công, Khi Tác Lan Khả thất bại thân vong,
ba nghìn Hồ nhân sẽ phải bỏ chiến đao giơ tay đầu hàng, đối với người Đột
Quyết đầy dã tính mà nói, đây là sự sỉ nhục khó tiếp nhận nổi.

– Người Đại Hoa vô sỉ các ngươi giở trò! Tá Tán ta không phục các ngươi.

Đột nhiên có một âm thanh phẫn nộ vang lên trong đám Hồ nhân đang im lặng.
Người đó thân thể tráng kiện, dáng vẻ mạnh mẽ, chính là thủ lĩnh kỵ binh Tá
Tán, người đã cứu Đỗ Nhĩ Hán Sát. Tác Lan Khả vừa chết, Tá Tán liền trở thành
thống lĩnh tối cao của ba nghìn người Đột Quyết này.

Cao Tù nhỏ giọng giới thiệu lai lịch của người này, Lâm Vãn Vinh hô lớn:

– Có phải là Tá Tán không? Nghe nói ngươi là thủ lĩnh của bộ tộc Cáp Nhĩ Hợp
Lâm. Ngươi đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đây là cuộc tỉ thí công
bằng nhất trên đời này. Chính dũng sĩ Ngạch Tể Nạp là Tác Lan Khả đã thừa
nhận. Hắn tuy bại trận mà chết, nhưng còn vinh quang lỗi lạc hơn ngươi. Ngươi
lại ngang nhiên phủ nhận kết quả của cuộc quyết đấu, điều đó không chỉ bất
kính với dũng sĩ bộ lạc Ngạch Tể Nạp mà càng xúc phạm tới thần thảo nguyên,
thần sẽ trừng phạt các ngươi.

Hồ Bất Quy ở một bên nghe vậy không nhịn nổi cười, luận tới công phu mồm mép
thì ai hơn nổi Lâm tướng quân. Mấy câu này không chỉ gây chia rẽ quan hệ của
hai bộ lạc Ngạch Tế Nạp và Cáp Nhĩ Hợp Lâm. Hơn nữa còn mang thần thảo nguyên
đỉnh đỉnh đại danh ra, cho dù người Đột Quyết có ngang ngược tới đâu thì cũng
chả dám bất kính với thần thảo nguyên.

Quả nhiên đúng vậy, lời của Lâm Vãn Vinh vừa dứt. Trong số Hồ nhân đã phát ra
những tiếng ồn ã, người Đại Hoa giở trò xảo trá thế nào thì bọn họ không nhìn
thấy. Nhưng Tác Lan Khả lấy danh nghĩa thần thảo nguyên lập lời thề thì tất cả
mọi người đều nghe được. Nếu phản bội lại lời thề thì sẽ bị thần của thảo
nguyên trừng phạt. Những Hồ nhân thành tín đã ngay lập tức quỳ xuống xin xưng
tội với thần của thảo nguyên.

Tá Tán thủ lĩnh của kị binh Cáp Nhĩ Hợp Lâm thấy tình hình dần dần không thể
khống chế, hắn vung mã đao trong tay lên, quát lớn:

– Hỡi các dũng sĩ Đột Quyết, hãy ngẩng đầu cao quý của mình lên. Tuyệt không
thể đầu hàng người Đại Hoa đê hèn. Để thể hiện sự trung thành của chúng ta với
Khả Hãn… giết chết người Đại Hoa! Xông lên…

Hắn một mình một ngựa vọt lên trước tiên, mấy chục kỵ binh cùng tộc hắn theo
sát đằng sau, trên thảo nguyên hình thành lên một trận gió lốc mãnh liệt.
Người Đột Quyết vốn còn đang dùng dằng, trong chớp mắt liền bị tiếng hiệu
triệu chiến đấu khơi lên dã tính. Bọn họ gầm rú điên cuồng nhảy lên ngựa, dần
dần tập hợp lại như một cơn lũ cuồng bạo ập thẳng về phía trận bên Đại Hoa.

Nhìn vô số điểm đen trên thảo nguyên đang phóng tới, Lâm Vãn Vinh căm giận vô
cùng:

– Mẹ nó chứ! Lũ Hồ nhân này quả nhiên là uống nước đái dê. Một chút tín nghĩa
cũng không biết.

Hồ Bất Quy cười nói:

– Không cần tín nghĩa càng tốt, chúng ta lát nữa động thủ càng danh chính
ngôn thuận. Lui, các huynh đệ, rút lui thôi.

Hồ Bất Quy vừa hạ lệnh xuống, năm nghìn kỵ binh Đại Hoa xoay đầu ngựa phóng
đi. Tá Tán nhìn thấy thế thì mừng lắm:

– Bọn Đại Hoa yếu hèn không dám quyết chiến với chúng ta! Các dũng sĩ, theo
ta, giết!

– Giết!

Thấy kỵ binh Đại Hoa tức tốc lùi lại. Người Đột Quyết tức thì dã tính sôi
trào, sớm đã quên mất cái gì là sự trừng phạt của thần thảo nguyên. Bọn họ ra
sức thúc chiến mã, giơ thanh đao sáng loáng trong tay, tranh nhau gào thét
xông tới, khí thế rất hung mãnh.

Phóng một hơi hai dặm đường, mấy trăm chiến mã Đột Quyết phi lên phía trước
tiên, chỉ có một lúc mà toàn thân hãn huyết(2) đã như mưa, miệng đã thở phì
phò. Thân thể bắt đầu dần dần rung lên, kỵ sĩ Đột Quyết còn chưa hiểu rõ tình
hình thì chiến mã đang phi nhanh đột nhiên trùng người xuống, bốn vó mất sức,
ngã chúi dụi về phía trước.

– A…

Người Đột Quyết kinh hoàng thất sắc, giống như một cục đá bị quăng đi, thân
hình lộn liền mấy vòng trên không trung rồi ngã thẳng xuống. Tiếng kêu gào
thảm thiết, tiếng chiến mã hí lên trong đau đớn, vang lên không ngớt khắp
chiến trường. Kỵ binh Đột Quyết ở phía sau không kịp hãm ngựa, vó sắt đạp lên
đồng bọn và chiến mã rồi tiếp tục ngã xuống. Vô số chiến mã Đột Quyết đang khi
tung vó đột nhiên khụy người xuống, nháy mắt ngã cả ra, trên không trung bỗng
chốc xuất hiện đầy thân người Đột Quyết bị bắn tung lên.

Người Đại Hoa vốn đang “bỏ chạy” thì nhất tề quay đầu lại. Hồ Bất Quy gò cương
ngựa, cười ha hả:

– Bọn Đột Quyết bội tín kia, thần thảo nguyên bắt đầu trừng phạt các ngươi
rồi đó. Các huynh đệ, xông lên!

– Xông lên!

Kỵ binh Đại Hoa quay đầu lại, giống như một ngọn núi trên thảo nguyên đổ ập
tới. Khí thế đó, tốc độ đó, so ra người Đột Quyết còn không thể sánh được. Cự
ly mấy dặm chớp mắt đã tới, người Đột Quyết còn đang ngã trên mặt đất rên la
đau đớn, nhìn đồ đao của người Đại Hoa bổ xuống nhưng không còn sức né tránh.
Trong huyết quang vô tận, vô số người Đột Quyết chớp mắt đã thành vong hồn
dưới đao của tướng sĩ Đại Hoa. Tiếng la hét, tiếng kêu gào từng đợt từng đợt
vang vọng trời đêm, phá vỡ sự yên tĩnh của thảo nguyên.

Nhìn vô số tộc nhân ngã ngựa, những con đại mã hôm qua còn mạnh khỏe mà bây
giờ nằm trên đất sùi bọt mép. Lại nghĩ tới việc Tác Lan Khả bị giết chết một
cách mù mờ, cuối cùng Tá Tán cũng choàng tỉnh, gào lên:

– Không hay rồi, bọn chúng đã giở trò trên chiến mã. Xuống ngựa, mau xuống
ngựa.

Lúc này Hồ nhân đã hoàn toàn chìm vào cuộc chiến. Có bao nhiêu người nghe được
hắn kêu gào? Vô số ngựa Đột Quyết nối đuôi nhau ngã xuống. Mỗi con chiến mã,
mỗi người Đột Quyết đều trở thành đối tượng tiêu diệt của kỵ binh Đại Hoa.
Trước tình huống hoảng loạn bất ngờ này, thế cục đã hoàn toàn mất kiểm soát,
cho dù là người Đột Quyết được huấn luyện tốt nhất cũng không có cách nào tổ
chức phòng thủ và phản công hiệu quả. Bọn họ chỉ đành nhìn tộc nhân của mình
cứ người nọ tiếp bước người kia gục ngã. Sự tuyệt vọng và hoảng loạn chưa từng
có tràn ngập trong lòng mỗi người.

Toàn thân đẫm máu, kỵ sĩ Đại Hoa ở trong lòng người Đột Quyết giống như ma
quỷ, khiến người ta không rét mà run, mỗi nhát đao hạ xuống đều có một tiếng
kêu thảm của người Đột Quyết vang lên. Tay gãy chân đứt, máu tưới đầy cỏ, sự
chuẩn xác, sự tàn nhẫn đó, cho dù là những Hồ nhân đã quen chém giết cũng phải
rùng mình khiếp sợ.

Hồ Bất Quy phóng ngựa như điên, sảng khoái cười to. Chém chém giết giết những
tên Hồ nhân giỏi mã thuật trước mặt, nhìn sự tuyệt vọng và hoảng sợ trong mắt
bọn chúng, cảm giác này thoái mái hơn bất kỳ thứ gì. Mỗi lần hắn vung đao chém
xuống, liền có một cái đầu Hồ nhân bay trên không trung, vẽ ra một vòng cung
đỏ sẫm, rơi bịch xuống đất, trông rất hung tợn.

– Hô .. hô…

Cao Tù phóng như phi tiễn bên cạnh Hồ Bất Quy, trong tay không biết lấy từ đâu
ra một sợi thừng dài, đầu thừng kết vòng tròn. Hắm gào rú om xòm, hai mắt đỏ
rực như sói. Với nhãn lực và sức mạnh của hắn, sợi giây thừng được tung ra như
có mắt quấn vào cổ Hồ nhân, không lần nào trượt. Cao Tù cười khằng khặc giật
dây thừng, nhìn Hồ nhân cường tráng như con dê con bất lực bị giam trong
chuồng, lưỡi thè ra, mắt nở lớn. Dã tính của hắn càng bộc phát, vung roi thúc
ngựa, kéo Hồ nhân đang bị siết chặt, không ngừng chạy nhu điên. Nghĩ tới tình
cảnh kinh tâm động phách khi hắn bị Hồ nhân truy sát trước đó thì đối với hành
vi dã man này của hắn cũng có nguyên nhân.

Tiếng gió, tiếng ngựa, tiếng đao, tiếng phẫn nộ, đau thương giống như khúc
chiến ca đẫm máu vang vọng khắp đại thảo nguyên.

– Xuống ngựa, mau xuống ngựa!

Tá Tán thống lĩnh kỵ binh hai mắt đỏ như máu, lớn tiếng gào to. Nhưng giọng
của hắn giờ đây đã khàn, hắn dùng hết sức mất rồi, quanh hắn nhìn đi nhìn lại
cũng không còn tới trăm Hồ nhân. Phóng mắt nhìn ra bốn phía, đâu đâu cũng toàn
là máu tươi, đầu ngựa, cùng chân tay đứt đoạn của tộc nhân mình. Cảnh tưởng bi
thảm đó, cho dù là người Đột Quyết đã quen chém giết cũng không khỏi ớn lạnh.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, việc trước kia làm với người khác sẽ có một ngày
ứng lên đầu bọn chúng. Khi cái chết thực sự tới, bọn họ mới hiểu thế nào gọi
là sợ hãi.

Tiếng đao dần dần dừng lại, thảo nguyên cũng bắt đầu khôi phục lại sự tĩnh
lặng. Thi thoảng đâu đó lại vang lên những tiếng rên la yếu ớt giống như tấm
bùa gọi hồn, nện vào trong lòng những Hồ nhân hiện tại, trái tim bọn họ chưa
bao giờ đập mạnh như vậy.

Hơn sáu trăm người Đột Quyết còn lại đều sớm hiểu rõ tình hình, quyết đoán bỏ
ngựa mới còn mạng mà sống tới lúc này. Bọn chúng tụ tập lại bên người Tá Tán,
nắm chặt loan đao trong tay, sợ hãi nhìn người Đại Hoa từ bốn phía dần dần ép
tới.

Năm nghìn kỵ binh giơ cao đuốc trong tay, từng bước, từng bước một, từ từ,
lặng lẽ, tới gần đám Hô nhân đang túm tụm lại kia. Khuôn mặt các dũng sĩ Đại
Hoa lạnh như băng, không ai nói một lời, ngay cả tiếng ngựa vó ngựa cũng vô
cùng nhẹ nhàng.

Trên mũi đao người Đại Hoa thấm đầy máu tươi, từng giọt lặng lẽ nhỏ xuống thảo
nguyên, đám Hồ nhân kia tập trung lại cùng nhau tạo thành những tiếng xào xạc
nhỏ tới mức không thể nghe thấy, thảo nguyên yên tĩnh đáng sợ đến nỗi một cây
trâm rơi xuống cũng có thể biết được. Người Đột Quyết mắt mở lớn, nhìn kỵ binh
Đại Hoa bước tới như ngọn núi vững vàng mạnh mẽ, con ngươi của bọn họ dần dần
giãn ra, mồ hôi ướt cả sống lưng, sự yên lặng chết chóc như một khối đá lớn đè
lên lòng mỗi người. Cảm giác vận mệnh bị người khác nắm trong bàn tay, so với
giết chết bọn họ còn khó chịu hơn trăm lần.

Dưới áp lực lớn như thế, cuối cùng một gã Đột Quyết có thân thể to lớn cũng
không chịu được. Hắn gầm lớn hai tiếng, mắt đỏ như máu, chiến đao múa lên, lao
ra khỏi đoàn người, giống như một con sói hoang cô độc, xông tới đội ngũ của
người Đại Hoa.

– Viu!!!

Một tiếng động nhỏ xẹt qua, gã Đột Quyết xông ra chợt sững lại. Hắn ngây ngốc
hồi lâu, chiến đao trong tay rơi xuống vang lên một tiếng keng lạnh lẽo, thân
thể cường tráng như gấu đổ sập xuống. Không biết một mũi tên từ đâu bắn tới đã
xuyên qua yết hầu của hắn, một giọt máu còn chưa kịp rịn ra thì tên Đột Quyết
đó đã vô thanh vô thức ngã xuống, tới lúc chết mắt vẫn còn trợn tròn.

Dường như người Đại Hoa căn bản không chú ý tới điều này, họ vẫn từ từ ép tới
gần, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, làm như mũi tên kia chẳng liên quan gì đến họ.
Tiếng vó ngựa rầm rầm, từng tiếng từng tiếng vang lên nện vào lòng người Đột
Quyết. Năm sáu trăm người Đột Quyết may mắn sống sót nắm chặt chiến đao, hai
tay run rẩy bảo vệ trước ngực, không còn nhìn thấy sự kiêu ngạo tàn nhẫn khi
bọn chúng phóng ngựa trên thảo nguyên nữa, mà thay vào đó là sợ hãi, sự sợ hãi
vô bờ bến.

Trong đám người Đột Quyết bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu ngắc ngứ. Thủ lĩnh Hồ
nhân Tá Tán hét lên trong cơn run rẩy bần bật:

– Oa lão công, ngươi là tên Đại Hoa âm hiểm xảo trá, hèn hạ vô sỉ. Với danh
nghĩa dũng sĩ của bộ tộc Cáp Nhĩ Hợp Lâm, ta quyết đấu với ngươi, xin thần
thảo nguyên làm chứng, ta phải quyết đấu với ngươi.

– Quyết đấu?

Lâm Vãn Vinh hung hăng nhổ ngọn cỏ trong miệng ra, tức giận nói:

– Con mẹ nó! Tên tiểu tử này còn dám nói ra khỏi miệng, coi ta là đồ ngốc à?
Không ngờ người có da mặt dày hơn ta lại sinh ra ở Đột Quyết.

Cao Tù nắm chặt sợi dây thừng đẫm máu trong tay, cười hắc hắc:

– Con người mà, đều có lúc không biết đến liêm sỉ. Lâm huynh đệ nhìn thoáng
một chút đi, phải biết rằng hắn có thể có bộ da dày hơn ngươi thì hắn cũng là
nhân tài rồi.

Lão Cao càng ngày càng giỏi công phu vỗ mông ngựa. Hồ Bất Quy nhịn cười, ôm
quyền nói:

– Tướng quân, vậy để mạt tướng đi đấu với hắn đi.

Lâm Vãn Vinh cười khan:

– Hồ đại ca, tôn chỉ xử thế lớn nhất của ta là không chịu lỗ. Quyết đấu với
loại rùa rụt cổ! Chúng ta làm việc không có lãi rồi.

Bước tiến của người Đại Hoa vẫn không nhanh không chậm, từng bước một vây lấy
người Đột Quyết vào trong, mang theo cơn gió lạnh buốt của thảo nguyên, thổi
vào lòng mỗi người.

Tá Tán đang muốn mở miệng thì lại nghe Oa lão công ở phía đối diện cười dài:

– Muốn quyết đấu ư? Được thôi, nhưng ngươi trước tiên phải chấp nhận một điều
kiện.

– Điều kiện gì?

Tá Tán vội hỏi:

– Điều kiện này, nói ra cũng đơn giản.

Oa lão công khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nhởn:

– Chỉ cần Tá Tán lão huynh buông vũ khí, cởi hết y phục chạy một vòng trước
trận của hai quân. Rồi lại hô to ba tiếng “Đại Hoa Lâm gia gia”. Ta sẽ phái
người quyết đấu với lão huynh.

Mặt Tá Tán nổi đầy gân xanh, giận dữ gầm lên:

– Ngươi dám vũ nhục dũng sĩ Đột Quyết, Tá Tán sẽ không tha cho ngươi. Các
dũng sĩ, theo ta xông lên, giết chết người Đại Hoa.

Người Đột Quyết đang chờ đợi trong sự lo lắng sợ hãi, đối diện với cái chết
gần ngay trước mặt. Cuối cùng không còn kiên nhẫn được nữa, bọn chúng gầm lên
phẫn nộ, vung chiến đao, chạy bộ xông tới trận tiền của người Đại Hoa.

Nhìn đội hình rối loạn cùng sự sợ hãi ẩn sâu trong mắt của bọn chúng. Hồ Bất
Quy lắc đầu cảm khái:

– Trận thế này, ngay cả bộ doanh cơ bản nhất của Đại Hoa ta cũng không bằng.
Té ra, rời khỏi chiến mã, người Đột Quyết chẳng là cái thứ gì cả.

Lời này rất có lý, người Đột Quyết sinh ra và chết cũng trên lưng ngựa, chiến
mã chính là sinh mạng thứ hai của bọn họ. Một khi rời khỏi ngựa, bọn họ không
còn chỗ phát huy sở trường của mình. Với kỷ luật rời rạc và tính tình cảm khái
của Hồ nhân thì bọn họ cũng mất đi sức tấn công sắc bén vô cùng của mình.

Lâm Vãn Vinh vỗ vai lão Hồ cười nói:

– Cảm khái cũng vô ích, có sở trường ắt có sở đoản. Giống như bọn họ giỏi mã
thuật, không giỏi bộ chiến cũng là do trời sinh. Nếu như một ngày người Đột
Quyết không luyện cưỡi ngựa mà đổi sang luyện bộ chiến thì bọn chúng không
phải là người Đột Quyết nữa.

Câu nói này tức thì làm hai người Hồ Bất Quy, Cao Tù cười sảng khoái.

Liều chết chống trả, bước tiến của người Đột Quyết càng ngày càng nhanh,
khoảng cách ngày càng gần. Bọn chúng vung chiến đao, chạy như bay, thở phì
phò, trán nổi gân xanh, hai mắt đỏ rực, giống như hình ảnh bầy sói thảo nguyên
thỉnh thoảng vẫn thấy.

Sói vẫn là sói, nhưng bị nhổ mất răng rồi. Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, lạnh lùng
phất tay quát to:

– Phóng tên!

Liên hoàn nỏ cứng nhọn nhanh chóng bắn ra, tạo thành một đám mưa tên dầy đặc
trước trận của Hồ nhân, vô số mũi tên xuyên qua trán, ngực người Đột Quyết
khiến bọn chúng từng người ngã xuống, chết không nhắm mắt. Hồ nhân mất đi
chiến mã, đã không còn uy phong ngày trước nữa, bọn chúng ngay lập tức biến
thành bia sống cho kỵ binh Đại Hoa.

Sau ba lượt tên, người Đột Quyết hao tốn quá nửa, máu tuơi nhuộm đỏ từng mảng
cỏ lớn, thế công cũng dần dần giảm bớt. Hung tính của Hồ nhân thời khắc này
thể hiện tới tận cùng, cho dù là nhân số giảm một nửa nhưng thủy chung bọn
chúng vẫn không hề lùi bước, đạp lên thi thể đồng bọn hung hãn xông lên. Chỉ
có điều, nghênh tiếp bọn chúng là tên bén đao sắc của người Đại Hoa.

– Xông lên…

Không cần đợi Lâm Vãn Vinh dặn, năm nghìn kỵ binh đã xông lên như gió lốc, vó
ngựa mãnh liệt phá nát thảo nguyên. Máu tươi tung tóe, kỵ binh Đại Hoa dùng
thế gió cuốn mây tan, cuốn theo tất cả Hồ nhân còn lại. Chiến trường đã không
còn điều gì để hồi hộp nữa, hoàn toàn biến thành một màn đồ sát. Trước thiết
kỵ Đại Hoa, người Đột Quyết không chiến mã giống như những con kiến nhỏ yếu.
Tất cả chống cự đều là vô nghĩa, đối diện với kỵ binh hư lang như hổ, mỗi lần
vùng vẫy của bọn họ đều đổi lại là những nhát đao chí mạng bổ vào người.

Giờ phút trước khi chết, rất nhiều người Đột Quyết chợt nhớ ra: Không rõ khi
nào, bọn chúng cũng đã trải qua tình cảnh tương tự như vậy. Nhưng mà, khi đó
ngồi trên mình ngựa là bọn chúng, còn ngã dưới vũng máu kêu rên là người Đại
Hoa. Hôm nay mọi thứ đều đảo ngược, chẳng lẽ đấy đúng là sự trừng phạt của
thần thảo nguyên? Tận tới khi mất đi tính mạng, người Đột Quyết vẫn không làm
rõ được câu hỏi này.

Hơn hai nghìn thớt đại mã của Đột Quyết, chạy xa nhất cũng không được bốn mươi
dặm, đại đa số đều tứ chi nhũn ra, miệng sùi bọt, nằm trên mặt đất không gượng
dậy nổi. Một số ít chiến mã còn chống đỡ được cũng khó thoát khỏi vận mạng đao
chém lên người. Một trường đại chiến vốn sẽ phải kịch liệt lại kết thúc lặng
lẽ. Ba nghìn kỵ binh Hồ nhân bị diệt sạch hoàn toàn, bọn chúng vĩnh viễn không
tới được Đạt Lan Trát rồi.

– Cao huynh đệ, rốt cuộc ngươi dùng thuốc gì thế?

Nhìn chiến mã nằm khắp thảo nguyên, Hồ Bất Quy trong lòng còn kinh hãi, không
nhịn được kéo Cao Tù hỏi cho kỹ càng.

Lão Cao nghĩ ngợi chốc lát, chậm rãi lắc đầu:

– Không nhớ rõ nữa, dù sao cũng là một đống lớn, thuốc xổ, thuốc độc, xuân
dược, thuốc mê. Tóm lại, dùng được là dùng hết, trộn hết cả vào với nhau. Lâm
huynh đệ còn lo sức thuốc không đủ đặc biệt dặn ta cho thêm vài giọt Hạc Đỉnh
Hồng. Hắc hắc, đừng nói là ngựa, cho dù thần tiên gặp phải cũng chẳng chịu
được.

Ngay cả Hạc Đỉnh Hồng cũng dùng, quả nhiên rất mạnh! Hồ Bất Quy cảm thấy rùng
mình, không nhịn được nhìn chằm chằm vào Cao Tù.

– Nhìn ta làm gì.

Cao Tù trợn mắt, mặt mày nhăn nhó:

– Bảo bối ta mang theo khi xuất phát đều đã dùng hết rồi. Giờ đây ngay cả
chút thuốc cũng không có. Nhưng vì Đại Hoa, ta có thể dâng hiến tất cả.

Hồ Bất Quy cười ha hả, liên tục giơ tay khen ngợi. Hai người ồn ào một hồi,
Cao Tù nhìn quanh đột nhiên kinh ngạc thốt lên:

– Kia chẳng phải là Lâm huynh đệ sao, hắn làm gì ở đó vậy?

Nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy đằng xa một cỗ thi thể vắt ngang, chính là
thủ lĩnh kỵ binh của Cáp Nhĩ Hợp Lâm là Tá Tán. Người Tá Tán trúng mấy mũi
tên, chảy máu mà chết, Lâm Vãn Vinh đứng bên người hắn, không biết trong tay
cầm cái gì, đang ngây ra như phỗng.

Hồ Bất Quy vội phi ngựa đuổi tới, mắt liếc qua, chỉ thấy trong tay Lâm Vãn
Vinh là một miếng lụa nhuốm máu, trên miếng lụa vẽ hình người, nhưng cách quá
xa, nhìn không được rõ ràng.

– Hồ đại ca, Cao đại ca, hai huynh xem cái này đi!

Thấy hai người tới, Lâm Vãn Vinh mỉm cười. Đưa tấm lụa cho Hồ Bất Quy:

– Tìm thấy trên người Tá Tán đấy.

Hồ Bất Quy nhận lấy, cảm thấy tấm lụa mịn màng, cao quý tinh xảo, trên tấm lụa
vẽ hình một cô gái. Mái tóc đen mượt, mày liễu cong cong, con mắt xanh lam sâu
như nước, váy viền vàng của Hồ nhân làm nổi bật vẻ duyên dáng của nàng, quyến
rũ lạ thường. Cô gái đó trong tay cầm một thanh loan đao màu vàng, mày khẽ
nhíu lại, trong mắt bắn ra tia lạnh lẽo, như có một cỗ cảm giác nắm trong tay
vận mệnh người khác.

– Ấy, nhìn thật quen mắt!

Lão Cao lẩm bẩm, chợt thần sắc biến đổi:

– … đây, đây chẳng phải là Nguyệt Nha Nhi sao?

Lão Cao phản ứng chậm quá! Lâm Vãn Vinh cười gật đầu:

– Hẳn là thế rồi, Hồ đại ca, huynh thấy thế nào?

Hồ Bất Quy xem xét cần thận hình người trên tấm lụa, trầm tư hồi lâu mới gật
đầu nói:

– Nữ tử trong tranh không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Ngọc Già. Mạt
tướng và lão Hồ tuy là kẻ thô lỗ, nhưng cũng có thể nhìn ra bức tranh này mô
phỏng như thật, phải nói là trông vô cùng tinh xảo. Ở Đột Quyết, vũ lực là tất
cả, có thể nhàn dỗi vẽ ra bức tranh mỹ diệu như thế này, nhất định là người
phú quý không tầm thường.

– Người phú quý?

Hai mắt Lâm Vãn Vinh nheo lại, trầm tư hồi lâu rồi cười nói:

– Hồ đại ca, huynh cứ nói tiếp đi.

Hồ Bất Quy khẽ gật đầu:

– Còn có một điểm nữa, bức tranh lụa này dùng tơ vàng, ở Đại Hoa ta cũng là
hàng thượng thượng phẩm, ở Đột Quyết người thường càng không thể dùng. Thêm
vào bức tranh tinh xảo như thế, từ đó, thuộc hạ lớn gan đoán rằng, tấm lụa này
rất có khả năng đến từ vương đình của Đột Quyết.

Cao Tù nghi hoặc hỏi:

– Nếu đã đến từ vương đình Đột Quyết, sao bức tranh này lại rơi vào tay Tá
Tán? Chẳng lẽ tên họ Tá này là người tình cũ của Nguyệt Nha Nhi.

Lão Cao quả nhiên cái gì cũng dám đoán! Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Có phải là tình nhân của của Nguyệt Nha Nhi không thì ta không biết. Nhưng
ta có thể khẳng định, Nguyệt Nha Nhi nhất định tới từ vương đình Đột Quyết,
hơn nữa thân phận thập phần tôn quý. Trước đó Tác Lan Khả đã nhận ra kim đao
này, tình nguyện dùng tính mạng ba nghìn tộc nhân đổi lại việc ta thả Ngọc
Già, hơn nữa trên người Tá Tán còn có hình của Nguyệt Nha Nhi. Đây tuyệt không
phải là trùng hợp, mà vừa khéo nhìn rõ một chuyện…

– Chuyện gì?

Hồ Bất Quy vội hỏi:

Lâm Vãn Vinh cười nhạt:

– Nói rõ rằng thì, người Đột Quyết đang dùng toàn lực tìm kiếm Nguyệt Nha
Nhi, hình ảnh của nàng ta hẳn là sớm đã đưa tới các bộ tộc. Thân phận của Ngọc
Già thậm chí vượt ra ngoài sự tượng tượng của chúng ta… không chừng đúng là
công chúa hay là đạt đạt gì đó.

Cao Tù và Hồ Bất Quy nhìn nhau, trong lòng tức thì mừng như phát điên. Nếu như
Nguyệt Nha Nhi đúng là công chúa của Đột Quyết, vậy không cần phí lời nữa, hai
người bọn họ dù có liều mạng cũng phải để Lâm huynh đệ là phò mã Đột Quyết một
lần.

Ba người đoán một hồi, nhìn cả tướng mạo, học vấn, khí độ của Nguyệt Nha Nhi,
càng nhìn càng thấy giống công chúa. Cao Tù cười bỉ ổi:

– Lâm huynh đệ, thừa dịp đêm nay trời tối, không bằng làm chuyện tốt này đi,
làm lợi cho Hồ nhân, không bằng lợi cho Lâm huynh đệ anh minh thần võ. Chỉ cần
huynh đệ ngươi không ở rể Đột Quyết, lão Cao ta còn có chút đồ giấu riêng cuối
cùng cũng sẽ dâng hết. Đừng nói là công chúa, cho dù là thần tiên hạ phàm,
nàng ta cũng phải ngoan ngãn nằm xuống.

– Thế này, không hay lắm đâu.

Lâm Vãn Vinh cười bẽn lẽn nói:

– Mặc dù đệ giỏi cởi áo người, nhưng tuyệt không phải là người hay tùy tiện.
Không bằng… trực tiếp cưỡng bức đi.

Hai người lão Cao, lão Hồ sững ra một hồi rồi lập tức cười rộ lên. Ba tên dâm
đãng nói nói đùa đùa, tức thì không khí vô cùng vui vẻ.

Dọn dẹp chiến trường xong, đại quân liền di chuyển ngay trong đêm. Phóng ngựa
tiến tới hơn trăm dặm mới tìm được một chỗ xếp doanh lập trại. Ngọc Già trong
cả quá trình đó hết sức yên lặng, không chửi mắng, cũng không chống trả. Mắt
bình thản như nước, không ai biết được nàng ta đang nghĩ gì.

Khi Lâm Vãn Vinh vào lều thì đã canh ba, Ngọc Già nằm trên chiếc giường cỏ
lạnh băng, người dồn lại một chỗ, trên mi mắt còn vương giọt sương lóng lánh,
đang ngủ say sưa. Thiếu nữ Đột Quyết trong giấc ngủ điềm tĩnh an nhiên, không
có chút điêu ngoa giảo hoạt, rất đáng yêu.

Lâm Vãn Vinh chăm chú ngắm nhìn hồi lâu. Rồi lặng lẽ lắc đầu, khom người
xuống, bế người Ngọc Già lên, đặt trên giường dã chiến bên cạnh, động tác của
hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Vừa đặt người nàng xuống, thiếu nữ Đột Quyết
bỗng mở choàng mắt, lạnh lùng nhìn hắn.

Lâm Vãn Vinh “ối” một tiếng nhảy tránh ra:

– Nàng, nàng làm cái gì? Ngủ mà cũng có thể mở mắt à?

– Câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng chứ!

Ngọc Già hừ giận dữ :

– Nửa đêm canh ba. Ngươi, ngươi bế ta lên giường của ngươi làm cái gì?

– Nhầm rồi, đây không còn là gường của ta nữa.

Lâm Vãn Vinh cười đáp:

– Đêm qua nó đã bị nàng làm cho nhiễm bẩn, trừ nàng ra, còn ai dám ngủ nữa.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Giả nhất thời ửng hồng lên:

– Nhiễm bẩn cái gì, ngươi nói lung tung. Ta chẳng thèm ngủ trong cái ổ chó
bẩn thỉu của ngươi.

– Tùy nàng thôi.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười đứng dậy, vươn người:

– Ta phải đi ra ngoài chút, tiện thể tắm rửa, sau đó luyện đao pháp với lão
Cao, rồi luyện tiếng Đột Quyết với Hồ Bất Quy. Đêm nay không trở về nữa, nàng
ngủ trước đi.

Tên kẻ cướp vô sỉ! Nguyệt Nha Nhi nghiến răng, với da mặt dày của người này,
nàng đã có sức miễn dịch nhất định. Thấy đúng là hắn muốn cất bước đi ra, Ngọc
Già vội vàng gọi trở lại:

– Ngươi, ngươi đợi chút đã!

Lâm Vãn Vinh quay đầu lại nhìn nàng, mặt Ngọc Già đỏ bừng, hơi cúi đầu xuống,
nhẹ nhàng nói:

– Ngươi… ngươi đừng đi. Ta, ta sợ! Ngươi muốn học tiếng Đột Quyết… Ta có
thể dạy ngươi.

Lâm Vãn Vinh bật cười, con bé này hay thật, trên thế giới này chẳng lẽ còn có
thứ đáng sợ hơn ta? Hắn cười ha hả mấy tiếng, đi tới bên giường nàng ngồi
xuống:

– Nàng sợ cái gì?

Đôi mắt lớn của Nguyệt Nha Nhi chớp chớp, yếu ớt nói:

– Ta sợ sói!

Lâm Vãn Vinh trợn mắt lên: “Thất bại! Chẳng lẽ biểu hiện của ta trước mặt nàng
so ra còn không bằng sói.”

Ngọc Già tựa như nhìn xuyên tâm tư của hắn, không khỏi khẽ cười rúc rích, mặt
lướt qua vẻ mê hoặc:

– Oa lão công đại nhân. Nghe nói ngài là một trong những người thông minh
nhất Đại Hoa?

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng mỉm cười:

– Nếu như nàng bỏ đi hai chữ “một trong”, ta sẽ thoải mái thừa nhận, nàng nói
rất đúng.

– Khoác lác.

Ngọc Già cười duyên, khuôn mặt xinh đẹp tựa như đóa hoa thảo nguyên nở rộ, Lâm
Vãn Vinh nhìn một cái, bất giác không có cách nào chuyển ánh mắt đi.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của Ngọc Già, soi rõ
nhan sắc rực rỡ mà hoang dại. Nàng ngây ngốc nhìn lên bầu trời đêm trong xanh,
lẩm bẩm nói:

– Nếu như ngươi đã là người thông minh nhất Đại Hoa, vậy, Oa lão công, ngươi
có thể nói cho ta biết, bầu trời đêm bao la này rốt cuộc có bao nhiêu vì sao
sáng hay không?

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng mỉm cười:

– Đếm sao là trò chẳng thú vị gì cả, nếu như nàng nhất định muốn hỏi, vậy cứ
xem tóc của nàng. Sao sáng đầy trời, cũng nhiều như sợi tóc đen của nàng vậy.

– Tóc của ta?

Nguyệt Nha Nhi hơi ngẩn ra, mắt thoáng sáng lên:

– Ta chưa từng đếm tóc trên đầu mình, Oa lão công, ngươi có thể nói cho ta
biết ta có bao nhiêu sợi tóc không?

– Vậy phải xem số vòng vân tay trong lòng bàn tay của nàng rồi.

Oa lão công nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt trước mặt, Nguyệt Nha Nhi ngẩn ra:

– Vân tay? “Làm sao xem được?

Tên cướp nắm bàn tay trắng muốt của nàng, khẽ cười nói:

– Nàng xem! Mỗi đường vân nhỏ cong cong trong lòng bàn tay nàng, đều là một
sợ tóc trên đầu nàng, cũng là một con đường trong sinh mạng của nàng. Xem rõ
vân tay của nàng thì sẽ đếm ra số sợi tóc trên đầu nàng, cũng biết mỗi lần bi
hoan ly hợp, cười vui khóc hận trong cuộc đời nàng. Nào, bắt đầu đếm từ đây,
một, hai, ba…

Ngọc Già nhìn cẩn thận, quả đúng như tên cướp nói, trên lòng bàn tay trắng
muốt của nàng có vố số vân nhỏ, mỗi cái đều gần như không thể nhìn thấy, nhưng
thất sự có tồn tại.

Chẳng lẽ những đường vân trong lòng bàn tay đúng là nói trước sinh mệnh của
ta? Nhìn tên cướp nắm tay mình, Ngọc Già có chút rối loạn, lòng bàn tay túa ra
rất nhiều mồ hôi.

– Đếm được chưa?

Thiếu nữ Đột Quyết khẽ giật ra, rụt tay lại, dịu giọng nói:

– Xin ngươi nói cho ta, lòng bàn tay ta có bao nhiêu đường vân thì trong số
mạng của ta sẽ có bấy nhiêu bi hoan ly hợp sao?

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng, lắc đầu:

– Đường vân trong lòng bàn tay của nàng, bi hoan ly hợp trong số mạng của
nàng, có lẽ, nhiều như tâm kế của nàng vậy. Tiểu muội muội, làm người phải
thuần khiết một chút mới được.

– Có ngươi mới không thuần khiết!

Nguyệt Nha Nhi trừng mắt nhìn hắn rồi tức giận gắt lên, rõ ràng là tức giận,
nhưng lại tỏa ra cỗ phong tình như ẩn như hiện khó nói lên lời.

Chết mất thôi! Lâm Vãn Vinh chỉ đành lắc đầu, trong bụng thầm than một câu.

– Kẻ cướp, sao ngươi biết nhiều việc như vậy?

Giọng Ngọc Già nhỏ như muỗi kêu, mặt đỏ ửng như loại phấn đẹp nhất. Bàn tay
mềm mại như không xương của nàng không biết từ lúc nào kẽ run lên, chủ động
nắm lấy tay Lâm Vãn Vinh:

– Vì sao ngươi không phải là người Đột Quyết chứ?

Thân thể thiếu nữ Đột Quyết mềm mại, uốn thành đường cong mê người. Gò má xinh
đẹp của nàng như nhuộm ráng hồng, hai mắt ướt át như nước mùa xuân, chiếc
miệng nhỏ như anh đào đỏ tươi, khẽ thở ra hương thơm. Ngón tay mịn màng rịn mồ
hôi thơm mát, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh. Tư vị tiêu hồn đó đúng là khó mà
chịu được.

– Nếu là người Đột Quyết, nàng sẽ tuyển ta làm phò mã?

Tên cướp nhìn hau háu vào thân thể mỹ diệu của nàng, nuốt nước bọt đánh ực một
cái, đùa bỡn nói.

Trong mắt Ngọc Già thoáng qua vẻ lạ thường, gò má nàng đỏ lên, hơi cúi đầu
xuống, không nói lời nào nhưng trong đó hiện lên vạn loại phong tình.

– Xem ra rất đẹp!

Tên cướp cười hì hì, khẽ vỗ lên gò má trắng mịn của nàng, mắt trong như nước:

– Nhưng, ta không thể không nói… Ngọc Già tiểu thư, nàng đúng là một diễn
viên tồi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận