Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 495: Hồ nhân trốn chạy

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:

– Ngọc Già tiểu thư đang nói gì thế? Cứ mơ mơ hồ hồ, ta chả hiểu gì cả, có
thể giải thích và kể lại tỉ mỉ chút được không?

Tên cướp mắt đầy chính khí, chớp liên tục, tựa như thật sự không nhớ được tối
qua đã làm gì. Nguyệt Nha Nhi vừa thẹn vừa giân, nước mắt long lanh, giận dữ
nói:

– Ngươi, ngươi còn giả vờ hồ đồ? Vì sao sáng nay ta tỉnh dậy lại nằm trên
giường của ngươi? Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?

– Đúng thế, vì sao nàng lại nằm trên giường ta thế nhỉ?

Lâm Vãn Vinh mắt mở lớn nói:

– Ngọc Già tiểu thư, cho dù có chuyện này thì người phải giải thích phải là
nàng chứ, rõ ràng nàng bò lên giường của ta, sao lại đổ oan cho ta…

– Ngươi nói bậy! Ta… sao… sao lên được, ngươi …

Thấy hắn miệng lưỡi liến láu, Nguyệt Nha Nhi tức tới đỏ bừng mặt, nước mắt nhỏ
ròng ròng, bộ dáng tức giận trông vô cùng xinh đẹp.

Thiếu nữ Đột Quyết này khi thì thông tuệ, khi thì chất phác, khi thì cao quý,
khi thì nhu nhược, chớp mắt cái là có thể biến ra trăm loại khuôn mặt, không
biết cái nào mới chính là nàng. Tim Lâm Vãn Vinh đập thình thịch, cười ha hả
đáp:

– Nàng không lên giường của ta? Vậy thì là thật. Sáng sớm nay khi ta đi tuần
doanh về, người nằm trên giường của ta là ai vậy nhỉ?

– Ta, ta không biết.

Ngọc Già cúi đầu xuống, u oán nói:

– Buổi sáng ta vừa tỉnh lại đã nằm trên giường rồi, nhìn khắp bốn phía lại
không thấy ngươi đâu.

Lâm Vãn Vinh gật đầu ồ một tiếng, chậm rãi nói:

– Vậy chắc là thần thảo nguyên ngầm giúp đỡ rồi… Ô, nếu là như thế, ta không
truy cứu truyện này nữa. Mặc dù giường của ta bị dày xéo nhưng trước nay ta là
người rất dễ tính, cứ để vậy đi, cũng không cần nàng phải dọn giường nữa…

Ngọc Già vừa thẹn vừa tức, quát:

– Nói bậy, giường của ngươi bẩn như ổ chó ấy, đâu có giống giường chiếu chăn
đệm gì chứ.

– Ồ, thế à? Ta nhất thời quên mất, thế mà Nguyệt Nha Nhi muội muội lại nhớ
thật rõ!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Giường dã chiến mà, có đơn giản chút cũng khó tránh khỏi. Ngủ nhiều rồi sẽ
quen thôi, không chừng nàng còn thích loại cảm giác đó ấy chứ.

– Ta chả thèm thích cái loại cảm giác đó!

Nguyệt Nha Nhi nghiến răng trừng mắt nhìn hắn, vừa thẹn lại tức giận. Khuôn
mặt như xoa một lớp phấn hồng, đôi mắt lam nhạt sâu như nước, trong vắt như
muốn cuốn tâm hồn người ta vào đó.

Thân hình nàng tha thướt, bầu ngực mềm mại, mông tròn trịa, chiếc váy Hồ nhân
mỏng manh bao quanh cặp đùi thon dài rắn chắc, đầy tính đàn hồi. Nhìn đằng xa,
nàng như một con báo cái nhỏ lúc nào cũng có thể bạo phát, hết sức mạnh mẽ, vô
cùng đẹp, khi thì e thẹn, khi thì nổi giận, đầy phong tình dị vực, thoắt ẩn
thoát hiện, vô cùng cám dỗ.

Ông trời ơi! Không xong rồi, thế này chả phải dẫn dụ ta phạm tội sao? Trái tim
Lâm Vãn Vinh đập thình thích, nuốt nước bọt đánh ức. Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc
là cái thứ gì biến thành mà vừa thanh thuần, trí tuệ, cao quý lại thêm cả
quyến rũ, tuyệt hơn nữa là dã tính không chịu khuất phục của nàng. Bất cứ
giống đực nào cũng muốn chinh phục nàng.

Thấy tên kẻ cướp mồm há hốc, nước dãi như sắp nhỏ cả ra, ánh mắt thì nhìn hau
háu vào thân thể của mình, không chớp cái nào. Trong mắt Ngọc Già thoáng qua
vẻ kỳ lạ, gò má càng lúc càng đỏ lên, giận dữ nói:

– Tên kẻ cướp vô sỉ. Ngươi nhìn cái gì?

– Nhìn quả bóng… Ồ, không phải! Là ta đang dùng nhãn quan thâm trầm và trí
tuệ của mình tìm kiếm quy luật vạt vật sinh trưởng lớn mạnh.

Lâm Vãn Vinh chùi nước dãi ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào ngực nàng, mắt
không hề chớp:

– Nguyệt Nha Nhi muội muội, đợi sau khi đánh trận xong, nàng có thể dẫn ta
tới nhà nàng không? Ta muốn nhìn xem loại đất và nguồn nước nào có thể nuôi
nàng… to đến thế!

Mắt hắn trố ra, hai tay vòng lại minh họa thành một hình tròn.

– Nếu như ngươi muốn đi, ta sẽ cho ngươi cơ hội.

Khóe miệng Nguyệt Nha Nhi nhếch lên thành nụ cười thêm ngọt ngào, thần sắc vô
cùng quyết rũ, giọng nói ôn nhu vô cùng:

– Oa Lão Công đại nhân, sắp tới các ngươi sẽ tấn công nơi nào?

Mắt tên cướp mặt đen lộ vẻ mê đắm, nước dãi nhỏ rỏng ròng, như ngây dại nói:

– Tiếp tới ư, ta chuẩn bị tấn công…

Mắt Ngọc Già hiện vẻ vui mừng, nhưng mặt vẫn bình tĩnh, khẽ ừm một tiếng, nghe
hắn nói tiếp.

– … tấn công nơi này!

Tên cướp không kịp chùi nước dãi, tay chỉ thẳng vào ngực nàng, cười rất dâm
tiện.

Nguyệt Nha Nhi hơi chút ngẩn ra, lập tức mặt đỏ lên, trong lòng thầm hậm hực.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Vãn Vinh, hai mắt tên cướp đó đê mê, nước dãi nhỏ ròng
ròng, hoàn toàn bị sắc đẹp của mình hấp dẫn, không giống với vẻ nói đùa.

Chẳng lẽ đây chính là lời nói thật của hắn? Thiếu nữ Đột Quyết hứ một tiếng,
mặt nóng như lửa: Tên Đại Hoa vô sỉ!

Mắt nàng lóe lên, mày liễu cau lại, trong lúc lơ đễnh sắc mặt đã chuyển thành
lạnh băng, buồn bã nói:

– Oa Lão Công đại nhân, hi vọng ngài tôn trọng nhân cách của Ngọc Già, đừng
nói những lời hạ lưu vô sỉ như thế nữa. Nữ nhân Đột Quyết chúng ta không phải
là mặc cho người khác ức hiếp.

Ố, nha đầu này vừa rồi còn quyến rũ như hồ ly, sao chớp mắt cái đã biến thành
khối băng rồi? Không may là loại chuyển biến này lại khiêu kích người ta nhất,
trong lòng ngứa ngày như mèo cào, Lâm Vãn Vinh cười dâm đãng, rồi nghiêm mặt
nói:

– Ta có thể tôn trọng nhân cách của nàng, nhưng cũng hi vọng Ngọc Già tiểu
thư tôn trọng thú cách của ta… ta từ người biến thành thú cũng chẳng dễ dàng
gì.

Ngọc Già khẽ phì cười, cười nụ nói:

– Chưa từng nghe thấy người nào tự khoe mình là thú, còn dương dương tự đắc,
Oa Lão Công đại nhân, ngài thật thú vị. Da mặt người Đại Hoa các ngài, đều dày
như tường thành cả vậy ư?

– Cái thé da mặt à, không thể làm cơm ăn, còn cần làm cái gì?

Lâm Vãn Vinh vẫn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cười hắc hắc:

– Còn người Đột Quyết các nàng, nữ nhân xinh đẹp như Nguyệt Nha Nhi muội muội
thì có bao nhiêu? Thật đáng trông đợi!

Nguyệt Nha Nhi khẽ gật đầu, vẻ lạnh lùng trong mắt thoáng qua:

– Nữ nhi Đột Quyết chúng ta chăm chỉ chất phác, lại thêm trí tuệ và xinh đẹp,
vừa có thể lên ngựa giết địch, lại có thể ẩn thân sau màn, là minh châu lấp
lánh của thảo nguyên, người kiệt suất nhiều không kể xiết. Trong sự lớn mạnh
của tộc ta, công tích của nữ tử tuyệt không hề kém nam tử.

Nha đầu này đúng là người theo chủ nghĩa nữ quyền! Lâm VãnVinh ồ dài, cười
nói:

– Đúng thế, đúng thế, nữ nhân có thể gánh nửa bầu trời mà! Có điều từ lời kể
cả Nguyệt Nha Nhi muội muội mà xem thì vị trí của phụ nữ Đột Quyết cao hơn
trong tưởng tượng của ta rất nhiều.

– Nữ nhân có thể gánh nửa bầu trời.

Ngọc Già mỉm cười, thần thái vô cùng quyến rũ:

– So sánh của ngài thật thú vị. Oa Lão Công đại nhân, từ khi gặp được ngài
tới nay, đây cũng là câu đầu tiên Ngọc Già nghe thấy thuận tai đó. Khích
khích…

Nàng khẽ mỉm cười, mặt hoa rực rỡ, vừa e thẹn lại hấp dẫn, bầu ngực nhô cao
tạo ra gợn sóng mỹ diệu, giống như trái táo đỏ đầy dụ hoặc.

Khi thì cao quý, khi thì lạnh lùng, lúc lại mê hoặc, tính cách trăm dạng biến
hóa này khiến trong lòng Lâm Vãn Vinh ngứa ngáy khó chịu, cười khan hai tiếng:

– Thế sao? Vậy chẳng phải chúng ta tìm được tiếng nói chung rồi sao?

Ngọc Già giảo hoạt lắc đầu:

– Chưa hẳn là thế! Oa Lão Công đại nhân, ngài và ta, người và thú khác biệt,
đâu ra tiếng nói chung?

Nàng mìm cười nhìn hắn, sắc mặt có chút e thẹn, khóe môi khẽ hé ra nụ cười,
hàng mi dài run lên, trong sự đáng yêu mang theo vài phần quyến rũ. Rất là cám
dỗ.

Lâm Vãn Vinh tựa như mê mẩn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nàng, gật đầu nói
cực kỳ nghiêm túc:

– Ừm, vậy tốt rồi! Tối này làm cầm thú một chập vậy!

– Phì, không biết xấu hổ!

Ngọc Già khẽ gắt, hai gò má ửng lên như quả táo đỏ ngọt ngào đầy hấp dẫn. “Oa
Lão Công” đại nhân ngây ngốc nhìn nàng, tim đập rộn rã, nước dãi nhỏ tí tách.

Nhìn dáng vẻ si mê của tên cướp, trong đôi mắt lam sâu thẳm của Nguyệt Nha Nhi
thoáng hiện tia cười lạnh đắc ý.

– Môt ta sờ, sờ lên mái tóc của tỷ tỷ. Hai ta sờ, sờ lên khuôn mặt của tỷ tỷ

Lâm Vãn Vinh cười trên mình ngựa. Người lắc lư, dương dương đắc ý ngâm nga
khúc hát.

Hai người Hồ Bất Quy đưa mặt nhìn nhau, mắt trố cả ra. Sáng nay hắn ca hát cao
thượng biết bao, sao có mấy cánh giờ thôi đã trở nên bỉ ổi rồi!

Cao Tù “ố” một tiếng, cười nói:

– Ấy, đây là bài hát Lâm huynh đệ mới sác tác sao? Sao ta chưa bao giờ nghe
qua thế! Hổ thẹn, hổ thẹn.

Vờ vịt! Lão vờ vịt! Lão Hồ nhìn hắn khinh bỉ, khi lão Cao hát “thập bát mô” sợ
rằng Lâm tướng quân còn đang ỉa đùn, tè dầm ấy chứ!

– Huynh đệ.

Cao Tù đuổi tới, vỗ vai Lâm Vãn Vinh, ghé vào bên tai hắn cười dâm:

– Ngươi và Nguyệt Nha Nhi sao rồi? Lúc đó thấy các ngươi tình chàng ý thiếp,
móc móc míu míu. Hắc hắc, không biến tán gẫu cái gì, hẳn là đêm hôm qua đã
thành hảo sự rồi.

Hai mắt Lâm Vãn Vinh nheo lại, cười nói:

– Đừng coi đệ là người tùy tiện như thế, đệ và nàng ta nói toàn những vẫn đề
rất nghiêm chỉnh. Cái gì thiên và địa, âm và dương, nam và nữ, người và thú…

Thiên địa âm dương, nam nữ người thú? Quả nhiên là thật thâm sâu. Lão Cao thầm
tặc lưỡi, cười dâm không ngừng, ôm quyền nói:

– Vậy ta chúc mừng huynh đệ trước, người làm ấm giường cuối cùng lọt vào tay
rồi.

– Ấm giường?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, không nhanh không chậm nói:

– Cao đại ca nhầm rồi. Đệ phóng chừng cô bé này cho muốn đệ làm ấm giường cho
nàng ta đó.

Cao Tù trợn mắt kinh hoàng:

– Không phải chứ? Nàng ta dám tuyển người làm ấm giường? Giường nào mà chịu
được chứ, sao có thể thế được?

– Đây là chuyện người gian ta trá, là chuyện không hợp với thiếu nhi, có thể
sẽ hại đến tâm linh thuần khiết của Cao đại ca, cứ giao cho một tay tiểu đệ xử
lý là được.

Lâm VãnVinh cười vỗ vai hắn:

– Lúc này nhiệm vụ quan trọng nhất của huynh chính là làm thật gọn chuyện đêm
nay.

Cao Tù vỗ ngực bồm bộp, ngạo nghẽ nói:

– Có lão Cao ta ở đây, Lâm huynh đệ cứ yên tâm, làm loại chuyện này là thứ ta
thạo nhất.

Lâm Vãn Vinh cười gật đầu. Phía bên kia Hồ Bất Quy ghé tới nói:

– Tướng quân, theo thám báo báo về, gần ba nghìn kỵ binh của người Hồ đang
trên đường thẳng tới Đạt Lan Trát, hiện giờ cách chúng ta gần một trăm năm
mươi dặm.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đang lặn dần về phía tây, ánh tà
dương đã sát mặt đất. Hắn ừm một tiếng, chậm rãi nói:

– Hồ đại ca, theo huynh thấy, người Hồ bao lâu nữa sẽ cắm trại?

Hồ Bất Quy trầm ngâm hồi lâu, thận trọng gật đầu:

– Ba ngàn người Hồ này lên đường từ đêm qua, trên đường ngựa không ngừng vó,
chỉ nghỉ có hai tuần trà. Hành quân gấp gáp như thế, cho dù là người Hồ cũng
chẳng chịu nổi, chiến mã nhất định cũng mệt mỏi vạt phần. Cắm trại bổ sung
lương thảo là phải làm, nếu không, đi không nổi trăm dặm nữa là chiến mã đã
mệt chết luôn. Theo thám báo, phía trước đã phát hiện khoái mã do người Hồ
tung ra, xem ra là bọn chùng thừa lúc trời tối cắm trại rồi. Đợi chiến mã bổ
xung nước và lương thực, nghỉ ngơi một canh giờ là có thể khôi phục tám phần
thể lực, sau nửa đêm có thể tiếp tục tiến lên.

Hồ Bất Quy rất hiểu người Đột Quyết, lại là nhà nghề trong việc nuôi ngựa, hắn
phấn tích không bỏ sót chút gì, ăn khớp với tin báo về của thám báo.

– Mặc kệ là thế nào, chiến mã của người Hồ đêm nay phải bổ sung lương thảo là
chắn chắn rồi.

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, chậm rãi đi vài bước:

– Chỉ cần bọn chúng cắm trại, tính toán thật thận trọng thì cho dù là người
Hồ chỉ chỉ nghỉ ngơi nửa canh giờ. Thời gian này cũng quá đủ cho Cao đại ca
làm việc rồi.

Hồ Bất Quy cười nói:

– Thời gian làm việc thì đủ rồi, nhưng quan trọng là Cao huynh đệ xuất hiện
trước mặt Hồ nhân không chỉ đúng thời điểm mà còn phải trà trộn vào doanh trại
không chút dấu vết, điều này thì khó rồi.

– Khó thì khó, có điều chưa chắc không thể là được.

Lâm Vãn Vinh gật đầu, lớn tiếng nói:

– Dặn dò thám báo ở tiền phương chú ý hành tung của người Hồ và thông báo kịp
thời.

Hồ Bất Quy nhìn bốn phía, đột nhiên ngạc nhiên nói:

– Ấy, Cao huynh đệ đi đầu rồi.

Lâm Vãn Vinh cười thần bí:

– Chờ chút, sắp ra rồi!

Lời hắn vừa dứt, liền nghe thấy tướng sĩ ở đội ngũ đằng sau gấp giọng hô to:

– Không hay rồi, người Hồ chạy rồi.

Hai người vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn bốn mươi tộc nhân của Nguyệt Nha
Nhi vốn bị trói lại cũng nhau, không biết từ khi nào bị người ta cởi giây
thừng, bọn chúng phẫn nộ gầm rú cướp chiến mã bên cạnh, nhảy lên chạy như bay
về phương xa.

– Không được tha cho bọn chúng, giết!

Tiếng gầm giận dữ của Lâm Vãn Vinh truyền đi rất xa, mấy trăm tướng sĩ ra sức
đuổi theo người Hồ, tên bắt rào rào như mưa, ba người Đột Quyết chạy phía sau
kêu thảm mấy tiếng, trúng tên ngã xuống ngựa.

Trong số người Hồ bỏ chạy, có một người kéo thấp mũ, râu quai nón kín mặt,
khuôn mặt cũng không rõ ràng. Tên khốn này trên đường còn thình thoảng quay
đầu lại, hướng về phía quân sĩ Đại Hoa gầm giận giữ, bộ dạng rất đáng sợ.

Bóng lưng người Hồ này nhìn rất là quen, Hồ Bất Quy ngẩn ra hồi lâu, thình
lình vỗ tay cười:

– Lão Cao ngươi giỏi thật, ngay cả ta mà cũng lừa!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận