Quyết định xong tuyến đường hành quân, Hồ Bất Quy liền đem mệnh lệnh này
truyền xuống. Tướng sĩ sớm đã quen với cách Lâm tướng quân dùng kỳ binh rồi,
muốn trở lại hẻm núi Hạ Lan thì phải xuyên qua sự phong tỏa của ba mươi vạn
người Đột Quyết, tiến quân vào thảo nguyên cũng nguy hiểm ngang với việc đối
diện với trùng vây của người Hồ. Dù ngang dọc gì thì cũng chỉ là chữ chết
thôi, so với việc bị sáu vạn người Đột Quyết giáp kích tiêu diệt, thì không
bằng thâm nhập vào thảo nguyên làm một trận oanh oanh liệt liệt.
Năm nghìn nhân mã vô thanh vô tức thay đổi phương hương, đi ngược lại còn
đường ban đầu. Từ đông hướng sang tây, trong bóng đêm mênh mông, bước vào thảo
nguyên bao la.
Lâm Vãn Vinh dừng ngựa nhìn lại, trong bóng đem mênh mông, nhìn không rõ nơi
giao tiếp giữa đại mạc và thảo nguyên, càng không nhìn thấy hẻm núi Hạ Lan
từng ngày đêm mơ mộng.
Lần này ngày càng rời xa cố hương rồi, Thanh Tuyền, Xảo Xảo, Đại tiểu thư,
Ngưng Nhi, tiên tử, An hồ ly… không biết còn có thể sống trở lại gặp các nàng
không? Trong lòng hắn chợt sinh chút cảm giác bi thương tê tái, vành mắt như
có chút ươn ướt.
Cao Tù ở bên cạnh, nhìn thần sắc là biết tâm sự của hắn, liền an ủi:
– Lâm huynh đệ, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định có thể trở về. Lão Cao to
cho dù liều cái mạng này, cũng phải bảo vệ chu toàn cho ngươi.
Lâm Vãn Vinh cười gật đầu nhưng không nói gì. Ánh mắt hắt vừa liếc qua liền
nhìn thấy cỗ xe ngựa hoa lệ đang đi giữa đội ngũ, trầm mặc rất lâu mới nói:
– Cao đại ca, huynh nhất định phải trông chừng cẩn thận Nguyệt Nha Nhi. Nàng
ta không phải là nhân vật đơn giản. Đệ có dự cảm kỳ quái, chuyến đi này của
chúng ta có liên quan tới nơi ở của nàng.
Cao Tù ừm một tiếng, cười nói:
– Cho dù nàng ta không đơn giản thì cũng là nữ nhân thôi. Với thủ đoạn đối
phó với nữ nhân của Lâm huynh đệ, sợ rằng tới lúc đó phải khóc lóc cầu xin
ngươi sủng hạnh đó. Thế nào cũng chỉ là Nguyệt Nha Nhi thôi, còn phải sợ nàng
ta sao?
“Lão Cao này nói ba câu không thoát khỏi bản chất!” Lâm Vãn Vinh cười khà khà
lắc đầu:
– Cao đại ca, huynh sai rồi, tâm tư của nữ tử Đột Quyết này tuyệt không đơn
giản như huynh tưởng tượng đâu. Huynh còn nhớ rõ tình hình khi chữa bệnh cho
Tiểu Lý Tử trên xe không?
Tình hình trên xe lão Cao mãi mãi không quên được, thủ đoạn cao siêu của Lâm
huynh đệ làm người khen ngợi không thôi. Lão Cao cười dâm:
– Nhớ chứ! Thiếu nữ Đột Quyết không chịu nổi sự chọc ghẹo của ngươi, thiếu
chút nữa là phải bỏ chạy rồi. Huynh đệ thật giỏi thủ đoạn.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu than:
– Cao đại ca, huynh lại sai rồi. Nếu như là đệ nói, không phải là đệ đang
trêu ghẹo nàng, mà là nàng đang trêu ghẹo đệ thì huynh có tin không?
– Nàng ta trêu ghẹo ngươi?
Lão Cao nghe tới mắt trố ra: “Trên thế giới này còn có nữ tử dám trêu ghẹo Lâm
huynh đệ? Đạo hành của nàng phải cao tới cảnh giới nào?”
Lâm Vãn Vinh gật gù, thần sắc vô cùng nghiêm túc:
– Cao đại ca huynh nghĩ xem, chúng ta ở trên xe trêu chọc đùa cợt như vậy.
Nhìn bề ngoài Nguyệt Nha Nhi phẫn nộ vô cùng, nhưng mắt nàng vẫn trong sáng
không chút kích động, hành động lời nói đều bình tĩnh vô cùng, dưới hoàn cảnh
tâm tình xao động to lớn còn có thể tập trung tinh thần trị thương cho Tiểu Lý
Tử không có chút sai sót nào. Đó là tố chất tâm lý gì chứ? Chẳng nói nàng là
nữ tử, ngay cả trong đám nam tử cũng khó có thể tìm được mấy người trầm ổn như
thế. Chúng ta còn không phát giác ra, cứ cho rằng trêu ghẹo thoái mái, lại
không hề biết rằng về mặt tâm lý, chúng ta đều là đối tượng bị Nguyệt Nha Nhi
trêu đùa.
Một lượt phân tích này làm Cao Tù choàng tỉnh:
– Lâm huynh đệ không nói, ta đúng là còn chẳng nghĩ ra. Nha đầu này đích xác
là trầm ổn quá mức… A, ta hiểu rồi. Khi ở trên xe là Lâm huynh đệ cố ý trêu
chọc nàng ta để dò xét nha đầu đó? Bội phục bội phục, huynh đệ diễn xuất cao
siêu, ngay cả lão Cao ta cũng bị gạt.
– Đừng nói tới nữa.
Lâm Vãn Vinh xua tay than:
– Người đời chỉ nhìn thấy cái bề ngoài phóng túng buông thả nào có thể hiểu
được nội tâm ấm nồng của đệ? Loại dâm mà có đạo lý như vậy lại bị cho rằng là
hoang dâm… Ôi thôi, bị người hiểu lầm nhiều đệ sớm đã quen rồi. Đừng nhắc,
đừng nhắc tới nữa.
“Hay cho câu dâm mà có đạo!” Cao Tù gật đầu biểu hiện vô cùng đồng tình: “Lâm
huynh đệ đúng là không phải người tùy tiện, chịu lấy tiếng chửi là trêu ghẹo
Nguyệt Nha Nhi, nhận hết oan uổng, còn có thể nhìn thoáng đạt như thế. Đúng là
khiến người bội phục vô cùng.”
Hồ Bất Quy theo tướng lệnh của Lâm Vãn Vinh, sai thám báo đi trước. Từ thời
khắc quay đầu bước đi, năm nghìn cô quân này đã cùng người Hồ chơi trò mèo bắt
chuột trong phòng rồi. Thảo nguyên A Lạp Thiện mênh mông, đối với tất cả mà
mọi người mà nói là một hành trình mờ mịt, không ai biết trước được phía trước
có gì đang đợi bọn họ.
Đoàn người lại hành quân tốc độ hướng vào sâu trong thảo nguyên hơn một canh
giờ nữa rồi mới cắm trại, sau khi sắp đặt xong các tuyến thám báo canh phòng
thì trăng đã lên cao, Hồ Bất Quy chỉ vào bản đồ nói:
– Hai vạn tinh binh kia của Đột Quyết lúc này ước chừng cách chúng ta ngoài
ba trăm dặm về phía đông bắc. Với tốc độ của bọn chúng, dự kiến sáng sớm ngày
mai có thể tới Ba Ngạn Hạo Đặc. Mạt tướng nghĩ rằng, người lớn gan sẽ để lại
một bộ phận binh lực ở nơi này tu bổ thành trì. Số còn lại sẽ tiếp tục truy
đuổi, tới khi đạt mục đích hợp vây chúng ta.
– Không sai, tốc độ của người Hồ không thể coi là chậm.
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
– Nói như thế, sáng ngày mai chúng ta thả tên mù và tên què kia đi, có thể
đêm hành tung “chính xác” của chúng ta báo cáo cho người Đột Quyết rồi.
Hồ Bất Quy cười ha hả:
– Mạt tướng tới tận bây giờ mới hiểu được, hóa ra tướng quân thả tộc nhân của
Nguyệt Nha Nhi, bên trong còn có tầng ý nghĩa thâm sâu như thế, lúc này người
Đột Quyết càng củng cố lòng tin muốn hai mặt hợp vây chúng ta rồi. Tiểu cô
nương kia chỉ sợ rằng nằm mơ cũng không nghĩ rằng, tộc nhân của nàng lại trợ
lực cho chúng ta.
– Chưa chắc đâu.
Lâm Vãn Vinh trịnh trọng lắc đầu:
– Với tâm kế của Nguyệt Nha Nhi, nàng ta không thể không nghĩ tới điểm này.
Nhưng chúng ta tách nàng ra khỏi tộc nhân của mình, nên mới không thể làm gì
được thôi.
Hồ Bất Quy đã sớm biết chỗ lợi hại của Nguyệt Nha Nhi từ miệng Cao Tù, nghe
vậy hừ nói:
– Tướng quân, theo mạt tướng thấy, mặc cho Nguyệt Nha Nhi thân phận thế nào,
song nàng ta chắc chắn là nhân vật khó giải quyết, vì tránh hậu họa, không
bằng đợi nàng ta trị bệnh cho Tiểu Lý Tử xong …
Hắn dừng lời, đặt tay lên cổ, cứa qua một cái.
Cao Tù mặt đầy vẻ tiếc nuối:
– Lão Hồ, tiểu cô nương xinh đẹp như thế, người Đột Quyết mấy trăm năm mới có
một người, giết thì thật đáng tiếc. Hay là để ta cho nàng chút thuốc mê hoặc
thần kinh, để cả đời này nàng ta chỉ nhớ mỗi một mình Lâm huynh đệ, như vậy
chẳng phải cả nhà cùng vui sao?
Hồ Bất Quy sợ hãi nói:
– Cao huynh đệ, thật sự có loại thuốc như vậy à? Thế thì quá tốt rồi.
Cao Tù trịnh trọng gật đầu:
– Ừm! Đợi lần này đánh người Hồ xong, ta sẽ nghiên cứu cẩn thận, tranh thủ
sớm ngày điều phối ra loại thuốc này. Lão Hồ ngươi cứ chịu khó đợi nhé.
“Tên chết tiệt này nói thế cùng bằng không!” Hồ Bất Quy hừ một tiếng. Không để
ý tới hắn nữa.
Lâm Vãn Vinh thở dài, cười khổ:
– Hồ đại ca, có cách nghĩ này của huynh. Chỉ sợ tiểu Lý tử vĩnh viễn không
tỉnh lại nữa.
Hồ Bất Quy cũng là người thông minh, nghe vậy thì giật mình:
– Tướng quân, ý của ngài là Nguyệt Nha Nhi chừng cũng đã dùng thủ đoạn làm
tiểu Lý tử không cách nào tỉnh lại?
Cao Tù cũng hiểu ra, lập tức biến sắc, nếu đúng là như vậy thì thật là đáng
sợ.
Lâm Vãn Vinh rầu rĩ nói:
– Một cô nương Đột Quyết xinh đẹp như thế rơi vào trong tay chúng ta, và với
sự thông minh tài trí của nàng, nhất định sẽ có cách giữ mình. Chúng ta không
khẳng định được nàng ta có giở trò gì với Tiểu Lý Tử không, nhưng ta có thể
khẳng định, nàng ta tuyệt đối có thủ đoạn và năng lực làm Lý Vũ Lăng vĩnh viễn
không thể tỉnh lại.
Câu nói cuối cùng đó, giống như một quả trùy nặng nền vào trong lòng lão Cao
và lão Hồ, Lâm tướng quân nói không sai chút nào, mời nữ nhân Đột Quyết này
tới chữa trị cho Lý Vũ Lăng, vốn là một kỳ ngộ lẫn nguy hiểm. Bọn họ có thể
dùng tộc nhân của Ngọc Già uy hiếp nàng, nhưng Ngọc Già há chẳng thể mượn Lý
Vũ Lăng uy hiếp bọn họ sao? Chẳng lẽ có thể bỏ qua an nguy của tiểu Lý tử,
giết sạch tộc nhân của Ngọc Già? Chuyện này cũng chỉ đem ra hù dọa mà thôi.
Bọn họ và Ngọc Già vốn là lợi dụng lẫn nhau, quan hệ vừa kiềm hãm và bị kiềm
hãm, phải xem thủ đoạn của ai lại hại hơn.
Hồ Bất Quy và Cao Tù nghe tới đau cả đầu, nhìn bề ngoài thì là bọn họ khống
chế Ngọc Già. Nhưng ngầm trong đó, chẳng phải là Ngọc Già khống chế bọn họ
sao? Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc là có lai lịch thế nào? Làm sao tới thảo nguyên
lại gặp phải tiểu cô nương lợi hại như thế? Vừa đấu dũng lại vừa phải đấu trí,
còn có để cho người ta sống nữa hay không đây?
– Lâm huynh đệ, ta cảm thấy hình như chúng ta lọt bẫy rồi.
Cao Tù ngây ra hồi lâu mới nói một câu, lão Hồ gật đầu tán đồng, tựa hồ cũng
nghĩ như thế.
Thấy hai vị lão ca có chút nhụt chí. Lâm Vãn Vinh cười lớn:
– Có thể lọt bẫy gì chứ? Cùng lắm thì cũng chỉ là mỹ nhân kế thôi, Nguyệt Nha
Nhi dù có lợi hại hơn nữa cũng là nữ nhân, lại nằm trong tay chúng ta. Ta nói
rất khiêm nhường, trên thế giới này không có “giống cái hai chân” nào mà ta
không “thịt” được.
“Thế mà gọi là khiêm nhường à?” Lão Hồ và lão Cao nhìn nhau: “Ngươi đang khoác
lác thì có… vậy khỉ mẹ và tinh tinh cái ngươi cũng “thịt” được sao? Ta thấy là
người bị “thịt” thì có.”
Cao Tù tuy bao lần hát những lời ca tụng Lâm huynh đệ. Nhưng lúc này cũng
không khỏi không an lòng:
– Huynh đệ! Ngươi thực sự nắm chắc chứ? Ngươi chớ có quên, chư vị phu nhân
của ngươi, đều là thiên kim tiểu thư của Đại Hoa chúng ta. Họ đều thích những
loại thơ văn tình ái, thêm vào sự anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc của
ngươi mới có thể đánh là thắng, công là được. Nhưng nữ nhân Đột Quyết này
không giống thế, bọn họ đều là ngựa hoang của thảo nguyên, sùng bái vũ lực,
sùng bái anh hùng, thích nhất là nam nhân bộ mặt hung tợn và râu quai nón,
nhưng điều này không phải là thế mạnh của ngươi. Nếu muốn cưỡi con ngựa hoang
này… ta thấy cũng chẳng cần nói cảm tình gì hết, cứ dùng thuốc là thỏa đáng
nhất.
– Đúng vậy, cứ dùng thuốc…
Hồ Bất Quy buột miệng rồi lại lập tức lắc đầu:
– Không được, không được rồi. Nguyệt Nha Nhi bản thân vốn là đại phu, rành
thuốc hơn người, dùng thuốc e là không thành. Theo ta thấy, hay là dùng sức mà
ép là được, như thế nàng ta không cách nào phản kháng được. Khóc khóc lóc lóc
vài ngày rồi sẽ qua thôi, nữ nhân mà, đều là như thế hết, chính gọi là tình
cảm là phụ, dùng sức mạnh là chính.
Nói tới chỗ dâm đãng thì hai tên này đều quét sạch vẻ nhụt chí trước đó, mặt
mũi hớn hở, chủ ý thối tha đưa ra không ngớt khiến cho Lâm Vãn Vinh khóc cười
không nổi, khi nghiên cứu binh pháp sao không thấy các ngươi hăng hái như thế
chứ? Thậm chí lão Cao lúc đầu nói “lọt vào bẫy rồi”, khiến trong lòng hắn sinh
ra chút cảm giác mơ hồ giống nhau, nhưng nghĩ cẩn thận, thì chẳng có manh mối
gì nữa.
Hai ngươi lão Hồ nghị kế tới đêm khuya, chủ ý đưa ra vô số, nhưng không tìm ra
biện pháp hữu hiệu chế phục Nguyệt Nha Nhi, lúc này hai người mới hiểu chỗ vĩ
đại của Lâm tướng quân. Chính gọi là ở trên giường một phút là công lao mười
năm ngoài giường, nhớ tới Lâm tướng quân trong lúc nói cười hái lấy trái tim
các vị tiểu thư, nhìn như lấy đồ trong túi, nhưng đằng sau vinh quang bao hàm
bao nhiêu sự cần cù và mồ hôi công sức. Đúng là đáng kính ngưỡng.
Mặc hai người suy nghĩ bẩn thỉu, Lâm Vãn Vinh chẳng muốn phí lời với bọn họ
nữa, cất bước đi ra, tới thẳng căn lều của Lý Vũ Lăng.
An nguy của tiểu Lý tử hiện giờ quan trọng nhất, căn lều kia được dựng ở chính
giữa, gần ngay bên đại doanh của Lâm Văn Vinh, bốn xung quanh cửa có mười mấy
người canh giữ vô cùng nghiêm mật.
– Tướng quân!
Thấy hắn đi tới, mấy hộ vệ tinh thần phấn chấn, vội vàng hành lễ.
– Các vị huynh đệ vất vả rồi.
Lâm huynh đệ khẽ gật đầu, vừa mới vén rèm lên liền thấy một bóng trắng lóe
lên. Gió lạnh thoảng qua bên người, như bóng chim hồng vụt qua.
– Kẻ nào?
Trong lúc kinh hãi, động tác Lâm Vãn Vinh vẫn rất nhanh, choang một cái trường
đao rời vỏ, chém thẳng tới. Loạt động tác này của hắn đều luyện được từ trên
chiến trường, vừa chuẩn vừa mạnh, ngay cả người Đột Quyết cũng không địch nổi
hắn, có thể nói là rất nhanh gọn.
Đao chém tới, gió vù vù, khí thế vô cùng, mười phần nắm chắc chín. Nhưng dưới
sức lực mạnh mẽ đó, đao phong không dừng lại chút nào chém thẳng xuống, lạc
vào khoảng không. Nhìn lại trước mặt, hoàn toàn trống không, chớ nói là người,
ngay cả bóng một con ruồi cũng chả có.
– Tướng quân, có chuyện gì vậy.
Thủ vệ ở bên ngoài nghe tiếng quát, vội vã tiến vào, chỉ thấy Lâm tướng quân
hai tay nắm chặt đao, mặt đầy vẻ kinh hãi, thần tình chấn động.
Lâm Vãn Vinh thở ra một hơi dài, trầm giọng nói:
– Các ngươi canh ở bên ngoài, có thấy người nào xông ra không?
Mấy hộ vệ vội lắc đầu:
– Không có! Từ lúc cắm trại tới giờ, trừ tướng quân và Cao tướng quân, Hồ
tướng quân trước đó đã tới thăm qua, không còn ai tới gận căn lều này.
Lâm Vãn Vinh cẩn thận dò xét trong lều, Lý Vũ Lăng an tĩnh nằm trên giường
hành quân (một loại gường dã chiến), sắc mặt nhợt nhạt, hô hấp tuy chậm nhưng
không có gì khác biệt, nhưng trên người quấn đầy băng gạc thấy mà giật mình.
Đó là khi cắm trại, Lâm VãnVinh tự tay thay thuốc quấn băng cho Tiểu Lý Tử,
hắn tự nhiên là nhận rõ.
Phía trước còn đặt một chén thuốc, trong lều tràn ngập mùi thuốc. Trừ điều đó
ra thì không thấy chỗ nào khắc biệt nữa!
Chẳng lẽ là ta hoa mắt! Lâm VãnVinh nghi hoặc, chậm rãi thu đao lại. Bước
nhanh tới trước giường Lý Vũ Lăng.
Hai mắt Lý Vũ Lăng nhắm chặt, ngủ rất yên bình, khuôn mặt có chút nơn nớt và
môi nứt nẻ do thiếu nước. Đưa tay sờ trán hắn, tuy vẫn còn nóng, nhưng đã có
vẻ từ từ hạ bớt đi rồi.
Tất cả mọi việc đều không có gì khác thường, chẳng lẽ đúng là hành quân mệt
mỏi thành ra nhìn không rõ? Lâm Vãn Vinh bất giác đưa tay giụi mắt, mấy người
hộ vệ thấy Lâm tướng quân ngó đông ngửi tây tròng mắt đảo tròn, không nghĩ ra
là hắn đang làm gì.
Cẩn thận tìn kiếm nửa ngày trời, nhưng căn bản không tìm ra dẫu vết khác
thường nào, Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên, cười ha hả:
– Không có gì, là ta chỉ kiếm tra sự cảnh giác của các anh em thôi, thấy mọi
người không hệ sợ hãi, tận trung với nhiệm vụ, ta rất an ủi.
Từ trong lều Lý Vũ Lăng đi ra, hắn cảnh giác nhìn bốn phía, một mảng tĩnh
lặng, trừ tiếng chiến mã thỉnh thoảng truyền tới ra, không nghe thấy chút âm
thanh nào khác.
Vì không muốn mấy chục người Đột Quyết còn lại làm loạn nên Lâm Vãn Vinh đã
đưa bọn chúng chia ra thành hơn mười tổ nhỏ để trông chừng, trong đó tráng hán
Đột Quyết tên là Hách Lý Diệp càng bị tró chặt, do chính thân binh của Hồ Bất
Quy canh giữ, còn lại mỗi Nguyệt Nha Nhi cô đơn một mình ở trong một chiếc lều
cách nơi này không xa, bốn phía cũng có rất nhiều thủ vệ, tin rằng nàng ta
cũng chẳng bày được ra trò gì.
Tất cả các yếu tố nghĩ được đều đã bị bài trừ, cũng không nghĩ ra hậu quả nào
có thể xảy ra, nên chẳng phí tâm tư làm gì nữa, là phúc thì không phải là họa,
là họa thì tránh cũng không được, cứ về nhà đánh một giấc mới là thực tế nhất.
Hắn vừa mới bước ra, liền nghe đằng xa truyền lại tiếng sáo trong trẻo, giống
như từ trên trời, trong âm thanh mơ hồ mang theo bi thương, giống như mưa xuân
tí tách rơi trên lá cây.
Đi được mấy bước thì thấy một bóng người lặng lẽ ngồi trên mặt cỏ quay lưng về
phía mình. Chiếc khăn lụa vàng đã gỡ xuống, mái tóc như mây buông xõa tự
nhiên, tựa một dòng thác đổ thẳng xuống, mép váy đáy đen viền vàng theo kiểu
người Hồ để mặc chạm xuống đất, thân hình mỹ miều như một đóa hoa vàng trên
thảo nguyên, nở rộ dưới ánh trăng sáng tỏ, một chiếc sáo ngọc đặt ngang bên
miệng nàng, anh điệu vang vọng từ trong ống trúc thoát ra, khi thì reo rắt,
khi thì trầm lặng, giống như gió trên đại mạc phất qua mặt.
“Muốn câu dẫn ta à? Không có cửa đâu!!!” Nhìn thân ảnh yểu điệu đó, Lâm Vãn
Vinh nuốt nước bọt ừng ực.
Nỗi lòng thiếu nữ rối miên man
Nhớ ai cô quạnh tiếng nỉ non…
Hắn cười hi hi dẫm mạnh bước chân, tiếng cỏ bị dẫm đạp lào xào vang lên:
– Đêm dài dằng dặc, ai ngủ cùng ta… ấy đây chẳng phải là Ngọc Già cô nương
sao? Nàng cũng không ngủ được à?
Thiếu nữ Đột Quyết chậm rãi quay người lại, trong ánh mắt nhạt, đôi mắt nàng
sâu xa như nước, lại có dã tính khó thuần phục, có thể nhìn thấy hai vết nước
mắt trong suốt, khuôn mặt trắng như ngọc mê người như ánh trăng sáng trên
trời.
“Trời ơi!” Tâm tình Lâm Vãn Vinh không tránh khỏi trở nên bồn chồn: “Ai nói
Đột Quyết không có mỹ nữ? Nguyệt Nha Nhi này đây đúng là có sự mê hoặc khác
biệt.”
– Ngươi tới làm gì?
Thiếu nữ Đột Quyết nhìn hắn đầy vẻ chán ghét hỏi:
– Nhầm rồi, nhầm rồi, câu này phải để ta hỏi nàng mới đúng.
Lâm Vãn Vinh cười đáp:
– Ánh trăng đêm đẹp thế này làm ta ngủ không được, vừa khéo thú tính đại phát
muốn ngâm mấy câu thơ. Ôi, mạc thượng thảo nguyên phóng quang hoa,ngọc già cô
nương xuy ngọc tiêu。tối hỉ xuân thì hoa chiếu thủy,tiếu khán nguyệt sắc tuyết
ánh sa.
(Thảo nguyên bao la sáng chói lòa
Ngọc già cô nương thổi ngọc tiêu
Đương buổi xuân thì hoa soi nước
Cười trông ánh nguyệt tuyết ánh sa)
A, thơ hay. Ngọc Già cô nương chẳng lẽ cũng bị ca từ của ta thu hút? Theo
tiếng Đại Hoa ta mà nói, đó là cứt vượn*, cứt vượn từ trên trời rơi xuống.
(Cái này phát âm giống yuan fan: duyên phận.)
– Duyên phận gì?
Ngọc Già cười lạnh:
– Đột Quyết ta và Đại Hoa ngươi vốn là kẻ thù sống chết. Ngươi bắt tộc nhân
của ta, ép ta trị bệnh cho người Đại Hoa. Thủ đoạn hèn hạ như vậy, thật là
không nhục danh xưng người Đại Hoa của ngươi.
Lâm Vãn Vinh khoát tay không để ý, đi tới gần bên nàng ngồi xuống:
– Hèn hạ hay không hèn hạ không phải cứ Ngọc Già cô nương nói là được. Dù
sao, nàng cũng không để lại trò ngầm gì trên người huynh đệ của ta chứ?
Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi biến đổi, tách khỏi người hắn thật xa, hừ lạnh một
tiếng, sau trong con mắt có mấy tia lạnh lùng.
Hai mắt Lâm Vãn vinh nheo lại, mỉm cười nói:
– Chẳng cần nàng thừa nhận, trong lòng mỗi người tự nhiên đều hiểu. Giống như
nàng vì sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ta vậy, không cần hỏi quá trình,
chỉ nhìn kết quả là được rồi.
Nguyệt Nha Nhi chơi đùa ngọc già trong tay, hừ khinh miệt:
– Chớ tự cho mình thông minh, đàn sói trên thảo nguyên vĩnh viễn không đấu
lại được người thợ săn tài giỏi?
– Thế sao? Đây lại là ngạn ngữ của Đột Quyết?
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
– Vậy rất hay, về sói thì Đại Hoa ta cũng có câu ngạn ngữ trứ danh, đó là một
đêm làm sói bảy lần. Có nghĩa là nam nhân Đại Hoa chúng ta, một đêm có thể hóa
thân thành bảy con á lang, trên thảo nguyên có thợ săn lợi hại như thế không?
– Không biết xấu hổ…
Nguyệt Nha Nhi nối giận quát, tai đỏ cả lên, hiển nhiên là đã nghe qua câu
ngạn ngữ “trứ danh” này rồi. Lâm Vãn Vinh cười ha hả, sắc mặt đột nhiên biến
lạnh:
– Nói thẳng ra nhé. Nguyệt Nha Nhi tiểu thư, ta có thể không để ý tới xuất
thân, lai lịch của nàng. Ta có thể thả tộc nhân của nàng, ta chỉ hi vọng nàng
không nên giờ trò gì trên người huynh đệ của ta. Ta hi vọng có thể làm hắn
nhanh chóng tỉnh lại, ở cùng với chúng ta.
Hắn thế là cũng xem như lật bài rồi, đối diện với thiếu nữ thông minh như
Nguyệt Nha Nhi, điều này tốt hơn là che che giấu giấu, chẳng bằng lấy công làm
thủ, xem xem bài chủ của nàng thế nào.
Ngọc Già hừ lạnh, lạnh lùng nhìn hắn:
– Xin chớ nên nghĩ ai cũng hèn hạ giống như loại kẻ cướp các ngươi, tấm lòng
người Đột Quyết chúng ta rộng lớn, các ngươi không cách nào tưởng tượng được.
– Đúng, đúng, đúng là rất lớn!
Tên cướp tức giận nhìn hau háu vào “tấm lòng rộng lớn” của nàng, nước miếng
nhỏ ra, ánh mắt dâm dục.
Ngọc Già mặt phủ sương, con mắt lam lạnh lùng:
– Hai tộc nhân được thả ra trước đây của ta. Dù ý là thế nào, tin rằng ngươi
càng rõ hơn ta. Là ai đang giở trò, trong lòng người Đại Hoa các ngươi tự
biết. Nhưng ta không thể tưởng tượng được, loại người xảo trá hèn hạ, vô sỉ hạ
lưu như ngươi lừa được vị trí này ở Đại Hoa như thế nào.
Có thể thấy được rõ ràng sự khinh miệt của thiếu nữ Đột Quyết với hắn, trong
đó tất nhiên là có thiên kiến với Đại Hoa, không liên quan gì tới sự biểu hiện
hạ lưu của tên cướp này.
Thế này xem như là nàng đang khen ta rồi. Lâm Vãn Vinh cười khà khà:
– Nguyệt Nha Nhi muội muội. Văn hóa Đại Hoa chúng ta rộng lớn, xem ra nàng
hoàn toàn còn chưa hiểu được sâu sắc. Nhưng mà cũng chẳng sao, nàng có thể nói
được mấy câu Đại Hoa lưu loát, đã là thành tích rất đáng kể rồi. Phải rồi, cả
y thuật và tiếng Đại Hoa nàng đều thành thục như thế, có phải nàng đã tới Đại
Hoa ta du học? Nhưng không biết sở học từ đâu, sư thừa là ai? Nàng có biết Từ
Vị không? Mai Nghiễn Thu nữa… còn có Cố Thuận Chương…
Hắn hỏi liền tên mấy người, rất là hứng thú. Nguyệt Nha Nhi làm sao lại chẳng
nhìn ra tâm tư của hắn, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, chỉ cười lạnh không
nói.
Hỏi tới kiệt cả sức rồi, nha đầu này vẫn như làm từ khối sắt, không thốt một
lời, Lâm Vãn Vinh thầm nóng lên, hắc hắc nói:
– Ồ, ta hiểu rồi, nhất định tình lang của nàng là người Đại Hoa ta, nàng vì
chuẩn bị bỏ nhà theo hắn nên mới khổ công học tiếng Đại Hoa và y thuật. Không
tệ, không tệ, có cá tính đấy!
Nghe hắn nói bậy, Ngọc Già không nhìn được nổi giận:
– Ai thèm bỏ theo người Đại Hoa, nữ nhi thảo nguyên chúng ta hướng tới dũng
sĩ vô địch, nam nhân Đại Hoa các ngươi yêu đuối hèn nhát, giống như cây bông
trên thảo nguyên, đạp một cái là nhũn ra, không có cốt khí.
– Điều này Ngọc Già cô nương quá độc đoán rồi.
Lâm Vãn Vinh hậm hực bất bình:
– Sao nàng có thể bởi vì một cây con héo rũ, mà hủy đi cả một khu rừng rậm
rạp? Xa xôi chẳng nói làm gì. Nàng nhìn ta coi, ta cứng hay là mềm? Ta có cốt
khí không?
– Ngươi ấy à?
Thiếu nữ Đột Quyết hừ một tiếng:
– Cốt khí thì đúng là có một chút, nhưng toàn bộ lại dùng ở chỗ hạ lưu rồi.
Cái đánh giá này đúng là hiểu tới cốt tủy của hắn rồi. Lâm Vãn Vinh cũng chẳng
để ý cười ha hả:
– Ngọc Già cô nương mắt tốt thật, đúng là nhìn người nhìn thấu tận tim. Nếu
chẳng phải hai người chúng ta lần đầu gặp nhau, ta nhất định còn cho rằng nàng
trước đây đã thấy ta rồi đó. Nói trở lại, Ngọc Già tiểu thư, trước đây nàng đã
nghe qua tên của ta chưa?
– Tam cát thị.. oa lão công.
Ngọc Già khinh thường:
– Cái tên xấu như thế, ta muốn nghe nó làm gì?
Lâm Vãn Vinh nhịn cười nói:
– Gọi lâu rồi sẽ không thấy nó xấu nữa. Nói như vậy thì trước đây Ngọc Già cô
nương chưa nghe qua tên của ta rồi. Đáng tiếc đáng tiếc, thấy nàng hiểu ta như
thế, ta còn cho rằng nàng từng khổ công nghiên cứu về ta đó.
Câu nói này tựa như vô tình lại như cố ý, thuận miệng nói ra khiến Ngọc Già
cũng không khỏi ngây người.
Lâm VãnVinh nhìn thẳng vào mắt nàng, không nhanh không chậm nói:
– Kỳ thực, ở Đột Quyết ta có một người bạn không thể tính là bạn. Hắn tên là
Lộc Đông Tán, là người rất thông minh, nhưng mà Ngọc Già cô nương so với hắn
càng thông minh hơn. Nguyệt Nha Nhi muội muội có biết Lộc Đông Tán không?
Ngọc Già không đổi sắc mặt, chạm rãi nói:
– Quốc sư Lộc Đông Tán vang danh thảo nguyên, phàm là con dân Đột Quyết ta,
sao có thể không biết ngài chứ?
– Hóa ra là nàng biết hắn.
Lâm Vãn Vinh cười đầy ý nghĩa sâu xa.
– Cũng tốt, đợi lúc nào đó rảnh rỗi, phiền nàng chuyển lời cho hắn, nói là ta
hoanh nhênh hắn tới Đại Hoa làm khách, lần này ta sẽ không lừa lạt tị thảo của
hắn nữa. Phải rồi, cái nơi mà trồng nhiều lạt tị thảo gọi là gì nhỉ, A Nhĩ
Thái sơn, Khoa Bố Đa, đúng là nơi thật hay!
Hắn nhìn chăm chú vào Nguyệt Nha Nhi, phát ra nụ cười quái dị như dã lang, mặt
đầy vẻ đắc ý.
Tay Ngọc Già khẽ run lên, từng cơn ớn lạnh trào lên trong lòng, đột nhiên nàng
nhoẻn miệng cười. Lắc đầu nói:
– Người Đại Hoa tự cho là thông minh, hóa ra ngươi coi ta là người do Lộc
Đông Tán phái đến.
“Không ngờ lại bị nha đầu này nhìn thấu!” Lâm Vãn Vinh cười lạnh:
– Chẳng lẽ không phải sao?
Nguyệt Nha Nhi cười như chuông reo, phá tan trời đêm yên tĩnh. Vang khắp căn
lều lớn nhỏ xa gần, khiến vô số tướng sĩ nhìn tới phía này.
Lão Cao và lão Hồ từ trong căn lều xa thò đầu ra, nhìn về phía bên này, thấy
bóng người Lâm VãnVinh kề bên Nguyệt Nha Nhi, tức thì mắt sáng lên, cùng giơ
ngón cái lên, cười rất bỉ ổi ám muội. Chỉ có quỷ mới biết được hai cái tên dâm
hóa này nghĩ đi tới đâu.
“Con mẹ nó, ta có làm gì đâu chứ, thật là oan uổng!” Thấy bộ dạng đắc ý của
thiếu nữ Đột Quyết, Lâm Vãn Vinh không nhịn được hỏi:
– Nàng cười cái gì? Làm hỏng giấc ngủ người khác, dẫn tới nghi ngờ lung tung,
đây là vấn đề rất nhiệm trọng, nàng có biết không hả?
Ngọc Già ngừng cười nhìn hắn:
– Người Đại Hoa tự cho mình thông minh kia, đừng nên dùng tâm tư hẹp hòi của
mình đánh giá người khác. Ta lấy danh nghĩa thần của thảo nguyên mà thề, ta
tuyệt đối không phải do quốc sư Lộc Đông Tán phái đến.
Thần của thảo nguyên trong lòng người Đột Quyết không gì sánh được, Nguyệt Nha
Nhi đã thề như thế, chẳng lẽ nàng ta thật sự không phải do Lộc Đông Tán phái
tới? Bị Ngọc Già làm cho rối cả lên, Lâm Vãn Vinh tức thì cũng mơ hồ. Dù hắn
có vô số kinh nghiệm tán gái, trước mặt Ngọc Già lại có cảm giác như đao chém
vào gối bông, dùng sức uổng phí.
Một loại nguy cơ rõ rệt trào lên, Lâm Vãn Vinh đứng bật dậy, giọng tức giận:
– Thần y tiểu thư, nàng cứu tỉnh tiểu Lý tử, ta thả nàng và tộc nhân của nàng
đi… hiện giờ, lập tức!
Ngọc Già cũng duỗi người ra, đối mắt với hắn mà không hề sợ hãi:
– Đánh thức huynh đệ của ngươi ngay bây giờ? Rất xin lỗi! Nếu y thuật của
Ngọc Già không thể cứu được. Đương nhiên ngươi vẫn có thể lựa chọn thả ta và
tộc nhân của ta. Nếu đúng là như thế, Ngọc Già sẽ vô cùng cảm kích.
Nàng cúi người xuống, khẽ phủi đi cát bụi trên vay, thân hình uyển chuyển, hấp
dẫn vô cùng.
“Con mẹ nó, chuyện gì thế này? Nha đầu này lại còn chầy ra. Đuổi cũng không
đuổi nàng ta đi được nữa?” Nhìn dáng dấp tha thước của Ngọc Già. Lâm Vãn Vinh
xiết chặt nắm đấm, trong lòng đầy lửa giận.
– Ta cảm thấy như chúng ta bị lọt bẫy rồi.
Giọng nói của lão Cao vang vọng bên tai, sắc mặt Lâm Vãn Vinh tái nhợt, hồi
lâu không nói gì…