Quả thật như tên đầu lĩnh hương đội nói, đại quân tìm kiếm trong thành một
đêm, tra được không dưới một trăm người Đột Quyết, nhưng không có một nữ tử
nào cả, chứ đừng nói một thiếu nữ xinh đẹp ‘Nguyệt Nha Nhi’, xem ra nàng đích
thật đã ra khỏi thành rồi.
Không thể ‘báo thù’ cho tỷ muội Đại Hoa, Cao Tù quả là không cam lòng, ở trong
thành lục lọi suốt một ngày, rốt cuộc cũng lầm lũi quay về. Lâm Vãn Vinh thì
vẫn hi hi ha ha không thèm để ý, hắn chỉ xem ’Nguyệt Nha Nhi’ chỉ là một đoạn
kỷ niệm thật đẹp khi hành quân, cũng giống như mùa xuân nơi tái ngoại, chỉ có
thể ngộ không thể cầu.
Thật ra một việc khác mới làm hắn hơi cảm thấy mất mát. Sau khi Hồ Bất Quy hồi
doanh, tìm kỹ vài canh giờ, lặng lẽ thống kê nhân số trong quân, chưa từng
phát hiện ra bất kỳ cái gì dị thường. Binh sĩ trông xinh đẹp cũng không ít,
nhưng không có một ai là người Lâm Vãn Vinh muốn tìm.
“Rõ ràng là Ninh tiên tử đang theo ta, vì sao nàng không hiện thân gặp lại?
Chẳng lẽ đêm qua không phải nàng ra tay?” Vuốt ve cây ngân châm băng giá trong
tay, Lâm Vãn Vinh càng thêm nghi hoặc, cảm giác mất mát tràn ngập tim hắn.
Đại quân nghỉ ngơi ở Hưng Khánh một ngày, bổ sung cấp dưỡng lương khô, trong
thành sau đợt náo loạn đêm trước cũng an tĩnh hơn rất nhiều. Sáng sớm ngày thứ
ba, ngoại trừ quân của Lý Thái lưu lại năm vạn binh sĩ, Tả Trung Hữu ba lộ đại
quân đều xuất phát, hùng dũng tiến ra biên quan, ngang qua Hạ Lan sơn, tiến
thẳng về phía Ngũ Nguyên.
Lúc này là đầu mùa xuân, dương liễu Giang Nam đang rủ bóng tỏa hương, còn tái
ngoại thì bão cát mịt mù, tro bụi đầy trời cay cả mắt, không chỉ là người, đến
cả lừa ngựa cũng di chuyển vô cùng khó khăn.
– Nhìn nơi này. Trinh sát phía trước báo lại, nhánh quân đầu tiên của người
Đột Quyết lúc này cách Ngũ Nguyên chỉ có ba trăm dặm, với tốc độ di chuyển của
kị mã Đột Quyết, chỉ ngày mai, người Đột Quyết sẽ tới nơi.
Từ Chỉ Tình chỉ chỉ vào tấm bản đồ chi tiết của nàng, dùng màu đỏ chấm vào một
điểm, chính là vị trí của Ngũ Nguyên. Trên bản đồ này, sông ngòi núi non,
đường sá thành quách, đều được dùng những dòng chữ nhỏ màu sắc khác nhau để vẽ
ra, những vị trí trọng điểm, còn dùng những tiêu chú có màu đậm đặc biệt, đơn
giản và rõ ràng. Chỉ một tấm bản đồ này, Từ tiểu thư đã bỏ ra không ít công
phu.
Nói cách khác, vào tầm này ngày mai, trận chiến đầu tiên giữa Đại Hoa và người
Hồ sẽ xảy ra?! Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, không ý thức được khôi giáp cũng run
lên, tiếng gió hú lên ù ù bên ngoài trướng bồng truyền vào tai hắn, làm trong
lòng hắn hơi thấp thỏm, lại có chút hưng phấn. Trước kia theo Từ Vị đánh Bạch
Liên giáo, nhiều người khi dễ ít người. Người mập đánh người gầy, trên người
hắn gánh vác ít trách nhiệm, nhắm mắt cũng dám đánh, bởi vì kết quả sớm đã
định rồi.
Lúc này đối mặt với người Đột Quyết, cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Đây là một
cuộc chiến tranh không biết kết quả. Theo chiến lực và nhân số, Đại Hoa thậm
chí còn ở thế yếu, ngày mai sẽ đánh nhau như thế nào, không ai biết. Tánh mạng
của sáu bảy vạn tướng sĩ thủ hạ đều trong tay hắn, kể cả tình lẫn lý, đều
tuyệt không cho phép có sai sót nào, áp lực trên người càng lúc càng trầm
trọng.
Đại quân đến hoàng hôm mới tới Ngũ Nguyên. Lần đầu nhìn thấy Ngũ Nguyên thành,
Lâm Vãn Vinh khó có thể hình dung được. Nói nó là một tòa thành thì căn bản
không chính xác, đây là một tòa thành đất mọc lên giữa sa mạc hoang vu, tứ
phía toàn là những bức tường cao bằng một người đã bị tàn phá, người Hồ chỉ
cần kéo cương cho ngựa nhảy lên là dễ dàng vào được bên trong. Gió cát mịt mù
đầy trời. Trong thành đất cát phủ đầy đường đi, cao đến tận miệng giày, đao
kiếm gãy vụn, chiến bào rách nát, xương trắng khô khốc, trong tòa thành đất
này bao phủ một không khí âm trầm, căn bản là vô hiểm khả thủ. (không đủ hiểm
trở để phòng thủ)
Lâm Vãn Vinh hít mạnh một hơi, chẳng trách đến cả người Đột Quyết vốn dũng
mãnh cũng sau khi lấy được Ngũ Nguyên lại lui về thảo nguyên, căn bản đây là
một tòa thành hoang không có người ở, nào ai có thể ở đây mà sống sót được.
– Tướng quân, tướng quân… quân sư muốn nói chuyện với ngài.
Đang xuất thần chợt Đỗ Tu Nguyên bên người trộm kéo tay áo hắn, nhỏ giọng
nhắc.
– À, phải không?
Lâm Vãn Vinh khó khăn lắm phục hồi tinh thần lại, thấy Từ tiểu thư cắn răng
trừng mắt nhìn mình, cũng không biết vừa rồi nàng nói cái gì.
Hồ Bất Quy bên kia nhỏ giọng nói:
– Từ tiểu thư hỏi Hữu lộ quân chúng ta đã đóng quân an toàn chưa, có thiếu ai
không?
Lâm Vãn Vinh chính sắc nói:
– Hữu lộ đại quân của ta mọi người tề chỉnh, không một ai vắng mặt, trước mắt
đang ở ngoài thành Ngũ Nguyên nghỉ ngơi và hồi phục.
Từ Chỉ Tình khẽ gật đầu:
– Rất tốt, trong số ba lộ đại quân, sĩ khí của quân sĩ Hữu lộ là sung mãn
nhất, huấn luyện cũng tích cực khắc khổ, Lâm tướng quân biết cách dạy quân,
công không thể không tính. Duy có một việc, hy vọng tướng quân chuyên tâm khi
họp, chớ để ý nghĩ ở nơi khác.
“Nha đầu này nói cái gì thế, ta sao lại để ý nghĩ chạy đi đâu?” Lâm Vãn Vinh
bất lực nhún nhún vai, phó tiên phong Vu Tông Tài bên người Tả Khâu mặt đầy
tiếu ý liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Ba lộ đại quân, Tả lộ của Tả Khâu binh nhiều tướng mạnh nhất, trừ phó tiên
phong Vu Tông Tài ra, có hơn mười phó tướng khác nữa, hơn một trăm thiên hộ,
tổng cộng tướng sĩ có trên chín vạn. So sánh với Hữu lộ quân của Lâm Vãn Vinh
thì nhân số đại quân của hắn chỉ có sáu bảy thành, mãnh tướng cũng chỉ có mấy
người Đỗ Tu Nguyên, Hồ Bất Quy, Lí Thánh, nhìn bề ngoài, thực lực kém hẳn.
Nhưng thủ hạ Lâm Vãn Vinh đại bộ phận là những bộ hạ cũ khi còn ở Sơn Đông, có
Hồ Bất Quy Đỗ Tu Nguyên dựa theo phương pháp tập huấn của Lâm Vãn Vinh, mọi
người phối hợp ăn ý, chiến lực cũng vị tất thua sút. Trung lộ do Từ Chỉ Tình
tự mình suất lĩnh, phó tướng mười mấy người, binh lực cũng không dưới mười
vạn.
– Từ quân sư, vừa rồi theo lời nàng, đội quân tiên phong của người Hồ, ước
chừng có bao nhiêu nhân mã?
Tả Khâu ngưng thần nhìn tình thế trên bản đồ, thần sắc trịnh trọng.
Từ Chỉ Tình ung dung đáp:
– Chí ít có sáu vạn kỵ binh tinh nhuệ, chính do một trong ba mãnh tướng đầu
lĩnh của Đột Quyết Tả Vương Ba Đức Lỗ, gọi là Nỗ Nhĩ Toa Cáp. Nghe nói người
này lúc nhỏ đã ăn thịt sói sống, từng một quyền đánh nát đầu ngựa hoang, lực
mạnh vô cùng, hơn mười lực sĩ Đột Quyết cũng đánh không lại hắn, dũng mãnh vô
cùng.
“Nỗ Nhĩ Toa Cáp? Tên của người Đột Quyết quả nhiên là đọc lẹo lưỡi. Hắn ăn
sống thịt sói thì sao, lão tử cũng ăn thịt bò bít tết máu đỏ lòm chứ bộ, không
thể coi là thua hắn được.” Lâm Vãn Vinh lơ đểnh cười ha hả:
– Từ tiểu thư cũng không cần nói như vậy, cái gì Đột Quyết mãnh tướng, cũng
chẳng qua là xương thịt như chúng ta thôi. Ta vẫn kiên quyết cho rằng, chỉ cần
người nào cần phải chết, nhất định sẽ chết, tuyệt sẽ không có đường sống được
đâu!
Tả Khâu nghe hắn nói thú vị, cũng cười ha hả:
– Lâm huynh đệ quả nhiên có kiến thức, Tả mỗ bội phục!
Từ Chỉ Tình lắc đầu:
– Nói nhiều lời vô ích. Ngũ Nguyên thành ở trước mắt, người Hồ vài canh giờ
sau sẽ áp sát, trận đầu sẽ đánh như thế nào đây? Đại quân đóng ở Ngũ Nguyên,
hay là đóng quân ngoài thành? Ta muốn nghe xem ý kiến của các tướng quân.
Đây mới là việc chính của hội nghị hôm nay, trận đầu kháng Hồ, tầm quan trọng
đối với song phương không cần nói cũng biết. Đồng thời cũng ảnh hưởng rất lớn
đến tương lai chiến cuộc, do đó Từ tiểu thư mới phải thận trọng như thế.
Lâm Vãn Vinh nhìn về phía Hồ Bất Quy và Đỗ Tu Nguyên, hai người này đang nhăn
trán trầm tư, hiển nhiên đang lo lắng phương pháp chiến đấu. Phó tướng Tả lộ
Vu Tông Tài tựa hồ đã tính trước, ôm quyền lớn tiếng nói:
– Tông tài nghĩ rằng, đại quân ta hẳn là nên ở trong Ngũ Nguyên.
– Hả?
Từ tiểu thư nhướng đôi mi thanh tú, mỉm cười:
– Vu đại ca xin giảng.
Vu Tông Tài tự tin nói:
– Như mọi người đều biết, người Hồ thiện kị xạ, về phương diện tấn công rất
mạnh. Đại quân ta trú trong thành, có hỏa pháo của thần cơ doanh, được thần
tiễn thủ tương trợ, có thể phát huy sở trường của quân ta. Lần tập kích của
đội quân Đột Quyết này, chỉ có sáu vạn người, quân ta thủ thành vô cùng tin
tưởng. Một khi kị mã của địch đến gần, hỏa khí thần tiễn sẽ nhất tề phóng ra,
nhất định sẽ diệt địch ngay ngoài cửa thành.
Thủ thành?! Lâm Vãn Vinh nhìn nhìn Ngũ Nguyên thành, bốn phía vách tường tàn
phá, bão cát nhiều năm đã bào phá hết cả. Tường thành rách nát hết cỡ, đại đa
số đều không cao quá một đầu người, người Đột Quyết người cao ngựa lớn, quất
một roi ngựa, tuấn mã sẽ bay lên không bay vào, như thế thì thủ thành làm sao?
– Hồ đại ca, ngươi có đề nghị gì không?
Nhìn Hồ Bất Quy chu miệng, dường như có lời muốn nói, Lâm Vãn Vinh liền cổ vũ.
Hồ Bất Quy thần sắc vội vàng:
– Bẩm tướng quân, bẩm quân sư, mạt tướng cho rằng, phương pháp của Vu phó
soái không thể thực hiện được. Đúng, thủ thành đích thật là sở trường của đại
quân ta, nhưng đây chỉ đúng với Hưng Khánh phủ tường dày thành cao mà nói. Còn
Ngũ Nguyên thì hoàn toàn bất đồng, ngựa nhảy một cú đã vọt vào trong thành đất
này rồi, căn bản là không đủ hiểm trở để thủ. Người Hồ mấy năm trước không
công phá được Hưng Khánh. Thoái lui thủ Ngũ Nguyên, rồi lại lập tức bỏ đi,
cũng chính vì nguyên nhân Ngũ Nguyên dễ công khó thủ. Trú vào trong thành, chỉ
bó chân bó tay, chỉ có ngồi mà đợi địch quân tập kích, quả thật hạ hạ chi
sách.
Hồ Bất Quy tính tình trung thực, hắn phản đối ý kiến của Vu Tông Tài thì thôi,
câu cuối cùng ‘Hạ hạ chi sách’ cũng làm Vu tướng quân nổi điên. Vu Tông Tài
xuất thân võ tướng thế gia, tuổi còn trẻ đã có chức cao, khó tránh khỏi tâm
cao khí ngạo, hắn biến sắc, phẫn hận hừ hừ:
– Thành cao thì có cách đánh ở thành cao, thành thấp có phương pháp phòng thủ
thành thấp. Người Hồ có thể giục ngựa nhảy lên công thành, nhưng quân ta có
hỏa pháo và thần tiễn, bộ không phải nhân lúc đó có thể phát huy uy lực hay
sao? Khoái mã người Hồ, chẳng lẽ còn có thể nhanh hơn pháo hỏa và thần tiễn
của quân ta hay sao?! Hồ tướng quân nói như thế, chỉ sợ là bị người Đột Quyết
dọa vỡ mật rồi! Nghe nói ngài hơn mười năm trước giao thủ với người Hồ, chưa
thắng được trận nào, nên cũng chẳng trách được…
– Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại một lần nữa xem nào…
Mấy câu này chính là chạm vào nỗi đau của Hồ Bất Quy, hắn nhất thời tựa như sư
tử bị đốt đuôi, nhảy dựng lên. Hắn kháng Hồ hai mươi năm, Đại Hoa đánh thắng
được bao nhiêu trận có thể đếm được. Với hắn năm đó chỉ là một thiên hộ nho
nhỏ, hắn làm gì có thể thay đổi được chứ?
Lâm Vãn Vinh ngăn Hồ Bất Quy muốn nổi điên, lạnh lùng hừ một tiếng:
– Hồ đại ca. Hai mươi năm đánh không thắng người Hồ, việc này không có gì
đáng xấu hổ. Chỉ cần đứng ở đây, ngươi vẫn là anh hùng của Đại Hoa! Mỗi một
vết sẹo trên người ngươi, mỗi giọt máu chảy ra khỏi người ngươi, đều là những
tấm huân chương lấp lánh, so với những kẻ chỉ biết nói suông thì mạnh mẽ hơn
hơn ngàn vạn lần, ngươi sợ cái gì?!
Nhìn phó soái Tả lộ và mãnh tướng Hữu lộ tranh luận suýt đánh nhau, Từ Chỉ
Tình nhịn không được cau mày lại:
– Vu đại ca, Hồ tướng quân. Hai người chính là hai tay của đại quân ta, tuy
sách lược khác nhau, nhưng đều là nghĩ cho Đại Hoa ta, không thể khinh ngôn
vọng ngữ, tổn thương hòa khí huynh đệ. Đây là lần đầu tiên, ta tạm thời cảnh
cáo. Nếu là lần sau tái phạm, ta nhất định bẩm cho đại soái, theo quân pháp xử
trí.
Giọng điệu nàng nàng tuy nhẹ nhàng, sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc, Hồ Bất Quy
và Vu Tông Tài hai người không dám nhiều lời nữa.
Từ tiểu thư xử trí xong tranh chấp, lại nhìn Lâm Vãn Vinh, hỏi:
– Lâm tướng quân, vừa rồi nhị vị đề nghị, ngài cũng đã nghe xong, ngài nghĩ
như thế nào?
Lâm Vãn Vinh nghiêm túc đáp:
– Ta tán thành ý kiến của Hồ đại ca. Phương pháp thủ thành thật sự là trói
chân trói tay, không khỏi chịu thua thiệt.
Vu Tông Tài âm thầm hừ một tiếng, vẻ không phục không cần nói cũng biết. Nhưng
Lâm Vãn Vinh chính là lãnh đạo Hữu lộ, còn cao hơn hắn một bậc, lại có Từ tiểu
thư cảnh cáo từ trước, Vu Tông Tài không dám phóng tứ nữa, chỉ ôm quyền nói:
– Lâm tướng quân, khi thủ thành, hỏa khí và cung tiễn của quân ta có thể phát
huy hiệu dụng lớn hơn, tạo thành sát thương lớn nhất định đối với người Hồ,
sao lại bảo trói tay chân, không khỏi thua thiệt? Tông tài xin được nghe qua.
Giọng Lâm Vãn Vinh đều đều:
– Vu lão đệ, hỏa khí cung tiến đương nhiên có thể trở thành lợi khí, nhưng
phải biết cách lợi dụng, nếu sử dụng không tốt, cũng có thể trở thành gánh
nặng. Quân ta có hơn hai mươi hỏa pháo, năm ngàn thần tiến thủ, nhưng đội quân
công thành đầu tiên của người Hồ có đến hơn sáu vạn, người Đột Quyết hung hãn
thì không cần ta miêu tả, huống hồ Ngũ Nguyên thành căn bản là vô hiểm khả
thủ, người Hồ nhảy ngựa lên là đã có thể vào được. Một khi có một chỗ bị công
phá, sẽ tạo thành hiệu ứng vỡ đê, khắp nơi sẽ bị tràn vào. Đến lúc đó, thần cơ
doanh của chúng ta sẽ hoàn toàn mất đi hiệu dụng, thần tiễn thủ bại lộ dưới
gót sắt của người Hồ. Còn hỏa pháo nặng nề tuy rất uy lực, bỏ đi thì đáng
tiếc, muốn rút lui lại không lui được, trong nháy mắt lợi khí biến thành gánh
nặng, vậy sẽ tạo thành một loại cảnh tượng như thế nào?! Nghĩ tới đã cảm thấy
đáng sợ!
Hắn hít một hơi, giống như tình cảnh thê thảm xuất hiện trước mắt. Vu Tông Tài
nghe thế kinh ngạc lạnh mình, vội vội vàng vàng gạt mồ hôi hột, Tả Khâu cũng
gật gù thầm tán thành.
Từ tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, khẽ nói:
– Nói có đạo lý. Nhưng theo ngài thấy, chúng ta phải làm như thế nào? Chẳng
lẽ lao ra Ngũ Nguyên thành, quyết chiến với người Hồ trên đại mạc? Việc này
chẳng phải đúng theo tâm nguyện của người Hồ sao?!
– Quyết chiến thì nhất định phải làm, nhưng tuyệt không phải làm theo tâm
nguyện của người Hồ.
Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng vào gương mặt yêu kiều của Từ Chỉ Tình, thần bí cười.
Từ tiểu thư xem ra không chịu được ánh mắt hắn, vội vội vàng vàng cúi đầu,
sẵng giọng:
– Làm gì thế, còn không mau nói ra? Rốt cuộc làm sao quyết chiến được?!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, trong mắt lóe ra hào quang:
– Ra khỏi Ngũ Nguyên thành thì nhất định rồi. Nhưng tuyệt không phải về phía
trước. Mà hoàn toàn ngược lại, ta thấy, chúng ta hẳn nên lui ra phía sau, đem
Ngũ Nguyên này cho người Đột Quyết!!!