Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 457: Tình thế

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Xoay người lại, thấy trước mắt đang đứng một nữ tướng xinh đẹp. Chân đi đôi
ủng nhỏ nhắn, thân mặc chiến bào sáng bạc, cả người mềm mại như dương liễu, lộ
ra những đường cong cực kỳ quyến rũ. Nàng cau mày, đôi mắt trong tựa nước
biếc, gương mặt trắng như bạch ngọc hơi ửng hồng vì mệt, đang lạnh lùng nhìn
chằm chằm vào Lâm Vãn Vinh, cũng không biết đang cười hay giận.

– Ủa, không phải đây là Từ Tiểu Thư sao?

Lâm tướng quân tươi cười, vội vàng phất tay:

– Các huynh đệ, mau chào Từ quân sư!

– Từ quân sư!

Binh lính thủ hạ hắn quả thật được huấn luyện cực tốt, Lâm tướng quân vừa ra
lệnh, mấy ngàn người giơ đao thương lên cao, cùng nhau hô lớn, thanh âm thấu
đến tận trời xanh.

Cảnh này giống như Đại vương đến thăm, Từ tiểu thư nhíu mày, liếc hắn vài lần:

– Lâm tướng quân, ta nghe Đỗ Tu Nguyên nói, thương thế ngươi chưa lành, phải
ở trong doanh trướng nghỉ ngơi, đến cả việc họp hành cũng do người khác làm
thay …

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt liếc nhìn vào đùi hắn, sắc mặt có vài phần
giận dữ:

– … Lâm tướng quân, thương thế ngươi có đích xác là ‘nặng’ lắm không!

Vẻ châm chọc trong lời nàng, đến cả Cao Tù cũng nghe ra được, huống chi Lâm
đại nhân vốn là người thông minh như vậy.

– Ủa, phải không!

Lâm đại nhân ngạc nhiên nhìn chân mình, trên mặt tỏ ra vui mừng vô cùng:

– Không nhờ Từ tiểu thư chỉ ra, ta còn thật không chú ý tới nữa. Thì ra ta đã
có thể tự do cử động rồi, xem ra mấy hôm nay, vận động lên xuống liên tục mới
có lợi, thương thế chắc cũng đỡ nhiều rồi. Chà, mấy ngày nay xảy ra nhiều việc
trọng yếu như vậy nên chuyện này cũng quên rồi. Từ tiểu thư tới vừa lúc, hôm
nay ta mời khách, ở trong quân ăn một bữa, mọi người mở tiệc một phen!

Nhìn hắn hi hi ha ha, Từ Chỉ Tình nhịn không được giận dữ, nàng tức mình mắng:

– Đại quân tiền phương đến Hưng Khánh phủ (bây giờ gọi là Ngân Xuyên). Đã gần
đến biên giới giữa Đại Hoa và người Hồ, chiến sự lúc nào cũng có thể phát
sinh, Lâm tướng quân còn có có tâm tình tốt như vậy nữa sao? Huống chi trong
quân cấm đánh bạc, cấm uống rượu, chẳng lẽ ngươi không học quân quy sao?!

“Đâu chỉ cấm đánh bạc, cấm uống rượu, còn cấm sắc nữa đó!” Lâm Vãn Vinh mỉm
cười đáp lại:

– Từ tiểu thư hiểu lầm rồi, ta trước giờ luôn luôn xa lánh tửu sắc. Mở tiệc
mừng với các huynh đệ, uống mấy li nước trà, hẳn là không phạm quy đó chứ.

Từ Chỉ Tình sớm đã lĩnh giáo về mấy trò quỷ biện của người này, nàng cắn chặt
răng hừ một tiếng:

– Dù chưa phạm giới, nhưng lại giả bị thương, đợi ta hồi doanh sẽ bẩm cáo
Nguyên soái…

– Những lời này của Từ quân sư có chút chưa thông tình đạt lý.

Lâm Vãn Vinh ngắt lời nàng:

– Cái gì mà giả thương? Trước khi nhập quân ngũ, cái chân gãy của ta lúc đó
bị như thế nào, tin rằng Từ quân sư cũng rõ ràng. Ông bà nói rất đúng, gãy
xương cần một trăm ngày. Ta trong vòng mười ngày ngắn ngủn mà có thể khôi phục
được như thế này. Vậy là nhờ ông trời phù hộ rồi, trong đó có công lao của
người nhà và cả Cao đại ca nữa, chẳng biết đã bỏ bao nhiêu tâm huyết. Bây giờ
làm sao vào miệng nàng lại biến thành giả bị thương? Ta thật không rõ!

Sắc mặt hắn rất khó coi, đứng trước mọi người mà cãi tới, Cao Tù và Đỗ Tu
Nguyên hai mặt nhìn nhau. Sớm biết giữa Lâm tướng quân và Từ quân sư có gì đó,
không nghĩ rằng họ vừa gặp mặt nói hai ba câu, là lại bắt đầu tranh chấp.

Hồ Bất Quy rất khôn ngoan. Thấy Từ tiểu thư sắc mặt giận dữ, liền vội nháy mắt
về phía Lâm Vãn Vinh:

– Từ quân sư, ngài đã tới đây, hay là như vậy đi, Hữu lộ quân mã của ta đang
thao luyện, Lâm tướng quân vừa phát minh ra một biện pháp luyện binh mới, xin
quân sư đến xem và cho chỉ đạo.

– Buộc bao cát hả? Ta vừa rồi đã xem qua.

Từ Chỉ Tình hít nhẹ:

– Biện pháp này tuy sáng tạo, nhưng lúc này mà áp dụng chỉ sợ hơi chậm.

Những lời nàng vừa nói xem ra đúng vào chỗ người ta đang muốn nghe, Hồ Bất Quy
liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, không dám nói gì.

“Làm sao lại gây gổ với nha đầu này cơ chứ!” Lâm Vãn Vinh cũng thấy hơi buồn
cười, mỗi lần gặp Từ tiểu thư, chưa lần nào được yên ổn

– Không thể nói như vậy!

Hắn lắc lắc đầu, mắt nhìn thẳng vào Từ Chỉ Tình, ra vẻ phóng khoáng cười nói:

– Có phương pháp tốt, dùng lúc nào cũng không tính là muộn. Ta cùng với Cao
Tù tính rồi, như vậy, trong vòng một tháng sẽ có thành quả. Cần có tầm nhìn xa
một chút, chiến tranh với người Hồ không phải việc ngày một ngày hai, cho dù
việc áp dụng cho binh sĩ tập luyện ở đây có hơi chậm, nhưng còn có lớp binh
lính sau này nữa chứ? Những tân binh sau này, bắt đầu mỗi người phải buộc bao
cát luyện tập, ta không tin, binh lính nhiệt huyết của Đại Hoa chúng ta lại
không địch nổi hùng sư của Đột Quyết?!

Hồ Bất Quy vỗ tay, tỏ vẻ rất tán thành:

– Đúng lắm, làm sao ta không nghĩ đến việc tập luyện cho đám tân binh? Lâm
tướng quân, ngài thật sự là một câu đã thức tỉnh người trong mộng. Gót sắt của
người Hồ cũng không phải được sinh ra từ bụng mẹ, mà đã luyện thành trên lưng
ngưa. Binh lính tinh nhuệ Đại Hoa ta, chỉ cần chúng ta kiên trì tập luyện, một
năm không được thì luyện ba năm, ba năm không thành thì luyện năm năm, chúng
ta không có lý do gì bại dưới tay Đột Quyết.

Bản lãnh chiến trường của Lâm đại nhân kì thật rất kém, nhưng tầm nhìn cùng
trí tuệ của hắn lại là độc bộ thiên hạ. Dám nghĩ những gì người ta không dám
nghĩ, dám làm những gì người ta không dám vi phạm, tầm nhìn, mưu lược đều vượt
qua người khác, lại có bọn người Hồ Bất Quy Đỗ Tu Nguyên tinh thông chiến sự
phụ tá, chiến lực của một nhánh Hữu lộ quân, thật sự là không thể khinh
thường.

Từ Vị, Lý Thái coi trọng nhất là điểm này của hắn, Từ Chỉ Tình đương nhiên
cũng không ngoại lệ. Tuy gây gổ với hắn, nhưng nghe hắn nói một hồi, lại có
cảm giác được mở toang màn mây đen nhìn thấy nhật nguyệt.

Tâm tình hưng phấn lan truyền đến mọi người, đến cả Từ tiểu thư cũng nhịn
không được bật cười lên, không khí căng thẳng vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Trường luyện binh cực kỳ náo nhiệt, nhìn những binh lính chân buộc chặt bao
cát, thay nhau ngã dúi dụi trên trường luyện, rồi lồm cồm bò dậy tập tiếp, nhớ
tới mới vừa rồi ở xa xa nghe bài diễn thuyết của hắn, Từ Chỉ Tình lắc đầu than
nhẹ, chỉ cần mấy tiếng mà kích động được lòng người, không ai so được với Lâm
Tam cả. Nếu mỗi người đều có ý chí chiến đấu như vậy, vậy không cần phải lo
cảnh người Hồ bất diệt, Đại Hoa bất hưng?

Nàng ngưng thần một lúc lâu, chân bước nhẹ nhàng không biết đi về đâu, tâm tư
đang lơ lửng trên mây, bỗng có người kéo áo nhẹ, đưa mắt nhìn lên thấy nguyên
là kẻ mới vừa rồi gây gổ với mình, Lâm Tam.

– Ngươi.. ngươi làm cái gì đó?!

Gương mặt trắng như bạch ngọc bỗng nhiên đỏ bừng lên, nàng cố không lớn giọng,
giận dữ nói:

– Nơi này là quân doanh đó!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Ta biết đây là quân doanh, không phải quân doanh thì ta đâu có kéo tay
nàng. Đại quân đã thao diễn xong rồi, sắp đến giờ ăn cơm, nàng còn ngẩn ngơ ở
đây làm gì?

Từ Chỉ Tình đưa mắt nhìn lại, hóa ra lúc nàng vừa ngẩn người, những binh sĩ
trong trường đã tản đi, kẻng của nhà bếp đã vang lên, mùi thức ăn bốc lên thơm
phức.

Hai má nàng đỏ ửng, nhưng không cam lòng yếu thế hừ một tiếng:

– Ta đang quan sát địa hình nơi này, để đánh dấu vào bản đồ. Ngươi lại cản
trở ta làm việc?

– Sao ta lại không thể ở đây được.

Lâm Vãn Vinh làm vẻ buồn rầu nói:

– Quân sư, ta muốn nhắc nhở nàng một chút. Nàng đạp trúng vào chân của ta, ta
là thương binh tàn tật đó!

Từ Chỉ Tình cúi đầu xuống, hóa ra mình mải quan sát binh lính tập luyện mà
ngẩn người ra, lỡ đạp vào cái giày mới tinh của hắn, trên giày còn in nửa dấu
chân rất xinh xắn.

Bọn người Hồ Bất Quy Cao Tù thấy màn này, bịt miệng cười trộm, gương mặt Từ
tiểu thư đỏ bừng, tức giận hừ một tiếng:

– Việc này chẳng trách ta được, ai bảo cái chân ngươi to như cái lá đa, đứng
trên đất che hết cả một khoảng lớn làm chi.

“Chân to là lỗi của ta, thế còn ngực to là lỗi của nàng.” Lâm Vãn Vinh hừ hừ,
liếc nhanh qua bộ ngực đầy đặn của nàng, lại nhớ tới lúc cảnh hương sắc trong
phòng Ngưng Nhi ở Tế Ninh, nhất thời trong lòng xao xuyến.

Từ Chỉ Tình lấy từ trong áo ra một phong thư, mặt không chút thay đổi đưa cho
hắn:

– Thông hàm của hoàng thượng vượt tám trăm dặm truyền đạt tới, vừa rồi mới
đưa đến quân trung, ngươi xem đi.

Lâm Vãn Vinh mở thư ra, lướt mắt qua vài lần, sắc mặt không ngừng biến hóa,
thật lâu sau mới thở dài, đưa trả bức thư về cho Từ Chỉ Tình, bùi ngùi không
nói gì.

“Thành vương trên đường về phía bắc, cảm niệm lòng nhân ái sâu dày của Hoàng
Thượng, tự nghĩ mình không còn mặt mũi nào đối mặt thế nhân, đã lừa gạt người
trông coi, giữa đêm đã treo cổ, tự tử mà chết, lâm chung lưu lại di thư vạn
chữ, tự thấy thẹn với tiên hoàng, thẹn với hoàng thượng, chỉ có lấy cái chết
để tạ tội. Di thư đó đã được Cố Thuận Chương tiên sinh giám định, xác nhận là
bút tích của Thành vương. Hoàng thượng nghe thế, thất thanh khóc lớn trên kim
điện, hai mắt sưng mọng, ba ngày ba đêm không ăn uống gì. Cử quốc tang, hoàng
thượng tự mình giữ linh cữu. Bất chấp kháng nghị, an táng Thành vương ở bên
cạnh lăng tiên hoàng.”

Từ Chỉ Tình vừa đọc xong bức thư này, Cao Tù nói chen vào:

– Cuối cùng hắn cũng biết ngượng hả, sợ tội mà tự tử! Cho tên loạn thần tặc
tử này an táng ở Đế lăng, hoàng thượng thật sự là quá nhân hậu, đối xử với tặc
tử như vậy đã là hết lòng hết nghĩa rồi.

Lâm Vãn Vinh cười khổ vỗ vai hắn:

– Cao đại ca, đừng quá tức giận! Người cũng đã chết, an táng ở nơi đâu thì có
gì phân biệt? Mà nói lại, đến cả gian thần tặc tử cũng có thể có một chỗ chôn
thây, cũng không biết chúng ta xuất chinh tái ngoại lần này, sẽ vùi thân ở cát
vàng nơi nào nữa?

– Nói linh tinh cái gì!

Từ Chỉ Tình rất tức giận trừng mắt nhìn hắn:

– Sắp tới đại chiến, không thể dao động quân tâm. Ngươi đã nhiều ngày không
đi họp rồi, chỉ sợ đến cả chúng ta đi tới nơi nào cũng không biết.

“Trong toàn quân, người không tín nhiệm ta nhất, chỉ sợ cũng chỉ có Từ quân sư
này.” Lâm Vãn Vinh cười khổ:

– Từ tiểu thư, ta dựa vào đầu óc để kiếm cơm ăn. Tánh mạng mấy vạn tướng sĩ
đều trong tay ta, ta có kém đến thế không?

Hắn lấy ra một tờ giấy trắng, rồi móc trong áo ra cây bút chì, quẹt quẹt vài
đường, mấy vòng tròn vào trong giấy:

– Chúng ta ra khỏi kinh thành, dọc theo Trường Thành về nam. Từ tây sang đông
mà đi, đi qua Nhạn Môn Quan, Mã Ấp, Sóc Phương.. lúc này đã tới chân núi bắc
Diêm Xuyên, cách Linh Vũ, Hưng Khánh, Hạ Lan sơn cũng chỉ có vài trăm dặm nữa.
Nghiêm khắc mà nói, chúng ta đi hết đoạn đường này, vượt qua Trường Thành là
có thể thấy bóng dáng người Hồ rồi.

Bút pháp hắn đơn giản mà điêu luyện, lại có chút khiếu hội họa, tuy chỉ là một
bản đồ phác thảo, nhưng phương vị chú thích không không kém chút nào, lộ tuyến
hành quân cực kỳ rõ ràng. Ở những trọng điểm và quan khẩu còn đánh dấu những
đường tô đậm. Bổn sự vẽ bản đồ như vậy, ngoại trừ Từ Chỉ Tình ra cũng không có
ai được như hắn.

– Lâm huynh đệ, ta phục ngươi rồi!

Cao Tù vỗ đầu nói:

– Mỗi ngày ta và ngươi ở với nhau, chỉ thấy ngươi ăn cơm rồi ngủ, chơi đùa
tán dóc, không bao giờ thấy ngươi đọc binh thư trận đồ, thì ra ngươi đã sớm
nghĩ hết trong đầu rồi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Cao đại ca quá khen quá khen, đệ cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đọc sách
khi huynh ngủ, ngủ trong thời gian huynh đọc sách thôi.

Sớm biết người này bề ngoài vốn luôn luôn hi hi ha ha, trong lòng lại rất sáng
rõ như trang giấy trắng đặt bên ô cửa sổ, Từ Chỉ Tình rốt cục cũng yên lòng,
sẵng giọng:

– Chớ cho rằng có tài vẽ vời bản đồ là hữu dụng, cần phải để tâm vào việc cụ
thể mới được.

Nàng nhận lấy bút chì trong tay Lâm Vãn Vinh, theo phương hướng hắn vẽ trên
bản đồ, chấm chấm vài cái, nói nhỏ:

– Nhìn nơi này, vị trí trọng yếu của Hưng Khánh và Hạ Lan sơn thì không cần
ta nói, đây vốn là một chướng ngại thiên nhiên, ngăn giữa sa mạc, cũng ngăn
trở thiết kỵ người Hồ. Trong đó Hưng Khánh là trung tâm của chúng ta.

– Từ Hưng Khánh đi lên phía bắc hai trăm dặm là Ngũ Nguyên, đi ra tái ngoại,
cùng Trường Thành về phía bắc Du Lâm, hình thành một tam giác tương hỗ nương
tựa lẫn nhau. Ba nơi này cô lập ở tái ngoại, quanh năm bão cát, điều kiện gian
nan, cũng là chiến tuyến tương đối giữa Đại Hoa và người Hồ. Thập niên phong
sa bát niên trần,nhị niên hồ họa nhân đoạn hồn*’, đó ca dao của đám quan quân
ở đây truyền lưu. Hơn mười năm qua, chúng ta ở đây giao chiến với người Hồ
không dưới trăm trận, đến nay Ngũ Nguyên vẫn còn ở trong tay người Hồ, mấy vạn
tướng sĩ tinh anh của Đại Hoa cũng an nghỉ ở nơi này.

( *mười năm bão cát tám năm bụi

Hai năm họa Hồ người tiêu vong)

Nàng thở dài, cây bút chì nhè nhẹ gõ vào bản đồ giấy, tâm tình có vẻ thâm
trầm.

Lâm Vãn Vinh sớm xem qua bản đồ khu vực này, đối với địa hình mấy chỗ này,
ngoại trừ cảm khái, cũng không có biện pháp gì. Cô độc ở tái ngoại, khí hậu
khắc nghiệp, cấp dưỡng khó khăn, dễ công khó thủ, đến cả người Đột Quyết cường
hãn cũng không dám dừng lại ở đây. Còn phòng tuyến thứ nhất của Từ tiểu thư,
đại bộ phận đã ở vào trong tay người Hồ rồi, đối với Đại Hoa mà nói đạo phòng
tuyến này sớm đã không tồn tại nữa rồi.

– Còn phòng tuyến thứ hai…

Từ Chỉ Tình vẽ một đường khác ở trên bản đồ:

– Từ Mã Ấp, Nhạn Môn Quan, giữa có Hưng Khánh, tây tới dãy núi Kỳ Liên, kéo
dài tới núi Côn Lôn phía bắc, ranh giới là Đôn Hoàng, đây là phòng tuyến chí
mạng của Đại Hoa ta.

Nàng chỉ vào hướng tây bắc Hưng Khánh, vẽ một vòng tròn thật mạnh:

– Lúc này, người Đột Quyết ở Kỳ Liên và Ngũ Nguyên, tập hợp hai mươi vạn kỵ
binh tinh nhuệ, muốn trực chỉ Hưng Khánh và Du Lâm. Nếu bị phá, thiết kỵ của
người Hồ xuyên qua đây, Đại Hoa ta xem như gặp phải họa diệt vong rồi.

Từ Chỉ Tình nói một lúc lâu, hai câu cuối cùng mới là trọng điểm, đại quân
tinh binh Đột Quyết sớm đã đến gần, Đại Hoa chỉ còn có một phòng tuyến cuối
cùng có thể phòng thủ.

Cái quan trọng nhất là, hai mươi vạn kỵ binh của người Hồ rồi cơ động linh
hoạt, tiến có thể công nhập dưới chân Trường Thành, lùi có thể cố thủ sâu
trong thảo nguyên. Còn chiến tuyến phòng thủ của Đại Hoa, từ tây sang đông,
kéo dài ngàn dặm, một chút bất cẩn là có thể thủng một lỗ hổng, từ đó chìm vào
cảnh vạn kiếp bất phục.

“Tình thế xem ra phức tạp hơn so với tưởng tượng nhiều, trận này đánh thế nào
đây?” Lâm Vãn Vinh thở dài, mắt đăm chiêu.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận