Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 451: Vô tình hội ngộ tại Tuyệt phong

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Đi đâu đây?

Cao Tù vừa nghe thế cảm thấy rất khẩn trương:

– Cần ta triệu tập binh mã âm thầm bảo vệ không? Mười vạn đại quân đủ chứ?!

“Lão Cao này cái gì cũng dám nói vậy hả? Mười vạn?! Ta ngất!” Lâm đại nhân hừ
một tiếng, nói thẳng:

– Đệ muốn làm là một chuyện trọng yếu phi thường, thuộc loại cơ mật cao nhất
của Đại Hoa, ngoại trừ huynh và đệ, không cho phép người thứ ba biết được. Nếu
ai dám âm thầm theo dõi… Cao đại ca, không cần đệ nói, huynh cũng biết phải
làm sao phải không?!

Xem hắn nói vẻ trịnh trọng, Cao Tù gật đầu như giã gạo:

– Hiểu rồi, Lâm huynh đệ yên tâm, ai dám tiết lộ hành tung của ngươi, ta vặt
cái đầu của hắn xuống.

– Tướng công làm gì thế?

Thấy Cao Tù giục xe ngựa càng lúc càng xa, mà phương hướng lại hoàn toàn khác
với hướng của trường đình, Tần Tiên Nhi nghi hoặc:

– Chẳng lẽ chàng tức giận thật sao? Sao mà không muốn đi với chúng ta?

Thần sắc nàng có chút lo lắng, Tiêu Thanh Tuyền khẽ cười giữ chặt tay nàng:

– Muội muội chớ lo, chẳng lẽ muội không biết tính tình Lâm lang sao, trong
lòng chàng có đủ thứ chủ ý quỉ quái, sao có thể dễ dàng tức giận như vậy? Tỷ
thấy tám phần là chàng có việc gì đó gạt chúng ta, muốn vụng trộm làm gì đó.

Tần Tiên Nhi bị Tiêu tiểu thư nắm tay, cố rụt lại, nhưng thấy bụng nàng nhô
lên cao rồi, trên mặt bỗng tràn đầy vẻ quan tâm thắm thiết:

– Tỷ kéo tay muội làm gì, cẩn thận muội giật mạnh làm tỷ té bây giờ.

Tần Tiên Nhi chu đôi môi xinh xắn ra, sắc mặt dịu lại, hừ mũi một cái, bàn tay
nhỏ bé vẫn để yên cho Tiêu tiểu thư nắm lấy.

Ngưng Nhi khoác khoác tay, duyên dáng cười khanh khách:

– Chàng có gì mà gạt chúng ta? Các thiên kim tiểu thư nổi danh ở kinh trung
mà coi trọng đại ca thì đều ở chỗ này, mấy người còn lại chẳng có ai hợp mắt
đại ca. Chàng còn có thể chạy đi đâu mà hái sao chứ? Ủa, chẳng lẽ hôm nay có
một tiểu thư ở bên ngoài vào kinh?

Ngưng Nhi nói rất thú vị, cũng hiểu rõ tính tình tướng công, mấy vị phu nhân
đỏ mặt cười khẽ, chỉ có Nhị tiểu thư chu miệng lên:

– Người xấu không phải là dạng người tham hoa háo sắc đâu, hắn chắc chắn có
chuyện quan trọng phải làm, ta tin hắn!

– Hắt xì…

Lâm đại nhân ngồi trong xe, hắt xì một cái thật mạnh, lớn đến mức làm con tuấn
mã cũng giật cả mình. Cao Tù vội vàng hỏi:

– Lâm huynh đệ, sao thế? Có phải sáng nay đi sớm quá, bị nhiễm phong hàn
không?

– Không phải, không phải, thân thể ta đâu có yếu như thế.

Lâm Vãn Vinh bật cười khoát tay:

– Có thể là có người nhắc đến ta đó. Cao đại ca, còn cách Thánh phường xa
không?!

Cao Tù nhìn lướt qua, lắc đầu:

– Vì cần tránh xa tai mắt của các vị phu nhân, chúng ta đi đường khác, vòng
vo một chút, khoảng nửa canh giờ nữa mới tới.

Đâu phải chỉ xa một chút, quả thực là xa như lên trời rồi, Lâm Vãn Vinh lắc
đầu cười khổ, ngáp dài một cái, mặc cho hắn đi đâu thì đi. Khi tới Ngọc Phật
tự thì trời đã sáng trắng, một dải mây mù trắng bàng bạc như sương khói, quấn
quanh dãy núi, Thiên Tuyệt phong thấp thoáng đằng xa, hư vô mờ ảo như bồng lai
tiên cảnh, tựa như không thể đến gần được.

Thánh phường cải tạo thành học đường, người cực kỳ thưa thớt. Đường lên núi
cũng được mở rộng ra nhiều. Theo những bậc thang, tùng bách xanh rờn, trăm hoa
đua nở, hương thơm thoang thoảng khắp nơi, như những màn sương mãi vương vấn,
trông thật tươi mới động lòng người.

– Đẹp quá, chẳng kém gì bồng lai tiên cảnh cả!

Theo đường núi đi lên, Lâm Vãn Vinh lại đang bị thương, Cao Tù đi thật chậm,
vừa đi vừa tranh thủ hâm mộ ngắm nhìn phong cảnh xung quanh:

– Lão Cao ta khi về già, sẽ về đây làm một cái nhà cỏ, hàng ngày hái tiên
hoa, uống rượu ngon, hưởng thụ cuộc sống thần tiên khoái hoạt.

Lâm Vãn Vinh khinh thường:

– Thần tiên có cái gì mà hay, rời khỏi hồng trần thế tục, bỏ qua thất tình
lục dục, đến cả cảm tình cơ bản nhất cũng không có, nếu so sánh với cỏ cây thì
khác gì chứ? Còn không bằng làm con người như ta, lăn lộn ở đời, ăn uống khoái
lạc, khoái hoạt tự tại.

– Có lý, có lý!

Cao Tù cười to, sau đó nói vẻ mắc cỡ:

– Nếu ta thật sự tìm được một ả đàn bà cực kỳ hấp dẫn, làm chuyện tiêu dao
khoái hoạt ngay trên núi này, chỉ sợ ta sẽ mãi không thoát ra được thôi. Lâm
huynh đệ, ngươi cũng biết, ta luôn luôn là một người sống rất nội tâm. Mỗi lần
đi chơi toàn vào những ngõ hẻm vắng vẻ, ta ở trong đó tâm sự vài canh giờ ấy
chứ.

Thời gian lão Cao này đi theo Lâm đại nhân dài quá rồi, bổn sự cũng tăng lên
không ít, da mặt dày đến mức cả Lâm đại nhân cũng cảm thấy kính nể tự đáy
lòng. Hai người cười nói đi tới đỉnh núi, những tàn tích đại pháo oanh kích
Thánh phường lúc trước vẫn còn đó, gạch tàn ngói vỡ, cỏ dại đầy sân, chẳng còn
thấy vẻ phồn hoa ngày xưa.

Lâm Vãn Vinh cảm khái đi về phía trước rồi nhìn lại, cảnh vật trước mắt làm
hắn ngây dại. Ngay trước phần mộ của viện chủ xưa kia, một tòa linh tháp nho
nhỏ mới được dựng lên, phía trên đặt một cái lư hương, có cắm ba cây nhang
đang cháy, đốm lửa lập lòe, những làn khói nhàn nhạt nhẹ nhàng bay lên. Bên
cạnh dựng một ngôi nhà tranh có cửa trước bằng trúc, cánh cửa sáng bóng vô
cùng, dường như có người đang ở đây.

– Thần tiên tỷ tỷ…

Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ đến mức quên cả
thương thế trên người, muốn chạy về phía trước ngay lập tức. “Ối chà!” Bỗng
cơn đau trên đùi truyền đến, chân hắn như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã sầm
xuống đất, may mà Cao Tù nhanh tay lẹ mắt, vội vội vàng vàng đỡ hắn dậy.

– Cao đại ca, mau dìu đệ tới đó!

Lâm Vãn Vinh vội kêu lên, bấu chặt vào bàn tay to tướng kia khiến Cao Tù phải
đau điếng. Cao Tù nào dám chậm trễ, đẩy ghế lăn của hắn chạy về phía trước.

Ba hai bước nữa là tới nhà tranh, hắn không tự chủ được dừng lại, dường như
nghe thấy trái tim mình đập thình thịch. Trong phòng yên tĩnh không có lấy một
tiếng động, cái nắm cửa được bọc bằng trúc bóng loáng sạch sẽ, chủ nhân hiển
nhiên là một người rất thanh khiết.

– Vũ Tích …

Lâm Vãn Vinh thì thào tự nói, mắt rơm rớm. Hắn dùng hai tay run rẩy cầm lấy
cái tay cầm, từ từ đẩy cánh cửa trúc ra, kích động nói:

– Thần tiên tỷ tỷ, ta tới đây!

“Kẹt…” cửa trúc mở toang, không biết là vật gì đó, vun vút bay thẳng vào mặt
Lâm Vãn Vinh.

– Lâm huynh đệ mau lui lại!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cao Tù quả nhiên là cao thủ, chỉ nghe hắn
hét lớn một tiếng, thân hình như điện chắn trước người Lâm Vãn Vinh, thuận thế
đẩy ghế lăn về phía sau, khua tay đánh một chưởng vào vật đang bay tới, quát
lên:

– Bọn chuột nhắt phương nào, dám tấn công mệnh quan triều đình, không muốn
sống chăng?!

Vật vừa tập kích đó, lạo xạo rơi trên mặt đất, vỡ toang thành mấy mảnh, hóa ra
là một cái bình hoa, xem ra rất nhẹ nhàng không hề có lấy một chút nguy hiểm
nào.

– Ám khí quả là ác độc!

Cao Tù kinh hãi biến sắc, vội vội vàng vàng đưa hai tay kéo Lâm Vãn Vinh về
sau, quát lớn, tràn đầy chính khí lẫm liệt:

– Nơi đây không nên ở lâu! Lâm huynh đệ, ngươi đi trước đi, ta yểm hộ!

– Há há …

Một thanh âm thanh thoát từ trong nhà tranh vọng ra:

– Lâm đại nhân, sư tỷ phu, ngươi tìm đâu ra một tên bảo vệ như vậy? Da mặt
dày chắc phải được vài phần ngươi chân truyền rồi. Ủa, chân ngươi làm sao mà
què thế kia? Chắc không phải bị sư tỷ ta đánh đó chứ? Đáng đời, đáng đời!

Nữ tử đó lí lắc nói liên hồi, rồi vỗ tay cười hí hửng, tâm tình cực kỳ khoái
trá.

Cao Tù râu tóc dựng lên, ra vẻ nghiêm túc, hộ vệ trước người Lâm Vãn Vinh,
không nói một lời. Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn, cười nói:

– Cao đại ca, đừng căng thẳng, thư giãn đi, không phải là người ngoài, là
tiểu di tử (em vợ) của đệ.

Trong nhà tranh bây giờ bỗng xuất hiện một người, một tiểu cô nương xinh xắn
mười ba bốn tuổi, một thân áo mỏng bằng lụa vàng, trông rất đáng yêu, mắt ngọc
mày ngài, chỉ có điều là hơi nhỏ tuổi, nhưng cũng đã là một mỹ nhân xuất chúng
rồi.

– Thì ra là tiểu di tử của huynh đệ ngươi.

Cao Tù gật gật đầu nghiêm cẩn, ra sức lắc lắc cánh tay to khỏe, nói rất nghiêm
chỉnh:

– May mà ta thu tay lại kịp, bằng không với tuyệt học tuyệt thế vô song của
Cao gia, lệnh tiểu di tử lúc này chỉ sợ đã tan hương nát ngọc rồi. May thật,
may thật!

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, ôm quyền nói:

– Cao đại ca, nói hay lắm nói hay lắm! Đệ thay tiểu di tử của đệ cám ơn
huynh.

– Phì!

Tiểu cô nương lườm Lâm Vãn Vinh, cười lạnh:

– Ai là tiểu di tử của ngươi! Ngươi chớ làm ra vẻ thân mật, sư tỷ ta tương
hảo với ngươi, tỷ chăm sóc cho ngươi, tất cả điều này không quan hệ gì với ta.
Còn cái tên to xác bên cạnh ngươi, bổn cô nương chỉ dùng một ngón út cũng có
thể đánh ngã mười tên, bảo hắn ngậm mồm lại, chớ chọc giận ta!

Cao Tù cười ha hả:

– Lâm huynh đệ, quả nhiên không hổ là tiểu di tử của ngươi, xem ra được ngươi
dạy dỗ rất chu đáo, bản lãnh bốc phét còn hợi hại hơn cả ngươi ấy chứ!

Lời này vừa nói ra, Lâm đại nhân trợn mắt nhìn: “Ta bốc phét bao giờ? Ta luôn
luôn nói thật đó chứ, tiểu di tử này là đồ đệ Ninh Tiên tử, đánh mười tên Cao
Tù cũng chẳng có vấn đề gì.”

Tiểu cô nương đó nghe hai người nói chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười băng lạnh,
trong tay ánh bạc lập lòe, đột nhiên lóe ra một cây ngân châm.

Muốn ném châm hả, Lâm đại nhân trong lòng giật thon thót, vội vội vàng vàng vỗ
vai Cao Tù:

– Cao đại ca, nói năng cẩn thận, nói năng cẩn thận! Tiểu di tử của đệ rất lợi
hại đó!

– Ai, sợ cái gì!

Cao Tù chớp chớp mắt, cười bỉ ổi:

– Người ta nói quá đúng, tiểu di tử là nửa cái mông của tỷ phu, muốn sờ là sờ
ngay. Lệnh tiểu di tử thanh xuân xinh đẹp… À à, mặc dù hơi nhỏ quá, nhưng mà
thế lại càng thú vị hơn chứ. Hơn nữa Lâm huynh đệ lại anh tuấn khôi ngô như
thế, rất có dáng Phan An, tỷ phu tán tỉnh tiểu di tử, vốn cũng chẳng phải là
chuyện kinh thiên động địa, nước tốt không chảy ra ruộng người ngoài, quả là
có đạo lý! Ủa, xem lệnh tiểu di tử nhìn ngươi kìa, nàng còn cười với ngươi nữa
đó, Lâm huynh đệ, khi nào đạt được tâm nguyện đừng quên mời ta uống rượu mừng
nhé…

“Lão Cao đúng là thối mồm, có cần phải hại ta thảm thế này không?” Lâm đại
nhân nghe thế mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khẩn cấp nhìn về phía trước, lập tức
thấy ngày vẻ mặt băng giá của Tiểu cô nương, trong tay ngân châm lóe sáng,
cánh tay nàng rung lên một cái, lập tức thấy một tia ngân quang bay thẳng tới,
nháy mắt đã biến mất.

– Ái chà!

Cao Tù thống khổ kinh hô một tiếng, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt:

– Lâm huynh đệ, chết rồi…

– Cái gì chết rồi, huynh trúng châm rồi à!

Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn lộ vẻ đồng tình:

– Đệ bảo ngươi đừng nói lung tung rồi mà, tiểu di tử của ta có võ công rất
lợi hại, trêu vào nó, không có kết quả tốt đâu

Cao Tù lo lắng phất tay:

– Không phải, không phải. Lâm huynh đệ, là ngươi…

– Đệ? Đệ làm sao?! Huynh lo cho mình đi, châm này rất lợi hại đó.

Thấy lão Cao biến sắc, trên mặt mồ hôi đổ ra ròng ròng, xem ra hắn rất hoảng
hốt, Lâm Vãn Vinh vội vàng an ủi:

– Nhưng, Cao đại ca cũng không cần quá lưu tâm, ngân châm này kỳ thật không
độc, tối đa cũng làm cho huynh cảm thấy lạnh một chút, tiếp theo hơi dại đi
một chút, sau đó hơi tê tê, cuối cùng thì mềm nhũn ra, hết rồi thì cũng chẳng
bị làm sao, võ công của huynh kinh khủng thế chắc không có việc gì đâu!

– Không phải đâu, Lâm huynh đệ!

Cao Tù hai tay xua xua, cuối cùng tìm được một cơ hội nói xen vào, thanh âm có
vẻ run rẩy:

– Ta không trúng châm, là … là ngươi …

– Huynh không nói là đệ trúng châm đó chứ?!

Lâm Vãn Vinh cười to:

– Hôm nay đâu phải là ngày nói dối, Cao đại ca đúng là nói giỡn rồi! Chính là
huynh nói bậy, chứ đâu phải là đệ, nàng phóng châm đệ làm gì?

– Huynh đệ, là thật đó, là thật đó…

Cao Tù gần như muốn khóc thành tiếng:

– Ngươi mau nhìn đi, cái mông của ngươi đó…

Lão Cao tiểu tử này, đúng là không chịu đọc sách, cái mông sao có thể gọi là
mông được, cái đó gọi là đồn bộ! Lâm Vãn Vinh nhìn theo ánh mắt Cao Tù, sờ sờ
vào cái mông bên trái, chỉ cảm thấy ở đầu ngón tay hình như chạm vào đầu vật
gì nho nhỏ lạnh buốt, chỉ còn ló ra một chút xíu, găm cứng vào thịt, làm nửa
đùi hắn đã tê rần.

– Tiểu… tiểu muội muội… muội… muội làm gì thế này?!

Lâm đại nhân sợ run cả người, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói:

– Ta không chọc giận ngươi, ngươi không đánh vào cái tên có tội, lại hết lần
này tới lần khác ném vào ta làm gì? Mông nam nhân, eo đàn bà, đây là những nơi
vạn vạn lần không chạm vào được!

– Hì hì, sao mà ngươi không gọi ta là tiểu di tử nữa? Nghe sướng tai hơn!

Tiểu cô nương cười hì hì:

– Tên to xác là người hầu ngươi, hắn nói cái gì, không phải đều là do ngươi
sai bảo sao? Bắt người trước hết phải bắt ngựa, đánh giặc trước bắt vua, đạo
lý này mà ngươi chưa từng nghe qua sao?!

“Lão sắc quỷ bỉ ổi này, lần này cũng bị hắn hại chết rồi!” Lâm Vãn Vinh hít
một hơi:

– Cao đại ca, không phải huynh chuyên môn bảo vệ đệ sao?! Làm sao mà đệ lại
bị châm chích vào thế này?!

– Ta cũng không biết.

Cao Tù đau khổ:

– Lâm huynh đệ ngươi nói xem, nàng là tiểu di tử của ngươi. Tiểu di tử muốn
chích mông tỷ phu, ta là một người ngoài, đâu có thể quản được chứ?!

“Con bà nó, làm sao mà cái gì vào tới miệng lão Cao cũng đều có thể biến đổi
mùi vị thế này?” Lâm Vãn Vinh cũng biết lão Cao này khẳng định không thể dựa
vào được nữa. Thấy dáng vẻ cười hớn hở của tiểu cô nương đối diện, quả là tiếu
lý tàng đao*, hắn chỉ có nước làm mặt dày:

– Tiểu muội muội, Hương Quân tiểu muội muội, làm ơn gỡ cây châm này ra đi?
Việc một nam nhân mà bị Tiểu cô nương chích vào mông mà vạn nhất truyền ra
ngoài thì cũng không hay ho gì lắm đâu!

Lý Hương Quân hừ một tiếng:

– Cái gì không hay ho, ai dám nói linh tinh, ta đi cắt lưỡi hắn. Việc lấy
châm này ra, đợi khi nào bổn cô nương có tâm tình tốt rồi bàn tiếp đi.

Lâm Vãn Vinh quá rõ về tính cách Lý Hương Quân. Những chủ ý quỉ quái của tiểu
nha đầu này không hề ít hơn Lâm mỗ. Nàng nói không lấy ra, vậy chắc chắn sẽ
không lấy rồi.

– Lâm huynh đệ, để ta đi tìm một cục đá nam châm, hút cây ngân châm này ra?

Cao Tù thật ra rất tận tâm, vội vội vàng vàng đưa ra chủ ý.

“Ta con mẹ nó làm sao mà kết giao với cái loại hại bạn như lão Cao chứ?!” Lâm
đại nhân nghiến răng, nếu chân còn hoạt động được, đã sớm đạp hắn lăn đi vài
vòng rồi.

– Đừng!

Lâm đại nhân ngưng thần tĩnh khí, sắc mặt đen như than:

– Lực sẽ có tác dụng lẫn nhau. Lỡ như lực hút ngân châm này quá mạnh, hút cục
đá nam châm kia vào trong thì sao?! Lúc này cái mông của đệ không phải trở
thành cái rổ đựng đồ hay sao?

Tiểu cô nương Lý Hương Quân đứng rất gần hai người, nghe thế bật cười khúc
khích ra tiếng, sắc mặt đỏ lên như bôi phấn, lại tự thấy có chút không ổn,
nàng dùng ống tay áo che hai gò má quay đầu đi, chỉ còn thấy đôi tai đỏ bừng
lên vì cười.

“Đúng đúng, ta quả là không ngờ. Lâm huynh đệ một câu đã làm bừng tỉnh người
trong mộng.” Cao Tù giật mình hiểu ra, quay về Lâm đại nhân giơ ngón cái, ra
vẻ rất tán thưởng.

Lý Hương Quân đứng trước cửa, tự nhiên không ai vào được phòng này. Thấy trong
nhà tranh không có Ninh Tiên tử, Lâm Vãn Vinh cũng thất vọng vô cùng, chẳng
trách mấy ngày nay không nhìn thấy cái bóng của quỷ nha đầu này, thì ra là lên
núi ở.

Nhìn màn sương mịt mù ẩn hiện trên Thiên Tuyệt phong, cảnh tượng mờ ảo, một
sợi dây vắt ngang qua nhè nhẹ đong đưa trong gió núi, giống như một cái cầu
thang đi mãi về phía chân trời.

Dây tình nơi Tuyệt Phong! cảnh tượng Ninh Tiên tử liều mạng phi thân nắm lấy
sợi dây hiện lên trước mắt, Lâm Vãn Vinh vô cùng kích động, không đợi thêm một
khắc nào nữa, vội vã nói:

– Cao đại ca, mau mau đưa đệ đến xem.

Cao Tù lên tiếng, đang muốn đẩy hắn đi tiếp, Lý Hương Quân bỗng lắc người, che
trước người hắn, con ngươi chuyển động, cười hì hì:

– Sao, ngươi muốn đi đâu, không rút châm ra à?! Đừng trách ta không nói cho
ngươi, châm này được ta bôi thất bộ tán rồi. Thất bộ tán đó, ngươi có biết là
cái gì không? Tên to xác kia, ngươi nói cho hắn biết đi!

Cao Tù cũng giật bắn cả người, gấp giọng nói:

– Thất bộ tán là một loại độc dược tuyệt thế, do hai loại kịch độc hạc đỉnh
hồng và cửu vĩ hạt chế thành, trong truyền thuyết người trúng thất bộ tán,
không ai có thể đi quá bảy bước, khi đi quá bảy bước, thiên hạ không có thuốc
nào giải được.

Thấy Cao Tù nói như học thuộc lòng, Lâm Vãn Vinh bật cười:

– Cao đại ca, huynh nghe về uy lực của thất bộ tán ở đâu thế, quả là kinh
người!

– Cái này không giả đâu!

Cao Tù vội vã giữ chặt ống tay áo hắn:

– Những trà thư tiên sinh đều nói như vậy, khi ta học nghệ, cũng từng đọc qua
ở những quyển tạp thư.

“Thế mà còn nói không giả? Mấy quyển tạp thư mà lão Cao chịu đọc, phỏng chừng
cũng chỉ có Kim Bình Mai, Ngọc Bồ Đoàn gì gì đó.” Lâm đại nhân thông minh
tuyệt đỉnh, làm sao tin mấy thứ dọa người này, hắn cười ha ha vài tiếng rồi
nói:

– Không phải chỉ là thất bộ tán thôi sao, sợ cái gì, ta dùng ghế lăn mà! Cao
đại ca, chúng ta đi!

Cao Tù rất mơ hồ, liếc mắt nhìn tiểu di tử của Lâm đại nhân, chỉ thấy tiểu cô
nương không nói không cười, thần sắc lạnh lùng, cũng không biết có ý gì nữa.

Cao Tù đẩy Lâm Vãn Vinh đi tiếp, nhớ tới uy lực của uy lực thất bộ tán trong
truyền thuyết, tim đập thình thịch.

– Không nghe ta nói sao, vậy không thể trách ta.

Lý Hương Quân hừ một tiếng, lạnh lùng đếm:

– Một, hai, ba …

“Thuốc giả mà cũng dọa người, ta sợ ngươi mới là lạ!” Lâm Vãn Vinh cười hắc
hắc, không thèm để ý nữa.

– … bảy!

Ghế lăn đi ra vài bước, Lý Hương Quân quát một tiếng, Lâm đại nhân liền đổ sầm
xuống.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận