Cố Thuận Chương nói xong, thò tay nhập vào áo, lấy ra một phong thư thoang
thoảng hương thơm, đưa cho Lâm Vãn Vinh.
“Từ Cao Ly tới, thư gửi cho ta, lại là một nữ nhân? Ở đó có ai nhỉ?!” Lâm Vãn
Vinh có vẻ hơi bối rối, vội vàng tiếp nhận phong thư rồi mở ra, vừa nhìn
thoáng qua, sắc mặt hắn lập tức đại biến. Trên mặt buồn vui lẫn lộn, vẻ mặt
phức tạp khó có thể hình dung.
– Lâm Tam, lão hủ có làm gì sai không? Thư này gửi cho ngươi phải không?
Cố Thuận Chương vuốt râu cười hỏi.
– Không lầm, thư này đúng là của ta!
Lâm Vãn Vinh than dài, chậm rãi gấp thư lại, thu vào trong lòng:
– Cố tiên sinh, tiểu tử mạo muội hỏi một câu, lúc ngài gặp nữ nhân này, nàng
có khỏe không?!
Cố Thuận Chương lắc đầu:
– Đại quân Đông Doanh áp sát, Cao Ly nguy cơ trùng trùng, kẻ thù đang ở dưới
ổ, làm gì còn ổ trứng nào yên ổn, vị tiểu này thư làm sao có thể nào chỉ an
lành một mình chứ?!
“Cũng đúng, Cao Ly bên kia đang có chiến tranh, binh hoang mã loạn. Ai có thể
còn sống đã là tốt lắm rồi? Đáng hận là ta còn hy vọng Cao Ly có thể đánh được
thêm vài ngày nữa.” Hắn cười khà khà vài tiếng, giọng hơi nhỏ đi:
– Cái này… Cố tiên sinh, theo ngài thấy, nàng còn đi lại bình thường chứ? Có…
Hắn đưa tay vòng quanh bụng một cái, làm ra vẻ cái bụng nhô cao lên, hình dáng
vô cùng buồn cười.
– Ngươi làm bộ dạng gì thế?
Cố Thuận Chương vuốt râu tủm tỉm cười:
– Lão phu nhìn không rõ. Vị tiểu thư này, hành động vẫn còn mau lẹ, không
thấy có chỗ nào khó khăn cả.
Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, đưa tay lên bấm bấm các đốt ngón tay tính toán gì
đó, rồi nhịn không được bật cười: “Lúc này mới có vài ngày, sao có thể mau có
biểu hiện như vậy chứ?”
– Cám ơn Cố tiên sinh mang tin về cho tiểu tử, Lâm Tam cảm kích vô cùng.
Lâm Vãn Vinh vái Cố Thuận Chương một cái thật sâu, vẻ mặt khó tránh khỏi vẻ
xấu hổ, đêm trước hắn bắt giữ con trai độc nhất của Cố Thuận Chương, thế mà đế
sư từ Sơn Đông trở về, lại lấy đức báo oán, đưa về cho hắn một tin tức cực
tốt, ân tình này cũng không biết phải đền đáp làm sao đây.
– Tiện tay thôi mà, cần gì nói cảm ơn.
Cố Thuận Chương lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, rồi quay sang hoàng đế:
– Hoàng thượng! Lão phu và Lâm Tam nói chuyện riêng trên điện, làm lỡ chuyện
triều nghị, xin hoàng thượng thứ tội!
Đối mặt với ân sư mình, cho dù thân là cửu ngũ chí tôn cũng không dám nói gì,
lão hoàng đế vội vàng mỉm cười đáp lời:
– Cố sư nói quá lời! Ngài là người thế nào trong thiên hạ ai mà chẳng biết?
Những lời trên kim điện, cũng là việc của thiên hạ. Chỉ sợ đệ tử ngu độn, hiểu
sai lời dạy bảo của sư phụ.
Chí tôn một nước mà trước mặt Cố Thuận Chương vẫn khiêm cung như thế, mở miệng
là đệ tử, khép miệng là Cố sư, khiến Lâm Vãn Vinh nghe thế lấy làm kỳ quái:
“Lão gia tử là một nhân vật như thế nào, có cần tôn sùng Cố Thuận Chương như
thế không, chẳng lẽ Cố lão đầu này thật sự là nhân vật cực giỏi?”
Cố Thuận Chương mỉm cười gật đầu:
– Hoàng thượng vô cùng rộng lượng, thật là minh quân hiếm có. Ta cùng Lâm Tam
nói chuyện Cao Ly, đích xác không chỉ vì vài việc riêng tư, mà là có liên quan
tới Đại Hoa ta.
Hoàng đế mặt lộ vẻ vui mừng, vội vội vàng vàng hỏi:
– Cố sư có cao kiến gì? Đệ tử rửa tai lắng nghe!
Cố Thuận Chương khẽ gật đầu. Đứng dậy đi qua lại vài bước, nghiêm nghị nói:
– Lần này Đông Doanh cử quân xâm lăng Cao Ly, lòng dạ lang sói, người đời đều
biết. Duy có hoàng thượng có tầm nhìn rất xa, ứng đối cao minh, liên kết Cao
Ly vào Đại Hoa thành một thể. Từ việc tổ chức quân đội đến việc trợ giúp,
khiến cho Đông Doanh đánh đầu lo đuôi, do dự khó khăn, lại làm cho Đại Hoa ta
mở rộng lãnh thổ, quả là công lao rất lớn, chính là hóa nguy cơ thành kỳ ngộ,
có thể nói một việc vạn lợi.
Có thể làm đế sư xem trọng như vậy, lão hoàng đế cũng mừng rỡ không nhịn được
liền nói:
– Cố sư quá khen rồi. Việc này chính là do Lâm Tam đưa ra, trẫm chỉ là đáp
ứng mà thôi.
Cố Thuận Chương làm sao không biết đây là chủ ý Lâm Tam, lão ôm quyền bẩm
tiếp:
– Hoàng thượng, đến cả những phương pháp khoáng cổ tuyệt kim mà cũng tìm ra
được, đến cả lão hủ tự nhận đọc hàng vạn quyển sách, cũng nghĩ không ra chủ ý
này. Lâm Tam tuổi trẻ, lại có thể có tầm nhìn và khí phách như thế, thật sự
làm người ta khâm phục vô cùng.
Thầy của đế vương vừa lên đã tán dương Lâm Tam, lại không hề đề cập đến việc
con trai mình bị bắt, không những người khác nghe không hiểu, đến cả Lâm Vãn
Vinh cũng có chút mơ hồ.
– Lâm Tam, Cố sư coi trọng như thế, ngươi còn không mau tạ ơn lão nhân gia.
Hoàng đế uy nghiêm, vẻ hóm hỉnh trong mắt ai ai cũng có thể thấy được.
Thấy Cố Thuận Chương mỉm cười nhìn mình, Lâm Vãn Vinh chỉ có nước làm mặt dày
ôm quyền:
– Cố tiên sinh quá khen rồi, biện pháp này ta chỉ là ngẫu nhiên nghĩ ra. Làm
gì có cái chuyện tầm nhìn với lại khí phách chứ, xấu hổ quá!
Cố Thuận Chương vỗ vai hắn:
– Thiếu niên có chí khí, dám đảm đương, đây là chuyện tốt, nếu khiêm tốt quá
thì lại hóa ra dối trá đó. Huống chi, lão hủ cũng không phải hoàn toàn khen
ngươi… Cái phương pháp kết hơn của ngươi tuy cũng hay ho, nhưng lại còn có
chút tỳ vết, nếu được hoàn thiện hơn, mới được gọi là hoàn mỹ.
Lâm Vãn Vinh nháy mắt mấy cái, lúc này mới hiểu được: “Cố lão đầu nói một lúc
lâu, những lời này mới là điểm quan trọng nhất! Nhưng lão nói chuyện rất có
trước có sau, lúc đầu tán dương thông suốt, khiến mỗi người đều vui mừng, sau
đó đưa ra thêm chút ý kiến nhỏ, cũng sẽ không làm hỏng hảo tâm của người khác.
Nghệ thuật ngôn ngữ của Cố tiên sinh có thể nói là vô cùng thâm ảo!”
Hoàng đế gấp gáp hỏi:
– Việc này phải hoàn thiện như thế nào? Xin Cố sư mau mau nói ra.
Cố Thuận Chương mỉm cười đáp:
– Mục đích cuối cùng của phương pháp liên hoành này là buộc Cao Ly nhập vào
bản đồ Đại Hoa, cái này không ai nghi ngờ cả. Chỉ là lão hủ muốn hỏi hoàng
thượng, ngài muốn Cao Ly thật tình quy thuận hay là chỉ qui thuận bề ngoài?
– Cố sư nói đùa rồi!
Hoàng đế nói:
– Trẫm vì Đại Hoa khai cương tích thổ, đương nhiên hy vọng Cao Ly thật tình
quy thuận.
– Vậy không có nghi vấn gì rồi !
Cố Thuận Chương đi qua đi lại trong kim điện vài bước, chánh sắc nói:
– Kế liên hoành nhất thể này, vốn cũng có thể nhập Cao Ly về Hoa quốc, Đại
Hoa đóng quân, giảm bớt binh lính Cao Ly, dân chúng di cư, xây dựng học đường,
có thể nói từng bước đánh vào chỗ yếu hại. Chỉ là hoàng thượng có từng nghĩ
tới, việc làm như thế sẽ được người Cao Ly đánh giá như thế nào không. Cao Ly
tuy là dân tộc nhỏ yếu, nhưng cũng không phải dễ dàng phục tùng như thế, muốn
họ nhanh chóng quy tâm, chỉ sợ rất khó khăn.
Quả nhiên không hổ là đế vương chi sư, ánh mắt độc đáo, mọi người nghe thế đều
âm thầm gật đầu. Hoàng đế vui vẻ hỏi:
– Cố sư một chữ đã nói đúng vào điểm chính yếu, dùng sức mạnh thủy chung
không phải cách giải quyết tốt, nhưng chẳng biết Cố sư có thể có đề nghị tốt
hơn không?
Cố Thuận Chương liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, cười nói:
– Lâm Tam, theo ngươi thì sao?
– Ta hiểu được ý của Cố tiên sinh.
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu:
– Đàn áp chỉ là việc làm nhất thời, thân thiện trấn an mới là chính đạo. Chỉ
là phải làm sao mới trấn an được, ta quả cũng không rõ lắm.
– Trấn an hả? Lão tổ tông dạy chúng ta rất nhiều biện pháp…
Cố Thuận Chương nghe Lâm Vãn Vinh nói thế, thần bí mỉm cười:
– Ngoại trừ trọng thưởng ra, còn có vài biện pháp còn hữu hiệu hơn…
– Cái gì hữu hiệu hơn…
Bị Cố lão đầu nhìn chằm chằm, Lâm Vãn Vinh trong lòng có vẻ sợ hãi, không kìm
hãm được vội hỏi.
Cố Thuận Chương sắc mặt nghiêm túc, nói từng chữ một:
-… hôn… nhân!
– Ta phản đối!
Đế sư nói lạc đề, sắc mặt Lâm đại nhân tái nhợt, vội kêu lên.
Cố Thuận Chương kinh ngạc nhìn hắn:
– Lâm Tam, việc hôn nhân, đó chính là phương pháp trấn an thân thiện tốt
nhất, ngươi phản đối cái gì?
Lão già này làm bộ hồ đồ rồi, thiên hạ ai không biết nhạc phụ ta chỉ có hai vị
công chúa. Hai vị công chúa này bây giờ đều đã theo họ Lâm, muốn bảo ta để vợ
ta gả cho người khác hả? Nằm mơ đi!
Hắn hừ hừ vài tiếng không nói gì. Hoàng đế tự nhiên biết tâm tư hắn, nhịn
không được hơi cau mày, có vẻ khó xử:
– Cố sư, xem ra phương pháp hôn nhân này sợ là không thành. Mấy ngày trước
Cao Ly vương tử từng tự mình đến xin cưới công chúa, nhưng trong lúc tỷ thí đã
bại, việc này thiên hạ ai cũng biết, trẫm làm sao có thể gả công chúa được
nữa!
– Đúng vậy, đúng vậy!
Lâm Vãn Vinh vội vàng phụ họa:
– Cao Ly vương tử nhân phẩm không tốt, học vấn kém, ta đã từng gặp qua rồi.
Hắn sao có thể tương xứng với Đại Hoa công chúa chúng ta?
Tâm sự của hắn thì ai mà chẳng biết, mọi người nghe thế đều thầm buồn cười,
nhưng không ai dám nói gì. Cố Thuận Chương cười khà khà:
– Hoàng thượng, ngài hiểu lầm ý của ta rồi. Đem công chúa Đại Hoa gả cho
phiên bang, dựa vào một nữ tử yếu đuối để đổi lấy an bình gia quốc, đó là kế
kém nhất, Đại Hoa ta có suy nhược đến mức đó không?
Nghe lão nói không phải gả công chúa cho Cao Ly, Lâm Vãn Vinh nhất thời thở
phào nhẹ nhõm. Nhưng nếu không phải gả Tiên Nhi hoặc Thanh Tuyền, tùy tiện các
ngươi làm sao mà chẳng được, không quan hệ gì tới ta.
Lão hoàng đế lấy làm khó hiểu:
– Cố sư, ngoài việc gả Đại Hoa công chúa ra, vậy làm sao mới có hôn nhân?
Đế sư mỉm cười tấu:
– Ngoài Đại Hoa công chúa gả cho Cao Ly, còn Cao Ly công chúa cũng có thể gả
cho chồng Đại Hoa mà! Hoàng thượng, lão phu lần này đi xa, gặp một người ở Cao
Ly. Vua Cao Ly chính miệng hứa, nguyện đưa công chúa mà hắn sủng ái nhất, gả
cho một thanh niên anh tuấn của thiên triều ta! Nếu việc hôn nhân này mà
thành, Đại Hoa và Cao Ly thân như một nhà, vậy thì kế sách nhất thể liên hoành
đó, nhất định sẽ có hiệu quả gấp bội!
Cao Ly gả công chúa, thì ra là phương pháp như vậy, thật sự là một đề nghị
tốt, Đại Hoa tuyệt đối không lỗ lã gì. Hoàng đế mừng rỡ, tự mình đi xuống long
ỷ, nhìn thẳng vào Cố sư, cười vang:
– Cao Ly muốn đưa công chúa gả cho chúng ta, chư khanh nghĩ như thế nào?
Thiên triều ta có cần đáp ứng không?
“Lão gia tử nói chuyện như không! Dù sao công chúa đó cũng không thể gả cho
ông.“ Lâm Vãn Vinh muốn cười lại không dám cười.
Tin tức tốt của đế sư mang về, chỉ đưa tới cho Đại Hoa trăm lợi mà không có
hại, mọi người làm sao phản đối được, lập tức tán thành ý của Cố sư.
Thấy không ai phản đối, lão hoàng đế trang trọng gật đầu:
– Cao Ly vương đã thành ý như thế, trẫm cũng không thể bạc đãi công chúa Cao
Ly. Theo ý Cố sư nói, thiên triều Đại Hoa ta, tuyển một vị thanh niên trẻ tuổi
kiệt xuất nhất, nghênh hôn với Cao Ly công chúa, sẽ được thiên triều ta quan
tâm yêu quí, từ đó hai nước trở thành một nhà, đời đời hòa thuận chung sống…
Chư vị ái khanh, các ngươi mau giúp trẫm nghĩ xem, tìm đâu ra một người tuổi
trẻ tuấn kiệt như vậy?
“Không phải chỉ là một công chúa Cao Ly thôi sao, con trai ở Đại Hoa ta thiếu
gì, tùy tiện phái một tên là được!“ Nhìn chư vị đại nhân quả thật làm theo
thiên ý, cố gắng nghĩ ngợi khổ sở, Lâm Vãn Vinh nhịn không được mỉm cười.
Hôm nay vốn là muốn thảo luận việc Thành vương, vậy mà bị Cố Thuận Chương nói
một chặp lại biến thành việc chọn lựa chồng cho công chúa Cao Ly. Lại khiến
các vị đại nhân đều chăm chú như thế, không khí cổ quái trong kim điện quả là
nói không nên lời. Duy chỉ có người khởi sự ra việc này, đế sư Cố Thuận
Chương, mặt vẫn mỉm cười, bình thản điềm tĩnh, giống như việc này không quan
hệ gì với lão cả.
– Chư vị ái khanh, tìm ra người thích hợp chưa?
Sau thời gian uống một chén trà, mắt hổ hoàng đế đảo qua, nhìn khắp quần thần
trong điện hỏi kế.
Mọi người hợp kế một lát, liền có một vị học sĩ Văn Hoa các bước ra khỏi hàng,
cung kính nói:
– Hồi bẩm Hoàng thượng, thiên triều ta kiến thức bác học, lịch sử lâu đời,
lại có hoàng thượng sáng suốt trí tuệ, trị vì anh minh, trong triều có thể nói
đã bồi dưỡng rất nhiều anh tài, số lượng trí sĩ quả là nhiều vô số kể… Muốn
tìm một tuấn kiệt để phối hợp với Cao Ly công chúa, vi thần thấy, buông tay
tìm vài canh giờ, nếu không tìm ra một vạn, cũng có thể tìm được tám ngàn…
Hoàng đế nghe thế cười ha hả, Lâm đại nhân cũng lạnh run: “Tiểu tử này tiền đồ
quả là vô cùng sáng lạn! Trong triều ta khi nào lại có thể sinh ra một nhân
tài bợ đít giỏi đến thế, sao ta không phát giác ra nhỉ!“
– … hoàng thượng yêu quí dân chúng, hậu đãi phiên bang, như vậy chỉ cần tìm
một thanh niên tuấn kiệt nhất trong triều Đại Hoa ta. Vi thần đã thương nghị
với mọi người, xem ra trong triều Đại Hoa ta, nói về dung mạo hình thể lẫn
phong thái, công tích danh vọng, thanh niên kiệt xuất nhất, tính ra…
Hắn nói đến đây, trộm liếc mắt đánh giá Lâm Vãn Vinh, rồi khựng lại.
Ánh mắt mọi người trong điện đều nhìn về phía Lâm Vãn Vinh, không khí yên
lặng, mang theo vẻ cổ quái nói không nên lời.
– Cái này… vị huynh đài này… huynh… huynh không phải nói ta đó chứ!
Lâm Vãn Vinh chỉ vào cái mũi mình, há miệng kinh ngạc.
Tên học sĩ Văn Hoa các gật gù, sắc mặt chánh trực:
– Nhìn cả thanh niên anh tuấn trong triều ta, không ai có thể hơn được Lâm
đại nhân! Lâm đại nhân, ngài đừng khó xử nữa! Hoàng thượng, thần cho rằng,
việc hôn nhân đó trừ Lâm đại nhân ra cũng chẳng còn ai!
Mọi người tựa như thương lượng xong rồi, nhất tề khom lưng ôm quyền, đồng
thanh nói:
– Thần cũng nghĩ như vậy… Việc hôn nhân này, Lâm đại nhân là tốt nhất!
“Quá bất ngờ rồi, việc hôn nhân quan trọng như thế, sao lại rơi vào người ta
thế này.“ Lâm đại nhân há to miệng đến nỗi hai quả trứng gà cũng có thể nhét
trọn.
– Lâm Tam. Ngươi có quan điểm như thế nào?
Hoàng đế hừ một tiếng.
Lâm Vãn Vinh mồ hôi đầm đìa, lạnh buốt cả tim, hắn vội vội vàng vàng giơ tay
phải lên:
– Hoàng thượng, ta thề, ta một lòng với công chúa thôi. So với vàng bạc còn
thật hơn!
– Công chúa? Chẳng lẽ là Cao Ly công chúa?!
Học sĩ Văn Hoa các vội vàng mừng rỡ ôm quyền:
– Hoàng thượng, ngài đã chính tai nghe rồi đó. Lâm đại nhân này đã thề một
cách trang trọng, cũng là biểu đạt thâm tình với Cao Ly công chúa. Với nhân
phẩm tu dưỡng của ngài ấy, một lời có thể nói là thiên kim, theo thần thì việc
này chắc thành rồi.
“Tai ngươi có bị điếc không? Ta là biểu đạt với Đại Hoa công chúa, không phải
Cao Ly công chúa!“ Lâm đại nhân căm tức nhưng không nói ra được.
Sắc mặt hoàng đế cực vi khó coi, hừ một tiếng:
– Lâm Tam, ngươi trở mặt nhanh nhỉ!
Oan uổng quá, Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
– Hoàng thượng, ngài đừng tin lời đồn, lời thề của ta là nói về Thanh Tuyền
và Tiên Nhi. Về phần bắt ta cưới đàn bà Cao Ly… Hoàng thượng, ngài thà phái
ta ra chiến trường còn hơn!
Sắc mặt Lão Hoàng đế tươi lên một chút, nhìn về phía Cố Thuận Chương:
– Cố sư, ngài có thể chọn được người nào thích hợp không!
Ánh mắt Cố Thuận Chương nhìn thẳng vào Lâm Vãn Vinh, trên mặt tràn đầy vẻ hóm
hỉnh thần bí. Lâm đại nhân rợn da gà, trong lòng cầu khấn không ngừng: “Cố đại
gia, ngươi đừng hại ta mà, hoàng thượng nổi tiếng là hại người sau lưng đó, mà
trong nhà ta cũng có cả đôi vò dấm nữa.“
Đế sư trầm ngâm một lát, hỏi nhỏ:
– Lâm Tam, ngươi có vợ chưa?!!
– Có, có, nhiều lắm!
Lâm đại nhân gật đầu lia lịa.
Cố Thuận Chương ồ một tiếng, cười nói:
– Vậy được rồi, cũng có gì khó khăn cả. Lâm Tam, ngươi không ngại cưới thêm
một cô nữa chứ?
Lão gia tử cười lạnh nhìn hắn, Lâm Vãn Vinh bị dọa hồn phi phách tán, vội vội
vàng vàng khoát tay:
– Không được, không được, phi thường không được! Nhà ta nhỏ lắm, lại không có
tiền, thêm một người nữa ta nuôi không nổi đâu.
– Ngươi yên tâm đi.
Cố Thuận Chương mỉm cười:
– Tiền bạc của Cao Ly vương, đảm bảo cho cả nhà ngươi cả đời ăn không hết,
cưới thêm một người thì đã làm sao?! Mặc dù thật sự là tiền bạc không đủ, chỉ
cần ngươi nói lên một tiếng, toàn Đại Hoa sẽ trợ giúp ngươi!… Ồ, quên không
nói với ngươi, Cao Ly công chúa này vô cùng xinh đẹp đoan trang, học vấn uyên
bác, rất xứng với ngươi! Ngươi không ngại nghĩ thêm một chút sao!
“Đừng nói nữa, người xứng với ta nhất là Thanh Tuyền, khi nào thì đến phiên
Cao Ly công chúa.“ Lâm Vãn Vinh kiên định lắc đầu, thần sắc vô cùng nghiêm
túc:
– Cố tiên sinh, ta yêu vợ ta lắm, rốt cuộc không thể có thêm…
Hắn giơ đầu ngón tay đếm đếm, rồi dứt khoát nói:
– Rốt cuộc không thể có người thứ chín được! Xin ngươi chuyển cáo cho Cao Ly
công chúa, nói ta đã là người có chủ rồi, xin nàng đừng để ý tới ta! Cảm ơn!
Thật không ngờ, thì ra Lâm đại nhân cũng là người trung trinh như vậy, mọi
người nghe thế bội phục không thôi.
Cố Thuận Chương nhìn hắn, nghiêm trang nói:
– Lâm Tam, ngươi sẽ không lo cân nhắc thêm một chút nữa sao? Việc này sẽ ảnh
hưởng tới phương án nhất thể liên hoành của ngươi đưa ra đó, sự yên bình của
hai nước đều dựa vào hành động này đó. Lão nói thật, nhìn trong triều Đại Hoa,
rốt cuộc không tìm ra người thứ hai thích hợp với vị tiểu thư này hơn ngươi
đâu.
‘Mê hồn thang’ đế sư đưa tới quả là vô cùng lợi hại. Lâm đại nhân bất lực ngồi
yên trên ghế, miệng im thin thít.
Cố lão tiên sinh thở dài thật sâu, đành bất lực nói:
– Nói như thế, vậy coi như là các ngươi vô duyên. Lâm Tam, lần này ngươi tự
mình bỏ qua, đến lúc đó ngươi mà hối hận, thì đừng tới cầu ta!
“Ta hối hận?“ Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, tự tin nói:
– Cố tiên sinh ngươi yên tâm đi, cầu người không bằng tự mình làm, hai mươi
năm nay ta chỉ biết đạo lý này.
Lão gia tử xem ra rất hài lòng với thái độ của hắn. Nhưng việc hôn nhân liên
quan tới giang sơn xã tắc, nếu thật phải hy sinh sự trinh khiết của Lâm Tam,
cũng không phải không thể thử một lần, chỉ là Thanh Tuyền và Tiên Nhi chịu
chút ấm ức mà thôi.
– Cố sư, thật sự chỉ có Lâm Tam mới được sao?
Trong lòng hoàng đế cân nhắc trước sau, hồi lâu mới nói.
– Ta đã nói rồi, là hắn tự mình bỏ qua một nhân duyên tốt. Cuối cùng sẽ có
một ngày hối hận!
Cố Thuận Chương lắc đầu:
– Hoàng thượng, vậy tìm cho Cao Ly công chúa một lương phối khác thôi!