Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 411: Ta cố ý đó

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Ngươi nói ai đến rồi?

Lâm Vãn Vinh nghe thế thì cảm thấy mơ hồ, chẳng lẽ trùng hợp như vậy sao, công
việc bí mật của lão họ Từ xem ra lộ hết cả rồi? Mình muốn giám thị người khác,
sợ là sớm đã bị người khác giám thị rồi.

Từ Vị cũng kinh hãi:

– Thành Vương đến hả? Làm sao như vậy được? Hắn không thể biết chúng ta ở
đây. Cao Tù, ngươi đừng hấp tấp, từ từ rồi nói.

Cao Tù phun nước bọt, uể oải báo:

– Ty chức cũng không biết là chuyện gì. Cửa Thành Vương phủ đột nhiên mở ra,
Vương gia mang theo hơn mười người đi thẳng đến chỗ này, huynh đệ cảnh giới
bên ngoài vừa mới đưa tin, thì cả nhóm Vương gia đã tới đầu hẻm rồi, cứ thế mà
tiến thẳng vào đây.

– Hắn đến thật rồi sao?!

Từ Vị vuốt nhẹ bộ râu, trầm mặc một lúc lâu, nhìn Lâm Vãn Vinh hỏi:

– Lâm tiểu huynh, ngươi xem chúng ta thất thố ở đâu nhỉ?

Lão Từ này thật là rất giảo hoạt, gặp chuyện mắc mứu là hất ngay củ khoai nóng
sang cho ta. Lâm Vãn Vinh bất mãn há miệng cười hắc hắc một tiếng:

– Cao đại ca, huynh xác định chắc chứ, Thành Vương chỉ dẫn theo hơn mười
người tới đây?

Cao Tù liên tục gật đầu:

– Xác định, thập phần đích xác. Hẻm này rất nhỏ, có đem nhiều người cũng chỉ
có thể từng nhóm một đi vào, hắn đưa nhiều nhân mã theo cũng vô dụng.

À ra thế, Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, lại hỏi:

– Cao đại ca, ta muốn biết chúng ta có bao nhiêu nhãn tuyến chung quanh Vương
phủ?

– Không phải một trăm, thì cũng phải tám mươi, đều là hảo thủ trong cung. Nếu
thực sự có chuyện, chúng ta tuyệt không chịu thiệt thòi đâu.

Cao Tù tự tin đáp, hắn là thống lĩnh thị vệ hoàng cung nội viện, tự nhiên biết
rất rõ thân thủ của thủ hạ huynh đệ .

– Thế thì lạ quá!

Lâm Vãn Vinh đi lại vài bước, không nhanh cũng không chậm cười nói:

– Nói về tình thế, chúng ta đang ở chỗ tối, họ ở chỗ sáng. Nói về nhân thủ,
chung quanh hẻm này, chúng ta có một trăm người. Hắn chỉ đem tới hơn mười,
đánh nhau thì họ cũng không phải là đối thủ. Vậy hắn chủ động tới tìm chúng ta
làm gì? Tự mình tìm chuyện phiền phức sao?!

Nghe Lâm huynh đệ phân tích như vậy, Cao Tù cũng tỏ ra buồn bực. Theo lý mà
nói, Thành Vương đang ở trong thành phủ vững chắc, đúng ra không nên mạo hiểm
như vậy mới phải, rốt cuộc hắn định làm gì?

– Lâm huynh đệ, đối diện vương phủ cũng chỉ có một con hẻm này là lớn nhất, ở
đây có hơn mười hộ gia đình. Có phải hắn tới đây để thăm bạn bè không?

Cao Tù suy nghĩ một lúc lâu, tự hỏi tự bàn, thử đưa ra giải thích.

Lão ca này còn muốn tự mình an ủi mình, Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười bảo:

– Cao đại ca, thăm bạn bè thì sao lại đi vào buổi tối? Hơn nữa, hắn là long
tôn hoàng tử, cho dù có thăm bà con bạn bè, cũng phải là người khác đi tới bái
phỏng hắn, chứ không thể có việc hắn đi thăm hỏi người khác.

Có đạo lý. Cao Tù nghe xong liên tục gật đầu, Từ Vị vuốt râu hỏi:

– Chẳng lẽ là hắn phát hiện ra hành tung chúng ta? Lão hủ cũng có chút tự
tin, mạng lưới quan sát chung quanh đều là do ta tự mình bố trí, nhân thủ cực
kỳ tinh nhuệ, tuyệt không để lộ phong thanh. Đến cả lão hủ tới trạch viện này
cũng phải hóa trang mà đến, không ai nhận ra được, xem ra không có khả năng họ
phát hiện được nơi này.

– Chưa lộ đâu,

Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

– Nếu thật sự là trạch viện này đã bị bại lộ, hắn sẽ không tự mình xuất hiện
đâu.

Từ Vị liên tục gật đầu, những lời này của Lâm tiểu huynh chính là nói đến điểm
quan trọng nhất. Nếu thật sự phát hiện ra chỗ này, với địa vị của Thành Vương,
tuyệt lão sẽ không sơ xuất ra ngoài. Lão băn khoăn:

– Theo tiểu huynh thấy, rốt cuộc là vì sao mà hắn tới đây?

Đến cả Từ Văn Trường danh vang thiên hạ cũng phải hỏi kế Lâm Tam, Lâm huynh đệ
này thật sự là càng ngày càng ghê gớm. Cao Tù bội phục sát đất, vội vàng vểnh
tai lắng nghe.

– Theo ta đoán, hắn tới để thị uy thôi.

Lâm Vãn Vinh nói nhè nhẹ.

– Thị uy?

Cao Tù và Từ Vị đồng thời kinh hãi.

– Đúng, chính là thị uy.

Lâm Vãn Vinh thần sắc nghiêm túc, thở dài:

– Từ tiên sinh, ngươi làm quan trong triều lâu năm, chẳng hiểu rõ lòng người
rất đa đoan. Hoàng Thượng gần đây có khá nhiều hành động trong triều, tuy là
vô thanh vô tức âm thầm tiến hành, nhưng cả đám gian thần đều cũng đang âm
thầm chuẩn bị. Thành Vương lắm tai mắt như vậy, làm sao mà hắn chẳng biết chứ?

Từ Vị gật đầu nói:

– Trong lòng hắn chắc chắn phải rõ ràng hơn bất luận kẻ nào khác. Nhưng với
vị thế của Vương gia, tuyệt sẽ không dễ dàng biểu lộ ra ngoài.

– Đúng thế.

Lâm Vãn Vinh vỗ tay nói:

– Thiên hạ đều biết một loạt các hành động của Hoàng Thượng là nhằm vào ai,
Thành Vương là nhân vật nào, sao lại chẳng biết? Nếu ta đoán đúng, nhất định
hắn sớm biết có người giám thị ở ngoài phủ. Bây giờ chính là lúc hai quân
giằng co, cái khiếm khuyết chính là một mồi lửa, hắn tính rằng chúng ta còn
thiếu lý do để động thủ. Do đó mới đột phát kì binh như vậy, một mặt đánh cho
chúng ta ứng phó không kịp, nhiễu loạn sự bố trí của chúng ta; mặt khác thì
hắn có ý ám chỉ, bảo chúng ta rút tay co chân về, đừng xem thường vọng động.

– Lâm huynh đệ, ý của ngươi là Vương gia có lẽ cũng không biết chúng ta ở chỗ
này. Đột nhiên hắn xuất hiện, chỉ là muốn rung thử tấm lưới mà chúng ta bày ra
chung quanh?

Cao Tù cuối cùng cũng hiểu ra.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Chính là nguyên nhân này. Hắn không phải là nhằm vào chúng ta mà đến, dù
sao bên ngoài phủ cũng dầy đặc nhãn tuyến, chỉ cần hắn lộ mặt, tự nhiên sẽ có
người đem tin tức báo lại. Mục đích của hắn cũng đạt được, đây là một thứ tâm
lý chiến, xem ai không chịu đựng được trước.

Nói về tìm hiểu những thứ ma quỉ trong lòng người khác, nếu Lâm Tam nhận là đệ
nhị, thiên hạ chắc không ai dám xưng đệ nhất. Từ Vị nghe xong cũng thấy rất có
đạo lý. Một tên thị vệ vội vội vàng vàng chạy vào, đến bên Cao Tù ghé tai thì
thầm vài câu, Cao Tù nhỏ giọng nói:

– Từ tiên sinh, Lâm huynh đệ, Vương gia sắp tới nơi này rồi, cũng chỉ còn
khoảng vài bước nữa thôi…

Chỉ có vài bước?! Trong lòng Lâm Vãn Vinh rộn lên, mặc dù hắn phân tích rất có
đầu có đuôi, nhưng việc này đều là suy đoán của mình, trong lòng Thành Vương
rốt cuộc nghĩ như thế nào, cũng chẳng ai biết được. Mắt thấy Thành Vương như
không sợ chết cứ vọt thẳng tới, ăn to nói lớn hơn ngày thường gấp mấy lần,
trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng hơi khẩn trương. Hắn cắn chặt răng, suỵt một
tiếng, cùng Cao Tù, Từ Vị hai người đi ra vườn, vừa áp tai vào tường, đã nghe
thấy những tiếng bước chân lạo xạo tới gần.

– Phụ vương, đã tối thế này, lão nhân gia còn đi Tướng Quốc Tự làm gì thế?
Ngày mai đi cũng được mà!

Một thanh âm rất rõ ràng vọng đến, người này Lâm Vãn Vinh không hề xa lạ, đã
vì Lạc Ngưng và Từ Trường Kim mà kết hiềm khích với hắn, chính là Tiểu vương
gia Triệu Khang Ninh.

Thành Vương nhè nhẹ thở dài, thanh âm có chút già nua:

– Đi Tướng Quốc Tự lễ Phật thì còn nói gì đến sớm muộn chứ? Hôm qua, phụ
hoàng báo mộng cho ta, trách ta đã lâu rồi không thắp hương cho ngài, ta thấy
hổ thẹn với ngài. Cả ngày hôm nay ta tâm thần không thoải mái, đến cả việc
thượng triều cũng không có tinh thần mà đi được. Tối nay ta phải đi Tướng Quốc
Tự, cố bồi tiếp lão nhân gia chu đáo.

Vừa nghe đến việc Thánh Hoàng tiên đế thác mộng, Triệu Khang Ninh liền ngậm
miệng không nói nữa. Thành Vương dừng lại một chút, liếc mắt nhìn bốn phía,
trên nét mặt có vẻ lưu luyến vô hạn:

– Từ khi ta trưởng thành rời khỏi cung, thoáng cái đã ba mươi năm rồi, những
nhà dân ở đây cũng chẳng thấy có biến hóa gì nhiều. Vẫn y như những năm trước,
chỉ là ta đã già rồi.

Triệu Khang Ninh vội vàng cung kính nói:

– Phụ vương xuân thu chính thịnh, như thanh tùng thúy bách (tùng xanh, bách
thẫm: ý tuy lớn tuổi vẫn khang kiện), làm gì có chuyện già đi?

Thành Vương ho nhẹ hai tiếng, khe khẽ lắc đầu:

– Ngươi cũng đừng nói những câu dễ nghe nữa, thân thể mình thì mình phải
biết. Hai năm nay cứ xuống dốc dần, cũng không biết còn có thể thấy được lá đỏ
mùa thu nữa không. Khang Ninh, nếu ta năm nay không đi được nữa, ngươi phải
thay ta đến xem nhé, cũng coi như đã hoàn thành cho giấc mộng cuối cùng của
ta.

– Phụ vương…

Triệu Khang Ninh òa khóc, không dám nói gì nữa.

Tiếng bước chân dần dần xa khuất, không nghe rõ tiếng người nữa, Lâm Vãn Vinh
thở phào nhẹ nhõm thật dài. Cao Tù nói:

– Lâm huynh đệ, có phải ngươi đoán sai không, Vương gia thật sự là tới thị uy
sao? Ta thấy như là đang hối hận.

Từ Vị cười nhạt :

– Đã là đại gian tất có đại trí, nếu hắn thiệt tình hối hận, chỉ cần ở nhà
mình cũng có thể nói mà, hà tất chạy đến con hẻm này mà nói cho người khác
nghe. Ta thấy, tiên đoán của Lâm huynh đệ hoàn toàn chính xác, hắn tới thị uy,
đánh cho chúng ta ứng phó không kịp. Nếu chúng ta coi thường vọng động, không
chừng sẽ bị mấy lời lừa gạt của hắn làm mê hoặc.

Cao Tù nghe được lão Từ nói mặt đỏ lên. Tuy hắn là đương sai trong cung nhưng
cũng chỉ là người giang hồ, làm sao hiểu được thủ đoạn của Thành Vương kiêu
hùng, tiếng cười và nước mắt đều là những lợi khí không gì không phá được. Nếu
không phải có Từ Vị điểm tỉnh, chỉ sợ cũng bị những lời đường mật dường như
phát ra từ phế phủ của Thành Vương làm cho mê hoặc.

– Vị tất đã là giả đâu,

Lâm Vãn Vinh cười cười:

– Nhân tính mà, luôn luôn phải có chút thật thật trong đó, nếu không rất khó
có thể che dấu. Nhưng Từ tiên sinh thật ra có một câu nhắc nhở ta, Vương gia
vốn là một đại nhân vật như vậy, tuyệt sẽ không làm việc gì không có mục đích.
Hắn cảm thán một chút trước chốn đông người, rốt cuộc là muốn nhờ chúng ta
truyền đạt tin tức gì đây?

Từ Vị khẽ gật đầu. Thành Vương là một gã kiêu hùng như vậy, mỗi câu đều có
thâm ý cả. Mà Lâm tiểu huynh linh mẫn như thế lại không chịu làm quan, thật sự
là quá đáng tiếc, bằng không, dựa vào tài hoa của mình, chắc chắn hắn có thể
làm đến vị trí cực cao.

Năng lực tư duy của Cao Tù còn xa mới bằng Lâm Từ hai người, tư duy của hắn
lại quá trực tiếp, hắn hừ một tiếng bảo:

– Còn nghĩ gì nữa. Hoặc là yếu thế thật, hoặc là giả vờ yếu thế. Cũng chỉ có
hai dạng này thôi.

– Giải thích của Cao đại ca, quả nhiên không giống người thường.

Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái cười nói.

Từ Vị cũng mừng rỡ, tuy cơ bản Cao Tù có nói cũng coi như chưa nói cái gì. Lão
hít một hơi:

– Nếu yếu thế đến cầu xin tha thứ là thật, thì đúng là phúc của Đại Hoa chúng
ta. Chỉ tiếc, sự tình chỉ sợ không hề đơn giản như vậy, e rằng hắn có âm mưu
khác. Nhưng hắn tân tân khổ khổ thành lập cơ nghiệp Bạch Liên giáo, năm ngoái
đã bị chúng ta phá hủy mất, bây giờ là lúc hắn trong tay vô binh, lại bị khốn
ở kinh đô, rốt cuộc hắn còn có biện pháp gì đây?

Từ Vị nhăn tít mày, khổ sở suy tư, rồi lại lẩm bẩm tự hỏi.

– Ai nói trong tay hắn vô binh?

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:

– Hắn không biết mượn sao?

Mượn ?! Một chữ là đủ đánh thức người trong mộng, Từ Vị kinh hãi thất sắc:

– Lâm tiểu huynh, ý của ngươi là hắn với người Hồ… Chuyện vong tổ bán nước
này mà hắn cũng có gan làm sao?

Suy đoán của Lâm tiểu huynh quá lớn mật, làm cho Từ Vị vô cùng hoảng sợ, cũng
không dám nói tiếp nữa. Từ Thái Tổ hoàng đế lập quốc tới nay, người Hồ cứ xâm
phạm Đại Hoa, song phương chiến sự không ngừng, mấy lần đánh nhau ở quan ải
biên giới, người Hồ chiếm đất của Đại Hoa, làm máu của người Hoa không ngừng
chảy khắp nơi. Ngay cả khi Thái Tổ hoàng đế gần chầu trời, trong miệng vẫn còn
không quên lẩm bẩm mấy chữ ‘Hồ trừ quốc hưng’ (có diệt giặc Hồ, nước mới hưng
vượng). Nếu Thành Vương là long tôn hoàng tử mà đầu phục người Hồ, không chỉ
là phản bội tổ tông, mà cũng là đại sỉ nhục của Đại Hoa.

– Không có gì gọi là dám hay không, ích lợi trước mặt, tất cả đều là có thể
bỏ qua.

Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu:

– Từ tiên sinh, ngươi ở triều lâu như vậy rồi, những việc như thế này hẳn là
phải gặp nhiều hơn ta chứ.

Từ Vị không nói thêm gì nữa. Trong lịch sử, số người vong tổ bán nước nhiều vô
số kể, Thành Vương không phải là người đầu tiên, cũng tuyệt sẽ không phải là
người cuối cùng. Từ Vị thở dài:

– Lâm tiểu huynh, việc này rất trọng đại, nếu không có bằng cớ, không thể để
lan truyền ra ngoài.

Chỉ là suy đoán bừa bãi hay không thì Lâm Vãn Vinh trong lòng biết rõ. Đột
Quyết Bì Già Khả Hãn có thể đưa yên diệp quý hơn cả hoàng kim kia cho Triệu
Khang Ninh, vậy thì quan hệ giữa hai nhà tự nhiên không bình thường,Triệu
Khang Ninh không có được bổn sự như Lâm Tam, chỉ dựa vào miệng lưỡi mà có thể
lấy yên diệp sao?

– Ta cũng hy vọng chỉ là hiểu lầm Vương gia.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc hai tiếng:

– Nhưng sự tình chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn cả những gì Từ tiên sinh nghĩ
thôi… Từ tiên sinh không biết chứ, đại quân mà Vương gia mượn, sớm đã xuất
phát rồi.

– Xuất phát rồi sao? Ở đâu?

Càng nghe Lâm Tam nói, Từ Vị càng kinh ngạc, Lâm tiểu huynh hôm nay làm sao
lại thay đổi tác phong, không hì hà cười đùa giống như ngày thường. Hắn vừa
nói về quân quốc đại sự, thì ngữ khí lại không dọa chết người thì không dừng
tay, làm cho người ta tim đập chân run.

– Cao Lệ!

Câu trả lời của Lâm Vãn Vinh đơn giản nhưng gây chấn động lớn.

Từ Vị ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt thoáng cái đã trắng bệch ra.

– Cao Lệ! Cao Lệ!!!

Lão thì thào một mình. Nếu những lời Lâm Tam đúng, Thành Vương không chỉ cấu
kết với người Hồ, mà dính líu tới cả Đông Doanh, quả thực đúng là tội nhân
thiên cổ của dân tộc Đại Hoa. Ngẫm lại những chuyện lúc còn ở Sơn Đông, rồi
chuyện trợ giúp Cao Lệ, xem ra không cần chứng cớ gì thêm cũng đủ chứng minh
những gì Lâm Tam nói.

– Từ tiên sinh, tình hình Cao Lệ thế nào rồi? Trung dũng quân của Đại Hoa đã
tới đó chưa?

Không thèm để ý đến vẻ kinh ngạc của Từ Vị, Lâm Vãn Vinh không nhanh không
chậm hỏi.

Từ Vị rốt cuộc vẫn là người kiến thức hơn người, trầm mặc chốc lát là khôi
phục lại ngay:

– Chiến thuyền Đông Doanh đã tới rồi, hai ngày vừa rồi chỉ phái ra vài nhóm
binh sĩ nhỏ đánh thăm dò, quân Cao Lệ nhất quyết chống cự, bây giờ song phương
đang ở trạng thái giằng co. Cao Lệ vương đã trình vài đạo cấp báo khẩn, thỉnh
cầu triều đình tăng viện. Đại Hoa trung dũng quân của chúng ta vì quá nhiều
tân binh, vừa hành quân vừa thao luyện, tiến độ rất thong thả, lúc này còn
chưa tới nơi.

– Không vội, không vội.

Lâm Vãn Vinh âm hiểm cười hắc hắc:

– Cao Lệ và Đông Doanh vẫn còn đang đánh nhau, cứ để cho các huynh đệ luyện
tập vài ngày nữa rồi tới nơi cũng không muộn. Dù sao quân sĩ Cao Lệ đều tình
nguyện chết để giữ gìn đất nước, chúng ta cứ chúc phúc cho quân đội dũng mãnh
của họ cái đã.

Từ Vị vốn là một lão hồ ly làm gì mà không rõ ẩn ý trong lời của Lâm Vãn Vinh.
Đây là kế mượn đao giết người, để người Cao Lệ huyết chiến với người Oa trước,
Đại Hoa trung dũng quân sẽ tiến tới sau quét sạch mọi chướng ngại. Cao Lệ
vương cho dù biết rõ đó là một cái bẫy, nhưng cũng không thể không cắn răng mà
chấp nhận.

Nghe Lâm tiểu huynh bàn luận âm hiểm như vậy, nỗi lo lắng vì Thành Vương cấu
kết với người Oa nhất thời tiêu tan rất nhiều. Từ Vị đã có vẻ an lòng, chìa
ngón cái khen ngợi:

– Lâm tiểu huynh, nghe cậu nói một lời còn hơn mười năm đọc sách thánh hiền.
Chỉ cần có cậu ở đây, Đại Hoa ta tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu thiệt thòi.

– Đó là bởi vì đã sớm chịu thiệt thòi rồi.

Lâm Vãn Vinh hít một hơi dài, rồi hì hì cười, ôm quyền nói:

– Từ tiên sinh quá khen rồi, thật ra tiểu đệ còn có một việc muốn phiền Từ
tiên sinh giúp đỡ đây.

Hắn ghé tai Từ Vị nói hai câu, Từ Vị ừ à vài tiếng, nhìn hắn cười nói:

– Quả nhiên là thiếu niên phong lưu, đến cả tiểu cung nữ Cao Lệ cũng không
buông tha. Nhưng cô Tiểu cung nữ này đích thực có chút học thức, nếu không
phải thân là man di, thì cũng khá là xứng đôi với Lâm tiểu huynh. Ngươi cứ yên
tâm, ta sẽ cho người đi tìm hiểu tin tức của nàng.

Lâm Vãn Vinh có khổ nói không nên lời. Chuyện này đúng là nỗi sỉ nhục của hắn,
nếu người ngoài biết Lâm Tam đại nhân tinh minh cường hãn, lại bị một tiểu
cung nữ Cao Lệ lừa tình, hắn còn gì là thể diện để sống trên thế gian này nữa.

– Cái gì phong lưu với chả không phong lưu?!

Hắn xấu hổ nở nụ cười:

– Ta chỉ là dưới tình huống hoàn toàn bị động, lỡ dại để lại trên người nàng
một mầm mống phi thường trọng yếu, chỉ sợ tương lai sẽ dẫn tới những phản ứng
không thể lường trước được, cho nên mới nhờ Từ tiên sinh hỗ trợ tìm hiểu một
chút.

Lại thế nữa, mỗi lần nghe Lâm tiểu huynh nói thiên thư, lão Từ đều cảm thấy
nhức đầu vô cùng. Cũng may mà lão cũng phong lưu chẳng kém, cười ha ha rồi
liếc hắn theo kiểu ta đây đã hiểu:

– Tiểu huynh yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý chuyện này thật thỏa đáng.

– Được rồi, Từ tiên sinh, Tướng Quốc Tự có an bài gì không?

Trời cũng đã muộn, thấy sắc trời đã sẩm tối, Lâm Vãn Vinh cùng Cao Tù bước ra
ngoài cửa, đột nhiên lại quay đầu lại hỏi.

”Lâm tiểu huynh đúng là vô cùng chăm chỉ, không hề nghỉ ngơi” Từ Vị thầm tán
dương một tiếng, gật đầu đáp:

– Tiểu huynh yên tâm, cá lớn đến đâu cũng đều có lưới đi theo cả.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu không nói gì, trong lòng hắn tự nhiên có cảm giác
không ổn, nhưng nghĩ mãi mà không ra vấn đề nằm ở chỗ nào. Mãi đến khi về tới
Tiêu gia, hắn vẫn còn chìm trong suy tư, chân không để ý, thiếu chút nữa đã
đâm sầm vào một người. Cảm giác mềm mại âm ấm làm cho hắn bừng tỉnh, thuận tay
ôm lấy, cười khà khà trêu chọc:

– Ủa, Tiên Nhi, ngươi cố ý ***ng ta làm gì? Làm ta bị thương như vậy, ngươi
nhìn coi, đã sưng lên hai cục u rồi nè.

– Ai cố ý ***ng ngươi chứ?

Nữ tử đó nổi giận giật ra, vội vội vàng vàng né tránh ma trảo của hắn.

Nha đầu đó còn thẹn thùng gì nữa chứ, hắn cũng không ngẩng đầu lên, ra điều
cười cợt:

– Ngươi không phải cố ý hả … Nhưng là ta cố ý đó ! Tới đây, để lão công ôm
một cái nào…

– Cái gì? Ngươi cố ý hả?

Mấy tiếng hét phẫn nộ the thé đồng thời vang lên bên tai hắn, làm tai hắn ù
lên ong ong.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận