Hắn và Cao Tù đi lang thang trên đường phố, nghe những tiếng rao hàng, tiếng
quát tháo không dứt, những tiếng gọi nhau í ới trong biển người cuồn cuộn, náo
nhiệt vô cùng. Chẳng ai biết lúc này trong kinh đang ở thế kiếm tuốt cung
giương, tùy thời sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thấy Lâm Vãn Vinh cứ nhàn du nhìn ngó chung quanh như đi chơi, đông mó máy tây
sờ soạng, toàn là những vật phẩm nữ tử yêu thích, Cao Tù cười đùa:
– Đúng thật huynh đệ muốn đi thăm một tiểu thư rồi, ta còn tưởng ngươi nói
đùa với ta chứ. Huynh đệ thật là may mắn, những vị phu nhân trong nhà đều ôn
nhu mỹ mạo, đẹp hơn cả thiên tiên, bên ngoài lại còn nuôi mấy em tình nhân
nhỏ. Diễm phúc dường này, thật sự ta phải phục ngươi sát đất.
– Hâm mộ cái gì?!!
Lâm Vãn Vinh vẻ mặt đau khổ đáp:
– Chúng ta làm nam nhân cũng đâu có dễ dàng, không những phải hào hoa bảnh
trai, còn phải biết kiếm tiền, còn phải biết nói chuyện, ban ngày lịch sự,
buổi tối làm cầm thú, thiếu đi một điểm là không được. Trong nhà giữ vững cờ
đỏ (ý là người xuất sắc), ra ngoài cờ bay phấp phới, việc như vậy đâu có dễ
dàng?
Cao Tù bật cười ha ha, cảm thấy nghe Lâm huynh đệ nói một hồi còn hơn đọc mười
quyển xuân cung họa sách (sách vẽ, loại “giáo dục giới tính”).
Lâm Vãn Vinh đã làm phách trước mặt Từ lão đầu, huênh hoang hứa giúp đỡ, nói
sẽ tìm một lễ vật tặng cho Từ tiểu thư, nhưng hắn vẫn đang bối rối chưa biết
tặng gì. Không nói đến việc hiện giờ quan hệ hai người đang trong giai đoạn
băng giá, mà chỉ với tầm nhìn của nha đầu đã không phải người bình thường có
thể với tới được. Chẳng trách Từ lão đầu như muốn bán hàng tồn kho, tình
nguyện trả tiền cho mình, nhất định phải đẩy Từ tiểu thư ra khỏi cửa cho được.
– Lâm huynh đệ, ngươi làm sao vậy?
Thấy Lâm Vãn Vinh dừng bước trầm ngâm không nói, Cao Tù nhìn hắn khó hiểu. Khi
hiểu ra hắn đang lúc khó xử, gã liền thuận tay vơ lấy vài hộp son phấn ở một
sạp nhỏ ven đường, cười hắc hắc góp ý:
– Muốn tặng quà cho các cô thì có gì mà phải nghĩ?! Son phấn, vải vóc gấm
đoạn một đôi, cam đoan nàng cười hết cỡ, vui vẻ quấn quít lấy ngươi, cứ gọi
đại gia, đại gia không ngừng. Nếu còn chưa đủ, đưa thêm một tờ ngân phiếu, đè
nàng nằm xuống, hắc hắc!
Lão tiểu tử này, nhất định lão đi chơi đêm nhiều rồi. Lâm Vãn Vinh cười khằng
khặc vài tiếng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cười hì hì đáp:
– Cao đại ca, không ngờ đó nghe, huynh mà cũng nói được những lời như có kiến
thức, có học vấn như vậy sao? Không cần phải nói nữa, huynh hào phóng như vậy,
khẳng định các tỷ tỷ muội muội ở lầu xanh thích mê tơi.
– Đúng là các nàng thích ta, ta cũng thích các nàng…
Trong ngữ khí Cao Tù hàm chứa thâm ý, thần tình rất dâm đãng.
– Quả nhiên sâu sắc, tiểu đệ bội phục!
Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái tán thưởng. Sau đó chuyển sang giơ ngón giữa, khinh
lão tiểu tử này một cú.
Đi mãi mà không tìm được món hợp tâm hợp ý, lại muốn có thứ gì vừa đặc sắc,
vừa khiến Từ Chỉ Tình đã thấy là không quên được quả thật là khó khăn.
– Cao đại ca, ở kinh thành có chỗ nào đặt hàng gia công các món đồ chơi hình
nộm không? Cần phải tay nghề cao, thợ khéo léo.
Lâm Vãn Vinh hỏi Cao Tù đang đi bên cạnh.
Cao Tù đã ở trong kinh nhiều năm, quen thuộc địa hình, biết người biết vật,
liền gật đầu:
– Tự nhiên phải có chứ. Không xa phía trước có một cửa hàng lâu đời, tên là
Đức Thắng lâu. Cửa hàng tụ tập một nhóm nghệ nhân chuyên nghề đồ mộc, chuyên
làm những tượng gỗ trang trí, chuyên chế ra các món đồ chơi. Thế nào, tặng quà
cho công tử hay thiên kim tiểu thư trong nhà huynh đệ? Làm gì mà phải vội vàng
đi làm đồ chơi cho con nít như vậy?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười không đáp, bảo hắn dẫn đường đi thẳng tới Đức Thắng lâu.
Quả nhiên cửa hàng có qui mô không bình thường, vừa vào cửa Lâm Vãn Vinh đã bị
khung cảnh trước mắt hấp dẫn. Chỉ thấy trong cửa hàng trên dưới có ba cái kệ
rất lớn chứa đầy các loại hình nộm đồ gỗ đủ mọi các dạng quái trạng, hình thù
kỳ lạ, chim cá hoa cỏ, cọp beo con ngồi, con chạy, cái gì cũng có.
Lâm Vãn Vinh quan sát từ trên xuống dưới, khe khẽ lắc đầu:
– Nhỏ, quá nhỏ. Chưởng quỹ, các ngươi có món gì lớn hơn nữa không? Ví dụ lớn
cỡ như ta vậy đó!
– Tiên sinh cần loại đó hả?!
Tên chưởng quỹ đi theo bên người hắn, nghe vậy liên tục lắc đầu:
– Cửa hàng chúng tôi làm ăn đã trăm năm nay, vật lớn nhất là mô hình hổ báo,
còn món đồ lớn như tiên sinh thì chưa bao giờ thực hiện.
– Đúng là người của ta không nhỏ.
Lâm Vãn Vinh cười ha ha vài tiếng, rồi ghé tai chưởng quỹ nói thầm vài câu,
chưởng quỹ “A” kinh dị, quan sát hắn một cách tỉ mỉ, thật lâu sau mới đáp:
– Cửa hàng chúng tôi chưa bao giờ tiếp nhận công việc như thế. Chủ ý của tiên
sinh cũng có thể làm được, chỉ là món đồ này có hơi quá to một chút…
– Sao còn nghiên với chả cứu cái gì nữa? Ngươi cứ nói thẳng ra là có thể làm
được hay không?!
Cao Tù vốn là thủ lĩnh thị vệ trong cung, thắt lưng dắt đao, bình thường ăn to
nói lớn, có tính rất nóng nảy. Hắn cũng mặc kệ Lâm Vãn Vinh muốn làm cái gì,
chỉ nghe chưởng quỹ thậm thà thậm thụt, liền gầm lên áp đảo.
Hắn chính là người bên cạnh hoàng đế, một tiếng quát này có uy thế không tưởng
tượng được, chưởng quỹ sợ hết hồn, hai chân run run, lắp bắp:
– Quan… quan nhân tha mạng…
– Ngươi nói cái gì?!
Cao Tù giận dữ, vỗ mạnh tay xuống bàn, vểnh râu trừng mắt:
– Cái gì tha mạng? Ngươi cho ta là hạng người nào hả?! Lão tử luôn luôn lấy
đức thu phục người, lấy đức thu phục người… ngươi hiểu không?!
Rốt cục người không biết xấu hổ hơn ta đã xuất hiện rồi! Lâm đại nhân nghe thế
cảm kích rơi nước mắt, hận không được nắm tay Cao Tù cười dài ba tiếng.
– Chưởng quỹ đừng sợ!
Lâm Vãn Vinh cười an ủi:
– Vị Cao đại ca này của ta chỉ là tính tình có chút nóng nảy, chuyên trừng ác
trừ gian, đã làm bao nhiêu việc trừ bạo an dân, nhân phẩm thuộc loại hạng nhất
đó. Ngươi chỉ cần nói, rốt cuộc món đồ như vậy có làm được không? Phải làm rất
nhanh trong vài canh giờ thôi. Ta đợi, có việc gấp!
– Có thể làm, có thể làm!
Thấy vị này tiên sinh tuổi trẻ mặt đen răng trắng, vui vẻ hòa nhã, so với tên
hung thần kia thì đáng yêu hơn vạn phần, chưởng quỹ gật đầu:
– Chỉ cần tiên sinh phối hợp một chút, ta tập trung công nhân khéo tay của
cửa hàng làm liên tục, bảo đảm trước khi mặt trời lặn sẽ làm xong món đồ này.
Nhưng còn giá tiền…
Hắn không dám nói tiếp, vô cùng cẩn thận liếc mắt nhìn Cao Tù, gương mặt sợ
hãi.
– Sao? Sợ chúng ta không trả tiền cho ngươi sao?!
Cao Tù tức giận hừ một tiếng:
– Lão tử lấy đức thu phục người…
Lão tiểu tử này, lại thế nữa! Lâm Vãn Vinh suýt phì cười, nếu nói ngươi lấy
đức thu phục người, vậy thì Lâm Tam đúng là Quan Thế Âm tái thế rồi. Thấy
chưởng quỹ câm như hến, sợ hãi nhìn hắn, Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Chưởng quỹ, ngươi yên tâm, ta bình sinh yêu quý nhất là người có bổn sự
kiếm cơm. Những công nhân trong cửa hàng của ngươi kiếm cơm bằng thủ nghệ của
mình, nuôi sống gia đình, cũng không thể so là ai yếu hơn ai, so với mấy tên
tham ô còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Giá tiền bao nhiêu ngươi cứ nói ra!
– Những lời này của tiên sinh làm ấm lòng người, chỉ bằng câu này của ngài,
cửa hàng chúng tôi cảm kích vô cùng, hôm nay chỉ lấy tiền vốn… Mười lượng bạc!
Chưởng quỹ cảm kích thở dài, từ xưa đến nay, nghệ nhân thủ công là tầng lớp
thấp nhất, bị khinh bỉ nhất. Không một người nào thuộc giới cao sang quyền quý
muốn nói chuyện với quần thể này, duy độc có vị tiên sinh này dám không quan
tâm tới thiên hạ, công khai minh oan cho họ, sao lão không cảm kích rơi nước
mắt được.
– Hai mươi lượng đây.
Lâm Vãn Vinh cười, nhét tờ ngân phiếu vào tay lão:
– Ta cũng không thể để các huynh đệ làm miễn phí được! Chỉ hy vọng chưởng quỹ
làm gấp cho, đừng để ta thất vọng.
– Dạ, dạ, xin tiên sinh theo ta tới đây.
Chưởng quỹ mừng rỡ nhận ngân phiếu, rồi dẫn Lâm Vãn Vinh tiến vào phía trong.
Cao Tù lưu lại bên ngoài, chỉ nghe bên trong một đám công nhân xôn xao, lúc
lên giọng, lúc thì thầm. Hắn cũng không biết rốt cuộc Lâm huynh đệ muốn làm
món đồ gì nữa.
Đợi một lúc lâu mới làm xong, Lâm Vãn Vinh vén rèm đi ra, mặt hớn hở, xem ra
khá hài lòng.
– Lâm huynh đệ, đã làm xong rồi hả? Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì vậy?
Cao Tù sớm không còn kiên nhẫn đợi được nữa, thấy hắn đi ra vội vàng chạy đến
hỏi.
Nói là một thứ đồ vật thì thực ra nó không phải là đồ vật, Lâm Vãn Vinh cũng
không biết phải trả lời thế nào. Hắn chỉ đành cười hắc hắc vài tiếng:
– Thiên cơ bất khả lộ, đến lúc đó huynh sẽ biết.
Lâm Tam thông minh tài trí, thiên hạ nổi tiếng, Cao Tù tự nhiên không hoài
nghi năng lực của hắn, giơ ngón cái cười nói:
– Lâm Tam đã ra tay, là thu hết mỹ nhân! Cũng không biết lần này tiểu thư nhà
ai bị nghiêng ngả đây, thật là đáng chúc mừng.
Lâm Vãn Vinh rùng mình, con bà nó, chẳng lẽ lão ca này bị lây bệnh của ta, nụ
cười so với ta còn dâm tiện hơn.
– Quan nhân. Ngài vừa rồi nói cái gì vậy? Vị tiên sinh này gọi là Lâm Tam?
Lâm Tam Lâm đại nhân pháo bắn tiên phường, cải tổ học đường, sẽ tổ chức “bách
nghiệp đại tái” phải không?
Chưởng quỹ đang đi phía sau Lâm Vãn Vinh, nghe Cao Tù nói, ủa lên một tiếng,
không còn sợ Cao Tù nữa vội vàng giữ chặt ống tay áo hắn mà hỏi.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Đúng, tên ta là Lâm Tam, tiên phường cũng do ta bắn đó, chỉ có cái thứ bách
nghiệp đại tái là cái gì? Làm sao ta không nghe nói qua?!
– Ái chà! Ngài thật đúng là Lâm đại nhân? Tiểu nhân thật là có mắt không nhìn
thấy Thái sơn!
Chưởng quỹ kinh hỉ vạn phần, run run móc trong lòng ra tấm ngân phiếu dúi vào
tay Lâm Vãn Vinh, mặt đầy những giọt lệ già nua:
– Tiểu lão hồ đồ quá, ngài là đại ân nhân của thợ thủ công chúng ta, lão làm
sao dám lấy bạc của ngài! Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, tiểu lão không
khỏi bị bạn đồng môn mắng cho à!
– Chưởng quỹ, ngươi nói cái gì? Cái gì bách nghiệp đại tái? Sao ta không hiểu
gì cả vậy?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười đẩy tờ ngân phiếu trở lại:
– Các ngươi không ăn trộm không ăn cắp, bằng vào tay nghề của mình kiếm tiền
mua cơm ăn, chánh đại quang minh, sấm sét cũng không dám đánh các ngươi, cho
dù hoàng đế có tới đây, bạc này cũng phải thu, quyết không được bỏ. Nếu ngươi
còn chối từ, đó là ngươi coi thường Lâm Tam ta.
– Đúng thế, đúng thế.
Cao Tù đứng bên phụ họa:
– Chúng ta luôn luôn lấy đức thu phục người, tuyệt không chiếm tiện nghi của
ngươi. Ngươi nói nhanh lên, cái bách nghiệp đại tái, rốt cuộc là cái gì đó?
Lâm đại nhân nhất định khước từ, chưởng quỹ không có cách nào khác, chỉ còn
cách thu lại ngân phiếu, lấy từ quầy hàng ra một tờ thông cáo, vui vẻ nói:
– Lâm đại nhân, làm sao mà ngài chẳng biết việc này, đây chẳng phải là bố cáo
của ngài sao – Ta Đại Tế Tửu Lâm Tam, theo ý chỉ của thiên tử, lập ra Thánh
Đức Học Viện, phát triển kỹ thuật, tiếp thu trăm nghề, tuyển chọn những thợ
khéo trong thiên hạ, chọn ra những người có khả năng, những người ưu tú để
phát triển. Trăm nghề cạnh tranh, cổ vũ sáng tạo, mỗi nghề đều vinh quang –
Lâm đại nhân, thông cáo này được phổ biến khắp đường ngang ngõ tắt, đâu đâu
cũng nhắc đến đỉnh đỉnh đại danh của ngài, còn có cả ngự bút do chính tay
Hoàng Thượng phê. Chẳng lẽ việc này không phải là ý của ngài sao?
Đây quả là ý của ta, nhưng đâu có làm lớn như vậy, chỉ là nói qua loa vài
điểm, chứ đâu có bố cáo gì đâu ta? Lâm Vãn Vinh cầm tờ bố cáo vào tay lật qua
lật lại, chữ viết công chỉnh nghiêm cẩn, ấn tín của lão hoàng đế rõ ràng minh
bạch, thanh thế to lớn như thế, xem ra việc này không thể giả được.
Hiểu rồi! Lâm Vãn Vinh vỗ tay, sắc mặt mừng rỡ. Thanh Tuyền, nàng thật không
hổ là lão bà tốt của ta, việc này so với việc ta tự mình động thủ còn mạnh hơn
gấp trăm lần.
– Lâm đại nhân, ngài chẳng biết uy lực của cáo thị này đâu!
Chưởng quỹ lau nước mắt :
– Cha truyền con nối, thợ thủ công chúng ta luôn luôn bị người ta xem thường,
chẳng con cái nhà ai muốn học nghề này, chê là hạ tiện. Cũng vì lý do đó, có
rất nhiều nghề không còn người nối nghiệp. Mắt thấy nghề nghiệp sắp thất
truyền, bao đời từ tổ tông truyền xuống cho con cháu, đã sắp bị phá hủy trong
tay mình, chúng ta cũng thẹn với lòng chứ. Nhưng bố cáo này của ngài vừa đưa
ra, mọi thứ đã khác đi.
Lão chưởng quỹ nhướng mày, hưng phấn khoa tay:
– Có kim bút ngọc tỉ, hoàng đế phê vào liền có thể ngăn chặn không biết bao
nhiêu miệng lưỡi ác độc. Một bức thông báo như vậy, coi như là một ân khoa đối
với nghề thủ công chúng ta! Ngài không biết nó đã cứu bao nhiêu ngành nghề,
bao nhiêu tánh mạng… Đại nhân, ta dập đầu cảm tạ ngài!
Chưởng quỹ lập tức quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu. Nhìn thấy tiểu lão đầu
khóc rống lên, Lâm Vãn Vinh bị dọa nhảy dựng, vội vàng đỡ lão lên:
– Chuyện nhỏ mà thôi. Chưởng quỹ, ngươi đừng làm lễ với ta, ta không chịu
được đâu!
– Đối với đại nhân, đó là một chuyện nhỏ, đối với thợ thủ công chúng ta lại
là chuyện lớn có liên quan tới con cháu đời sau, phúc trạch vô cùng. Đại nhân,
không biết có bao nhiêu bức tượng của ngài được thắp hương cúng bái, ngài là
Quan Thế Âm Bồ Tát Cứu Khổ Cứu Nạn của chúng ta.
Cúng bái cái rắm, sức khỏe của ta còn cường thịnh lắm. Lâm Vãn Vinh dở khóc dở
cười, trong lòng cũng kinh hỉ, không nghĩ việc làm này còn có hiệu quả lớn hơn
nhiều so với tưởng tượng của hắn. Thanh Tuyền thật sự là hiểu rõ lòng ta.
– Nghiệp hưng tắc quốc cường, nghiệp phế tắc quốc đồi (nghề giỏi , đất nước
phú cường, nghề suy, đất nước yếu nhược).- Lâm Vãn Vinh hít sâu một hơi –
Chưởng quỹ, xin lão nói với mọi người một tiếng, học đường của Lâm Tam ta sẽ
tiếp tục phát triển, chỉ cần là nhân tài, chỉ cần người có những nghề nghiệp
độc đáo, có những sáng tạo đột xuất, ta nhất định sẽ trọng thưởng, trọng dụng.
Hắn vừa nói xong, khoa chân bước đi, bước chân vội vàng, đến cả Cao Tù cũng đi
theo không kịp.
Lâm huynh đệ làm sao vậy? Cao Tù trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Đi thẳng ra ngoài, tâm tình Lâm Vãn Vinh mới đỡ bị áp lực một chút, hắn từ từ
dừng bước, hơi ngẩn ngơ, tâm tư cũng không biết chạy đi đâu mất.
– Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ…
Tiếng gọi của Cao Tù làm hắn bừng tỉnh, hắn gật đầu cười cười:
– Cao đại ca, chuyện gì thế?
Cao Tù khó hiểu hỏi:
– Lâm huynh đệ, ngươi làm sao thế? Trước nay chỉ thấy ngươi bao giờ cũng cao
hứng hơn người khác, chứ chưa bao giờ gặp ngươi như vậy cả.
– Không có gì, chỉ là cảm thấy dân chúng Đại Hoa thật là chất phác. Một việc
đáng lẽ nên làm từ lâu, bị trì hoãn tới mấy trăm năm, vừa ban hành đã được lan
truyền khắp nơi, hân hoan ủng hộ… Chỉ biết cảm ơn, lại quên phiền trách, còn
có ai thuần phác hơn không?
Thấy vẻ mặt Lâm Vãn Vinh bần thần, Cao Tù lắc đầu nói:
– Lâm huynh đệ, ngươi nói quá thâm ảo, ta không hiểu lắm, ta chỉ biết một
việc: thà chậm còn hơn không!
Lâm Vãn Vinh sửng sốt, đột nhiên cười ha ha ca tụng:
– Cao đại ca, không phải huynh không hiểu, huynh là đại trí tuệ, đại trí tuệ
đó nha!
Nói mấy câu với Cao Tù, tâm tình hắn dần dần khá lên, tâm tư cũng thoải mái
rất nhiều, liền nhớ việc chánh sự quan trọng.
Vừa nghĩ đến chánh sự, Cao Tù cũng nhắc nhở:
– Lâm huynh đệ, rốt cuộc hôm nay ngươi muốn thăm tiểu thư nhà ai thế? Ta tìm
hiểu cho ngươi nhé.
Lâm Vãn Vinh không đáp, cứ vội vàng dẫn hắn đi, Cao Tù nhìn ngó cảnh sắc bốn
phía, thấy rất quen mắt, nhịn không được phải kêu lên:
– Ủa, không phải đường này về phủ sao? Lâm huynh đệ, ngươi muốn gặp công chúa
hả, hay là Xảo Xảo và Ngưng Nhi phu nhân?!
Lão ca này sao tự nhiên ngu thế, xem hình dáng lén lén lút lút của ta có giống
như về nhà gặp lão bà không? Rõ ràng ta phải đi làm việc bí mật! Lâm Vãn Vinh
hừ một tiếng:
– Cao đại ca, đừng nói chuyện, bảo trì cảnh giác, phía trước có chó dữ.
Cao Tù đi trước hắn một thân người, thấy vẻ láo liên của hắn nhìn về phía Từ
phủ, lập tức hiểu rõ, kinh hãi kính nể từ tận đáy lòng: Lâm huynh đệ dám hẹn
hò với thiên kim của Từ Đại Nhân ngay dưới mắt của các vị phu nhân, sự liều
lĩnh này, sự can đảm này, quả là vô địch!
– Lâm huynh đệ, muốn vào đó hả? Bất kỳ lúc nào các phu nhân cũng có thể bắt
được ngươi đó!
Thấy hắn không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm vào tường viện của Từ phủ, Cao
Tù cố nén cười, nói nhỏ.
Mẹ nó, ta còn nghiện trèo tường nữa là, chỉ phiền Từ phủ có ác cẩu so với ta
còn lợi hại hơn ba phần, đâu có dễ trêu chọc thế! Hắn cười hắc hắc:
– Cao đại ca, ngươi không biết ta có một thói quen: phàm là vào sân nhà mình
thì thích trèo tường; muốn vào nhà người ta, phải có kiệu tám người khiêng
rước vào.
Ngươi muốn đi tán tỉnh tiểu thư người ta, lại còn đòi kiệu tám người khiêng
rước vào? Cao Tù cười trộm vài tiếng không nói gì, nhìn trên mặt gã là thấy rõ
ràng viết ba chữ to: Ta không tin!
– Cao đại ca không tin hả?
Lâm Vãn Vinh cười he he:
– Chẳng lẽ huynh quên ta tên là gì sao?! Việc gì Lâm Tam muốn làm, đã có bao
giờ thất thủ chưa?!
À, cái này thì không phải nói khoác, đúng thật là chưa hề nghe Lâm Tam thất
thủ bao giờ. Cao Tù chớp chớp mắt, đang muốn nói gì, chợt nghe xa xa có tiếng
trống vang trời, pháo nổ ầm ầm, rồi thấy một cỗ đại kiệu đi tới, không nhiều
không ít có đúng tám người khiêng!
Cỗ đại kiệu tám người dừng lại trước cửa Từ phủ, một lễ quan cầm lễ đơn (bản
danh sách quà tặng) lớn tiếng đọc:
– Từ tiểu thư thanh xuân xinh đẹp, đặc biệt tặng một kiện quà mừng, kính xin
thu nạp – Có Tên Không Đủ, Không Có Tên Lại Càng Không Đủ!