Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 400: Trống ngực

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Ta không hoa mắt chứ?

Lâm Vãn Vinh quát một tiếng to, xoay mình bảo vệ cho Tiêu Ngọc Nhược, sợi tơ
hồng vẫn buộc chặt nơi mắt cá chân hai người. Hai người mặt đối diện nhau, ánh
mắt Đại tiểu thư long lanh, nhào vào lòng hắn không nhúc nhích.

Quay đầu đi, liền nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp, tay cầm thanh thủy thủ bảo
kiếm đứng trước mặt, mi như liễu mùa xuân, mắt như nước mùa thu, cánh môi hồng
mấp máy, ngực thở gấp, mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng giận dữ. Nàng mặc một bộ
váy hồng, dáng vẻ phong trần, tựa như vội vã trên đường xa tới.

– Tiên Nhi?!

Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, nhảy xuống kiệu, đang muốn lao tới phía trước, chợt thấy
chân vướng víu, nhìn xuống dưới thì thấy sợi tơ hồng kia đã buộc chặt hắn và
Đại tiểu thư, không thể động đậy được. Tần Tiên Nhi nhìn sợi dây buộc lấy hai
người, khẽ cắn hôi hồng, hừ một tiếng, không nói lời nào.

– Tiên Nhi, sao nàng lại ở đây? Nàng về từ khi nào?

Lâm Vãn Vinh ngượng ngùng, vẻ mặt lúng túng: “Nha đầu Tiên Nhi này giống như
có thù với Đại tiểu thư vậy, lần trước cũng là nàng chém đứt tơ hồng, khiến
Đại tiểu thư thương tâm muốn chết. Lần này thiếu chút nữa lặp lại chuyện cũ,
may mắn là ta nhanh nhẹn.”

Tần Tiên Nhi không đáp lời hắn, liếc mắt dò xét Tiêu Ngọc Nhược từ trên xuống
dưới, cười lạnh:

– Đây không phải là Tiêu gia Đại tiểu thư sao? Cô dùng tơ hồng buộc tướng
công ta làm cái gì? Ngày chàng từ Sơn Đông trở về, chẳng phải cô đã đuổi chàng
ra khỏi Tiêu gia sao?

Mặt Đại tiểu thư ửng lên, nắm lấy tay áo Lâm Vãn Vinh, khẽ đáp:

– Tần tiểu thư sao lại nói vậy? Ta có khi nào đuổi hắn? Ngày đó hắn dẫn bừa
nữ tử về nhà. Ta chỉ khuyên hắn mấy câu mà thôi. Ngược lại Tần tiểu thư cô, gả
cho hắn từ khi nào mà cứ luôn mồm gọi hắn là tướng công?

– Đó là do cô không biết thôi.

Tần Tiên Nhi tiến lên một bước, nắm lấy tay Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:

– Ngày đó ta và tướng công dạo chơi trên hồ Vi Sơn, bên nhau trên thuyền nhỏ,
do sư phó ta tự mình làm mai, ta và tướng công bái đường thành thân, kết làm
phu thê ân ái. Cần gì cô phải biết?

Tiêu Ngọc Nhược nhìn nàng từ trên xuống dưới, khẽ lắc đầu bật cười:

– Phu thê ân ái? Ta thấy đã chắc gì, Tần tiểu thư lông mi chưa kẻ, tóc còn
chưa búi, rõ ràng còn chưa làm vợ, đâu ra ân ái?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhìn nàng: “Đại tiểu thư hiểu biết cũng không ít!”
Thấy ánh mắt nóng bỏng ngây ngô của hắn, mặt Tiêu Ngọc Sương phát sốt, cúi đầu
thỏ thẻ:

– Ngươi nhìn ta làm gì? Những điều đó là do nương thân dạy ta.

“Phu nhân còn có bản lĩnh này? Đúng là không nhìn ra được!” Lâm Vãn Vinh cười
hăng hắc không ngừng, ánh mắt tuần du trên người Tiêu Ngọc Nhược, tự như muốn
nhìn ra cái gì. Đại tiểu thư mặt nóng bừng, tim đập rộn rã, khẽ hứ một tiếng
không để ý tới hắn.

Tiêu Ngọc Nhược nói một câu đánh trúng tâm sự của Tần Tiên Nhi. Đây chính là
điều Tiên Nhi lo lắng, thấy Đại tiểu thư bộ dạng tình cảm chan chứa, muốn nói
lại thôi. Nàng hừ một tiếng, khẽ đảo mắt dịu dàng quyến rũ nói:

– Tướng công, thế nào gọi là làm vợ? Chẳng lẽ mỗi ngày thiếp thân cùng chàng
chung chăn gối, cởi bỏ y phục mặc chàng khinh bạc còn chưa đủ sao?

Nói tới chua ngoa, thì mười Tiêu Ngọc Nhược cũng chẳng phải là đối thủ của Tần
Tiên Nhi. Nghe thấy lời nói của Tần tiểu thư, Tiêu Ngọc Nhược kinh ngạc lạnh
người, vội bưng má xoay người đi, trong lòng thầm mắng một tiếng:

– Giỏi cho đôi gian phu dâm phụ!

Giọng nói Tần Tiên Nhi thánh thót, tuy dáng vẻ phong trần nhưng khó che được
sự hoa lệ xinh đẹp của nàng, ngực nở mông cong vươn thẳng lên, kiêu ngạo vô
cùng.

Lâm Vãn Vinh nuốt nước miếng liên tục, quả nhiên không thẹn là đệ tử do An hồ
ly huấn luyện ra, ngay cả sức quyến rũ câu hồn cũng chẳng tầm thường.

– Tướng công.

Tần Tiên Nhi nắm lấy tay Lâm VãnVinh, nhu tình thắm thiết, thẹn thùng cúi đầu:

– Chàng khi nào mới có thể biến thiếp thành phụ nữ? Thiếp thật không muốn
người khác chê cười.

“Con bà nó, muốn lấy mạng ta sao!” Tim Lâm Vãn Vinh nện thình thình, vội vã vỗ
vỗ ngực. Nhìn Đại tiểu thư đang gục đầu xuống ngực ngượng ngùng như muốn chảy
ra nước. Lại nhìn Tần Tiên Nhi mặt mũi bừng bừng cười quyến rũ, hắn vừa mừng
vừa lo, nhất thời không biết làm như thế nào.

Cả hai nữ tử thấy hắn không nói gì, liền cùng trầm mặc đối đầu với nhau, không
ai chịu cúi đầu.

Trời đã về khuya, phố dài vắng lặng, từng trận gió lạnh thổi qua, Lâm Vãn Vinh
tỉnh táo lại một chút, cười hì hì:

– Đã không còn sớm nữa, có việc gì chúng ta cứ về nhà trước rồi hãy nói tiếp
nhé. Đại tiểu thư, ta có thể ngồi kiệu của nàng không?

Tơ hồng trên chân hai người còn buộc cùng nhau, không muốn đồng ý cũng không
được, Tiêu Ngọc Nhược đỏ mặt lên ừ một tiếng, khẽ dịch người lấy chút khoảng
trống cho hắn.

Thấy hắn thật sự muốn ngồi kiệu, Tần Tiên Nhi cuống lên, nắm lấy tay hắn đang
muốn nói thì Lâm Vãn Vinh véo lên tay nàng, phóng đãng nói:

– Đừng sợ, cái kiệu này lớn lắm, mọi người sẽ ngồi cùng nhau.

Hắn cười cười chui vào trong kiệu, ngồi kề sát ngay với Tiêu Ngọc Nhược. Da
thịt hai người chạm vào nhau, cảm giác ấm áp mềm mại làm hắn nóng bừng lên,
không nhịn được nắm lấy bàn tay ngọc của Đại tiểu thư, đang muốn nói chuyện
thì Tần Tiên Nhi cũng cười hì hì chen vào trong kiệu, ngồi ở phía bên kia của
Lâm Tam, hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn, bầu ngực căng phồng không ngừng ép
tới, vô cùng kích thích.

– Ngươi làm cái gì thế này?

Đại tiểu thư biến sắc, vừa thẹn vừa tức giận.

Tần Tiên Nhi miệng lưỡi không vừa, hừ một tiếng:

– Câu này phải để ta hỏi cô mới đúng, cô và tướng công của ta ngồi sít vào
nhau, là muốn làm gì?

– Cái này… khởi kiệu, khởi kiệu!

Thấy tình thế không xong, Lâm Vãn Vinh vội hét lên thúc kiệu, chiếc kiệu nhỏ
lắc lư lên đường, hai nàng đều nhìn hắn cùng hừ một tiếng, rồi quay đầu đi.

Cái kiệu này không lớn không nhỏ, Lâm Vãn Vinh ngồi ở giữa, hai nữ tử ép chặt
hai bên, một bên dịu dàng, một bên quyến rũ, nhưng lại cùng không thèm nói
chuyện.

– Đại tiểu thư, mấy ngày nay nàng sống ở trong cung có tốt không?

Hắn nắm lấy tay Đại tiểu thư, chu đáo vuốt ve, nhỏ giọng hỏi.

– Rất tốt.

Tiêu Ngọc Nhược không nóng không lạnh trả lời.

Lâm Vãn Vinh ***ng phải cái đinh mềm, lại quay sang nói với Tần Tiên Nhi:

– Tiên Nhi, nàng từ Tứ Xuyên trở về sao? An tỷ tỷ có khỏe không?

– Tốt hơn thiếp.

Tần Tiên Nhi buồn bã trả lời nước mắt như muốn trào ra.

“Trên đời khó lấp đầy nhất là biển dấm chua, con mẹ nó trái ôm phải ấp chắc gì
đã là phúc, quả thực là ngồi trong nhà lao!” Lâm Vãn Vinh mặt mày nhăn nhó,
khẽ than một tiếng:

– Đại tiểu thư, Tiên Nhi, các nàng có cho rằng, ta muốn hai nàng ngồi cùng
kiệu là có lòng phi lễ hay không?

Đại tiểu thư lườm hắn, cái mũi nhỏ hừ một tiếng:

– Chút tâm tư này của ngươi đừng cho rằng ta không biết!

Tiên Nhi lại vô cùng ngoan ngoãn, nắm lấy tay áo hắn âu yếm đáp:

– Tướng công, thiếp đã là thê tử của chàng, chàng có phi lễ với thiếp, cũng
là phải thôi.

Lời nói này làm Lâm Vãn Vinh chỉ còn trợn mắt không biết làm gì.

– Coi các nàng nói kìa, ta là dạng người đó sao?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc liền mấy tiếng, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, chợt
thở dài đánh sượt:

– Cho dù ta muốn làm điều phi lễ với các nàng, sợ là cũng không còn thời gian
và công sức nữa, không tới mấy ngày nữa, ta sẽ phải chia cách cùng các nàng
rồi.

– Tướng công, chàng nói gì vậy? Chàng muốn đi đâu?

Tần Tiên Nhi kinh hãi, vội kéo lấy vạt áo hắn. Tiêu Ngọc Nhược cũng lo lắng,
nghiêng đầu nhìn hắn, bất giác cũng nắm chặt lấy tay hắn.

– Ta sắp phải đi tới một nơi rất xa. Cũng không biết còn có thể trở lại hay
không.

Lâm Vãn Vinh nhìn Tiêu Ngọc Nhược:

– Đại tiểu thư, sau này chuyện của Tiêu gia, phải dựa vào chính nàng rồi.

– Ngươi, ngươi nói cái gì?

Tiêu Ngọc Nhược kinh hãi thất sắc, nước mắt tự nhiên trào ra:

– Ngươi muốn rời khỏi nhà ta? Không được, đánh chết ta cũng không đồng ý.

– Có đồng ý hay không đã không quan trọng nữa.

Thần sắc Lâm Vãn Vinh nghiêm túc vô cùng, nắm lấy tay Tần Tiên Nhi:

– Còn nàng nữa, Tiên Nhi, có một việc ta nhất định phải nói cho nàng. Kỳ
thực, nàng có tỷ tỷ, tên là Thanh Tuyền…

– Thiếp biết, thiếp biết rồi.

Tần Tiên Nhi che miệng hắn, ấm ức:

– Phụ hoàng đã nói với thiếp rồi, nhưng thực sự thiếp không thể tiếp nhận
được. Sư phó của cô ta ức hiếp sư phó của thiếp, thiếp và cô ta ở Kim Lăng đã
từng đánh nhau, cô ta còn muốn cướp tướng công của thiếp….. tướng công, chàng
nói xem, cô ta chỗ nào giống tỷ tỷ của thiếp? Thiếp không chấp nhận cô ta!

Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi: “Nha đầu này vẫn cái tính ngang bướng như thế. Nói
cái gì là ai cướp tướng công của ai, mọi người đều là người một nhà rồi. Nước
tưới không chảy tới ruộng người ngoài, tất cả không phải tưới cho các nàng
sao?”

– Nàng không muốn nhận, vậy thì không cần nhận.

Lâm Vãn Vinh than:

– Thanh Tuyền là lão bà của ta, nàng cũng là lão bà của ta, cùng lắm thì tách
hai nàng ra, một sắp đặt ở Kim Lăng, một ở lại kinh thành, ta mỗi ngày cưỡi
bảo mã, qua lại giữa Kim Lăng và kinh thành, như thế đã được chưa?

Đại tiểu thư nhéo lên tay hắn một cái, ánh mắt u buồn, cúi đầu hừ một tiếng,
lòng chua xót. Lợi dụng thời gian Tiên Nhi ngẩn ra, Lâm Vãn Vinh khẽ cười bên
tai nàng:

– Đại tiểu thư, mấy ngày nàng không ở trong phủ, trong phủ đã xảy ra một
chuyện lớn nàng còn chưa biết nhỉ?

– Chuyện lớn gì?

Sắc mặt nàng đau khổ, không khơi dậy nổi một chút hứng thú nào.

– Cũng chẳng có chuyện gì lớn, chỉ là hai vị tiểu thư của nhà ta, đều bị hứa
gả cho người ta rồi.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.

– Cái gì?

Đại tiểu thư kinh hoàng, bấu cho tay hắn đau đớn:

– Mẫu thân sao có thể làm như vậy? Hứa gả cho ai rồi? Tên ngốc nhà ngươi, sao
không ngăn cản nương thân?

– Ta muốn ngăn cản, nhưng lại sợ Đại tiểu thư không vui.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Bởi vì phu nhân đem hai nàng gả cho chính tại hạ…

– Không cho nói …

Đại tiểu thư mặt đỏ rực, vội che cái miệng lớn của hắn lại, ngượng tới mức
không dám ngẩng đầu lên.

– Ngọc Nhược, nàng có nguyện ý làm nương tử của ta không?

Hắn khẽ hôn lên bàn tay trắng nõn của Đại tiểu thư, khiến lòng Đại tiểu thư
run lên, nghe thấy hắn mở miệng cầu thân, Đại tiểu thư vừa vui mừng vừa hoảng
loạn, không biết phải trả lời thế nào.

Tần Tiên Nhi suy tư chốc lát, khẽ dựa vào vai hắn, buồn bã nói:

– Tướng công, thiếp với họ Tiêu kia, có thù sư môn. Thiếp và sư phó phiêu bạt
tứ xứ, lưu lạc nơi chân trời, cuộc sống thê thảm, chàng cũng nhìn thấy rồi, đó
đều là do sư phó của cô ta ban cho. Nếu thiếp nhận cô ta, phía bên sư phó phải
làm thế nào? Thiếp sao xứng với ân dưỡng dục của sư phó?

Nhớ tới oán thù giữa Ninh Tiên Tử và An tỷ tỷ, Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười, ngày
đó nhận lời An Bích Như, muốn giúp nàng chiến thắng Ninh Vũ Tích. Giờ đây mình
và tiên tử tỷ tỷ đã thân mật khăng khít, có phải được tính là đã giúp An tỷ tỷ
“báo thù” chưa đây?”

– Tưóng công, tướng công …

Tần Tiên Nhi yêu kiều hô lên hai tiếng đánh thức Lâm VãnVinh, thấy khuôn mặt
xinh đẹp của nàng, hắn tủm tỉm cười:

– Tiên Nhi, nếu ta giúp sư phó của nàng hoàn thành tâm nguyện, vậy nàng còn
oán trách Thanh Tuyền và Ninh tiên tử không?

Tiên Nhi nghĩ một lúc, hậm hực đáp:

– Nhưng cô ta muốn cướp tướng công của thiếp, món nợ này phải tính thế nào?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả vuốt cái mũi nhỏ của nàng:

– Nàng nói linh tinh gì đấy, ta đi đâu nào? Không phải là đang ngồi ngay ở
đây sao?

– Nhưng tim của chàng đã bay đi rồi.

Tần Tiên Nhi chu cái miệng hừ một tiếng, thấy Tiêu Ngọc Nhược đang yên lặng
chắm chú lắng nghe, tức thì lòng chua xót, lại nói:

– Còn có vị Đại tiểu thư này của chàng nữa, cô ta cũng muốn cướp tướng công
của thiếp.

– Đừng có nói bừa…

Tiêu Ngọc Nhược thẹn đỏ mặt, đang muốn phản bác, nhưng thấy khuôn mặt mỉm cười
của Lâm Tam, tức thì mềm lòng ra, cả người mất đi sức lực, không nói lên lời
nào.

– Cướp đi, cứ cướp đi.

Lâm Vãn Vinh thở dài:

– Chỉ còn lại mấy ngày như vậy thôi, các nàng cứ cướp đi.

– Ngươi, ngươi muốn đi đâu?

Tiêu Ngọc Nhược không kiềm chế được nữa, ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt đẫm lệ,
thâm tình trong mắt không còn che giấu nữa.

Lâm Vãn Vinh cười ảm đạm, nhìn hai nàng đáp:

– Ta đã gia nhập đại quân của Lý Thái, năm sáu ngày sau đã phải tới biên quan
phương bắc, quyết một trận tử chiến với người Đột Quyết, là sống hay là chết,
chỉ có ông trời mới biết.

Đại tiểu thư ngây dại, nhìn Lâm Tam trước mắt có một chút xa lạ, nhưng lại
càng khiến người ta thấy quen thuộc, cảm giác phức tạp khó phân biệt này, làm
nàng run rẩy sợ hãi, lẩm bẩm:

– Thật sao? Ngươi thật sự phải đi sao?

– Tướng công, chàng đừng sợ. Thiếp sẽ đi cùng chàng, chúng ta cùng sống chết
cùng nhau!

Tiên Nhi vuốt ve gò má của hắn, âu yếm nói.

– Nàng đi làm cái gì?

Lâm VãnVinh cười nói:

– Nam nhân lên chiến trường làm gì? Chính là vì bảo vệ nữ nhân. Nàng cứ ở nhà
chờ đợi, không nên mâu thuẫn với Đại tiểu thư và các nàng ấy nữa, đây chính là
sự ủng hộ lớn nhất đối với ta.

Tần Tiên Nhi long lanh nước mắt, khẽ cắn môi trầm tư hồi lâu, chợt giãn mày
cười:

– Tiêu gia tỷ tỷ, ta với tỷ có khi nào mâu thuẫn với nhau sao?

Nụ cười nàng chứa đầy nước mắt đau đớn, nhưng lại mỹ lệ lấp lánh, trong vẻ
xinh đẹp mang chút quyến rũ, phong tình vạn chủng, khiến Tiêu Ngọc Nhược cũng
nhìn ngây ra. Tiên Nhi nắm lấy tay Đại tiểu thư, nước mắt lã chã tuôn rơi:

– Tiêu gia tỷ tỷ, vì tướng công, ta chấp nhận làm tất cả, tỷ sẽ giống như ta
chứ?

Tiêu Ngọc Nhược và Tần Tiên Nhi tính cách trái ngược nhau, Ngọc Nhược trời
sinh hướng nội, nghe nàng kia mềm giọng tương cầu, mặc dù trong lòng vô cùng
nguyện ý, nhưng lại xấu hổ không dám đáp lời.

Tần Tiên Nhi mỉm cười, nép vào lòng ngực Lâm Vãn Vinh, nghe tiếng tim đập của
hắn, hai mắt khép lại, sắc mặt an bình, nhu thuận vô cùng.

Đại tiểu thư thầm đố kỵ, Tần tiểu thư này tuy tính tình ngang ngạnh chua ngoa,
nhưng dám yêu dám hận, sinh tử đều không sợ, vì nam tử mình yêu thương, thiệt
thòi gì cũng có thể chịu đựng, đúng là nữ tử khác biệt.

Đại tiểu thư nghĩ một lát, khẽ cắn răng, thân thể run lên, lẳng lặng tựa gò má
ngọc vào trước ngực Lâm Tam.

– Ta cũng chịu làm tất cả.

Đại tiểu thư thì thào tự nói, nhìn khuôn mặt ám muội của Tiên Nhi gần ngay
gang tấc, mặt nàng phát sốt, tiếng trống ngực ngay cả nàng cũng có thể nghe
thấy.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận