Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 380: Tỷ tốt, ta cũng tốt

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Mấy cái thứ lộn xộn này là những gì, còn cả bản sao của ‘Động huyền tử tam
thập lục tán thủ’ thần bí mạc trắc, Tiểu phu nhân nóng bừng mặt, khẽ gắt một
tiếng quay đầu đi:

– Ngươi làm cái gì đây? Mau thu lại.

– Phu nhân chẳng lẽ là chê sính lễ này quá ít?

Lâm Tam lắc đầu, vẻ mặt nghiêm chỉnh:

– Phu nhân, những thứ này cùng tính mệnh, trinh tiết của ta được liệt vào Lâm
gia tao bảo, tuyệt chẳng hư danh vô ích. Nói về mê dược này đi, chính là loại
thuốc cực tốt bắt buộc phải có khi hành tẩu giang hồ, tiểu đệ từng nhiều lần
dựa vào nó biến hiểm thành an. Lại nói tới hỏa thương này, uy lực to lớn, trên
chiến trường vô số lần cứu tính mạng của ta. Động huyền tử tam thập lục tán
thủ càng không cần phải nói nữa, phu nhân đã nhìn qua, thứ này chính là chí
bảo của sư môn ta, sự quan trọng không nói cũng biết. Càng khó kiếm được là,
bản này còn là bản sao, quá là trân quý. Những thứ này mà so với kim ngân tài
bảo, trân châu mã não gì đó còn quan trọng hơn. Đây cũng có thể thấy được
thành ý của ta.

Tiêu phu nhân gật gật đầu, gương mặt hiện lên một ý cười:

– Ngươi quả nhiên có chút thành ý. Những lời lần trước ta nói, ngươi hẳn là
còn nhớ được. Tiêu gia ta tuy nhân đinh đơn bạc, nhưng cũng không thể để người
ta nói ra nói vào. Ngọc Sương và Ngọc Nhược, ngươi chỉ có thể lấy một người.

Lâm Vãn Vinh cũng không tranh cãi với bà, đưa toàn bộ sính lễ kia về phía bà:

– Phu nhân, người trước tiên thu những chí bảo này lại, tránh cho có đạo tặc
nhìn thấy đỏ mắt. Tán thủ kia phu nhân hãy giấu sát bên người, rơi vào tay bọn
trộm có thể vô cùng tai hại.

“Những thứ mê dược, hỏa thương, còn có họa sách làm người ta thấy phải xấu hổ
kia, ta là một quả phụ thu thập làm cái gì?” Tiêu phu nhân vội đẩy tay, mặt
phấn đỏ lên:

– Hay là ngươi tự cất giữ đi. Không chừng ngày nào đó phải dùng. Nếu ngươi có
lòng, liền mời người làm mai chuẩn bị bánh bột lụa đỏ đến thẳng cửa đề nghị
kết thông gia. Nhưng thứ chí bảo của nhà ngươi này, ngươi cứ nên thu lại đi!

Bà vội vàng lùi lại hai bước, xem mấy thứ trong tay Lâm Tam cầm như là hồng
thủy mãnh thú.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Phu nhân quả nhiên là nhân hậu thiện lương, chính là tấm gương cho chúng ta
học tập. Nếu đã như thế, phu nhân, việc này liền quyết định như thế. Đợi việc
bên ta xử lý hoàn tất. Sẽ chọn một ngày tốt, nghênh đón tiểu thư qua cửa, tới
lúc đó hai nhà biến thành một nhà, thân mật vô cùng.

Tiêu phu nhân “ừ” một tiếng, lập tức ngẩng đầu:

– Không được…! Lâm Tam, nói tới nửa ngày, ngươi rốt cuộc là muốn lấy Ngọc
Sương hay là Ngọc Nhược?

– Tới lúc đó hãy quyết định đi.

Lâm Vãn Vinh thở thật sâu, mặt đầy vẻ khó xử:

– Mặc kệ là Đại tiểu thư, hay là Nhị tiểu thư. Tâm tình ai tốt thì để người
đó lên kiệu hoa, ta cũng không thể làm phu nhân khó xử phải không! Cứ quyết
định như vậy, phu nhân, ta ra ngoài làm việc.

– Nói cái gì vậy?

Tiêu phu nhân vội chắn trước mặt hắn, mày liễu dựng ngược, tức giận nói:

– Kiệu hoa tới cửa nhưng còn không biết tân nương tử là ai ư? Nào có việc như
vậy được? Ngọc Sương, Ngọc Nhược người nào có thể tâm tình tốt? Không được,
hôm nay ngươi phải quyết định việc này. Nếu không ta không để yên cho ngươi!

Bà bực tức trong lòng, bừng lên cả khuôn mặt trắng nõn nà, ửng lên một màu
hồng đượm, tựa như mang theo một cỗ phong vận mê người, giống như một thiếu
phụ ngoài hai mươi.

– Phu nhân, ta nếu có thể quyết định, thì không cần làm khó như vậy rồi.

Lâm Vãn Vinh dang tay ra, cười khổ:

– Ta và Đại tiểu thư hiểu nhau, cùng Nhị tiểu thư yêu nhau, tình cảm với các
nàng y như nhau. Phu nhân bảo ta chọn ai? Phu nhân nhẫn tâm để ta lựa chọn
sao? Dù sao ắt phải có một người thương tâm, chọn ai cũng như nhau, phu nhân
tự quyết định được rồi.

Hắn kéo chốt cửa định đi ra ngoài, hành động cực kỳ kiên quyết, Tiêu phu nhân
vô cùng tức giận: “Tên Lâm Tam này thật giảo hoạt, lại đem nhưng việc này đẩy
lên người ta, bàn tay mặt trước mặt sau đều là thịt, bảo ta cắt bỏ như thế
nào.”

Bà do dự hồi lâu, chẳng biết lựa chọn như thế nào, thấy Lâm Tam sắp đi ra khỏi
phòng, vội vàng nghiến răng:

– Lâm Tam, ngươi quay lại đây!

Chờ đợi chính là câu này đây, Lâm Vãn Vinh quay người, cười đùa:

– Phu nhân, người gọi ta?

Tiêu phu nhân lườm hắn tức giận hừ một tiếng:

– Chớ cho rằng ta không biết chút tâm tư quỷ của ngươi, muốn cùng lấy cả Ngọc
Sương và Ngọc Nhược, ngươi nói rõ đi, học được từ đâu những thứ hư hỏng chẳng
hợp đạo lý này?

– Phu nhân cao kiến, liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, quả
nhiên là anh hào trong nữ giới, cân quắc không kém đấng nam nhi.

Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên khen.

(Cân là khăn, quắc là một thứ chả biết thứ khỉ gì trên đầu phụ nữ xưa, nên cân
quắc đại biểu cho nữ giới.)

Tiêu phu nhân thở dài, lắc đầu cười khổ:

– Lâm Tam, không phải là ta cố ý làm khó ngươi. Nhưng Tiêu gia ta cô nữ quả
mẫu, một nhà ba người nữ tử, vốn rất dễ gây chú ý. Những kẻ có ác tâm sau
lưng, đang đợi nhìn chúng ta để cười nhạo, không biết tới bao nhiêu, chúng ta
phải cẩn thận từng bước, tuyệt không để cho người ta buông lời dèm pha. Ngọc
Nhược và Ngọc Xương ở Kim Lăng cũng là tú nữ khuê các nổi danh, những công tử
tới tới lui lui cầu thân sớm đã làm cửa nhà ta hỏng mất rồi. Ta nếu đem cả hai
đứa nó đều gả cho ngươi, dù là bọn chúng không để ý, nhưng người đời sau lưng
sẽ nhìn thế nào, phải ăn nói thế nào với thân lão tông tộc? Những lời đồn đại
vô căn cứ kia, còn chẳng phải sẽ bốc lên đầy trời?

Tiêu phu nhân thủ tiết nhiều năm, trung trinh cương liệt, ở Kim Lăng còn có
danh thơm, người đời kính ngưỡng, điều này Lâm Vãn Vinh tự nhiên biết rõ. Hắn
hừ một tiếng:

– Phu nhân hà tất để ý những điều đó. Ta và Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư tự do
yêu đương, ai dám đặt điều sau lưng?

– Ngươi là nam tử, ngươi đương nhiên có thể không quan tâm.

Tiêu phu nhân lườm hắn một cái, thần sắc vừa thẹn vừa giận:

– Nhưng thanh danh của nữ tử chúng ta rất khó khăn để có được, nhưng hủy hoại
lại dễ dàng. Nếu Ngọc Nhược và Ngọc Sương cùng gả cho ngươi, vậy Kim Lăng còn
không phải nổ tung xoong nồi? Lòng người cách lớp da bụng, chỉ sợ ngay cả ta
cũng bị ngươi làm liên lụy…

Phu nhân tức giận hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm hồng, câu phía sau
không nói ra miệng.

Hóa ra là như thế, Lâm Vãn Vinh lắc đầu than:

– Phu nhân băn khoăn quá nhiều, làm người đều nhìn trước ngó sau giống như
phu nhân, yêu hận đều không dám nói ra miệng, cuộc sống còn gì vui vẻ đáng nói
nữa.

Tiêu phu nhân thở dài, ngồi xuống ghế nhẹ nhàng nói:

– Những điều đó đều là số mạng của ta, ta sớm đã quen rồi. Nhưng Ngọc Nhược
và Ngọc Sương không như vậy, bọn chúng tuổi còn nhỏ, còn có rất nhiều năm
tháng chưa trải qua. Nếu lời đồn phá hỏng việc chung thân của bọn chúng, vậy
đó chính là tội của ta. Ta nói những điều này, ngươi có hiểu được không?

Thần sắc phu nhân thê lương, nước mắt ẩn hiện, vẻ mặt trông như không còn chịu
nỗi nữa. Lâm Vãn Vinh cười vang:

– Phu nhân, ta có thể hiểu được nỗi khổ bên trong của phu nhân. Nhưng ta
tuyệt không tán đồng việc làm của phu nhân. Quả thật như lời phu nhân nói,
không thể để những lời đồn làm hỏng chung thân của Đại tiểu thư và Nhị tiểu
thư, xin phu nhân nghĩ xem, thế nào mới là yêu các nàng, lại thế nào mới là
làm hại các nàng? Dùng gậy đánh uyên ương giống như phu nhân, làm các nàng cả
đời đều không được hạnh phúc, đó là yêu thương họ sao? Phu nhân, nghĩ tới sự
khổ sở cả đời của phu nhân, lại nghĩ tới Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, thế nào
mới là hạnh phúc? Phu nhân hẳn là lý giải sâu sắc hơn so với ta.

Lời nói tới đó dừng lại, Tiêu phu nhân nhíu mày, ngưng thần trầm tư, trong
phòng cực kỳ tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng mà lại dồn dập
của phu nhân.

Bà chỉ mặc một bộ áo ngủ sát người, y sam đơn bạc, càng làm lộ ra hình thể đầy
đặn mượt mà. Dung nhan như ngọc làn da như tuyết, có một sức mê hoặc mặn mà
khác biệt. Tiêu phu nhân khi còn trẻ là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Ngay cả
đương kim hoàng thượng cũng từng vì bà mà ăn ngủ không yên, hiện giờ tuy nữ
nhân thành niên, nhưng dung nhan không đổi, còn thêm một phần khí chất u oán
mong manh, khiến người ta than thở tán thưởng không thôi.

Lâm Vãn Vinh nhìn tới hoa mắt, phu nhân cũng không biết là bảo dưỡng như thế
nào. Ba sáu ba bảy tuổi rồi mà còn giống như tiểu cô nương. Nếu Thanh Tuyền,
Ngưng Nhi các nàng ấy cũng có bản lĩnh này, vậy ta chính là người có diễm phúc
nhất gầm trời này rồi.

– Giỏi cho chiếc lưỡi sắc bén!

Đang nhìn tới đờ đẫn, lại thấy ánh mắt của phu nhân lưu chuyển, mở miệng khẽ
nói. Lâm Vãn Vinh vội vàng chỉnh lại sắc mặt, làm ra vẻ đang nghiêm trang lắng
nghe.

Phu nhân thở dài một hơi:

– Có lẽ ngươi nói đúng. Không có việc gì quan trong hơn hạnh phúc suốt đời
của Ngọc Sương và Ngọc Nhược. Lâm Tam, ta chấp nhận…

– Thật sao?

Lâm Vãn Vinh lập tức nhảy phốc lên, nắm chặt lấy bàn tay bà:

– Phu nhân, thật cám ơn phu nhân!

– Ngươi đừng vui mừng quá sớm.

Tiêu phu nhân không đổi sắc mặt rút tay lại. Trừng mắt nhìn hắn:

– Ta còn có mấy điều kiện, ngươi phải chịu nhận lời. Ta mới có thể đáp ứng
ngươi.

– Điều kiện gì?

Lâm Vãn Vinh trong cơn hưng phấn, sớm đã không kiềm chế được.

– Thứ nhất, Tiêu gia ta tuy không phải là hào môn đại hộ, những cũng chẳng
phải hoàn toàn vô danh. Ngọc Nhược và Ngọc Sương gả vào nhà của ngươi, phải có
mai mối cưới hỏi chính thức, mời Từ Vị làm mai, truyền đi để khắp thiên hạ
được biết, không thể thiệt thòi cho con gái của ta.

– Phải thế, phải thế!

Lâm Vãn Vinh vui tới mặt mũi hớn hở:

– Ta ở Hàng Châu làm mai cho Từ Vị, bây giờ ông ta phải nên trả lại cho ta
một cái nợ nhân tình.

– Thứ hai, Ngọc Sương Ngọc Nhược chính là nữ nhi trong sạch, tuyệt không thể
cùng người làm thiếp. Ngươi dù lấy được công chúa, nhưng nếu nàng ta ép con
gái ta làm thiếp, thì đó là mơ tưởng.

Cái này cũng chẳng đáng nói là điều kiện gì, trong đầu óc Lâm Vãn Vinh căn bản
vốn không có phân biệt thê thiếp gì cả, đều là lão bà của mình, một chén nước
phải rót cho đều:

– Phu nhân yên tâm được rồi, Thanh Tuyền hiền lương thục đức, nhất định sẽ
cùng Nhị tiểu thư và Đại tiểu thư sống tốt với nhau, ta có thể lấy đầu đảm
bảo.

Phu nhân lạnh lùng:

– Hiền lương thục đức không phải trong miệng ngươi nói ra mà có, đầu của
ngươi cứ giữ gìn cẩn thận cho con gái ta đi. Thứ ba, ta muốn ngươi…

Bà dừng lại một chút, Lâm Vãn Vinh kinh hãi lùi lại hai bước:

– Phu nhân, phu nhân nói cái gì, phu nhân muốn ta? Đừng nên quá phận! Ta
không phải là người tùy tiện!

– Ngươi nói bậy bạ gì đó.

Phu nhân vừa thẹn vừa giận, hận không thể tiến lên đá hắn hai cước:

– Ta muốn ngươi ở rể Tiêu gia ta!

– Ài, không muốn thì bỏ đi…

Lâm đại nhân thất vọng lắc đầu, nghe tới câu sau của phu nhân, tức thị bị dọa
nhảy dụng lên:

– Ở rể?! Phu nhân rốt cuộc là gả con gái hay là lấy con rể? Lâm gia ta chín
đời đơn truyền, đánh chết ta cũng không ở rể, phu nhân bỏ cái ý nghĩ này đi.

Phu nhân lắc đầu, bất đắc dĩ than:

– Ta cũng biết điều này hơi ấm ức cho ngươi, nhưng ta đem hai đứa con gái của
Tiêu gia đều gả cho ngươi, về phía tông tộc thất thích cũng cần phải có lời
giải thích. Nếu ngươi không ở rể, cũng có biện pháp linh hoạt, cũng không biết
ngươi có nguyện ý hay không.

– Phu nhân nói xem…

Lau mồ hôi lạnh trên trán, Lâm Vãn Vinh kinh hãi run rẩy: “Tuyển phò mã ta ở
rể Tiêu gia bà, phu nhân bà thật sự không phải chỉ dũng cảm thường đâu.”

– Việc này nói ra cũng rất là khó xử.

Tiêu phu nhân nhỏ giọng nói:

– Tiêu gia ta nhân đinh đơn bạc, cả một gia nghiệp lớn chỉ có hai nữ nhi kế
thừa, bọn chúng lại cùng gả cho ngươi, Tiêu gia này ngươi liền chiếm đi nửa
lớn, phía thân tộc khó có thể nói cho qua, Nhưng có một cách có thể làm bọn
chúng ngậm miệng, chỉ sợ ngươi không chịu.

“Bà thiếu chút nữa làm ta ở rể rồi, còn có gì ta không thể.” Lâm Vãn Vinh rộng
rãi xua tay, ý bảo bà nói tiếp.

– Sau khi Ngọc Nhược Ngọc Sương thành hôn, nếu hai đứa chúng có thể sinh nam
đinh, ngươi có thể một đứa mang họ Tiêu hay không?

Phu nhân nhỏ giọng nói, mặt có chút bối rồi:

– Như vậy, Tiêu gia ta có đời sau kế thừa, thân tộc cũng không thể nói gì.
Ngươi thấy thế nào?

Sau khi Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư thành thân, con cái sinh ra phải mang họ
Lâm, đây là quy củ của tổ tông. Kế thừa họ ngoại, đối Lâm gia mà nói là phạm
kỵ húy rất lớn, vì vậy Tiêu phu nhân mới vô cùng thận trọng.

– Như vậy à.

Lâm Vãn Vinh ra vẻ đầy khó xử:

– Phu nhân, con là thịt trên người ta cắt xuống, để nó không mang họ Lâm đổi
họ Tiêu, điều này quả thực là ép người.

– Không phải, không phải.

Tiêu phu nhân vội giải thích:

– Chỉ có một đứa bé theo họ mẹ mà thôi. Nó vẫn là thịt trên người ngươi cắt
xuống, do ngươi nuôi dưỡng giáo dục, với đứa bé khác không có gì khác, chỉ là
tương lai gia sản Tiêu gia do nó kế thừa, mở ra một chi khác mà thôi.

Con theo họ mẹ ở thời đại này là một sự kỵ húy rất rất lớn, nhưng trong mắt
Lâm Vãn Vinh căn bản chẳng đáng gì, hắn cố ra vẻ dằn vặt trầm ngâm nửa ngày,
rất lâu sau mới mở miệng:

– Phu nhân. Phu nhân làm thế này là khoét thịt của ta đó. Bỏ đi, bỏ đi… Ai
bảo ta một mảng si tâm với hai vị tiểu thư chứ, vậy lấy một đứa bé mang họ
Tiêu đi. Có điều phu nhân, sinh hay không sinh hài tử chẳng phải là một người
nói là xong, quá trình của nó rất phiền phức, phu nhân phải làm công tác tư
tưởng cho Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư nhiều hơn, làm các nàng phối hợp nhiều
hơn mới được.

Phu nhân khẽ “hứ” một tiếng, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc:

– Nói như vậy là ngươi đáp ứng rồi? Lâm Tam, không nghĩ tới ngươi rộng rãi
cởi mở như vậy, trước đây ta xem nhẹ ngươi rồi. Ài, hôm nay vốn phải là đại
hỉ, chỉ là Ngọc Nhược, nó còn không biết là bị đưa đi đâu rồi?

Thần sắc phu nhân bỗng tiêu điều. Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

– Xin phu nhân yên tâm, Đại tiểu thư sẽ không sao. Ta cam đoan với phu nhân,
không quá mấy ngày nữa, nàng sẽ không chút tổn thất xuất hiện ở trước mặt phu
nhân.

Lâm Tam việc nhỏ khoác lác, nhưng việc lớn chưa từng bất cẩn. Phu nhân nghe
được mừng rỡ:

– Vậy tốt rồi. Lâm Tam, ngươi mau đi tìm Từ Vị, để ông ấy tới làm mai, tránh
đêm dài lắm mộng sinh ra trắc trở. Hừ, thánh chỉ thì sao nào, con gái ta còn
hơn công chúa kia.

Nhìn thấy ý cười giữa nơi khóe mắt phu nhân, Lâm Vãn Vinh mơ hồ có chút cảm
giác bị lừa, rối bời nửa ngày: “Hóa ra là phu nhân đang nhử ta, thế mà ta còn
tự cho mình là thông minh! Con mẹ nó, kỹ thuật diễn xuất của phu nhân quả thức
là xuất thần nhập hóa!”

Lâm Vãn Vinh xoay người đi ra, đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại tủm tỉm
cười:

– Phu nhân, phu nhân vừa rồi nói muốn một đứa bé mang họ Tiêu, rốt cuộc là
thật hay giả?

– Đương nhiên là thật!

Tiêu phu nhân mỉm cười:

– Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?

– Không phải ta muốn đổi ý.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Chỉ là ta đột nhiên nhớ tới một việc rất quan trọng. Phu nhân, người còn
trẻ tuổi, muốn sinh em bé, hoàn toàn có thể tự mình làm, việc gì mà phải nhờ
ta chứ!

– Ngươi muốn chết à !

“Phạch” một tiếng khẽ vang lên, Tiêu phu nhân dưới cơn tức giận, rút tú hoa
hài hung hăng ném tới, đập ngay vào trên khung cửa. Lâm Vãn Vinh lách người
chui ra ngoài, đắc ý cười ha ha hai tiếng: “Đùa giỡn chút xíu, cũng coi như
kiếm lại được một ít lãi.”

Đi tới trước cửa hàng, liền thấy Nhị tiểu thư trốn ở sau cửa, đang thò đầu dò
xét bên trong viện, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đã lộ vẻ quyến rũ, lòng ngập kỳ
vọng mặt đầy thẹn thùng, nàng thần khiết chân thật nhưng vẫn xinh đẹp lạ
thường, trông thật đáng yêu khó diễn tả thành lời.

Thấy Lâm Tam đi tới, Ngọc vừa thẹn vừa mừng, muốn chạy tới, lại không nhấc nổi
chân, cúi đầu xuống hỏi nhỏ:

– Người xấu, ngươi và nương thân nói chuyện sao rồi?

Lâm Vãn Vinh năm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cười hắc hắc hai tiếng:

– Cũng chẳng nói gì, tàn gẫu chút rồi ra thôi.

Nhị tiểu thư sốt ruột:

– Vậy ta, chuyện của chúng ta…

– Chuyện gì của chúng ta.

Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười:

– Ta quên mất rồi.

Sắt mặt Ngọc Sương trắng bệch, nước mắt lưng tròng:

– Nói như vậy, ngươi không nhắc tới với nương thân? Tên quỷ nhát gan nhà
ngươi, ta ghét chết ngươi.

– Ta chẳng phải là nhát gan.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, ôm lấy thân thể non mềm của nàng người xoay mấy vòng:

– Nàng làm áo hỉ khăn hồng, đợi kiệu hoa lớn tới cửa đi.

Nhị tiểu thư trong nháy mắt liền mê muội, mặt như nhuộm lá phong mùa thu, lòng
tràn đầy vui sướng nước mắt cuồn cuộn chảy ra:

– Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta…!

Ngọc Sương đánh lên ngực hắn hai cái, lại khe khẽ xoa hai cái, nụ cười trên
khuôn mặt nhỏ ánh lên rực rỡ như hoa, nhưng lại chỉ sợ hắn nhìn thấy, đành “ư
hử “ một tiếng vùi đầu vào lòng hắn, không dám ngẩng lên.

Trong lòng Lâm Vãn Vinh có trăm mối cảm xúc đan xen, khẽ hôn lên tai nàng, Nhị
tiểu thư bỗng buồn bã:

– Lâm Tam, ngươi có nhắc tới việc của tỷ tỷ với nương thân không?

Lâm Vãn Vinh còn chưa trả lời, đã nghe Ngọc Sương mở miệng:

– Nếu ngươi lại không nhắc tới, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.

“Còn có dạng uy hiếp này ư? Lâm Vãn Vinh cười khan hai tiếng:

– Nhắc tới rồi, đương nhiên là phải nhắc tới rồi. Nhưng thái độ của phu nhân…

– Thái độ của nương thân làm sao?

Ngọc Sương khẩn trương:

– Có phải là nương thân không đáp ứng hay không? Tên chết tiệt này, bình
thường thì nói nghe hay lắm, sao ngay cả nương thân cũng không thuyết phục
được. Không được, tỷ tỷ không gả, ta cũng không gả.

– Nhị tiểu thư, nói thật đi, nàng không ghen sao?

Lâm Vãn Vinh vô cùng nghiêm chỉnh hỏi.

Tiêu Ngọc Sương đã đẫm nước mắt, hung ác cắn lên ngực hắn:

– Thứ xấu xa, ai ghen chứ…! Ta cắn chết ngươi, khi phụ ta cũng thôi đi, còn
muốn khi phụ tỷ tỷ.

Lâm Vãn Vinh khẽ vỗ hai cái lên vai nàng, Nhị tiểu thư nhả miệng ra, giọng dịu
dàng than:

– Đó là tỷ tỷ của ta, ta không nên ghen với tỷ tỷ. Bại hoại, nếu ngươi dám
khi phụ tỷ tỷ, ta sẽ không tha cho ngươi.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Vậy thì nàng hi vọng ta yêu nàng nhiều hơn một chút, hay là yêu Đại tiểu
thư nhiều hơn nàng một chút?

Tiểu nha đầu trầm ngâm hồi lâu, chu cái miệng nhỏ, tức tối hừ một tiếng:

– Đối tốt với tỷ tỷ, đối với ta càng phải tốt hơn, tỷ tỷ vui ta cũng vui, một
người cũng không thể thiếu!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận