Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 376: Thú nhận

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ngoài cửa sổ một tia sáng mờ chiếu vào, trời sắp sáng, nhìn bốn bề một lượt,
trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, không vương chút bụi, trên bàn nến sắp cháy
hết, hoa Đỗ Quyên nở rộ đêm qua cũng bị mang đi, nơi đây người đi nhà trống,
đã không còn dấu vết nữa.

Khó trách hôm qua thanh tửu kia có vẻ quái lạ, hóa ra là bị Đại Trường Kim hạ
thuốc mê, cả ngày bắn nhạn, còn để nhạn mổ mù mắt. Vỗ vỗ cái trán hơi đau
nhức, Lâm Vãn Vinh uốn éo đứng dậy, ánh mắt quét tới đóa hoa đỏ tươi trên
giường kia, thần tình sửng sốt, tức thì ngây ra.

Bị một tiểu cô nương mê gian, ta đại khái cũng là đệ nhất kỳ nhân cổ kim rồi.
Phải nói Đại Trường Kim này thật sự có chút đảm lượng, bình thường nhu nhu
nhược nhược, tới thời khắc mấu chốt lại như lang như hổ, chỉ đáng tiếc, trong
mộng mơ mơ hồ hồ, thân hình da thịt tuyệt với của Từ Trường Kim, một chút cũng
chẳng được hân thưởng, thật sự là tiếc nuối quá lớn.

Hắn lắc lắc đầu, nhẫn nại thu dọn căn phòng một lượt, nữ tử Cao Ly này tới
lặng lẽ, đi kiên quyết, tìm khắp trong phòng ngoài phòng, không ngờ một hai
lời cũng chẳng lưu lại. Lúc này nhớ lại không khí tình cảm, thần tình biểu
hiện của Từ Trường Kim đêm qua, tức thì có một loại cảm giác bừng tỉnh, chỉ
đáng tiếc là hiện giờ đã muộn rồi.

Đem văn thư đêm qua ký tên thu vào trong lòng, bực bội đi xuống lầu, bốn bề
hiu quạnh, không tìm thấy một bóng người, có thể thấy Từ Trường Kim kiên quyết
bỏ đi thế nào. Nhớ lại mọi việc đêm qua, giống như một giấc mộng xuân, quay
đầu lại nhìn cái lầu nhỏ tĩnh lặng, cười không được, khóc không xong, trăm
loại tư vị ở trong lòng, cảm thụ khó có thể hình dung.

Người Đại Hoa thích dậy sớm, tuy là mới là rạng sáng, sắc trời chưa tỏ, trên
đường đã tu tập không ít người đi đường dậy sớm. Chợt nhớ tới hôm qua một đêm
chưa về, nếu bọn Thanh Tuyền hỏi. Ta phải trả lời ra sao? Đại Trường Kim thật
là hại ta thảm rồi. Hắn thầm kêu khổ, gia tăng cước bộ, vội vã chạy về nhà.

Tới trước cửa Lâm phủ, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt, yên tĩnh không một tiếng
động, nghĩ rằng Thanh Tuyền các nàng còn đang chìm trong giấc xuân, tâm lý
thấp thỏm có chút an định lại. Lúc này không thể gọi cửa, lâm lét liếc mắt dò
xét khắp bốn phía. Thấy sắc trời mờ mờ, không ai lui tới. Hắn mừng lắm, chuyển
tới mấy khối đá lớn để làm đệm chân, phí hết cả đống lực, tìm đúng một chiếc
cửa sổ đang mở ở trên tường, nghiến răng leo lên.

” Gâu gâu…” “ gâu gâu …” Đột nhiên, cũng không biết là trong vườn nhà ai
truyền đến tiếng chó sủa đinh tai. Lâm đại nhân đang lo lắng thấp thỏm trèo
tường, tay run lên thiếu chút nữa thì ngã xuống. Hắn bình ổn hô hấp, hít một
hơi khí lạnh thật sâu, giương tai lên nghe ngóng, không dám nhúc nhích.

Tiếng chó sủa kia tựa như là trong vườn bên cạnh vang lên, ồn ào một trận rồi
dần dần tan đi. Lưng Lâm Vãn Vinh đầy mồ hôi lạnh. Lửa giận trào lên, lão tử
hôm nay xin lệnh hoàng đế, ban bố điều lệ cấm nuôi chó lớn, ai bảo mấy thứ chó
các ngươi dám ngạo mạn.

Hắn hậm hực nhổ mấy ngụm nước bọt, leo lên tường nhà mình. Hai chân vắt trên
tường thở thật sâu, nhìn tiểu lâu đằng xa. Tựa hồ còn đốt đèn, cũng không biết
là ai ở dưới đèn. Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh trên đầu, trong lòng nhịn không
được: “Tác phong nam nhân có chút sai sót, kỳ thực cũng chẳng có gì ghê gớm
lắm, nam nhân trèo tường về nhà giống như ta, lẽ thường cũng không nhiều.”

– Ai!?

Trong viện bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng hô yêu kiều của nữ tử, tiếp
đó là một trận chó sủa điên cuồng, một chiếc đèn ***g từ xa xa tới, hai con
chó lớn đuôi đen nhanh chóng lao về phía dưới tường.

Lâm Vãn Vinh á một tiếng, vội vàng co chân lên, hai con chó lớn cùng nhảy lên,
mang theo tiếng gió do răng chó xượt qua quần hắn, hắn sợ tới mức người đầy mồ
hôi lạnh.

– Ngươi, ngươi ngồi ở trên tường nhà ta làm cái gì?

Đèn ***g tới gần, một bóng người yểu điệu đập vào mắt, trên mắt thoáng đỏ
bừng, khẽ nói:

– Không biết làm việc đứng đắn sao?

– Từ tiểu thư, trước tiên có thể kêu hai tên giữ cửa của nhà nàng cách ta xa
một chút được không?

Lâm Vãn Vinh nghiến răng thống hận:

-Ta trước giờ mẫn cảm với chó.

Thấy hắn ngồi trên tường, sắc mặt rất là khó coi, Từ Chỉ Tình duyên dáng che
miệng cười thầm:

– Lâm Tam, Lâm Tứ, các ngươi trở về, không được dọa hắn.

Lời vừa dứt, hai con ác cẩu hung mãnh vẫy đuôi, ngoan ngoãn chạy lại bên người
Từ Chỉ Tình, ngồi trước mặt, khẽ thè lưỡi ra.

– Nàng gọi chúng là gì?

Tường quá cao, trong lòng lại sợ hãi, mơ hồ nghe tên kia có chút quen tai, Lâm
Vãn Vinh mở miệng hỏi lại.

– Ta không nói cho ngươi.

Từ Chỉ Tình cười khẽ, má hồng lên:

– Ngươi, ngươi không có việc gì ngồi trên tường nhà ta làm gì? Nếu để người
ta nhìn thấy, thì phải làm sao?

Tường nhà nàng? Lâm Vãn Vinh mở to hai mặt:

-Tiểu thư, mời nàng làm cho rõ ràng chút, đây là tường nhà ta phải không nào! Đừng nói là ngồi trên tường, cho dù là ta bò lên nóc nhà dựng cột cờ, đó cũng là tự do của ta.

Hai nhà ở sát nhau, bức tường này rốt cuộc là họ Lâm hay là họ Từ, không ai
nói rõ được, Từ tiểu thư hứ một tiếng, liếc khắp bốn phía, cúi đều nhẹ nhàng
nói:

– Con người ngươi không có đạo lý. Hôm nay ban ngày mời ngươi ngươi không
tới, làm người ta tức giận. Tới lúc sáng sớm, lại lén lút trèo qua tường nhà
ta vào, thật là vô lại. Ngươi coi ta là cái gì, sinh ra để mặc ngươi dày xéo
sao…. Ngươi còn ở bên trên đó làm gì, mau vào cùng ta, cẩn thận kẻo để cha
thấy, đánh gãy chân ngươi!

Lâm Vãn Vinh mồ hôi ướt đầu, tất nhiên Từ tiểu thư cho rằng ta leo tường đến
là để hẹn hò với nàng, ta con mẹ nó đi đâu kêu oan đây.

Thấy Lâm Tam ngẩn ra, cho rằng hắn đang do dự, Từ tiểu thư nghiến răng, thêm
tức giận:

– Ngươi sợ nương tử của ngươi như vậy sao? Hôm qua nàng ta tới nhà ta bái
phỏng, ta liền cố ý tránh không gặp. Ta cũng muốn để nàng ta nhìn xem, Từ Chỉ
Tình ta cũng là nữ tử có tài năng … ngươi còn ở bên trên làm cái gì?

Tim Lâm Vãn Vinh đập thình thịch, chuyện ở chỗ Từ Trường Kim vốn đã phạm sai
lầm, nếu là lại trèo qua tường hẹn hò với Từ Chỉ Tình, làm Thanh Tuyền biết
được, vậy còn không phải là muốn cái mạng nhỏ của ta? Hắn cười ha hả, ngẩng
đầu nhìn trời, làm ra vẻ:

– Từ tiểu thư nàng hiểu lầm rồi, kỳ thực ta tới đây là để ngắm sao, đó chính
gọi là đứng càng cao, nhìn càng xa. Bầu trời sao mênh mông này, cần ta dùng
hai mắt thâm trầm tìm chòm sao thuộc về mình.

– Ngươi, ngươi thật sự không xuống?

Thấy hắn đùn đẩy loanh quanh, Từ Chỉ Tình nắm chặt tay, tức tới mức nước mắt
đảo quanh.

“Đánh chết cũng không thể xuống!”

Lâm Vãn Vinh không biết làm sao than:

– Từ tiểu thư. Nàng mau trở về nghỉ ngơi đi. Đợi ta nhìn thấy hoả tinh, ta sẽ
đi tìm nàng.

Nỗi bi thương tự trong tim Từ Chỉ Tình bỗng dâng lên, cánh tay nhỏ vung lên,
quát:

– Lâm Tam, Lâm Tứ, tiến lên, cắn chết thứ lòng lang dạ sói này cho ta!

Hai con chó dữ sủa điên cuồng lao tới phía tường, Lâm Vãn Vinh “Ấy à” hai
tiếng. Ngồi không vững, suýt chút nữa rơi xuống. Từ Chỉ Tình nhìn thấy căng
thẳng. Đang muốn kêu lên, thấy bộ dạng của hắn, lời muốn nói đến miệng lại
nuốt trở vào, nước mắt dâng lên, lạnh lùng nói:

– Hôm nay ngươi lăng nhục ta như thế, Chỉ Tình ghi nhớ trong tim. Từ hôm nay
trở đi, ta sẽ không biết một kể tên Lâm Tam nữa. Lâm Tam, Lâm Tứ, chúng ta đi,
để hắn đi ngắm hoả tinh.

Từ tiểu thư dẫn Lâm Tam, Lâm Tứ xoay người nhanh chóng rời đi, đi rất kiên
quyết, Lâm Vãn Vinh gọi cũng không được, không gọi cũng không được, hai đầu
đều khó, chợt cảm thấy chuyện khó xử trong đời người, cùng lắm cũng chỉ như
thế này thôi.

– Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không biết một người tên Lâm Tam nữa!

Lời nói như chém đinh chặt sắt của Từ tiểu thư vang lên tai hắn. Nghĩ lại
những điều trải qua khi cùng Từ Chỉ Tình quen biết, vừa kì lạ lại ấm áp. Chỉ
là Từ tiểu thư không xem lịch, hôm nay thật sự không phải là thời điểm tốt để
nói chuyện tình yêu.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, leo qua tường nhảy vào nhà mình, nhón chân nhón tay,
thỉnh thoảng dáo dác dừng lại, rất sợ làm người ta nhìn thấy. Đi vào nhà
trong, thấy phòng Ngưng Nhi và Thanh Tuyền yên tĩnh không một tiếng động, chỉ
có phòng Xảo Xảo có chút ánh đèn. Hắn nghĩ một lát, trong ba lão bà, Xảo Xảo
là nghe lời nhất, lúc nào cũng bảo về mình, trước tiên đi tìm nàng phối hợp
một chút, không chừng có thể che giấu chuyện này đi.

Rón rén bước lên lầu, trong phòng Xảo Xảo cực kỳ yên tính, cũng không biết
tiểu nha đầu này dậy chưa. Hắn quay đầu lại lấm la lấp lét nhìn khắp bốn phía,
tin chắc không ai thấy mình, lúc này mới khẽ vỗ lên cửa, thì thầm:

– Xảo Xảo, cô bé ngoan, nàng còn thức không?

– Đại ca à?

Âm thanh vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc của Xảo Xảo từ trong phòng truyền ra:

– Huynh về rồi ư?

Lâm Vãn Vinh nghe được thì trong lòng ấm áp, từ Kim Lăng tới kinh thành, nha
đầu này coi như là nghe lời lão công nhất:

– Đúng vậy, đại ca về rồi, đặc biệt tới thăm nàng đây, nàng mau mở cửa, ta
cùng nàng nói đôi lời thân mật.

Xảo Xảo “ vâng “ một tiếng, tựa hồ có chút không tự nhiên, đợi tới nửa ngày
cũng không thấy khuê phòng mở ra. Lâm Vãn Vinh đợi tới sốt ruột, đang muốn gõ
cửa nữa, chợt nghe “cạch” một tiếng cửa phòng mở ra. Lâm Vãn Vinh xoay đầu lao
vào trong:

– Cô bé ngoan, nàng thế này …. ồ, Ngưng Nhi, nàng cũng ở đây à. Tiểu bảo bối,
một đêm không gặp, nàng tự hồ lại lớn lên rồi.

Lạc Ngưng len lén nháy mắt với hắn, cái miệng nhỏ vội nhếch lên, Lâm Vãn Vinh
vừa nhìn qua, tức thì kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Tiêu tiểu thư đang ngồi ngay
ngắn trước bàn, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn, khóe miệng nổi lên một tia cười
khó hiểu.

Lâm Vãn Vinh sống lưng lạnh buốt, xong đời rồi, ba lão bà đúng là giun trong
bụng ta, các nàng nhất định là đã sớm đoán trước ta sẽ tới tìm Xảo Xảo đầu
tiên, xem tình thế, ở đây ôm cây đợi thỏ đã lâu rồi.

– A, Thanh Tuyền, nàng làm sao dậy sớm như vậy, cũng không ngủ thêm một chút
nữa? Nữ nhân ngủ không đủ, rất dễ sinh ra vành mắt thâm xì đó. Không được, ta
phải ra ngoài mua chút nhân sâm, tổ yến, tay gấu, vây cá cho nàng bồi bổ. Các
nàng cứ đợi ở đây, ta đi chút rồi trở về.

Hắn trong lòng có quỷ, nào dám ở lâu, co đầu lại xoay người muốn đi. Tiêu
Thanh Tuyền đứng dậy cười ngọt ngào, đi tới vài bước nắm lấy tay hắn, dịu dàng
nói:

– Lâm lang, chàng đừng lo, chút chuyện nhỏ này có đáng gì. Chàng vì nước vất
vả, trắng đêm không về, chắc chắn là rất mệt mỏi, phải là chàng nghỉ ngơi mới
đúng.

Tiêu tiểu thư giọng như oanh yến, nụ cười như hoa, Lâm VãnVinh ấm lòng lên,
chợt lại thấy không đúng, trừ Xảo Xảo ra, Ngưng Nhi và Thanh Tuyền chẳng phải
là ăn chay, các nàng lại không hỏi gì cả, liền bỏ qua cho ta thế này sao?

– Thanh Tuyền, ta…

Vừa mở miệng, một bàn tay ngọc trong suốt, trắng nõn liền che lên miệng hắn:

– Lâm lang, chàng đừng nói, thiếp là thê tử của chàng, liền như hai chân hai
tay của chàng, chàng làm cái gì, thiếp đều ủng hộ chàng!

– Không… phải… chứ…!

Lâm Vãn Vinh ngoác miệng ra, so với cuồng phong bạo vũ trong tưởng tượng thật
khác quá sa, đơn giản là làm người khó mà tin được, vốn hắn đã chuẩn bị tâm lý
chịu khổ nạn, không ngờ không có đất dụng võ.

Tiêu tiểu thư trong mắt chan chứa thâm tình, sắc mặt đỏ bừng, nắm lấy tay hắn
đặt trên bụng mình, vô cùng âu yếm:

– Đây là huyết mạch của chúng ta, phu thê vốn là một thể, sao có thể nghi ngờ
nhau? Chàng muốn làm gì, không cần bảo cho thiếp, cứ việc mà làm, thiếp và Xảo
Xảo, Ngưng Nhi dốc hết sức ủng hộ chàng.

– Điều này,” Lâm Vãn Vinh cảm động tới ngũ thế thể, nắm lấy bàn tay nhỏ của
Tiêu tiểu thư, lệ nóng quanh tròng:

– Thanh Tuyền, nàng đối với ta qua tốt. Kỳ thực, đêm ta, ta…

(Ngũ thể đầu địa: Tư thế quỳ đầu chân tay đều rạp xuống đất.)

– Phu quân, trước tiên chàng ngồi xuống đã.

Tiêu Thanh Tuyền hai tay đỡ vai hắn, dịu dàng ấn hắn lên ghế, bàn tay nhỏ khẽ
nắm bóp trên vai hắn:

– Chàng ở bên ngoài vất vả, về nhà rồi nghỉ ngơi thật tốt, việc trong phủ này
chàng không cần phải quản, thiếp và hai vị muội muội nhất định làm tốt.

Tiêu tiểu thư thần công cái thế, khả năng xoa bóp cũng là trình độ nhất lưu,
khe khẽ ấn mấy cái, Lâm Vãn Vinh tức thì toàn thân mềm nhũn, thư thái vô cùng,
tay đặt lên vai, âu yếm vuốt ve bàn tay nhỏ của nàng:

– Thanh Tuyền, có thể lấy được lão bà như nàng, là việc đắc ý nhất trong đời
này của ta. Nhưng hôm qua ta nhất thời không cẩn thận…

Thấy trong thần sắc của hắn mệt mỏi không nói ra lời, Tiêu Thanh Tuyền thật sự
đau lòng, ấn hắn lên giường Xảo Xảo:

– Lâm lang, chàng nghỉ ngơi thật tốt đi, có lời gì sau hãy nói, không cần gấp
nhất thời.

Nàng ngồi ở bên giường đắp chăn cho hắn, khe vỗ lên vai hắn, dịu dàng bảo:

– Phu quân nghỉ ngơi thật tốt, thiếp và con ở đây cùng chàng.

Xảo Xảo và Lạc Ngưng nhìn nhau, tỷ tỷ đã không hỏi đại ca, ngược lại còn đối
xử với chàng tốt như thế, cũng không biết rốt cuộc là muốn làm gì.

Lâm Vãn Vinh cảm động, quả thực không lời nào có thể diễn tả được, dưới tình
huống này, hành vi đêm qua của mình, quả thực không bằng cầm thú. Hắn dùng sức
nắm lấy tay Tiêu tiểu thư, kích động nói:

– Không được, Thanh Tuyền, việc này không nói, ta sẽ ăn không ngon, ngủ không
yên, thân thể phát lạnh, tâm lý phát hoảng.

Tiêu Thanh Tuyền vuốt ve hai má hắn, ôn như cười:

– Chàng sao còn giống như đứa trẻ, ngay cả ngủ cũng không yên? Thiếp không
cho chàng nói, để chàng an bình nghỉ ngơi chốc lát.

“Con mẹ nó, thực là chịu không nổi nữa, Thanh Tuyền quả thực là khắc tinh của
ta!”

Lâm Vãn Vinh xoạt một cái gạt chăn ra ngồi dậy, thần sắc đầy vẻ cương quyết:

– Thanh Tuyền, ta thú nhận! Đêm hôm qua, phát sinh một việc hoang đường, ta
mất một thứ phi thường trọng yếu.

Tiêu Thanh Tuyền nhíu mày, nắm chặt lấy hắn:

– Lâm lang, xảy ra chuyện gì, chàng đã đánh mất cái gì?

– Nói ra, nàng có thể không tin…

Lâm Vãn Vinh lắc đầu than vãn:

– Quả thực ngay cả ta cũng không dám tin tưởng. Đêm qua, ta cùng một vị nữ
quan Cao Ly đàm phán, còn uống chút rượu, trong lúc mơ mơ màng màng liền phát
hiện một nữ tử tới thoát quần áo của ta, ta liều mạng phản kháng, đánh lại,
bảo vệ sự thanh bạch của ta, nhưng …

Trong mắt Lâm đại nhân ứa lên:

– Gọi là hai tay không địch lại nhị nhũ, hảo hán khó qua được ải yêu ma, ta
dùng mọi nỗ lực, nhưng sức không đủ, cuối cùng bị mất chút mầm mống vô cùng
trân quý…!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận